Chương 32: Hồi Kết
Cho em bon chen vài câu: cảm nhận có chút sai sai khi edit phần trước bỏ qua cái đoạn cần edit -__- và đến đoạn mình thực sự không hài lòng ở đây cũng như ý muốn của một con bitch về cái kết mang mùi vị lạ của một bộ teenfic nên mình chỉnh sửa rõ nhất đoạn này.
----------------------------------------------------------------------------------
Lễ tang của Dương Lạp diễn ra thật giản dị theo mong ước của cô, mọi người đều có mặt để tượng niệm cô gái này.
Mưa rơi lất phất, mưa phùn lạnh giá.
Cô đã vĩnh viễn nằm dưới đất lạnh, về với trời xanh rồi.
Hoàng Hiểu Vương nắm chặt lá thư, quỳ trước bia mộ em, khóc cay đắng, thật đau đớn, không có gì có thể cay đắng hơn điều này.
Trân Trân ngất lịm trong vòng tay Chu Thiên. Cô đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt.
Mẹ cô cũng không giữ nổi bình tĩnh, khóc lên đau đớn. Bà đã hối hận rất nhiều khi bỏ rơi cô...và giờ đây thì không có lấy một cơ hội được chăm sóc đứa con gái của mình.
Mọi người đều như mất đi một phần cuộc sống trong ngày đó.
Có duy nhất một người không đến dự lễ tang của Dương Lạp, đó là Nam Dĩnh.
Lúc này, cậu đi đến những nơi hai người đã từng đến. Hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ đó, và mong tìm lại chút gì đó...hơi ấm của người con gái ấy.
Ngày đó...ngày cả thế giới như ngừng quay, ngày một thiên thần ra đi khỏi cõi đời...để lại nỗi đau chua xót cho những người ở lại...nhưng chắc rằng sẽ không ai quên khuôn mặt tươi cười đó...
Bầu trời vẫn xanh ngắt, màu xanh ấy giống như màu mắt của Dương Lạp khi còn sống, màu xanh đem lại cho ta cảm giác rất dễ chịu...giống như kẹo bạc hà vậy!
..........
8 năm sau.
Dĩnh - Sau thời gian dài trên đất khách để tạm quên đi nỗi nhớ về người con gái cậu yêu nhất, bây giờ cậu quay trở về.
Tiếp tục đi qua những nơi cậu và cô đã từng cùng nhau đi qua, những nơi đầu tiên và cả những nơi cuối cùng chất chứa đầy kỷ niệm tình yêu giữa hai người. Một mình cậu ôm nỗi đau cố chôn sâu. Và nơi cuối cùng cậu đến....
------------------------
Hai mắt chạm nhau...
-Cậu... là ai? người con trai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu bé cách đó không xa
Hoàn Hoàn giật mình nhìn người con trai đứng cách mình chỉ khoảng 10m, tim cậu kẽ rung lên, đầu óc không hề suy nghĩ được gì, chỉ đứng yên sững sờ nhìn người đối diện và cảm nhận cảm giác lạ của tim mình.
-Cậu là ai? người con trai tiếp tục hỏi
-..À.. tôi.. tôi đến thăm chị Dương Lạp. Giật mình thoát khỏi sự trống rỗng đột ngột cậu trả lời.
-Nhưng cậu là ai?
Chợt nhận ra sự ngu ngốc của bản thân khi trả lời sai chủ đề ngay lập tức chữa thẹn:
- A...À.. tôi xin lỗi, Tôi là Hoàn Hoàn, ở chung côi nhi viện với chị Dương Lạp, còn anh là...?
-Ra là vậy, tôi là người yêu của chị ấy- tên Nam Dĩnh.
- À... a.. anh..
-Cậu... có vấn đề gì?
-Tôi chỉ... cảm giác rất lạ...
Hai người chỉ đứng đó nhìn nhau... mỗi người một suy nghĩ không ai nói gì... rồi..
- Đứng lại, con nhóc kia!
Tiếng một người đàn ông hét lớn, trên cánh đồng hoa oải hương và dưới bầu trời xanh ngắt không một đám mây. Tiếng bước chân hòa lẫn vào trong những cơn gió nhè nhẹ thổi.
Trong không gian rộng lớn bao la, một người đàn ông có mái tóc màu hạt dẻ đang ra sức đuổi theo một bé gái tóc bím hai bên, chiếc váy màu hồng phấn lẩn lút trong rặng hoa tím ngắt đem theo mùi hương thoang thoảng.
- Đứng lại ngay, Dương Thiên Kim...
Cô bé ấy...đứng lại, quay người nhìn, đôi mắt to tròn trong suốt như pha lê cong cong lên, khóe miệng nhỏ xinh như cánh đào mềm mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười:
- Bố già, con đã bảo mà, phải gọi con là Dương Thiên Kim chứ không phải Hoàng Thiên Kim.
Và đúng lúc đó, người đàn ông nọ bất ngờ ôm chầm lấy cô bé, nhấc bổng lên, cốc đầu một tiếng " cốp" rõ to.
- Đồ ngốc này, bố đã bảo là không được chạy nhảy linh tinh mà, con nhìn xem? Váy lem bẩn hết rồi, chốc làm sao đi dự tiệc đây?
Cô bé bắt đầu rơm rớm nước mắt vì cái đánh đau vừa rồi, trông rất đáng yêu:
- Tại bố cứ gọi con thế, con không thích, con muốn cùng họ với cô cơ.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, nhưng môi lại cười tươi:
- Nhưng bố họ Hoàng mà, sao lại thế chứ?
- Nhưng cô Lạp họ Dương mà.
Bỗng một cơn gió thổi vụt qua, nghe như có tiếng cười khúc khích trong đó, cơn gió ấy dường như đi xuống từ thiên đường. Bỗng một tiếng hét to làm chấn động không gian:
- Hoàng Hiểu Vương!
Hai bố con quay vụt lại, chỉ thấy một cô gái đang đứng chống hông trên đỉnh ngọn đồi, mặt đỏ phừng phừng vì tức giận. Nói rồi, cô chạy vụt xuống, khi gần đến chỗ hai người, không biết vì sao mà vấp phải hòn đá, chới với ngã về phía trước.
" Phịch"
Cô gái ngã vào lòng chàng trai.
Im lặng.
" Bốp bốp"- Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cô bé nhỏ.- Bố mẹ trông giống Romeo và Juliet quá đi.
Cô gái nép trong ngực chàng trai, mặt đã sớm đỏ như trái bồ quân chín mọng, mắt hấp háy đánh vào ngực chàng trai:
- Vương, cho em xuống...Anh khiến con hiểu lầm rồi...
Cô chưa kịp dứt câu thì đã bị " khóa" bằng một nụ hôn nồng nàn...
Cô bé giương to mắt nhìn, đôi mắt trong trẻo tưởng như thấy chuyện gì lạ lắm.
Và cứ thế, tiếng vi vút của gió trời như đang bủa vây lấy hai con người, những cánh hoa oải hương tím cũng điểm sắc cho khung cảnh lãng mạn này.
Cậu búng nhẹ vào mũi cô một cái:
- Anh không thể không hôn em được Tiểu Lục à?
Cô gái nhanh chóng đứng thẳng dậy, chỉnh lại chiếc váy, nhăn mặt:
- Anh chỉ giỏi nói những lời đường mật thôi hả? Sao lại đưa con đến đây chứ?
Hoàng Hiểu vương khẽ cười, gãi gãi mái tóc rối, chiếc khuyên bên tai phát tia sáng long lanh...như ánh mặt trời.
- Anh muốn đưa con đến viếng mộ Tiểu Lạp và mẹ.
Lục Trúc không nói gì, mái tóc ngắn bay bay. Đôi mắt mang vẻ gì đó thoáng buồn, kí ức năm năm về trước, dường như vẫn không hề phai nhòa.
Năm năm trước, ngày Dương Lạp rời bỏ cõi đời, mọi thứ dường như đã sụp đổ, tất cả chìm trong không khí tang thương chết lòng. Màu trắng phủ vây lấy tất cả. Người đàn ông cô yêu, Hàng Hiểu Vương không còn là anh nữa, cả ngày ngập trong rượu bia. Người sống mà ngỡ đã chết rồi. Và rồi kí ức đau đớn cũng mau chóng được xoa dịu vào ngày hôm ấy, ngày cô đưa ra một chiếc hộp nhỏ xinh bọc vải nhung đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bằng cỏ dại và nói:
" Cậu có đồng ý lấy tôi không?"
Quả nhiên, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử con gái cầu hôn con trai. Và Hoàng Hiểu Vương đương nhiên không thể ngạc nhiên hơn, anh bật cười rồi ôm cô vào lòng. Và câu chuyện tình yêu của họ...còn kéo dài đến bây giờ và cả tương lai sau này nữa.
Lục Trúc nhìn hai bố con, mỉm cười:
- Còn không mau đi thôi.
Mộ Dương Lạp nằm ngay cạnh bên mộ mẹ trên cánh đồng hoa oải hương, sau năm năm trời, cỏ đã mọc xanh rì. Trên tấm bia nhỏ có hình một cô gái với nụ cười tươi rực rỡ như ánh ban mai. Người đó chính là Dương Lạp Lạp. Nhưng đã có hai người đứng trước mộ dường như đã lâu rất kì lạ. Hoàng Hiểu Vương thấp thoáng thấy người này quen quen. Cậu không thể ngạc nhiên hơn mà hỏi:
- Có phải là Hoàn Hoàn và Dĩnh đó không?
Cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh, dáng người cao ráo, tầm 14, 15 tuổi, mái tóc màu đen tuyền. Cậu quay ra nhìn Hoàng Hiểu Vương, đôi mắt hơi đỏ, chắc do khóc... và.... một người con trai chừng hơn 20 tuổi
- Vâng, là anh Phong?
-Anh Vương!!!
- A..Đúng...sao hai em lại..?- Cậu càng kinh ngạc hơn.
- Em đến đây để tạ ơn chị Lạp...- Cậu nói bằng giọng yếu ớt.
- Tại sao?- Lúc Trúc thay lời Hoàng Hiểu Vương mà nói luôn.
Hoàn Hoàn đưa tay lên ngực trái, mắt đã long lanh:
- Vì đây, trái tim đang nằm trong lồng ngực này của em chính là của chị ấy, nó đang ngày đêm đập là của chị ấy.
Ba người sửng sốt, bí mật này...là như thế nào?
- Tám năm về trước, trước khi mất, chị ấy đã kí tên hiến tim cho em, mà em...thì bị bệnh tim...vì em mà chị ấy chấp nhận từ chối phẫu thuật và giờ nằm dưới bia mộ kia mà ngực lạnh vì không có trái tim.
Nhận thấy Hoàn Hoàn có vẻ kích động, Hoàng Hiểu Vương vội vỗ vai cậu, cười chua xót:
- Thôi nào, em đừng như vậy...Tiểu Lạp đã từ chối rồi, con bé đã mất rồi, việc nó tặng lại tim cho em, chẳng phải là nó tin tưởng rằng em sẽ sống một cuộc đời khác hay sao, vì vậy anh mong em...phải sống thật tốt...
Chính cậu cũng thấy quặn thắt con tim, bây giờ trái tim của em đang đập trong lồng ngực một người khác, chẳng phải nó vẫn sống đấy sao? Trái tim vẫn luôn ở bên bọn cậu hay sao...Cậu bất giác ngước mặt lên nhìn trời xanh, đám mây trắng tinh như kem bông vẫn trôi lững lờ..." Em hi sinh mình để dành sinh mạng cho người khác sao?" Hoàng Hiểu Vương nở một nụ cười rồi bảo:
- Chị Lạp đã cho em trái tim, vì vậy em phải sống thật tốt và mạnh mẽ lên cho anh.
Hoàn Hoàn lau nước mắt, ngộ ra những điều cậu vừa nói mà nắm chặt bàn tay, quyết tâm:
- Vâng, em nhất định sẽ làm được.
Xong, cậu nhìn lại bia mộ của Dương Lạp một lần nữa, cúi đầu kính cẩn rồi bước vội ra khỏi cánh đồng. Phía xa xa, thấp thoáng bóng một cô gái đang vẫy tay với cậu...Điều này, chắc phải đang là khởi đầu cho một câu chuyện đẹp hay sao?
Dĩnh chỉ lặng im nhìn người con trai đang mang trái tim của người con trai mình yêu thương nhất sau đó đưa mắt nhìn ngôi mộ lạnh lẽo ấy, cúi đầu che đi ánh mắt đau xót rồi bỏ đi.
Lục Trúc và Hoàng Hiểu Vương lắc đầu cười nhìn theo, còn riêng cô bé Dương Thiên Kim thì lại ngây mắt không hiểu gì...
Ba người quỳ xuống bên mộ, tay chắp thành khẩn, nhắm hờ mắt. Mùi hương thơm bay lan tỏa trong không gian. Tiếng khấn của cô bé Dương Thiên Kim nghe rõ mồn một:
- Cô ơi...cô có khỏe không? Con là Thiên Kim nè, con nhớ cô lắm, sao con không thấy cô về chơi với con? Bố hay bắt nạt con lắm cô à...Cô ơi...cô biết không? Con thấy ba và mẹ con rất hay hôn...
Lời khấn ngây thơ chưa dứt thì chợt cái miệng bé nhỏ của cô đã bị bịt bởi bàn tay to lớn của Hoàng Hiểu Vương. Cậu nghiến răng:
- Đồ ngốc...con đang nói cái gì thế hả?
- Ưm...ưm...ô ấy ông? ố ất ay ắt ạt on...( Cô thấy không? Bố rất hay bắt nạt con.) - Mặc dù bị bịt miệng nhưng cô bé vẫn cố nói hết câu.
Và vang lên tiếng cười sảng khoái lên cả cánh đồng. Dương Thiên Kim là cô nhóc bốn tuổi rưỡi, ra đời là kết tinh tình yêu của Hoàng Hiểu Vương và Lục Trúc. Cô nhóc rất nghịch ngợm, rất lém lỉnh và vô cùng đáng yêu. Cả hai người đều rất yêu cô bé.
Mặt trời đã lên thiên đỉnh, tỏa bóng nắng dịu dàng xuống nhân gian, lên một gia đình hạnh phúc bên nấm mồ.
Ba người nắm tay nhau, đi ra khỏi cánh đồng tràn ngập sắc tím. Tâm trạng ai cũng rất vui vẻ.
" Họ đã vượt qua sóng gió, đã đến với nhau bằng sự mách bảo của trái tim, nguyện sống bên nhau trọn đời, dù có chết thì cũng nguyện chết cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm...Nhưng dù có đi đến đâu đi chăng nữa thì tình yêu của họ vẫn tồn tại vĩnh viễn, không bao giờ bị phá bỏ."
Câu chuyện tình yêu của hai người sẽ chính là một cuốn tiểu thuyết đẹp nhất trần gian này.
.................
10 giờ 30 phút tại khách sạn N.W
- Á...tôi...tôi không không được...
Tiếng một chàng trai trẻ tuổi đang ngượng ngùng đang đứng trước gương, chối từ chiếc váy cưới cồng kềnh. Một nhân viên lễ phép:
- Cậu chủ à...vì đây là yêu cầu của chủ tịch nên hãy cố chịu đựng.
Cậu nhăn nhó miễn cưỡng ngồi yên chuyên viên trang điểm làm đủ trò mèo trên mặt mình.
" Cạch", bên ngoài, một chàng trai chạy vào, thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen cũng bị dính vào mặt, trông thảm hại hết sức:
- Vợ yêu ơi...
Toàn thân như bị điểm huyệt bất động đứng nhìn người con trai đang ngồi trước gương ở trước mặt, cằm anh như muốn rơi thẳng xuống 18 tầng địa ngục:
Thoát khỏi trạng thái pause anh bủn rủn tay chân lại gần con người kia, nhìn từ mặt đến chân mọi thứ thuộc về con người đấy anh như muốn nuốt hết vào mắt:
-Tại... tại sao giống con gái thế này? anh chỉ vào người đang cau có nhìn anh ở kia và quay qua hỏi những con người đã biến cậu thành như thế.
Không để cho những người kia trả lời con người đang cay cú lặng im ngồi đấy nhìn cậu làm trò con bò không chịu được hét lên:
-LÀ ĐỨA NÀO MUỐN ÔNG THÀNH BỘ DẠNG NÀY MÀ CÒN HỎI??? anh giật mình nhe răng cười xòa, tay xoa bóp vai nịnh bợ để cậu nguôi giận.
Một lúc sau, khi hoàn tất trang điểm càng phụ kiện, người "cô dâu" trở nên thật xinh đẹp, vẻ đẹp không thể trong sáng lộng lẫy hơn. Chiếc váy cưới ngắn màu xanh tuyệt đẹp, từ ngực trở xuống đính hạt trân châu sáng rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng ngần mềm mịn tưởng như không có của một cậu con trai. Phía trên vai đính một chiếc lông vũ màu xanh lớn, làm bờ vai của "cô dâu" trở nên dịu dàng mảnh dẻ hơn, đuôi váy tua rua phía sau giống như một dài lụa đẹp thướt tha. "Cô dâu" lúc này khác xa với bộ dạng bình thường, dường như không ai biết được giới tính thật của cậu, trông thật giống một thiên thần hạ thế.
- Thế nào? Đẹp không? Hài lòng chứ?- Cô dâu hướng về phía con người tiếp tục trong trạng thái pause vênh mặt hỏi.
- Đẹp...đẹp quá...- Chàng trai không thốt nên lời...
Mọi nhân viên trong phòng biết ý đi ra ngoài. Cô dâu khẽ đi đến bên chàng trai, tựa vào ngực chàng trai, còn cậu thì vòng tay ôm lấy bờ vai cậu, hít hà mùi hương dịu nhẹ như kẹo bạc hà từ người cô.
"Em làm sao lại giống con gái đến vậy"
Anh vuốt ve gương mặt cậu, thì thầm
Bỗng, màu đanh đá từ đâu trào đến, một phát lên gối cậu khiến anh quằn quại không nói nên lời, hả hê nhìn chiến tích rồi giật mình nghe tiếng động ở phía cửa:
- Hai vợ chồng nhà này quấn quýt quá nhỉ?
Một giọng nói vang lên phá vỡ không khí lãng mạn, một người đàn ông bước vào, hai tay xỏ túi quần, dáng vẻ lãng tử cuốn hút trong bộ comple đen, mái tóc màu hạt dẻ ngạo nghễ để bất cần. Khỏi cần nói cũng biết người này là Hoàng Hiểu Vương- Phó chủ tịch Tập Đoàn Hoàng Thị nổi tiếng.
Chàng trai nọ cũng không vừa lấy lại phong độ, nhếch mép cười:
- Không dám, sao có thể sánh với " cặp đôi hoàn hảo" của anh được.
Hoàng Hiểu Vương cười lớn, chạy đến ghì vai chàng trai kia xuống:
- Thằng nhóc này, không thay đổi chút nào hết.
- Chú Dĩnh...- Bé Thiên Kim chạy vụt vào ôm lấy chân chàng trai.
Chàng trai bế cô bé lên, hôn vào hai má con bé rồi cười:
- Hôm nay Thiên Kim cũng đến dự lễ cưới của chú cơ à?
Theo sau là Lục Trúc đi vào, hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thiếu nữ hoàn hảo. Mặc dù đã 25 tuổi nhưng trông cô vẫn như gái 17 vậy. Cô nhẹ gật đầu chào rồi đưa ra một hộp quà hình chữ nhật dẹp, nói:
- Dĩnh, hôm nay anh chị đến chúc phúc cho hai em. Đây là quà của anh chị.
Nam Dĩnh vội xua tay nói:
- Không cần đâu chị, anh chị đến là em vui rồi?
Nhưng cô cứ kiên quyết dí chiếc hộp vào tay cậu, bắt cậu phải nhận mới thôi. Hoàng Hiểu Vương huých tay cậu:
- Mở luôn ra đi.
Nam Dĩnh đành gượng gạo mở hộp quà, bên trong là một chuỗi vòng cô có mặt là một hạt Sapphire rất đẹp, màu xanh dương ánh lên những tia sáng đẹp nhất. Cậu ngạc nhiên nhìn hai người.
- Hãy đeo vào cổ vợ cậu đi nào.- Hai người cùng giục.
Nam Dĩnh nhìn về phía chàng trai, cậu đang mỉm cười dịu dàng nhìn anh, anh lại gần, vòng tay đeo cho cậu. Bỗng một cảm giác điện giật ở đầu ngón tay,...năm năm trước, cậu đã từng đeo dây chuyền lên cổ một cô gái...cô gái ấy...
Chiếc vòng được đeo xong, tỏa ánh hào quang trên cổ chàng trai nọ. Mọi người vỗ tay tán thưởng. Nam Dĩnh say đắm nhìn chàng trai mà lòng dấy lên cảm xúc khó tả, người con trai trước mắt cậu đây từng nhịp tim trong người đều là sức mạnh của Dương Lạp chứ? Bây giờ.. trái tim này... người con trai trước mặt đang mang trái tim của cô gái yêu cậu lúc ấy, tiếp tục tình yêu với cậu. Trái tim ấy, thân thể khác, tình yêu khác và anh yêu cậu không phải vì trái tim ấy, là vì cậu.
Chàng trai này, dù chỉ vô tình gặp khi trở về thăm cô, nhưng... có phải vì trái tim ấy có sự mãnh liệt kéo cậu lại gần không?
- Chú Hoàn Hoàn đẹp gái quá đi, sau này con cũng sẽ lấy một người chồng đẹp gái như chú. Thiên Kim mắt sáng rỡ nhìn vào Hoàn Hoàn nói
Hiểu Vương giật mình nhìn con
Hoàn Hoàn cười nhẹ bế Thiên Kim lên:
-Con hãy lấy một người chồng thông minh, đừng ngu ngốc như chú Dĩnh là được rồi, đẹp mà ngu không có ích. Nụ cười cùng lời nói như cú tát sml vào Nam Dĩnh.
- Thôi nào, không đừng quấy hai chú nữa.- Lục Trúc lên tiếng rồi bế lấy Thiên Kim, mỉm cười gật đầu với cậu.
Hoàn Hoàn và Nam Dĩnh tuy gặp nhau ở hoàn cảnh không quá ấn tượng, nhưng có thể nói trái tim của Dương Lạp như muốn gắn kết hai người họ với nhau, không quan trọng giới tính hay bất kì điều gì, tình yêu của họ cứ vô tình mãnh liệt như nhiệt của mặt trời, sẽ ngày càng nóng ngày càng lan tỏa mặc kệ định kiến cổ hủ của xã hội . Cứ thế câu chuyện tình yêu được viết lên hết trang này đến trang khác, không bao giờ kết thúc.
Khi mọi người đang rất vui vẻ thì chợt cửa phòng bị đẩy mạnh, một cô gái tóc ngắn với chiếc áo khoác da báo, quần jeans bó vào chân hùng hổ xông vào:
- Nam Dĩnh, cậu cưới mà dám không báo tôi một tiếng, muốn chết phải không?
Không ai khác chính là Phạm Trân Trân của chúng ta, cô vẫn như ngày nào, hấp tấp và nghịch ngợm, theo sau là Chu Thiên và một thằng nhóc loắt choắt, cậu thở hồng hộc nói:
- Trân, sao em đi nhanh thế? Anh với con đuổi không kịp mà suýt bị xe đâm đây này.
Mọi người trố mắt nhìn ba người như quái vật ngoài hành tinh, Chu Thiên vẫn vậy nhưng giờ đã to cao và chín chắn hơn rồi, hiện giờ cậu đang làm tổng giám đốc trong công ty Nam Dĩnh, cậu được mệnh danh là cánh tay phải đắc lực nhất của Chủ tịch tập đoàn Nam Khánh. Người còn lại không ai khác chính là An- cánh tay trái của Dĩnh. Họ được mệnh danh là bộ ba sát thủ trong thương trường làm ăn. Còn Trân Trân, cô bây giờ đã là Nhà thiết kế chính và duy nhất của Tập đoàn đá quý Hoàng Thị, cũng có máu mặt trong giới kinh tế lắm. Và đây, thằng nhóc tì có làn da ngăm đen nhưng khỏe khoắn, khôi ngô này là đứa con đầu lòng của hai người. Nói là bằng tuổi Thiên Kim nhưng đẻ trước cô một giờ nên cô bé phải gọi thằng nhóc bằng anh.
Hai đứa trẻ gặp nhau, bèn quấn quýt không rời, say mê dắt tay nhau đi chơi.
Nam Dĩnh thấy vậy cười:
- Ai bảo em không mời chị, hỏi Thiên mà xem.
Trân Trân quay ngoắt sang Chu Thiên dùng ánh mắt dò hỏi. Cậu mặt tái mét mà rằng:
- Anh xin lỗi, tại anh quên.
Và cậu lãnh chọn một cú đấm của cô, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Mọi người cười rộ lên, ai lấy phải cô nàng này đúng là...kiếp sợ vợ rồi đây.
Trân Trân đi đến bên Hoàn Hoàn, cười:
- Hoàn, em đẹp quá, là con trai mà thế này làm chị ganh tị chết rồi đây nè, vì vội quá mà chưa mua được quà cho hai em, chị sẽ gửi đến sau được không? Bật mí nhé, sẽ là mẫu thiết kế đầu tiên trong năm nay của chị đó nha.
Cô không quên kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch, Hoàn Hoàn cười miễn cưỡng sắc mặt đen dần đi như muốn bóp cổ một con người nào đấy ngay tức khắc.
" Keng keng." Tiếng chuông vang lên, báo hiệu lễ cưới chính thức bắt đầu. Cô dâu chú rể bắt đầu mải móng chạy ra, mọi người theo sau cũng lấy làm hứng khởi.
Chú rể mặc áo đuôi tôm đứng trên bục, hai tay chắp trước bụng, hướng nhìn về phía cửa lễ đài. Tâm trạng hồi hộp vô cùng. Tiếng nhạc vang lên, phía xa xuất hiện cô dâu trong bộ váy cưới lộng lẫy, một tay ôm lấy cánh tay cha mình, bước đi run rẩy về phía lễ đường. Trong lòng rất hồi hộp, níu chặt lấy tay cha...mong tìm được hơi ấm từ cha trước khi trao cho người đàn ông khác.
Ông Hoàn-đem cậu hướng lên phía lễ đài trao cho người con trai kia, dù là bố nuôi nhưng từ giây phút đem cậu về nhà, ông đã xem cậu không khác gì con ruột, bây giờ cậu lại đi lấy chồng, ông chấm nước mắt xem cậu như đứa con gái ông phải dứt ruột gả đi.
Đã đến trước mặt con rể, ông gật đầu rồi đưa tay cậu đặt vào tay anh, nhẹ nhàng như đặt một viên bảo trân quý vào một chiếc hộp vững chắc vậy. Nam Dĩnh đón lấy tay cậu, nắm thật chặt như sợ cậu vụt mất vậy, anh nâng bước cậu lên lễ đài, đứng trước mặt vị Cha sứ trịnh trọng.
Khi cô dâu và chú rể đã đứng yên trên bục, mọi người bên dưới mới trố mắt ra, sau đó không hẹn cùng cười vang. Lí do cũng đơn giản thôi, vì trên kia, cô dâu của chúng ta nhìn vốn rất lộng lẫy trong bộ váy áo như nền trời mùa xuân, nhưng dưới chân không phải là đôi guốc đẹp nào đó, mà lại là đôi giày thể thao...
Hoàn Hoàn nhìn xuống chân mình mới đờ ra, hai má đỏ lên vì xấu hổ, Nam Dĩnh thấy vậy cũng cố nhịn cười mà vỗ vai cậu an ủi:
- Không sao đâu em, chúng ta tiếp tục thôi.
Vị Cha sứ đứng trên bục cũng phải tủm tỉm cười, đây có lẽ là cái đám cưới đặc biệt nhất ông từng làm chứng. Nhưng giây phút trang nghiêm cũng đã đến, ông chỉnh lại trang phục, giọng trầm bổng cất lên, hướng về phía Nam Dĩnh.
- Chú rể Nam Dĩnh, con có đồng ý lấy cô dâu Hoàn Hoàn làm vợ hay không? Cùng nhau san sẻ ngọt bùi cũng như khó khăn trong cuộc sống, cùng nhau hạnh phúc đến bạc đầu răng long. Dù có chuyện gì xảy ra cũng quyết không rời xa nhau?
- Con đồng ý. - Anh quay sang đứng đối diện với cậu.- Sau ngày hôm nay, tôi chính thức là chồng và là người sẽ luôn yêu thương và che chở cho Hoàn Hoàn hết cuộc đời. Tôi hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười tôi sẽ cùng cười với em, nếu em khóc, tôi sẽ là bờ vai vững chắc. Và cho dù cuộc sống này có dẫn đến điều gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ luôn ở lại bên cạnh em.
Hoàn Hoàn cảm động, mắt đã rưng rưng. Vị Cha sứ mỉm cười hiền từ rồi quay sang nói với cô dâu:
- Cô dâu Hoàn Hoàn , con có đồng ý lấy chú rể Nam Dĩnh làm chồng hay không? Cùng nhau san sẻ ngọt bùi cũng như khó khăn trong cuộc sống, cùng nhau hạnh phúc đến bạc đầu răng long. Dù có chuyện gì xảy ra cũng quyết không rời xa nhau?
Hoàn Hoàn mỉm cười:
- Con không đồng ý.
Cả hội trường cùng há hốc mồm, ai nấy đều không dám tin vào câu trả lời của cậu. Ngay đến vị Cha sứ cũng giương to mắt nhìn. Còn Nam Dĩnh thì sốc đến mức chết đứng, anh nhìn cậu ngạc nhiên " Không phải đến giờ phút này em còn rời xa anh chứ?"
Im lặng...
Một phút...
Hai phút...
Năm phút trôi qua...
Mọi người dường như nín thở trước sự cố này. Nam Dĩnh vẫn nhìn cậu, cuối cùng Hoàn Hoàn nở một nụ cười tươi, quay sang nhìn đối diện Nam Dĩnh, nói lớn:
- Con đồng ý lấy Nam Dĩnh làm chồng, nhưng con không đồng ý cả hai chỉ hạnh phúc đến đầu bạc răng long, mà phải là dù chết đi xuống địa ngục hay thiên đàng, dù luân chuyển vạn kiếp, chúng con vẫn bên nhau hạnh phúc.
Xong cậu quay lên lườm Cha sứ:
- Và con yêu cầu Cha sửa ngay lời thệ để tránh mấy cặp đôi sau này bị Cha trù.
Tất cả im lặng một hồi, rồi bắt đầu cười phá cả lên, ai nấy đều ôm bụng ngặt nghẽo, cười chảy cả nước mắt. Nhất định đây sẽ là đám cưới mà cả đời họ không quên nổi quá. Nam Dĩnh thì ban đầu ngây mặt nhìn, sau đó thì cũng bị con virus "cười" lây lan, anh hạnh phúc bế bổng cô dâu lên:
- Anh yêu em, Hoàn Hoàn.
Cậu cũng hét lớn, ôm lấy cổ của anh:
- Em cũng yêu anh, Nam Dĩnh.
Vị Cha sứ tưởng hóa đá, lần đầu tiên trong đời làm người chứng hôn của ông có người dám trả treo lại lời thệ như vậy. Chắc ông sớm về nghỉ hưu mất thôi.
Mọi người cùng vui vẻ nhảy múa tưng bừng, cặp vợ chồng son trên kia cũng bỏ qua nghi thức, tự trao nhẫn cho nhau và dành cho nhau nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc nhất trần đời.
" Anh sẽ cùng em đi trên chiếc máy báy giấy, đến muôn nẻo của những vùng đất xa xôi, anh sẽ cùng em viết lên trái tim hồng, chứng minh cho hạnh phúc của đôi ta."
..............
Sau lễ cưới, mọi người hầu như đã về hết, chỉ còn lại vài người thân quen.
Cô dâu chú rể và người thân cùng ngồi vào bàn tiệc, cô dâu vừa nãy đi chúc rượu, sớm đã say lướt khướt trên tay Nam Dĩnh, mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
- Hoàn Hoàn hôm nay làm anh cười chảy cả nước mắt.- Hoàng Hiểu Vương cũng bắt đầu ngà ngà say.
- Vợ em luôn luôn đem lại những điều mới mẻ mà.- Nam Dĩnh cười tươi.
- Chú Hoàn và chú Dĩnh thật là đẹp đôi.- Hai đứa trẻ cũng nhau đồng thanh, mặt hai đứa sớm đỏ bừng- Chúng con cũng nhất định được như cô chú.
Mọi người cười rộ lên vì sự ngây thơ của hai đứa trẻ, biết đâu sau này chúng lại làm nên một điều gì đó...Cái này phụ thuộc vào tương lai.
Bên ngoài chợt có tiếng bước chân vội vã, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn bước vào, mặc chiếc váy màu đỏ bó sát cơ thể, rất gợi cảm. Người ngoài có thể sớm nhận ra đây chính là Người mẫu nổi tiếng Hoàng Hiểu Dy.
Cô bước vào, đôi giày cao gót nạm ngọc gõ mạnh trên sàn nhà, hai tay chống nạnh, đằng sau là bốn, năm tên vệ sĩ theo sau, bên cạnh là một người đàn ông chững chạc mặc comple xám, mặt vuông chữ điền, cả người toát lên khí chất cao sang, quyền quý:
- Đám nhóc này, không chờ bà chị này về cùng ăn được hay sao?
- Ồ ồ, chị Dy đó à?- Trân Trân ngước mắt lên nhìn.
- Em xin lỗi, em tưởng chị có việc bận chưa về được.- Nam Dĩnh cười hối lỗi.
- Bận cái gì, chị phải hủy đến chục cái hợp đồng để về dự đám cưới hai đứa, vậy mà...hừ hừ.- Cô tức mình cầm một ly rượu mạnh đưa lên miệng tu một hơi dài.
Mọi người há hốc miệng, mắt trợn lên. Cô lảo đảo suýt ngã, nhưng đã kịp ngã vào lồng ngực của người đàn ông nọ. Anh ta mỉm cười dịu dàng ôm lấy cô, cất giọng nói trầm ấm đầy quyền uy:
- Xin lỗi mọi người, vì dạo này Tiểu Dy bận bịu làm việc suốt nên bị stress, thông cảm cho cô ấy.
Mọi người lại được dịp đờ ra, ai nấy đều chằm chằm vào người đàn ông lạ, Lục Trúc bèn hỏi:
- Xin hỏi anh...là?
- Tôi là Louis Filbert.- Người đàn ông nói.
- Louis Filbert? Thiên tài kinh doanh sở hữu toàn bộ các công ti xe hơi nổi tiếng sắp tới sẽ hợp tác với công ty tôi đấy ư?- Cả Nam Dĩnh lẫn Hoàng Hiểu Vương cùng đồng thanh.
- Ra hai vị đây là chủ tịch của Hoàng thị và Nam Khánh hay sao?
Hai người đứng bật dậy bắt tay với Louis. Nở nụ cười " kinh doanh" chuyên nghiệp. ( Phát ói với sự giả tạo của hai người này.="=)
Hoàng Hiểu Vương nâng ly rượu về phía Louis:
- Xin chào, tôi là Hoàng Hiểu Vương- Phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị, rất vui được hợp tác với ngài trong thời gian sắp tới.
Nam Dĩnh cũng cầm ly rượu nâng lên:
- Chào ngài, tôi là Nam Dĩnh- Chủ tịch tập đoàn Nam Khánh, hân hạnh được hợp tác với ngài trong tương lai lâu dài.
Hai người đấu đá nhau ngầm, Louis chỉ biết cười gượng. Anh đưa ra một chiếc hộp nhỏ:
- Vâng, rất hân hạnh. Nghe nói hôm nay là đám cưới của ngài Nam, tôi có món quà nhỏ tặng ngài.
Nam Dĩnh bắt tay ríu rít:
- Không dám, cảm ơn ngài, chỉ mong được hợp tác với ngài.
Bữa tiệc bỗng chốc thành nơi kinh doanh của ba người, Lục Trúc với Trân Trân nhìn muốn rớt con ngươi ra vì sự giả tạo tiềm ẩn của những đấng phu quân mình.
Louis quay sang bắt tay với Hoàng Hiểu Vương:
- Còn ngài là em trai của Tiểu Dy phải không? Rất hân hạnh.
Hiểu Vương gật đầu lia lịa " Chẳng lẽ đây sẽ là anh rể tương lai của mình hay sao?"
Hoàng Hiểu Dy cau có, vùng tay đẩy Louis ra:
- Bỏ ra cái đồ đầu gỗ...Sao cứ làm phiền tôi thế hả? Ai cần anh đi theo tôi, ai cần vệ sĩ của anh bảo vệ tôi...
Mọi người lại được dịp dãn cơ mắt, Hoàng Hiểu Dy ra sức vùng vẫy trong vòng tay Louis, nhưng rồi một cảnh tượng khiến ai nấy không thể quên được. Louis giữ chặt tay Hiểu Dy, đặt nên môi cô một nụ hôn sâu, cả người cô nằm gọn trong lòng ngực vững chắc của anh. Hiểu Dy không thể vùng vẫy được nữa, cô thở dốc dứt khỏi nụ hôn ngọt lịm của anh. Mặt đỏ phừng phừng:
- Đồ đầu gỗ, anh làm gì thế hả?
Louis Filbert mỉm cười nhìn mọi người đang nhìn mình:
- Xin lỗi, đây là thói quen của tôi mỗi khi ở bên Hiểu Dy, xin lỗi các vị nhé.
Và ai đó cũng thông cảm cho cô.
Vậy là...mọi người lại chìm trong tiệc tùng no say suốt một đêm...
Vậy là lại có thêm một câu chuyện tình yêu nữa bắt đầu rồi.
...........
Trên cánh đồng hoa oải hương, ngôi mộ nằm im lìm, gió vần vũ thổi rì rào. Bên tấm bia, một chồi non trồi lên khỏi mặt đất, nở ra một bông hoa lạ màu xanh tuyệt đẹp, màu xanh của những viên kẹo bạc hà trong suốt, bông hoa ấy rung rinh trong sắc tím bạt ngàn. Giống như lời chúc của Dương Lạp dành cho mọi người.
Đôi khi có tình yêu ngay lập tức lụi tàn từ khi mới bắt đầu, nhưng tình yêu lụi tàn không có nghĩa là biến mất, oải hương tượng trưng cho sự chung thủy nhưng oải hương nở rồi oải hương cũng phải tàn chỉ là điều sớm hay muộn, nhưng hoa này tàn hoa khác sẽ tiếp tục nở, lụi tàn không có nghĩa là kết thúc mà có thể là mở đầu, tình yêu này kết thúc sẽ có một tình yêu khác khởi đầu và biết đâu tình yêu mới sẽ xoa dịu được sự đau đớn mất mát của tình yêu trước kia. Đời người khó tin vào tình yêu vĩnh cửu, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay họ mới thấy được tất cả sự vĩnh cửu trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro