Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kidding

Châu Kha Vũ đường đường là một cảnh sát có tiếng nói, vậy mà lại chịu thua tên nhóc mới chỉ bốn tuổi, mặt còn búng ra sữa. Mọi chuyện phải bắt đầu từ lúc anh tình cờ nhặt được nó ở cái cột điện bên cạnh sở cảnh sát. Thằng bé béo ú mặc cái áo khoác màu hồng, ngước đôi mắt híp tịt như hai sợi chỉ của nó lên, nói bằng giọng nheo nhéo:

"Chú ơi, gọi cho bố mẹ cháu với."

Là một cảnh sát mến già yêu trẻ, tất nhiên Châu Kha Vũ không một chút nghi ngờ nào gọi vào số điện thoại ghi trên mu bàn tay đầy thịt của nó, cất giọng chào hỏi lịch sự. Lại không ngờ nhận được câu trả lời làm anh xém xỉu.

"Tặng cậu đó. Nhặt được thằng quỷ đó thì hốt nó luôn đi."

Và gia chủ lại bổ sung thêm.

"Đùa thôi. Giữ thằng bé hộ tôi vài ngày. Chúng tôi đang ở Hawaii nghỉ mát rồi."

Sau đó là tiếng tút..út tút..út rất dài. Đầu dây bên kia tự động tắt máy cái rụp, để mặc Châu Kha Vũ nét mặt xám như tro tàn, cùng cục thịt nhỏ đang cười toe toét lấy lòng anh.

Con mẹ nó. Thật hài hước.

Cảnh sát trẻ đột ngột muốn chửi thề, cứ như thế mà có thêm cái đuôi phiền phức, theo anh về đến tận nhà.

Mà tên nhóc kia cũng quá lợi hại. Mới có năm phút, đã dùng đôi má phính và điệu bộ ngây thơ hiểu chuyện dụ dỗ được cậu bé của anh. Patrick từ khi gặp "đồ chơi" mới, liền không thèm để ý đến Châu Kha Vũ, mặc kệ anh ngồi hậm hực bên ghế sofa. Hai người còn lại thì cực kỳ tận hưởng mà nằm dài trên giường, vừa ăn snack vừa xem Spongebob Squarepants. Âm lượng TV được chỉnh ở mức to nhất, thu hút toàn bộ sự chú ý của Châu Kha Vũ. Anh vò đầu bứt tai, đi vòng vòng trong nhà để tĩnh tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lén nhìn qua khe cửa mở hé.

Trên tấm nệm trắng muốt, một lớn một nhỏ dính sát vào nhau, chăm chú xem hoạt hình.

"Patrick: Nếu cậu đi học, vậy hôm nay mình phải làm gì đây?

SpongeBob: Mình cũng không biết nữa, bình thường lúc mình rời khỏi nhà, cậu thường hay làm gì?

Patrick: Đợi cậu về nhà."(*)

Bộ phim vừa hay chiếu đến đoạn ngôi sao và bọt biển ôm nhau. Thằng nhóc kia liền nhân cơ hội leo lên cái bụng tròn lẳn của Patrick, ôm chặt lấy, bò lên bá cổ cậu, cười tít mắt. Thiếu niên chiều chuộng xốc nách nó, cả hai bật cười khanh khách vui vẻ.

Châu Kha Vũ bên ngoài tức đến nỗi nghiến răng ken két, hận không thể đá cái bao gạo béo ú ra khỏi người Patrick. Thằng nhỏ thoải mái nghịch năm ngón tay thon dài của cậu, hỏi về những điều ngốc nghếch mà lũ trẻ vẫn hay tò mò. Nghe ra thì trong sáng, nhưng lọt vào tai cảnh sát trẻ lại chẳng dễ chịu chút nào.

"Patrick, tại sao anh lại đợi SpongeBob?"(**)

"Chắc là vì họ thích nhau đó?"

"Thích là như thế nào?"

"Ờ...Là em luôn cười khi ở cạnh người đó."

"Anh có thích em không?"

"Thích."

"Cha mẹ em nói thích nghĩa là sẽ cưới, sau đó là ưm ưm chụt chụt. Anh sẽ lấy em à?"

Phụt(***)...Cạch...

Patrick nghe thấy câu hỏi thì nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi bẹo vào cái má ú nần như cái bánh bao của thằng nhóc làm nó vừa cười khằng khặc vừa la oai oái. Cùng lúc, cửa gỗ bị bật tung ra. Châu Kha Vũ thở hồng hộc xuất hiện, trước con mắt mở to kinh ngạc của hai đứa trẻ đang chí chóe trên giường. Ngoài Patrick vẫn tự nhiên vẫy vẫy anh một cách lười biếng, thì thằng nhóc kia sau giây phút bất ngờ đã trưng ra ánh mắt sắc bén không vừa lòng rõ ràng. Cảnh sát trẻ không nhìn lầm. Nó đang nhếch mép, khinh thường liếc nhìn anh, lại dùng cái bàn tay béo múp xoa xoa má, rồi bám lên mặt Patrick.

Chụt...Chụt...Bẹp..bẹp...

Nụ hôn yêu thương đầy dớt dãi dính lên đôi má hồng hào đáng yêu. Thiếu niên vậy mà không chán ghét, dùng cánh hoa chỉ thuộc về riêng cảnh sát trẻ (Bún: Đấy là ổng nghĩ dạy), day day lên trán cu cậu, và thơm lên mái tóc lơ thơ vài sợi.

"Này..."

Châu Kha Vũ nhanh chân chạy lại, xách cổ áo thằng nhóc láo toét, cánh tay vững chắc kéo Patrick ngồi dậy.

"Đi tắm thôi. Và ngủ. Muộn rồi."

Thằng bé béo kia bị đặt xuống đất, ngồi xổm ăn vạ, ôm lấy chân Patrick, dùng đôi mắt ươn ướt ngẩng lên dụ dỗ cậu.

"Em cũng muốn tắm với anh."

Hơi thở mệt mỏi bất lực, Châu Kha Vũ rất muốn từ chối nó, vậy mà Patrick lại nhanh tay ôm trọn củ khoai tây béo tròn, lon ton chạy theo anh vào nhà tắm.

Lại là nụ cười ranh ma đáng ghét. Tối nay tao nhất định phải lén đá mày ra ghế sofa.

Vừa xả nước, anh vừa liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của tên nhóc thối, hận không thể vạch trần cái bản mặt xấu xa của nó.

Ác quỷ đội lốt thiên thần.

Khuôn mặt ấy lật nhanh như nướng bánh tráng, thay đổi đến mức chóng mặt khi đối diện với Patrick đang lột cái áo len bó chặt vào thân hình ú nần. Nó nhảy tõm xuống nước, ngồi trọn trong lòng cậu, giơ tay xua đuổi Châu Kha Vũ, nhưng trong mắt thiếu niên đơn thuần như cỏ dại, đã trở thành lời mời gọi hấp dẫn. Cậu nhanh mồm giục anh vào bồn tắm, cũng không phát hiện ra hai ánh mắt kia đã lạnh lẽo thành băng tảng ngàn năm.

Bất đắc dĩ (Bún: Chắc là trừ Patrick). Ba đứa con trai ngồi thành hàng, chen chúc trong cái bồn tắm chật ních bốc hơi nghi ngút. Châu Kha Vũ kỳ lưng cho Patrick, hiếm hoi không bị làm phiền bởi tên nhóc béo. Nó hiện đang cực kỳ tận hưởng đãi ngộ, ngoan ngoãn khi bàn tay mềm mại của cậu xoa vuốt tấm lưng ngấn mỡ. Người được lợi còn có cảnh sát trẻ. Anh nhân cơ hội con quỷ nhỏ kia không để ý, quang minh chính đại ăn đậu hũ của Patrick.

Ngón tay tinh tế dính xà bông càng trở nên trơn mượt, bắt đầu mơn trớn từ xương quai xanh mảnh dẻ, miết đến tận nhũ hoa hồng hào, mân mê khiến nơi nhạy cảm đó đỏ tía cả lên. Patrick khẳng định cậu hoàn toàn bị chinh phục bởi Châu Kha Vũ, sung sướng đến phát điên cũng không dám kêu lên thành tiếng. Cảnh sát trẻ thấy cậu bé của mình không có phản ứng thì nhếch mép, càng được đà lấn tới. Chỏm núi lớn cọ tới cọ lui trên cái mông nhỏ, cuối cùng dùng hết sức nhét vào.

"Á..."

Tiếng kêu hoảng hốt bất ngờ làm thằng bé kia chú ý. Patrick cắn môi, lấy tay bịt đôi mắt tò mò của nó lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cậu thở hồng hộc, che giấu khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt khát tình.

Không thể chịu nổi nữa rồi.

Cùng lúc, bên tai Patrick mơ hồ vang lên giọng nói non nớt chưa tròn chữ.

"Anh sao thế"

Ngón tay nhỏ bé cố gắng giật đôi tay đang bám trên mặt mình ra nhưng thất bại, ngược lại bị Patrick bối rối đá ra ngoài cửa cùng áo phông của cậu. Nó la oai oái, nhưng cũng chẳng có biện pháp phản lại, trên đầu mọc ra dấu hỏi to đùng rồi hậm hực rời khỏi.

Trong phòng tắm, mùi trầm hương váng vất cùng không khí ám muội. Tiểu động căng chặt bao bọc họng súng, tham lam nuốt từng dòng sữa ngọt ngào, đang trào ra như suối.

(*) Trích đoạn trong hoạt hình Bọt biển tinh nghịch.

(**) Đoạn này thằng nhóc thật sự coi Patrick là nhân vật hoạt hình vì bé sao biển cũng trùng tên với cậu.

(***) Tiếng này là Patrick đang phụt hết đồ ăn trọng miệng cậu vào mặt thằng bé kia.

-----

Viết xong chap này toi cũng chả hỉu sao bạn học Châu Kha Vũ lại ghen tị với cả thằng nhóc 4 tuổi. Bản thân tôi nghĩ thằng bé béo cũng không đáng ghét đến thế, chỉ là Patrick của bạn bị người ta hấp dẫn, không thèm để ý đến bạn, nên mới sinh ra vài suy nghĩ thái quá chăng?

Trời biết, đất biết, chắc chỉ có Vermicelli không biết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro