00. prologue
"Nhật Minh. Nhật Minh. Nhật Minh."
Tôi hít vào một hơi không khí lạnh, chớp mắt nhận ra mình đang ở trong đoạn hành lang tối mù. Có ai đó liên tục gọi tên tôi. Gấp gáp, khắc khoải và dằn vặt, đến nỗi chất giọng lạc hẳn đi, trở thành chuỗi âm thanh buồn thương ám ảnh. Tôi biết mình đang mơ, vì tôi đã trải qua giấc mơ này vài lần trước đó. Có điều, nó không hề đáng sợ. Mỗi lần tỉnh dậy, tôi chỉ thấy trong lòng trống rỗng kì lạ.
Giống như bản thân đã để lỡ chuyện gì vô cùng quan trọng.
Có một con sói trắng lớn bước đi trên khoảng hành lang chật hẹp. Nó lướt qua trước mặt tôi, bộ vuốt sắc đen bóng mài vào mặt sàn vang lên những tiếng lách cách khe khẽ. Phía sau lưng con sói có một khung cửa sổ lớn với những ô kính trong suốt. Qua đó, tôi có thể thấy trời đêm cùng muôn vàn vì sao lấp lánh, sáng rực, ánh sáng dịu dàng mà trong trẻo, miên man rải trên bộ lông của sinh vật to lớn kia, khiến sắc trắng thanh sạch bừng lên như tuyết. Tôi vươn tay, cố gắng chạm vào nó, nhưng giống như những giấc mơ lần trước, con sói biến mất, và năm ngón tay của tôi nắm phải khoảng không.
"Đừng đi. Xin cậu, đừng đi."
Tôi giật mình, mở bừng mắt, thấy mình trở lại ngồi trong lớp học. Đang là giờ nghỉ giữa tiết, cửa sổ lớp mở toang, tiếng cười đùa huyên náo vọng lại từ dãy hành lang đông đúc. Trời Sài Gòn mưa rả rích kèm theo gió lạnh. Tôi ngó đồng hồ kiểm tra thời gian, rồi lại vùi mặt vào chiếc áo gió, cố gắng dỗ giấc ngủ thêm một lúc nữa trước khi vào tiết.
Những cơn mơ lại ập tới, nhưng lần này, chúng nhẹ nhàng và yên ả hơn.
Trong giấc ngủ chập chờn của mình, tôi trông thấy Minh Anh. Minh Anh là người bạn thời thơ ấu của tôi, khi nhà tôi còn sống trong khu chung cư cũ, tôi đã cùng cậu ấy lớn lên. Tôi vẫn còn nhớ gương mặt Minh Anh, cả mái tóc đen cắt ngắn, đôi gò má bầu bĩnh và nụ cười thật buồn. Chúng tôi cùng nhau đọc sách, trồng hoa, ca hát và trang trí những bức tường. Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ và thanh bình nhất trong kí ức của tôi.
Giữa giấc mơ hôm đó, tôi thấy Minh Anh cầm tay mình, nói khẽ:
- Nhật Minh này, tớ muốn cùng cậu ngắm sao.
- Cậu nghiêm túc á? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên – Ở thành phố đào đâu ra sao?
Minh Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Rồi cậu ấy mỉm cười kéo tôi lên sân thượng. Bầu trời hôm ấy tối như mực, chỉ có vài gợn mây màu cam nhạt vắt ngang trên nền trời tím sẫm. Dĩ nhiên là chẳng có ngôi sao nào. Nhưng Minh Anh vẫn kéo tôi ngồi xuống, và cả hai cùng ngắm sao.
Tối hôm đó, cậu ấy chỉ cho tôi vị trí của rất nhiều ngôi sao, dù tôi chẳng thể nào thấy chúng. Minh Anh bảo đó là do thành phố có quá nhiều đèn điện, ánh sáng của những ngôi sao đã bị che khuất. Rồi cậu ấy kể tôi nghe câu chuyện của những ngôi sao. Về lý do hai chòm sao Thợ Săn và Bọ Cạp không bao giờ cùng xuất hiện trên vòm trời, về hai người anh hùng Pollux và Castor đã tạo nên chòm sao Song Tử, và rất nhiều truyền thuyết khác mà tôi không thể nhớ hết. Đó là bí mật của trời sao. Là bí mật của tôi và Minh Anh. Chúng tôi cứ ngồi đó, dưới bầu trời đen sẫm, giữa những cơn gió đêm, cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.
Tôi vẫn nhớ nụ cười của Minh Anh khi cậu ấy bảo tôi rằng,
"tớ muốn thấy bầu trời đầy sao".
.
- Này, Nhật Minh, dậy mau.
Lần thứ hai trong ngày, tôi lơ đãng mở mắt sau giấc ngủ ngắn chênh vênh. Trước mặt tôi là Tuyết Vân lớp trưởng, cô bạn đang nhìn tôi chăm chú. Từ phía trên bục giảng, cô giáo dạy Sinh cũng đang chú mục về phía chỗ tôi ngồi, ánh mắt có chút lo lắng.
- Em cảm thấy không khỏe sao? – Cô ân cần hỏi – Nếu thế thì có thể xuống phòng y tế, không cần phải cố gắng ngồi trong lớp đâu.
Hóa ra tôi đã ngủ quên hơn mười lăm phút sau khi vào tiết. Dù hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo, tôi không muốn bị ghi vào sổ đầu bài vì cái tội không mệt mà dám lăn ra ngủ trong giờ học, nên đành tát nước theo mưa, gật gật đầu:
- Dạ thưa cô, cho em xuống phòng y tế, em thấy hơi nhức đầu.
Cô giáo nhìn tôi một cái nữa rồi thở dài:
- Tiết cuối rồi nên em thu dọn sách vở đi, nghỉ ngơi một lúc sau đó về luôn cũng được.
Tôi vâng dạ ngoan như một chú cừu, bỏ sách vở vào cặp rồi đứng lên. Tuyết Vân vẫn quan sát tôi nãy giờ liền nói:
- Để em dìu bạn ấy, trông bạn ấy vẫn còn mệt lắm.
- Ừ, em cứ đi đi.
Cô giáo đồng tình. Thế là tôi cùng với lớp trưởng xuống phòng y tế. Suốt quãng đường đi, đầu óc tôi cứ luẩn quẩn mấy câu hỏi mông lung.
Sao đột nhiên tôi lại mơ thấy Minh Anh?
Sau cái hôm chúng tôi cùng ngắm sao, nhà Minh Anh đột ngột chuyển đi. Tôi đã cố gắng tìm cách liên lạc với cậu ấy nhưng không được, giống như cậu ấy đột ngột biến mất khỏi thế giới này vậy. Ít lâu sau, nhà tôi cũng chuyển đến nơi ở mới, toà chung cư cũ bị phá bỏ, mọi kỉ niệm của tôi và Minh Anh cũng theo đó mà trôi vào quên lãng. Tôi vẫn luôn giữ cậu ấy trong lòng, như một người bạn thời thơ ấu khó quên. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy Minh Anh từ lúc chúng tôi rời xa nhau.
Tôi cứ nghĩ mãi cho đến trước cửa phòng y tế. Tuyết Vân đưa tôi vào trong. Tôi cám ơn lớp trưởng, rồi giục cô bạn trở về lớp kẻo mất tiết. Sau khi hỏi thăm tôi thêm vài câu, cuối cùng Tuyết Vân cũng chịu rời đi.
Nhưng chỉ được nửa đường ra tới cửa, cô bạn đột ngột dừng lại và nhặt dưới đất lên một vật gì đó.
- Nhật Minh, cái này là của cậu sao?
Tuyết Vân đặt vào tay tôi một tờ giấy.
- Hình như không phải – Tôi nhún vai, nhưng vẫn nhận lấy nó – Cái gì thế nhỉ?
- Là một bức vẽ - Tuyết Vân đáp – Tớ thấy nó rơi ra từ cặp cậu.
Tôi liếc mắt nhìn qua mảnh giấy. Nó trông rất cũ, chất giấy đã ngả nâu mềm. Trên mặt giấy phẳng mịn vẽ một con sói lớn ngước mắt nhìn trời sao.
Đột nhiên tôi thấy hơi chóng mặt, tựa như khung cảnh xung quanh đang dao động. Trước mắt tôi lại hiện lên hình ảnh Minh Anh của bốn năm về trước, đứng giữa sân thượng lộng gió, cánh tay nhỏ bé vươn cao cùng ngón trỏ mảnh khảnh tự hào chỉ về phía trời đêm bất tận.
"Đó là Thiên Lang, ngôi sao sáng nhất bầu trời."
Giọng nói ấy vẫn lanh lảnh, trong veo và thấp thoáng nét buồn. Cảnh vật xung quanh tôi nhòe đi như chìm vào màn sương dày đặc, chỉ còn nụ cười tinh khôi lặng lẽ của người bạn thời thơ ấu. Chất giọng thân thuộc lại ngân lên, từng từ từng chữ biến thành sao đêm, rơi vào lòng tôi bỏng rát.
"Nếu muốn tìm tớ, hãy đi theo Thiên Lang."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro