chương 4
Bây giờ đã vào giờ cao điểm, thời tiết ở Thượng Hải vào thời gian này cũng rất nóng nực. Khải Nguyên đứng đợi xe buýt cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, cậu vừa sốt ruột vừa khó chịu,cứ liên tục nhìn đồng hồ....
Không biết từ lúc nào mà ở phía bên kia đường, một chiếc Lamborghini màu đen tuyền đang dừng lại khá lâu, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe cứ nhìn về bóng dáng nhỏ bé của Khải Nguyên.....
Triệu Tử nhìn đến thất thần, thỉnh thoảng lại cong môi lên cười, trong mắt chứa đựng một vẻ suy ngẫm sâu xa khó đoán...
Khải Nguyên đang đứng đợi xe buýt, tuy cậu rất nóng vội những gương mặt vẫn không có một chút gì nhăn nhó hay bực nhọc. Cậu chỉ mặc một bộ quần aó rất đơn giản, chiếc aó sơmi trắng che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu , quần jeans bó sát đôi chân thon dài mảnh khảnh , hoàn toàn khác cách ăn mặc mà hắn gặp ở Club đêm đó. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ánh mắt cậu nhìn hắn, thanh thuần và trong sáng mà hắn chưa từng gặp, còn có... mùi hương đặc trưng trên cơ thể cậu , đó không phải là mùi nước hoa xa xỉ gì mà lại giống với mùi hương tự nhiên, rất thuần khiết và mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cửa kính dần dần đóng lại, chiếc Lamborghini dần lăn bánh và rời khỏi vị trí.
-------------
Mỗi ngày lại trôi qua rất bình yên.
Học viện nghệ thuật và thiết kế Thượng Hải
Học viện với chương trình giáo dục đào tạo các nghệ sĩ chuyên nghiệp và các nhà thiết kế, là đi đầu trong việc cung cấp những công trình nghệ thuật liên quan đến nghệ thuật thị giác đương đại, thiết kế và giáo dục nghệ thuật.
Tất cả những sinh viên theo học ở đây đều có một tương lai rất xán lạn và tiền đồ rộng mở, nhưng chỉ có mỗi Khải Nguyên của lớp thiết kế thời trang vì nhiều lần từ chối cơ hội đi du học mà đã trở thành nam sinh khá nổi tiếng trong trường.
Hôm nay, Khải Nguyên đến lớp đã không còn thần hồn nát thần tính như hôm qua nữa, có vẻ cậu lại trở về dáng vẻ hoạt bát của mình rồi.
Vừa mới sáng sớm, Khải Nguyên đến lớp học thiết kế đã thấy rất nhiều nữ sinh thuộc nhiều khoá học khác nhau chạy ào như ong vỡ tổ, vừa chạy họ vừa la hét ầm ĩ, gương mặt người nào người nấy cũng đều vui tươi như nắng ban mai
- Triệu thiếu đó! Là Triệu thiếu đó, anh ấy tới trường của chúng ta đấy!
- Ôi! Triệu thiếu, nam thần của tôi!
-......
Khải Nguyên sắp bị họ đẩy ngã tới nơi, cậu nhanh chóng tránh sang một bên. Vừa đúng lúc Lệ Băng và Thuyên An cũng đang đi tới, khuôn mặt Lệ Băng trong rất buồn cười, như ai đó bắt đi làm khổ sai vậy, còn Thuyên An thì ngược lại, cậu cũng cười hớn hở như những cô nữ sinh kia
- Này, Khải Nguyên ! Cậu không đi xem mặt nam thần sao? Phải nói là cực kì đẹp trai đấy nhé! Giống như bạch mã hoàng tử vậy đó!
Thuyên An cười đến nỗi không thể khép miệng lại, Khải Nguyên và Lệ Băng thì chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Thuyên An thở dài nhìn hai cô bạn ngây ngô của mình, không chậm trễ mà kéo lấy tay họ cùng chạy về phía trước.
Trong lớp học đồ hoạ đã chật nít cả người, ai ai cũng la hét ầm ĩ.
Bên trong lớp học, một top nam sinh đang quỳ gối trước ba người đàn ông tầm hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi. Tình hình có vẻ rất căng thẳng mà đám nữ sinh đó không ai đứng ra ngăn cản, ngược lại bọn họ còn la hét cổ vũ cho ba người đàn ông kia.....
Khải Nguyên cùng Lệ Băng và Thuyên An phải cố gắng lắm mới có thể chen vào, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đó, Lệ Băng đã cuống quýt giới thiệu cho hai người bạn của mình
- Ba người họ là người thừa kế của giới tài phiệt giàu có nhất nhì Trung Quốc này đấy. Con trai trưởng của Tô thị, Tô Vận. Con trai út của Doãn thị, Doãn Thiên Duật.
Vừa nghe tới đây, Khải Nguyên đã trợn tròn hai mắt, cậu nhìn về phía ba người họ, thấy Doãn Thiên Duật đang cười nhạo đám nam sinh, cậu hét lớn
- Này, Doãn Thiên Duật! Cậu đến đây làm gì?
Tất cả những nữ sinh khác đều nhìn Khải Nguyên bằng ánh mắt nghi hoặc. Doãn Thiên Duật không chút bất ngờ nào, đưa bàn tay lên cao, làm động tác chào.
- Hi! Khải Nguyên, tớ dẫn Triệu Tử đến thăm cậu này!
Sau đó liền quay sang nói cười cùng Tô Vận.
Khải Nguyên thật sự chết ngây người, cậu nhìn thấy Triệu Tử như nhìn thấy ma quỷ, bất giác lui về sau vài bước.
Lệ Băng tiếp tục làm người thuyết trình
- Đó là con trai trưởng của Đại Từ, Triệu Tử !
Triệu Tử nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng như da em bé của chàng trai đứng trước mặt. Môi mỏng nhếch lên thành một đường cong quyến rũ. Nhìn Khải Nguyên sợ hãi như một con nai tơ, Triệu Tử càng thích thú trêu đùa. Cậu vẫn như vậy, cho dù là lúc gặp ở Club hay ở trạm xe buýt,cả lúc này nữa. Cũng đều đơn giản và thuần khiết như vậy......
Triệu Tử nhảy xuống khỏi bàn, hắn ngoảnh mặt lại nói với Tô Vận
- Bọn họ gây sự ở địa bàn của cậu thì cậu cứ xử lý đi!
Sau đó hắn từng bước tiến lại gần Khải Nguyên , nụ cười như có như không cứ duy trì trên gương mặt điển trai không chút tì vết của hắn, ánh mắt hắn nhìn cậu khiến cậu vô cùng khó chịu. Khải Nguyên run đến sắp ngất đi, cậu muốn lùi về phía sau nhưng đám nữ sinh đó đã vây ở phía sau. Hình ảnh ở Club đêm đó cứ lại hiện lên trong đầu cậu. Triệu Tử đã tự liếm máu của mình!
Không được, cậu không thể dính dáng vào hắn nữa, hắn là ma quỷ mà!
Mỗi bước tiến của Triệu Tử , trái tim Khải Nguyên cứ đập mạnh thêm một nhịp. Tuy rằng cậu rất sợ người đàn ông này nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng ánh mắt hắn nhìn cậu còn khiến cậu trầm luân không thể thoát ra nổi, lúc đối diện với hắn, trái tim cậu cứ đập loạn xạ....
Đám nữ sinh la hét càng lúc càng to khi Triệu Tử sắp đến gần họ, ai ai cũng đang mong chờ Triệu Tử đến trước mặt mình.
Giây phút căng thẳng nhất cuối cùng cũng đã đến, Triệu Tử dừng lại trước mặt Khải Nguyên khiến cho tất cả những ánh mắt của đám nữ sinh đều đổ dồn vào họ, người thì kinh ngạc, người thì nghi hoặc, người thì ngưỡng mộ, người thì thất vọng, người thì ganh ghét.....
Khải Nguyên hình như quên cả thở. Triệu Tử cười tà mị, hắn đến rất gần Khải Nguyên. Rất gần, rất gần khiến cho cậu có thể ngửi thấy được mùi hổ phách thoang thoảng từ hơi thở của hắn. Khải Nguyên mở to mắt cảnh giác, cậu cắn chặt môi. Triệu Tử cười đểu, hắn không chút ngượng ngùng mà vòng tay ra sau lưng Khải Nguyên, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh kia, hắn áp sát cơ thể mình vào người cậu, đầu hơi cúi xuống nhìn vào bảng tên trước ngực cậu, hắn lại cong môi cười
- Tên em là Khải Nguyên sao ? Em còn nợ tôi một bữa tiệc " máu" đấy!
Bàn tay không chút an phận của hắn liên tục ngao du trên cơ thể cậu. Khải Nguyên thở gấp, cậu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn
- Triệu Tử thiếu, xin anh tự trọng!
Triệu Tử lại cong môi cười, càng lúc hắn càng thích trêu đùa cậu hơn
- Tự trọng? Không phải em cũng không biết tự trọng đó thôi! Không có chút phản kháng nào, không phải em muốn tôi "ăn" em ngay chứ?
Khải Nguyên trừng mắt nhìn Triệu Tử cậu đẩy bàn tay không an phận của hắn xuống một cách giận dữ
- Biến thái!
Triệu Tử không giận mà còn cười, hắn vẫn không chịu từ bỏ mà còn tiếp tục đụng chạm vào người cậu lần này hắn trực tiếp áp bàn tay to lớn có chút thô ráp của mình vào gò má của Khải Nguyên ,sau đó ghé sát môi vào tai cậu, nói đầy mờ ám
- Tôi bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy!
Khải Nguyên hận không thể tát cho hắn một bạt tai. Cậu vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận. Nhân lúc cậu không đề phòng, Từ Lâm đã thả một chiếc nhẫn vào ngón tay của Khải Nguyên . Khải Nguyên thật sự mất hết hồn vía. Triệu Tử vẫn duy trì nụ cười vốn có
- Tôi tặng em đấy, coi như quà gặp mặt!
Khải Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật xấu hổ chết mất!
Ở đâu lại có một tên biến thái như vậy cơ chứ?
Triệu Tử buông cậu ra, hắn vẫn nở nụ cười ma mị khó đoán. Sau đó đi lướt qua cậu hai người phía sau cũng lần lượt đi cùng.
Sau khi họ đi rồi, Thuyên An và Lệ Băng mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, họ cuống quýt nhìn Khải Nguyên lo lắng hỏi
- Khải Nguyên! Cậu không sao đấy chứ? Không bị doạ cho sợ chứ?
- Khải Nguyên! Tại sao cậu lại quen được Triệu Tử? Còn cả Doãn Thiên Duật nữa?
Khải Nguyên lúc này mới định thần lại, cậu nhìn nét mặt lo lắng, quan tâm của hai người bạn, trả lời yếu ớt
- Doãn Thiên Duật là bạn cùng khoá ngoại ngữ với tớ. Còn người đó, tớ.... tớ không biết nữa!
Tất cả những nữ sinh bên cạnh đều bắt đầu suy diễn mối quan hệ giữa cậu và Triệu Tử, bọn họ bắt đầu xì xào to nhỏ. Có lẽ sắp tới sẽ có những tin chấn động đây!
Lệ Băng và Thuyên An nhìn Khải Nguyên bước đi như một cái xác không hồn, họ khó hiểu nhìn nhau rồi cũng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro