chap 1
"Làm ơn Tiểu Nhiên chỉ một lần này, tôi thề sẽ không bao giờ đi muôn nữa." Lục Minh nói từ bên cạnh cô ấy.
Lục Minh đã trưởng thành một người đàn ông to lớn nhưng bây giờ khi anh đứng bên cạnh cô trong chiếc tạp dề của mình với đôi mắt cún con đó đã nở một nụ cười trên khuôn mặt cô. Anh ấy thật dễ thương.
"Được rồi tha cho anh lần này" Cô nói với một giọng giả tạo tức giận nhưng một tiếng ré lên kèm theo một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi cô khi anh ôm cô vào lòng.
"Cảm ơn rất nhiều. Tôi hứa ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ." Lục Minh nói trong khi vẫn ôm cô ấy. "B-buông ra anh làm tôi không thể thở được!" Cô nói với một giọng ngột ngạt, và anh ấy ngay lập tức buông cô ra nói nhỏ 'Xin lỗi! Tiểu Nhiên' "ừ được rồi "cô nói
"Chào Ngọc Vân" cô cười nói.
"Ui Ngọc Vân!" Lục Minh vừa nói vừa chào cô . Cởi bỏ tạp dề của mình và rời khỏi tiệm bánh.
Tiểu Nhiên thở dài, cô đã mở tiệm bánh mì này của mình hai năm trước. Cô hiện 22 tuổi và đang là thạc sĩ tâm lý học. Vào buổi sáng, cô ấy sẽ đi học và buổi chiều cô sẽ bán bánh mỳ. Cha mẹ cô đã chết trong một tai nạn xe hơi năm cô 17 tuổi, cô ở với dì của mình ở London trong một năm, và khi cô 18 tuổi, cô trở về quê hương California của mình và hiện đang ở trong một căn hộ thuê nhỏ với người bạn thân nhất của cô là Ngọc Vy
Cha mẹ của Ngọc Vy sống ở Malaysia, nhưng cô ấy ở đây để học , họ trở thành bạn thân trong tuần đầu tiên đi học ở trường đại học. Trước khi có Ngọc Vy chơi cùng, Cô không có bạn bè và rất khó để cô có thể trang trải cuộc sống nhưng bây giờ khi Ngọc Vy chuyển đến sống trong căn hộ của mình, thật dễ dàng để họ thanh toán các hóa đơn và tiền thuê nhà. Ngọc Vy nhận học phí hàng tháng và tiền tiêu vặt từ cha mẹ nhưng cô vẫn phải làm việc bán thời gian với tư cách là thủ thư tại một thư viện gần đó.
Đối với Tiểu Nhiên , việc kinh doanh tiệm bánh rất dễ dàng trong những tháng mới đầu tiên vì có rất nhiều người mua và đặt hàng nên món bánh của cô ấy nhanh chóng trở nên nổi tiếng, và cô ấy bắt đầu nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn. Việc tự mình giải quyết mọi việc trở nên khó khăn. Khi đó Ngọc Vy giới thiệu Lục Minh với cô ấy. Lục Minh là một trong những người bạn của Ngọc Vy và đang cần một công việc bán thời gian và khi gặp cô, anh ấy đã sẵn sàng làm việc trong tiệm bánh, anh ấy từng nói rằng đó là ước mơ thời thơ ấu của mình là được làm việc trong một tiệm bánh.
Bây giờ cô đang nhìn chằm chằm vào hàng tấn công việc trước mặt. Lục Minh đang hẹn hò với bạn gái là Tô Ngọc Vân và tối qua họ đã nhận được một đơn đặt hàng lớn cần giao hàng trăm chiếc bánh nướng nhỏ, bánh ngọt, bánh nướng xốp, bánh ngọt và một số thứ nữa ,.. Vào sáng sớm ngày mai
Lục Minh giờ đã ra đi và mọi công việc đang dồn vào cô. Cô thở dài cô bắt tay vào làm việc . đang chuẩn bị bột thì điện thoại của cô ấy bắt đầu đổ chuông.
Cô vội vàng bỏ găng tay và cầm điện thoại. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy khi nhìn vào ID người gọi là Cẩn Minh đã gọi cho cô. Di chuyển biểu tượng sang màu xanh lục , cô đặt điện thoại vào giữa tai và vai.
"Có việc gì không hả bé?" Giọng nói mượt mà của người đàn ông của cất lên.
" Có rất nhiều việc bây giờ." Cô ấy trả lời bằng một giọng buồn trẻ con và nhận được một nụ cười khúc khích từ Cẩn Minh .
"Cho nên, anh đang làm phiền em?" Anh hỏi, và cô lập tức lắc đầu nhưng sau đó tự cười vì sự ngu ngốc của chính mình, anh không thể nhìn thấy cô.
"Anh không làm phiền em đâu, anh yêu. Nói cho em biết là bây giờ anh đang làm gì đấy?" Cô vừa hỏi vừa khuấy bột bằng tay lần cuối rồi đậy nắp lại và để sang một bên.
"Anh đang nhớ em yêu của anh đây." Anh ấy nhẹ nhàng nói . "Nhưng em không nhớ anh, bây giờ nếu anh không còn chuyện gì thì em tắt máy nha . em còn việc phải làm." Cô nói với một giọng tinh nghịch và nhận được một tiếng càu nhàu khó chịu từ phía anh.
"Em dám tắt máy của anh." Anh cảnh báo cô và cô bật cười trước tâm trạng cáu kỉnh của anh.
"Ngọc Vy sẽ ở chỗ của Trần Nam vào tối nay." Tiểu Nhiên nói nhỏ. Ngọc Vy có một người bạn trai tên anh ta là Trần Nam và cô rất ghét anh ta vì anh ta là một thằng khốn nạn, tán tỉnh tất cả các cô gái khi anh ta đã cam kết, nhưng Ngọc Vy lại yêu anh ta một cách mù quáng.
"Anh sẽ đến ở chỗ em, em yêu." Cẩn Minh tuyên bố với giọng đầy phấn khích và cô cười khẽ. "Tất nhiên, bây giờ nếu anh tha lỗi cho em, thưa anh, em có rất nhiều việc phải làm." Cô nói một cách nghiêm khắc.
"Được rồi !tạm biệt, em yêu." Nói xong anh ta tắt cuộc gọi sau khi nghe cô tạm biệt. Cô sẽ rất mệt mỏi vào tối nay, nhưng cô thực sự không có tâm trí để nói từ chối với anh ấy. Đã một tuần kể từ khi họ gặp nhau, vì vậy cuộc gặp gỡ tối nay nghe có vẻ tốt.
Tiểu Nhiên mải mê với công việc của mình và cứ như thế hàng giờ trôi qua và trời đã về khuya. Đường phố gần như vắng bóng người, chỉ có một mình cô ấy và 50 cái bánh ngọt phải làm nốt .
Rửa tay Tiểu Nhiên đi đến cửa kính và quay tấm biển đóng về phía tấm kính. Cô đặt rèm xuống cửa sổ kính lớn nhưng không che cửa.
Quay trở lại, cô nhấp một ngụm cà phê và nhắn tin cho Cẩn Minh . "Một giờ nữa em sẽ ở nhà." cô gửi tin nhắn đi,và cô bắt đầu làm việc trở lại trên bánh ngọt.
Cô ấy cắm tai nghe vào và bắt đầu nghe bài hát yêu thích của mình bài hát mang tên 'nhạt dần', cô ấy lắc lư theo bài hát và vừa làm việc vừa thưởng thức bản nhạc.
Cô ấy không hề chú ý đến tiếng đập mạnh của bàn tay đẫm máu vào cửa cửa hàng, bởi vì âm lượng ở mức cao và cô ấy đang mải mê làm việc.
Người đàn ông bên ngoài cửa hàng của cô đã khóc để cầu cứu cô. Anh lại đập mạnh lòng bàn tay đẫm máu của mình lên cửa kính của cô làm máu của anh dính vào nhưng cô gái lại không để ý đến bất cứ điều gì xảy ra bên ngoài.
"Làm ơn cứu tôi với! Cứu tôi với!" Người đàn ông ngoài 50 tuổi kêu lên và bàn tay của anh ta vô tình đặt lên nắm đấm cửa của cô và nó đã được mở khóa. Người đàn ông vội vàng mở cửa và loạng choạng bước vào trong.
Đó là khi đôi mắt của cô đổ bộ vào kẻ đột nhập, và cô mở to đôi mắt vì kinh ngạc và hoảng sợ.
Cô ấy tháo nút tai và tay cố lấy điện thoại để gọi cảnh sát nhưng người đàn ông đó đã đóng cửa một cách thô bạo rồi khóa lại.
Có một cuộc đối thoại dài giữa cô và người đàn ông đó. "Làm ơn, đừng g-gọi cảnh sát. C-cứu tôi với. Làm ơn. Anh ta sẽ g-giết tôi mất!" Anh kêu lên khi vội vàng nhìn ra cửa rồi nhìn cô.
Cô cố gắng che đậy sự hoảng sợ của mình và nhìn chằm chằm vào những vết dao trên lưng anh. Anh ấy đang chảy máu và cần được giúp đỡ.
"A-ai-muốn giết anh?" Cô nhẹ giọng hỏi, rót đầy một cốc nước cho người đàn ông đó. Cô đưa nước cho anh, nhưng anh lắc đầu với vẻ sợ hãi tột độ.
Người đàn ông sau đó đột ngột ngã xuống với một tiếng hét ớn lạnh. Tiểu Nhiên thở ra sợ hãi khi mắt cô dõi theo ánh nhìn của anh và trái tim cô như ngừng đập trong lồng ngực.
Nỗi sợ hãi ập đến với toàn bộ lực lượng của cô!
Ở đó ở Cửa kính của cô ấy là một người đàn ông mặc quần jean đen và áo khoác da đen, nhưng điều khiến cô ấy ớn lạnh sống lưng là anh ta đeo một chiếc mặt nạ tươi cười đáng sợ và trên tay là một con dao lớn đẫm máu và anh ta đang chọc thủng kính hết lần này đến lần khác.
Tay anh đột ngột giữ lấy cái núm, và anh nhìn chằm chằm xoay nó như điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro