sức hút cảm xúc
Một năm mới đã bắt đầu.
Đội tuyển bóng bàn quốc gia cũng bắt đầu lịch thi đấu mới trong năm nay.
Một số tuyển thủ cũ trong đội đã chọn giải nghệ, và một số người mới cũng đã đến. Trong quá trình "tre già măng mọc", Sun Yingsha và Wang Chuqin là những "cây tre" non mạnh nhất trong đội, dần dần vươn lên trong lĩnh vực họ đam mê.
Cả hai không đấu nhiều trận trong nửa năm đầu. Họ dành phần lớn thời gian để thi đấu và tập luyện tại Tổng cục Thể thao. Thỉnh thoảng, họ sẽ xem các trận đấu của đàn anh và phân tích chiến thuật cũng như ý tưởng của họ. Mỗi ngày của họ trôi qua đều rất bận rộn nhưng rất trật tự, thi thoảng họ vẫn có thời gian để ra ngoài chơi.
Bữa ăn hứa hẹn trong dịp Tết Nguyên đán đã được thực hiện ngay khi họ trở về Bắc Kinh. Nhà hàng mà Wang Chuqin chọn là một nhà hàng Pháp thuộc hàng trung lưu trở lên. Trang trí và sự phục vụ trong nhà hàng toả ra mùi tiền nồng nặc. Họ đến đó sau buổi tập tối, mặc bộ đồng phục màu đỏ trắng mà họ chưa kịp thay. Họ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, điều này trông họ lạc lõng so với những người ăn mặc bảnh bao ở những bàn khác.
Khi các món ăn được mang lên, tất cả đều là sự kết hợp kỳ lạ cùng với cách trang trí tinh tế, mỗi khẩu phần ăn đều khá nhỏ nhưng hương vị độc đáo. Sun Yingsha chưa bao giờ được thử chúng trước đây. Cô nếm thử từng món, cô sẽ giữ lại những món mình thích và đẩy những món mình không thích về phía Wang Chuqin.
Cô bây giờ rất thoải mái khi ra lệnh cho Wang Chuqin, mối quan hệ giữa họ giờ đây không cần phải giả vờ khen ngợi một cái gì cả. Nếu ngon thì khen ngon, nếu không ngon thì Wang Chuqin sẽ là người xử lí. Dù sao thì anh cũng đã chọn nơi này và cũng chính anh gọi món. Anh không thể gọi những món mà anh nghĩ nó không ngon, đúng chứ?
Nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên Wang Chuqin đến nơi này.
Dù đã đến Bắc Kinh từ nhỏ nhưng anh vẫn giữ nguyên sở thích về hương vị vùng Đông Bắc. Khi đi chơi cùng bạn bè anh thích ăn những món xào hơn là so với những món Tây nhạt nhẽo.
Vì là đây là lần đầu tiên anh và Sun Yingsha đi ăn riêng. Không hiểu vì sao, trong tiềm thức anh cảm thấy mình nên đưa cô đến một nơi tốt hơn. Anh thậm chí còn lập ra danh sách những nhà hàng nổi tiếng. Ngay cả chỗ ngồi cũng được anh chuẩn bị kĩ lưỡng. Bên ngoài nhà hàng này là một toà nhà mang tính biểu tượng rất nổi tiếng ở Bắc Kinh. Đối diện với họ là một đài phun nước. Buổi tối, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xuống mặt nước lấp lánh phản chiếu hai người qua lớp kính.
Kết hợp với âm nhạc phương Tây du dương, êm dịu và lối trang trí tinh tế, trang nhã trong nhà hàng, dường như không khí đang dần nóng lên.
Đáng tiếc thay, Sun Yingsha hoàn toàn là một người sống cách biệt với lãng mạn. Cô ấy bỏ qua mọi thứ trừ bữa tối và chỉ tập trung vào việc ăn uống. Cô ngồi đối diện anh, phồng má nhai nhai. Khi tìm được thứ mình đặc biệt thích, mắt cô sáng lên và có thể thấy rất rõ là cô rất vui.
Bỏ qua khuyết điểm ăn chậm của Sun Yingsha, thì nhìn cô ăn thực sự là một điều rất thú vị. Bởi vì cô luôn ăn trong trạng thái rất vui vẻ, cô rất sành ăn, những món cô ăn chắc chắn ngon và đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mềm của cô lúc ăn càng trông tròn trịa hơn, khiến người ta muốn véo một cái.
Thế là Wang Chuqin nhéo nó.
Sau đó, Sun Yingsha đã vỗ vào mu bàn tay của anh.
Cô không cao, nhưng tay lại rất khỏe, Wang Chuqin cười khổ rút tay lại, phàn nàn: "Không phải em đã nói véo má là phần thưởng sao? Sao giờ lại không cho anh véo."
Sun Yingsha nhướng mày không khách khí, "Không, trận đấu này anh không giành được chức vô địch mà."
"Anh có thể véo má em khi anh giành được chức vô địch không?"
Sun Yingsha nghĩ đến lịch trình đáng thương trong nửa đầu năm và mỉm cười: "Anh giành được rồi thì chúng ta tính tiếp nhé."
"Được." Wang Chuqin cắn răng ghi nhận.
"Em đợi đó!."
Sự chờ đợi này chỉ kéo dài nửa năm.
Tại giải Hàn Quốc mở rộng vào tháng 7, Sun Yingsha và Wang Chuqin đã thi đấu ba nội dung.
Gần nửa năm không tham gia giải đấu nào, cả hai đều rất mong chờ giải đấu lần này và đã bắt đầu tập luyện sớm dưới sự sắp xếp của ban huấn luyện. Với nội dung đôi nam nữ, họ đã dành nhiều thời gian bên nhau còn hơn trước khi thi đấu. Thậm chí, từ tập luyện đến ăn trưa cho đến tập luyện buổi tối, họ gần như không thể tách rời.
Sun Yingsha ăn chậm, thay đồ chậm, thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi. Lúc đầu, Wang Chuqin sẽ đợi cô thu dọn xong rồi cùng nhau rời đi. Nhưng sau đó, anh sẽ thong thả đến nhà ăn trước và đợi Sun Yingsha. Wang Chuqin lấy sẳn hai dĩa đồ ăn và ngồi đợi cô. Sau khi cô đến, anh đưa đũa cho cô và nói vài câu.
"Ăn đi, bà nội của anh."
Tuy giọng điệu có chút nghịch ngợm nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười dịu dàng.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, hai người
được ghép cặp và phải bắt đầu giao tiếp với nhau. Khi đó, hai người không ưa nhau có lẽ sẽ không ngờ rằng, một năm sau họ lại thân thiết đến mức ngày nào cũng ngồi cùng một bàn ăn.
Đến nỗi khi Xue Fei và Cao Wei nhìn thấy hai người đi cùng nhau, họ đã học được cách không làm phiền họ. Nếu gặp phải, họ sẽ vỗ cai Wang Chuqin và nở nụ cười ranh mãnh rồi bỏ chạy khiến cho Wang Chuqin không kịp phản ứng. Khi được hỏi về việc đó, họ sẽ nói rằng họ làm vậy để không làm hỏng việc tốt của anh.
Wang Chuqin nghe vậy chỉ cười rồi "phun châu nhả ngọc", nhưng không hề để bụng.
Nhưng anh chắc chắn biết việc tốt nghĩa là gì.
Chẳng qua là hai người khác giới bằng tuổi, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian cho nhau. Mặc dù có quan hệ đối tác nhưng nói thẳng ra thì họ chỉ là đồng nghiệp. Mối quan hệ giữa một số đối tác thậm chí còn tệ hơn so với những người chơi bình thường. Họ hợp tác với nhau trong trận đấu, nhưng ở cuộc sống hằng ngày, họ thậm chí còn không chào hỏi nhau.
Những người như Wang Chuqin và Sun Yingsha có lẽ là duy nhất trong toàn bộ đội 1.
Về phần bản thân Wang Chuqin, mặc dù anh không đặt nặng lời trêu chọc của bọn họ, nhưng sau khi ở bên nhau ngày này qua ngày khác, anh biết rằng có một số việc không thể giải thích bằng một câu đơn giản "chỉ là em gái".
Nhưng khi có người thực sự hỏi anh nghĩ gì, anh lại không biết bắt đầu từ đâu.
Anh có thích không?
Thích chứ.
Một cô bé dễ thương trông giống như một cái bánh đậu nhỏ, xinh đẹp, mạnh mẽ, chơi bóng giỏi, ngọt ngào và nói nhiều. Mặc dù đôi khi cô cũng sẽ bối rối và nóng tính nhưng chỉ cần cô nũng nịu, làm những hành động dễ thương với anh, anh sẽ đầu hàng không điều kiện. Ngay cả những khuyết điểm nhỏ của cô cũng rất đáng yêu trong mắt anh.
Nhưng anh không thể giải thích được đó là loại thích gì và ở mức độ nào.
Mặc dù anh ấy thậm chí có thể được gọi là sớm phát triển trong tình yêu, nếu không thì đã không có xung đột và hiểu lầm khi hai người mới gặp nhau. Không phải là anh chưa từng yêu và anh cũng không hề chậm trễ trong vấn đề này. Anh đã chấp nhận ít nhất 8/10 lời tỏ tình trong đời, nhưng khi đối mặt với Sun Yingsha, anh vẫn không biết mình muốn gì.
Anh muốn chăm sóc cô, thích ở bên cô, muốn chơi bóng và hợp tác với cô. Anh rất hạnh phúc khi được gặp cô mỗi ngày. Những cảm giác này là điều anh chưa từng trải qua trong mối quan hệ tình cảm của mình. Ngay cả khi anh đang ở cái tuổi mà ham muốn tình ái dâng trào mạnh mẽ nhất và dễ bốc đồng nhất. Sun Yingsha có thể khiến tim anh đập nhanh hơn chỉ bằng việc vô tình va vào anh khi đi ngang qua. Anh không thể tưởng tượng được rằng khi hai người ở thật sự bên nhau họ sẽ quấn quít đến mức nào.
Vì vậy, anh không thể xác định được tình cảm anh dành cho cô là tình yêu anh trai dành cho em gái hay là tình yêu nam nữ.
Ngoài lý do của riêng mình, thái độ của Sun Yingsha cũng khiến anh rất khó hiểu.
Mặc dù cô đã qua sinh nhật lần thứ 17 và sẽ trưởng thành trong vài tháng nữa, nhưng ngoài vẻ ngoài trẻ con của cô mà nhận thức về mặt tình cảm cô cũng muộn hơn người khác. Anh quen cô đã lâu nhưng chưa bao giờ nghe cô kể về việc cô "say nắng" thành viên khác giới nào. Trái tim và đôi mắt của Sun Yingsha chỉ có những quả bóng nhỏ màu trắng.
Nhưng nếu nói cô thực sự không biết gì thì cũng không phải. Cô cũng thần tượng những sao nam điển trai, khi nói chuyện phiếm về họ có vẻ rất phấn khích.
Đôi khi, Wang Chuqin nhìn vào gương mặt tròn trịa không quá 15 tuổi của cô, anh sẽ nghĩ trong lòng rằng mình vẫn là nên coi cô như em gái mình đi.
Sau đó chỉ trong nháy mắt, Sun Yingsha sẽ kéo tay áo anh, vỗ nhẹ vào tay anh. Anh sẽ lập tức cảm thấy linh hồn của mình đã bị cô câu đi và suy nghĩ anh vừa mới quyết định lập tức bị vô hiệu hoá.
Cứ như vậy, Wang Chuqin liên tục bị cảm xúc chi phối tới lui. Thậm chí anh còn nghi ngờ Sun Yingsha biết hết tất cả mọi chuyện và chỉ đang chơi đùa với anh như đang chơi với một con cún.
Nhưng ý nghĩ này tiêu tan ngay lập tức khi anh nhìn thấy đôi mắt trong trẻo và sáng ngời của Sun Yingsha, rồi anh sẽ tự trách mình vì đã suy nghĩ quá nhiều.
Làm sao cô, một đứa trẻ đơn giản như vậy, lại có thể suy nghĩ nhiều đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro