Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☕🧃.

2 giờ sáng tại xưởng thu âm mini của Xnight.

Đèn vàng hắt xuống console phủ một lớp bụi mỏng. Seonghyeon một mình trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt máy kêu vo ve và hơi thở của anh. Trước mặt là project bản nhạc đã được James và Juhoon "cứu rỗi". Nhưng với anh, nó vẫn chưa đủ. "Nhóc ấy công nhận phần của họ, nhưng phớt lờ tao. Vậy thì phải có thứ gì đó, chỉ của tao, khiến nó không thể làm ngơ được."

Anh đang vật lộn với phần drop của bài hát. Một ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu: kết hợp tiếng guitalele mộc mạc với một đoạn synth cực kỳ dirty và nặng đô. "Nghe như đem bánh mì chấm trà sữa vậy.., hoặc là... một thứ gì đó đặc biệt mới." Và anh chọn liều. Vì sau sự im lặng của Keonho, anh chẳng còn gì để mất.

Anh mải mê chỉnh sửa, đôi tai dán chặt vào headphone, đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở ra.

Keonho bước vào.

Hắn không hề biết có người ở đây. Dường như hắn vừa chạy bộ về, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo phông ướt đẫm dính vào cơ thể săn chắc. Trên tay hắn là một chai nước suối và... một hộp sữa đậu nành.

"Sữa đậu nành? Nó mà cũng uống thứ đồ tầm thường ấy à?" Seonghyeon không kịp nghĩ nhiều, vì Keonho đã thấy anh.

Ánh mắt hắn thoáng hiện sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường lệ. Hắn gật đầu một cái, một cử chỉ xã giao tối thiểu, rồi bước đến tủ lạnh nhỏ góc phòng để cất đồ.

Seonghyeon, vì quá bất ngờ, vội đứng dậy. Cái headphone vướng vào tay ghế. Anh giật mình, tay vung ra. Và thảm kịch đã xảy ra.

Chát!

Cốc cà phê đen đặc mà anh vừa pha cách đây không lâu, giờ nằm vỡ tan tành trên sàn. Và nó không vỡ một mình. Dòng cà phê đen ngòm như một con rắn độc, bò thẳng đến... đôi giày thể thao trắng tinh của Keonho, và cả chiếc áo phông màu sáng hắn đang mặc.

Một vệt đen loang lổ, xấu xí trên nền trắng tinh khôi của đôi giày và chiếc áo.

Thời gian như ngừng lại.

Seonghyeon đứng hình, mắt nhìn xuống đống hỗn độn, não load được mỗi một câu: "Ôi thôi bỏ mẹ rồi. Tao không những làm vỡ cốc cà phê, mà tao còn làm đổ cà phê lên người nó nữa cơ."

Keonho cúi xuống, nhìn đôi giày và vệt bẩn trên áo mình. Khuôn mặt hắn không biến sắc, nhưng không khí xung quanh hắn dường như đông cứng lại, lạnh hơn cả băng giá. Hộp sữa đậu nành trên tay hắn may mắn thoát nạn, nhưng cũng như bị lãng quên trong khoảnh khắc này.

"Xin... xin lỗi," Seonghyeon lắp bắp, giọng khàn đặc. "Tôi... tôi không cố ý." Anh cúi xuống, tay run rẩy định nhặt những mảnh vỡ.

"Đừng động vào."

Giọng nói của Keonho cất lên, không cao, không lớn, nhưng mang một sức nặng khiến Seonghyeon phải dừng tay ngay lập tức. Hắn nói tiếp, từng tiếng một. "Anh sẽ chỉ làm nó tệ hơn thôi."

Seonghyeon đứng thẳng dậy, cảm thấy mình thật thảm hại. Hắn nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay đang run nhẹ của Seonghyeon.

Rồi, thay vì quát mắng hay tỏ ra giận dữ, Keonho chỉ đặt hộp sữa đậu nành xuống bàn, quay lưng, đi đến góc phòng lấy cây lau nhà. Hắn tự mình dọn dẹp đống hỗn độn, từng động tác chậm rãi, tỉ mỉ, và lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn lau sàn, vứt chiếc áo phông bị bẩn vào túi riêng và lấy giấy lau qua đôi giày, dù biết nó có thể đã hỏng.

Cả quá trình, hắn không nói thêm một lời nào. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần một trận mưa chửi rủa.

Khi dọn xong, hắn rửa tay, rồi đi thẳng đến chỗ Seonghyeon đang đứng như trời trồng. Hắn không nhìn anh, mà nhìn vào màn hình máy tính, nơi đoạn nhạc với ý tưởng kết hợp điên rồ vẫn đang dở dang.

"Lần sau," Keonho lên tiếng, giọng nói như bào băng. "Nếu muốn làm khuya, hãy đảm bảo rằng mình đủ tỉnh táo để không phá hoại môi trường làm việc chung và đồ đạc của người khác."

Rồi, trước khi bước ra, hắn khẽ liếc nhìn cái headphone của Seonghyeon, nói thêm một câu như đập thẳng vào mặt anh.

"Và đầu tư một cái headphone không dây đi. Đồ công nghệ cũ kỹ."

Cánh cửa đóng lại. Seonghyeon đứng một mình trong căn phòng, mùi cà phê vẫn còn phảng phất. Anh thở dài, ngồi phịch xuống ghế. Mắt anh nhìn thấy hộp sữa đậu nành vẫn còn nguyên trên bàn, và cảm thấy càng thêm xấu hổ và tội lỗi.

"Thất bại thảm hại. Một thảm họa toàn tập. Ôi trời Seonghyeon ơi ,mày làm sao đấy!?", anh tự lầm bầm chính bản thân mình.

...

"Được rồi. Tao làm đổ cà phê lên người hắn, làm hỏng giày và áo của hắn. Mối thù giờ không chỉ là âm nhạc, mà còn là... vật chất." Anh lắc đầu, tự nhủ. "Sáng mai, tao sẽ mua đôi giày mới và một cái áo mới để trả. Và tao SẼ hoàn thành đoạn drop này, bằng cái headphone có dây cũ kỹ của tao, và nó sẽ khiến hắn phải há hốc mồm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro