Phiên ngoại project Sentinel and Guide
Edit: Mon
Cây thế giới thức tỉnh.
Đây là một sự kiện lớn làm rung chuyển cả đất nước, cây thế giới đại diện cho tín ngưỡng, trí tuệ và lời tiên tri cổ xưa, hầu hết thời gian cây sẽ ngủ đông. Nhưng mỗi lần nó thức tỉnh, nó sẽ mang đến những tiết lộ mới cho thế giới. Nhiều người tin tưởng rằng sự thức tỉnh này có liên quan đến việc thủ lĩnh của hiệp hội Álfheimr – Cù Mạt Dư sắp kết duyên với người dẫn đường.
Người ta đồn rằng người dẫn đường cho Cù Mạt Dư đến từ gia đình quý tộc Vưu thị ở xứ sở sương mù, đây là sự liên kết mạnh mẽ giữa chính trị, quân sự và tiền tài, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhưng Thẩm Đại không nghĩ như vậy, với tư cách là nhà nghiên cứu của Bộ Địa chất và Tài nguyên Khoáng sản, anh tin rằng sự thay đổi của cây thế giới chỉ ra những điều quan trọng hơn. Trăm năm tới có thể sẽ thường xuyên xảy ra chiến tranh, ảnh hưởng nặng nề, tai họa có thể đến bất cứ lúc nào. Cây thế giới vì sinh mệnh nên mới thức tính, quyền quý liên hôn sao có thể kinh động đến thần vật cổ xưa.
Tuy nhiên, Thẩm Đại cũng ý thức được rằng anh đối với tin tức này tràn đầy khinh thường, phần lớn là xuất phát từ ghen ghét. Cù Mạt Dư sắp kết hôn với em trai cùng cha khác mẹ của mình, anh thậm chí không xứng để thể hiện một chút thái độ nào.
Anh chỉ có thể cưỡng bách chính mình tĩnh tâm, dẫn dắt đoàn đội nghiêm túc quan sát hoạt động của cây thế giới.
Lúc này, ngoài doanh trại truyền đến một trận xôn xao, Thẩm Đại vẫn nhìn chằm chằm vào dụng cụ, thuận miệng hỏi trợ lý: "Làm sao vậy?"
"A......" Trợ lý vươn cổ, kinh ngạc mà nói, "Hình như là, thủ lĩnh tới?!"
Thẩm Đại giật mình ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy ở xa xa có một người đàn ông cao lớn anh tuấn, quyền thế ngập trời đang bị vây quanh đi về phía bọn họ.
Tất cả mọi người cung kính mà cúi đầu hành lễ: "Thủ lĩnh."
Cù Mạt Dư đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn cây thần đã đồng hành cùng với nền văn minh của toàn bộ đế quốc, hắn không cần chạm vào cây nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gọi thầm lặng của nó dựa vào tinh thần thể.
Cù Mạt Dư im lặng đứng một lúc lâu, Thẩm Đại trộm ngắm bóng dáng hắn, trong lòng chua xót không thôi. Người đàn ông này sẽ sớm trở thành lính gác của người khác, tình yêu thầm kín và hèn mọn đáng thương của anh hoàn toàn bị bóp chết.
Lúc này, Cù Mạt Dư mở miệng: "Kết quả quan sát thế nào?"
Trợ lý nhẹ nhàng đẩy Thẩm Đại đang ngẩn người ra: "Thầy, thủ lĩnh đang hỏi thầy."
Thẩm Đại hoàn hồn, vội nói: "Suy đoán rằng tên lửa nhiệt hạch sáu năm trước đã thay đổi dòng chảy của nước ngầm, vì vậy hoạt động núi lửa thường xuyên xảy ra trong những năm gần đây, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu."
Cù Mạt Dư quay lại và nhìn Thẩm Đại: "Anh ở lại, còn những người khác rời đi."
Ngoại trừ Thẩm Đại, tất cả mọi người đều rời khỏi điểm quan sát.
"Ngẩng đầu."
Thẩm Đại ngẩng đầu, nhưng vẫn rũ mắt: "Ngài có chuyện gì cần phân phó?"
"Anh không nhận được mệnh lệnh của tôi sao? Đáng lẽ bây giờ anh phải ở lễ đường Kim Thủy."
Thẩm Đại – người không thể tách rời khỏi nhiệm vụ kiểm tra đo lường khi chưa hoàn thành đang rất khó hiểu. Đáng lẽ lúc này Cù Mạt Dư phải tiếp người nhà họ Vưu, tại sao hắn lại chạy đến đây? Có lẽ Cù Mạt Dư mời anh vì coi trọng cấp dưới có năng lực, nhưng anh chỉ là một "nhân viên ngoài biên chế" của Cù gia, không tham dự cũng chả sao. Anh cũng không muốn nghe họ thảo luận về việc kết hôn hay là chi tiết về lễ đính hôn.
"Anh càng lúc càng to gan lớn mật, dám cãi lệnh của tôi."
"Xin thủ lĩnh thứ lỗi cho tôi, sự thức tỉnh của cây thế giới rất quan trọng, tôi không dám lơ là."
"Chuyện của chúng ta không quan trọng sao?"
Cù Mạt Dư đi đến trước mặt Thẩm Đại, từ trên cao mà nhìn xuống anh, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc, nhưng cũng không tức giận.
"Chuyện của chúng ta?" Đối mặt với áp lực ập đến trực diện, Thẩm Đại liên tục lui về sau, nhưng Cù Mạt Dư vẫn tiến tới ép anh lui về sau, cho đến khi anh bị hắn dồn vào góc tường.
"Anh có chỗ nào không hài lòng?" Cù Mạt Dư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, che giấu cảm xúc phập phồng.
Thẩm Đại thường được khen ngợi là nhà khoa học thiên tài, nhưng mà hiện tại anh lại không hiểu Cù Mạt Dư đang nói cái gì.
"Thù lao, giờ làm, môi trường, chức vị, anh chưa hài lòng chỗ nào?!"
Thẩm Đại thực sự không hiểu tại sao Cù Mạt Dư đột nhiên cùng anh thảo luận vấn đề nhân sự: "Không không không, thủ lĩnh một mực đề bạt, trọng dụng tôi, cho tôi cơ hội cống hiến cho quốc gia, ngài thậm chí còn đích thân cứu mạng tôi. Tôi không có chỗ nào mà không hài lòng."
"Vậy anh không hài lòng với tôi sao?" Sắc mặt Cù Mạt Dư càng thêm âm trầm, "Tính cách tôi không tốt? Năng lực không đủ? Hay anh không thích dung mạo của tôi?"
"Không, không dám." Với ngoại hình xuất chúng, lai lịch xuất thân cao quý, năng lực canh gác cực mạnh của Cù Mạt Dư, nói ra lời này rõ ràng là châm chọc, Thẩm Đại càng thêm hoảng sợ.
"Không dám?" Cù Mạt Dư nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Đại, "Anh dám từ chối trở thành người dẫn đường của tôi?"
Thẩm Đại hoàn toàn phát ngốc.
"Anh thông minh như vậy thì bây giờ hãy nghĩ ra một lý do có thể khiến tôi chấp nhận đi, tôi sẽ không ép buộc anh." Khóe miệng Cù Mạt Dư khẽ nhếch, trên mặt rõ ràng là đang cười nhưng lại làm cho người ta lạnh sống lưng.
"Tôi, tôi khi nào...... Không phải ngài muốn kết hôn với em trai của tôi sao?"
Cù Mạt Dư nhướng mày, nhớ tới hôm nay trong lễ đường Kim Thủy nhà họ Vưu đã nói rằng Thẩm Đại không đồng ý, hy vọng rằng hắn sẽ cân nhắc đứa con trai út của nhà họ Vưu, quả thật giống như ép hắn phải chấp nhận. Bây giờ nhìn thấy phản ứng của Thẩm Đại, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Xuất phát từ sự tôn trọng của hắn với Vưu gia nên hắn mới đến Vưu bàn bạc về chuyện Thẩm Đại trở thành người dẫn đường của hắn, nhưng không ngờ nhà họ Vưu lại có tâm tư sai lầm này. Giờ phút này Thẩm Đại cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, khó trách ngày hôm qua cha hắn gọi điện thoại nói rất nhiều lời khó nghe.
Hóa ra, người mà Cù Mạt Dư muốn kết duyên là....... mình sao?!
Thẩm Đại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, mặt nóng lên, thân thể khẽ run, không cách nào nhìn thẳng vào mắt Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt của Thẩm Đại, mỉm cười hài lòng.
"Vì, vì sao, ngài nghiêm túc sao?"
"Không phải anh thích tôi sao?" Nhìn thấy Thẩm Đại trừng to hai mắt, Cù Mạt Dư nén cười, "Anh sẽ không cho rằng bản thân che giấu rất kỹ, tôi hoàn toàn không nhìn ra?"
Thẩm Đại nhất thời xấu hổ vô cùng: "Tôi....... không dám vô lễ."
Cù Mạt Dư cúi đầu, đến gần Thẩm Đại, dưới ánh mắt hoảng loạn của Thẩm Đại, hôn lên môi anh.
Đó chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến trong lòng Thẩm Đại nổi lên sóng lớn động trời, anh không dám nhúc nhích nhìn Cù Mạt Dư, trái tim vui sướng nhảy nhót, thầm nghĩ bản thân yêu thầm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể thấy ánh nắng mặt trời. Cù Mạt Dư lập tức dội một xô nước lạnh vào người anh: "Tôi chọn anh vì anh phù hợp."
Cù Mạt Dư dịu dàng vuốt tóc Thẩm Đại: "Anh thông minh, bình tĩnh, chăm chỉ, trung thành và có năng lực dẫn đường mạnh. Đồng thời, anh không có thế lực có thể hạn chế tôi. Tôi sẽ không để cho mấy lão già khốn nạn đó có cơ hội khống chế tôi."
Thẩm Đại cứng đờ mà nhìn Cù Mạt Dư, gò má nóng ấm từ từ hạ nhiệt.
Đúng vậy, hắn là Cù mạt Dư, thủ lĩnh có tham vọng lớn, đặt lợi ích lên hàng đầu, tuổi còn trẻ lại thông minh, bày mưu lập kế rất giỏi, chọn người dẫn đường nhất định phải cân nhắc mọi mặt, sao có thể là do nhìn trúng mình? Làm sao có thể là bởi vì... bởi vì thích mình.
"Tôi tin tưởng rằng anh sẽ là một người dẫn đường tốt, nhưng yêu cầu đầu tiên của tôi đối với anh là phải nghe lời."
Thẩm Đại nhìn chằm chằm vào mắt Cù Mạt Dư, mặc dù trong lòng đau đớn âm ỉ nhưng anh không chút do dự đáp: "Được." Cho dù là vì sao, nếu như có thể làm người dẫn đường cho Cù Mạt Dư, nếu như có thể đến gần người này một chút, nếu như có thể vì người này mà chiến đấu, cho dù chết trận, anh cũng sẽ không do dự.
Nhìn thấy mất mát trên mặt Thẩm Đại, trong lòng Cù Mạt Dư vô cớ có chút hoảng hốt. Khi hắn quyết định kết duyên với một người dẫn đường, hắn không nghĩ đến ai khác ngoại trừ Thẩm Đại, đúng vậy, Thẩm Đại rất phù hợp. Hắn rất thích tài năng, tính cách và thái độ làm việc của Thẩm Đại. Thẩm Đại luôn vô tình nhìn hắn với ánh mắt luyến mộ, càng làm cho hắn hưởng thụ hơn.
So với những người dẫn đường xuất thân tôn quý kia, Thẩm Đại tuy rằng tầm thường, nhưng hắn cảm thấy không ai xứng làm lính gác của Thẩm Đại.
Vốn dĩ hắn không muốn kết duyên với người dẫn đường sớm như vậy, nhưng khi thư ký đề nghị giới thiệu một lính gác thích hợp cho Thẩm Đại, hắn mới phát hiện có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào Thẩm Đại, hắn không thể quên được cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu vào lúc đó.
Thẩm Đại chỉ có thể là của hắn, Thẩm Đại cũng chỉ có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn một mình hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro