Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08. Sinh mệnh mới

Patrick đã mấy ngày không gặp Châu Kha Vũ và vẫn không được phép rời sân viện, nhưng chỉ cần không nhìn thấy Châu Kha Vũ, là cậu rất vui vẻ rồi. A Thanh là một người chu đáo và thông minh, luôn đồng hành cùng cậu làm những điều thú vị để giết thời gian.

Chỉ là mấy ngày nay Patrick luôn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không có sức lực và có vẻ hơi buồn ngủ. Thường không lâu sau khi ăn sáng, cậu đã cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, đôi khi cậu ngủ thiếp đi và thức dậy vào buổi tối, sau nhiều ngày hỗn hỗn độn độn như thế, thân thể cậu càng ngày càng bơ phờ.

Châu Kha Vũ mấy ngày nay cũng không dễ sống, gần như khó chịu và phiền muộn vì chuyện chính sự. Hàng loạt vấn đề về chính sự được các lão hạ thần đưa ra, tiêu biểu là lời đề nghị hắn hãy "nhổ cổ nhổ tận gốc" và đừng bao giờ "dưỡng hổ vi hoạn". Giữ lại gia tộc Kazuma vào thời điểm này đồng nghĩa với việc tự sát. Thậm chí Patrick cũng bị họ xem như một quả bom hẹn giờ.

Oscar đứng bên cạnh chứng kiến hai cuộc đối đầu. Châu Kha Vũ vốn đã ghét đến tận chân răng, theo tính khí của hắn, nếu ai đó nói nhiều hơn nữa, hắn có thể sẽ giết người đó.

"Tốt hơn là nên thảo luận sau."

Oscar tiến lên chặn vị quan lại bên cạnh rồi nháy mắt với đối phương, vị quan nhìn Châu Kha Vũ đang không hài lòng, trong lòng chợt hiểu ra. Tân vương tuy có lòng dũng cảm, có nghĩa khí và có tham vọng, có thể làm cho đất nước này trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại quá nóng nảy và rất thiếu tự chủ, tốt hơn là nên nhẫn tâm thêm một chút.

Châu Kha Vũ đã thảo luận xong chuyện chính sự và quyết định đi tìm Patrick. Có vẻ như hắn đã lâu không đến thăm cậu. Một là vì gần đây hắn bận rộn chuyện quốc sự, hai là vì những gì Patrick đã nói với hắn vào ngày hôm đó. Vốn nghĩ rằng Patrick sẽ từ từ chấp nhận hắn trong những ngày này, nhưng hắn có thể thấy rằng Patrick vẫn còn rất hận mình.

Nhưng hắn một khắc cũng không có không nhớ đến cậu, tiểu Hầu tước quá nhẫn tâm, không gặp hắn nhiều ngày như vậy, còn không có phái người đi mời hắn, thật sự là không cho hắn một chút mặt mũi của bệ hạ.

Khi Châu Kha Vũ đến thì trời đã tối, vốn tưởng rằng Patrick hẳn là còn chưa ngủ nhưng khi bước vào nội điện thì thấy A Thanh đang lặng lẽ lui ra ngoài. A Thanh không ngờ Châu Kha Vũ đến, nên vội vàng cúi đầu. Châu Kha Vũ xua xua tay và bước vào.

Patrick đã chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đặn. Châu Kha Vũ đang nằm cạnh cậu trên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi cúi xuống hôn lên má tiểu Omega, thì thầm:

"Pat, em không nhớ ta chút nào sao? Nhưng ta nhớ em vô cùng, nhớ em đến không ngủ được."

Từ trước đến nay chưa ai từng nhìn thấy bộ dáng nũng nịu này của Châu Kha Vũ. Hắn thở dài và muốn giúp Patrick đắp chăn bông, nhưng chợt phát hiện ra thân nhiệt của tiểu Hầu tước quá thấp. Hắn nâng chăn bông lên chạm vào gáy Patrick, hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay, chuông báo động trong đầu của Châu Kha Vũ vang lên ầm ĩ, hắn lớn tiếng gọi hạ nhân, yêu cầu họ gọi ngự y đến ngay lập tức.

Patrick đang trong tình trạng hôn mê, toàn thân lạnh ngắt, nhiệt độ cơ thể thấp đến không tưởng. Châu Kha Vũ vô cùng sợ hãi, ôm chặt cậu vào lòng và không ngừng xoa bóp tay chân cho tiểu Hầu tước. Hắn không muốn rời khỏi Patrick cho đến khi ngự y đến chuẩn đoán và điều trị cho cậu.

Châu Kha Vũ đang đợi ở một bên vô cùng lo lắng, và một số ngự y đã thay đổi từ vẻ mặt khó coi lúc đầu sang vẻ mặt yên bình, cuối cùng ngự y trưởng bước tới, nói:

"Chúc mừng bệ hạ, tiểu Hầu tước đã có tin vui."

"Cái gì? Chuyện này! Chuyện này là thật sao? Ngươi chắc chắn không?"

Châu Kha Vũ nói năng lộn xộn, vội vàng đi tới bên giường Patrick, ôm người vào trong lòng, nhìn người vẫn đang say ngủ với vẻ hoài nghi, rồi lo lắng hỏi:

"Vậy tại sao em ấy lại bất tỉnh? Nhiệt độ cơ thể vẫn thấp như vậy?"

"Có lẽ là bởi vì thể chất cá nhân khác nhau, Omega trong 3 tháng đầu mang thai cần Alpha ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc và yêu thương."

Đương nhiên không cần nói những lời sau Châu Kha Vũ vẫn hiểu và gật đầu, sau đó đám người lui ra ngoài. Hắn ôm tiểu Omega trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác tự trách mạnh mẽ.

Thật lòng mà nói thì Patrick bị sức nóng đánh thức, cậu có một giấc mơ dài, rất dài, trong giấc mơ cậu bị một con bạch tuộc khổng lồ quấn lấy, không thể cử động. Cậu cố gắng tách khỏi nó nhưng không được, cuối cùng cậu mất hết sức lực và chán nản bỏ cuộc. Nhưng cậu không ngờ rằng con bạch tuộc đã biến mất ngay khi cậu vừa mở mắt, và thay vào đó là sự xuất hiện của Châu Kha Vũ.

"A!"

Cậu đá mạnh vào chân phải của hắn. Châu Kha Vũ bị cơn đau đánh thức, ngay khi mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy Patrick đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt vô cùng tức giận, hắn gãi gãi đầu cười lấy lòng, sau đó thì thào:

"Em tỉnh rồi à? Có gì chỗ nào không thoải mái không? Có thấy lạnh không? Đói bụng không? Muốn ăn điểm tâm gì?"

Patrick cảm thấy hiện tại Châu Kha Vũ so với nhũ mẫu của mình còn nhiều lời hơn, cậu chỉ đơn giản cầm lấy áo choàng mặc vào, vội vàng bước ra khỏi giường không để ý tới hắn, nhưng Châu Kha Vũ nhìn thấy cậu đứng chân trần trên mặt đất, vừa thương xót vừa lo lắng, cũng vội vàng nhảy xuống, cúi người ôm cậu vào lòng.

"Hiện tại em không thể cảm lạnh, phải chú ý thân thể, chúng ta đã có bảo bảo rồi, ta sẽ chăm sóc cho em thật tốt."

"Cái gì? Bảo bảo?"

Nhất thời Patrick không biết phải phản ứng như thế nào. Châu Kha Vũ chỉ nghĩ rằng cậu chưa kịp phản ứng sau khi biết tin. Hắn ngồi lại trên giường, ôm người trong vòng tay của mình. Tiểu Hầu tước cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, từ trong hư không rút ra một con dao màu trắng sắc bén, lao thẳng đến trên mặt Châu Kha Vũ.

Hắn là một vị vua đơn độc đã trải qua nhiều trận chiến, vì vậy hắn sẽ không bị thương bởi những nhát đâm của tiểu Hầu tước. Chỉ bằng một tay, hắn đã giữ chặt cổ tay đang cầm con dao của Patrick, và tay còn lại ấn vào vai cậu để đè người này xuống giường.

"Ngươi giết ta đi, nếu không ta sẽ không để cho đứa nhỏ này sống sót."

Tiểu Hầu tước thả lỏng lực tay, quay đầu không nhìn Châu Kha Vũ, một bộ dáng xem cái chết như không. Châu Kha Vũ nắm lấy dao ném xuống đất, cũng không tức giận mà nhẹ nhàng buông bàn tay đang trấn áp Patrick ra, đặt nó lên bụng cậu và nói một cách nghiêm túc:

"Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta. Nó sẽ là Vương tử của đất nước này. Đừng làm chuyện ngu ngốc. Em biết tình trạng của mình mà, đúng không?"

Patrick đột nhiên quay đầu nhìn Châu Kha Vũ, giọt nước mắt quật cường không chịu rơi mà vẫn nằm bên trong hốc mắt. Châu Kha Vũ cảm thấy hối hận vì đã nói câu nói này để ép buộc cậu một lần nữa, nhưng hắn không thể làm gì khác hơn, ngoại trừ việc này ra, có vẻ như hắn và Patrick không còn bất kì mối liên kết gì.

"Châu Kha Vũ, rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

Đúng vậy, tại sao lại đối xử với cậu như thế này? Rõ ràng là hắn yêu cậu, yêu cậu rất nhiều, đoạn tình cảm này hắn đã chôn vùi trong lòng suốt 10 năm, chỉ chờ cơ hội để bộc lộ, nhưng hiện tại hắn đã trở thành ác quỷ trong mắt cậu, nói ra thì có lợi ích gì, hắn không thể nói ra điều đó, liền có chút cáu kỉnh, cúi đầu hôn lên môi Patrick. Tiểu Hầu tước đương nhiên không phải đối thủ của hắn, sau một nụ hôn, cậu đã rưng rưng nhìn Châu Kha Vũ.

Hắn giải phóng pheromone, Patrick theo bản năng thả lỏng người, nheo mắt lại, chậm rãi rơi một dòng nước mắt. Châu Kha Vũ tiến đến hôn lên giọt nước mắt của cậu, đặt môi lên má cậu, từ tốn nói:

"Ta muốn em yêu ta, có được không?"

Hắn đã cầu xin tình yêu của cậu một cách hèn mọn như thế, nhưng Patrick đột nhiên mở mắt, cay đắng nhìn Châu Kha Vũ, mặc dù cậu vẫn duy trì cái ôm thân mật với hắn, nhưng những gì cậu nói ra đủ khiến trái tim của Châu Kha Vũ tan nát.

"Ta sẽ không yêu ngươi, không bao giờ."

.
.

Từ đó về sau Châu Kha Vũ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, mỗi ngày hắn vẫn đến rồi ở lại một lúc để ở cạnh tiểu Hầu tước vì cậu cần Alpha chăm sóc trong 3 tháng đầu mang thai. Patrick cũng từ từ tiếp nhận chuyện mang thai, rốt cuộc thì bản năng của cơ thể đã thay đổi cậu một cách vô tri vô giác. Cậu ghét sinh mệnh nhỏ bé không nên có này, nhưng cũng có nhiều khoảng thời gian cậu mong đợi nó có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh.

Phản ứng phụ khi mang thai của Patrick cũng không quá lớn, ngoại trừ có chút uể oải ra thì không còn gì nữa. A Thanh chăm sóc cậu rất tốt, sau khoảng một tháng, khuôn mặt của cậu đã trở nên tròn trịa hơn, hiện tại dáng người vẫn như trước, chỉ khác là bụng của cậu đã có đường cong hơi nhô ra.

Cậu nằm nghiêng trên khung cửa sổ và nghỉ ngơi, trong cơn mơ hồ, dường như cậu thấy có một bóng người vụt qua. Patrick mở đôi mắt của mình một cách mờ mịt, và nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ đã kề một lưỡi dao sắc bén vào chiếc cổ mỏng manh của mình. Cậu rất sốc và định hét lên ngay lập tức, nhưng nam nhân kia đã che miệng và mũi cậu bằng một tấm vải trắng. Patrick vùng vẫy trong kinh hoàng. Nam nhân đeo mặt nạ trầm giọng và nói:

"Hầu tước Patrick, cậu là Omega của Công tước Kazuma, cậu không được phép làm bất cứ điều gì phản bội ngài ấy! Đứa trẻ này không thể giữ lại được!"

Đứa trẻ này không thể giữ lại! Đứa trẻ này không thể giữ lại! Patrick ghi nhớ như in câu nói này trước khi hôn mê. Cậu cố gắng giật lấy chiếc mặt nạ của nam nhân kia, nhưng thân thể không tự chủ được nhắm mắt lại và ngất đi.

———

Chúc mừng 200 ngày debut của hai bạn 🍉🍑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro