Còn gì để mất?
Ánh nắng chíu quá khe cửa . Len lỏi qua tắm rèm màu trắng đơn điệu, thi nhau đùa dởn với khuôn mặt xinh đẹp đến siu lòng của Mãn Nghi.
Chiếc mũi cao thanh tú,đôi lông mi vừa dài vừa cong, đôi lông mày màu nâu đều dặn, da mặt trắng nỏn mịn màng như nhung, đôi môi trái tim đỏ hồng mềm mài. Tất cả hài hòa với nhau tạo nên gương mặt quá đổi hoàn hảo vừa mang vẻ thuần khiết vừa thanh cao lạnh lùng.
Nhiệt Phong nhìn người bên cạnh môi anh cong lên :
" Dù xinh đẹp cỡ nào cũng là hạng phụ nữ rẻ tiền."
Anh nhìn lên đồng hồ rồi lại đi vào nhà tắm .
Khi anh đi mắt Mãn Nghi dần hé mở đôi mi dài để lộ đôi mắt vô hồn . Cô cảm thấy đau nhứt cả người . Ngồi dậy căn phòng này thật lạ .
Thiết kế vô cùng tinh xảo và cầu kỳ cô bắt đầu cảm thấy lạnh rồi nhìn xuống hạ thân thì thấy mình chỉ mặt mổi chiếc quần lót cô thầm nghĩ:
" Hmm... ông trời nở đẩy tôi tới mức này?"
Rồi cô bình thản xuống giường lấy đồ của mình,mặc vào thì lại vô tình thấy mình trong gương .
Ở cổ Mãn Nghi có những dấu hôn đỏ bầm . Lòng không khỏi bực tức đang suy nghỉ ai làm ra chuyện này thì bỗng cô nghe tiếng mở cửa có lẻ là từ phòng tắm theo phản xạ cô quay lại nhìn người đàn ông trước mặt mà đơ cứng cả người:
" Từng đường nét trên khuôn mặt của anh ta thật quyến rũ từ xương quai hàm đến sóng mũi rồi lại môi mắt 1 mí lông mày rậm tóc mới gội còn ướt nhỉu vài giọt trên khuôn mặt. Cô thật sự không chịu được nửa mà . Khoan đã bây giờ cô mới để ý anh ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn bông ngang eo để lộ cơ bụng . Đúng là soái ca trong ngôn tình mà.
Cô đang ngây người ra nhìn ngắm thì có dọng nói vang lên:
" Có cần nhìn kỹ vậy không?"
Anh ta vừ nói vừa dùng khăn lau tóc .
Mãn Nghi lên tiếng:
" Chỉ là nhìn một chút cũng chẳng chết ai đâu."
Cô nói với mặt đầy tự tin không có chút xấu hổ.
Nhiệt Phong:
"Muốn bao nhiêu ?"
Mãn Nghi khó hiểu:
" Anh nói gì vậy"
Anh dở bộ mặt khinh thường nhếch mép nói:
" Là cô vờ ngốc hay ngốc thật vậy" nói rồi anh ném vào cô một sắp tiền vì lực mạnh nên những tờ tiền văn ra bay tứ tung rồi rơi xuống chân cô.
Anh nói:" Đủ rồi chứ ? Biến đi" cô bây giờ tức giận vô cùng:
" Anh nghĩ anh là ai chứ ? Với số tiền này mà đòi dở dọng với tôi ư? Xin lỗi số tiền này quá ít đó chỉ đủ cho tôi sài nửa ngày . Với lại anh cũng không cần đuổi tôi sẽ tự đi,nơi này không xứng với tôi" vừa nói cô vừa dùng chân chà đạp những tờ tiền dưới đất .
Cô định bỏ đi nhưng anh lại kéo cô lại bóp chặt quài ham làm cô đau đớn:
-Cô to gan quá nhỉ . Chắc củng là tiểu thư nhà nào rồi"
cổ họng cô nghẹn ứ cô quên mất cô không còn là tiểu thư của Tô gia .
Nhiệt Phong:" Tôi sẽ làm cô mất tất cả để cô phải quý xuống chân Trần Nhiệt Phong này mà van xin những tờ tiền này" cô cười nhạt ánh mắt từ đau đớn chuyển sang vô hồn:
" Tôi còn dì để mất?"
Mắt cô bây giờ đã đỏ hoe như sắp khóc cô tuyệt tình hất tay anh ra .
Cô cố gắng chạy đi không muốn cho anh thấy những giọt nước
mắt này . Nếu anh ta thấy chắc sẽ thương hại cô lắm, cô không muốn ai thấy mình yếu đuối thế này . (Cô chỉ mới 18 tuổi đã trải qua quá nhiều cay đắng bây giờ cô còn bị nhạo bán .
Dù mạnh mẽ bao nhiêu cô cũng chỉ là con gái .)
Mãn Nghi:" Em Nhớ Anh Thiên Nhật " (anh là người cô muốn ở bên cạnh lúc này nhất . Là người cô luôn yêu thương và tin tưởng)
Khi thấy bóng dáng cô khuất đi anh trầm từ xuy nghĩ :
" Cô rốt cuộc là người thế nào?"
~~~~~còn tiếp~~~~~
2 ngày RYM sẽ ra 1 chap 💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro