Phần 1 - 3
Chương 1 :Qua đây "ngậm" cho tôi đã
Thói quen hễ căng thẳng là uống nước của Tô Huỳnh từ nhỏ đến giờ chưa từng thay đổi, ngồi chưa được mười phút, người hầu đã rót nước cho cô hết ba lần. Cô ngại làm phiền người khác, nên khi cảm giác căng thẳng ập đến chỉ đành liếm môi.
Toà biệt thự này rộng thênh thang, đồng hồ treo tưởng cứ lắc lư "tích tắc", trong đêm khuya vắng lặng âm thanh này càng khiến người ta thấy rợn người. Tô Huỳnh ngồi thẳng lưng đểm theo từng nhịp, khi đếm đến tám mươi chín thì có tiếng bước chân người hòa nhịp với tiếng chuông "tích tắc" của đồng hồ, người đó săm soi cô từ đầu đến chân, nói một cách lạnh nhạt: "Căn phòng đầu tiên bên phải tầng hai."
Tô Huỳnh cảm thấy người này khá kỳ lạ, cô ngồi dậy, chả sạch mổ hội giữa lòng bàn tay của mình lên quần, đi theo lối hắn ta vừa đến, đi lên tầng hai.
Cửa phỏng để mở.
Người đàn ông ngồi trên chiếc số pha đơn đưa lưng về phía cửa, một tay cầm ly rượu, gương mặt giấu sau màn đêm không được ảnh đèn chiếu rọi. Ánh trăng nhản nhạt len lỏi qua khe hở của rèm rửa rọi trên người anh, có thể nhìn rõ được đôi chân dài thẳng tắp đang được lớp quần che đậy.
Tô Huỳnh rời mắt khỏi đôi chân dài ấy, có cảm thấy người đàn ông này còn lạnh lùng hơn đêm đen.
"Anh đã tắm chưa?"
"Um."
Cô ngập ngừng vài giây, giọng nói gắng gượng như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi cũng tắm rồi, hay là mình vào thẳng vấn đề luôn đi."
"Qua đây 'ngậm' cho tôi đã."
Lúc Tô Huỳnh nảy sinh cảm giác chống đối, trong đầu cô sẽ tự động nhanh chóng nhảy ra hình ảnh hai cơ thể quấn quýt lấy nhau. Cô cắn răng kìm nén, trả giả với anh: "Vậy lát nữa anh cũng phải "liếm"cho tôi."
"Um."
Cô chợt nhớ ra người đàn ông bên ngoài, sau đó gắn giọng nói: "Tôi không chơi tập thể."
"Tôi cũng không"
Tô Huỳnh yên tâm, cô ngồi xổm xuống thảo thắt lưng, nhưng thắt lưng của người đàn ông khác với loại bình thường Trương Bác Viễn hay mặc. Cô mà mẫm cả nửa buổi trời vẫn không biết nên tháo từ đâu, đang định dò hỏi, người đàn ông bồng vươn tay đến gần. Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay cô, da của Tô Huỳnh như bị điện giật, cả cánh tay của cô tê rần, bên tai chỉ nghe tiếng "kháp", dây lưng đã được người đàn ông kia thảo ra.
Cô hít một hơi thật khẽ, Tô Huỳnh kéo đại quần của người kia ra để lộ lớp quần lót bên trong, cô nhấn hai cái vào phần giữa háng người đàn ông qua lớp vải, mềm mại, một cục nhô lên rất to, sau khi cương lên chắc sẽ rất thô và dài.
Cô cẩn thận từng li từng tí mọi thứ ấy ra.
Rất sạch sẽ, không hề có mùi lạ nào.
Ngón tay cong lại khẽ bóp, để dương vật mềm mại trong lòng bàn tay xoa nắn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy, chậm rãi tuốt lên tuốt xuống. Nhưng sau vài phút cố gắng của Tô Huỳnh, cải thứ ấy trượt qua lại trong lòng bàn tay cô này giờ, nhưng không hề có ý muốn phản ứng.
Do dự mấy giây, cỏ cúi đầu ngậm lấy đầu khấc, cổ họng co rút, đẩy không khí trong miệng ra, chỉ bọc lấy đẩu khất, lấy lưỡi và phần thịt trong khoang miệng đẻ ép mút liếm phần nhạy cảm nhất.
Cô tưởng người đàn ông này sẽ thoải mái đến độ hít sáu hay run rẩy, nhưng anh không hề. Người đàn ông đó giống như đã chết cứ ngồi yên đó không nhúc
nhích, ngay cả ly rượu đỏ trong tay cũng không hề có chút sóng sánh.
Tô Huỳnh không từ bỏ, sở về phía túi tỉnh.
Cặp "bé cưng" ấy giấu dưới dương vật, giống như đứa trẻ ngượng ngùng, cầm nắm chơi đùa nó trong tay vài giây sau, cô vừa liễm vừa mút đầu khất vả dương vật. Sau cùng há miệng ngậm lấy một viên tinh hooản, đầu lưỡi là lướt dạo chơi miêu tả từng đừng nét của nó.
Không có phản ứng, vẫn không có chút phản ứng nào,
Vật đó tuy rất lớn, nhưng hoàn toàn không cương lên. Cứ như là một đống thịt heo biến chất, nhìn được mà không xài được.
Tô Huỳnh cảm thấy không đúng. lại có hơi không cam lòng. Cô sở lên trên, muốn mỏ vào dưới góc áo, thế nhưng người đàn ông chợt ngăn bàn tay của cô lại. giọng nói lạnh như băng: "Dùng miệng là được rồi, đừng có sở bậy bạ."
Lòng bản tay của anh không hề thô ráp, nhưng ngón tay cùng với vị trí giữa
ngón cái và ngón trỏ lại có lớp chai rất dày, cả lỏng bản tay không có chút độ âm, lạnh lẽo hệt như con người của anh. Tô Huỳnh nghẹn ở cổ, không chịu làm nữa: "Tôi đã hầu hạ anh nửa ngày trời,
đến lượt anh đáp lễ cho tôi rồi."
Mọi người đều đến để tìm kiếm tình dục, dựa vào cái gì mà từ đầu đến cuối đều chỉ có mình cô phải ra sức?
Vừa dứt lời, bên ngoài chợt đấy lên tiếng ồn, hình như có người đang đánh nhau, đổ vật lộp bộp rơi trên đất. Tiếng ổn nổi bật hẳn giữa trời đêm, Tô Huỳnh thẩm cảm thấy bất an, cô càng lúc cảng thấy kỉ lạ với điều gì đó không ổn, ngón tay nhấc phần thịt heo chết kia co lại, hỏi người đàn ông kia: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không cần quan tâm, tiếp tục ngậm lấy."
Tô Huỳnh thật sự không bằng lòng, cô rút tay lại định đứng dậy, một vật cứng ngắc đè lên huyệt thái dương của cô. Cô giật mình, phút chốc không phản ứng lại kịp, giơ tay lên sở, đó là cánh tay lạnh lẽo gầy gò của người đàn ông kia, trong tay anh là...
Một cây súng.
chương 2:Bao cao su đã qua sử dụng
Tô Huỳnh sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn cả ra.
Tuy trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời của cô cũng gà bay chó sủa lắm,nhưng có hỗn loạn cỡ nào thì cái thứ gọi là súng này cô cũng chỉ mới nhìn thấy trên tivi mà thôi.
Phản ứng đầu tiên của Tô Huỳnh là người đàn ông này lấy súng đồ chơi hăm
dọa mình, nhưng một giây sau đó, bên ngoài liên tục vang lên một loạt tiếng
súng. Trong một thoáng, sống lưng cô lạnh ngắt, bàn tay run tẩy đẩy cây súng
chĩa ngay đầu mình ra: "...Đại ca, em chỉ đến để 419 thôi mà, em có biết gì
đâu, anh tha cho em đi đại ca."
"Đừng nhiều lời, tôi bảo cô tiếp tục." Giọng nói của người đàn ông không quá lớn, giọng điệu nhẹ tênh khiến người khác đổ mồ hôi lạnh, anh hệt như âm hồn, nòng súng không chút tiếng động chĩa ngay đỉnh đầu của Tô Huỳnh lần nữa.
Tô Huỳnh hồn vía lên mây, tay cô run lẩy bẩy mò về về phía giữa đùi của
người đàn ông, còn chưa sờ được cục thịt heo chết đó, đã có người gõ cửa từ
bên ngoài: "Anh Thương, đã giải quyết xong rồi ạ."
Người đàn ông nghe vậy đứng dậy, anh đặt đại ly rượu sang một bên, một tiếng
"cạch" vang lên, anh nhanh chóng xử lý lại phần thân dưới. Tô Huỳnh nhân cơ
hội mượn ánh sáng để nhìn rõ, nhưng vẫn không thấy được gì. Người đàn ông
kia bỗng túm lấy áo cô, kéo lê cô đến trước cửa rồi mở cửa quăng cô ra ngoài.
Tô Huỳnh ngã sóng soài dưới đất đau đớn thét một tiếng, cô liếc về phía người
đàn ông đứng ngược sáng lạnh lùng nhìn xuống rồi hỏi cô: "Có phải khi nãy tôikhiến cô sướng lắm phải không?"
...chúng ta có làm gì..."
Họng súng lạnh ngắt lại nhắm thẳng vào đầu cô, đầu óc Tô Huỳnh vào thời khắc
này chợt hiểu rõ, những lời sau đó thay đổi 180 độ: "Đại ca à, nơi đó của anh
vừa thô vừa dài, giống hệt như nòng pháo, xém chút nữa đã bị anh..."
"Cút." Người đàn ông kia cất súng, quay về phòng: "Con này lỏng lẻo quá, ngày
mai đưa một con khác khít hơn đến."
"Vâng thưa anh Thương."
Người đưa Tô Huỳnh về cũng là người đến đón cô, thế nhưng tâm trạng lúc đến
với lúc đi hoàn toàn khác nhau. Cô vừa trải qua thời khắc sinh tử, dọc đường
như ngồi trên đống lửa. Xe vừa vào đến thành phố cô đã hô đến rồi, người lái xe
kia cũng chẳng thèm quan tâm cô đến thật hay giả, đạp phanh thắng lại, dừng xe
bên đường.
Tô Huỳnh xuống xe liền chạy đi ngay, thấy người xung quanh đông dần, trái tim
như đang đi trên dây của cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại mọi chuyện
vừa xảy ra, thực sự giống như đang nằm mơ, chỉ có mỗi câu "Con này lỏng lẻo
quá" lại gai tai cực kỳ.
Cô quay đầu lại cẩn thận liếc nhìn, sau khi xác nhận bản thân đã an toàn mới
dám tức giận, trong lòng thầm mắng tên khốn liệt dương đó bản thân hắn ta cả
cương cũng không cương nổi, còn dám nói cô lỏng, quần còn chưa cởi đây
này.
Thế nhưng bất kể thế nào, cô đã may mắn nhặt lại được một cái mạng.
Về đến nhà đã mười giờ rưỡi, căng thẳng suốt lộ trình, gương mặt của Tô Huỳnh
lúc này mới hồi phục lại bình thường. Lúc cô mở cửa bước vào, Lăng Linh mặc đồ ngủ của cô, trên tay còn có dĩa táo đã cắt miếng sẵn, đang ngồi trên sô pha
xem tivi. Cô ta thấy Tô Huỳnh quay về không hề ngồi dậy, chỉ chào hỏi sơ: "Dì
Tô Huỳnh về rồi ạ."......
Chương 3:Vụng trộm ngay dưới mái hiên
Một người phụ nữ muốn biết chồng mình có ngoại tình hay không, thật ra không cần phải tốn quá nhiều công sức. Những người phụ nữ bị lừa trong một thời gian dài, không phải là vì đàn ông họ giỏi che đậy, mà là do người phụ nữ quá tin tưởng người đàn ông bên gối của mình, hoàn toàn chưa từng nghi ngờ.
Tô Huỳnh đã từng quá tin tưởng Trương Bác Viễn.
Hai người họ tuy quen biết nhờ xem mắt, nhưng kết hôn đã hai năm cũng hạnh phúc êm ấm hơn nhiều. Hơn nữa ban đầu Tô Huỳnh gả cho Trương Bác Viễn là vì nhà họ Tô ưng sự thành thật đáng tin cậy của Trương Bác Viễn. Hai năm nay,
Trương Bác Viễn cũng thực sự khiến người khác yên tâm, anh ta là giáo viên cấp hai, khí chất lịch sự nhã nhặn. Khi trong trường có giáo viên nữ có ý với anh ta, anh ta không chỉ không giấu giếm, khi về nhà còn phải kể lại một cách tỉ mỉ với Tô Huỳnh, than thở một tiếng đối phương không xứng làm nghề dạy trẻ.
Chị của Tô Huỳnh, Tô Anh từng trêu rằng, cho dù có quẳng Trương Bác Viễn vào trong đám phụ nữ đang trần truồng không mặc gì, thì anh ta cũng có thể trong sạch rời đi.
Nhưng cũng chính là Trương Bác Viễn được người người khen ngợi ấy, đã vụng trộm với một cô gái vừa mới đến nhà vỏn vẹn một tuần.
Tô Huỳnh là y tá hướng dẫn của bệnh viện nhân dân số một, công việc mệt nhọc, tiền lương không cao, nhưng ưu điểm là không cần phải làm ca đêm, thời gian cũng ổn định hơn.
Đã xin nghỉ phép một ngày rồi, dù hôm qua đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng Tô Huỳnh cũng ngại xin nghỉ tiếp.
Trong đầu đang có rất nhiều tâm sự, cả buổi sáng đều thả hồn không tập trung nổi, đã nói sai hết mấy lần với bệnh nhân cần tư vấn, vào giờ cơm trưa bị y tá trưởng phê bình một trận, đến chiều thì phải xem khá nhiều kết quả tái khám, Tô Huỳnh nào dám chậm trễ, dắt bệnh nhân chạy khắp nơi. Sau khi thực sự bận rộn, cô cũng không còn tâm trí đâu để nghĩ đến nhiều chuyện như thế nữa.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, chân của Tô Huỳnh sắp gãy mất thôi. Lúc cô thay đồ đã nhận được cuộc gọi từ mẹ, mẹ báo rằng Tô Anh đã mang thai, đang ở trong phòng bệnh dưới lầu.
Tô Huỳnh thay xong quần áo, đến thẳng phòng bệnh VVIP.
Khi Tô Anh còn đi học đã không thích sống cùng với người khác, vậy nên năm nào cũng làm thủ tục cho phép không ở ký túc xá. Ba phải chạy xe điện đưa rước cô ấy, tuy đỏng đảnh là thế nhưng số mệnh cũng tốt, sau khi tốt nghiệp gả cho con trai của viện trưởng của bệnh viện nhân dân số một. Rồi sau đấy, mỗi ngày đều được tài xế lái xe Porsche đưa đón, đừng nói là ở phòng VIP, cho dù là thuê cả y tá của bệnh viện đến nhà chăm sóc cũng được.
Lúc Tô Huỳnh đến thì Tô Anh đang lau nước mắt, cô khó hiểu, kéo mẹ sang một bên rồi hỏi: "Mẹ, không phải chị mang thai rồi à? Sao chị lại khóc?"
Mẹ thở dài nặng nề: "Chị của con được chẩn đoán có hiện tượng sẽ xảy thai sớm, ít nhất phải nằm yên dưỡng thai trên giường hai tháng."
Tô Huỳnh còn chưa trả lời thì mẹ đã nói tiếp: "Huỳnh Huỳnh, con xin hẳn hai tháng phép, ở trong bệnh viện chăm sóc chị con. Tuy rằng có cả bảo mẫu, y tá rồi, nhưng người ngoài khó mà chu đáo bằng người nhà mình."
Bà Tô vừa mở lời, Tô Huỳnh đã từ chối ngay lập tức: "Tuy con vào bệnh viện là
nhờ mối quan hệ của gia đình anh rể, nhưng không có nghĩa là khoa của bọn con thì con có thể định đoạt. Xin nghỉ hai ngày đã khó, bảo con xin nghỉ hai tháng? Suy nghĩ như vậy mà mẹ cũng nghĩ ra được, cho dù con có muốn, lẽ nào mẹ cũng chưa từng nghĩ đến việc con cũng có gia đình hay sao? Trương Bác Viễn có chịu không?"
"Cái con bé này, Bác Viễn không hề ích kỹ như con. Chị của con hiện tại đương lúc cần người chăm sóc nhất, sao con chỉ nghĩ cho mình..."
"Mẹ, con nghe thấy rồi." Tô Anh nằm trên giường, cảm xúc của cô ấy đã ổn định hơn. Cô chau mày nói: "Huỳnh Huỳnh không chịu, con cũng không chịu, tách hai vợ chồng Huỳnh Huỳnh ra còn ra thể thống gì nữa? Đừng tưởng Trương Bác Viễn thật thà lại bắt nạt người ta."
Đang nói chuyện, bảo mẫu nhà họ Cao đã xác theo cơm canh dinh dưỡng cùng với đồ bổ bước vào. Cô ta bày biện đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ, tay chân nhanh nhẹn đệm một cái gối sau lưng Tô Anh, chu đáo hỏi thăm cô ấy có thoải mái hay không.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt của bà Tô ngột ngạt, bà nói với Tô Huỳnh: "Mẹ cũng chỉ vì thấy chị con như vậy nên mới hơi vội, thân phận của chị con bây giờ không giống như trước nữa, đứa nhỏ trong bụng cũng quý giá... Mấy lời khi nãy mẹ nói con đừng để trong lòng nhé."
Tô Huỳnh không đáp.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc ba mẹ có chuyện gì cũng sẽ lo cho chị gái Tô Anh trước, gia đình hai con, chén nước trong tay cha mẹ sẽ không bao giờ có thể đong bằng nhau được, huống hồ Tô Anh từ nhỏ đã có thành tích tốt, bây giờ còn gả cho gia đình tốt như vậy, ba mẹ hiển nhiên sẽ càng thêm thiên vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro