Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1. Ra tù

Tuấn ngồi trầm tư trong căn biệt thự rộng lớn, nơi mà hồi còn nhỏ, anh đã từng chạy nhảy khắp phòng, tận hưởng những năm tháng vô lo vô nghĩ. Bây giờ, căn nhà này chẳng còn gì ngoài sự tĩnh lặng nặng nề, không có tiếng cười nói, không có hơi ấm của gia đình. Tất cả chỉ còn lại những bức tường trống rỗng, những món đồ sang trọng đã cũ mòn, như chính cuộc đời anh vậy.

Anh không nhớ rõ lắm về những năm tháng trước khi bị giam giữ. Mọi thứ như một bức tranh mơ hồ mà chỉ có những mảnh vụn ký ức chợt lóe lên. Hồi đó, anh chỉ biết rằng, mỗi khi nhìn thấy mẹ, ánh mắt bà luôn buồn bã, ánh sáng trong đôi mắt chẳng bao giờ rạng rỡ như những đứa trẻ bình thường khác. Và bố, người đàn ông vạm vỡ, đầy quyền lực với bộ vest đen bóng loáng, thường xuyên vắng mặt ở nhà. Anh không bao giờ hiểu hết về công việc của bố mẹ mình, chỉ biết rằng họ có rất nhiều tiền, và luôn có những người lạ mặt đến rồi đi, ánh mắt họ luôn ám ảnh Tuấn, như thể họ đang che giấu điều gì đó rất lớn lao.

Rồi một ngày, khi Tuấn còn là một đứa trẻ nhỏ, mọi thứ thay đổi. Một buổi sáng, khi anh vừa thức dậy, những tiếng ồn ào bên ngoài đã khiến anh giật mình. Những người đàn ông mặc đồ đen, mặt lạnh tanh, vào nhà và bắt mẹ anh đi. Lúc đó, Tuấn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mẹ đã khóc rất nhiều. Bố anh đã bị bắt trước đó, nhưng khi ấy Tuấn chưa biết gì về việc đó.

Cả gia đình bị cuốn vào một vụ án mà Tuấn không bao giờ hiểu được. Những thông tin mơ hồ mà anh nghe được từ những người trong trại giam sau này, chỉ là những mẩu chuyện về những kẻ buôn bán ma túy, rửa tiền, những phi vụ làm ăn trái phép mà bố anh có liên quan. Họ nói bố anh là một "ông trùm" trong giới tội phạm, có một mạng lưới lớn mạnh, và ngay cả những người thân cận của ông cũng không thể nào thoát khỏi số phận. Mẹ anh, mặc dù không trực tiếp tham gia, nhưng lại là người luôn đứng bên cạnh và hỗ trợ bố. Cả hai đều bị kết án tử hình.

Tuấn bị bắt khi chỉ mới mười tuổi, khi chưa kịp hiểu hết sự thật về gia đình mình. Anh chỉ nhớ mình luôn cảm thấy cô đơn, luôn cảm thấy bị bỏ lại. Những năm tháng trong trại giam, anh như một đứa trẻ lạc lõng giữa những bức tường lạnh lẽo, không ai bên cạnh, không ai giải thích cho anh hiểu về những gì đang xảy ra. Chỉ có những ngày dài, những đêm tối om, và những tiếng gào khóc từ những người bạn tù xung quanh.

Khi Tuấn được thả tự do, đã là nhiều năm sau đó. Anh không còn gia đình, không còn ai để đón nhận, chỉ còn lại ngôi biệt thự, những tài sản vô giá mà bố mẹ anh để lại. Nhưng cái giá phải trả là gì? Sự cô đơn, sự trống vắng trong lòng anh, là điều không tiền bạc nào có thể bù đắp. Anh bước vào ngôi nhà lớn, nhìn thấy những món đồ đắt tiền, những bức tranh lộng lẫy treo trên tường, nhưng tất cả chỉ là những vật vô tri. Chúng không thể nào thay thế được những gì đã mất.

Anh đi lang thang trong căn biệt thự, đặt tay lên bàn đá cẩm thạch mát lạnh, cảm thấy nó lạnh hơn bao giờ hết.

"Bố mẹ, các người làm gì vậy? Tại sao lại để con một mình trong thế giới này?" Tuấn lẩm bẩm, nhưng không ai trả lời.

Tuấn đứng bên bàn bếp, tay cầm chiếc ly sứ trắng, lóng ngóng đổ cà phê từ bình pha vào. Những hạt cà phê đen trong làn nước nóng, tạo thành những vệt sóng nhỏ, mờ ảo. Nhưng chỉ vừa lúc anh chuẩn bị nâng chiếc ly lên, một cú va chạm nhẹ khiến nó trượt khỏi tay, rơi xuống mặt sàn. Tiếng vỡ của ly vang lên sắc lạnh, làm không gian tĩnh lặng bỗng chốc xao động.

Anh nhìn mảnh vỡ vương vãi trên nền, cúi xuống nhặt lên những mảnh vụn thủy tinh. Một nỗi chán chường lướt qua trong lòng anh. Một cảm giác bất lực tràn ngập. Trước kia, khi còn sống trong căn nhà này cùng bố mẹ, Tuấn chưa bao giờ phải lo lắng về những việc vặt như thế này. Luôn có người hầu, có quản gia chăm sóc mọi thứ. Cà phê sáng chỉ là việc nhỏ trong một chuỗi những thói quen sang trọng mà anh chưa bao giờ phải bận tâm. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác, anh không còn ai để dựa vào nữa.

Anh thở dài, cảm thấy nỗi cô đơn xâm chiếm lòng mình. Ngày xưa, những người giúp việc luôn là những bóng dáng cần mẫn, họ làm tất cả từ việc dọn dẹp, nấu nướng, đến cả việc chăm sóc anh, mọi thứ đều được làm cho Tuấn một cách chu đáo. Anh chưa bao giờ phải bận tâm đến những thứ như bữa ăn hay vệ sinh, tất cả đều được làm cho anh mà không hề phải động tay. Nhưng giờ, anh tự mình làm tất cả, và cảm thấy mình vụng về đến lạ.

Sau khi dọn dẹp những mảnh vỡ, Tuấn đi lên tầng hai, vào phòng bố mẹ. Căn phòng vẫn như cũ, những đồ vật trưng bày trên giá, những bộ đồ sang trọng của mẹ, những giấy tờ của bố, tất cả vẫn nguyên vẹn. Anh bước đến chiếc bàn lớn, nơi bố anh thường để những tài liệu quan trọng. Một xấp tiền mặt được cất giấu cẩn thận dưới lớp giấy tờ, đập ngay vào mắt anh. Đó là một khoản tiền khổng lồ, số tiền mà anh biết rõ được kiếm bằng những cách bẩn thỉu, bất hợp pháp. Những đồng tiền mà bố anh đã bỏ ra để xây dựng đế chế tội ác của mình, những đồng tiền dính đầy máu và sự đen tối. Tuấn tiếp tục tìm thêm, rất nhiều xấp tiền tương tự, nhưng anh chẳng biết làm gì với chúng.

Tuấn nhìn vào đống tiền, lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Cơn thèm khát, sự cám dỗ của nó thì luôn hiện hữu, nhưng một phần trong anh lại kháng cự. Anh không muốn sống dựa vào những thứ này. Anh không muốn bị cuốn vào vũng bùn mà bố mẹ đã để lại. Những đồng tiền này không phải là cách sống mà anh muốn chọn. Nó không thể bù đắp cho những gì đã mất, cũng không thể thay thế cho sự trống vắng trong lòng anh. Anh muốn có một cuộc sống khác, một cuộc sống mà anh có thể tự đứng vững, tự kiếm ra đồng tiền chân chính bằng chính sức lao động của mình, mà không phải dựa vào những bóng ma quá khứ.

"Không, mình không thể sống như thế này" Tuấn tự nói với bản thân, ánh mắt của anh khẽ ánh lên sự quyết tâm.

"Dù thế nào đi nữa, mình phải tự tạo dựng một con đường riêng, dù nó có khó khăn đến đâu"

Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Một quyết định đã hình thành trong đầu anh: tìm một công việc làm. Anh không biết sẽ bắt đầu từ đâu, nhưng ít nhất đó là bước đầu tiên. Anh cần phải sống một cuộc đời khác, một cuộc đời xứng đáng, nơi anh có thể cảm nhận được giá trị của từng đồng tiền mình kiếm được.

Với quyết tâm trong lòng, Tuấn bắt đầu tìm kiếm. Anh không biết có gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng anh hiểu rằng, nếu không thay đổi ngay từ bây giờ, anh sẽ mãi mãi là tù nhân của quá khứ, của những đồng tiền bẩn thỉu mà gia đình anh đã tạo ra. Anh không muốn là người kế thừa đế chế tội ác đó. Anh muốn tự đứng lên, làm lại từ đầu.

Cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng ít nhất anh sẽ có một cái gì đó để tự hào, một cái gì đó không phải do sự tha hóa của tiền bạc hay quyền lực. Anh có thể không biết rõ con đường mình sẽ đi, nhưng anh chắc chắn một điều, anh sẽ không sống mãi trong bóng tối của quá khứ.

































































































































































































Xin chào tất cả độc giả của au, đừng mắng khi đọc dòng này, au lười quá nên không ra truyện. Nhưng giờ au sẽ ra đều đều để xoa dịu quý vị nhé, đừng inbox tìm au nữa=)))
Chúc ngủ ngonn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro