Tuổi mười bốn khác biệt
Đột nhiên, một nỗi buồn dâng lên trong lòng Quỳnh Hoa, kéo cô về với những suy nghĩ về hiện tại. Chỉ mới đây thôi, cô vừa hoàn thành bài khóa luận tốt nghiệp sau bao ngày cặm cụi, hai ngày nữa là đến buổi bảo vệ đầy quan trọng. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tháng sau cô sẽ được nhận tấm bằng tốt nghiệp mà bản thân đã nỗ lực bốn năm trời để đạt được.
Thế nhưng, đời người nào ai biết trước được chữ ngờ. Cô tiếc nuối cho những công sức đã bỏ ra, tiếc cho những dự định dang dở ở một thế giới giờ đã trở nên xa xôi.
Thị Dung cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy cô vừa viết, đôi mắt ngập tràn sự tò mò, nhưng trên gương mặt lại đầy vẻ khó hiểu. Cô bé nghiêng đầu, như đang cố tìm một ý nghĩa gì đó từ những nét chữ lạ lẫm.
Không xong rồi. Quỳnh Hoa khẽ thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết mà, ở thời này mọi người sử dụng chữ Hán và chữ Nôm. Còn chữ viết hiện đại của cô... chắc chắn chẳng khác nào những nét nguệch ngoạc vô nghĩa. Giờ đây, cô nhận ra một sự thật phũ phàng: mình không chỉ "mất trí" mà còn thêm cả "mù chữ."
Thị Dung chợt reo lên, đôi mắt sáng rỡ: "Tiểu thư vẽ tranh sao? Nhìn vừa kỳ lạ lại cũng thật vui mắt!"
Quỳnh Hoa thoáng giật mình. Lẽ nào... chữ viết của cô xấu đến mức bị hiểu lầm là hình vẽ? Cô không biết nên khóc hay nên cười.
"Ta..." – Quỳnh Hoa cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất – "Ta chán mấy bộ y phục trắng này lắm rồi. Ngươi đi lấy cho ta bộ khác, màu sắc tươi sáng một chút."
Chỉ đợi Thị Dung rời khỏi phòng, Quỳnh Hoa mau chóng gấp nhỏ hai tờ giấy lại, nhét nhanh xuống dưới gối. Cô lặng lẽ nhìn quanh gian phòng, trái tim nặng trĩu. Thật sự, việc xuyên không này khó hơn cô từng nghĩ.
Chẳng bao lâu, Thị Dung quay lại với một bộ y phục mới. Đó là chiếc áo viên lĩnh màu hồng phớt, kết hợp cùng váy lụa thượng hạng, được biết là từ những cuộn vải mà Hoàng thượng ban thưởng. Cô bé nhanh nhẹn giúp Quỳnh Hoa thay đồ, cẩn thận buộc thêm chiếc yêu đái màu hồng nhạt, đính một vài viên ngọc trai sáng lấp lánh.
"Tiểu thư còn muốn mang thêm vòng tay và hoa tai không ạ? Đây là vòng ngọc xanh lục và đôi hoa tai vàng mà nô tỳ chọn sẵn cho người."
Chỉ một lát sau, nhờ sự chăm chút của Thị Dung, hình ảnh trong gương hiện lên là một thiếu nữ thanh tú. Quỳnh Hoa sững sờ nhìn chính mình.
Khuôn mặt nàng sáng bừng trong ánh phản chiếu của gương đồng, làn da trắng mịn màng, đôi má ửng hồng như đóa hoa đào vừa nở. Đôi mắt trong trẻo tựa mặt hồ buổi sớm, ẩn hiện sự thông minh và nhạy bén. Mái tóc dài đen mượt, buông xõa xuống vai tựa dòng suối mềm mại, thơm ngát mùi bồ kết.
Đôi môi nàng đỏ tự nhiên, như trái đào vừa chín tới. So với trước kia, hình ảnh này có gì đó lạ lẫm. Cô khẽ cười chua xót, không rõ vì xúc động hay bất lực.
Nhìn vào gương đồng, Quỳnh Hoa lập tức nhận ra một sự thật không thể chối cãi: hình dáng hiện tại và dáng vẻ cô từng có năm mười bốn tuổi hoàn toàn không giống nhau.
Không phải chỉ vì kiểu tóc, y phục hay trang sức, mà chính là khí chất toát ra từ con người ấy – một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, thanh cao, nhàn nhã.
Quỳnh Hoa hiện đại của tuổi mười bốn, nếu so sánh, khác biệt đến đau lòng. Cô từng phải lăn lộn kiếm thêm thu nhập để phụ giúp gia đình đông đúc và cô là chị cả. Những ngày đi học từ sáng đến chiều, tan trường lúc năm giờ, cô lại tất tả đi làm mẫu thuê cho các lớp mỹ thuật suốt ba tiếng đồng hồ. Đêm đến, thay vì nghỉ ngơi, cô lại cặm cụi chuẩn bị bài vở cho ngày hôm sau.
Cô nhớ mình từng đứng trước gương và tự nhủ rằng ngoại hình của mình cũng khá ưa nhìn. Nhưng ánh mắt ấy lúc nào cũng thấp thoáng sự mệt mỏi. Đôi quầng thâm dưới mắt – minh chứng cho những đêm chỉ ngủ được năm tiếng – là dấu ấn không thể nào che giấu.
Nhìn lại "Quỳnh Hoa" trong gương, cô không khỏi cảm thán. Đây là một quận chúa thực sự, người chưa từng phải đụng tay làm bất cứ việc gì. Từ bé đã có kẻ hầu người hạ, cơm dâng nước rót, dáng vẻ thanh tao cùng sự chăm sóc tỉ mỉ đã trở thành thứ khí chất bẩm sinh.
Quỳnh Hoa khẽ mím môi. Cô thấy sự xa lạ toát ra từ gương đồng. Một cuộc đời hoàn toàn trái ngược, một thân phận mà cô phải học cách đảm nhận. Lẽ nào, đây chính là bài học mà việc xuyên không này muốn dạy cô?
"Phụ mẫu ta đã sắp đến chưa? Mà đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa, mấy chiếc bánh vừa rồi ta đã tiêu hoá hết rồi" Quỳnh Hoa vừa nói vừa xoa xoa chiếc bụng gần như rỗng của mình.
"Đại nhân và Quý phu nhân chắc là còn khoảng một canh giờ nữa sẽ đến chùa ạ. Để nô tì đi hỏi các ni cô ạ, tiểu thư nếu vẫn còn mệt thì để nô tì dìu người về giường nghỉ ngơi ạ"
Quỳnh Hoa lắc nhẹ đầu, tỏ ý không cần. Đột nhiên, ánh mắt cô chợt hướng về một chiếc kệ sách ở góc phòng. Có lẽ đọc sách sẽ giúp xua tan nỗi buồn chán, mặc dù cô biết chắc mình sẽ không thể hiểu được gì.
"Ngươi ra kia lấy cho ta vài cuốn kinh sách, để ta đọc cho khuây khoả. Sau đó, đi xuống nhà bếp hỏi giúp ta một chút." Quỳnh Hoa chỉ tay về phía kệ sách.
Thị Dung vội vàng tuân theo, nhanh chóng mang đến hai cuốn kinh sách bìa màu xanh nhạt.
Khi nhìn vào bìa sách, Quỳnh Hoa không khỏi ngạc nhiên. Những chữ Hán khắc trên đó bỗng nhiên tự động chuyển thành tiếng Việt hiện đại, khiến cô có thể dễ dàng đọc được. Điều này có nghĩa là, cô không chỉ có thể hiểu chữ Hán và Nôm dưới hình thức tiếng Việt hiện đại, mà những người thời này cũng sẽ đọc chữ cô viết theo cách đó.
Chữ in trên bìa sách là "Thiền Tông Chỉ Nam" – một cuốn sách ghi lại những tư tưởng, pháp môn thiền và những chỉ dẫn tu hành, rất phù hợp với thời kỳ Phật giáo đang thịnh hành ở Việt Nam. Đọc thêm vài trang, Quỳnh Hoa không còn nghi ngờ gì nữa, cô hoàn toàn có thể hiểu được từng câu chữ, tuy nhiên cách hành văn xưa đôi lúc vẫn khiến cô phải tạm dừng lại để suy ngẫm.
Chẳng bao lâu sau, Thị Dung quay lại với một bàn ăn đầy ắp những món chay tinh tế, nghi ngút khói. Trên bàn, những chiếc bánh chưng chay nhỏ nhắn được xếp khéo léo, món canh nấm thanh mát tỏa hương nhẹ nhàng của rau củ tươi mới. Đậu hũ chiên vàng giòn, kết hợp với các món xào sắc màu tươi tắn từ cà rốt, đậu que, súp lơ, tạo thành một bữa ăn không chỉ thanh tịnh mà còn sang trọng, đủ đầy hương vị mà vẫn giữ được vẻ trang nhã.
Vì đây là chùa, tất cả các món ăn đều là đồ chay, điều này không làm Quỳnh Hoa thất vọng – cô vốn đã yêu thích ăn chay.
Thị Dung nhanh chóng bưng đến cho Quỳnh Hoa một bát cơm trắng tinh, dẻo mịn. Chưa kịp phản ứng, Thị Dung đã ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhẹ nhàng mời cô. Quỳnh Hoa hơi ngạc nhiên, định sẽ mời Thị Dung ngồi ăn cùng, vì một mình cô không thể ăn hết bàn thức ăn này.
Nhưng có lẽ trong thế giới này, "Quỳnh Hoa" thường xuyên ăn cùng Thị Dung. Cảm giác bất ngờ dần tan đi, thay vào đó là một sự ấm áp, gần gũi. Đột nhiên, cô cảm thấy mình không chỉ là một nhân vật xa lạ trong một thân xác mới, mà là một phần trong cuộc sống xa hoa nhưng đầy tình cảm này.
Hai cô gái nhanh chóng ăn cơm, Thị Dung nhanh tay gáp cho cô rất nhiều thức ăn làm cho bát cơm nhanh chóng đầy ụ lên làm cô phải nhanh chóng xua tay:"Ngươi cứ ăn đi, từng này thức ăn để ta ăn trước đã"
Quỳnh Hoa vừa ăn cơm vừa suy nghĩ miên man, mắt nhìn những món ăn ngon lành nhưng tâm trí lại đang băn khoăn về việc phải hành xử thế nào khi gặp cha mẹ của "cô" sau này.
Mất trí nhớ là một lý do hợp lý, nhưng làm sao có thể quên hết được lễ nghi và phép tắc trong hoàng gia? Quỳnh Hoa chỉ dám ăn một cách từ tốn, cẩn trọng, làm sao để không mất đi vẻ thanh lịch vốn có của một quận chúa.
"Có thể kể cho ta nghe quan hệ của mọi người trong phủ như thế nào không? Ta thật sự quên mất mọi thứ nên nếu nghe kể thì biết đâu giúp ta nhanh chóng lấy lại trí nhớ" Cô quả thật cần tìm hiểu thêm về bản thân và cả những người xung quanh.
"Trong nhà thì ngoài Đại nhân và Quý phu nhân thì còn có Nhị phu nhân. Đại nhân vừa mới được Hoàng thượng phong làm Quận vương, giữ chức Bộ Hộ thượng thư. Còn Quý phu nhân sau khi xuất giá thì được Hoàng thượng ban tên là Ngọc Giang Hoàng cô. Nhà ngoại của Nhị phu nhân có một hàng lụa rộng nhất phía Nam chuyên buôn bán trầm hương, vải lụa, gốm sứ, và sản phẩm tơ tằm xuất xứ từ nước Hán. Đại Vương tử tuy mới mười bảy tuổi nhưng đã được Hoàng thượng phong làm Đô đốc quản lý quân đội ở Kinh Bắc.Hoàng phi Tĩnh Lan thì đã là thê tử của Hoàng thứ tử được hai tháng ạ. Tiếp đến là Tam vương tử và Tứ tiểu thư, hai người là một cặp song sinh. Hai ngài ấy cũng trạc tuổi với tiểu thư ạ.
"Nghe thật ấm cúng và hòa thuận," Quỳnh Hoa mỉm cười, cảm nhận sự gắn kết trong gia đình này, nhưng lòng cô vẫn bồn chồn khi nghĩ đến việc cần phải sớm nhớ lại mọi thứ.
___________________________
THANKS FOR YOUR READING
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro