
ngôi đền của những tín đồ Âm Nhạc.
Nếu căn phòng của Seonghyeon là vương quốc của sự cô độc và tuyệt vọng, thì phòng tập của Xnight chính là ngôi đền nơi âm nhạc được tôn thờ. Không khí ở đây ngột ngạt, không phải bởi sự nghèo nàn, mà bởi hơi thở của nghệ thuật và mồ hôi của đam mê. James, với mái tóc cam như ngọn lửa của sự sống, đang vuốt ve những sợi dây đàn, để chúng cất lên tiếng khóc, tiếng cười. Juhoon, ngồi bên cây đàn piano điện, những ngón tay chạm lên phím đàn như đang vẽ nên một bầu trời đầy sao phức tạp.
Và rồi, Keonho xuất hiện.
Hắn không ngồi trên ngai vàng, mà ngồi dựa vào ampli*, như một vị thần trẻ tuổi nhưng đầy quyền uy đang nghỉ ngơi. Mái tóc đen huyền, làn da rám nắng như được tôi luyện dưới mặt trời, và đôi mắt - đôi mắt đó không phải là cửa sổ tâm hồn, mà là hai hồ nước tĩnh lặng đến đáng sợ, có thể nuốt chửng mọi cảm xúc thừa thãi. Ở tuổi 20, hắn sở hữu một vẻ đẹp khiến người ta phải thẫn thờ, một vẻ đẹp mang theo sự xa cách tự nhiên.
“Ôi đệch, đúng là visual của group thật..,” Seonghyeon phải thừa nhận trong lòng, dù đang rất căng thẳng.
“Nhưng nhìn mặt lạnh như băng thế, chắc kiểu người mà cả đời không biết 'cringe' là gì quá.”
Keonho- Hắn là linh hồn của Xnight, giọng hát được ví như tiếng gọi từ cõi nào khác, và sự im lặng của hắn cũng có sức nặng ngàn cân.
Khi Seonghyeon bước vào, với mái tóc mullet nâu vàng dẻ lạc lõng và thân hình mảnh khảnh 1m76, anh giống như một kẻ lữ hành lạc bước vào thánh địa. “Vãi, cảm giác như mình là con cừu non bước vào hang sói vậy,” anh thầm nghĩ. Ánh mắt của Keonho lướt qua anh, nhanh, lạnh, và dửng dưng, như thể anh chỉ là một hạt bụi vô tình bay ngang.
"Chào mọi người," Seonghyeon lên tiếng, giọng nói của anh, dù cố gắng vững vàng, vẫn lộ ra một sự run rẩy nhỏ. "Tôi là Seonghyeon."
James đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, Juhoon bằng một cái gật đầu. Còn Keonho? Vị thần trẻ tuổi kia thậm chí không thèm cử động. “Ờ, chắc hẳn rồi,” Seonghyeon lẩm bẩm trong đầu. “Thần thánh mà, làm gì có thời gian chào hỏi phàm nhân như mình chứ.”
Seonghyeon trình bày tác phẩm của mình, đoạn hook và bridge mà anh đã vật lộn ba ngày đêm. Giai điệu vang lên, trong căn phòng đầy rẫy những âm thanh tinh tế, nó bỗng trở nên thô thiển, vụng về. Nó giống như một bản nhạc được chơi bằng những nhạc cụ rạn vỡ, cố gắng bắt chước một bản giao hưởng.“Trời ơi, nghe trên laptop thì tạm được, sao phát ở đây nghe nó… tệ vậy trời,” anh hoảng hốt nhận ra.
Khi âm thanh cuối cùng tắt lịm, sự im lặng bao trùm còn đáng sợ hơn bất kỳ lời chê bai nào. “Im lặng là vàng, nhưng cái im lặng này nó đắt hơn vàng, và nó đang đè bẹp tao,” Seonghyeon tự độc thoại.
Rồi Keonho lên tiếng. Giọng hắn không lớn, nhưng nó cắt ngang không gian như một nhát kiếm sắc lạnh.
"Đây không phải là âm nhạc!"
Seonghyeon ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch. “Chết.Tiệt. Vậy là xong. Chắc chắn là xong rồi.”
"Đây chỉ là sự giả mạo," Keonho tiếp tục, từng chữ rơi xuống như băng. "Một sự sắp xếp vô hồn của các âm thanh. Tôi không nghe thấy linh hồn. Tôi không thấy máu thịt. Tôi chỉ thấy… sự cố gắng."
“Sự cố gắng? Nghe thanh lịch vậy, chứ ý hắn là 'vật lộn một cách thảm hại' đó mà,” Seonghyeon dịch thuật ngầm trong đầu.
Mỗi lời nói của Keonho không còn là lời chê bai thông thường, mà là những mũi tên tẩm độc, bắn trúng vào chỗ yếu nhất trong con người Seonghyeon: nỗi sợ rằng đam mê của anh thực chất chỉ là sự vụng về, rằng sự hy sinh của anh là vô ích.
"Anh có hiểu âm nhạc là gì không?" Keonho hỏi, ánh mắt như muốn đào sâu vào tận đáy lòng Seonghyeon. "Hay anh chỉ đang gõ những phím đàn như một cái máy?"
Sự kiêu ngạo và phán xét trong ánh mắt Keonho đã châm ngòi cho một thứ gì đó trong Seonghyeon. Sự nhẫn nhịn, sự tự ti, tất cả bốc cháy. Anh đứng thẳng người, dù chỉ cao 1m76, nhưng tư thế của anh lúc này mang một sự cứng cỏi khác thường.
“Được rồi. Mày muốn chơi thì chơi.”
"Trình độ cảm thụ âm nhạc của mỗi người là khác nhau," Seonghyeon nói, giọng lạnh như băng, đối lập với ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong. "Có lẽ thứ tôi tạo ra, vượt quá khả năng thấu hiểu của cậu." “Phù, nói xong rồi. Giờ thì hoặc là bay màu, hoặc là được ở lại trong sự khinh bỉ của hắn.”
James và Juhoon đều nín thở. Không khí dường như đóng băng. Cả hai ngoái nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.
Keonho khẽ nhếch môi. Đó không phải là nụ cười, mà là một biểu cảm của sự thất vọng và… có lẽ là một chút tò mò. Hắn không nói thêm gì, quay lưng bước đi, dường như xem cuộc đối thoại này đã kết thúc. “Vậy là hắn chọn phương án 'ở lại trong sự khinh bỉ' cho tao,” Seonghyeon thở dài trong lòng.
Buổi gặp kết thúc. Seonghyeon rời khỏi phòng tập, cảm giác như vừa bước ra từ một cơn bão. Anh thất bại. Nhưng trong thất bại, một hạt giống của sự phản kháng đã nảy mầm. Ánh mắt khinh miệt của Keonho, sự im lặng đầy uy quyền của hắn, tất cả đã trở thành liều thuốc kích thích. “Thôi được, thằng nhóc ranh. Mày đã khiêu chiến. Tao sẽ cho mày thấy, một thằng già 24 tuổi nhiều nợ và đầy tâm sự như tao có thể làm được gì.”
Trên đường về, thành phố đã lên đèn, những ánh đèn vàng lạnh lẽo. Martin chợt gọi đến.
"Thế nào rồi? Tao nghe nói thằng Keonho nó khó tính lắm phải không?"
Seonghyeon nhìn những ngôi nhà chọc trời, những pháo đài của sự thành công và thịnh vượng mà anh chưa với tới được. Câu nói "Tôi chỉ thấy… sự cố gắng" của Keonho vẫn vang vọng trong đầu. Nó không đúng, nhưng nó chạm vào đúng cái nỗi sợ sâu thẳm nhất của anh.
“Hắn giống như một vị thần trẻ tuổi đang bảo vệ ngôi đền của mình,” Seonghyeon nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự quyết tâm sắt đá. “Và tao… tao sẽ chứng minh rằng, ngay cả một kẻ phàm phu túng thiếu, cũng có thể tạo ra những âm thanh khiến thần linh phải nghiêng mình. Hoặc ít nhất, là phải nhăn mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro