Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Cứ như thế chẳng mấy chốc tôi đã vượt qua biên giới vùng an toàn. Cái cảm giác lạnh thấu xương lúc màn đêm buông xuống, ra khỏi khu vực ấy nó lại nhân lên gấp bội. Với cái lạnh có thể đóng băng con người gần ngay lập tức như thế này thì tôi nghĩ nó phải đâu đó âm hai mươi đến ba mươi độ. Đủ để đóng băng tất cả sinh vật nào có thể tồn tại trong khu rừng. Lúc này không những phải mặc hai chiếc áo trong và bốn cái áo da bên ngoài mà tôi còn phải liên tục tạo một lớp màn bảo vệ cơ thể dày khoảng hai phân, đồng thời liên tục tăng nhiệt độ cho lớp giáp vô hình ấy. Dù vậy khi phải di chuyển trong thời tiết khắc nghiệt này với tốc độ cao thì quả thật cũng vẫn chỉ ở mức cầm cự mà thôi.

Khi tôi chạy được đoạn vài tiếng thì bỗng gặp một con quái vật, người có một bộ lông xốp nhưng dày, to lớn. Không biết từ nơi nào xồ ra định tấn công. Vì đang tập trung giữ ấm cho cơ thể mà tôi không kịp nhận ra sự hiện diện của nó. Lập tức sơ hở ấy làm tôi ăn ngay một cái húc cực mạnh từ nó khiến bản phân văng ra tầm chục mét.

Dù cú húc ấy với tôi không quá mạnh nhưng nó lại làm tôi mất tập trung mà buông lỏng điều khiển SE trên cơ thể, gần như ngay tức khắc, một tay tôi đã bị đông cứng lại. Nhiệt độ lúc này có vẻ như đã gần âm bốn mươi độ, vậy mà con quái vật kia nó vẫn có thể di chuyển thì đây thật sự là sân nhà nó rồi.

Tuy nhiên, dù nó có thể dùng bản thân hoà vào với đám tuyết trắng và trời tối chẳng khác nào địa ngục này thì nhờ vào cảm nhận năng lượng. Tôi vẫn có thể biết nó ở đâu một cách dễ dàng được.

"Rốt cuộc là làm sao trong bóng đêm không lấy một ánh sáng như thế này mà nó vẫn xác định được vị trí của mình vậy nhỉ?"

Tôi tự hỏi vì biết một con quái vật kiểu vậy sẽ không có đủ ý thức để cảm nhận con mồi theo cách phức tạp ấy được đâu.

Khi định tập trung chăm chú về hướng của nó để hiện bảng thông tin thì con quái vật di chuyển với một tốc độ khủng khiếp. Ít nhất là nó sẽ nhanh hơn của đám Shadow Cat một chút, dù vậy việc di chuyển nhẹ nhàng với vận tốc như thế trong cái thời tiết này thì quả thật là quá phiền phức nếu phải đối đầu mà.

Tôi cắn chặt răng, sau đó cố gắng hồi phục cánh tay đang bị bỏng lạnh của mình thì lại bị nó chớp thời cơ, tấn công thêm một lần nữa. Lần này tôi phản kích bằng một quả cầu lửa ở tay còn lại thì bất ngờ thay, nó lại né sang một bên như thấy rõ đòn tấn công của tôi vậy.

"Khoan đã..., thì ra đó là cách mày có thể cảm nhận tao à."

Để chắc ăn hơn với phán đoán của mình. Tôi lê tấm thân đã bị đông cứng một phần ba của mình bắt đầu đứng dậy và chạy đi. Lập tức con quái vật ấy đuổi theo như tôi dự đoán. Một tay tôi tập trung tạo thành một quả cầu lửa đặc quánh, sau đó bắn ra một phía. Con quái vật ấy liền chạy theo quả cầu lửa.

"Tốt, quả nhiên là nó phán đoán vị trí bằng nhiệt độ à. Quả cầu ấy có thể câu giờ cho mình được tầm một phút. Đợi đấy con quái vật khốn kiếp, hiện tại tao không thể đấu được mày nhưng tao không tin là mày bắt được tao đấy."

Nói rồi tôi vận dụng tối đa khả năng của bộ não, lúc này từng dây thần kinh nơ ron của tôi đã muốn tê liệt. Mong muốn duy nhất của bọn nó lúc có lẽ là chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng và đó là thứ tôi không muốn bị nhất lúc này.

Tôi lấy con dao ra, cắm mạnh vào một bên tay để vực dậy tinh thần của những dây thần kinh, bắt nó tiếp tục điều khiển SE. Lần này để con quái vật lông xù kia không thể phát hiện lượng nhiệt di chuyển nữa thì tôi buộc lòng phải liên tục bắn những quả cầu lửa về tứ phía để làm sao nhãng giác quan của nó. Không lâu sau đó lượng SE trong người tôi cũng đã bắt đầu cạn kiệt, dù vậy điều đó cũng vừa đủ để đánh lạc hướng được con quái vật kia rồi nhưng lúc này lại nảy sinh ra một vấn đề khác.

Bước chân tôi ngày càng nặng trĩu trên những bãi tuyết đang ngày một cao lên như gặm từ từ bàn chân tôi vậy. Nhiệt độ lần này đã xuống quá âm bốn mươi độ C. Nhiệt độ ngoài trời lúc này càng hạ thấp trong khi bản thân tôi lại chẳng còn lại bao nhiêu SE để tự sưởi ấm bảo vệ cả.

Đi được thêm vài tiếng nữa thì lượng SE tích luỹ trong người tôi đã hoàn toàn cạn kiệt. Dần dần cơn buồn ngủ đã không thể ngăn cản với chỉ một vết thương thông thường nữa, đôi chân cũng như hàng ngàn bàn tay người cố níu giữ tôi lại ở nơi tôi đang đứng và rồi "họ" cũng đã thành công. Tôi lúc này chẳng thể di chuyển nỗi nữa vì hai chân đã bị đông cứng rồi.

"Không không không! Mày chưa thể dừng lại ở đây được Hiroshi! Lần này đã khác rồi, mạng sống của mày giờ nó đáng giá cả một ngôi làng rồi. Ít nhất. Ít nhất mày phải đến được thị trấn đã!"

Tôi tự nhủ và không cho phép bản thân mình bỏ cuộc. Nhất là lúc này, khi Miko và dân làng đang chờ mình gọi người về giúp. Nếu mình chết ở đây thì chẳng phải đó cũng là kết cục của toàn bộ dân làng sao!

Tôi cố hét một tiếng thật lớn để lấy lại tinh thần để bước tiếp... dù vậy mọi nỗ lực lúc này gần như là hoàn toàn vô ích. Đó cũng là những ý thức cuối cùng của bản thân khi chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Trước mặt tôi bây giờ chẳng có gì, chỉ toàn một màu đen kịt. Tôi dùng cảm nhận năng lượng thì nó vẫn trả lại kết quả y hết. Tôi bật cười sau đó ngồi bệt xuống tự nhủ:

"Có vẻ cuộc đời mình chỉ gắn với toàn màu đen nhỉ, một màu đen u ám của sự tuyệt vọng, nỗ lực trong bất lực và chắc nó cũng chính là tương lại mình vậy. Vì nó KHÔNG TỒN TẠI..."

"Từ bỏ... nỗ lực... thứ cậu muốn..."

"Lại là ông à. Ông rốt cuộc là gì?"

Từ trong bóng đêm vô định, một cái bóng trắng, từ từ xuất hiện trước mặt tôi. Lần này ông ấy không mời gọi nữa mà đứng lặng im nhìn tôi. Được một lúc ông ấy đưa cánh tay từ trong cái bóng trắng ấy chỉ thẳng vào mặt tôi rồi nói:

"Bất diệt... sẽ luôn bất diệt."

Bỗng nhiên cảm giác bị chèn ép đến cùng cực như lúc trước lại ùa về, cảm giác như bản thân đang nằm sâu dưới đáy đại dương mà không có đồ bảo hộ vậy.

"Hờ... hờ... cái cảm giác áp lực ấy nó còn khủng khiếp hơn lần trước nữa."

Tôi bỗng tỉnh dậy, cố hô hấp thật nhanh như sợ ai đó giành lấy lượng dưỡng khí còn sót lại vậy. Tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi lạnh tràn về, dù trên người vẫn đang đổ mồ hôi đầm đìa.

"Khoan đã, mình chưa chết sao!?"

Tôi đảo mắt xung quanh thì thấy mình vẫn đang nằm ở giữa khu rừng nhưng lần này đã có những quá bóng sáng được thả xuống khiến cho khu rừng không còn chìm trong bóng tối nữa.

"Thì ra là buổi sáng rồi à, khoan đã sao xung quanh mình...!?"

Tôi có hơi bất ngờ khi nhìn xung quanh bản thân mình trong bán kính mười mét không hề có một bông tuyết nào. Nhưng điều đó thì để sau vậy. vì tôi cũng mường tượng ra được đó là thứ gì rồi. Chắc chắn chỉ có thể là cái đám ám khí màu tím ấy mà thôi.

Tôi từ từ đứng dậy, nhắm mắt lại rồi cảm nhận năng lượng xung quanh để xem có quái vật xung quanh đây không thì bất ngờ thay, phạm vi hoạt động đã được mở rộng lên khá nhiều, tầm đâu đó vài chục mét nữa. Bản thân lúc này cảm thấy cũng dần quen với cái nhiệt độ ngoài trời này rồi. Do thấy sự khác biệt của bản thân rõ mồn một nên tôi mở bảng thông tin của của thân lên xem thử.

"Hờ... mình tưởng tăng cấp chứ ai dè vẫn mới cấp năm à... Hửm, thôi kệ, có một cái Chiêu bị động kháng lạnh ba thì chắc không tệ đâu nhỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro