Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4D

Tôi bước qua bước lại trong phòng ăn.

Đây thực sự là một nhiệm vụ ngu xuẩn. Tại sao Voldemort tự nhiên lại có hứng thú với một cái dao găm cơ chứ?

Tôi đã rà soát hết các phòng ngủ rồi. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi bị tìm thấy. Thực ra thì tôi khá ngạc nhiên khi đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện - tôi tưởng Hội phải có ai đó canh gác chứ nhỉ?

Tôi quay lại một phòng ngủ và  lục lọi đống tủ một lần nữa. 

Giá mà có thể dùng được bùa Triệu tập.

Tất cả những gì tôi biết về cái dao đấy là một bức ảnh. Tôi còn chẳng hiểu cái dao chui từ đâu ra.

Mất công tìm kiếm làm gì không biết.

Tôi thoáng thấy ánh phản chiếu qua khóe mắt. Lẽ nào nó ở dưới gầm giường? Tại sao tôi bỏ lỡ nó được nhỉ?

Tôi cúi người, nhặt lên một chuôi dao được bọc cẩn thận. Cán dao bằng vàng, với một viên hồng ngọc và lam ngọc cẩn ở hai bên. Vỏ dao cũng được đính đá quý. Trông nó khá ấn tượng, nhưng từ khi nào Voldemort lại quan tâm đến đá quý?

Nghe thấy tiếng chân bước khẽ khàng ngoài cửa, tôi vội nhét cái dao vào túi rồi từ từ đứng dậy, vờ như không biết gì. Thình lình, tôi quay người lại và tước vũ khí của tên kia trước khi hắn kịp phản ứng.

Blaise ư?

Tôi chụp lấy đũa thần của cậu và hỏi, "Sao mày biết tao ở đây?"

"Tao biết đâu, tao chỉ đi ngang qua thôi."

"Mày ở đây một mình à?"

Cậu gật đầu. 

"Sao Hội không có canh gác?"

"Sao mày không giết tao?" cậu lờ đi câu hỏi của tôi.

Tôi băn khoăn không biết cậu nhận ra mình sau mặt nạ Tử thần Thực tử không.

"Bởi vì tao không thể," tôi quyết định nói sự thật. "Tao không thể hồi trước, và bây giờ tao vẫn không thể giết mày."

Một khoảng lặng.

"Draco?"

Tôi kéo cổ áo xuống, để lộ đường sẹo dài, lồi lên xấu xí từ cổ vắt xuống tận ngực - cái sẹo chính Blaise đã gây ra cho tôi.

"Mày vẫn sống," cậu lặng lẽ nói. "Phải bao nhiêu năm rồi... tao chưa nghe giọng mày."

Tôi gật đầu. "Cũng khá lâu rồi."

"Sao mày không cởi mặt nạ ra?" cậu hỏi.

Chúng tôi không được cởi mặt nạ trừ khi đang ở địa điểm an toàn. Lệnh mới phát ra, nhưng tôi không hiểu nguyên nhân. Thực tế thì tôi nghĩ lệnh này ngu ngu. Giọng nói rõ ràng sẽ để lộ danh tính chúng tôi.

"Tao không nói được," tôi trả lời. "Tao tin mày sẽ không giết tao."

Tôi ném cây đũa phép về phía cậu.

"Tại sao mày lại làm thế? Kể cả khi mày không giết tao được, mày vẫn có thể bắt sống tao mà."

"Và để thằng bạn thân nhất của tao bị tra tấn đến khi mày phục tùng hoặc chết á? Tao làm thế một lần rồi, và tao không định lặp lại lần thứ hai."

 "Theo đã phục tùng hay chết?"

Tôi cố giữ sự lãnh đạm trong giọng nói. "Cậu ấy xứng đáng là con trai của cha cậu."

Blaise gật đầu. "Tao cũng đoán vậy."

"Ừ."

"Vincent thế nào rồi? Gregory thì sao?"

Tôi lắc đầu. "Cả hai đứa đều cù lần. Nhưng bọn nó vẫn sống sót."

Tôi và Blaise phì cười. Trong một thoáng chốc, tôi ước gì chúng tôi vẫn như hồi xưa.

Tôi ước gì tôi có thể có lại được thằng bạn thân ấy.

"Tao phải đi đây," tôi nói, bước qua cậu về phía phòng khách. "Tốt nhất mày không nên nói với ai về cuộc gặp mặt này."

"Draco, đợi đã."

Tôi dừng lại, nhưng không quay đầu.

"Sao mày không về Hội?" cậu hỏi. "Về phe bọn tao. Tao biết mày không hề muốn phục vụ Voldemort."

"Mày không biết gì cả," tôi nói cộc lốc.

"Mày không để chiến tranh phá hủy bản chất của mày. Chừng đó là đủ cho tao hiểu."

"Tao không làm thế được. Mày biết tại sao mà."

"Thế thì mày đừng công khai là được. Chỉ cần tuồn thông tin cho bọn tao. Bọn tao cần thông tin đến mức tuyệt vọng ý. Cuộc chiến đang càng ngày càng khó khăn, và không có Snape-"

"Tao sẽ không làm hai mang như ông ấy đâu. Cha đỡ đầu của tao chết chẳng vì lí do gì cả."

"Đừng làm như ông ấy không biết mình làm gì. Mày biết tại sao ông ấy làm vậy."

"Ừ, đúng rồi, ông ta phát cuồng vì một con Máu Bùn."

"Mày cũng có khá khẩm hơn đâu."

Cái gì cơ?

Tôi xoay người, vẩy nhẹ chiếc đũa phép. Blaise cố gắng chặn lời nguyền của tôi nhưng không có điều gì xảy ra khi cậu vẫy đũa. Cậu bị đẩy bay thẳng về đằng sau, đập lưng vào tường.

"Tại sao tao không dùng được đũa phép?" Blaise hoảng hốt.

"Tao mạnh hơn mày tưởng đấy."

"Thế thì, giết tao đi."

"Tao đã nói là tao không thể," tôi nghiến răng. "Làm ơn tha cho tao cái bài tao-đếch-sợ-chết của mày đi. Tao không hề giống Snape."

"Phải, mày cứ luôn mồm nói như vậy. Nhưng tao biết sự thật."

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta.

Có lẽ tôi không nhớ cậu ta đến thế.

"Mày có thể làm điều này vì cô ấy được không?" cậu hỏi, giọng trầm xuống. "Mày đã đánh liều mọi thứ một lần rồi. Nếu mày có thêm một cơ hội, tao không nghĩ mày sẽ làm khác đi đâu."

Tôi dừng lại, đánh giá thiệt hơn.

Tôi vẫn luôn giỏi môn Bế quan - tôi đã nhanh chóng vượt qua dì Bella và tôi chắc rằng mình có thể làm tốt như Snape. Tôi sẽ rất khó bị lộ.

Tôi sẽ mất gì?

Mẹ sẽ không yêu tôi nữa. Còn cha tôi... tôi không nghĩ ông ấy đã từng bao giờ yêu tôi. Và dì Bella sẽ móc ruột tôi nếu biết tôi làm việc này. À và dĩ nhiên, tôi sẽ mất mạng.

Nhưng tôi sẽ được gì?

Dĩ nhiên tôi thèm khát được thấy cảnh Voldemort chết. Hoặc phải van xin lạy lục. Nhưng tôi không nghĩ Potter có khả năng hành hạ ai, kể cả khi đó là Chúa tể Bóng tối.

Và cô ấy.

Tôi còn không dám nghĩ đến tên của cô ấy.

Nhưng ngay khi tôi cố gắng không nghĩ về cô, tâm trí tôi lại tràn đầy hình ảnh về chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn, sống mũi gầy, đôi gò má ửng hồng, và đôi mắt nâu đến nao lòng ấy...

Tôi sẽ chết vì cô ấy mất, và thậm chí cô ấy còn chẳng biết về điều đó.

"Được thôi," tôi nói.

Mẹ nó. Đây sẽ là thời khắc tôi hối hận nhất khi tôi bị Voldemort mang ra xử tử. Tôi chắc chắn vậy.

"Bảo Potter rằng tao muốn gặp riêng nó."

"Mày định gặp ở đâu?" Blaise hỏi, bắt đầu tiến về phía tôi.

Tôi chĩa đũa phép vào cậu, khiến cậu dừng lại. Spinner's End, nhà cũ của Snape. Vào đúng giờ này, tuần sau. Tao sẽ không mang đũa phép. Nếu tao không đến được, tao sẽ gửi thần Hộ mệnh."

"Tao sẽ nhắn nó."

"Nếu nó không đến, tao sẽ biết nó từ chối. Không cần phải báo tin."

Blaise gật đầu. Tôi quay người chuẩn bị đi.

"Draco, mày đang làm điều đúng đắn đấy," tôi nghe cậu gọi với từ đằng sau.

"Điều đúng đắn là giữ cái mạng của tao. Đây rõ ràng không phải cách làm điều đó."

Trước khi cậu ấy trả lời, tôi độn thổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro