Chap 52
Thời tiết mùa xuân vẫn chưa ấm lên là bao, Biện Bạch Hiền ngẫm nghĩ một hồi, tính toán muốn ra ngoài mua chút thức ăn về nấu, hiếm khi thấy Phác Xán Liệt muốn ở nhà vào ngày chủ nhật vì mọi khi vào ngày nghỉ, hắn sẽ lại tới Phác bang ngày từ sớm, ở lại cả ngày hoặc nhiều lúc giao công việc ở Phác thị cho Ngô Thế Huân quản lý giúp, bản thân lại biến mất cả tuần, không cần hỏi nhiều cậu cũng nhận ra, Phác bang chắc hẳn có chuyện cần hắn giải quyết.
Khoác thêm một chiếc áo ấm lên người, Biện Bạch Hiền chuẩn bị rời khỏi nhà.
- Đi đâu vậy?_ Giọng Phác Xán Liệt phát ra ở đầu cầu thang.
- Em... Anh đã dậy rồi sao?... Hiếm lúc anh ở nhà, em là đang muốn ra ngoài mua chút thức ăn về nấu cho anh, anh muốn ăn gì??
- Tùy tiện nấu đi..._ Hắn có phân vân một chút nhưng sau đó lại chẳng biết bản thân muốn ăn gì, hắn từng nhiều lần ăn cơm đó Biện Bạch Hiền nấu rồi, cũng ổn, lại tinh ý tránh nấu những loại thức ăn hắn không thích nên cứ để cậu tùy tiện nấu vài món.
- Được. Vậy em đi đây..._ Cậu xoay người mở cửa lại bị hắn bất ngờ gọi lại.
- Đợi chút. Tôi cùng cậu đi._ Cảm thấy nhiệt độ bên ngoài dạo gần đây vẫn chưa khá lên được chút nào, hắn nhìn cậu bọc ba lớp áo ấm lại cảm thấy không nỡ.
........
Siêu thị ngày chủ nhật có chút đông hơn các ngày khác trong tuần, vì bình thường mọi người sẽ tranh thủ trong ngày nghỉ dự trữ thức ăn cho tuần sau hoặc chọn ngày cuối tuần tổ chức nấu ăn tiệc tùng gì đó.
Phác Xán Liệt im lặng đi theo phía sau Biện Bạch Hiền, hắn thành công như vậy, chưa đầy một năm sau khi tiếp quản Phác thị đã đưa nó tiến xa hơn nữa đương nhiên ra đường sẽ có nhiều người nhận ra hắn và người đi cùng hắn ít nhiều cũng sẽ bị chú ý tới.
Tuy nhiên cứ như là chuyện thường tình, vì Phác Xán Liệt bên cạnh sự nghiệp thành công, ngày từ khi hắn mới học trung học đã nổi tiếng hào hoa lại chẳng một chút chung tình với ai, tình nhân thay đổi không ngừng, hắn đã rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn còn rất nhiều phụ nữ bất kể là đã có chồng vẫn không ngừng mơ tưởng muốn được cùng hắn lên giường. Biện Bạch Hiền xuất hiện bên cạnh Phác Xán Liệt, cứ thế bị coi giống như bao nhiêu tình nhân của hắn, chỉ khác là lần này đám người viết báo lá cải chỉ nghĩ Phác Xán Liệt gần đây thay đổi khẩu vị, muốn chơi đùa cùng đàn ông mà thôi.
Biện Bạch Hiền chọn tới chọn lui cuối cùng cũng thoả mãn với cái xe đẩy đã chất đầy đồ.
- Xán Liệt..._ Lúc tới quầy thanh toán, Phác Xán Liệt đẩy xe đi trước, Biện Bạch Hiền đi theo sau, nhìn bóng lưng cao lớn đi đằng trước, Biện Bạch Hiền vô thức không nhịn được, gọi tên hắn.
Phác Xán Liệt quay lại, không nói một câu, chờ đợi câu tiếp theo của Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền ngẩn người, trong lòng lại dấy lên một ý nghĩ tham làm, muốn người đàn ông này là của mình, chỉ của riêng mình mà thôi, thật muốn chối bỏ sự thật về tờ giấy lí hôn đó, không muốn một chút nào.
Giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ đó, Phác Xán Liệt vẫn quay lại nhìn cậu, ấp úng trả lời.
- A, không có gì, em.. em cứ tưởng mình đã quên mua thứ gì đó, nghĩ... nghĩ lại, thực ra không quên gì cả._ Cậu ấp úng.
Phác Xán Liệt không phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái rồi lại tiếp tục đi tới quầy thanh toán.
......
Vốn nghĩ sẽ trở về nấu bữa sáng cho Phác Xán Liệt, nhưng giữa đường hắn lại đổi ý, tới một nhà hàng nổi tiếng gần đó ăn sáng.
Vừa khi mới gọi món xong, điện thoại Phác Xán Liệt liền rung lên.
Hắn liếc nhìn tên hiện trên màn hình, lại khẽ nhìn sang Biện Bạch Hiền đang ngồi đối diện, đứng dậy rời khỏi bàn mới nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng nũng nịu đã vàng lên.
"Xán Liệt..."
- Ừm, anh đây, vẫn chưa ngủ sao?..._ Hắn nhẹ nhàng trả lời.
" Em mới hoàn thành xong công việc liền rất nhớ anh"
- Không cần vất vả như vậy, nếu ai làm khó em thì nói ngay với anh, anh sẽ xử lý hắn.
" Không phải, thực sự chỉ là công việc bận rộn, hôm nay tính là đã về sớm hơn mọi khi rồi đó nha, lo ảnh công việc bận rộn nên không dám gọi... Xa anh một tháng, lại tựa như đã rất lâu rồi"
- Anh cũng rất nhớ em...
" Xán Liệt à, chừng nào chúng ta mới có thể đàng hoàng ở cùng một chỗ đây?..." Giọng Hạ Tử Du hơi run run, thoáng chốc liền khiến Phác Xán Liệt bối rối, mềm lòng.
- Đừng lo quá, anh sẽ thật nhanh thu xếp, sẽ mau chóng đưa em trở về, giữ gìn sức khỏe, hiện giờ vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi...
"Em biết rồi, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đó nhé, yêu anh..."
- Yêu em..._ Di động ngắt kết nối, Phác Xán Liệt liếc nhìn về chỗ Biện Bạch Hiền đang chăm chú dùng bữa sáng, lâu lâu lại quay ra nhìn ra tường thuỷ tinh bên cạnh, lặng lẽ nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài suy tư về một chuyện gì đó.
Hắn trở lại bàn và ăn bữa sáng của mình, khi kết thúc, trên đường về, bởi vì thuận đường đi ngang qua quán cafe nơi cậu làm việc nên cậu lại muốn Phác Xán Liệt dừng lại một chút để lấy một chút đồ.
Bước vào trong quán, Độ Khánh Thù đang bận rộn chạy tới chạy lui, thấy cậu ta cũng đã nhìn thấy mình nên chỉ mỉm cười bước vào trong tự pha hai ly cafe cho mình và Phác Xán Liệt.
Độ Khánh Thù lâu nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên trán, chạy lại, liếc liếc chiếc xe đắt tiền dừng bên ngoài, nói nhỏ với Biện Bạch Hiền.
- Này này, người kia đưa cậu tới sao?_ Độ Khánh Thù cũng đã biết Biện Bạch Hiền kết hôn cùng ánh trai của Phác Xán Minh nhưng mối quan hệ lại không tốt chút nào, ngày mùng ba tết có cùng Lộc Hàm không biết sợ là gì tới nhà Biện Bạch Hiền chơi, đúng lúc gặp Phác Xán Liệt cũng đang ở nhà, nhìn mặt hắn lạnh lùng như đang muốn giết người vậy rất đáng sợ, cho dù có gương mặt đẹp trai đến thế nào nhưng trong mắt Độ Khánh Thù lại chỉ có ba chữ "XÃ HỘI ĐEN" to đùng đùng, cũng chỉ vì Lộc Hàm kia chơi vui quá chẳng nhìn mặt ai, quậy tới quậy lui, khiến Phác Xán Liệt mặt mày xám xịt nên mới như vậy.
- Đúng vậy, chúng tôi vừa đi ăn sáng tiện đường nên tôi vào đây lấy chút đồ thôi.
Độ Khánh Thù gật gật đầu hiểu ý nhưng vẫn liếc nhìn cái xe ngoài kia một lần nữa.
- Pha xong rồi.... Tôi đi đây, cậu vất vả rồi._ Biện Bạch Hiền đưa tiền của mình vào trong hộp đựng của quán mới xách túi đồ mình bỏ quên hôm qua mới rời khỏi quán.
- A..._ Khánh Thù chưa kịp phản ứng, Biện Bạch Hiền đã ra ngoài mất rồi. Cậu đưa cho người trong xe kia một ly cafe rồi tự mình vòng qua bên kia ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế.
- Có lẽ là mối quan hệ này không tệ đi_ Khánh Thù gật gật đầu nói, sau đó cũng quay đi lo công việc của mình.
-------
- Đây là nơi cậu làm việc sao?_ Phác Xán Liệt nhìn sơ qua quán, nhìn qua cũng thấy yên tĩnh, gọn gàng, đơn giản.
- Đúng vậy.
- Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, cậu có năng lực tốt như vậy, thật không cần phải ở đây làm việc.
- A, không cần, em là thích công việc như vậy hơn_ Cậu mỉm cười.
Công việc công sở thực sự không phải điều cậu muốn. Việc đi làm ở Phác thị đôi lúc sẽ được gặp Phác Xán Liệt nhiều hơn, nhưng cũng đầy áp lực và sự gò bó.
Trong lúc dừng trước đèn tín hiệu, Phác Xán Liệt nhìn theo hướng mắt của cậu. Cậu đang chăm chú nhìn một tiệm hoa bên đường.
Hắn không hỏi nhiều, lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ Biện Bạch Hiền thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, nếu không, tại sao ở nhà, cậu lại trồng nhiều loại hoa hồng như vậy? Chỉ là hắn không biết cậu trồng nhiều loại hoa hồng như vậy, chỉ vì đó là loài hoa duy nhất hắn thích.
_____________
Ba việc trong một ngày ❤️
- Ngày mai mình phải lên trường ôn lại môn nghề để hai tuần nữa đi thì lấy điểm nghề cộng cho điểm tốt nghiệp năm sau.
- Ngày mai là ngày debut của nhóm nhạc đông thành viên nhất trên thế giới EXO-L 🤣🤣🤣🤣 Chúng mình phải càng ngày càng yêu các anh hơn nữa nhé😁.
- Ngày mai là cũng là ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác. Mình cũng vừa tìm hiểu về anh ấy qua Trần Tình Lệnh thôi, rất thích Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng như dàn diễn viên trong phim luôn😁.
Hhhh, lảm nhảm xíu thôi, mong các bạn thích truyện của mình, cảm ơn nhà.
______
À, từ nay ( mình cũng chẳng biết là sẽ giữ được bao lâu) mình sẽ đăng mỗi tuần một chap, thường thì sẽ là chủ nhật, siêng thì có thể hơn, nhưng ít nhất là chấp/tuần. Mình mắc việc gì đó sẽ cố đăng sớm hoặc đăng bù vào tuần sau. Chúc ngủ ngon 😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro