chap2
Thầy Nam: con bé này đúng là đc việc mà
An : 😖 ây za đau hết cả người ( quay người sang thấy Minh đang nằm cạnh ) ê này này mau dậy đi cậu còn định nằm đến bao giờ
Minh : ( thở hổn hển)
An : này cậu sao vậy , ( lay người ) đừng có nói với tôi là cậu bị bệnh tim nha
Minh: ( hi hí mắt, vẫn thở hổn hển đau đớn) hức hức
An: sao tim cậu đập nhanh quá vậy đừng nói với tôi là thực sự cậu bị bệnh tim nha
Minh:hộc hộc , làm ơn đừng bỏ tôi lại~ ( ôm trầm lấy An )
An:(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ tên đẹp mã đáng ghét( ôm Minh vỗ về ) rồi rồi , sao mik phải làm việc điên rồ này chứ , sến chết được
! 30p Minh vẫn đang trong vòng tay của An
An : cậu tỉnh rồi à
Minh: 😳 tránh ra , đồ biến thái
An : 😤 tôi biết cậu phản ứng như thế thì đã ko giúp cậu rồi,1 tiếng cảm ơn cũng ko có
Minh: tôi cần sự giúp đỡ của cậu chắc CẢM ƠN HA 😒
An : không đôi co với thằng trẻ trâu nữa tôi về đây
Minh: chậc
An: ôi má , cái lưng của con
Minh : đồ yếu đuối
An: ai là người khiến tôi ra nông nỗi này chứ , nhìn cậu cao ráo như này tôi còn tưởng cậu nhẹ lắm chứ. Ai dè mặt như heo
Minh: cậu nói gì , tôi làm gì cậu chưa
An : vâng, nhờ ơn thiếu gia đè lên người em nên em mới đau lưng thôi ạ
Minh : này nhá , nếu cậu không kéo tôi xuống thì tôi cũng không bị ngã rồi , đồ nhát như thỏ đế
An : lắm mồm ( lên cầu thang ) ê hình như mình bị nhốt rồi
Minh: gì cơ
An: ( vừa xuống cầu thang vừa nói ) đen như chó vậy , mà hình như hôm nào thấy cậu tôi cũng xui rủi
Minh : cậu chửi tôi sao
An : đâu dám
Minh: cậu đừng quên lời hứa của hai tụi mình với mẹ tôi .
An : j cơ
! hồi lại kí ức năm 7 tuổi
Mẹ Minh : An , Minh sao hai con lại đánh nhau nữa
Mẹ An : thằng kia sao con lại đánh Minh
An : mẹ tại thằng đấy nó lấy đồ chơi của con mà không có sự cho phép của con
Minh : mẹ , cái đó là đồ chơi của con mà
An :mẹ nó nói láo
Minh: mẹ ...
Mẹ An , mẹ Minh : hai đứa im ngay
Mẹ Minh: hai đứa nghe đây từ nay về sao mẹ còn nhìn thấy hai đứa gây gổ đánh nhau là mẹ sẽ đem hai đứa sang Mĩ du học
An , Minh : mẹ , cô
Mẹ An : còn nữa xưng hô cho phải phép vào , gọi cậu tớ không được thằng này , thằng kia , mày tao chứ tớ nghe chưa
Minh, An : nhưng mà
Mẹ Minh : giờ thì ôm nhau xin lỗi nào
Minh, An : con không muốn
Mẹ Minh: NHANH NÀO
An , Minh( ôm nhau ) tớ xin lỗi, tớ xin lỗi ...
! Trở về hiện tại
Minh: nhớ chưa
An : à à , chưa
! 1tiếng sau
An : mà cậu bị bệnh tim từ lúc nào vậy , sắp chết chưa🤭
Minh 😒 ai nói vs cậu là tôi bị bệnh tim chứ
An: chứ nãy ai vừa rên rỉ vừa kêu ca , làm ơn đừng bỏ tôi lại sao
Minh: vậy là cậu mong tôi chết lắm đúng ko
An : chắc vậy
Minh :tôi vẫn tò mò ko biết sao cậu lại thích Hồng
An : sao tôi lại ko đc quyền thích 1 ai đó chứ, tôi biết từ trước tới giờ bạn gái tôi đều do 1 tên ác ôn cậu cướp hết Nhưng cậu cũng nên thương cảm tôi một chút để tôi có thể thoải mái sống ko đc sao乁 ˘ o ˘ ㄏ
Minh: tôi ko có ý đó, tôi chỉ muốn hỏi sao cậu thích cô ấy thôi chứ ko cấm cậu yêu đương j hết
An : thôi bỏ đi, tại tôi thấy cô ấy hợp gu tôi thôi
Minh: chỉ thế thôi sao ,như vậy đâu có gọi là yêu chứ, thật ra cậu có biết yêu là j ko vậy
An : ¯\_〳 •̀ o •́ 〵_/¯ đương nhiên là tôi biết rồi yêu là blabla.... Là thế đó cậu hiểu chưa
Minh: thì ra là vậy •́ ‿ ,•̀ hèn j
An : còn cậu thì sao, sao cậu thích cậu ấy
Minh: ( nhìn chằm chằm An ) thôi tôi ko nói cho cậu biết đâu
An : ơ này nãy tôi nói cho cậu biết bí mật của tôi rồi còn j, cậu cũng nói ik chứ
Minh : tôi có ép cậu trả lời à là do cậu tự nói ấy chứ
An : khôn lắm😤
Minh: phụt , haha
An : bộ tôi đng làm trò hề cho cậu chắc
Minh: ko ko xin lỗi tại nhìn cậu mắc cười quá
An : hơ hơ😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro