Kem, Quần lót và Nụ cười
"Kem đây! Ai mua kem không~"
Giữa khu vui chơi giải trí đông đúc, người bán kem dõng dạc cất tiếng rao. Dù đang là buổi trưa nắng, nhưng anh vẫn không tỏ ra mỏi mệt. Anh vừa chuyển sang bán ở khu vực này không lâu. Tuy có hơi xa nhà nhưng lại bán được khá đắt so với ở khu vực trước đây.
"Ê! Tên bán kem!"
Một giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút giận dữ vang lên. Anh bán kem nghe giọng nói này thì lạnh hết cả sống lưng. Anh chậm rãi quay lại nhìn sau lưng. Người đứng sau lưng anh chính là Yodonna, nữ thư ký của Hoàng Đế Yodon. Cô đứng nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Anh bán kem thầm kêu khổ trong lòng: "Mình đã đổi địa bàn để trốn ả ta rồi vậy mà rốt cuộc ả vẫn tìm thấy mình!"
Yodonna nói: "Mấy hôm nay không thấy ngươi, thì ra là ngươi ở đây! Sao đổi chỗ mà không báo cáo hả?"
Anh bán kem ấp úng: "Ơ...tôi...tôi...tại vì..."
Yodonna ngắt ngang: "Thôi đủ rồi, mau đưa kem cho ta!"
"Nếu muốn mua kem thì cô nên nhẹ nhàng lịch sự hơn!" Bất ngờ một giọng nói vang lên.
Yodonna quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông khoảng tầm 27-28 tuổi tiến lại gần. Cách ăn mặc của người này khá kì lạ, nhìn như là kẻ ăn mày, nhưng thần thái trên gương mặt người này lại vô cùng chững chạc. Nhưng thứ khiến Yodonna cảm thấy tò mò là cây gậy người này đang cầm. Trên đầu gậy có treo một cái quần lót.
Yodonna nói: "Tại sao ta lại phải lịch sự? Ta muốn thì ta lấy thôi?"
Người đàn ông nhìn Yodonna rồi cười lớn tiếng. Điều này khiến Yodonna vô cùng khó chịu, ả định dùng roi đánh thì người đàn ông chợt ngưng cười rồi nói: "Xin lỗi vì đã cười, nếu cô muốn ăn kem, tôi sẽ mua cho cô ăn!"
Nói rồi liền đưa tiền cho anh bán kem. Người đàn ông đưa cho Yodonna một cây kem, bản thân anh cũng mua cho mình một cây. Anh ngồi xuống băng ghế rồi nói với Yodonna: "Cô cũng ngồi xuống đi"
Yodonna cảm thấy khó hiểu. Nếu là bình thường, ả sẽ không đời nào nghe theo lời của ai khác trừ Hoàng Đế Yodon, nhưng gã con người kì lạ này khiến ả tò mò. Yodonna ngồi xuống liếm cây kem và hỏi: "Sao ngươi lại mua cây kem này cho ta?"
Người đàn ông trả lời: "Tại vì cô muốn ăn nên tôi mua cho cô"
Yodonna hỏi tiếp: "Ta đâu có cần ngươi mua cho ta? Ta tự cướp lấy được mà?"
Người đàn ông cười nói: "Như vậy không hay đâu! Người ta đã bỏ công sức để làm ra những cây kem này, lại phải dầm mưa dãi nắng đi khắp nơi để bán, cho nên mình phải trả tiền để đền đáp lại công sức người ta đã bỏ ra"
Yodonna định nói rằng ả không thích trả tiền thì người đàn ông nói tiếp: "Cho dù cô không phải là con người, nhưng tôi nghĩ những quy tắc đơn giản này cô cũng phải biết chứ?"
Yodonna hơi giật mình. Không ngờ gã ăn mày này lại nhìn ra được chân tướng của mình, vậy mà hắn không hề tỏ ra sợ hãi, lại còn ngồi ăn kem với mình.
Yodonna "Hừ" một tiếng rồi nói: "Ta đường đường là thư ký của Hoàng Đế Yodon, tại sao ta lại phải làm theo quy tắc của lũ con người chứ?"
Người đàn ông im lặng giây lát rồi nói: "Đúng là không ai bắt buộc cô phải làm theo quy tắc đó, nhưng nếu cô làm như vậy, cô sẽ thấy rất vui trong lòng, cho đi và nhận lại, điều đó sẽ mang lại niềm vui và cô sẽ có thể mỉm cười thật sự"
Mấy chữ "mỉm cười thật sự" khiến Yodonna cảm thấy rúng động. Ả thầm nghĩ: "Nếu làm như vậy thì mình sẽ có thể cười thật sự ư?"
Người đàn ông tiếp tục: "Trước đây tôi có một người bạn. Giống như cô, hắn không phải là con người, cũng không thích quan tâm giúp đỡ người khác, nhưng lại rất thích kem"
Yodonna im lặng lắng nghe lời người đàn ông nói: "Lúc đầu hắn rất kiêu ngạo và ích kỷ. Nhưng dần dần hắn đã học được cách quan tâm người khác, quan tâm đến bạn bè và sau cùng hắn đã có thể nở nụ cười mãn nguyện". Người đàn ông vừa nói vừa nắm chặt đồng xu vỡ đôi trong túi áo. Khoé mắt của người đàn ông cảm giác hơi cay cay.
Anh khẻ lấy tay gạt khoé mắt rồi đứng dậy nói: "Xin lỗi cô! Tôi muốn ngồi đây với cô lâu hơn nhưng phải đi rồi, hẹn gặp lại! Lần sau mong là cô sẽ tự bỏ tiền ra mua kem." Nói rồi quay đi.
Yodonna nói: "Khoan đã!"
Người đàn ông dừng lại. Yodonna hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người đàn ông mỉm cười trả lời: "Hino Eiji, lữ khách qua đường"
------------------------------
"Kem đây! Ai mua kem không?"
Phía trước cổng trường học, tiếng rao của anh bán kem vang lên. Anh đã chuyển sang địa điểm này được ba ngày, đang bán thì anh chợt hoảng hốt. Đứng trước mặt anh lại là Yodonna.
Anh bán kem khóc thầm: "Tha cho con đi má! Thiếu gì người bán kem mà sao cứ đến tìm cướp của con không vậy?"
Yodonna bước đến, đưa tay lên và nói: "Bán ta năm cây kem!"
Anh bán kem không tin được vào lỗ tai mình, anh "Hả?" một tiếng rồi ngơ ngác nhìn Yodonna. Trên tay Yodonna là một xấp tiền.
Yodonna lại nói: "Ngươi điếc hả? Ta nói bán cho ta năm cây kem!"
Anh bán kem lật đật đưa kem cho Yodonna và nhận tiền. Anh nhìn xấp tiền lo lắng không biết đủ tiền để thối lại không nhưng Yodonna đã bỏ đi.
Yodonna vừa đi vừa liếm kem, trong lòng thầm nghĩ: "Đây có phải là lúc thích hợp để mình cười không?" Có lẽ chính Yodonna cũng không nhận ra rằng khoé môi của mình đang nhếch lên một chút.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro