Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự lựa chọn

Sau khi sự thật được phơi bày, mọi thứ giữa chúng tôi có sự thay đổi. Không còn những lời trách móc hay im lặng căng thẳng mà thay vào đó là những cuộc trò chuyện dài trong bệnh viện.

KEONHO: Chị không cần phải đến đây mỗi ngày đâu mà. - Keonho nói khi thấy tôi bước vào phòng bệnh, trên tay cầm hộp cơm nóng.

Y/N: Kệ tui, tui muốn làm vậy đó. Hôm nay em thấy thế nào? - Tôi đặt đồ ăn lên bàn nhỏ cạnh giường.

Em mỉm cười yếu ớt, khuôn mặt xanh xao dưới ánh đèn huỳnh quang.

KEONHO: Em khỏe mà, có điều hơi chóng mặt chút thôi.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, lấy sách giáo khoa ra. Kỳ thi cuối cấp đang đến gần, nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để vừa học vừa chăm sóc cậu.

KEONHO: Chị Y/N nè... em không muốn trở thành gánh nặng cho chị." - Keonho nói khẽ.

Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cậu.

Y/N: Keonho ngốc, em chưa bao giờ là gánh nặng của chị cả nên đừng bao giờ nghĩ như vậy nữa.

Tin nhắn từ mẹ Keonho (19:30):

Rồi tôi lặng lẽ xóa tin nhắn. Ba mẹ Keonho đã khóc rất nhiều khi biết tin em bị bệnh, và có lẽ họ còn đau khổ hơn cả tôi.

Một tuần trôi qua, tình trạng của Keonho xấu đi rõ rệt. Những cơn đau đầu xuất hiện thường xuyên hơn, đôi khi cậu không thể ngồi dậy nổi.

KEONHO: Chị, em có chuyện muốn nói. - Keonho gọi tôi vào một chiều mưa.

Tôi nắm chặt lấy tay em.

KEONHO: Em quyết định... sẽ phẫu thuật. Dù tỷ lệ thành công thấp, nhưng em vẫn muốn thử. - Em nhìn tôi với đôi mắt đầy quyết tâm.

Y/N: Chị ủng hộ em. Dù thế nào chị cũng sẽ ở bên em. - Tôi siết chặt tay em hơn.

KEONHO: Không, em muốn chị hứa một điều. Nếu... nếu em không qua khỏi, chị phải sống thật hạnh phúc.

Y/N: Em đừng nói bậy...

KEONHO: Thì chị cứ hứa với em đi mà. Chị phải tiếp tục sống, thi đỗ đại học, tìm được người yêu thương chị, được không? - Keonho nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cầu khẩn.

Y/N: Chị hứa, nhưng mà em cũng phải hứa với chị là sẽ chiến đấu đến cùng nha. - Nước mắt tôi trào ra.

Keonho gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt.

Ngày phẫu thuật được ấn định vào tuần sau. Tôi xin nghỉ học để ở bên cậu những ngày cuối cùng trước khi bước vào cuộc chiến sinh tử.

Đêm trước ngày phẫu thuật, Keonho bỗng nói với tôi:

KEONHO: Chị Y/N, em không hối hận vì đã yêu chị, dù có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại chị.

Y/N: Chị cũng vậy. Nhưng bây giờ, em nghỉ ngơi đi, mai sẽ là một ngày dài đó. - Tôi cúi xuống hôn lên trán em.

Khi Keonho chìm vào giấc ngủ, tôi ra hành lang gọi điện cho Hana.

Y/N: Tao sợ lắm, tớ sợ sẽ mất cậu ấy" Giọng tôi run rẩy.

HANA: Tao hiểu, nhưng mày cũng phải mạnh mẽ lên, luôn phần của thằng nhóc đó nữa. - Hana an ủi.

Tôi gật đầu, dù cô ấy không nhìn thấy. Có lẽ đây là lúc tôi phải thực sự trưởng thành. Để có thể trở thành chỗ dựa cho người mình yêu, thay vì chỉ biết nhận được sự bảo vệ.

Sáng hôm sau, khi Keonho được đẩy vào phòng mổ, em nắm chặt tay tôi.

KEONHO: Chị nhớ giữ lời hứa nhé.

Y/N: Em cũng vậy đó. - Tôi cười nhưng nước mắt đang trực trào.

Cánh cửa phòng mổ đóng lại. Tôi đứng đó, nhận ra rằng dù kết quả thế nào, tình yêu của chúng tôi đã vượt qua mọi hiểu lầm và sợ hãi. Và điều đó đủ khiến tôi không còn hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro