Chương 1 : Lời Thì Thầm Dưới Cây Cổ Thụ
Tôi vẫn nhớ rõ như in khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà mọi thứ thay đổi. Cả câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều lặng lẽ, khi ánh nắng vừa nhạt dần sau giờ tan học. Lúc ấy, tôi vô tình tìm thấy một vật lạ dưới gốc cây cổ thụ giữa sân trường, nơi mà những đứa học sinh thường tụ tập trò chuyện. Một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ bằng bạc, bóng loáng, như thể vừa mới được đánh bóng lại. Nhưng cảm giác đầu tiên tôi có khi nhìn thấy nó lại không phải là sự thích thú, mà là một nỗi lo âu mơ hồ, như thể chiếc đồng hồ này có điều gì đó không ổn, không giống những món đồ bình thường khác.
Tôi cầm nó lên, và bất ngờ nhận thấy một dòng chữ khắc ở mặt sau:
"Kẻ không nhìn thấy, kẻ không bị lãng quên."
Những từ ngữ ấy như một lời nhắc nhở bí ẩn, khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Mặc dù không hiểu hết ý nghĩa của nó, tôi lại cảm nhận được một cảm giác rợn người dâng lên trong lòng, như thể chúng mang theo một bí mật mà tôi không nên biết.
Đêm hôm đó, khi tôi nằm trên giường cố gắng chìm vào giấc ngủ, âm thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên. Một tiếng tích tắc nhỏ xíu, đều đặn, giống như nhịp đập yếu ớt của một trái tim đang dần ngừng đập. Tôi bật dậy, loay hoay tìm kiếm khắp phòng, rồi nhận ra rằng âm thanh đó phát ra từ chiếc đồng hồ. Kim đồng hồ đứng im tại số ba, nhưng tiếng tích tắc không hề dừng lại. Có lẽ tôi đang tưởng tượng, tôi tự nhủ vậy. Nhưng những ngày sau đó, những sự kiện kỳ quái bắt đầu tích tụ.
Ngày hôm sau, khi tôi đi ngang qua cây cổ thụ, lớp đất dưới gốc cây bị xới tung, như thể ai đó đã đào bới nơi này. Cứ như vậy, câu chuyện về những điều lạ lùng càng thêm bí ẩn. Một vài học sinh bảo rằng họ đã thấy ai đó quanh quẩn ở đó vào ban đêm, nhưng không ai rõ là ai, và không ai muốn làm rõ thêm.
Giờ sinh hoạt lớp hôm đó, cô giáo chủ nhiệm đột ngột thông báo về những dấu hiệu bất thường trong trường.
"Nếu các em thấy điều gì lạ, đừng ngần ngại báo ngay cho giáo viên hoặc bảo vệ."
Cô dặn dò, giọng nghiêm nghị. Tôi cảm thấy không yên, nhưng không phải vì lời nhắc nhở của cô, mà vì những gì tôi đã nhìn thấy. Mọi thứ dường như đang có mối liên hệ với chiếc đồng hồ đó, nhưng tôi không dám nói với ai. Sợ rằng họ sẽ nghĩ tôi chỉ là người tưởng tượng.
Và rồi, điều khủng khiếp nhất xảy ra.
Ba ngày sau, cả trường như chao đảo khi nghe tin một học sinh lớp trên đã biến mất. Cặp sách của cậu ấy được tìm thấy gần cây cổ thụ, nhưng không có dấu vết gì khác. Cảnh sát đã vào cuộc, khu vực quanh cây cổ thụ bị phong tỏa. Tôi đứng đó, nhìn về phía cây cổ thụ và nghĩ về chiếc đồng hồ. Lòng tôi nặng trĩu, tôi đã định mang nó đến nộp cho cảnh sát, nhưng một giọng nói thì thầm trong đầu ngăn tôi lại. "Đừng để họ biết". Tôi không biết giọng nói ấy đến từ đâu, nhưng nó khiến tôi hoang mang và lo sợ đến mức không thể hành động.
Quyết định giữ im lặng, tôi cất chiếc đồng hồ vào ngăn kéo.
Đêm hôm đó, khi tôi đang ngồi học bài, tiếng tích tắc lại vang lên. Lần này, tôi nhận ra một điều kỳ lạ: mỗi tiếng tích tắc như đang đếm ngược, như thể chiếc đồng hồ này đang đếm thời gian của một sự kiện nào đó. Đột nhiên, kim đồng hồ dừng lại ở số 6. Tôi giật mình, và từ trong nắp đồng hồ, một tấm ảnh nhỏ rơi ra.
Bức ảnh là của cậu học sinh vừa mất tích.
Cảm giác sợ hãi dâng lên, tôi không biết phải làm gì. Nhưng trong lúc lúng túng, một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu. Tôi phải tìm hiểu, phải hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không thể để mọi thứ cứ thế trôi đi.
Và rồi, tôi quyết định đưa chiếc đồng hồ trở lại cây cổ thụ. Nhưng khi tôi vừa đến gần, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Tôi quay lại, và nhìn thấy Nam, người bạn cùng lớp, đang đứng đó.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Nam hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Tôi lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào.
"Không... không có gì."
Nam nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi hỏi lại:
"Gần đây, trường mình có quá nhiều chuyện lạ. Cậu không thấy sao?"
Lúc ấy, tôi không biết phải nói gì. Nam tiến lại gần, ánh mắt đầy sự hoài nghi
"Tớ nghe nói có người đã thấy ai đó lảng vảng quanh cây cổ thụ vào buổi tối. Cậu có biết gì không?"
Tôi lắc đầu, nhưng vẻ mặt của Nam không hề thay đổi.
"Nếu cậu biết gì, tốt nhất là nói ra."
Tôi không trả lời. Chỉ bước đi nhanh hơn, nhưng trong lòng, tôi biết rằng Nam đang nghi ngờ tôi.
Đêm đó, tôi quyết định kiểm tra lại chiếc đồng hồ. Khi mở lại tấm ảnh của cậu học sinh mất tích, tôi phát hiện một dòng chữ nhỏ, viết bằng mực đỏ:
"Kẻ tiếp theo là ai?"
Tôi không biết phải làm gì với chiếc đồng hồ này nữa. Nhưng một điều tôi chắc chắn là, nếu bỏ qua, tôi sẽ không bao giờ có câu trả lời. Càng tìm hiểu, tôi sợ lại càng bị cuốn vào một mê cung không lối thoát.
... Hết Chương 1...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro