Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21-25

Chương 21: Ngứa ngáy bên trong tiểu huyệt (1)
Ánh mắt của Đàm Thương, Tô Huỳnh không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cái gọi là thú tính che mù mắt, bây giờ Tô Huỳnh đang được tự thân trải nghiệm, cô giơ chân lên, gác lên người Đàm Thương, ra sức gọi tên anh nỉ non "Anh Thương, anh nhẹ một chút, em đau quá..."
Đàm Thương nhíu mày, muốn đưa tay đẩy cô ra, nhưng không ngờ lại vừa vặn chụp lên cô bé của Tô Huỳnh.
Quần lót mặc mùa hè rất mỏng, lòng bàn tay Đàm Thương hơi lạnh, anh không chỉ cảm nhận được độ ấm trên bàn tay, mà còn cảm nhận được những cọng lông mềm mại dưới lớp vải, đến tận lúc này, rốt cuộc vẻ mặt sắt đá của anh cũng có chút thay đổi.
Trong nháy mắt, Đàm Thương liền lập tức rút tay về, giống như bàn tay anh vừa đụng phải thứ gì bẩn thỉu lắm, anh liều mạng lau chùi tay quanh người.
Tô Huỳnh không cần anh xoa hay không, đáy quần của cô vốn đã ướt đẫm.
"Miệng là được rồi, đừng làm tôi tức giận."
Phía dưới Tô Huỳnh ngứa ngáy
không chịu được nữa, "Em đã nói
rồi em có ham muốn tình dục rất
cao." Nói xong, giọng nói của cô
đột nhiên tăng lên, "A~! A~!"
Vẻ mặt của Đàm Thương đầy chán ghét, có lẽ là cảm thấy cô quá dâm đãng, cũng có thể là không chấp nhận được trên người mình bị một người phụ nữ sờ soạt tới lui, vừa định đứng dậy thì bên ngoài có người gõ cửa, "Anh Thương?"
Có lẽ do tiếng rên rỉ của Tô Huỳnh quá thảm thiết đã kéo A Uy tới đây.
Đàm Thương tĩnh tâm hai giây rồi mới trả lời "Không sao."
Thừa dịp anh đang dở nói chuyện, Tô Huỳnh trực tiếp ngồi lên trên.
Đàm Thương không cứng lên được, nhưng dù sao cũng có thứ ở giữa hai chân, ngồi xuống như này, cô bé được thứ đó chĩa vào lấp đầy, trong nháy mắt đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Theo tiếng bước chân rời đi, Tô Huỳnh nắm chặt tay vào ghế sô pha, kề sát vào tai Đàm Thương "Anh Đàm, anh không muốn người khác biết chuyện này đúng không, em sẵn sàng phối hợp với anh, nhưng bây giờ em muốn, anh Đàm cũng nên phối hợp với em một chút, có đúng không? Hơn nữa, em với anh cũng không phải thực sự làm ..."
Không nhịn được, Tô Huỳnh thật sự không nhịn được nữa rồi, cảm giác ngứa ngáy từ bên trong âm đạo, giống như khi bị muỗi đốt trên lưng, ngứa phát điên lên mà tay với không tới, nhưng chỉ cần dùng thứ gì đó cọ cọ, cảm giác thoải mái sẽ lập tức ùa về.
Muốn, thật sự rất muốn nó ...
Tô Huỳnh nóng lòng muốn tụt quần của Đàm Thương ra, muốn lỗi toàn bộ dương vật của anh ra ngoài, phần dưới của anh to lớn như vậy, cọ vào nhất định sẽ rất thoải mái.
Chương 22: Ngứa ngáy bên trong tiểu huyệt (2)
Quần lót của anh bị cô kéo xuống một chút, nhưng vẫn có chút vướng víu, Tô Huỳnh thở hổn hển sờ sờ, muốn lột toàn bộ quần của Đàm Thương ra, nhưng vừa sờ đã chạm vào đã chạm phải một vật cứng rắn lạnh buốt, bờ mỗng Tô Huỳnh không kìm được cọ qua cọ lại hai phát, tiếp tục sờ lên trên, sau đó ...
Súng.
Con mẹ nó, lại là khẩu súng chết tiệt.
"Cút xuống."
Tô Huỳnh giật mình, toàn thân khô nóng bị rút đi, vết ửng đỏ trên mặt biến mất, âm đạo không còn ngứa ngáy, cũng không muốn quan hệ nữa. Cô thật sự bị ham muốn tình dục hối thúc đi tác quai tác quái, nhất thời bồng bột, thậm chí còn muốn dùng thứ đồ chơi của Đàm Thương để giảm ngứa ngáy.
"Anh Thương, hiểu lầm thôi..." Tô Huỳnh giống y như một cô gái làng chơi vừa bị bắt, hoảng hốt đứng dậy mặc quần vào, tuyệt nhiên không dám nhìn Đàm Thương đến một cái, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt của anh, lại càng sợ khẩu súng trong tay anh hơn.
Khó khăn lắm mới mặc được quần vào, lại nghe thấy Đàm Thương mở miệng "Thêm nửa tiếng nữa."
Tô Huỳnh không dám phản bác, nơm nớp lo sợ, run rẩy bước lại, cô vừa do dự vừa thận trọng từng li từng tí ngồi ở trên giường, kết quả là cái mông của cô vừa chạm xuống thì Đàm Thương lai ra lênh "Đến chỗ của tôi."
Tô Huỳnh đi qua, hình bóng khẩu súng sáng rực dưới ngọn đèn bàn làm sống lưng của cô không khỏi run lên.
Cô đúng là bị tinh trùng lấp lão, Đàm Thương đời nào lại cần đến cô phối hợp che chở, anh ta dù gì cũng là xã hội đen lòng dạ hiểm ác, nếu như cô thật sự chọc tức anh, có lẽ một giây sau thôi trán cô sẽ nở hoa bung bét.
Tô Huỳnh vì dục vọng vừa rồi xông lên mà toát mồ hôi lạnh.
"Tiếp tục tư thế vừa rồi."
Tư thế vừa rồi?
Tô Huỳnh nghĩ đi nghĩ lại, tư thế quan hệ bằng miệng vừa rồi sao? Cô không dám hỏi, trực tiếp nghiêng người dựa vào, Đàm Thương không nói gì nữa, cô cũng im lặng.
Thà nói sợ Đàm Thương, còn hơn nói sợ khẩu súng trong tay anh, Tô Huỳnh thở dài một hơi thật sâu ở trong lòng, tự hỏi bao giờ thì cái chuỗi ngày bị uy hiếp này mới kết thúc.
Căn phòng quá mức yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ mơ màng, Tô Huỳnh ngồi một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, cô không biết tại sao Đàm Thương cứ nhất định bắt cô phải ở bên mình. Cái loại tư thế này quá khó duy trì, giống như huấn luyện quân sự vậy, Tô Huỳnh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, đầu khẽ ngả nghiêng gà gật, trực tiếp nằm tựa ở trên đùi của Đàm Thương.
Sắc mặt Đàm Thương y như vữa giẫm phải đống phân, căm ghét nhích ra, Tô Huỳnh bị mất đi chỗ chống, suýt nữa ngã dập mặt, cô lấy lại tinh thần ổn định lại chính mình, thay đổi tư thế một chút thì nghe thấy Đàm Thương nói "Gọi hai tiếng."
Tô Huỳnh mơ mơ màng màng, định gọi nhưng miệng vừa hé mở thì biến thành ngáp liền mấy cái.
Ánh mắt Đàm Thương đột nhiên lạnh buốt, Tô Huỳnh liếc mắt nhìn qua, lại thấy ngay khẩu súng vẫn còn trong tay anh, cô lập tức bừng tỉnh, mập mờ kêu lên hai tiếng "A ...a..." cũng may chỉ là kêu mấy ور chữ, rốt cuộc Hoàng đế Đàm Thương cũng mở miệng ra lạnh lùng buông thánh chỉ "Cô Tô, có thể về rồi."
Chương 23: Lại tiếp tục ngứa ngáy (1)
Lúc Tô Huỳnh đi xuống dưới, đàn em của Đàm Thương đều đang có mặt ở đó, dưới ánh mắt của cả đám chó săn, cô nắm chặt tay vịn vào cầu thang, hai chân run rẩy đi xuống tầng một.
Có lẽ là do nhìn thấy Tô Huỳnh di chuyển bất tiện, ánh mắt của người đàn ông có chút phức tạp, người lái xe lúc nãy quăng đống bài trong tay xuống, định đứng dậy thì A Uy đã giơ tay lên ngăn, "Các cậu tiếp tục chơi đi, để tôi đưa cô ấy về."
Tên tài xế nghe thấy vậy lập tức nhặt bài lên, hô hai người kia tiếp tục chơi.
Tô Huỳnh vốn chẳng quan tâm ai sẽ đưa cô về, dù sao thì chỉ cần có người đưa về là được. Tuy nhiên, khi đi ngang qua mấy tên đàn ông, cô không nhịn được âm thầm suy xét rốt cuộc Đàm Thương là loại xã hội đen gì, một người đàn ông bất lực không cứng lên nổi, vậy mà cần đến bốn người đàn ông cao to lực lưỡng bảo vệ mình, thậm chí lúc quan hệ trong tay anh ta lúc nào cũng kè kè một khẩu súng, rốt cuộc là sợ chết đến mức nào.
Chẳng phải những kẻ tham gia vào xã hội đen đều là loại không sợ trời không sợ đất cũng chẳng sợ sống chết sao?
Ở, không phải, Đàm Thương không phải là công sao? Vậy trong bốn tên này có phải có thụ của anh ta hay không? Nhưng bốn người đàn ông đó trông dáng dấp đều thô kệch, chẳng lẽ Đàm Thương lại là thụ, vậy ai trong đó là công? Vừa rồi ngồi xổm rất lâu, chân cô bây giờ vẫn còn tê dại, Tô Huỳnh đặt mông xuống trước, sau đó lấy tay túm lấy góc quần, bê hai chân lên xe.
A Uy cạn lời nhìn cô, bước lên xe hỏi cô "Cô Tô, về nhà đúng không?"
Tô Huỳnh nghe được câu này, đầu óc đột nhiên linh hoạt đến lạ thường.
A Uy không hỏi cô sẽ đi đâu, mà
lại hỏi cô có về nhà không, A Uy
chưa từng đến nhà cô, điều này có
nghĩa là đám người bọn họ không
chỉ tra ra chỗ làm của cô mà còn
biết cả địa chỉ nhà.
Nghĩ đến đây, trái tim Tô Huỳnh đột nhiên đập loạn xạ, cái loại cảm giác này chính là rất đáng sợ. "Cô Tô, trực tiếp về nhà đúng không?"
Tô Huỳnh định thần lại, "Ừ" một tiếng, sau đó lại suy nghĩ lại "Đến bệnh viện."
Cô và Trương Nhất Bác đã nói ly hôn rồi. Quay về nhà còn ra cái thể thống gì, dù sao cũng đã vạch mặt nhau, chẳng lẽ bây giờ lại diễn màn xin lỗi nhận sai, nói rằng mình chỉ là nhất thời hồ đồ.
So với loại màn hài kịch cay đắng này, Tô Huỳnh thà lần tới gặp lại Trương Bác Viễn là khi cả hai trực tiếp đến Cục dân chính để hoàn tất thủ tục ly hôn còn hơn.
Cô tin Trương Nhất Bác chỉ là nhất thời say mê Lăng Linh, nhưng cho dù Trương Bác Viễn không yêu Lăng Linh, thì Tô Huỳnh cô cũng không thể chấp nhận tiếp tục cuộc hôn nhân này
Nhìn chung cũng đã xác định rõ ràng rồi, Tô Huỳnh cảm thấy nhẹ cả người, cô ngả người ra sau, nhìn thấy ánh mắt A Uy đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, suy nghĩ một lúc rồi cô ra vẻ thản nhiên hỏi "Anh Uy này, anh Đàm có người phụ nữ khác không?"
A Uy có lẽ cảm thấy hơi kỳ quái, lông mày cau lại, nhưng vẫn trả lời cô, "Không có."
Tô Huỳnh nghe thấy câu trả lời đó, giả bộ khá nghi hoặc, làm bộ nói thế , "Vậy, ngày hôm đó, tôi nghe thấy có hai anh nói cái gì mà người phụ nữ đã chết ..."
"À, bọn họ nói đùa thôi, thời đại bây giờ là nhà nước pháp quyền, giết người là phạm pháp đó."
Chương 24: Lại tiếp tục ngứa ngáy (2)
Tô Huỳnh không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào khi nghe câu này.
Tất cả mấy người này ai cũng đều mang theo súng, đêm hôm khuya khoắt còn lao vào sống mái với nhau, thế mà bây giờ dám mở mồm ra nói chuyện với cô về nhà nước pháp quyền. Đây không phải nói nhảm thì là gì? Nhưng dù gì người ta cũng nói như vậy rồi, Tô Huỳnh không thể tiếp tục hỏi, vậy là cả hai lại chìm vào im lặng, đột nhiên A Uy lại nói "Tôi thấy anh Thương rất thích cô."
Tô Huỳnh giật mình, lập tức thuận theo chủ đề của anh để nói, "Không thể nào, anh quên lần đầu tiên anh Đàm đã ném tôi ra ngoài rồi sao?"
Tô Huỳnh không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào khi nghe câu này.
Tất cả mấy người này ai cũng đều mang theo súng, đêm hôm khuya khoắt còn lao vào sống mái với nhau, thế mà bây giờ dám mở mồm ra nói chuyện với cô về nhà nước pháp quyền. Đây không phải nói nhảm thì là gì? Nhưng dù gì người ta cũng nói như vậy rồi, Tô Huỳnh không thể tiếp tục hỏi, vậy là cả hai lại chìm vào im lặng, đột nhiên A Uy lại nói "Tôi thấy anh Thương rất thích cô."
Tô Huỳnh giật mình, lập tức thuận theo chủ đề của anh để nói, "Không thể nào, anh quên lần đầu tiên anh Đàm đã ném tôi ra ngoài rồi sao?"
"Nếu anh Thương không thích, anh ấy sẽ không tìm cô tới lần thứ hai." A Uy tạm ngừng lại rồi mới nói tiếp, "Anh Thương chơi gái, chưa bao giờ ăn lại đến lần thứ hai".
Cái gì mà "chơi" với "ăn", những từ này làm Tô Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, những tên đàn ông này thật sự coi phụ nữ là đồ rẻ tiền, còn cái tên Đàm Thương kia nữa, thứ trong quần của anh ta chẳng qua cũng là thứ đồ vô dụng, có người phụ nữ nào sẵn lòng cùng anh ta làm lại lần thứ hai sao?
Thấy Tô Huỳnh không nuốt trôi được mấy lời này, A Uy đổi lại giọng, "Tôi thấy tối nay cô ở cùng anh Thương rất lâu, anh ấy chắc hẳn rất thích cô."
Tô Huỳnh cảm thấy thấy đề tài của anh ta bị ám mùi lạ rồi, nên không nói gì nữa, chỉ cúi đầu giả vờ cười ngại ngùng, trong lòng cô không biết A Uy hỏi chuyện này là có ý gì, suy đi nghĩ lại, cô không nhịn được lén lút nhìn A Uy qua kính chiếu hậu lần nữa, đoán xem anh ta có phải là người đó của Đàm Thương hay không? Nếu không chả có chuyện gì mà tự nhiên anh ta lại nói đến cái gì mà thời gian thật lâu, ai lại nói đến loại chuyện riêng tư xấu hổ này bao
Chẳng lẽ là đang ghen sao?
Phức tạp quá đi, làm Tô Huỳnh cô đây đau đầu quá.
Sau khi đến bệnh viện, cô lên thẳng lên lầu VIP, bộ phận của cô ở chỗ làm không có ca tối, phòng chờ chỉ dùng nghỉ trưa, buổi tối bị khóa cửa, Tô Huỳnh không muốn về nhà bố mẹ, cũng không muốn làm phiền bạn bè, vì vậy cô chỉ có thể trốn ở chỗ này với Tô Anh.
Cũng may cô đang ở phòng VIP, chỗ này đủ lớn, ấn mật khẩu mở cửa ra, Tô Anh ở phòng ngủ chính bên trong tuyệt nhiên không nghe thấy, Tô Huỳnh cũng không đi vào trong tìm chị, mà xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
Vừa nãy dùng miệng đi hầu hạ Đàm Thương, làm cho cơ thể cô toàn thân phát sốt lên vì ham muốn dục vọng, đũng quần ướt sũng trơn trượt đến mức khó chịu, bây giờ mới cởi quần ra, Tô Dĩnh có thể nhìn thấy toàn bộ đũng quần đều là nước của cô. Cô lấy khăn giấy lau nhè nhẹ phần dưới của mình, còn kéo ra được một chất dịch nhờn trong suốt rất dài.
Mặc dù không có ai, nhưng Tô Huỳnh vẫn cảm thấy xấu hổ, vốn định vội vàng lau đi qua loa, nhưng ai biết dục vọng bị Đàm Thương khơi lên vẫn chưa hết hẳn, vừa xoa một chút lại tiếp tục trào lên, tiểu huyệt của Tô Huỳnh thế mà lại tiếp tục ngứa ngáy.
Chương 25: Tự Thẩm du
Cả cơ thể mệt mỏi vẫn luôn đè nặng lên người Tô Huỳnh, cô đã nghĩ tìm một chỗ vùi đầu vào ngủ, không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, nhưng ngay thời khắc này, cảm giác khác lạ ở hạ thân ập đến, ham muốn nhanh chóng lấn át đi sự mệt mỏi và lúng túng.
Tô Huỳnh cắn chặt môi, ngón tay như bị nhiễm ma lực, hoàn toàn mất khống chế chạm vào phía bên trên phần đùi trong mềm mại sờ soạng.
Mặc dù cửa phòng tắm đã bị khóa, nhưng cô vẫn mơ hồ lo lắng, dựa lưng vào cánh cửa chăm chú đề phòng, đồng thời, đầu ngón tay như trút được gánh nặng, cũng từ phía trong đùi hướng lên giữa hai chân dò xét.
Khăn giấy dù có lau thế nào thì cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, khi bàn tay Tô Huỳnh xoa nắn nhẹ cô bé thì hoàn toàn không nhịn được nữa, ngửa mặt lên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thực sự đã rất lâu rồi cô không làm tình.
Phần thân dưới của Tô Huỳnh có rất ít lông, thưa thớt nhưng mềm mại, lòng bàn tay từ trên xuống dưới bao phủ toàn bộ địa phương ấy, lông mu không chỉ cọ vào lòng bàn tay mà còn cọ vào cả cánh môi âm hộ, làm cho phía ngoài cửa mình của cô cũng bắt đầu ngứa ngáy, làm giảm đi cảm giác ngứa bên trong âm đạo.
"Um......"
Rốt cuộc ngón tay cô cũng đưa vào, một làn hơi tê dại cuốn sạch tâm trí, hơi thở của cô lúc này trở tâm trí, hơi thở của cô lúc này trở nên gấp gáp và nóng bỏng. Cô cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng chen vào, chuyển động vào ra theo khe thịt ẩm ướt, lúc vô tình lướt qua hạt tròn nhô ra ở trong khe thịt, cả người cô khẽ run lên mấy nhịp, cứ như vậy mấy lần, cô bắt đầu tập trung tiến tới công kích hạt nhỏ kia.
Thân thể cô càng ngày càng khô nóng, phía sau lưng thấm ướt làm cho quần áo dán chặt vào da, không biết là mồ hôi trên đường về chưa khô hay là do nỗi khô nóng nãy giờ trong người phát ra.
Quần jean và quần lót đều tụt xuống đầu gối, bởi vì cơ thể thỏa mãn cơn dục vọng, có thể nhìn thấy khoảng đùi lộ ra ngoài của Tô Huỳnh đang run lên, cô tận hưởng khoái cảm mà chính mình mang lại, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến cảm giác khi được làm tình cùng Trương Bác Viễn, chỉ là cảnh tượng vừa bắt đầu tưởng tượng, trong lòng cô đã thấy buồn nôn.
Cô mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Đàm Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: