chap 3
Cô đang thở hổn hển khi đóng cửa căn hộ của mình và khóa nó lại, lao về phía cửa sổ, cô đóng tất cả chúng lại và khóa chặt lại.
Trái tim cô đập loạn xạ bên tai. Đôi mắt xanh pha lê mở to nhìn chằm chằm xung quanh căn hộ của cô, sợ rằng bất cứ giây nào kẻ giết người đó có thể lao ra khỏi bất cứ nơi nào.
Cô với những bước đi chậm rãi và chắc chắn xem xét toàn bộ căn hộ và cuối cùng ngồi trên giường, gác chân lên ngực ôm mình và khóc.
Cô ấy đung đưa cơ thể như một đứa trẻ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cô ấy đang run rẩy toàn thân và sự vắng mặt của Ngọc Vy khiến mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.
Cách mà hung thủ giết người đàn ông đó cứ hiện ra trước mắt cô hết lần này đến lần khác. Cô ấy thậm chí còn để quên điện thoại của mình trong tiệm bánh. Cẩn Minh đáng lẽ phải ở chỗ cô ấy vào lúc này. Cô ấy cần thông báo cho cảnh sát về điều đó nhưng sau đó ghi chú đó lại hiện lên trong trí nhớ của cô ấy. Kẻ sát nhân không muốn cô báo cáo chuyện này với cảnh sát và điều gì sẽ xảy ra nếu cô thông báo về điều đó cho cảnh sát, và anh ta sẽ đến sau để giết cô.
Cô ấy đã hoàn toàn hoảng loạn. Tiếng lạch cạch của tay nắm cửa khiến trái tim cô như ngừng đập vì sợ hãi. Cô chạy về phía cây gậy bóng chày ở ngay cạnh cửa phòng ngủ của mình, nhặt nó lên. Cô đã sẵn sàng đối mặt với kẻ giết người.
Tiểu Nhiên nấp bên cạnh cánh cửa, chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh ta trước khi anh ta có thể hiểu được điều gì. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và cô vung gậy. Cây gậy chỉ cách vài inch để đánh người khi cô nhận ra đó là Cẩn Minh nhưng đã quá muộn.
Cây gậy đập mạnh vào đầu anh, và anh kêu lên một tiếng. Cô tròn xoe mắt hoảng sợ và bàng hoàng cô ném cây gậy đó ra xa, kéo Cẩn Minh l vào trong, cô đóng cửa lại rồi khóa nó lại. "Cái gì vậy!" Cẩn Minh rít lên trong khi anh xoa xoa chỗ cô đã đánh anh. "Em sao vậy sao lại đánh anh?" Anh nói với giọng đau đớn vẫn không nhìn thôi cô và quan sát vết sưng tấy trên đầu.
"Em xin lỗi!" Tiểu Nhiên nói và sau đó là khi đầu của Cẩn Minh hướng về phía cô, và anh nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô. Lông mày anh ta nhíu lại.
"Em không sao chứ?" Anh hỏi trong khi ôm cô nhẹ nhàng. Tiểu Nhiên đang khóc rất to và không một lời nào thốt ra từ miệng. Cô ấy chỉ làm những gì nảy ra trong đầu. Cô ôm chặt lấy anh.
Anh chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn. Cô ấy dùng gậy đánh anh ta trước, sau đó kêu lên xin lỗi nhưng khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sợ hãi đang kể một câu chuyện khác.
Tay anh vuốt ve những sợi tóc của cô khi anh ôm cô trở lại để trấn an cô. "Anh ấy ... Anh ấy ... kẻ g-giết ..." Cô nói lắp những từ không mạch lạc và Cẩn Minh nói những lời nhẹ nhàng để giúp cô bình tĩnh lại.
"Không sao đâu em yêu. Đừng khóc nữa, anh ở đây." Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô và cảm thấy như cô bình tĩnh lại một chút, nhưng cô vẫn còn nấc và sụt sịt.
Cẩn Minh bắt cô ngồi trên chiếc ghế dài cùng với anh, ôm đôi bàn tay lạnh lẽo của cô vào bàn tay ấm áp của anh, anh nhẹ nhàng hỏi han cô. "Nói cho anh biết chuyện gì vậy?"
Tiểu Nhiên nấc lên, đôi mắt cô ấy lại ngấn nước khi nhớ lại người đàn ông đeo mặt nạ đó đã giết chết chàng trai vô tội đó một cách dã man như thế nào.
"Em ...em đang chuẩn bị đơn hàng thì đột nhiên .... Đ-đột nhiên một anh chàng ...bước vào cửa hàng, ... anh ta bị thương và ... và máu chảy toàn thân ... .em vừa khóc vừa cầu cứu ........... không hiểu gì cả-cho đến khi một anh chàng đeo mặt nạ rùng rợn bước vào cửa tiệm ... anh ta nổi máu Anh ta cầm con dao, và anh ta chọc nó vào kính. Anh ta cố gắng mở cửa nhưng người đàn ông bị thương đã khóa nó. Người đàn ông đeo mặt nạ đó muốn giết người đàn ông bị thương này, vì vậy em ngay lập tức gọi cảnh sát n-nhưng ... "Giọng cô run rẩy khi nước mắt tuôn ra một cách tự do.
"Người đàn ông đeo mặt nạ đó chạy về phía cửa sau và tôi cũng phóng tới đó và khóa cửa lại ... h..hức ..." Và cô kể cho anh nghe toàn bộ kịch bản diễn ra chỉ hai giờ trước.
Sau khi kể xong, cô lại khóc và nhìn anh chằm chằm như một đứa trẻ lạc đường, nhưng cô không ngờ anh lại bắt đầu cười.
Cô ngồi im như tượng khi nhìn Cẩn Minh vừa cười vừa ôm bụng, cô chớp mắt nhìn anh và không tin rằng anh đang coi tất cả những điều này như một trò đùa.
"Nếu em muốn làm anh sợ thì dừng lại, nó không đáng sợ mà giống như một trò gì đó buồn cười hơn." Cẩn Minh nói giữa tiếng cười của mình.
"Em không nói dối!" Cô hét lớn và phản ứng này của cô khiến Cẩn Minh giật mình. "Em có bằng chứng chứ?" Anh hỏi một cách thản nhiên vì nghĩ rằng cô ấy đang gây rối với anh.
Tiểu Nhiên mở to mắt trong một tích tắc, và cô ấy yêu cầu điện thoại của anh. "Anh đưa điện thoại cho em em cần bào cảnh sát." Cô nói và Cẩn Minh nhìn cô ấy một cách bối rối.
"Chúng ta thậm chí không chắc rằng bất cứ điều gì em đang nói đã thực sự xảy ra." Cẩn Minh nói chuyện một cách thản nhiên và anh không tin tưởng cô nhưng Cô không phải là một đứa trẻ hay đi pha trò như thế này.
"Gọi cảnh sát và anh có thể đi cùng họ đến tiệm bánh của em để đảm bảo rằng em không nói dối!" Cô nói một cách tức giận trong khi đứng dậy. Anh cũng đứng lên.
"Chúng ta không gọi bất kỳ cảnh sát nào, trước tiên hãy để tôi kiểm tra." Cẩn Minh nói khi nhặt chìa khóa xe máy của mình từ móc bên cạnh cửa. Cô, nhìn anh ta một cái nhìn kinh ngạc.
"Anh sao vậy. Kẻ giết người có thể ở đó chúng ta sẽ chết mất." Cô hoảng sợ khi Cẩn Minh mở cửa và bước ra ngoài.
Phát ra một tiếng kêu thất vọng, cô chạy theo anh, khi cô đang đi bên cạnh anh. "Làm ơn đi Cẩn Minh, anh ta có thể giết chúng ta." Cô cầu xin nhưng Cẩn Minh vẫn cương quyết nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó từ đôi mắt của mình.
Họ lái xe đến tiệm bánh của cô ấy và Cẩn Minh là người bước vào trước và bật đèn. Tiểu Nhiên vẫn đang đứng với chiếc xe đạp với đôi mắt mở to.
"Cái **** xác chết của anh ở đâu?" Cẩn Minh rít lên hoàn toàn khó chịu. Cô nhíu mày khi cô bước vào tiệm bánh với những bước chân nhẹ nhàng nhưng toàn bộ hình dáng cô vẫn bất động và máu cô lạnh ngắt.
Tâm trí cô bị chặn lại khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Không có xác chết ở đó. Không có dấu vết của máu hay bất cứ thứ gì có thể liên quan đến kịch bản mà cô ấy đã đặt ra.
"Đ-điều này là không thể." Giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm.
"Em đang bị ảo tưởng à!" anh lầm bầm trong hơi thở nhưng cô đã nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro