第十七章 黄昏中的女孩Cô gái trong ánh hoàng hôn
岳筱慧坐在床边,摆弄着手机,手指在屏幕上飞快地点动着。Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trên giường, nghịch điện thoại, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên màn hình
"老纪,你这随身Wi-Fi的网速不错嘛。就是名字太逗了—'六十岁的老纪头',哈哈。" "Lão Kỉ, tốc độ đường truyền Wifi này của bác không tệ nha. Chỉ là cái tên buồn cười quá "Lão Kỉ 60 tuổi" haha"
"还凑合,你玩吧。"纪乾坤心不在焉地敷衍道,注意力仍然集中在面前厚厚一摞资料上。 "Cũng tạm, cô chơi đi" Kỉ Càn Khôn không tập trung trả lời qua loa, lực chú ý vẫn tập trung lên xấp tài liệu dày cộm để trên bàn
魏炯在网上搜索了大量有关当年连环杀人案的资料,下载之后打印出来,装订成册,以方便老纪查阅。Ngụy Huỳnh lên mạng tra cả đống tư liệu liên quan tới vụ án giết người liên hoàn năm đó, sau khi tải về rồi in ra, bấm lại thành tập, tiện cho lão Kỉ đọc
现在有了张海生的帮助,魏炯在敬老院里来去自如。尽管张海生常常面色不善,但是对纪乾坤的要求,他都乖乖地照做。个中缘由,只有魏炯知道。Bây giờ có sự giúp đỡ của Trương Hải Sinh, Ngụy Huỳnh lui tới viện dưỡng lão tự do. Dù Trương Hải Sinh vẻ mặt thường không thiện ý chút nào, nhưng đối với yêu cầu của lão Kỉ, hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Nguyên do trong đó, chỉ có Ngụy Huỳnh biết
这已经是第二次带资料给老纪。他看得很认真,不时用红色签字笔在资料上标注,偶尔停下来,和魏炯讨论几句。Đây đã là lần thứ hai đưa tài liệu tới cho lão Kỉ. Ông xem rất tập trung, thi thoảng dùng bút đỏ đánh dấu lên tài liệu, thi thoảng dừng lại, cùng Ngụy Huỳnh thảo luận vài câu
"有些资料不翔实。"纪乾坤看看埋头玩手机的岳筱慧,压低了声音,"可能是网民的主观推测,甚至是胡思乱想。" "Có số tài liệu không xác thực" Kỉ Càn Khôn nhìn Nhạc Tiêu Tuệ đang cắm đầu vào điện thoại, thấp giọng nói "Có lẽ là suy đoán chủ quan của dân mạng, thậm chí là suy đoán lung tung"
"是的,我筛选了一部分,太过离谱的就直接排除了。"魏炯忽然有些尴尬地笑笑,"你不用这样,岳筱慧知道我们的事儿。" "Đúng vậy, cháu có lựa chọn qua, những cái quá li kì đã bài trừ thẳng" Ngụy Huỳnh có chút ngượng ngùng cười "Bác không cần như thế, Nhạc Tiêu Tuệ biết chuyện của chúng ta"
"哦?"纪乾坤吃惊地扬起眉毛,"你告诉她了?" "Ồ?" Kỉ Càn Khôn kinh ngạc giương mày "Cậu nói với nó?"
"是啊。"魏炯难为情地搔搔脑袋,"我去学校图书馆找案例汇编的时候碰到她了,你知道......我不会说谎的。" "Đúng vậy" Ngụy Huỳnh vẻ khó xử gãi gãi đầu "Lúc cháu tới thư viện trường tìm tài liệu của vụ án gặp phải cô ấy, bác biết rồi đấy...cháu không biết nói dối"
"原来如此。"老纪撇撇嘴,"我还奇怪呢,你怎么把她带来了。" "Thì ra là vậy" lão Kỉ bĩu môi, "Tôi còn cảm thấy kỳ lạ, sao cậu lại dẫn cô ấy theo"
"别躲在一旁说我坏话啊。"岳筱慧冷不丁开口,眼睛却始终盯着手机的屏幕,"我可听着呢。" "Đừng có ở đó nói xấu cháu" Nhạc Tiêu Tuệ thình lình mở miệng, nhưng mắt vẫn dán chặt trên màn hình "Cháu nghe thấy đấy nhé"
纪乾坤和魏炯都笑起来。Kỉ Càn Khôn và Ngụy Huỳnh đều cười
"哪敢。"纪乾坤笑眯眯地摘下眼镜,"多个人就多份力量。" "Đâu dám" Kỉ Càn Khôn cười híp mắt tháo mắt kính xuống "Thêm một người thêm một phần sức mạnh"
"她挺能干的。"魏炯指指那摞资料,"有不少东西是她找到的。" "Cô ấy cừ lắm" Ngụy Huỳnh chỉ xấp tài liệu trên bàn, "Có không ít thứ là do cô ấy tìm được đấy"
"那就谢喽。"纪乾坤转向岳筱慧,"那么,筱慧同学有什么高见?" "Vậy cảm ơn nhé" Kỉ Càn Khôn quay sang Nhạc Tiêu Tuệ, "Vậy, bạn học Tiêu Tuệ có cao kiến gì không?"
岳筱慧放下手机,脸上难得地出现了严肃的神色。Nhạc Tiêu Tuệ bỏ điện thoại xuống, gương mặt hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc như vậy
"老纪,你真的认为当年抓错人了?" "Lão Kỉ, bác thật sự cho rằng năm đó đã bắt sai người sao?"
纪乾坤看了她几秒钟,确定岳筱慧不是在说笑,点了点头:"是的。" Kỉ Càn Khôn nhìn cô vài giây, xác định Nhạc Tiêu Tuệ không nói đùa, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy"
"嗯。"岳筱慧也点点头,"那么,你确定凶手还在人世吗?" "Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ cũng gật đầu, "Vậy bác chắc chắn hung thủ vẫn còn sống không?"
纪乾坤愣住了,先是看看魏炯,后者也用同样疑惑的目光回望着他。想了想,老纪说道:"我看过不少有关连环杀手的书—国内和国外的都有—这种人犯案的年龄,大概都在四十岁之前,按这个推算,凶手现在应该也就是六十岁左右的人,不至于死掉吧?"Kỉ Càn Khôn đờ người, đầu tiên là nhìn Ngụy Huỳnh, người phía sau cũng dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn ông. Nghĩ một lúc, lão Kỉ nói: "Tôi xem qua không ít sách liên quan tới sát thủ liên hoàn, trong nước và ngoài nước đều có. Tuổi tác của loại tội phạm này, đại khái tầm trước 40 tuổi, theo suy đoán này, hung thủ bây giờ có lẽ cũng đã tầm 60 rồi, không đến nỗi chết rồi chứ?
"好,我们假定凶手还在人世。"岳筱慧再次抛出一个问题,"那么,你确定他还生活在本市吗?" "Được, chúng ta giả định hung thủ còn sống" Nhạc Tiêu Tuệ lần nữa đưa ra một câu hỏi "Vậy, bác chắc chắn hắn ta còn sống ở thành phố này không?"
纪乾坤一时语塞,脸色也变得很难看。Kỉ Càn Khôn nhất thời cứng họng, sắc mặt cũng trở nên khó coi
"全中国,23个省,5个自治区,4个直辖市,县市无数。"岳筱慧摊开双手,"我们怎么去找一个人?" "Toàn Trung Quốc, 23 tỉnh, 5 khu tự trị, 4 thành phố trực thuộc trung, vô số huyện thành" Nhạc Tiêu Tuệ xòe hai tay ra "Chúng ta làm thế nào để tìm một người đây?"
室内陷入一片寂静。魏炯连连向岳筱慧使眼色,示意她不要过分刺激纪乾坤。然而,女孩看也不看他,始终把视线落在纪乾坤的脸上。良久,老纪轻轻地笑了一下,缓缓开口说道:"这么说,我在做一件完全不可能成功的事情?" Trong phòng rơi vào yên lặng. Ngụy Huỳnh liên tục nháy mắt với Nhạc Tiêu Tuệ, ý bảo cô đừng quá kích động Kỉ Càn Khôn. Nhưng cô không thèm nhìn anh, từ đầu tới cuối tầm mắt đều ở trên gương mặt Kỉ Càn Khôn. Lâu sau, lão Kỉ khẽ cười, chậm rãi mở miệng: "Nói vậy, tôi đang làm một việc hoàn toàn không thể nào thành công?"
"我不是那个意思,老纪。"岳筱慧上身前倾,把手放在他的膝盖上,"我只是觉得,除了知道凶手是个男性之外,其实我们对他一无所知。" "Cháu không có ý đó, lão Kỉ" Nhạc Tiêu Tuệ khẽ nghiêng người về phía trước, để tay lên đầu gối ông, "Chỉ là cháu cảm thấy, ngoài việc biết hung thủ là nam ra, thật ra chúng ta đều không biết gì về hắn"
老纪想了想,艰难地承认:"是的。" Lão Kỉ suy nghĩ một lúc, khó khăn thừa nhận: "Đúng vậy"
"那么,你有没有想过,他为什么会杀死那些女人—包括你的妻子?" "Vậy bác có từng nghĩ, sao hắn lại giết hại những người phụ nữ đó, bao gồm cả vợ bác?"
老纪已经完全被岳筱慧的思路吸引住:"你的意思是?" Lão Kỉ đã hoàn toàn bị mạch suy nghĩ của Nhạc Tiêu Tuệ dẫn dắt: "Ý của cô là?"
"她们身上一定有一些特别吸引凶手的东西。"岳筱慧的眼睛突然变得炯炯有神,"如果我们知道了这些,也许就能反推出凶手是个什么样的人。" "Trên người họ nhất định có một vài thứ đặc biệt thu hút hung thủ" Ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên trở nên long lanh có hồn, "Nếu chúng ta biết những thứ này, có lẽ sẽ đoán được hung thủ là người thế nào"
"你是说......"魏炯插嘴道,"共同的特质?" "Ý cậu là..." Ngụy Huỳnh chen vào "Tính chất đặc trưng?"
"对。"岳筱慧把手机屏幕转向他们,"我也搜集了一些连环杀手的资料,比方说杰瑞·布鲁多斯,他选择的被害人,多数是穿着漂亮鞋子的女性;再比如泰德·邦迪,他比较偏爱长发、穿牛仔裤或者短裤的女性。" "Đúng vậy" Nhạc Tiêu Tuệ đưa màn hình điện thoại sang bọn họ "Cháu cũng thu thập một ít tư liệu về sát thủ liên hoàn, ví dụ như Jerry Blue Duos, nạn nhân hắn lựa chọn, phần lớn là những phụ nữ mang giày đẹp; lại ví dụ như Ted Bundy, hắn lại thiên về thích phụ nữ có mái tóc dài, mặc quần bò hoặc váy ngắn"
魏炯转身看看纪乾坤,犹豫了一下,开口问道:"老纪?" Ngụy Huỳnh xoay người nhìn Kỉ Càn Khôn, do dự một hồi, mở miệng nói: "Lão Kỉ?"
纪乾坤的身体抖动了一下,眼神变得迷离:"我妻子是长发,出事那天穿着蓝白碎花连衣裙,银色高跟鞋。" Cơ thể Kỉ Càn Khôn khẽ run rẩy, ánh mắt trở nên xa xăm: "Vợ tôi tóc dài, hôm xảy ra chuyện mặc váy xanh chấm bi trắng, giày cao gót màu bạc"
岳筱慧把视线转向魏炯,示意他把纪乾坤膝盖上的资料册递过来。魏炯照做。岳筱慧拆下资料册上的燕尾夹,翻动一番之后,挑出冯楠被害一案的资料,然后把其他的部分分成三份。Nhạc Tiêu Tuệ chuyển tầm mắt sang Ngụy Huỳnh, ra hiệu anh đem tài liệu để trên đầu gối Kỉ Càn Khôn tới. Ngụy Huỳnh làm theo. Nhạc Tiêu Tuệ tháo kẹp bướm trên tập tư liệu xuống, sau một hồi lật giở, lấy ra tài liệu vụ án của Phùng Nam, sau đó đem những cái khác chia làm 3 phần
"分工合作吧。"她把其中两份递给纪乾坤和魏炯,"我们来看看,这些可怜的女人究竟有哪些共同点。" "Phân chia công việc thôi" Cô đưa hai xấp còn lại cho Kỉ Càn Khôn và Ngụy Huỳnh "Chúng ta xem xem, những phụ nữ đáng thương này rốt cuộc có điểm chung gì?"
三起案件的资料,三人各看一份,岳筱慧还准备了笔记本,以便随时记录。然而,研究了半天,笔记本上只有几行字:女性,27~35岁。Tài liệu của 3 vụ án, chia ra mỗi người xem một phần, Nhạc Tiêu Tuệ còn chuẩn bị cả sổ ghi chép, để tùy ý ghi chép lại. Nhưng nghiên cứu cả nửa ngày trời, trên sổ ghi chép cũng chỉ có mấy dòng chữ: nữ, tuổi từ 27~35
身形娇好。Dáng người xinh đẹp
在夜间失踪。Mất tích trong đêm tối
一时间,大家都有点儿泄气,看着字迹寥寥的笔记本不说话。纪乾坤想了想,又加了一句:独自一人时遇袭。Nhất thời, mọi người đều có chút nhụt chí, nhìn cuốn sổ ghi chép lưa thưa không nói gì. Kỉ Càn Khôn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: Lúc ở một mình bị đột kích
岳筱慧凑过来看,又抬头望向纪乾坤。Nhạc Tiêu Tuệ nhìn qua đó xem, lại ngẩng đầu nhìn Kỉ Càn Khôn
"我参加过庭审。根据警方的推断,他选择的都是在夜间独自行走的女性。"老纪躲开岳筱慧的视线,手指哆嗦着点燃一支烟,"将被害人骗上车后,被钝器击打头部,然后带走强奸、杀掉。" "Tôi từng tham gia phiên tòa. Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, đối tượng hắn lựa chọn là phụ nữ đi đêm một mình" lão Kỉ tránh ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ, ngón tay run rẩy châm một điếu thuốc "Sau khi lừa nạn nhân lên xe, dùng vật đánh vào đầu, sau đó mang đi cưỡng hiếp rồi giết hại"
魏炯轻叹一声,把手放在纪乾坤的肩膀上,拍了拍。Ngụy Huỳnh khẽ thở dài, đặt tay lên vai Kỉ Càn Khôn, vỗ vỗ
岳筱慧垂下眼皮,在笔记本上写下:会开车。Nhạc Tiêu Tuệ cụp mắt xuống, viết vào sổ ghi chép: biết lái xe
"看起来,警方掌握的资料要更多,更全面。"岳筱慧合上笔记本,"能弄来就好了。" "Xem ra, tài liệu phía cảnh sát nắm giữ nhiều hơn và đầy đủ hơn" Nhạc Tiêu Tuệ gấp sổ ghi chép lại "Có thể có được nó thì tốt rồi"
"那谈何容易!"老纪摇摇头,"何况都过了这么多年。" "Dễ gì có được!" lão Kỉ lắc đầu "Huống hồ nhiều năm vậy rồi"
"想想办法呗。"岳筱慧的语气轻描淡写,"陈年旧案,没准更容易些。" "Nghĩ cách thôi" ngữ khí Nhạc Tiêu Tuệ rất nhẹ nhàng "Án cũ năm xưa, không chừng cũng dễ dàng hơn"
正说着,岳筱慧的手机响起来。她拿起来接听。对方似乎处在一个嘈杂的环境中,言辞急切。岳筱慧只是简单地"嗯""啊"回应着,表情却渐渐变得凝重。Đang nói, di động Nhạc Tiêu Tuệ chợt vang lên. Cô cầm máy lên nghe. Đối phương tựa hồ đang ở chỗ nào đó rất ồn ào, giọng nói khẩn trương. Nhạc Tiêu Tuệ chỉ ừ à trả lời, biểu tình ngày càng trở nên nặng nề
最后,她问了一句"在哪里?嗯,我知道了",就挂断了电话。Sau cùng, cô hỏi một câu "Ở đâu? ừ, tôi biết rồi" xong liền cúp điện thoại
岳筱慧转身面对纪乾坤,神色歉然:"对不起,老纪,我有点儿事,得先走了。" Nhạc Tiêu Tuệ xoay người đối diện với Kỉ Càn Khôn, vẻ biện giải: "Xin lỗi, lão Kỉ, cháu có chút việc, phải về trước đây"
"没关系。"老纪急忙欠欠身,"你忙你的。你肯来帮忙,我已经很感激了。" "Không sao" lão Kỉ vội cúi người "Cô bận việc của mình đi. Cô chịu tới giúp đỡ, tôi đã rất cảm kích rồi"
"另外,"岳筱慧指指魏炯,"他得跟我一起走。" "Ngoài ra" Nhạc Tiêu Tuệ chỉ chỉ Ngụy Huỳnh "Cậu ấy cũng phải đi với cháu"
坐在出租车上,岳筱慧只是说了一句"对不起,要请你帮我一个忙",就不再开口了,始终托着腮,看着车窗外出神。Ngồi trên taxi, Nhạc Tiêu Tuệ chỉ nói một câu "Xin lỗi, nhờ cậu giúp mình một việc" xong không nói gì nữa, từ đầu tới cuối chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần
魏炯看着她映在车窗上的倒影,心中充满疑惑,却不敢贸然开口询问。Ngụy Huỳnh nhìn bóng cô in trên cửa xe, trong lòng đầy hoài nghi, nhưng không dám hỏi
其实,此行的目的地是哪里,以及"帮个忙"的具体内容是什么,魏炯并不十分关心。让他好奇的是岳筱慧对系列杀人案出乎意料地热心。他始终忘不掉的是,在图书馆那条空空荡荡的走廊里,当他吞吞吐吐地说出老纪委托之事时,岳筱慧眼中放射出的光芒。魏炯早就知道她不是个简单的女孩。然而,岳筱慧在这件事上的表现,已经不能用觉得刺激和好玩来解释了。Thật ra, đích đến của chuyến đi này ở đâu, và cụ thể cần "giúp" gì, Ngụy Huỳnh đều không quan tâm. Điều khiến anh hiếu kỳ là Nhạc Tiêu Tuệ đối với vụ án giết người hàng loạt lại nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng. Điều anh không quên được chính là, trong lối hành lang vắng vẻ ở thư viện, khi anh ấp a ấp úng nói ra chuyện lão Kỉ nhờ vả, trong mắt Nhạc Tiêu Tuệ ánh lên tia quang mang. Ngụy Huỳnh sớm biết cô không phải là cô gái bình thường. Nhưng biểu hiện của Nhạc Tiêu Tuệ đối với chuyện này, đã không thể dùng từ cảm thấy kích thích và thấy vui để giải thích nữa
"嗯,我帮你们一起查吧。"说罢,她就飞快地跑回阅览室,在一排排书架上仔细浏览着。 "Ừm, để mình giúp các cậu cùng điều tra nhé" Nói xong, cô đã chạy nhanh tới phòng đọc, tỉ mỉ tìm kiếm trên từng kệ sách
魏炯还记得她当时的样子。不由分说,干脆又坚决。Ngụy Huỳnh còn nhớ dáng vẻ của cô khi đó. Không phân trần, dứt khoát và kiên quyết
想到这里,魏炯又看看岳筱慧。女孩似乎在想什么事情,表情既幽怨又厌倦。这把魏炯的思绪暂时拉回到现实中,让他开始暗暗担心,因为岳筱慧让他帮的那个忙,显然不是什么令人愉快的事情。Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Cô như đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu tình oán hận lại chán ngán. Điều này khiến mạch suy nghĩ của Ngụy Huỳnh tạm thời bị kéo về thực tại, khiến anh bắt đầu có chút lo lắng, vì chuyện mà Nhạc Tiêu Tuệ nhờ anh giúp, rõ ràng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì
出租车很快驶入市区,大概半小时后,停在了永安路上的一家饭店门口。岳筱慧付清车资,示意魏炯跟她走。Taxi rất nhanh chạy vào trong thành phố, khoảng nửa tiếng sau, dừng ở trước cửa một nhà hàng trên đường Vĩnh An. Nhạc Tiêu Tuệ trả tiền xe, ra hiệu Ngụy Huỳnh đi theo cô
饭店门脸不大,主营川菜。从店面的装潢档次来看,属于中低端消费场所。岳筱慧走在前面,穿过几乎客满的大厅,径直走向包厢。一个中年男子等在某个包厢门口,看见岳筱慧,急忙迎上来。Mặt tiền của nhà hàng không lớn, chủ yếu kinh doanh món Tứ Xuyên. Nhìn cách bài trí của tiệm, giành cho tầng lớp trung lưu và bình dân. Nhạc Tiêu Tuệ đi phía trước, xuyên qua mấy bàn ăn chật kín khách, đi thẳng tới phòng bao. Một người đàn ông trung niên đang đợi ở cửa phòng bao, nhìn thấy Nhạc Tiêu Tuệ, vội lên đón
"哎呀,筱慧,你可算来了。" "Aizz, Tiêu Tuệ, cháu đến rồi"
岳筱慧只是点点头,从他身边经过,推门而入。Nhạc Tiêu Tuệ chỉ khẽ gật đầu, đi lướt qua ông, đẩy cửa bước vào
包厢里还有六个人,清一色的男性,年龄都在五十岁上下。一个身穿驼色毛衣的男人背对着门口,正在大声嚷嚷着,一只手不停地拍打着桌子。其余五个男人挤坐在圆桌的另一侧,脸上都是既无奈又厌烦的表情。Trong phòng bao còn 6 người nữa, một người đàn ông đang xanh mặt, tuổi tầm 50. Một người đàn ông mặc chiếc áo len màu nâu nhạt đưa lưng về phía cửa, đang lớn tiếng la mắng, một tay không ngừng đập xuống bàn. Năm người đàn ông còn lại ngồi bên kia của bàn tròn, trên mặt là biểu tình mất kiên nhẫn và chán ghét
魏炯一进门,就闻到了扑鼻的酒气,同时脚下传来一阵异响。他低头看看,包厢的地面上已经是一片狼藉,摔碎的杯子和菜盘混杂在剩菜里,似乎有人把一整盘红烧大肠扔在了地上。Ngụy Huỳnh vừa bước vào, liền ngửi thấy mùi rượu sộc thẳng vào mũi, đồng thời dưới chân truyền tới từng tiếng thanh âm kỳ lạ. Anh cúi đầu nhìn, trên nền đất của phòng bao đã là một bãi chiến trường, ly tách vỡ và đĩa thức ăn vương vãi, tựa hồ có người đem cả đĩa lòng xào ném xuống đất
岳筱慧皱着眉头走向大声叫嚷的男人,拍拍他的肩膀:"爸,走吧。" Nhạc Tiêu Tuệ chau mày đi thẳng tới người đàn ông đang la mắng, vỗ vai ông ta: "Ba, đi thôi"
男人却猛地一挥手,重重地打在岳筱慧的身上。Người đàn ông lại ra sức hất tay ra, đánh trúng người Nhạc Tiêu Tuệ
"你别管,我要跟他们几个好好说道说道......" "Mặc kệ ba, ba phải làm cho ra lẽ với mấy người họ"
对面的中年男人中站起了一个:"哎!老岳,别跟孩子动手啊!" Một trong những người đàn ông trung niên ở phía đối diện đứng dậy: "Aizz, lão Nhạc, đừng động tay với con trẻ chứ!"
"没事没事。"岳筱慧一边揉着痛处,一边向对面的男人们赔起笑脸,"我爸的衣服呢?" "Không sao không sao" Nhạc Tiêu Tuệ vừa xoa chỗ đau, vừa cười chuộc lỗi với những người đàn ông phía đối diện, "Quần áo ba cháu đâu?"
很快,一件黑色羽绒服被扔过来。岳筱慧把羽绒服披在男人身上,转身对魏炯低声说道:"来,帮我扶着他。" Rất nhanh, một chiếc áo bông màu đen được ném tới. Nhạc Tiêu Tuệ nhặt chiếc áo lên khoác lên người đàn ông, xoay người thấp giọng nói với Ngụy Huỳnh: "Nào, tới giúp mình dìu ông ấy"
魏炯照做。绕到男人身前,他第一次看清了对方的脸—消瘦,胡须短硬,皱纹横生,病态的潮红—一看就是长期酗酒的结果。Ngụy Huỳnh làm theo. Vòng tới trước mặt người đàn ông, lần đầu tiên anh nhìn rõ mặt đối phương, gầy, râu ngắn cứng, trên mặt đầy nếp nhăn và đỏ ửng, vừa nhìn liền biết đây là kết quả của việc thường xuyên uống rượu
不知是酒气上涌,还是大声叫嚷耗费了过多的体力,男人闭上眼睛,靠在椅子上不停地喘息。魏炯费了好大的力气才把他扶起来,勉强向包厢外拖去。Không biết là do rượu, hay là vì lớn tiếng la mắng nên đã tiêu hao quá nhiều thể lực, người đàn ông nhắm mắt lại, dựa lên ghế không ngừng thở hổn hển. Ngụy Huỳnh tốn nhiều sức mới dìu ông đứng dậy được, miễn cưỡng lôi khỏi phòng bao
在他们身后,岳筱慧连连向男人们道歉。最后,在那个中年男人的陪伴下,走出了饭店。Đằng sau họ, Nhạc Tiêu Tuệ liên tục xin lỗi đám đàn ông đó. Sau cùng, cùng người đàn ông trung niên đi ra khỏi nhà hàng
一路上,中年男人不停地抱怨着:Dọc đường đi, người đàn ông trung niên không ngừng phàn nàn
"这不是过完年了嘛,我们老哥几个想聚聚。你也知道你爸,喝了酒就跟变个人似的,所以,就没叫他。谁知道他自己找来了,进门就喝,喝了就骂,骂完又砸......" "Vừa qua tết xong, mấy bác đây tụ tập một bữa. Cháu cũng biết ba cháu đấy, rượu vào là như trở thành một người khác ấy, cho nên, không gọi ông ấy. Ai biết ông ấy tự mình tìm tới, vừa vào là uống, uống xong rồi chửi mắng, chửi mắng xong rồi lại đập phá..."
岳筱慧嗯啊地应付着,费力地搀扶着父亲的手臂。走到马路边,中年男人说了句"好好照顾你爸吧"就回去了。岳筱慧和魏炯扶着软泥一般的男人,挥手招呼出租车。Nhạc Tiêu Tuệ ừ à cho qua chuyện, tốn sức dìu tay ba cô. Đi tới bên đường, người đàn ông trung niên nói một câu"Chăm sóc tốt cho ba cháu nhé" rồi liền quay về
有几辆出租车先后停靠过来,一看见烂醉的男人,都拒载而去。最后,岳筱慧让魏炯扶着男人躲在一棵树后,自己返回马路边打车。很快,一辆出租车停过来,岳筱慧拉开车门,半个身子坐进驾驶室里,这才挥手叫魏炯带着男人过来。Có mấy chiếc taxi lần lượt dừng lại, vừa thấy là tên nát rượu, đều từ chối chở. Sau cùng, Nhạc Tiêu Tuệ để Ngụy Huỳnh đỡ người đàn ông đó nấp sau gốc cây, tự mình quay lại bên đường bắt xe. Rất nhanh, một chiếc taxi dừng lại, Nhạc Tiêu Tuệ mở cửa xe, ngồi nửa người vào ghế lái phụ rồi mới vẫy tay gọi Ngụy Huỳnh đưa người đàn ông tới
出租车司机已经来不及溜走,因此,一路上始终板着脸,并反复申明如果男人吐在车里,就要加付车资。为了尽快拉完这趟倒霉的活儿,司机把车开得飞快。然而,在急驶急停及高速转弯中,男人终于再也控制不住,吐得一塌糊涂。Tài xế taxi đã không kịp chạy, vì vậy suốt quãng đường đanh mặt lại, và không ngừng nhắc đi nhắc lại nếu người đàn ông đó nôn vào trong xe, thì phải trả thêm tiền. Vì muốn mau kết thúc vụ làm ăn xúi quẩy này, tài xế đã lái xe nhanh như bay. Nhưng vì chạy nhanh thắng gấp chuyển hướng đột ngột, người đàn ông cuối cùng cũng không khống chế được mà nôn ra
终于到了目的地,魏炯拖着已经不省人事的男人迈出充满酸臭气息的出租车。司机一边大声叫骂,一边开窗通风,最后多要了五十元车资后,才愤愤然离去。Cuối cùng đã tới nơi, Ngụy Huỳnh lôi người đàn ông đã bất tỉnh nhân sự ra khỏi chiếc xe nồng nặc mùi hôi chua. Tài xế vừa mắng vừa mở cửa sổ cho thoáng, sau khi đòi thêm 50 tệ tiền xe, mới giận dữ rời đi
岳筱慧家住在4楼。这段距离,对于搀扶着一个醉鬼的岳筱慧和魏炯而言,是一段漫长且艰难的路程。好不容易把他弄到4楼,进门,安置在沙发上,魏炯已经累得浑身酸软,大汗淋漓。Nhà Nhạc Tiêu Tuệ ở tầng 4. Khoảng cách này với Nhạc Tiêu Tuệ và Ngụy Huỳnh đang dìu một kẻ say rượu mà nói, là một quãng đường dài đằng đẳng và gian nan. Không dễ gì đưa ông tới tầng 4, vừa bước vào, an vị trên sô pha, Ngụy Huỳnh đã mệt tới toàn thân rã rời, mồ hôi đầm đìa
岳筱慧也是气喘吁吁。她让魏炯歇一歇,自己走进厨房烧起了开水。然后,半壶开水沏茶,半壶开水用来热毛巾,给父亲擦去满头满脸的呕吐物。Nhạc Tiêu Tuệ đã thở hổn hển. Cô để Ngụy Huỳnh nghỉ một chút, còn mình đi vào nhà bếp đun nước. Sau đó, nửa ấm nước để pha trà, nửa ấm nước để nhúng khăn lau cặn nôn mửa đầy đầu đầy cổ cho cha
她的动作麻利,面色平和,似乎对照顾醉酒的父亲早已习以为常。不知道岳筱慧用了多久,才能把这件令人生厌的事做得无比熟稔。魏炯觉得有些心酸,却不知能帮她做些什么,只好默默地看着她。Động tác của cô nhanh nhẹn, vẻ mặt bình thường, tựa hồ đối với việc chăm sóc người cha say rượu sớm đã tập thành thói quen. Không biết Nhạc Tiêu Tuệ phải mất bao lâu, mới có thể đem việc khiến người ta chán ghét này làm tới vô cùng thành thạo. Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút chua xót, nhưng không biết có thể giúp gì được cho cô, chỉ còn biết lặng lẽ nhìn cô
岳筱慧察觉到他的注视,转过头,满脸歉意地笑笑。魏炯急忙移开目光,打量着这间屋子。Nhạc Tiêu Tuệ cảm nhận được ánh nhìn của anh, quay đầu lại, cười áy náy. Ngụy Huỳnh vội rời mắt sang chỗ khác, đánh giá căn nhà
两房一厅,面积不大,家具和摆设的物件也不甚时髦,看得出,都是用了很久的东西。不过,室内还算干净整洁,从细节处也能感到年轻女孩生活在此的痕迹。比如,餐桌上的小小花瓶、哆啦A梦造型的闹钟和维尼熊图案的抱枕。Nhà hai phòng, diện tích không lớn, đồ gia dụng và bài trí trong nhà cũng không phải thời thượng, có thể nhìn ra, đều là đồ đã dùng rất lâu. Nhưng trong phòng có thể xem là ngay ngắn sạch sẽ, từ những chỗ chi tiết cũng có thể cảm nhận được có dấu vết của một cô gái trẻ sống ở đây. Ví dụ như bình hoa nhỏ trên bàn ăn, đồng hồ báo thức Doreamon và chiếc gối ôm hình gấu Pooh
岳筱慧已经把父亲清理干净,脱下他身上的脏衣脏裤,又喂他喝了半杯茶水后,给他盖好毛毯。男人很快鼾声如雷地睡去。女孩则起身进了卧室。Nhạc Tiêu Tuệ đã lo cho cha sạch sẽ, cởi bỏ quần áo bẩn trên người ông, lại cho ông uống cả nửa tách trà, đắp chăn cho ông. Người đàn ông rất nhanh đã gáy như sấm chìm vào giấc ngủ. Cô gái đứng dậy đi vào phòng ngủ
五分钟后,她换了一身家居打扮出来,头发在脑后扎成了马尾辫。在她脚边,一只灰色的猫悄无声息地出现。Năm phút sau, cô thay bộ đồ mặc ở nhà, tóc cột đuôi ngựa. Bên chân cô, một chú mèo xám lặng lẽ xuất hiện
"让它陪你玩吧。"岳筱慧笑嘻嘻地说道。随即,她抱起父亲的脏衣服,钻进了卫生间。很快,哗哗的水声传了出来。 "Để nó chơi với cậu nhé" Nhạc Tiêu Tuệ cười hì hì. Sau đó, cô ôm quần áo bẩn của cha đi vào nhà tắm. Rất nhanh có tiếng nước truyền ra
猫慢慢地走到魏炯的身前,抬起头,充满好奇地打量着他,瞳仁里闪着蓝幽幽的光。Chú mèo chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Huỳnh, ngẩng đầu, đầy vẻ tò mò đánh giá anh, đôi đồng tử ánh lên hai đốm xanh lè
魏炯俯下身子,伸出一只手去逗弄它。猫先是警惕地向后退避一步,随后又小心翼翼地嗅嗅他的手指。似乎察觉到他无害后,猫把小小的脑袋顶过来,在他的手掌里慢慢地摩挲着,眼睛半闭半合。Ngụy Huỳnh cúi người xuống, đưa một tay ra chọc nó. Chú mèo đầu tiên là cảnh giác lùi sau một bước, sau đó lại cẩn thận ngửi ngón tay anh. Tựa hồ sau khi phát hiện anh vô hại, mèo ta mới đưa cái đầu bé xíu tới, khẽ cọ lên lòng bàn tay anh, đôi mắt lim dim
魏炯冲卫生间问道:"它叫什么?" Ngụy Huỳnh quay về phía nhà tắm hỏi: "Nó tên gì thế?"
水声暂时停止。Tiếng nước tạm dừng
"小豆子。"说罢,水声再起。 "Tiểu Đậu Tử" nói xong, tiếng nước lại vang lên
"哦,你叫小豆子。"魏炯感到掌心里是一团柔软的毛发,酥麻,微痒,令人慵懒又舒适,"小豆子你好。" "Ồ, mày tên Tiểu Đậu Tử" Ngụy Huỳnh cảm giác trong lòng bàn tay là nhúm lông mềm mại, tê tê, hơi ngứa, khiến người ta lười biếng lại vừa thoải mái, "Chào mày Tiểu Đậu Tử"
猫似乎听懂了魏炯的话,停止了在他手里的磨蹭,端端正正地坐好,全神贯注地看了他一会儿,尾巴摆动了几下,纵身跳上他的膝盖。Chú mèo dường như hiểu lời Ngụy Huỳnh nói, dừng động tác cọ xát vào lòng bàn tay anh, ngồi nghiêm chỉnh lại, tập trung nhìn anh một lúc, chiếc đuôi phe phẩy mấy cái, nhúng người nhảy lên đầu gối anh
带肉垫的小爪子踩在腿上,感觉很奇妙。猫在魏炯的怀里转了几个圈,选了个合适的位置,伸伸懒腰,舒舒服服地趴了下来。Mang theo móng vuốt đệm thịt bé nhỏ đạp lên đùi, cảm giác tò mò. Chú mèo loanh quanh mấy vòng trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái, ưỡn mình, thoải mái nằm soài người xuống
几乎是本能一般,在猫伏在腿上的瞬间,魏炯就伸出手,轻轻地在它的后背上抚摸着。小家伙显然很享受,很快就睡着了。Tựa hồ là bản năng, vào giây phút chú mèo nằm soài lên đùi, Ngụy Huỳnh liền đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve sóng lưng nó. Chàng ta rõ ràng rất hưởng thụ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi
卫生间的门开了,岳筱慧高高地挽着袖子,甩着双手上的水珠走了出来。Cửa nhà tắm mở ra, Nhạc Tiêu Tuệ xắn cao tay áo, phẩy nước trên tay rồi đi ra
"嘿!小豆子还挺喜欢你的。" "Này! Tiểu Đậu Tử cũng rất thích cậu"
"嘘。"魏炯做了一个噤声的手势,低声问道,"动物救助站那只?" "Suỵt" Ngụy Huỳnh dùng tay ra hiệu, thấp giọng nói "Là chú mèo ở trạm cứu trợ động vật?"
"嗯。"岳筱慧坐在魏炯的对面,也伸出手去抚摸小豆子。猫更加惬意,打起了呼噜。 "Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ ngồi đối diện với Ngụy Huỳnh, cũng đưa tay ra vuốt ve Tiểu Đậu Tử. Mèo ta càng thoải mái, thở khò khè
"偷出来的,嘿嘿。"女孩冲魏炯挤挤眼睛,"这小家伙也离不开我。" "Trộm ra đó, hì hì" cô gái nháy mắt với Ngụy Huỳnh, "Tên nhóc này cũng không xa mình được"
"你可真行。"魏炯笑。 "Cậu khá lắm" Ngụy Huỳnh cười
"它有皮肤病,救助站的人不用心治。"岳筱慧轻抚着小猫的脑门,"我带回来半个月就治好了。" "Nó có bệnh về da, người ở trạm cứu trợ không dụng tâm chữa trị" Nhạc Tiêu Tuệ khẽ vuốt ve đầu nó "Mình mang về nửa tháng đã chữa khỏi rồi"
沙发上的男人忽然发出一串模糊不清的叫喊。魏炯被吓了一跳。怀里的小猫也抬起了脑袋,岳筱慧却头也不回,一脸淡然。Người đàn ông trên ghế sô pha đột nhiên phát ra một tràng tiếng la hét không rõ ràng. Ngụy Huỳnh bị giật cả mình. Chú mèo nhỏ trong lòng anh cũng ngẩng cái đầu bé xíu lên, còn Nhạc Tiêu Tuệ đầu cũng không quay lại, vẻ mặt điềm nhiên
男人翻了个身,咂咂嘴,继续沉沉睡去。Người đàn ông trở mình, chép chép miệng, tiếp tục ngủ
"没事。"岳筱慧冲魏炯笑笑,"每次喝多了都要闹一阵的。" "Không sao" Nhạc Tiêu Tuệ cười với Ngụy Huỳnh "Mỗi lần say rượu đều phải quậy một trận"
"哦—你妈妈呢?"魏炯四下张望着,"没在家?" "Ồ, mẹ cậu đâu?" Ngụy Huỳnh nhìn xung quanh, "Không có ở nhà sao?"
"呵呵,她去世了。" "Hờ hờ, bà ấy qua đời rồi"
魏炯愣住,抚摸小猫的动作也停了下来,半晌,才讷讷地说道:"对不起。" Ngụy Huỳnh ngây người, động tác vuốt ve chú mèo nhỏ cũng dừng lại, nửa buổi trời, mới khẽ nói: "Xin lỗi"
"没关系呀。"岳筱慧的表情轻松,"我不到一岁的时候她就走了,所以对妈妈没什么印象,也谈不上多悲痛。" "Không sao" biểu tình Nhạc Tiêu Tuệ thoải mái "Lúc mình chưa tới một tuổi bà ấy đã đi rồi, cho nên đối với mẹ mình không có ấn tượng gì cả, nên cũng không nói là quá đau lòng"
她站起来:"你饿了吧?我去做饭。" Cô đứng dậy: "Cậu đói rồi chứ? Mình đi làm cơm"
"不用那么麻烦。"魏炯小心翼翼地从膝盖上抱起猫,"我也该回去了。" "Không cần phiền vậy đâu" Ngụy Huỳnh cẩn thận ôm chú mèo trên đầu gối lên "Mình cũng phải về rồi"
"你就老老实实地坐着吧。"岳筱慧不由分说地按住他的肩膀,"一会儿就好。今天你帮了我的忙,犒劳犒劳你。" "Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây" Nhạc Tiêu Tuệ không phân bua gì ấn vai anh "Một lúc xong ngay. Hôm nay cậu giúp mình như vậy, coi như khao cậu đi"
厨房里叮叮当当。从魏炯所坐的位置,恰好能看到正在忙活的岳筱慧。女孩动作麻利地从冰箱里取出各类食材,解冻、削皮、分拣、冲洗。她神情专注,脸庞因为劳作而微微泛红,渐渐地,鼻尖上也沁出了细密的汗水。一绺头发从额头上垂下来,不时被她掖向耳后。然后,又随着她的动作垂落在腮边。偶尔,她会转过头,冲客厅里闲坐的魏炯笑笑。每到此刻,一直注视着女孩的魏炯就会慌乱地移开视线,假装抚摸着膝盖上的小猫。Trong phòng bếp ting ting tang tang. Từ vị trí Ngụy Huỳnh ngồi, vừa khéo có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Nhạc Tiêu Tuệ. Động tác cô gái nhanh nhẹn lấy các loại nguyên liệu thức ăn từ trong tủ lạnh ra, rã đông, gọt vỏ, phân loại, rửa. Dáng vẻ cô rất tập trung, gương mặt vì làm việc nên ửng hồng, dần dần, chóp mũi cũng rịn đầy mồ hôi. Một lọn tóc từ trên trán rủ xuống, thi thoảng được cô vén sang tai. Sau đó, lại theo động tác của cô mà rủ xuống quai hàm. Thi thoảng cô sẽ quay đầu lại, cười với Ngụy Huỳnh đang ngồi không ở phòng khách. Mỗi lần như vậy, Ngụy Huỳnh vẫn luôn nhìn cô gái chằm chằm sẽ hoảng loạn rời ánh nhìn đi, vờ như đang vuốt ve chú mèo nằm trên đùi
十几分钟后,越来越浓重的香味从厨房里传出。小豆子吸吸鼻子,睁开了眼睛。它在魏炯怀里大大地伸了个懒腰,轻快地跳下,竖起尾巴向厨房跑去。Mười mấy phút sau, mùi thơm ngày càng nồng từ phòng bếp truyền tới. Tiểu Đậu Tử hít hít mũi, mở mắt ra. Nó vươn mình trong lòng Ngụy Huỳnh, nhẹ nhàng nhảy xuống, cong đuôi lên chạy vào phòng bếp
岳筱慧正在切一根香肠,见它跑过来,笑眯眯地对它说道:"你醒了,小馋猫?" Nhạc Tiêu Tuệ đang thái một cây lạp xưởng, thấy nó chạy tới, cười hì hì nói với nó: "Mày tỉnh rồi, mèo ham ăn?"
她捏起一片香肠,蹲下身子,喂到小猫的嘴边。小猫嗅了嗅,张口叼住,开开心心地吃起来。Cô cầm một miếng lạp xưởng, ngồi xổm người, đưa tới miệng mèo con. Chú mèo ngửi ngửi rồi mở miệng gắp lấy, vui vẻ ăn
魏炯拍拍身上的猫毛,想了想,也起身向厨房走去。Ngụy Huỳnh phủi lông mèo trên người, ngẫm nghĩ, cũng đứng dậy đi vào trong bếp
"有什么可以帮忙的?"魏炯靠在厨房的门边,看着摆满灶台的各种半成品,"不会吧!你做了这么多?" "Có gì cần giúp không?" Ngụy Huỳnh dựa vào cửa nhà bếp, nhìn các loại bán thành phẩm bày đầy trên bệ bếp "Không phải chứ! Cậu làm nhiều thứ như vậy?"
"小意思。"岳筱慧轻描淡写,"你出去吧,这里乱糟糟的。" "Chút lòng thành" Nhạc Tiêu Tuệ nói qua loa, "Cậu ra ngoài đi, ở đây rất bừa bộn"
说着,她拎起一条拍上面粉的黄花鱼,让它顺着锅沿滑入热油中。"刺啦"一声,青色的油烟冒起。Nói xong, cô cầm một con cá hoa vàng đã được tẩm bột lên, thả nó vào chảo dầu nóng "Xèo" một tiếng, dầu bốc khói lên
岳筱慧熟练地用木铲给鱼翻了个面,转身看看依旧站在门旁的魏炯。Nhạc Tiêu Tuệ thành thạo dùng xẻng gỗ lật cá, xoay người nhìn Ngụy Huỳnh vẫn đang đứng ở cửa
"实在想帮忙,就剥几瓣蒜吧。" "Muốn giúp thật thì lột mấy tép tỏi đi"
男孩老老实实地照做,蹲在垃圾桶旁剥蒜。女孩站在燃气灶前,手中的木铲翻飞,不时把各种调料放进滚热的铁锅里。两人都默不作声,静静地听着排烟机发出的轰鸣。一只猫在他们的腿间钻来钻去,仰着头,兴奋地吸着鼻子。客厅里熟睡的男人又翻了个身,咕哝了几句,继续睡去。Chàng trai ngoan ngoãn làm theo, ngồi xổm bên thùng rác bóc tỏi. Cô gái đứng trước cái bếp nóng hừng hực, chiếc xẻng gỗ đảo như bay, thi thoảng bỏ các loại gia vị vào trong chảo nóng. Hai người đều không nói gì, im lặng nghe máy hút khói phát ra tiếng ù ù. Một chú mèo chạy tới chạy lui quanh chân họ, ngẩng đầu, hít hít mũi. Người đàn ông đang ngủ say trong phòng khách lại trở mình, làu bàu vài câu rồi ngủ tiếp
晚餐很快就摆上桌。红烧黄花鱼、清炒西兰花、可乐鸡翅、香肠松花蛋拼盘,还有冬瓜排骨汤。Bữa tối rất nhanh bày lên bàn. Cá hoa vàng sốt đỏ, xúp lơ xanh xào, cánh gà coca, lạp xưởng trứng bắc thảo, còn có canh bí đao hầm xương
"要不要喝酒?"岳筱慧一边摆碗筷一边问道。 "Có muốn uống rượu không?" Nhạc Tiêu Tuệ vừa bày chén đũa vừa hỏi
"不用了。" "Không cần đâu"
"嗯,那就喝这个。"岳筱慧从冰箱旁的纸箱里拿出两罐雪碧,"家里的酒倒是不少,不过我不喜欢。" "Ừm, vậy thì uống cái này" Nhạc Tiêu Tuệ từ trong thùng giấy cạnh tủ lạnh lấy ra hai lon sprite, "Trong nhà không ít rượu, nhưng mình không thích"
魏炯看看身后的沙发:"要不要把叔叔叫起来?" Ngụy Huỳnh nhìn về sô pha phía sau: "Có cần gọi chú dậy không?"
"不用。"岳筱慧拉开汽水罐,放在魏炯面前,"给他留好了,等他睡醒了再吃。" "Không cần đâu" Nhạc Tiêu Tuệ mở nắp lon nước ngọt, để trước mặt Ngụy Huỳnh "Để phần cho ông ấy ồi, đợi ông ấy tỉnh dậy ăn sau"
饭菜入口,岳筱慧就很少说话,只是偶尔逗弄一下在脚边缠绕的小猫。魏炯还是第一次和女孩子单独吃饭,不知道该说些什么,只好埋头大嚼。好在岳筱慧的手艺不错,魏炯吃得酣畅淋漓,不知不觉间,一碗饭已经见了底。看到他如此捧场,岳筱慧抿着嘴直笑,起身又给他添了一碗饭。Lúc ăn cơm, Nhạc Tiêu Tuệ rất ít nói chuyện, chỉ thi thoảng đùa với chú mèo con đang quấn quanh chân mình một chút. Ngụy Huỳnh vẫn là lần đầu tiên ăn cơm riêng với bạn gái, không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu ăn ngấu nghiến. May mà tay nghề Nhạc Tiêu Tuệ không tệ, Ngụy Huỳnh ăn rất nhiệt tình, trong bất tri bất giác, bát cơm đã thấy đáy. Thấy Ngụy Huỳnh nhiệt tình như vậy, Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười, đứng dậy xới cho anh bát nữa
天色渐渐暗下来。房间里,除了餐桌上方的一盏吊灯外,再无其他光亮。魏炯不时看看黑暗中的沙发,男人只剩下一个模糊的轮廓,丝毫没有醒转的迹象—这让他略略放心。Sắc trời dần tối xuống. Trong phòng, ngoài ngọn đèn treo bên trên bàn ăn, thì không còn ánh sáng nào khác. Ngụy Huỳnh thi thoảng nhìn về phía sô pha nằm trong bóng tối, người đàn ông chỉ còn là một hình dáng lờ mờ, không chút dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến anh có chút yên tâm
"在担心该如何介绍自己吗?"岳筱慧看出了他的心思,"实话实说呗,我同学。" "Đang lo lắng không biết giới thiệu mình thế nào sao?" Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra tâm tư anh "Nói thật lòng đi nào, bạn học của tôi"
"那倒是。"魏炯有些尴尬,"不过,叔叔大概不希望我掺和进来吧?" "Thì đấy" Ngụy Huỳnh có chút bối rối, "Nhưng chắc chú không hy vọng mình nhúng tay vào đấy chứ?"
"没事。"岳筱慧夹了一只鸡翅递给他,"就算他醒过来,也不会记得刚才的事。" "Không sao" Nhạc Tiêu Tuệ gắp cái cánh gà cho anh, "Dù ông ấy có tỉnh lại, cũng không nhớ vừa nãy xảy ra chuyện gì đâu"
魏炯哦了一声,继续埋头扒饭。几秒钟后,他忽然意识到岳筱慧一直在看着自己,下意识地抬起头,正好遇到女孩的目光。Ngụy Huỳnh ồ một tiếng, tiếp tục vùi đầu và cơm. Vài giây sau, anh chợt ý thức được Nhạc Tiêu Tuệ vẫn luôn nhìn mình, theo phản xạ anh ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô gái
"哎,我说,"岳筱慧满眼笑意,"你是怕被我爸误会成我的男朋友吧?" "Aizz, mình nói này" Nhạc Tiêu Tuệ ý cười ngập trong mắt, "Cậu đang sợ bị ba mình hiểu lầm là bạn trai mình chứ gì?"
魏炯含着一口饭,脸腾地红了。Ngụy Huỳnh đang ngậm một miệng cơm, mặt đỏ lên
吃过晚饭,岳筱慧撤下碗筷,送进厨房清洗。魏炯觉得干坐着喝茶很不好意思,也跟进去帮忙。一个刷洗碗碟,一个用毛巾擦干。在两个人的配合之下,厨房很快就焕然一新。岳筱慧又把所有的抹布和擦碗布洗干净,晾在阳台上。魏炯去卫生间方便,出来之后,看到岳筱慧还站在阳台上。Ăn tối xong, Nhạc Tiêu Tuệ dọn bát đũa, đem vào nhà bếp rửa. Ngụy Huỳnh cảm thấy ngồi không uống trà thì không hay cho lắm, nên cũng theo vào giúp. Một người rửa bát, một người dùng khăn lau khô. Dưới sự phối hợp của hai người, nhà bếp rất nhanh sáng bừng lên. Nhạc Tiêu Tuệ lại đem hết mấy giẻ lau chùi và giẻ lau bát giặt sạch sẽ, phơi trên sân thượng. Ngụy Huỳnh đi vệ sinh xong, thấy Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng trên sân thượng
他走过去,站在女孩身边。Anh đi tới, đứng cạnh cô
"在看什么?" "Đang nhìn gì thế?"
岳筱慧向前努努嘴:"喏。" Nhạc Tiêu Tuệ nhìn phía trước bĩu bĩu môi: "Đấy"
在遥远的城市边缘,太阳正缓缓消失在地平线以下。半边天空都被染成了绚烂的血红色,向下则依次变淡,橘红,亮金,浅黄,直至楼宇与街道的一片灰黑。Ở phía xa xa nơi ranh giới thành phố, mặt trời đang dần biến mất nơi chân trời. Nửa bầu trời đều được nhuộm đỏ rực như máu, phía dưới nhạt dần theo thứ tự, màu cam, vàng kim, vàng nhạt, cho tới một mảng xám đen của các tòa lầu và dãy phố
在彻底坠入黑暗之前,这个城市在挣扎着展示白日里的多彩与繁华。Trước lúc rơi vào bóng tối, thành phố này đang vùng vẫy để lộ ra vẻ rực rỡ và phồn hoa trong buổi ngày
岳筱慧静静地看着夕阳,光滑的脸颊被镀上一层淡淡的金色,每一根汗毛都几近透明。她的瞳仁里有两点燃烧的火光,其余的部分则深邃如海洋。Nhạc Tiêu Tuệ yên lặng nhìn ánh tịch dương, gò má mịn màng được phủ một màu vàng kim nhàn nhạt, mỗi cọng lông tơ đều tựa hồ trong suốt. Đôi đồng tử của cô có hai đốm lửa cháy rực, những bộ phận khác lại thâm sâu như biển
良久,她轻轻地吐出一口气,伸手在置物架上摸索着,很快,从花盆后拿出一盒中南海香烟。Lâu sau, cô khẽ thở dài, đưa tay sờ lên cái kệ đứng, rất nhanh, từ sau bồn hoa lấy ra một hộp thuốc lá Trung Nam Hải
在魏炯诧异的目光中,岳筱慧抽出一支烟,熟练地点燃,深深地吸了一口。Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Huỳnh, Nhạc Tiêu Tuệ rút ra một điếu, thành thạo châm lửa, hít sâu một hơi
打火机燃起的瞬间,她眼睛里那两点火光变成了跳动的火苗,随即,全然消失。Vào giây phút lửa bật ra, hai đốm lửa trong mắt cô trở thành hai ngòi lửa đang nhảy múa, sau đó, hoàn toàn biến mất
太阳沉没。黑色的海洋漫起无声的波涛。Mặt trời đã lặn. Biển một màu tối đen, những con sóng lặng lẽ xô bờ
"他过去不是这样的。"岳筱慧身上有隐隐的水汽,声音缥缈又空洞,仿佛从很远的地方传来似的,"我还记得,当我躺在婴儿床里的时候,他和妈妈会轮流来逗我。有时候,是他一个人来。年轻的脸,圆润,光滑,还有手指捏在我脸上的感觉。有一天,两个人都没来......" "Trước đây ông ấy không phải như vậy" Trên người Nhạc Tiêu Tuệ hơi nước mờ mờ ảo ảo, giọng nói phiêu diêu trống rỗng, dường như từ nơi xa nào đó truyền tới, "Mình còn nhớ lúc mình còn nằm trong nôi, ông ấy và mẹ thường hay tới trêu mình. Có lúc, một mình ông ấy tới. Gương mặt trẻ tuổi, tròn trĩnh, láng mịn, còn có cảm giác ngón tay véo lên má mình. Có một ngày, hai người đều không tới..."
魏炯无语,静静地看着夜色中的女孩,以及她嘴边忽亮忽暗的香烟。Ngụy Huỳnh không nói gì, im lặng nhìn cô gái trong bóng tối, và cả điếu thuốc lúc sáng lúc tối trên môi cô
猫悄无声息地跑过来,贴在岳筱慧的腿边,缠绕着。Chú mèo lặng lẽ chạy tới, quấn lấy chân Nhạc Tiêu Tuệ
"我躺了一天。饿,冷,害怕。"岳筱慧低下头,用脚背轻轻地抚弄着猫的肚子,"我什么都做不了,只能哭,或者睡觉。很晚的时候,他回来了,一个人。" "Mình nằm đó cả ngày. Đói, rét, sợ hãi" Nhạc Tiêu Tuệ cúi đầu, dùng mu bàn chân cọ cọ bụng chú mèo "Mình không thể làm gì, chỉ có thể khóc, hoặc ngủ thiếp đi. Rất khuya, ông ấy quay về, một mình"
猫舒服地蜷起身子,趴在女孩的脚上。Chú mèo thoải mái cuộn mình lại, nằm lên chân cô gái
"你妈妈......" "Mẹ cậu..."
"其实,我常常觉得这些都是我的错觉。"岳筱慧轻轻地笑了笑,"我那时还不到一岁,不可能记得这些的。但是,我清楚地知道,从那一天开始,一切都不一样了。" "Thật ra, mình thường cảm thấy đó đều là ảo giác" Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười, "Khi đó mình còn chưa tới một tuổi, không thể nhớ được những chuyện này. Nhưng mình biết rõ, bắt đầu từ hôm đó, mọi thứ đều không như trước nữa"
她把烟叼在嘴里,双手伸到脑后,解开已经松散的马尾辫,又重新扎好。Cô ngậm điếu thuốc, hai tay đưa ra sau gáy, xõa tóc đuôi ngựa đã có chút lỏng lẻo ra rồi buộc chặt lại
"出现在婴儿床上的,只有他一个人的脸。越来越瘦,越来越粗糙,越来越焦虑。"女孩把烟吐向深蓝色的夜空,"他没再找任何女人,但是,他没法照顾好两个人的生活。所以,从很小的时候,我就学会了自己做饭、打扫卫生、梳头发......" "Xuất hiện bên nôi, chỉ có gương mặt của ông ấy. Ngày một gầy, ngày một thô ráp, ngày một lo âu" Cô gái nhả khói thuốc vào bầu trời sắc xanh tối thẫm "Ông ấy không tìm bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng ông ấy không cách nào chăm sóc tốt cuộc sống của hai người. Cho nên, từ lúc còn rất nhỏ, mình đã học cách tự mình làm cơm, dọn dẹp vệ sinh, chải tóc..."
岳筱慧转向魏炯,表情平静:"第一次来月经,也是我自己处理好的。" Nhạc Tiêu Tuệ quay sang Ngụy Huỳnh, vẻ mặt bình tĩnh: "Lần đầu tới tháng, cũng là tự mình xử lý"
魏炯觉得有些尴尬,但是女孩的眼睛清澈又明亮—他不能移开自己的目光。Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút bối rối, nhưng ánh mắt cô gái lại trong veo sáng rỡ, anh không thể rời mắt đi được
"后来,他开始酗酒,非常非常凶的那种。你能想象么,一个初中女生,在街上挨家寻找不知道醉倒在哪里的父亲。" "Sau đó, ông ấy bắt đầu nát rượu, là loại vô cùng vô cùng nghiện ấy. Cậu có thể tưởng tượng được không, một nữ sinh trung học, lang thang trên phố tìm người cha đã say khướt không biết ngã lăn ra đâu"
岳筱慧的大半个身子都隐藏在阴影中,唯有一双眼睛闪闪发亮。Nửa người Nhạc Tiêu Tuệ ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh
"找到了,还要想办法把他带回家。"岳筱慧的声音轻柔,还带着些许调笑,"我甚至给他洗过澡,在他醉得不省人事的时候。" "Tìm thấy rồi còn phải nghĩ cách đưa ông ấy về nhà" giọng nói Nhạc Tiêu Tuệ nhẹ nhàng, còn mang theo chút ý cười chế giễu "Mình thậm chí còn tắm cho ông ấy, lúc ông ấy say bất tỉnh nhân sự"
魏炯想了想,轻声问道:"你恨他吗?" Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ rồi khẽ hỏi: "Cậu hận ông ấy không?"
"不。"岳筱慧清晰地吐出这个字,"一个男人面对失去和悲痛时,却无能为力—所以他只能这样。" "Không" Nhạc Tiêu Tuệ nhả ra một từ rõ ràng "Khi một người đàn ông đối mặt với mất mát và đau thương, nhưng lại lực bất tòng tâm, nên ông ấy chỉ có thể như vậy"
醉酒的父亲。熟睡的父亲。在无知无觉中享受片刻宁静的父亲。Người cha say rượu, người cha ngủ say, người cha trong vô tri vô giác hưởng thụ giây phút yên tĩnh
"我比他要幸运得多,毕竟,我对妈妈没有什么深刻的印象。可是,他不一样。" "Mình may mắn hơn ông ấy, dù sao mình không có ấn tượng nhiều về mẹ. Nhưng ông ấy thì không"
女孩从阴影中慢慢走出,纤细的身形和白皙的面孔一一浮现。紧接着,一只挽起衣袖的手臂伸了过来。Cô gái từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, thân hình mảnh mai và gương mặt trắng trẻo__ẩn hiện. Tiếp đó, một cánh tay đưa tới
"谢谢你。"岳筱慧的目光宛若月光般柔和,"谢谢你今天能帮助我。" "Cảm ơn cậu" ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ dịu dàng như ánh trăng "Cảm ơn cậu hôm nay có thể giúp mình"
魏炯也伸出手去,握住那只光滑冰凉的手。然后,不知道是谁更用力一些,等他回过神来的时候,岳筱慧的额头已经轻轻地伏在了他的胸口上。Ngụy Huỳnh cũng đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay láng mịn băng lạnh đấy. Sau đó không biết là ai đã hơi dùng sức, đợi lúc anh sực tỉnh, trán Nhạc Tiêu Tuệ đã khẽ dán lên lồng ngực anh
魏炯的鼻子里是隐隐的发香,下巴上是长发掠过的麻痒,耳边是那梦呓般的声音:"谢谢你。" Trong mũi Ngụy Huỳnh loáng thoáng mùi thơm của tóc, dưới cằm bị tóc cọ vào nhồn nhột, bên tai là giọng nói mơ màng: "Cảm ơn cậu"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro