Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những Thị Kiến Ám Ảnh

Mỗi ngày đi làm như có một cái bóng vô hình đè nặng trên vai tôi, không để tôi thở. Sáng bước vào văn phòng như một cái xác vô hồn, tối muộn lê bước về nhà với đôi chân mỏi mệt. Công việc đổ lên đầu, như đống tài liệu không bao giờ vơi, còn những cuộc họp chỉ càng hút cạn năng lượng. Sự thỏa mãn trong công việc giờ đây là thứ gì đó xa xỉ, như một ký ức mờ nhạt tôi không còn nắm giữ. Có lúc tôi đã nghĩ rằng trở thành trợ lý sản xuất cho một công ty lớn sẽ là bước đệm cho một cuộc sống đủ đầy và ý nghĩa. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ như một trò đùa cợt. Tôi như một bánh răng nhỏ bé vô hình, mòn mỏi trong guồng quay khổng lồ của công ty, nơi tiền bạc và quyền lực là động cơ duy nhất giữ cỗ máy vận hành. Nhưng đó là cuộc chơi mà tôi đã chọn. Dù công việc có tẻ nhạt và vô tận, sự kiên cường không cho phép tôi dừng lại, dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, và tôi sẽ đi đến cùng, bất kể phải đánh đổi những gì.

Công việc của tôi đòi hỏi xử lý đơn hàng hàng loạt, đảm bảo sản xuất và giao hàng đúng hạn. Nhưng tôi biết rõ, phía sau những tờ giấy hợp đồng đó là gì: những giao dịch mờ ám mà sếp tôi chẳng bao giờ nhắc đến. Mỗi ngày, tôi chứng kiến những quyết định được đưa ra để cắt giảm chi phí, không màng đến chất lượng hay đạo đức. Những khoản tiền hoa hồng từ các hợp đồng bất chính vẫn đổ về tài khoản tôi đều đặn, con số ngày càng lớn. Dù biết rõ những mờ ám phía sau hợp đồng, tôi vẫn tiếp tục. Đó là cuộc chơi khắc nghiệt tôi phải tham gia, nhưng mỗi đồng hoa hồng trở nên nặng hơn với sự dằn vặt không ngừng. Và tôi hiểu rõ, không có thành công nào mà không phải đánh đổi.

Trong mắt đồng nghiệp, tôi là kẻ luôn sẵn sàng đối mặt với thử thách, không ngại lao vào biển lửa để đạt được kết quả. Đúng, tôi đã tự đặt ra mục tiêu phải leo lên cao hơn, phải đạt được nhiều hơn. Sếp tôi thích điều này; ông ta thích những người có thể đưa ra những quyết định lạnh lùng, không hề do dự. Nhưng tôi biết, dưới lớp vỏ bọc "thành công" ấy là những thỏa hiệp mờ ám, là những bước chân trên con đường mà tôi không còn chắc mình muốn đi. Tham vọng đưa tôi lên cao, nhưng nó cũng đang bào mòn từng mảnh linh hồn tôi. Tôi hiểu rõ điều đó, nhưng đây là con đường tôi muốn đi, và việc dừng lại chưa bao giờ là một lựa chọn dành cho tôi.

Dù tiền bạc có chảy vào túi nhiều đến đâu, tôi vẫn không thể mua được sự bình yên. Khi màn đêm buông xuống, trong căn phòng chỉ có mình tôi và bốn bức tường im lặng, tôi mới thấy rõ lòng mình rỗng tuếch. Tôi tự hỏi: mình đã đánh mất điều gì trên con đường này? Có phải tôi đã để lại một phần nào đó của bản thân ở phía sau? Tôi nhận ra mình không thể tiếp tục thế này mãi, nhưng liệu tôi có đủ can đảm để dừng lại? Hay tôi đã đi quá xa để quay đầu? Sự mệt mỏi không chỉ đến từ công việc mà còn từ những đêm dài mất ngủ, khi đầu óc tôi quay cuồng với những câu hỏi không có lời đáp. Vì đôi khi tôi lại có cảm giác không một mình. Luôn có thứ gì đó... hay ai đó, hiện diện trong bóng tối, quan sát tôi.

Đêm đó, khi tôi đặt lưng xuống giường, một cảm giác nặng nề lại ùa về, đè nặng lên lồng ngực tôi. Tôi nhắm mắt, mong rằng giấc ngủ sẽ mang lại chút bình yên, nhưng thay vào đó, tôi thấy mình bị hút vào vực sâu tăm tối, lạnh lẽo. Một tiếng thì thầm xa xăm vang vọng, như thể có thứ gì đó đang rình rập trong bóng tối.

Tim tôi đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, xung quanh bóng tối vây chặt. Tôi không nhìn thấy gì ngoài bóng đen đặc quánh, nhưng cảm giác rõ ràng có thứ gì đang theo dõi từ đâu đó gần kề. Tôi choàng tỉnh, ướt đẫm mồ hôi, nhưng thực tại còn tồi tệ hơn: cổ tay rát buốt vì dây thừng, chiếc ghế mục nát kẽo kẹt dưới sức nặng cơ thể. Một nùi giẻ ẩm mốc và tanh nồng của máu bịt kín miệng, khiến dạ dày tôi quặn thắt.

Mọi thứ xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn trần nhỏ xíu, ánh sáng leo lét chập chờn như ngọn lửa sắp lụi tàn. Trong ánh sáng yếu ớt đó, những khuôn mặt nhỏ bé hiện ra, từng đứa một bị trói chặt như tôi, đôi mắt to tròn, kinh hãi. Mặt chúng đẫm nước mắt, đôi môi run rẩy trong những tiếng rên rỉ vô vọng. Một nỗi đau đớn khôn cùng như lan tỏa từ những tiếng nức nở đó, từng đợt từng đợt như những con sóng đánh vào tâm hồn tôi.

Tôi muốn hét lên, muốn gào khóc, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không thể thốt ra. Giống như một phần trong tôi biết rằng bất cứ âm thanh nào phát ra cũng chỉ khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn. Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không thể thốt ra lời. Nỗi sợ làm tôi nghẹt thở, nhưng cơn phẫn nộ âm ỉ dâng trào trong lồng ngực, cháy bỏng từng hơi thở. Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi bất lực như thế này? Mỗi tiếng thở, mỗi giọt nước mắt của lũ trẻ như đang dần bào mòn tâm hồn tôi.

Nhưng chính sự im lặng chết chóc này mới là thứ khiến tôi rùng mình. Trong không gian đen tối ấy, chỉ còn lại âm thanh rền rĩ của những bước chân nặng nề, dội vang như tiếng chuông báo tử. Hắn bước ra từ bóng tối, bàn tay to lớn nắm chặt một con dao dài, lưỡi dao sắc lạnh lấp lánh dưới ánh đèn, tựa như lưỡi hái của tử thần sẵn sàng cướp đi sinh mạng. Đôi mắt hắn trống rỗng, ánh nhìn lạnh lùng và tà ác, như đang nhìn thấu vào tâm hồn từng đứa trẻ vô tội.

Kẻ đó lẩm bẩm những lời nói méo mó, vô nghĩa, như một tên điên bị giam cầm trong cơn cuồng loạn của chính mình. Rồi đột ngột, hắn giơ cao con dao, động tác nhanh nhẹn và dứt khoát. Lưỡi dao cắm phập xuống cổ một đứa trẻ. Âm thanh của lưỡi dao cắt vào da thịt vang lên rõ mồn một, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Máu phun trào, bắn tung tóe, thấm đẫm vào nền gỗ cũ kỹ, rồi lặng lẽ chảy thành dòng. Tiếng thở hổn hển của đứa trẻ dần lịm đi, nhường chỗ sự im lặng đáng sợ.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, đầu óc quay cuồng, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mặt. Mỗi lưỡi dao hạ xuống, tôi như cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng của chúng, như thể chính tôi đang đứng trước lưỡi dao định mệnh đó. Một phần trong tôi muốn nhắm mắt lại, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào lưỡi dao. Tôi thấy mình đứng giữa ranh giới của sự căm phẫn và sự sợ hãi, bị mắc kẹt trong sự hỗn loạn của cảm xúc.

Tôi muốn gào lên, muốn vùng vẫy thoát khỏi chiếc ghế gỗ mục nát, khỏi những sợi dây thừng đang ghì chặt cổ tay. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Trước mắt, từng đứa trẻ lần lượt gục xuống, và tôi chỉ biết bất lực ngồi đó. Mỗi giọt máu thấm đẫm trên sàn gỗ, trong cái im lặng đáng sợ, khiến nỗi tuyệt vọng và kinh hoàng trong tôi ngày càng dâng lên, ngột ngạt không lối thoát.

Trước khi tôi kịp nhận ra, con dao đã ở trước mắt, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh đèn trần leo lét, chập chờn, tựa như sinh mạng tôi đang đứng trước tử thần. Ngay khoảnh khắc đó, tôi thoáng thấy một hình xăm kỳ lạ trên cánh tay của tên sát nhân – một bông sen với những chiếc gai nhọn. Hình xăm ấy như bừng sáng lên trong tích tắc, rồi mọi thứ đột ngột tối sầm lại, tôi bị kéo vào một hố sâu vô tận của bóng đêm.

Tôi tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nỗi sợ sắc lẹm như lưỡi dao cứa sâu vào tâm trí tôi, không thể gỡ ra được. Những hình ảnh từ giấc mơ đeo bám lấy tâm trí, ám ảnh không rời, biến thành một cơn ác mộng sống động không hồi kết. Đôi bàn tay tôi run rẩy, và tôi bất ngờ nhận ra những dấu vết mờ mờ trên cổ tay – những vết bầm tím như dấu tích của sợi dây thừng trong giấc mơ. Tôi đưa tay lên mũi, một mùi máu tanh nồng còn vương lại. Tim tôi đập thình thịch, sự nghi ngờ dâng trào như một cơn lũ.

Ngày hôm sau, dù muốn hay không, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về ánh mắt của những đứa trẻ, về thác máu đổ ròng, về cơn thịnh nộ của lưỡi dao sắc lạnh kia. Phần trong tôi muốn tin rằng đó chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua, nhưng phần khác lại thôi thúc sự tò mò. Có điều gì đó không đúng - cái linh cảm mãnh liệt ấy thôi thúc tôi vào một cuộc tìm kiếm, mặc dù tôi chưa rõ điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.

Tôi cầm lấy điện thoại, bắt đầu lùng sục trên mạng về những vụ mất tích trẻ em, những vụ án mạng bí ẩn. Từng dòng , từng chữ dần hiện ra sự thật kinh hoàng như mảnh ghép từ bức tranh rùng rợn – một vụ mất tích kỳ lạ của nhóm trẻ em tại ngôi làng nhỏ mà tôi chưa từng nghe đến. Những khung cảnh ấy, những gương mặt ấy, ánh mắt ấy... tất cả đều giống hệt những gì tôi đã thấy trong giấc mơ– xuất hiện trong một bài báo về những vụ mất tích. Từng chi tiết trùng khớp một cách đáng sợ trong bài báo, khiến tôi rùng mình.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngôi làng ấy... Tên của nó vang lên trong tâm trí tôi như một âm thanh quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Tôi không thể nhớ đã từng nghe ở đâu, nhưng cảm giác có một sợi dây vô hình đang kéo tôi về nơi đó. Liệu giấc mơ của tôi không chỉ đơn thuần là ác mộng... mà là một lối dẫn tới những linh hồn đã mất?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro