Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Giấc mơ kết thúc

Chương 1: Giấc mơ kết thúc

Giữa ngã tư đường bên trong một thành phố yên bình. Một âm thanh khủng khiếp vang lên xé toạc không gian yên tĩnh vốn có của nó. Một âm thanh xé lòng mà dường như những cư dân ở đây đã in sâu vào chính bản thân của họ. Thậm chí mọi người còn chẳng bối rối với sự náo động này. 

Kétttttttt~~Rầm!! 
 
Một âm thanh mà người bình thường chỉ cần nghe cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng.

Ngay giữa lòng đường, một vụ tai nạn kinh hoàng vừa xảy ra. 

- Anh ta... có sao không?

- Ai đó gọi cấp cứu nhanh lên! Cả cảnh sát nữa!

- Nhanh! Có ai biết cách sơ cứu không?

Hình ảnh một người chàng trai thoi thóp nằm trên lòng đường hiện lên giữa đám đông hiếu kì. Ngay bên cạnh chàng trai trẻ đáng thương là một lão già. Ông ta ăn mặc như một tên ăn mày. Không, thật sự ông ta là thế. Cả cái khu phố này có ai không biết hai cha con đó. Chàng trai mà họ thường thấy dường như đã bị va chạm mạnh vào người. Khiến cho hai cánh tay lẫn khuôn mặt lấm bẩn giờ chỉ còn một màu đỏ đậm của máu. Dường như tất cả đã quá trễ. 

Cách đó không xa chính là hung thủ của vụ án này. Đó là một chiếc xe tải lớn đã lật nghiêng. Dĩ nhiên nó cũng không tránh được dư chấn của cuộc va chạm, điều đó thể hiện bởi sự móp méo của các khung xe. Ở trong đó, gã tài xế đang cố gắng tìm cách thoát ra trong sự tuyệt vọng.

- Nhanh lên! Nó mất quá nhiều máu rồi. 

Một người đàn ông trung niên đang hét lên một cách tuyệt vọng.

Thế nhưng, đáp lại tiếng hét của ông chỉ là những cái lắc đầu thở dài. Không phải là mọi người không muốn giúp. Nhưng,... Dù họ có thừa nhận rằng bản thân đang dựa vào cái lý do rằng đã quá trễ để biện minh cho hành động của mình. Liệu điều đó có thay đổi được thực tại của khu phố này không? Họ mà hành động chẳng khác nào chạm vào mặt tối của khu phố này. Đó là quy luật ngầm.

- L… lão... Ba. Đừng hét... lên như thế... chứ. 

- Nằm im đấy đi. Tao xin mày đấy. Aaaaa! thằng chó nào làm cái công việc này vậy.

Đối diện với sự giận dữ của người cha. Chàng trai chỉ lặng lẽ trút tiếng thở dài.

- Con... con có l...lẽ là không xong rồi.

Chàng trai nhẹ đảo đôi mắt nhỏ phủ đầy màu máu của mình. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cậu có thể nhìn được gương mặt của ba mình.

- Im lặng đi! Mày điên rồi à!

- Con chỉ muốn nói... một lời này nữa thôi…. Cám ơn ba vì tất cả.

Cánh tay chàng trai đã buông thõng xuống mặt đất. Đôi mắt vô hồn từ từ nhắm lại. Sự sống đang dần tan biến mất khỏi cái cơ thể cơ cực đó.

….

- Tỉnh dậy đi... tỉnh dậy đi tao xin mày đấy! Tao chỉ còn có mình mày thôi. Tao xin mày!

- Đừng khóc nữa... nhân vật phụ không phải… phải làm nền cho… nhân vật chính…không...phải...sao...

Tiếng khóc nấc của người đàn ông vang vọng khắp khu phố vốn ồn ào nhưng giờ lại vô cùng yên tĩnh. Xung quanh, đám đông dần giải tán, ít dần cho đến khi cảnh sát và xe cứu thương đến. Đó là dấu hiệu cho sự chấm hết của một gia đình đã từng rất vui vẻ và hòa đồng ở trong khu phố.

………………………...

Đó chính xác là những điều tôi còn nhớ được. Cái chết đã đến với tôi. Nó nhanh như một cơn gió vậy. Mạnh mẽ lướt qua và cuốn trôi đi hết những thứ mà nó có thể lấy. 

Tôi cũng đã thừa nhận rằng bản thân không thể quay lại cuộc sống trước kia được nữa.

Vậy thì tại sao tôi lại ở đây?

Một nơi không thuộc về thế giới cũ của tôi. Nơi mà sự sống vốn dĩ đã lụi tắt lại đang nối tiếp cuộn trào trong lồng ngực tôi.

Chính xác hơn, tôi đã được sinh ra một lần nữa.

Trong một gia đình tôi không hề quen biết. Trong một ngôi nhà xa lạ. Trong một ngôi làng thanh bình mà tôi chưa bao giờ nghe đến. Ở một thế giới kì lạ mà tôi đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi đã được chuyển sinh.

Sao cũng được, nếu đã được làm lại thì tôi cứ sống cho bản thân. Không phải bận tâm bất cứ điều gì nữa. 

Nhưng,

Điều bất thường nhất ở đây là: Lí do gì mà tôi vẫn còn ký ức về kiếp trước.

Vốn dĩ tôi đã không còn bất kỳ điều gì để níu kéo trong quá khứ trước kia nữa. Mọi thứ đã chìm vào dĩ vãng. Không còn bất cứ cơ hội để thay đổi.

Vậy thì tại sao tôi vẫn còn nhớ như in cái hình bóng đó. Nó mang ý nghĩa gì khi tôi vẫn nhớ về nó. Thứ gì đã thôi thúc tâm hồn tôi đến vậy.

Đó là sứ mệnh, là sự ràng buộc. Hay chỉ là một lời nguyền không hơn không kém. Tôi thật sự muốn biết.

Tất cả. 

Vậy… hãy nói cho tôi biết. Tại sao lại là tôi?

---------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống mới này của tôi khá dễ chịu. Việc thích nghi cuộc sống mới này đối với tôi cũng không phải việc khó. Thậm chí tôi còn khá nhập tâm vào vai diễn này. Ngay cả sinh hoạt của bản thân tôi đều mang tính tự chủ. Nó không còn giống như cuộc sống ở thế giới cũ, nơi mà tôi phải gồng mình để sống sót nữa. 

Nơi này có thể gọi ước mơ của tôi. Khi tôi có thể nghĩ cho ngày mai hay một khoảng thời gian xa xôi nào đó. Chứ không còn phải lặp đi lặp lại một công việc và lo sợ rằng ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng. Điều đó đủ để tôi cảm nhận từng khoảnh khắc sống của mình không hề phí phạm. 

Nếu bạn hỏi rằng bản thân muốn thay đổi không thì tôi sẽ không ngần ngại mà nói thật to rằng. 

Tất nhiên, có. Tôi không hề muốn trở về con người trước đây chút nào.

Tôi đã từng đọc khá nhiều về những câu chuyện viễn tưởng. Nơi con người tái sinh ở thế giới khác. Họ sống sót, giao lưu với những người khác và làm chủ nơi đó. Cuộc đời của họ là những chuyến phiêu lưu.

Có lẽ tôi sẽ có được một chuyến phiêu lưu ở một nơi, nơi sẽ đem đến cho tôi những điều mới lạ đầy bất ngờ. Một nơi mà mọi thứ điều có thể xảy ra. Và nhận ra rằng bản thân thật bé nhỏ thế nào. 

Chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đủ cơ thể tôi rung lên vì sung sướng.

Tuy nhiên, tôi đã không thể sống một cuộc sống bình thường như bao người được nữa.

Nếu như… là nhân vật chính, liệu rằng tôi có thể nắm lấy cái ước mơ ích kỉ đó được không?

Không, tôi không thể biết được. Ngay cả khi bạn có cả tri thức của toàn thế giới đi chăng nữa.

……………………………….

- Niu, con còn nằm ườn ra đấy đến bao giờ. Con sắp trở thành một người trưởng thành rồi đấy. Vậy hãy tập tác phong cho giống một người trưởng thành. Mau lên. Dậy mauuuuu.

Lật nhẹ mảnh vải mỏng đang phủ lên người xuống, tôi từ từ mở đôi mắt đang đau nhức vì thức khuya. Đối diện với tôi là một người phụ nữ khá trẻ. Thật không thể tin là giọng nói đó phát ra từ cùng một người.

- Mẹ đã bảo là không nên ra ngoài vào đêm khuya như vậy nữa. Dù ngôi làng này được canh gác rất cẩn thận. Nhưng, buổi đêm thật sự rất nguy hiểm. Sẽ như nào nếu con bắt gặp một tên cướp hay một con quái vật chứ.

Hiện tại thì tôi không thể phản bác được. “Nó” cần hoàn thành thật nhanh trước khi đến mùa đông. Không thì cô ấy sẽ không tha cho tôi mất. Nhưng dù vậy thì việc ưu tiên hàng đầu hiện tại của tôi chính là làm nguôi giận người phụ nữ này.

Người đang quát mắng tôi chính là Len. Người mẹ nuôi nấng tôi ở thế giới này. 

Những gì tôi có thể miêu tả về người mẹ của tôi điều hết sức bình thường. Bà ấy giống như những người phụ nữ thôn quê bình thường mà chúng ta có thể gặp ở bất cứ đâu. Dường như nếu chỉ gặp một lần thì tâm trí tôi dễ dàng xóa nhòa được hình bóng ấy ngay lập tức. Chỉ duy nhất một điều mà chỉ những người ở tiếp xúc gần mới nhận ra được. Bà ấy thật sự rất đẹp nếu nhìn ở khoảng cách gần.

Tôi không có thể hình dung ra một người mẹ khi còn ở thế giới trước. Nhưng nhìn bà ấy mà xem. Thậm chí tôi còn có thể xưng chị em với người phụ nữ đã một mụn con này. Bà ấy thật sự rất trẻ. Dù tôi biết nơi này các cuộc hôn nhân điều diễn ra khá sớm. Nhưng tôi cam đoan rằng mẹ tôi không vượt quá 30 tuổi. Chắc chỉ có cái lườm khi tôi đề cập đến tuổi tác là chắc chắn nhất thôi. Mẹ tôi thật sự rất nhạy cảm về vấn đề này. Hay nói là người phụ nào cũng như vậy nhỉ?

- Dậy, nhanh. Sao ngày nào con cũng ngủ nướng được vậy?

Tiếng la đó như là một tiếng báo thức mà tôi đặt mỗi ngày vậy. Có thể nói là tôi không thể thư giãn hay ngủ nướng nếu như đó không phải ngày mưa. Bởi vì đúng khoảng thời gian mặt trời ló rạng, bà ấy sẽ xông thẳng vào phòng và đánh thức tôi dậy. 

- Vâng! Con dậy ngay đây.

Tốt nhất không nên chọc giận mẹ tôi vào những lúc như vậy. Ngày nào cũng thế, bà ấy dường như đã coi việc này là thói quen giữa hai mẹ con. Thật sự nếu tôi không dậy thì bà ấy lại chơi trò “Công chúa ngủ trong rừng” mất. 

- Nhanh nên đi, cha con đang đợi dưới nhà đấy.

Nét mặt của bà ấy bỗng ánh lên một sự lo lắng không cần thiết. Dù không phải kiểu người nhạy cảm, tôi cũng chỉ lờ mờ đoán ra được.

- Có việc gì quan trọng lắm ạ?

Bà ấy đặt tay lên má và giả vờ suy nghĩ như mọi khi.
 
- Mẹ cũng chả rõ nữa. Nhưng có vẻ là cha con đã để tâm đến nó rất nhiều.

Bà ấy nói rằng bản thân không chắc chắn. Có nghĩa tôi phải đối mặt mới có thể biết về nó. Vậy nên tôi không nên gặng hỏi về điều đó nữa. 

Đổi chủ đề nào.

- Hừm~m. Mẹ cho con hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?

- Ừm, để xem, hôm nay là ngày 29 của trung vụ. 

‘Vậy thì là ngày 29 tháng 8 à.’

Ở đất nước này, một năm chia thành 4 mùa giống như ở thế giới cũ. Mùa tinh linh, mùa hoàng kim, mùa vụ và mùa ám. Có nghĩa là một mùa là 3 tháng ứng với kì đầu, kì trung và kì cuối của mùa.

- A... không phải ngày sinh nhật 14 tuổi của con là vào tuần sau rồi chứ?

- Con thật sự không hề để tâm đến nó chút nào sao. Nghe nói là tháng sau sẽ diễn ra lễ trưởng thành cho những đứa trẻ đấy.

‘Lễ trưởng thành?, nếu là nó thì mọi chuyện đáng để mong đợi đấy.’

Điều tôi muốn nói là thứ mà tôi sẽ nhận được khi làm lễ trưởng thành. Đúng vậy, đó là điều đầu tiên mà tôi mong ước khi đến thế giới này. Khi mà tôi đã dành gần hết thời gian để ngủ. Thật sự ko phải tôi ngủ 12h một ngày đâu. Nhưng cái cảm giác thư giãn mà tôi đang tận hưởng thật sự rất tuyệt. Nó không có ở thế giới cũ của tôi.

- Thế nên là bố kêu con xuống để chuẩn bị cho lễ trưởng thành và dặn dò con phải cư xử cho phải phép đúng không?

- Đó cũng là điều mẹ muốn nói. Nhà ta cũng chỉ là nông dân thôi. Đụng vào lũ quý tộc phía thị trấn thì phiền phức lắm. Tuy biết rằng con chỉ luôn cắm đầu vào thư viện của làng. Nhưng, mẹ đã nghe về việc con cãi nhau với đám trẻ quý tộc. Điều đó thật không nên.

Nhìn gương mặt của mẹ là đủ khiến tôi thấu suốt mọi việc. Nói là lũ quý tộc thì cũng chỉ là lũ lắm mồm nhiều của mà thôi. Nhưng đúng thật là, sự phiền phức mà chúng mang lại cũng không dễ chịu chút nào.

- Vâng, vâng. Con đã hiểu rồi thưa mẹ kính yêu.

Tôi nói trong khi nhếch mép một bên. Trông hơi đểu quá thì phải. Nhưng nếu là mẹ thì chắc chắn tôi sẽ không thể giấu được bất cứ chuyện gì với đôi mắt đó.

- Cái thằng quỷ này. Nhà này có ai không biết tính con. Tuy mẹ chả hiểu con học ở đâu nhưng cũng hạn chế đôi co với lũ quý tộc đi. Cha con thì không thể bảo vệ chúng ta nếu sự việc đi quá xa đâu.

Người mẹ mới của tôi nhẹ cốc đầu tôi. Đây gọi là đánh yêu sao???

- Con chỉ nói mấy câu mà bọn chúng đã nổi đóa lên rồi. Cái lũ não toàn đậu phụ không.

Sự thật là vậy đấy. Đám quý tộc là cái đám mà lòng tự trọng phải cao ngang Thần thụ. Hơi một tí là chửi bới đánh nhau. Dây vào chúng cũng chẳng tốt đẹp gì.

- Dù sao mẹ cũng chỉ muốn nhắc nhở con. Thôi, xuống nhà đi, bố con đang đợi đấy.

- Vâng~g.

Nhìn nụ cười của mẹ khiến lòng tôi cũng thanh thản hơn một chút. Tôi bước xuống khỏi chiếc giường và đi ngang qua người mẹ tôi. Căn phòng của tôi không to lắm. Nếu không tính lối đi thì nơi này chỉ đủ để một chiếc giường và một cái hòm đựng đồ. Nói trắng ra nó chính là cái gác mái của ngôi nhà.

Căn nhà của tôi khá nhỏ. Chỉ có đúng năm phòng và một gác mái. Riêng hai phòng ngủ thì dành cho bà nội và cha, mẹ của tôi. Và tôi cũng muốn có một không gian riêng tư nên đã xin họ được sống ở gác mái. Còn nếu nói thẳng ra thì là tôi không chịu được những đêm ân ái của cha mẹ tôi. Một thằng trai thẳng đã hơn 30 năm tuổi làm gì đủ nhẫn nại đến thế cơ chứ.

Bước xuống phòng trà, tôi thấy bố đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông khá kì lạ. Ông ta có một khuôn mặt vuông vức cùng hàng lông mày rậm rạp, thân hình khá là cao to. Ngoài ra, vì ông ta khoác trên mình bộ vét màu nâu nên nhìn chả khác gì một con khỉ đột. Tuy nhiên từ áp lực mà người đàn ông này tỏa ra. Tôi đoán là ông ấy mạnh ngang hoặc hơn cha tôi nữa. Mà tôi hình như đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi thì phải.

- Con đây thưa cha.

- Con đây rồi. Xuống đây ngồi đi. Lion, anh xem nó có được không?

Tôi chưa bao giờ thấy người cha này cúi đầu trước ai cả, thậm chí là trưởng làng. Đó đủ để tôi hiểu rằng người đàn ông này không hề đơn giản.

- Cháu là Niu đúng không. Bác là Lion, theo như địa vị thì ta cũng được coi là anh họ của bố cháu. Bác hiện đang là giáo viên của trường đào tạo Anh hùng Index. Mà sao nghe tên cháu có hơi...

Giọng nói của bác ấy có vẻ khá thân thiết. Chắc không phải dạng người lỗ mãng. Có thể là thế nếu không có câu nói sau. Tên tôi thì có gì mà kì lạ cơ chứ.

- Bác cũng thấy vậy sao. Cháu cũng nghĩ cái tên này nó trẻ con quá.

Tôi không cố phủ nhận, nhưng tôi thật sự không thích cái tên này cho lắm. Lại nói về người cha già của tôi, chỉ một câu thôi, ông là kẻ lấy chất xám nuôi hết cho cơ bắp. Giờ nếu có một cuộc thi về trí thông minh thì cam đoan là bố tôi đứng chót. Nhưng nếu về thể lực thì cả làng này không ai có thể sánh bằng ông ấy. Không, là cả thị trấn này chứ. 

Giờ để ý lại mới thấy là hai người họ giống nhau đến khó tin về cái ngoại hình. Nhưng trong não chứa cái thứ gì thì tôi đành chịu. Trong nhà, mọi việc liên quan đến giấy tờ đều do một tay mẹ tôi thu xếp. Nhưng lúc đặt tên cho tôi thì ông lại khăng khăng đặt nó cho bằng được. Kết quả là ổng lấy đại mấy từ ghép vô để gọi. Xui là lại ra đúng cái tên sặc mùi nữ tính này nữa.

- Hahaha- Ta hiểu mà. Thôi vô thẳng vấn đề luôn. Cháu đã sắp 14 tuổi rồi đúng không, Niu. Nhân loại có một phong tục là khi đến tuổi thì sẽ phải làm lễ trưởng thành. Buổi lễ cầu nguyện cho thần linh để nhận lấy sự phù trợ cùng những lời chúc phúc. Mà chắc cháu đã nghe sơ qua rồi đúng không?

- À vâng, cháu có biết một ít. Lúc trước Đoàn trưởng có tập hợp những đứa trẻ của làng vào năm ngoái. 

Ở thế giới này có cách thức hoạt động giống như một trò chơi vậy. Con người có thể nâng cao bản thân bằng cách lên [Cấp]. Có [Kỹ năng] và [Danh hiệu] của riêng bản thân. Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra chỉ khi bạn đã làm lễ trưởng thành.

Nói cách dễ hiểu giống như bạn lập một cái tài khoản để chơi và nghi lễ giống như đoạn mã gửi cho [Quản trị]. Sau nghi lễ họ sẽ mở được một tấm bảng gọi là [Bảng trạng thái] để biết [nghề nghiệp], [kĩ năng] và [danh hiệu] của mình.

Điều tôi quan tâm ở đây đó chính là ai là Quản trị viên của thế giới này. Thần thánh ư. Mọi việc đều có nguyên do của nó. Không tự nhiên khi ai đó có đủ khả năng để tạo nên cái hệ thống này. Kể cả đó có là thần đi chẳng nữa. Quy tắc vẫn là quy tắc.

Và, tôi cũng chả hiểu sao mọi người có thể coi về cái hệ thống này như là chuyện trên phường như vậy. Thế giới cũ mà tôi sống khoa học là chân lí. Nên hệ thống này khiến tôi thấy khá hoang mang lẫn tò mò.

Mà việc đó cứ tạm gác lại một bên đã.

- Bác đến nơi này vì có một nhiệm vụ quan trọng. Tuy nhiên, chính cha cháu đã nhờ bác huấn luyện cháu cho đến lúc cháu có thể hoàn thành bài thi vào học viện. Chỉ có ba tháng để ta ở lại đây. Tuy nhiên cũng đủ để ta xây dựng cho cháu một nền móng tốt rồi.

Lại nữa. Người cha của tôi có vẻ không hài lòng với việc hành tôi mỗi tối. Nên kiếm thêm người nữa cho dễ làm việc đây mà. 

Mà từ đã, bác Lion có nói là sẽ xây dựng nền móng cho sự phát triển sau này của tôi. Vậy chứ hóa ra tất cả những gì tôi làm cho đến giờ thì được gọi là gì?

Mỗi ngày phải chạy 3 vòng quanh núi, hít đất 300 cái, nhảy cóc 300 lần, vung gậy 1000 cái suốt 3 năm vừa rồi. Tất cả đối với tôi như một sự cực hình. Vậy mà đối với cha tôi thì nó giống như tập thể dục nhẹ mỗi ngày. 

Có vẻ nhìn thấy được biểu cảm bối rối của tôi. Người đàn ông tên Lion chìa bàn tay trái mình ra. Ngay cả người bố của tôi cũng nhướn người lên hưởng ứng. 

Thật sự tôi muốn nói rằng họ đã nhầm. Nhưng tốt nhất bản thân nên im lặng. Vì nếu tôi lỡ miệng là bài tập thể dục mỗi ngày sẽ khó khăn hơn gấp đôi. À không, đối với ông ấy thì là gấp ba.

- Sao nào, từ nay bác Lion sẽ là sư phụ của con đấy. Bác ấy ở thành đô được chính hoàng gia phong tặng danh hiệu [Lớp phòng thủ cuối cùng]. Và cũng là người quan trọng trong học viện Anh hùng. Đủ để thấy được khả năng là không thể chối cãi. Nên việc ta nhờ ông ấy huấn luyện cho con trong những ngày này là cực kỳ cần thiết.

Giáo viên của học viện Anh hùng. Tôi đã từng nghe về nó. Đó là 1 trong 3 học viện lớn nhất Noxus. Nên việc mà giáo viên được công nhận ở đó đủ để chứng minh ông ấy mạnh cỡ nào. Nhưng… 

- Cháu xin lỗi nhưng có lẽ là cháu xin phép được từ chối ạ.

- Hả !???

Có vẻ là hai người họ đều không thể tin vào câu trả lời của tôi. Dễ hiểu thôi. Đối với một người đã được hoàng gia công nhận thì hẳn xếp hạng của ông ấy không hề thấp. Thậm chí nếu tôi không nhầm thì chỉ có những người lập được đại công mới vinh dự nhận được danh hiệu của riêng bản thân. Được người tài giỏi như vậy dạy dỗ thì sau này chắc chắn sẽ thành người. Dù chưa chắc có thể nổi tiếng nhưng chắc chắn sẽ có một danh phận.

Nhưng dù vậy thì tôi vẫn không thể đồng ý được. Bởi vì điều đó sẽ chiếm hầu hết thời gian rảnh. Tôi không muốn bản thân phải cực khổ nữa. Chỉ lười biếng một chút thôi. Với lại tôi cũng cảm thấy bản thân hiện tại đã là quá tốt rồi. Cố gắng đối với tôi đã là chuyện quá khứ.

Bên cạnh đó, tôi bắt buộc phải hoàn thành “nó” thật sớm. Nếu không tôi thật sự sẽ không thể yên ổn được.

- Này, Niu. Tại sao con lại từ chối chứ. Tuy chỉ có 3 tháng. Nhưng việc nâng cao khả năng của con thì là việc mà bác ấy hoàn toàn có thể làm được. Nhưng tại sao con lại từ chối chứ? Nó sẽ không chiếm quá nhiều thời gian đâu. Nó đều là vì tốt cho con thôi. Không phải con luôn ngưỡng mộ những người mạnh mẽ sao. Con không muốn được trở thành người như họ ?

Có vẻ tôi đã sai lầm khi từ chối lời đề nghị này chăng. Với tính cách của cha tôi thì việc tôi trốn tập luyện cũng chỉ là vài ba câu nói. Nhưng có vẻ lời đề nghị của bác Lion không chỉ ảnh hướng đến riêng mình tôi.

- Nếu bác hỏi về lí do thì rất đơn giản, cháu là một kẻ lười biếng. Cháu sẽ không theo kịp nổi khóa học này đâu.

Lí do mà tôi bịa ra. 

Mà cũng không hẳn là sai. Kể từ năm 4 tuổi tôi đã ở thư viện thị trấn như đó là nhà của tôi vậy. Việc hoạt động duy nhất trong ngày là đọc sách và các bài tập vô bổ của bố tôi. Đến năm 9 tuổi, ông ấy bảo tôi nhấc một cái tạ 70kg lên 50 lần trong một vòng đồng hồ cát như một bài kiểu tra. Có nghĩa một đứa trẻ như tôi phải làm điều mà những người lực sĩ vẫn làm hằng ngày trong 15 phút. 

Có điên tôi mới làm nó. Cũng bởi vì lý do đó mà chỉ cần nghe đến việc tập luyện, cơ thể tôi dường như bị rút không còn một chút sức lực nào cả.

- Hahaha- Thú vị lắm. Thật là một chàng trai thẳng thắn. Dù ta không thoải mái lắm khi bị từ chối như vậy. Nhưng thôi được rồi, bác sẽ không làm phiền cháu nữa. Nếu cháu đã là con trai của dòng tộc này thì việc luyện tập có vẻ là hơi thừa thãi. Dù cháu có trở lên tài giỏi hay không thì vẫn sẽ được bảo hộ. Tuy nhiên, các trưởng bối ở trên có lẽ sẽ không đề cao cháu đâu. Cháu hiểu chứ?

- Cháu hiểu. Nhưng cháu vẫn chỉ là người của phân gia. Cháu sẽ không liên quan đến cuộc tranh đấu đó đâu.

Có vẻ như tôi đã nói trúng. Khi sắc mặt của hai người họ đều đột nhiên tối lại. Với tình hình hiện tại thì tốt nhất tôi không nên nhìn thẳng vào mắt họ nữa. Tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của mình.

- Niu, đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Kể cả ta hay mẹ con đều không hề muốn truy cứu nữa. Ta không muốn con giống như chúng ta, trở thành một người sống trong thù hận và tiếc nuối.

- Con hiểu điều đó, thưa cha. Nhưng con không thể buông bỏ được. Vấn đề của con, thì chính bản thân con sẽ giải quyết nó. Đây không phải hận thù. Cha hiểu mà.

Tôi sẽ không dừng lại đâu.

- Được rồi, bác có thể hiểu một chút vấn đề của cháu. Vậy nên bác sẽ tôn trọng nó. Việc này bác sẽ thu xếp lại. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cháu đã mất đi lợi thế. Mà lợi thế đối với đứa con của Laxt là vô nghĩa nhỉ? Hahaha- Mặc dù vậy, bác vẫn mong cháu có thể nhập học vào học viện của bác. Đây là ý kiến riêng. Không hề liên quan đến gia tộc. Được chứ?

Nếu bác ấy đã nói như vậy thì mọi chuyện có thể kết thúc được rồi. Nhưng các vấn đề sau đó thì có lẽ tôi phải nhờ bác Lion nói giúp rồi. Vì như lời của bác ấy, người đầu tiên nhắc đến cuộc huấn luyện này không phải là người cha của tôi.

Người đàn ông này đang cố vớt vát một chút. Có thể nếu tôi không đồng ý thì bác ấy thật sự sẽ gặp rắc rối. Nên vấn đề này tôi sẽ cố.

- Vâng, điều đó cháu có thể đồng ý. Vậy cháu xin phép.

Cúi đầu chào hai người, tôi bước ra khỏi căn phòng. Cơn đói của tôi đã đến nên có lẽ gác lại chuyện này tại đây. 

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người đàn ông.

- Anh thấy nó thế nào??

- Thú vị. Rất thú vị. Cậu nhóc khá thông minh đấy. Rất giống cô ấy.

Người đàn ông tên là Lion khẽ mỉm cười thích thú.

- Thông minh à?

- Hahaha, không như em đâu, Laxt. Anh có cảm tưởng cậu ta không chỉ là một cậu bé ngây thơ, hồn nhiên đâu. Ẩn sâu trong đó dường như là một ý chí kiên định không phù hợp với lứa tuổi. Và có vẻ nhờ nó mà cậu bé của em có thể phát triển đến mức vượt qua chính chúng ta. Anh khẳng định điều đó.

- Có thể là anh nói đúng. Nhưng, nó vẫn có một bước cản để trưởng thành. Đó là điều duy nhất mà em trông thấy ở nó. Một bước cản mà tậm sâu trong thân tâm nó, vừa muốn nâng niu nhưng cũng muốn buông bỏ. Nhưng chắc chắn một điều, đứa con của em đã không còn là đứa con bé bỏng cần được che chở nữa rồi.

- Hahaha.. Điều này đã xảy ra quá lâu rồi. Giờ đối với thế hệ chúng ta thì không thể trực tiếp gây ra sóng gió gì nữa rồi. Sân khấu tốt nhất nên nhường lại cho bọn trẻ thôi.

- Vậy anh có thể cho em biết hiện tại đã có bao nhiêu ứng cử viên rồi không?

- Em đương nhiên có thể biết rồi. Hiện tại thì đã có 2 người bỏ cuộc. Nếu tính cả những đứa con gái của anh và đứa con trai của em nữa thì là 3. Phân gia có 14 người vẫn tham gia. Còn lại bên Dòng chính thì tất cả đều tham gia. Nếu tính cả những người đó thì tổng cộng 21. Nhưng nếu xét về cơ hội. Thì chỉ có 4 người.

- Em thì không hề nuôi hy vọng về nó. Nhưng bọn họ mà đạt được mục đích thì em sẽ đưa Niu đến nơi khác. 

- Anh thật sự không mong điều đó xảy ra. Nhưng không thay đổi được sự thật là nếu bên phân gia bị truất quyền. Các trưởng bối bọn họ cũng không mong thế hệ này dẫn đến sự diệt vong. Nhưng đối với gia trưởng, thì ông ấy không hề quan tâm quá trình. Và nếu thật sự có chuyện xảy ra, anh có thể nhờ em được không.

- Em không tự tin để tuyên bố điều gì cả. Nhưng em nhất định sẽ bảo vệ đứa con của mình bằng tất cả mọi giá. Nếu bọn họ có lấy lý do đó để tiêu diệt nó. Em sẽ luôn tin tưởng con trai của mình. Dù nó có là QUỶ đi chăng nữa.

- Anh cũng mong điều đó. Nhưng có vẻ em chưa nói cho con trai em về giao kèo của chúng ta đúng không.

- Đương nhiên là không. Nó sẽ xiên em mất.

- Hahaha.. quả đúng là con trai em mà.

……….....................

Tôi phóng ra khỏi nhà sau khi chào hỏi người bà trước vườn. Nơi tôi hướng đến là sạp sách vào các ngày cuối tháng.

Có một quyển sách mà tôi muốn mua cho bằng được. Cuốn sách có tên “VỊ THẦN TẠO HÓA”. Đó là cuốn có nói về cách vận hành của thế giới. Về nguồn gốc của vạn vật ở thế giới này. Tôi đã phải để dành hơn 2 tháng mới có đủ tiền mua được nó. Tất cả chỉ đợi chờ cho ngày hôm nay.

Theo như tôi nhớ khi đọc qua ở thư viện thành phố thì thế giới này có 3 lục địa liền kề nhau. Lục địa thánh và lục địa hoàng hôn và lục địa bình minh. 

Lục địa thánh là do con người đánh bại được quỷ vương mà đặt tên cho nó. Sau hơn 200 năm chúa quỷ lên ngôi. Loài người đã hợp sức với loài á nhân để tấn công chúa quỷ. Loài người cử ra 1 nhóm, dẫn đầu nhóm chính là Anh hùng. Sát cánh với các chủng tộc khác tấn công vào lâu đài của chúa quỷ. Nghe nói trong 34 người tham gia trận chiến đầu tiên, số người còn sống là 3 người, kể cả người Anh hùng cũng đã bỏ mạng ngay sau trận chiến đó.

Tôi không hề hứng thú với anh hùng như mọi người lầm tưởng. Điều khiến tôi hứng thú là về nghề nghiệp Anh hùng, kẻ được ban tặng cho khả năng phá bỏ giới hạn. Tăng tất cả sức mạnh bản thân. Tăng hơn 500% lượng [Kinh nghiệm] khi đánh quái. [Danh hiệu Anh hùng]. Và còn nhiều thứ chưa đề cập đến trong sách.

Lục địa bình minh được cai trị bởi vị vua tối cao, kẻ được coi cận với thần linh nhất. Ngay cả Ma Vương cũng không dám tiến công đến nghênh chiến. Nơi này cũng được coi là bí ẩn nhất trong ba lục địa. Bởi vì không có bất cứ ai dám bước trước vào đó cả.

Còn về lục địa Hoàng hôn thì sau khi chúa quỷ bị đánh bại. Em trai của hắn đã rút toàn bộ quân đội vào lục địa Hoàng hôn. Đó là nơi có thời tiết khắc nhiệt nhất trên thế giới này. Nên việc tiến chiếm được cho là điều ngu nhất trên đời.

Thời gian từ cuộc thánh chiến đó đến nay đã hơn 3000 năm. Mặc dù hiện tại ngay rìa lục địa vẫn có các cuộc tấn công của quỷ. Nhưng chỉ với số lượng không đáng kể. Mọi người cũng đã dần quên về sự hiện diện của đội quân quỷ bên phía biên giới rồi.

Vừa đi vừa suy nghĩ, tôi giả lơ khi nghe tiếng gọi từ sau lưng cho đến khi...

BỐP!!!!

- Đồ ngốc.

Đau, công nhận là đau. 

Cú đánh nhằm thẳng vào cái lưng không phòng bị của tôi. Khiến cho cơ thể run lên vì đau đớn. Nếu như là đứa trẻ bình thường chắc đã ngất hoặc sốc chết rồi. Thật đấy, tôi không hề nói quá chút nào. Nếu thân thể tôi là một cái cây thì nó đã gãy làm đôi rồi.
 
Ngước nhìn lên phía trên, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Phải nói là có chết tôi cũng không thể quên được. 

- Tại sao cậu càng ngày càng khỏe thế, Miya?

Người mà hiện giờ tôi đang nói chuyện là Miya. Cô bạn ‘thưở nhỏ’ của tôi. 

Cô ấy nở một nụ cười và dong bước bên cạnh tôi. Đó là điều mà chúng tôi thường làm khi gặp nhau. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào cô ấy.

Theo như tôi thấy, cô chưa được coi là xinh đẹp ở độ tuổi này, nhưng xét về độ dễ thương thì được gọi là vô đối. Mắt to tròn long lanh. Khuôn mặt ưa nhìn. Mái tóc màu xanh biển mềm mại. Thân hình mảnh mai nhưng kinh khủng nhất vẫn là hai quả đồi ở phía trước ngực. Thánh thần ơi cô ấy có phải 14 tuổi không vậy.

Nhưng thật sự thì đối với tôi ấy vẫn chỉ là cô bé ngây thơ mà thôi. Tôi đã sống gấp đôi số tuổi hiện có rồi đây.

Hôm nay, Miya có mặc một chiếc váy khá là nữ tính. Nó có màu xanh lam nhạt, dài đến đầu gối và trang trí bên trên là nhưng nếp gấp khá đẹp mắt. Trên đầu cô ấy có quấn một chiếc băng đô màu tím khá hợp với màu tóc. Việc chạy nhảy tung tăng với chiếc váy khiến cho các chàng trai không thể kìm lòng mà tiến lại làm quen.

Một điều nữa, Miya chính là con gái của thị trưởng nên cô được coi là mục tiêu phấn đấu của biết bao thanh niên trong làng. Trừ tôi. 

Không phải do tôi là trai cong hay vẹo gì cả. Nhưng chỉ cần tình tứ với cô ấy quá 5p thì xác định. Mà tôi cũng chả mong dính vào cái thể loại nữ chính rõ mồn một như thế. Không khéo dính phải mấy con đường chết thì khổ thân tôi. Nên hạn chế điều đó là tốt nhất, cho chúng tôi.

Và cũng bởi vì cô ấy cũng không phải tuýt người tôi thích. Có thể là do tính cách hai bên khác nhau?? Nhưng thật sự nói chuyện với cô ấy cũng khá vui đấy chứ. Trừ lúc cô ấy nổi giận.

Nói trắng ra thì đối với biểu cảm lúc này của cô ấy có phần hơi cứng nhắc. Tôi thật không thể tìm thấy được con người thật của cô ấy dù chúng tôi đã tiếp xúc rất lâu. Bức màn ngăn cách của chúng tôi vẫn quá xa. Điều đó là tốt, nhưng tôi thật sự muốn cô ấy biểu hiện bản chất đó khi bên cạnh tôi. Nghe có vẻ hơi sai sai một chút. Nhưng tôi thật sự bận tâm về nó. Dù gì thì cô ấy là người duy nhất tôi có thể làm quen được với cái tính cách này. Tôi vẫn chưa biết được cô ấy nghĩ gì về tôi.

- Tớ được cử hành lễ trưởng thành từ đầu năm. Cậu hiện tại cũng không phải là đối thủ của tớ đâu. 

‘Đối thủ của cậu?? Hahaha. Cho tiền tớ cũng chả dám.’

- Trong năm qua tớ đã rất cố gắng để thuần thục kĩ năng của bản thân. Mà,cậu có muốn xem thử [Bảng trạng thái] của tớ không? Tớ đã mạnh lên rất nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau đấy.

Miya nói trong khi mở to đôi mắt tròn long lanh của cô ấy. Lạy chúa cái lũ thanh niên làng kìa. Họ liếc tôi như thể vừa thấy tội phạm đi ngang ấy.

- Không muốn, không phải xem [Bảng trạng thái] của người khác là bất lịch sự à ??

- Đồ ngốc, thế cậu có muốn coi không. ’Dù tớ chỉ muốn mình cậu được xem thôi’

- Hửm, cậu vừa nói gì à??

- K-không, không có gì hết. Đây này coi đi.

Sau khi dứt lời, trước mặt của cô ấy xuất hiện một tấm bảng bán trong suốt. Ờ, đúng là [Bảng trạng thái] rồi. Và thường chỉ có [Kĩ năng] hoặc khí cụ chuyên dụng mới có thể nhìn được. Nhưng không hiểu sao, ngay từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy được. 

Việc này tôi giấu hầu hết mọi người. Căn bản kể ra thì ai cũng nói rằng tôi bị điên. Ngoại trừ người nhà thì Miya là người duy nhất tin tôi.

- Niu, niu… Này Niuuuuuuu.

- Hể?? À à , tớ mải suy nghĩ một chút.

Liếc qua cái bảng hiện trước mặt cổ. Tôi ngỡ ngàng trước nó.

---------------------Trạng thái-----------------------------------
Ayami Miya                    14
Cấp: 9
Nghề nghiệp: Đại pháp sư tập sự, Người bảo hộ.
Kinh nghiệm: 355/600                     Thể lực:96/100

KỸ NĂNG:
Độc kỹ: 
++++Băng hóa:lv1
++++Thánh thủy: lv7 
++++Điều khiển đa nguyên tố:lv1

DANH HIỆU
[Thiên tài đa nguyên tố]

[Lời chúc phúc của tinh linh băng]
-Kích hoạt kỹ năng: Băng hóa

[Phước lành]

[Yandere (???)]
______________________________________

- ………???

[Bảng trạng thái] của cô đúng thật sự là kinh khủng. Với người bình thường thì chỉ có từ 1 đến 2 kĩ năng là nhiều. Và những kĩ năng Độc cấp rất khó để nhận nó. Ấy vậy mà cô ấy có tận 3 kĩ năng.  Đặc biệt là cái danh hiệu kia nữa. Nghe nói nó giống với danh hiệu của Đại pháp sư đã từng đồng hành cùng Anh hùng. Chưa kể là đến danh hiệu pháp sư đa nguyên tố nữa.

- Cậu thấy sao hả?? Nể mình hông?? Hiện tại mình là đứa trẻ mạnh nhất trong làng đấy.

‘Vâng vâng, giờ chẳng còn gì bàn cãi nữa. Miya chính là nữ chính. Thế tránh xa em giùm với không lại dính vô cái bẫy chết của chị chắc em tạch.’

Không hề thiếu các bộ phim mà người bạn thuở nhỏ trở thành đá lót đường cho sự trưởng thành của nhân vật chính. Nếu cô ấy thật sự là nữ chính thì… Tôi không sống quá 18 tuổi đâu. Tôi thề.

- Mình mới được giáo học viện Index mời đến vào tháng sau. Dù đến 15 tuổi mới đủ điều kiện để nhập học. Nhưng có vẻ người của nhà thờ đã để ý đến biểu hiện của tớ vào khoảng thời gian trước. Nên họ muốn tớ đến để chắc rằng tớ sẽ không bị các ngôi trường khác cướp đi. 

- À, thảo nào bác ấy lại đích thân đến đây.

- Hử??

- Nếu là giáo viên thì chắc đó là bác Lion. Đó là một trong những thành viên trong gia tộc của tớ.

- Hửm, không thể nào. Đối với một dòng tộc thì có một người như bác ấy thì gia đình cậu cũng được phong đến giới quý tộc cấp 7 rồi chứ?

- Mọi chuyện dài dòng lắm. Sau này tớ sẽ kể cho cậu.

Việc thất thế của gia đình thì tốt nhất nên lựa lời kể với cô ấy. Tôi không muốn cô ấy bị kéo vào chuyện này. 

Nhưng đúng như lời của cô ấy. Bác Lion có thừa danh tiếng để đưa gia đình tôi lên giới quý tộc cấp 7, thậm chí là cấp 6. Nhưng là đối với đình bình thường. Và thật sự tôi và bà nội chẳng ưa cái chức danh quý tộc chút nào. Cứ sống như những người bình thường thì tốt biết bao.

Tiện nói luôn thì gia đình của Miya thuộc tầng lớp quý tộc cấp 8.

- Vậy ngày bao nhiêu cậu sẽ xuất phát. Có cần tớ tặng quà chia tay không?

Tôi đặt ra một câu hỏi để đánh lạc hướng cô ấy

- Mặc dù cha tớ đã an bài. Nhưng tớ thật sự chẳng muốn đến đó chút nào. Vì ở đó tớ sẽ không thể gặp được người bạn thân của tớ.

- Yên tâm đi. Tớ nghĩ bọn họ sẽ muốn làm bạn với cậu thôi. Và nếu tớ không nhầm thì ở đây cậu cũng có người bạn nào khác ngoài tớ đâu.

Một con thiên nga lạc giữa bầy vịt. Các con vịt đực thì bọn họ sẽ bị mê hoặc bởi sắc đẹp. Còn những con vịt cái sẽ thể hiện sự ganh ghét đố kị.

Phải nói đối với một cuộc sống bình thường như ở đây. Liệu ai sẽ có thể tự tin làm bạn với cô ấy cơ chứ. Các cô gái không thể, các chàng trai làng thì càng không. Bọn họ sẽ bị các chàng trai quý tộc xung quanh chèn ép nếu dám tiếp cận cô ấy. Tôi thì không ngại bọn chúng, tôi chỉ ngại rắc rối. Ít nhất hiện tại thì tôi vẫn thể hiện rằng mình đang theo đuổi cô ấy hơn là một người bạn. Như thế tôi có thể tránh được những cái nhìn của người lớn hướng về tôi và cô ấy. Vì họ rắc rối hơn đám trẻ con kia nhiều.

- Nếu tớ có thể nhìn thấy được con đường mà cậu sẽ bước đến thì tốt biết mấy.

Hiện tại chúng tôi vẫn có thể sải bước bên cạnh, cùng nhau nhìn về phía trước. Nhưng thời gian liệu có cho phép?

Cô ấy thật sự vẫn là một đứa trẻ. Không thể tránh khỏi những suy nghĩ non nớt. Nếu tôi biểu hiện rằng không quan tâm đến cô ấy thì sự tò mò đó sẽ dẫn chúng tôi đến rất nhiều rắc rối. Nhưng nếu tôi trở thành một vệ tinh thì mọi chuyện sẽ diễn tốt hơn nhiều. Chỉ cần cô ấy hiểu tôi và không nói ra thứ tình cảm cố giấu đó thì tốt. Vì, sẽ có lúc cô ấy rời khỏi nơi này. Đến một nơi thuộc về cô ấy. Nơi mà tôi sẽ không bao giờ có thể chạm tới được. 

- Vậy cậu… có thể đến đó không?

- Đương nhiên là tớ sẽ đến đó rồi. Làm sao tớ có thể người bạn thân của mình cô đơn giữa lòng thủ đô cơ chứ. Hahaha

Mặt cô ấy hơi đỏ lên vì câu nói đùa của tôi. Giọng nói của cổ cũng khó khăn hơn nữa. Nếu Miya vẫn đang xác định rằng tôi sẽ không rời bỏ cô ấy thì mọi chuyện đều ổn.

- Không phải! Cậu đừng có trêu chọc mình nữa. Mình chỉ muốn nói rằng sau này tụi mình có thể gặp lại nhau nữa không thôi?

Cô ấy nhướn người lên và đe dọa tôi bằng một chất giọng khá… dễ thương?? Lúc nào cô ấy cũng cư xử với người khác như vậy à?

Nhưng thật sự biểu cảm của cô ấy khá nghiêm túc khiến cho tôi không nhịn được nữa.

- Phì! Hahaha….Đương nhiên sẽ gặp lại rồi. Mình cũng được mời nhập học tại đó. Dù mình còn chả biết trạng thái của mình có ra sao nữa.

- Không, nhất định cậu sẽ có một bảng [Bảng trạng thái] thật ngầu thật mạnh mẽ mà. Và, và rồi chúng ta, chúng ta sẽ hé…hé...hé.

Oi này Miya, Miya ới. Thôi, tâm hồn cô ấy lại bay lên mây rồi. Để lại mình tôi với nỗi sợ hãi trong tim.

- Mình cũng không chắc mình có thể làm gì nếu như [Bảng trạng thái] không như ý nữa. Và nếu điều đó thật sự xảy ra. Tớ sẽ không thể ở lại đây được nữa.

- Nhất định cậu sẽ làm được mà. Cậu chắc chắn sẽ làm được. Và..và.. đến lúc, mình, thật sự…. Hehehee. Không có gì hết đâu!!!!!!

Cô ấy ngập ngừng một lát trước khi chạy biến đi. Một cô gái kì lạ. Cô ấy lúc nào cũng kết thúc cuộc gặp mặt bằng cách đó. Tôi tự hỏi liệu đi bên cạnh tôi có khiến cô ấy ức chế bản thân theo thời gian, đúng không nhỉ?

Tôi có nhớ được rằng sau khi mở [Bảng trạng thái] thì cô ấy ngay lập tự được triệu kiến bởi thành chủ. Và kể từ đó chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Có khi hoàng gia đã để mắt đến cô ấy. Nên nếu được thì tôi muốn cô ấy quên tôi càng nhanh càng tốt.

Bỏ qua nó, tôi tiếp tục hướng đến sạp sách dưới cái nhìn tóe lửa của một số thanh niên trong làng.

- Hahaha, tôi đã nói chuyện với cô ấy được hơn 9p. 

‘Bọn mày bị điên à, đã đến 10p đâu. Đừng nhìn tao với ánh mắt người vợ bị giựt chồng như thế nữa.’

Đứng trước con đường đất lớn với vô số ánh nhìn hình viên đạn hướng đến thì thật sự là đang sợ. Nói là sợ thì cũng hơi quá nhưng việc đổ mồ hôi khi đứng quá lâu thì là chuyện có thật. Bạn không thể tưởng tượng nổi cái hình dáng lúc đấy của tôi đâu. Tôi ghét đám đông.

Nói đến Miya thì trong làng chỉ có mình tôi là thân với cô ấy. Với tôi thì cô ấy là một người bạn thân. Với cô ấy thì tôi là một người mà cô ấy luôn nghĩ đến mỗi khi đọc một quyển sách. Đối với cái lũ mặt thộn kia thì tôi chẳng khác nào một con ruồi lúc nào cũng vo vo xung quanh cô ấy. 

Nói phải nói thật thì tôi nghĩ chúng tôi tốt nhất không nên quen nhau ngay từ đầu. Tôi thì cũng đã quên mất cái ngày đầu tiên mà chúng tôi gặp nhau. Chỉ có một điều tôi nhớ là cô ấy đã luôn bắt chuyện với tôi từ sau ngày hôm ấy.

Vâng, tôi cũng không phải đồ ngu mà không nhận ra tình cảm của cô ấy. Dù là tình cảm thoáng qua nhưng không khiến cho chúng ta trân trọng nó ư. Chỉ cần cô ấy còn nhớ đến tôi, tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy.

Nhưng, mọi việc trên thế giới này đều quyết định bằng kĩ năng. Chả có chỗ cho kẻ vô dụng. Dù thế thì…. 

THẰNG NÀO GÂY SỰ THỬ COI !!!

Mặc dù vậy thì cô ấy đã quên mất mục đích gặp tôi rồi thì phải. Nhưng không sao, ngày mai tôi cũng có thể nói với cô ấy. Cái thứ đó cũng sắp hoàn thành rồi. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi.

Tôi bước nhanh trên con đường đất, nhắm hờ đôi mắt để thể hiện mình không quan tâm nữa và tiến nhanh về phía hiệu sách.Thật mừng vì có người tin tưởng thứ đó của tôi.  




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro