🌺
Sự rẻ mạc của tình yêu.
Một hôn nhân bị sắp đặt bất phản kháng.
"Huyễn Thần, con phải lấy Lý Long Phúc"
"Con sẽ được gả cho Hoàng Huyễn Thần"
Đấng sinh thành khó cãi.
Ngày lên xe hoa. Cưới phục chỉn chu, sính lễ đủ đầy.
Ngặt nổi tơ duyên chưa từng chấp nối. Nửa đỏ, nửa đen.
Bước ra từ lễ đường thiêng liêng. Dung nhan hai bên xinh đẹp khỏi bàn.
Huyễn Thần miễn cưỡng bước đi, liếc mắt nhìn Long Phúc như rất khó khăn.
Long Phúc vô hồn, gương mặt không chút hoan hỉ, gượng cười tới méo mó.
Trao một nụ hôn không nồng nhiệt hay thâm tình, may sao không ai nhận thấy sự lãng tránh.
Tiếng hò reo tán dương một chín một mười nghe đinh tai. Long Phúc nở ý cười, nhẫn cưới vừa vặn trên tay.
Vọng tưởng nhân duyên đẹp mấy ai hiểu người trong cuộc. Lời yêu thương đầu môi, đắng nghẹn vị tro đốt.
Giao duyên bạc bẽo.
Long Phúc mỗi đêm nhìn Huyễn Thần trở về, bóng thân cao kều khập khiểng, mặt ửng một mảng đỏ. Mùi rượu nồng nặc lại hòa hương hoa của đàn bà sắc rẻ.
Em không nói, chẳng muốn rằng.
Tiếng lòng như dây tơ chằn chịt. Trách là trách duyên số nhuốm đen từ đầu.
Miễn cưỡng mà vẫn một lòng vì người, người không cảm nhận không hồi đáp.
*Xoảng*
Bình bông vỡ. Long Phúc co ro trong góc chịu đòn oan ức. Như một thói quen hành hạ của Huyễn Thần. Sống với hắn em được giây nào an yên.
Tự hỏi ở cạnh nhau đã lâu như vậy. Tơ đỏ lấn được phần nào?
Lặng lẽ trong góc tối. Không chút vỗ về. Mảnh tim kêu rắc rắc xém chút sẽ vỡ nát.
Giữa đôi ta không tồn tại tình yêu, dù chỉ một chút cũng không có. Dừng lại ở chữ xa vời
Vũng mực đen vô hình nhưng rõ rệt. Ăn mòn từ tâm trí tới từng tất xương thịt.
Phiền muộn bũa vây chồng chất nặng nề. Thỉnh thoảng cũng ngóng trông một ngôi sao băng hiện hữu giữa đêm đen. Để em cầu xin sự giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro