Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ke lieu mang 2512 3

Tôi nằm hưởng thụ cái hạnh phúc từ con nhóc truyền sang cho đến khi hơi thở trong ***g ngực đều trở lại. Hôn lên má con nhóc một cái rồi dậy đi don dẹp cái hậu quả mà tôi gây ra. Vẫn trần truồng, bê thau nước ra lau dọn, con nhóc thì nằm trên giường nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi thật hạnh phúc. 

Đây lả lần đầu tiên trong đời tôi thấy đàn bà đi tè ở tư thế nằm, cũng là lần đầu tiên tôi phải làm cái việc vớ vẩn này. 

- Em quá đáng lắm nhé Phương Anh.

Mặt con nhóc đỏ rựng, cầm cái mép chăn che lên mặt. Nhưng miệng vẫn nói tỉnh bơ.

- May mà em tè ra nhà thì mới có diễm phúc thấy được người đàn ông xăm trổ, trần truồng lau nhà. Nhìn đáng yêu lắm đấy. Hehee......

Tôi định đứng dậy chạy ra cầu thang máy đái mẹ vào đấy rồi bắt con nhóc trần truồng lau để trả thù, nhưng sợ vợ mấy thằng hàng xóm mai ôm súng tìm tôi nên thôi. Lau dọn, tắm rửa xong tôi vẫn trần truồng bước ra ngoài leo lên giường nằm thủ thỉ với con nhóc. Nằm úp thìa với bờ mông mát rượi của con nhóc, tay thì vân vê cái núm vú.

- Em thích không Phương Anh. Em có thấy ân hận không?

- Em hạnh phúc lắm, có tiếc chút xíu anh ạ.

Mặt con nhóc thoáng buồn. Nó cũng làm tôi buồn theo.

- Chút xíu như thế nào. Em tiếc vì đã không còn con gái à?

- Không. Em tiếc vì ông trời không cho em gặp anh sớm hơn.

Con nhóc ngoảnh cái mặt lại, cười nhăn nhó rất đáng yêu. Tôi cũng dúi cái đầu vào mặt con nhóc trong hạnh phúc. Tiện tay tôi véo nhẹ vào cái núm vú con nhóc.

- aaaaa.......... Đau thế. Chết chưa.........

Con ku tôi cũng nhói lên vì bàn tay con nhóc bóp ở hai quả cà. Nói thật anh em, thoát chết trở về hình như tôi bắt đầu sợ chết hơn. Tôi sợ con nhóc bóp mạnh chút nữa là hai quả cà nó chạy lên trên cổ. Tôi van này con nhóc như thằng trẻ con bị bà già bóp dái. 

Hai chúng tôi cứ trần truồng như vậy trêu đùa nhau, hét toáng lên cả phòng.

Hai đứa nằm thở hồng hộc sau khi mệt lử. 

- Anh hỏi em chuyện này được không Phương Anh.

- Chuyện gì anh? Muốn cưới vợ à.

- Không. Ai thèm cưới em. 

Suy nghĩ chút xíu, tôi hỏi con nhóc với vẻ mặt tò mò.

- Em đã 23 tuổi, không lẽ em chưa lúc nào xuất hiện cảm giác ở đây bao giờ sao?

Tay tôi chỉ vào bướm con nhóc. Nói thật anh em, tính tôi rất tò tỏ với các cảm xúc của đàn bà. Lúc làm tình, tôi đặc biệt quan tâm và thích thú được cảm nhận sự sung sướng từ phụ nữ. Tôi thấy họ thích thú, thỏa mãn thì tôi lại thấy sướng gấp bội lần. 

Con nhóc lại đỏ mặt, nhăn cái da trán lại.

- Anh hay vậy, hỏi làm gì chuyện của em.

- Anh tò mò thật mà, muốn hiểu em hơn.

- Rồi, anh hâm quá.

Tôi đánh bạo hỏi con nhóc cái câu thô thiển.

- Em đã thủ dâm bao giờ chưa?

Bộp....bộp......... Ngực tôi hứng chịu 2 quả đấm của con nhóc. 

- Thôi đi. Anh hỏi buồn cười thế. Có thích em lại bóp nữa không.

- Kể cho anh đi, anh yêu em, anh muốn biết em sống thế nào. Nhứ thế anh lại càng yêu em chứ. Anh thấy đàn bà nhiều người làm vậy khi thiếu thốn mà.

Mặt con nhóc lại ửng đỏ, cái miệng lại mở ra.

- Em có đấy.

Hai bàn tay con nhóc úp luôn lên mặt. Nghe con nhóc nói có mà con ku tôi lại nở ra chút xíu. Chẳng hiểu sao tôi có bệnh hoạn gì hay không, nhưng nếu nghe được từ con bé nào đấy kể chuyện thủ dâm của nó thì tôi nứng lắm. Chắc là có, nhờ anh em nào trong lầu xanh là bác sĩ chuẩn đoán dùm.

- Em làm thế nào mà thủ dâm được Phương Anh. Mà em vẫn giữ được cho anh đến ngày hôm nay vậy, tài thế.

Tay tôi đã bắt đầu xoa xoa lên con bướm mát rượi của nhóc. Mắt con nhóc cũng bắt đầu lờ đờ trở lại. Lúc này con nhóc đã trả lời đỡ xấu hổ và thẹn thùng hơn.

- Em chưa bao giờ thủ dâm bằng Tay.

Mẹ kiếp. Ăn cái trinh giả vào mồm rồi. Tay không dùng thì sextoy còn gì nữa. Con nhóc cũng thuộc dòng dõi dâm tộc đấy chứ.

- Thế em làm bằng gì. Vô lý thế.

Tôi hỏi con nhóc với ánh mắt khó hiểu.

- Lúc em tắm, em dùng vòi nước xịt vào đấy. Em không dám dùng tay, em sợ chảy máu. Mà thôi. Anh hỏi ghét quá, không nói nữa đâu (không biết ở trong lầu xanh có chị em nào thủ dâm kiểu này không nhể. Kokoko).

Tôi vẫn đang còn chút nghi gờ. Cũng đã từng nghe qua, nhưng bây giờ tôi mới nghe trực tiếp từ con nhóc là có cái chuyện xịt nước vào bướm để thủ dâm. Trong người tôi bây giờ như được ai cắm lại điện, cảm giác ở bàn tay có chút ẩm ướt.

- Thế cảm giác thế nào Phương Anh. Có thích như vừa rồi không?

- Không. Thích hơn thì em đã cưới cái vòi nước làm chồng luôn rồi à. Thôi. Anh hâm quá.

Cuối cùng, tôi lại đè con nhóc ra hôn hít, con nhóc cũng không kém. Lần này nó đã chủ động hơn, đè tôi xuống hôn hít vào cổ, vào ngực tôi. Nó hít hà hơi ấm từ cơ thể tôi. Con ku tôi bắt đầu lại cứng trở lại, chọc vào bụng con nhóc. Tay con nhóc bắt đầu thò xuống cầm lấy con ku. Nằm cảm nhận hơi ấm truyền từ bàn tay mềm mại, trắng bóc của nó truyền sang con ku. Phải nói sau khi tắm rửa, tôi thấy sức khỏa lại tràn trề. Con ku tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi lại vật con nhóc xuống mà bú cặp vú con nhóc, tôi vừa bú vừa xoa vào bướm, nước bướm lúc này đã ra nhiều, ướt hết mấy ngón tay tôi. Mắt con nhóc nhắm nghiền, miệng thì cúi xuống hôn lên trên đỉnh đầu tôi, lên tóc tôi. Tôi nhẹ nhàng lấy ngón tay giữa khều khều vào cái khe ướt át của con nhóc, chà xát vào 2 bên mép ngoài của con bướm, từng chút một, từng chút một tôi nhét nhón tay nhẹ nhàng vào bướm con nhóc. Tôi biết bây giờ mà đút con ku vào chắc con nhóc không chịu được vì vẫn đang còn rát bởi lần phá trinh đầu tiên. 

Cuối cũng ngón tay cũng chu tọt vào cái khe, con nhóc có chút xíu nhăn nhó, nhưng vì nước ra nhiều nên cũng không đến nỗi đâu lắm, chỉ khó chịu một chút rồi mặt con nhóc cũng dãn ra theo. Cảm giác ở cái con tay cũng phê lắm chứ, từng thớ thịt mỏng ướt tiếp xúc lên ngón tay cũng rất kích thích. Anh em nào chưa được đút ngón tay vào bướm. Chạy ra chợ mua miếng thịt mỡ, lấy cái dao nhọn chọc một phát rồi đút ngón tay vào là biết. Đại loại như vậy, mà nhớ nhỏ vào chút dầu ăn nhé...........

Nước con nhóc ra càng lúc càng nhiều, mắt thì nhắm nghiền, miệng thì rên xiết. Ngón tay bắt đầu chuyển động như con ku mini trong bướm con nhóc. 

Vừa đưa ngón tay ra vào phía dưới. Phía trên tôi bắt đầu liếm từ vú bên này sang vú bên kia của con nhóc. Cái lưỡi chuyển động từ cặp vú xuống rốn, đảo khoảng 5 vòng quanh rốn lại chuyển dần xuống con bướm. Vẫn để ngón tay trong bướm, cái lưỡi tôi hỗ trợ cho ngón tay, liếm vào phía trên cùng của khe bướm, chà mạnh vào vùng nhạy cảm nhất của con nhóc. Người con nhóc giật lên từng đợt như điện giật môi khi cái lưỡi tôi chạm vào cãi lỗ tè bé xíu của nó. Tôi cũng nghiên cứu khá kỹ về bướm học nên cũng có hiểu đôi phần về cấu tạo con bướm. Đại loại thế này: Âm vật (bọn miền nam gọi là hạt le) là Là cơ quan sinh dục (gọi cho nhanh là con bướm, thô thiển chút xíu là ***) rất đặc biệt, cơ quan này không có một chức năng gì khác ngoài việc cung cấp khoái cảm tình dục. Âm vật có kích thước chỉ bằng hạt đậu, nằm gép trong một nếp mô, ở chỗ hai môi bé gặp nhau. Khi được kích thích, âm vật cương cứng giống như một dương vật nhỏ. Âm vật và các môi là những cơ quan quan trọng đối với phản ứng tình dục của người phụ nữ. Khi có kích thích chúng được nhồi đầy máu xung quanh, căng phồng và ép lên các tuyến nhỏ nằm bên trong các môi bé, khiến tuyến này tiết ra một chất dịch làm ẩm ướt vùng xung quanh và phía trong là lỗ âm đạo. 

Thôi nói vậy thôi chứ tiếp tục là mai thằng giám đốc bệnh viên phụ sản thất nghiệp luôn. Bộ trưởng y tế mà đọc truyện sex thì rất có thể ngày mai tôi được đề cử thay thằng cha giám đốc lắm.

Phải nói, lúc này tôi như cái sextoy khổng lồ của nhóc. Tôi làm với con nhóc chẳng khác là mấy so với bọn Nhật lùn dâm đang trong mấy bộ phim JAPAN trên mạng.

- Em sướng........ Em lại.........sướng ..tiếp anh ơi.

- Có rát nữa không em. Nếu đau thì nói nhé. 

- Một chút thôi, qua rồi anh. Không sao đâu.

Con nhóc vừa trà lời tôi vừa thở mạnh. Nhìn mặt con nhóc tôi biết nó sướng lắm. Thỉnh thoảng tôi lại xoay cái ngón tay trong bướm con nhóc như cái khoan bê tông. Nước con nhóc chảy xuống cả hậu môn.

Tôi cứ làm như vậy cho đến lúc con nhóc ngất lịm đi trong sung sướng, trước đó nó rên, la làm náo động cả căn phòng. 

Lúc này tôi cũng không thể chịu được nữa, con ku cứng đét như sắt làm tôi quá khó chịu, trườn lên người con nhóc, tôi cầm con ku chỉa thẳng vào bướm rồi ấn nhẹ. Nước con nhóc đã thấm ướt cái đầu khấc. Tôi chủ động ấn nhẹ cái đầu vào,

Thấy tôi rê con ku nới bướm, mặt con nhóc lại có chút lo lắng. Tuy nhiên, khi con ku vào được hơn nửa. Mặt con nhóc đã giãn ra theo con bướm. 

- A........ Rát anh ơi. Nhưng .......... thích lắm. Anh nhét hẳn vào trong đi........ Để thế em.... đau lắm.

Tôi định trêu tức con nhóc chút xíu, nghĩ là rút con ku ra nhưng cái mông cứ ưỡn lên phía trước làm mấy sợi lông được húi cua 2 phân của tôi cứ chọc vào mép bướm con nhóc. Chắc là nó nhột lắm. Dí hẳn con ku vào đến hết trong con bướm. Tôi thả tấm thân trần lên người con nhóc, ôm con nhóc hôn tới tấp. Con nhóc cũng ôm lấy cổ tôi đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt. 

Tôi vẫn để nguyên con ku trong cái bướm mà cảm nhận hơi ấm từ con bướm truyền sang. Hai tay thì nắn bóp cặp vú, thỉnh thoảng cúi xuống lè cái lưỡi liếm, rồi mút cái núm đôi chút rồi lại hôn con nhóc. Tỉnh thoảng đôi tay lại thò xuống phía dưới mông, xoa hai bờ mông mát rượi, mịn màng của con nhóc.

Bây giờ con nhóc đã lờ đờ. Tôi cố tình để con ku trong bướm con nhóc mà chưa cho nó chuyển động vội để tìm hiểu tâm sinh lý của người tôi yêu. Ánh mắt con nhóc bây giờ nhìn tôi kiểu mời gọi, cái miệng thì như muốn nói điều gì đó. Hình như là: Come on!.......... Come on! Let's go...........

Những điều tôi đang suy nghĩ đều trật xa. Con nhóc chỉ uốn éo cái mông, thóp cái bụng, nhô cao cái mu lên chút xíu, chuyển động cái bướm theo hướng từ cái đầu khấc đến gốc con ku. Nhanh dần, nhanh dần. Mặt lờ đờ, miệng rên nhẹ. Hai bàn tay cầm lấy mông tôi.

- Ờ............... ớ................ làm đi anh. 

Tôi vẫn để nguyên cái thân hình vạm vỡ đè nặng lên người con nhóc. Giả vờ mệt mỏi.

- Anh đang mệt lắm. Đợi chút xíu đi em. 

- Nhưng em thích bây giờ cơ. Em thích lắm.

Con nhóc dùng cái mông hất cái bướm lên, kéo xuống, rồi lại hất lên. 

- Lần này thích hơn lần đầu anh ơi. Anh làm đi mà.

- Làm gì?

Tôi hỏi con nhóc theo bản năng của thằng có bộ óc dâm đãng. Tôi muốn nghe từ chính miệng con nhóc những từ tục tĩu một chút trong lúc làm tình.

- Ứ ...ừ........... làm đi mà anh.

Cái bướm ướt nhoẹt vẫn chuyển động ra vào ở con ku.

- Như thế nào, em nói đi.

- Fuck em đi. Nhanh lên.......... em đang sướng lắm. Nhanh lên ......anh.

Tôi đang tưởng mình là thằng Beck đang lén lút làm tình với con Blanca Romero. Tôi chúa gét nói chuyện trong lúc làm tình bằng cái tiếng ả rập chó chết. Fuck.... Fuck....

- Anh là lưu manh làm sao biết tiếng anh. Em cứ thoải mái đi Phương Anh.

Con nhóc bây giờ cũng đã ức chế lắm rồi. Cái mặt nó nhăn nhó. Mồ hôi thì bắt đầu ứa ra trên tâm thân trắng bóc của nó. Con nhóc như đang điên lên vì bức tượng đè lên người nó.

- Chơi ...... em ... nhanh đi anh.......... Anh dập mạnh lên đi.............. 

Vãn chưa thỏa mãn với âm thanh vừa rồi. Tôi rút con ku ra một đoạn, ấn vào một cái nhẹ rồi lại để nguyên như vậy. Con nhóc chửng hửng.

- Anh địt đi............... Ghét.

Mặt đỏ như đít con thỏ. Nó quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn tôi. Tôi hôn lên trán nó như khuyến khích con nhóc. Mà phải nói với anh em, lúc nghe chữ địt phát ra từ cái miệng xinh xắn kia, tôi định bắn luôn 'nước yến" vào bướm. Tôi hiểu, với con nhóc chỉ từng đấy là đủ. Chứ muốn khẩu dâm với con nhóc nặng hơn chút xíu nữa thì đấy là cả một quá trình chứ không phải bây giờ.

Cái mông tôi nhô lên cao để lấy đà. Đóng xuống một phát lút cán, rồi phát thứ 2, thứ 3, con nhóc đã hét toáng lên.

- A............. à, sướng quá ............. sướng quá anh ơi.

- Em sướng lắm................ Em yêu anh. Em ghét anhhhhh

Đóng được một lúc, tôi lấy 2 tay cầm vào vai con nhóc, ngả người ra phía sau, nằm xuống. Con nhóc ngồi bật dậy theo tôi. Lúc này tôi ở tư thế nằm ngửa, con nhóc đang ngồi trên cái cọc của tôi. Tóc tai xõa lên cả mặt, lên ngực. Hai bàn tay tôi đưa lên bóp cặp vú căng tròn của nhóc. Bờ mông con nhóc đang uốn éo làm tôi sướng khủng khiếp. Tôi cũng cong người lên úp hẳn mặt vào vú con nhóc mà bú liếm trong lúc cứ hất con ku vào bướm. Con nhóc thì ngồi nhún lên nhún xuống, cái đầu thì lắc lư theo từng cú nhún. 

Khoảng 20 phút trôi qua, con ku tôi bây giờ đang căng hết cỡ. Tôi đè con nhóc ra, cầm hai chân con nhóc bắt đầu đóng mạnh. Từng cú đóng của tôi làm con nhóc hét lên. Con ku bắt đầu cảm nhận được cái bướm bắt đầu co bóp. Tôi lấy hết sức dập mạnh rồi bắn hết tinh trùng vào bướm con nhóc.

- Em sướng .................. quá anh ơi. Sướng lắm.

- Anh cũng sướng .......... lắm. Anh ra em nhé......

- Ừ. bắn hết vào bướm em ........... đi. Nhanh lên anh..

- A..................... Chết em rồi. Em yêu anh

Tôi đổ sầm lên người con nhóc khi con ku đã mềm như sợi bún. Cứ đề con cu nơi miệng con bướm nằm thở hồng hộc. Con nhóc cũng mệt lử. Tôi thiếp luôn vào giấc ngủ cùng con nhóc đến 3h sáng. Trước lúc ngủ tôi không quên nhìn xuống sàn nhà xem có ướt không. Đến 3h sáng tỉnh dậy thấy con nhóc vẫn trần truồng nằm ngủ hình quả đu đủ. Bướm thì hình những múi mít.....

Tôi đổ sầm lên người con nhóc khi con ku đã mềm như sợi bún. Cứ đề con cu nơi miệng con bướm nằm thở hồng hộc. Con nhóc cũng mệt lử. Tôi thiếp luôn vào giấc ngủ cùng con nhóc đến 3h sáng. Trước lúc ngủ tôi không quên nhìn xuống sàn nhà xem có ướt không. Đến 3h sáng tỉnh dậy thấy con nhóc vẫn trần truồng nằm ngủ hình quả đu đủ. Bướm thì hình những múi mít.....

Lúc này con nhóc co quắp người ngủ, ngoảnh cái lưng trắng phóc cho tôi. Đưa cánh tay ôm con nhóc từ phía sau, con ku cà vào cái mông mát rượi. Thơm vào gáy con nhóc, cái mùi hương trên tóc nó làm tôi ngây ngất, tỉnh hẳn giấc ngủ. Chồm người lên nhìn nhóc ngủ thấy dễ thương vô cùng. Cái kiểu con nhóc ngủ rất sâu, rất vô tư. Toát lên như trang giấy trắng, nhưng có điều đã dính vài giọt tình trùng của tôi. 

Tay đang vân vê cái núm vú, miệng thì hôn vào tai con nhóc.

- Ừ… Anh làm gì vậy, Anh không ngủ à. ờ…

- Anh thức nhìn em ngủ. Anh sợ em trốn về mất.

Con nhóc dù đang ngái ngủ nhưng vẻ mặt vẫn toát lên hạnh phúc.

- Hay anh trốn đi cùng em nhé. Em không sang Anh nữa. Anh dám không?

Nói thật anh em. Thằng Nam này bây giờ chỉ còn mối con ku là có giá nhất hiện giờ. Nhà cửa không, gia đình không, tình yêu không (à mới có), tiền bạc thì phù du không nói đến. Tôi sợ gì cơ chứ? Cường trắng ư? Còn lâu. Trên đời này cái duy nhất tôi sợ là tình cảm. Phật đã dạy trong 14 điều cho nhân loại rồi: Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm.

Vậy thì sao tôi phải từ chối con nhóc? Tôi cưới nó luôn bây giờ cũng được huống gì là bỏ đi với nó. Nhưng không. Tôi không đành làm thế. Tương lai con nhóc còn dài, còn tươi sáng. Nó chưa hiểu được cuộc đời. Chắc chắn hiện giờ nó còn đang sống theo cảm tính, theo sự mách bảo của con tim, mà cũng có thể là con bướm. 

Nhưng khi suy nghĩ lại, chắc chắn nó sẽ ân hận. Riêng điều này, tôi dám chắc với nó vì tôi đã trải qua. Tôi không muốn nó sẽ sống cái cảm giác giống tôi. Mà tôi cũng muốn tình cảm chúng tôi được chào đón một cách đàng hoàng, không phải trốn chạy ai.

- Anh yêu em, nhưng anh không muốn em phải khổ như vậy. Anh không đáng để em phải hy sinh như vậy đâu Phương Anh. Anh sẽ đến bên em khi có thể, dù em có ở đâu. 

Tôi nói tiếp với con nhóc:

- Hôm nay, như thế này đối với anh là cả một gia tài rồi. Đối với thằng lưu manh thì thứ tình yêu chân thành, trong trắng mà em dành cho nó là một điều xa xỉ. Vì vậy, anh không muốn nó đi vào ngõ cụt, anh cũng không muốn sống vội và lãng phí tình yêu đó. Em hiểu anh chứ Phương Anh. 

Nước mắt con nhóc bắt đầu chảy ra. Tôi ôm con nhóc chặt hơn, con nhóc cũng quay hẳn người lại ôm lấy cổ tôi khóc thút thít.

- Em không muốn phải xa anh. Em không chịu được. Em yêu anh lắm anh Nam. Em sẽ sống thế nào khi xa anh đây. Hu…hu… Trước đây chưa gặp anh, chưa yêu anh, em sống thế nào cũng được. Nhưng ông trời ông sắp đặt em gặp anh ở Việt Nam. Sao ông ác quá vậy. Hu……..

Con nhóc lai nhắc đến thằng cha “Thiên” anh em gần của nhà tôi rồi. Định rút điện thoại ra gọi cho ổng kêu ổng sắp xếp lại ván cờ đang chơi dở để con nhóc đỡ rủa vả ông nhưng hình như có ai đó bôi ớt cay vào mắt tôi. Tôi cũng ôm con nhóc nấc lên thành tiếng. Tiếng nấc của tôi không phải buồn chán mà tôi nấc, chẳng qua con nhóc làm tôi thấy hạnh phúc, làm tôi thấy ấm áp.

- Anh hứa, anh sẽ sang bên kia với em. Nhất định anh sẽ sang. Được không nào? Đừng khóc nữa.

Lấy bàn tay lau nước nước mắt cho con nhóc. Tôi gé miệng hôn nhóc thật lâu rồi chúng tôi làm tình thêm một lần nữa dù con nhóc hơi đau. Nhưng không có nghĩa là giảm đi sự cuồng nhiệt.

Khoảng 4h hơn, tôi chở con nhóc đến nhà cái Ly, con nhóc mở cửa xe chạy thẳng một mạch vào trong nhà không thèm ngoái cổ nhìn lại. Tôi ngồi trên xe buồn như bóp chết con chuồn chuồn. Kèm theo sự lo lắng tột cùng, lo cho con nhóc về nhà gặp lão Cường. Cuộc sống con nhóc từ nay sẽ khổ hơn lúc chưa có tôi.

Mấy ngày hôm sau cho đến lúc con nhóc đi, tôi gội điện cho con nhóc không hề được. Điện thoại nó tắt ngúm. Tinh thần tôi như lửa đốt trong mấy ngày, tôi chán tát cả, chán hết công viêc, chán đi chơi, chán hết. Tóm lại chán như ăn con gián. Cho đến hôm con nhóc đi, chuông điện thoại của tôi đổ. Nhưng không phải con nhóc.

- Alô! Anh Nam phải không?

- Ừ. Nam đây. Ai vậy.

- Em Ly đây. Không nhận ra giọng em sao?

Trời ơi, sao mấy ngày hôm nay mình ngu thế nhỉ. Chú bé liên lạc (Kim đồng) đây chứ còn ai vào đây nữa. 

- Ừ, em Ly à. Sao mấy hôm nay không gọi cho anh.

Tự nhiên tôi trách móc luôn con bé vô tội. 

- Em cũng mới nhận được điện thoại của Phương Anh đây chứ. Nghe em nói đây:

- Chiều này 8h tối Phương Anh ra sân bay. Anh Cường 7h30 bay sang Sing. Phương Anh nhờ em nói với anh chiều muốn gặp anh ở Nội Bài nhé. Nó muốn nhìn thấy anh trước lúc đi. 11h30 Phương Anh bay đấy. Anh ra sớm nhé. An ủi nó giúp em, tuần sau em mới đi.

- Anh cảm ơn em nhiều nhé Ly. 

Cục đá nằm trong đầu tôi mấy ngày hôm nay rơi cái “bịch” xuống đất. Chạy thẳng xe về nhà tắm rửa, chẳng thèm ăn uống tôi phi thẳng xe ra Nội Bài dù lúc đó mới 5h chiều. 

Lang thang khắp cái sảnh đón tiễn của sân bay, ngồi ăn tạm cái bánh Piza của nước Ý để đợi con nhóc. Đi đi, đi lại rồi ra đứng hẳn ở sảnh đứng đợi con nhóc. 

Đang loay hoay thấy cái Land rover đen thui đậu ở sảnh, con nhóc cùng vợ lão Cường và bà Vú bước xuống kèm theo 1 thằng đệ lão Cường đi theo để xách đồ cùng thằng tài xế. Tôi đứng nấp sau cái cột trụ hành lang, nhìn thấy con nhóc đang đưa ánh mắt tìm tôi. Lúc này, tôi muốn chạy lại kéo con nhóc biến khỏi cái Thủ Đô chật chội để đến với vùng cao nguyên nào đấy dựng cái chòi lập nghiệp như trong truyện Cổ tích “Quả dưa hấu” của Mai An Tiêm xa xưa. Cái thời mà ông Hùng “phú thọ” đang là “Anh Đại”.

Đứng từ xa nhìn cái dáng vẻ buồn bã của con nhóc lê đôi chân mệt mỏi bước vào khu vực Sân Bay. Lòng tôi buồn não nề. 

Hôm nay con nhóc mặc chiếc quần bò bạc gối và cái áo phông trắng có in chữ “I Love you” trước ngực. Tôi hiểu thông điệp con nhóc đang nhắn nhủ đến ai. Nhưng tôi vẫn cố kiềm chế để con nhóc đi vào trong. Lúc con nhóc và người nhà ngồi nghỉ ở cái cửa hàng ăn nhanh. Tôi bước vào khi ánh mắt tìm kiếm của con nhóc bắt gặp. Từ xa tôi thấy nước mắt con nhóc rơi tong tỏng, nó bật dậy chạy lại phía tôi ôm chầm lấy người nó yêu trước sự ngỡ ngàng của lũ người vô tâm phía quán ăn.

- Em nhớ anh quá. Sao anh gầy đi vậy anh? Hu……

- Em không sao chứ Phương Anh. Đừng buồn em nhé. Em cứ đi đi. Anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Anh yêu em.

Đứng ở giữa sảnh lớn của Sân Bay, ôm vào đầu con nhóc, hôn lên mái tóc thơm phức của nhóc. Mắt tôi cũng cay xè. Con nhóc úp hẳn đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Con bé nhân viên lau nhà đứng từ xa căm thù con nhóc ra mặt, cầm cái chổi lau nhà tiến về phía những giọt nước mắt của con nhóc trên nền nhà.

Đang an ủi con nhóc chưa được, thấy thằng đệ ông Cường tiến về phía chúng tôi. Vẻ mặt hằn học, nó vỗ vào vai con nhóc.

- Phương Anh. Thôi chuẩn bị vào check in đi em. Chú về đi. Để cho em nó đi.

Tôi đang chán nản. Thấy mặt thằng Bu. Gọi mẹ thằng này là "Bu" luôn. Chắc nó sinh năm con ruồi. Tôi tức điên lên, chẳng cần lịch sự hay văn minh gì ở cái chốn chia ly tiễn biệt này nữa. Mà cũng hay thật, chỉ có duy nhất tại sân bay và Nhà Ga là nó làm cho những người sử dụng nó xuất hiện hai cái cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một khu vực là vui mừng của những người lâu ngày gặp lại (vui vẻ). Một khu vực là ủ rũ của những người phải chia ly (Buồn bã). Cả hai cái không khí trên đều thường làm người ta chảy nước mắt nhưng cảm xúc lại khác hoàn toàn nhau. Chắc chỗ này là một trong những nơi tiêu tốn của nhân loại nhiều nước mắt nhất, chắc chỉ xếp sau khu Nghĩa Trang.

Tôi vân ôm con nhóc vào người, hất cái hàm về phía thằng Bu.

- Về hay ở kệ mẹ tao. Việc đéo gì của mày.

Thằng chó có vẻ tức tối. 

- A. Mày nói cái gì đấy. Mày ăn nói lịch sự nhé.

Nó chỉ ngón tay về phía mặt tôi.

- Ở đây hay về là quyền của tao. Đéo thằng nào cấm được, mày lo cái việc xách đồ của mày đi. Để cho tao yên. Đừng động vào tao. Cút mẹ mày về chỗ đi.

Tôi chỉ mặt thằng chó rồi chỉ về phía đầu bàn có bà Vú và vợ lão Cường đang lo lắng. Thằng chó nghe tôi nói đến cái công việc chính, nó cũng biết thân phận mình. Mà nó dù được giao nhiệm vụ canh chừng con nhóc nhưng ở hoàn cảnh này chắc nó cũng xấu hổ với cái tuổi năm con Ruồi của Mình. Lúc này con nhóc cũng lấy tay kéo kéo vào ống tay áo của tôi can ngăn, nước mắt vẫn đầm đìa. Hôm nay, con nhóc đeo cái vòng do tôi làm bằng cái ống nút trên Hòa Lạc. Nhìn cái vòng tay, tôi nhớ đến lời cầu nguyện quái đản của mình.

- Thôi được, nhanh lên.

Tôi cầm tay con nhóc kéo đi ra ngoài cửa lớn của Nhà đợi. Lúc mới gần 9h. Đang còn sớm.

Mình ra ngoài này em nhé. Anh không thích ở trong này.

- Phương Anh. Phương Anh ơi...

Ngoảnh lại thấy vợ lão Cường đang chạy theo chúng tôi. Vẻ mặt hoảng hốt.

- Phương Anh. Em đi đâu vậy. Em không thương chị à.

Con nhóc chẳng nói gì, đưa anh mắt cầu cứu về phía Tôi. Tôi làm ra vẻ và mở cái miệng kiểu người lớn.

- Em chào chị. Em với Phương Anh ra ngoài này chút xíu. Chi yên tâm.

Bà vợ lão cường vẫn cái mặt lo lắng. 

- Nam à. Chị gặp em chút được không?

Tôi thả con nhóc ra đi với bà chi lại cách con nhóc chừng 10m.

- Nam à. Chị là chị dâu của Phương Anh. Chắc em biết rồi. Em thông cảm cho Phương Anh, cho gia đình chị. Chị hiểu. Chị biết chúng em thế nào. Phương Anh vẫn thường xuyên kề chuyện với chị. Em cố gắng an ủi Phương Anh giúp chị, hai đứa đừng làm như hôm trước. Chị cũng không sống nổi đâu. 

Bà tiếp tục:

- Hôm nay, chị cùng Phương Anh sang bên kia. Khoảng 3 tuần sau chị về, chị sẽ gặp em. Nói chuyện với em một lần để em hiểu. Hôm nay, em cố gắng nói với Phương Anh để em nó đi cho yên tâm. Em cũng phải cố gắng. Chị cũng rất thông cảm cho em. Rồi 2 chị em mình nói chuyện sau em nhé.

Tôi ghét nhất là đứng trước gái đẹp nghe người ta xin xỏ. Xin con ku về ngâm rượu uống cho bổ tử cung chắc tôi cũng cho. 

- Được rồi chị. Không sao đâu. Em hiểu mà. Em sẽ gặp chi sau, rất muốn được nói chuyện với chị. Em biết mình phải làm gì. Chi gi số điện thoại em nhé. 

- Ừ. Em đọc đi.

- Chị ghi nhé: không chín một, tám chín mười, ri quy ka át.

Tôi kéo tay con nhóc ra ngoài sảnh. Ôm con nhóc, đẩy con nhóc sát vào tường hôn hít trước sự thèm thuồng của bọn lái Taxi. Mấy thằng cha nhỏ nước dãi tong tỏng ra sảnh như những hạt mưa trên mái hiên chảy xuống làm con bé lao công, lau chùi sảnh mệt lử.

- Chút nữa anh không tiễn em vào phòng đợi đâu nhé. Anh không chịu được đâu.

Nước mắt con nhóc lại trào ra. Nó ôm tôi chặt cứng gật cái đầu vào ngực tôi. Nói thật, tôi chưa bao giờ rơi vào cái hoàn cảnh chia ly cách biệt như thế này. Trước đây, khi bản án được tuyên. Tôi cũng có chút buồn khi phải chia tay với cái xã hội văn minh nhưng nó không làm tôi buồn thế này. Hôi đó mình là người đi, bây giờ mình là người ở lại. Mà đi hay ở lại thì không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn con nhóc phải buồn bã thêm. Nó phải đối diện với sự thật.

Con nhóc khóc đến nỗi tôi cũng không dỗ nổi cho nó dừng, nó cứ khóc như những hạt mưa rơi bên hiên cửa sổ trại giam, chẳng quan tâm đến những người xung quanh. Biết con nhóc buồn thế này, chắc tôi sẽ không lấn sâu vào mối tình không lối thoát này. Nói thế chứ chắc gì con ku nó để tôi làm vậy phải không anh em. Nếu tình yêu mà mình vẫn làm chủ được con tim thì chắc gì đấy là tình yêu. 

- Tại sao anh không cùng em trốn đi chứ? Tại sao chứ. Anh không yêu em sao?

- Hôm trước anh đã nói với em rồi Phương Anh. Tình yêu anh dành cho em là chân thành. Anh rất trân trọng nó, anh không muốn phải yêu em như yêu những người con gái khác anh đã từng trải qua. 

Tôi cầm vào hai bờ vai con nhóc bóp mạnh và tiếp tục:

- Em hãy tin ở anh, hãy sống thật tốt và giữ gìn sức khoẻ dùm anh. Trái tìm và cơ thể em đã thuộc về anh, anh không cho phép ai làm nó tổn thương và suy sụp. Dù người đó là chính em. Anh sẽ sống thật tốt để đợi ngày chúng mình gặp nhau. Anh sẽ sang với em khi anh đủ điều kiện. Không xa đâu Phương Anh. 

Càng nói, đôi dày tôi càng ướt sũng vì nước mắt con nhóc. Thấy con nhóc gật cái đầu miễn cưỡng. Tôi lấy hai tay áp vào hai má con nhóc lật ngửa cái mặt xinh xắn của nhóc lên.

- Em cứ đi đi nhé. Hay tin ở anh.

Tôi hôn lên trán con nhóc khi cái miệng nó chạm vào phía cằm tôi ướt át. Kéo cái miệng xuống hôm con nhóc hôn say sưa. Con nhóc cũng vậy, sự cuồng nhiệt của nhưng nụ hôn hôm nay còn hơn lúc chúng tôi làm tình lần đầu tiên ở Nhà. Hình như những cái hôn này là để tôi và nhóc sống cho 1 năm sau, 2 năm, mà cũng có thể là 10, 20 năm sau. 

Cứ thế tôi và nhóc ôm nhau gần 1 tiếng đồng hồ trước cái sảnh Phi trường. Đã đến lúc tôi phải chia tay để nó vào check in. Mà cũng phải về để con nhóc không quyến luyến thêm nữa. Nói thế chứ tôi cũng bin rịn không kém. Chắc hôm nay về tôi trèo luôn lên đỉnh cầu Long Biên ngồi hoá đá như bà Tô Thị nhớ chồng mất. 

- Thôi em vào đi. Anh về đây. Em phải giữ gìn sức khoẻ nhé. 

- Anh ở đây thêm một chút nữa đi. Em chưa muốn xa anh.

- Thôi, anh không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa.

- Em hiểu, nhưng em muốn ở bên canh anh chút nữa.

Ánh mắt con nhóc buồn thê thảm, tôi không còn chịu được nữa. Tôi hôn con nhóc thêm một lần cuối cùng rồi đẩy nó ra. 

- Thôi em vào đi. Anh về đây.

Con nhóc gật cái đầu xuống mà chẳng thèm ngẩng lên.

- Anh phải tự lo cho mình nhé. Phải giữ gìn sức khoẻ. Hút ít thuốc lá thôi anh nhé. Em sẽ không bao giờ quên được anh đâu. Em yêu anh. Em sẽ chờ đến ngày được gặp anh. 

- Anh yêu em. Em vào trước đi.

- Không. Anh đi trước đi.

Tôi nhắm mắt, ngoảnh người bước thẳng ra phía bãi đỗ xe. Ra đến gần sát đường, bỗng nhiên hai cách tay con nhóc xiết mạnh vào bụng tôi từ phía sau. Tôi vãn đứng như bức tượng. Thò tay xuống xoa vào tay con nhóc, nước mắt chảy xuống gò má. Lấy hết quyết tâm, tôi gỡ bàn tay con nhóc và chạy thẳng về phía bãi đỗ xe không dám ngoái đầu lại trong khi con nhóc đang la hét.

- Em yêu anh. Em yêu anh………… Em yêu anh. Anh Nam.

Đóng cửa tôi phi thẳng xe ra khỏi bãi đỗ và chạy thẳng một mạch về Hà Nội. Lòng buồn thê thảm.

Về đến Hà Nội tôi gọi điện cho thằng Gà, hai đứa phi thẳng vào Bar uống rượu. Chẳng mấy chốc tôi say khướt. Đêm hôm đó, dù say nhưng nghe thằng Gà kể lại. Tôi cứ kêu ú ớ tên con nhóc trong lúc Phê pha. "Phương Anh, Phương Anh, em đừng đi....".

Mấy ngày hôm sau, tôi sống trong sự chán nản dù con nhóc có gọi điện về từ bên kia quả đất. Tình yêu là gì chứ làm người ta phải buồn bã, phải mệt mỏi đến thế. 

"Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết".

Địt em gái cái con Lý Mạc Sầu, sao nó nói làm thơ mà hay vãi đãi (em gái con Lý Mạc sầu đẹp lắm anh em ơi, Hót girl của Thần điêu đại hiệp đấy. Hồi xưa xem phim mà tôi yêu thầm nhớ trộm con bé mặc bộ đồ trắng trong phim). Nó nói đúng thật, chẳng hiểu nổi tình yêu là gì mà sao tôi phải buồn đến thế. Cứ thế cuộc sống của tôi cứ trôi đi trong bia rượu và chất kích thích sau những ngày con nhóc đi xa. 

Một hôm, đang say sưa trong tiếng nhạc vũ trường. Tôi gặp Lão Cường Bước vào với một lũ đàn bà, đặc biệt lão ôm một con nhóc cũng cỡ tuổi em gái nó. Tình tứ, tình cảm khác hẳn với kiểu cặp bồ. Con mái này cũng hàng đẳng cấp, nó xinh và cao ráo. Lão vui vẻ với con nhóc khác hẳn cái kiểu lạnh lùng con tinh trùng hàng ngày với những người xung quanh. Đứng trong Bar mà lão ôm con mái như kiểu mấy thằng chọi rủ người yêu đi chơi vây. Vì chán nản, tôi cùng thằng Gà và mấy đứa bạn ngồi trên tầng lửng uống rượu chứ không giống những ngày thường, lúc nào đi bar chúng tôi cũng ngồi hàng VIP. Nếu không có bàn đẹp thì không bào giờ chúng tôi vào chơi. Vào đây rút ku ra đi đái cũng phải thể hiện đẳng cấp của kiểu đi đái (ví dụ bo cho con bé mở cửa vệ sinh và phát khăn lau tay tờ 200k chẳng hạn).

Ngồi trên tầng lửng nhìn xuống thấy lão nhưng Lão chắc chắn không thể thấy được tôi. Sao hôm nay, nhìn mặt lão tôi thấy gét kinh khủng, chẳng giống với cái hôm lần đầu tiên tôi gặp lão ở đây.

Dù có ghét Lão già dê nhưng tôi cũng chẳng dại gì mà cầm cốc ném xuống đầu Lão. Tôi mặc kệ sự hiện diện của Lão ở cái chốn ăn chơi tự do này. Đang uống rượu, tự nhiên có thằng chó nào vỗ vào vai, ngoảnh lại thấy ngay mặt lão đứng sau lưng. Sau về nhà mới biết, thằng Gà xuống phía dưới tình cờ gặp Lão Cường, nó nói tôi ngồi trên này. Lão mới vác cái thân già lên gặp tôi.

Một tay cầm cái Ly, một tay đút túi quần.

- Nam. Sao ngồi trên này. Dạo này gầy đi vậy em.

- Anh Cường. Ngồi uống với em một ly nhé.

Tôi cũng rất lịch sự chứ bộ.

- Rót đi. Uống vài ly, chút xíu ra ngoài anh gặp chút nhé.

- Vâng mời anh. 

Tôi cầm cái Ly lên kêu mấy đứa bạn giới thiệu qua loa lão Cường với chúng nó. Mấy thằng Nghe Cường Trắng thì xăm xe chúc rượu như được gặp Lưu Đức Hòa vậy. Đứng có chút xíu lão đã làm ba bốn ly liên tục do mấy đứa bạn tôi ôm vai bá cổ làm quen. Đúng là người đời đúc kết câu: "thấy sang bắt quàng làm họ" chẳng sai chút nào. Tôi thì kể cả Obama sang Việt Nam ăn bún đậu mắm tôm thì tôi cũng nằm nhà ngủ, chẳng thèm chở Lão đi cho tốn xăng. 

Rồi lão cũng kéo tôi ra khỏi cái quán Bar rồi đến ngồi xuống chiếu ghế nhựa quán nước bà béo mà lúc lần đầu tôi gặp lão cũng con nhóc.

- Nam à. Lâu nay đi đâu mà tao chẳng thấy. Uống gì. Trần, truồng hay đá, đấm mày? (bà hỏi uống nhân trần hay trà đá). Bình thường bà béo này ít lời lắm nhưng không biết sao hôm nay vui vẻ thấy gét. Chắc lúc chiều mới ăn mấy điểm lô.

- Anh uống gì. 

Tôi hỏi lão Cường.

- Cho anh cốc trà đá.

Tôi quay qua Bà béo.

- Cho con một trà đá với một cốc sinh tố.

- Sinh tố gì mày, Mày say à? Thằng Hâm.

- Sinh tố "chè xanh đầm với đá".

- Mẹ cái thằng ôn, mày lắm chuyện quá.

Tôi lè lưỡi cười với bà béo, làm lão Cường cũng nhếch cái mép có bộ râu cười theo. Hôm nay Lão ăn mặc kiểu bụi bặm hơn thường ngày, quần jean áo phông thả ngoài quần. Chân đi đôi xỏ ngón hiệu Prada. Hồi đó, Hà Nội đang vào mùa cao điểm của đợt nắng nóng. Buổi trưa, ngoài trời có lúc nhiệt độ lên đến 44 đô. Chẳng có chút gió nào làm nhiệt độ ban đêm cũng oi bức khó chịu.

Nóng quá, lão vén cái mép dưới cái áo lên kẹp luôn vào nách kiểu thằng Bụi đời. Nhìn xuống tôi thấy phần lưng và bụng lão xanh lè vì những hình xăm kín mít trên người. Đặc biệt phần bụng có 2 cái sẹo hình dao đâm và phía hông có vết khâu lớn cạnh sườn. Điều đó thể hiện việc trước đây lão chinh chiến và va chạm rất nhiều. Nhấp ngụm nước, lão Cường nói với tôi bằng cái dọng thằng giảng viên Đại học.

- Nam! Đáng lẽ ra anh phải gặp em để nói chuyên về thằng Bu. Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa. Coi như mọi việc đã xong. Hôm nay anh gặp em là chuyện của Phương Anh.

- Vâng! em biết kiểu gì anh cũng gặp em.

- Chắc em biết, Phương Anh là đứa em gái duy nhất của anh và là người thân duy nhất còn lại của anh. Anh rất yêu quý nó, thương nó. Bản thân Phương Anh rất thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn tình mẫu tử ngay từ bé, là con gái thì chuyện đó cũng đủ để con bé rất dễ tổn thương em biết không?

Tôi cứ im lặng gật đầu, còn lão thì tiếp tục:

- Anh không muốn con bé phải khổ, phải giao lưu với cái xã hội Phức tạp, đầy cám dỗ. Phương Anh nó đã rất thiệt thòi. Anh muốn con bé sống ở cái xã hội tiên tiến. Nó yêu rồi hạnh phúc, phát triển bên những người có trí thức, có tương lai. Em cũng là người "xã hội", anh nói ít nhưng hy vọng em hiểu nhiều. Anh rất tôn trọng em, biết em là người sống thẳng thắn và quyết đoán, nhưng nếu anh không tôn trọng em thì cái đêm hôm Phương Anh không về nhà anh đã không để em yên.

Ý lão là gì? Tôi hiểu, tôi là người có chỉ số IQ không đến nỗi nào. Muối iốt tôi pha sinh tố uống hàng ngày nên lão chỉ cần hở cái răng ra là tôi hiểu.

Thứ nhất: tôi rất trân trọng và kính cẩn nghiêng mình trước tình cảm lão dành cho con nhóc. Tôi cũng có em gái, nhưng tôi chưa làm được điều gì cho nó.

Thứ hai: tình yêu mà đi theo sự sắp xếp của người khác như cách lão sắp đặt cho con nhóc là sai lầm ở cái thời đại này. 

Thứ 3: vấn đề con nhóc được sống hạnh phúc, phát triển. Về phương diện tình cảm, thử so sánh tôi với thằng cha Ngô Bảo châu. ở trên quả đất sần sùi này thằng nào dám chắc con nhóc ở với tôi sướng hơn hay ở với thằng cha đeo kính cận kia sướng hơn, hạnh phúc hơn. Thì cứ cho tôi là dân xã hội chuyên dùng dao búa, quả đấm để nói chuyện, mà cư nói toẹt ra là tôi có thể vũ phu với vợ, ăn "phở, ăn nem" đủ thứ. Nhưng thằng nào dám chắc thằng Ngô Bảo Châu chỉ biết dùng bút viết những công thức toán học lên cơ thể con nhóc mỗi khi tức giận, rồi chỉ dám ngoại tình trong suy nghĩ ở cái đầu siêu việt kia. Nhầm. Mà tôi còn chưa nói có thể thằng cha Ngô Bảo Châu còn bắt con nhóc của tôi trần truồng, lấy 3 điểm gồm 2 cái núm vú và hạt le để vẽ hình tam giác đấy. Lão chưa nghe qua cái câu truyện cười có thằng cha bác học lấy con hoa hậu về làm vợ chỉ để ban đêm dùng nước nhờn ở bướm để thấm vào ngón tay rồi lật từng trang sách của ông ta đang đọc dở đấy sao. Đấy là nói vui thế thôi, chứ tóm lại câu này ai phản bác tôi quất ku vào tường chết luôn. Người tính không bằng trời tính (nói cho giống bọn tàu: Nhân suy sao bằng được thiên định).

Bây giờ ngồi phân tích mới nói được thế chứ hồi nghe lão nói xong tôi gật đầu cái rụp. 

- Anh Cường. Em biết anh lo cho Phương Anh. Nhưng em yêu Phương Anh là thật lòng, Phương Anh cũng vậy. Em cũng biết, bây giờ tương lai của em chưa có gì để mà nói. Em là thằng mới ra tù. Nhưng vì chúng em đến với nhau bằng chỉ đơn thuần là tình yêu, không tính toán gì hết nên mới xẩy ra cái đêm Phương Anh không về nhà. Đấy là lỗi của em, chuyện này em xin lỗi anh. Nhưng chuyện tình yêu, anh cứ để em suy nghĩ rồi em sẽ có quyết định của em sau một thời gian nữa. Em cũng không muốn Phương Anh phải khổ khi yêu em. Em sẽ suy nghĩ điều anh nói.

- Thế có nghĩa là em vẫn chưa hiểu anh nói gì đúng không?

Trước mắt tôi bây giờ thằng giảng viên đã bỏ về, còn lại thằng bụi đời thực sự. Cái mày lão nhăn lại, hai hàm răng nghiến chặt.

- Không phải vậy, Anh Cường. Nếu tình yêu em danh cho Phương Anh mà em dứt khoát được sau khi anh nói chuyện với em thì em vẫn ngồi được ở đây sao? Em đã nói em yêu Phương Anh thật lòng. Không phải như những đứa con gái khác em đã từng.... Em sẽ có câu trả lời cho anh. 

Lão đã có vẻ dịu hơn chút xíu. 

- Được rồi. Anh cho em 2 tuần suy nghĩ. Đừng để anh phải bận tâm và anh cũng không muốn nói nhiều. Thôi vào đi.

Trả tiền cho bà béo, tôi với lão bước vào quán bar, ngang đến cánh cửa.

- À, Nam này. Cuối tuần này em có rảnh không?

- Làm gì anh. Chắc em chưa có công chuyện gì anh.

- Cuối tuần anh định về Hải Phòng lấy ít quà người bà con gửi sang cho Phương Anh. Thứ 3 có đứa bạn sang Anh. Nhưng cuối tuần anh có công chuyện đột xuất nên không đi được. Nếu rảnh anh nhờ em về lấy hộ anh được không? Về đấy, anh bảo người ta liên lạc với em. Cầm về dùm anh.

Nghe đến con nhóc tôi hứng khởi thấy rõ.

- Vâng! được Anh, cuối tuần em gọi cho anh. Anh có thể cho em gửi cho Phương Anh một món quà luôn được không anh.

Suy nghĩ chút xíu, lão gật cái miễn cưỡng.

Sau khi vào quán Bar tôi chẳng thấy lão với con bồ đâu nữa. Tôi cũng uống rượu ra về trong hơi men nồng nặc. Đêm đó, chắc con nhóc cũng hắt hơi sổ mũi vì những tiếng kêu gào của tôi trong đáy lòng.

Rồi cuối tuần cũng đến. Buổi sáng tôi gọi cho Lão Cường bảo khoảng 12h trưa tôi bắt đầu đi Hải Phòng lấy đồ. Lão cho tôi số điện thoại người thân bảo lấy về Hà Nội thì gọi cho thằng đệ lão ra lấy vì Lão không ở nhà. Bà vợ lão cũng đang ở bên Anh với con nhóc. 

Đến 12h tôi lên xe đón thằng Gà để nó lái xe đi cũng tôi cho vui, tiện thể đi Hải Phòng thăm lão Bình Bạc. Đang mua ít Mắm tép xuống biếu lão Bình (lão thích món này) thì chuông điện thoại tôi đổ dồn đập. Số điện thoại hiện lên là số con em gái tôi.

Thấy số điện thoại nó tôi hoảng thực sự. Từ ngày tôi đi ra khỏi nhà, đây là lần thứ 2 nó gọi cho tôi. Lần thứ nhất là lần bà già tôi cấp cứu trong bệnh viện vì bệnh chảy máu dạ dày.

- Alô! Anh đây.

Dọng con bé khóc thút thít.

- Alô! Nói đi, có chuyện gì. Sao vậy chíp (cái tên ở nhà của nó).

- Anh Nam. Hu……hu………….

Tôi đã hoảng, chân tay bủn rủn. Lần này có chuyện gì lớn rồi. Lần trước nó không khóc lớn như thế này. 

- Em nói đi. Anh đây, cứ bình tình mà Chíp.

- Anh ơi. Em bị chúng nó cướp mất xe máy rồi. Còn bị thương nữa. Anh đến đây nhanh lên đi. Hu…. Hu……….

Tôi hoảng hốt khi nghe nó nói bị thương. Cái xe không quan trọng (nó đi xe SH của tôi để lại hồi đang ở nhà). Nó là em gái tôi, mà cũng là em gái duy nhất của tôi. Nghe nó bị thương, người tôi như bị điện giật, chân rung lẩy bẩy.

- Mày đang ở đâu. Tao đến liền.

- Em đang ở bên An Dương. Chỗ gần cổng chào. Anh đến nhanh lên.

Trả tiền rồi mà tôi chẳng thèm lấy mắm tép nữa tôi lên xe phi thẳng xuống An Dương. Trên đường đi tôi gọi cho Lão cường khất hẹn vì có công chuyện đột xuất, nói lão thông cảm. Mai mà rảnh thì tôi chạy xuống sớm. Lão có vẻ không vừa lòng, có phần bực dọc nhưng lúc này tôi cũng mặc kệ, chẳng còn tâm trí đâu mà nói khéo với Lão. 

Tôi chạy thẳng xuống An Dương chỗ con em gái. Thấy mọi người bu quanh, con bé ngồi một đống lù bù dưới đất. Quần áo rách tả tơi ở đầu gối và ống tay. Máu me chảy loang lổ. Mặt có một vết xước. Mái tóc thì lù xù.

Tôi mở cửa xe khi đám đông đang nhìn với ánh mắt tò mò. Tôi rẽ đám đông chạy lại ôm con bé. Con bé thây tôi đến khóc càng to.

- Thôi nào. Anh đây rồi. Để anh xem có sao không.

Tôi kéo áo, kéo ống quần nó lên thấy da xây sát tứ tung, máu kèm theo nước mô cứ rịn ra. Tuy tôi biết con bé không sao nhưng là Anh nó. Tôi thấy có chút xót lòng.

- Thôi không sao. Kể anh nghe xem nào. 

Có con mẹ bán nước mía, bu lại giãi bày.

- Mày là anh trai nó à.

Tôi gật cái đầu để đợi câu nói tiếp theo của mụ.

- Con bé đang mua nước mía thì có hai thằng đội mũ đi lại bất ngờ rút dao chỉa vào cổ. Con này sợ quá nó vất xe chạy vào quán. Hai thằng nhảy lên xe định chạy nhưng con bé chạy ra níu lấy đuôi xe. Địt mẹ, hai thằng kia rú ra làm con bé trượt ngã, mài mặt vào đường. Địt mẹ, chúng nó nhanh quá, tao chạy ra cũng không kịp. Thôi mày đưa nó vào Phường báo công an đi.

Nghe mụ nói mà tôi biết mẹ hai thằng kia cũng đang sổ nước bướm ở nhà. Mụ kể chuyện cho tôi mà mụ địt mẹ mấy thằng kia mấy lần. 

- Rồi, em cảm ơn bà chị. 

Tôi quay sang đứa em gái đáng thương đang ngồi khóc tu tu.

- Chíp, không sao đâu. Bây giờ ổn rồi, lên xe đi băng bó vết thương rồi vào báo Công An.

Tôi đưa con bé vào băng bó vết thương ở cái bệnh viện gần đấy. Rồi đưa nó đi sang công an Phường trình báo.

- Có chuyện gì? Hỏi ai.

Thằng trực ban hỏi tôi khi vẫn đang đọc tờ báo. Vì sao gọi thằng này bằng thằng thì đếm tuổi nó chắc còn thua tôi vài chục tháng tính từ ngày tôi và nó nhìn thấy ánh sáng qua khe hở nhỏ có đám lông bao quanh.

- Dạ. Chào cán bộ. 

Tôi thụt cái lưỡi lại khi biết mình đang ở xã hội chứ không phải trong trại. Nó nheo cái mắt nhìn rồi liếc sang con bé. Thấy băng bó tùm lum và dáng đi nhắc nhắc của con bé chắc nó hiểu ra vấn đề.

- Sao vậy. Trình báo hả.

- Vâng, con em gái tôi bị cướp xe máy ngoài khu đô thị.

- Ngồi đấy, đợi chút đến giờ làm việc. 

Thằng cha cán bộ cầm tờ báo đi vào trong. Nó để quên bao Vina với cái bật lửa trên bản, tôi thò tay lấy bao thuốc rút một điếu châm lửa hút. Tiện thể ngoảnh sang hỏi đứa em gái.

- Bố mẹ ở nhà khẻo không Chíp?

- Bố mẹ vẫn khoẻ. Sao anh không về nhà đi. Dạo này mẹ hay nhắc đến anh lắm đấy.

- Chắc ông bà không muốn anh về đâu. Mà dạo này mày cũng lớn ra đấy, mày có người yêu chưa vậy? Yêu thằng nào cho tử tế đấy.

- Yêu cái gì. Em gái anh mà dễ có người yêu vậy à. Có thằng nào đủ tiêu chuẩn đâu.

Trời, con bé bây giờ còn biết nổ nữa mới chết chứ. Đúng là em gái thằng Nam rồng. Không nổ thì thôi, chứ nổ thì kêu phải biết.

- Thôi đi mày, dạo này tự tin quá nhỉ.

Tôi cốc vào đầu con bé một cái. 

- Anh về nhà đi, phòng của anh mẹ vẫn dọn hàng ngày đấy.

Tôi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi. Chẳng nói gì. Giọng thằng trực ban vang lên làm cắt đứt suy nghĩ của tôi và con bé.

- Ai cho anh hút thuốc trong này. Chỗ này không được hút thuốc lá.

Thằng Gà nhìn tôi trợn cái mắt sex lên diễu cợt thằng trực ban. Nó ghé tai tôi.

- Tao gét thằng này. Mày muốn chơi thằng này không? Để tao cho nó nửa con hàng vào cốc nước cho nó phê.

Tôi trợn mắt với thằng Gà.

- Địt mẹ, nó lại đòi thêm nửa còn lại thì làm sao mày.

Tôi với thằng Gà cười hô hố trong khi thằng cha trực Ban ném tờ giấy và cái bút lên mặt bàn. 

- Viết tường trình đi. Nói rõ vào.

Tôi đưa tờ giấy và cái bút cho đứa em gái bảo ngồi viết bản tường trình. Tôi ngồi gõ gõ vào cái bàn cũ kỹ trơn bóng của Nhà nước. Thằng cha trực Ban lấy bao thuốc rút một điếu ra châm lửa hút. Nó đã quên luôn cái câu mới phọt ra khỏi miệng nó. 

Đang ngồi nhìn bâng quơ, tôi bắt gặp ánh mắt thằng trực ban nhìn vào cổ áo con em gái tôi. Con mẹ nó, cũng may mày còn là đàn ông. Tôi đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào mặt nó, thằng cha nhìn thấy tôi đang nhìn trừng trừng thì lấm la lấm lét nghoảnh cái mặt đi chỗ khác. 

Cuối cùng con em gái cũng viết xong bản tường trình. Đưa cho thằng trực Ban đọc. Nó lướt qua rồi bảo một câu chửng hửng.

- Ghi rõ ngày tháng vào dưới này.

Con bé lại cúi cặm viết thêm vào theo yêu cầu.

- Bây giờ anh chị cùng tôi ra hiện trường lấy nhân chứng. Bà bán nước mía đúng không.

Con bé gật cái đầu.

- Vâng. Đúng ạ.

Khi thàng cha cán bộ bước lên con Q5 của tôi đậu ở ngoài vỉa hè. Thằng cha đã thay đổi cách xưng hô.

- Anh chị nhà ở đâu. 

- Ở hoàn kiếm, đây là em gái tôi. Nó xuống nhà bạn chơi thị bị cướp.

- Dạo này bọn lưu manh liều lĩnh lắm. Con gái ra đường phải cẩn thận. Nhìn anh chị cũng tử tế tôi mới nói. Bây giờ mà bị cướp xe máy hay mất trộm khó tìm được lại lắm.

Tôi thừa biết thằng cha nói gì. Mà tôi cũng thừa biết nếu điều tra thì nó có tìm được xe không. Nhưng tôi vẫn làm cho đúng thủ tục một vụ án. Chở thằng cha cán bộ ra hỏi dăm ba câu mụ bán nước mía sau đó ghi ghi chép chép rồi tôi chở nó về lại cơ quan. Thằng Gà thì ngồi bên cạnh thằng cán bộ làm cái công việc tôi dặn. Xuống xe, nó ném lại một câu. 

- Có tin gì chúng tôi thông báo lại.

Tôi biết nếu chúng nó có tìm được lại xe thì chắc gì cái xe đó còn nguyên vẹn. Báo công an là để nếu lỡ hai thằng ôn cướp xe đang là các đối tượng truy nã, đang chạy trốn pháp luật ở các vụ án khác để xử lý thôi chứ tôi chẳng đặt niềm tin vào đấy.

OK. Thế là xong một công đoạn. Bây giờ mới tới công đoạn tìm kiếm xe thực sự. 

Thả thằng cán bộ về cơ quan, tôi cầm cái máy điện thoại lên gọi điện cho thằng “trố”, nó là dân buôn xe và cũng có số có má ở chợ xe Ngọc Hà. Rồi gọi tiếp cho thằng Sơn “buôn” chuyên tiêu thụ xe gian ở Phùng Hưng và Chợ trời. Nói rõ lý do và nhờ chúng nó tìm xe. Đúng buổi chiều hôm ấy thằng Sơn “buôn” gọi lại thông báo đã tìm thấy xe. Nhưng bọn chúng bảo đòi tiền chuộc.

Lúc thằng Sơn gọi, tôi với thằng Gà đang đưa con em gái đi ăn vặt rồi lên Vincom cho nó mua ít đồ. Lâu lắm rồi anh em không gặp nhau. Hẹn thằng Sơn luôn ở quán cafe Highland ở dưới sảnh tòa nhà. Chúng tôi xuống gặp nó. Xuống đến nơi, thấy thằng Sơn đang ngồi trong quán giơ cánh tay lên vẫy vẫy.

- Nam! Đây này.

Lâu ngày không gặp thằng Sơn thấy nó dạo này nhìn đẹp trai, chất chơi hơn hồi xưa. Thằng này trước đây hay đá bóng phủi với tôi. Tôi với thằng Gà và đứa em gái đến chỗ nó ngồi.

- Ngồi lâu chưa mày, địt mẹ dạo này phong độ nhỉ. Ăn vừa gái thôi mày, không tao đéo lấy được vợ đâu đấy.

- Tao có mà ăn thừa của 2 thằng mày. Gà, đại gia Gà. Nhìn gầy thế.

Thằng Gà nhìn xuống thân hình như con cá chình của nó. Nhìn lên hỏi thằng Sơn, lấy tay vỗ vào vai thằng Sơn một cái.

- Đang mốt đấy mày. Khỏe không thằng ôn. Lâu lắm tao mới gặp mày đấy nhỉ.

- Ừ, cũng lâu rồi.

Tôi với con em gái ngồi vào bàn. Hỏi thăm thêm thằng Sơn chút xíu rồi đi thẳng vào câu chuyện. Tôi kể cho anh em nghe. Thường bọn ăn cắp xe máy chuyên nghiệp ở các tỉnh phía Bắc sau khi ăn được hàng. Chúng phi thẳng một mạch xuống Hải Phòng hoặc Quảng Ninh hoặc là đợi mấy hôm mới phi xuống. Bọn nó tập kết ở dưới đấy rồi cho vào xưởng đúc lại số khung số máy rồi giao lại cho một tập đoàn chuyên hóa phép thành xe có nguồn gốc rồi lại tung ra thị trường chợ buôn bán xe. Hoặc có một loại vì thiếu tiền trả nợ chúng liều mình đi cướp hoặc trộm rồi đến thẳng hiệu cầm đồ nào quen thuộc rồi xin cầm với giá rẻ. Lấy tiền chung tiền Lô, tiền bóng mới thua hôm qua. Chứ chẳng thằng nào đi cướp xe máy về để đi tán gái hay lượn lờ cả.

Thằng Sơn là một thằng tổng đại lý chuyên thu mua hàng chuyển đi Hải Phòng. Nó có cả một cơ sở ở dưới đấy. Thằng nào có hàng là gọi thẳng cho mấy thằng đệ nó rồi chạy xuống đó sẽ có người nhận, trả tiền. Thường một con SH thì được mua với giá khoảng 2 đến 4 chục triệu. Nó thu mua luôn xe của bọn cầm đồ và ăn cắp. 

Tôi hỏi thằng Sơn.

- Bọn nó là thằng nào?

- Tao cũng có biết đâu. Nghe bảo có hàng cầm đồ ở dưới Hoàng Mai mới mua được con xe như của mày. Không giấy tờ của hai thằng nào đấy bán. Nó mua có 25 triệu, nó đòi bán lại 4 chục. Tao cho người xuống nói xe của người nhà thì bọn bó bảo đòi tiền chuộc. 25 triệu.

- Thế không biết hai thằng kia ở đâu à?

- Biết thế đéo nào được. Nó lấy tiền xong là lượn chứ để lại chứng minh thư cho mày tìm à?

Thằng Gà chỉa cái miệng thối vào.

- Hay xuống oánh bỏ mẹ mấy thằng đòi tiền chuộc đi. 

Tôi nhìn sang nó. 

- Địt mẹ mày nghĩ thế nào đấy. Mình có phải là cướp đâu. Thôi xuống nói chuyện với nó.

Tôi nhìn thằng Sơn rồi nói.

- Bây giờ mày đưa bọn tao xuống đó. Để tao nói chuyện với chúng nó. Nó tên gì mày.

- Ừ. Đi. Hình như tên Phương. Em ơi, thanh toán.

Tôi với thằng Gà cùng thằng Sơn lấy đăng ký xe máy từ con em gái rồi bảo nó bắt Taxi về nhà bạn trước rồi phi thẳng xuống dưới Hoàng Mai qua sự hướng dẫn đường của thằng em thằng Sơn qua điện thoại. Tìm được cái hiệu cầm đồ trên phố Bạch Mai. Tôi gửi xe ôtô ở xa, bước vào thấy 2 thằng ngồi trong cửa hiệu. Một thằng đầu trọc lóc, đeo cái dây chuyền to như sợi xích xe đạp. Thấy 3 thằng chúng tôi đi vào, thằng đầu trọc đang ngồi trước cái máy tính. Chắc đang chát sex.

- Có chuyện gì đấy.

Nó ngẩng cái đầu lên, nhìn thấy tôi. Cái mặt lấm la lấm lét. Mà tôi thấy thằng này quen quen. Nghĩ mãi không ra. Mà cái đầu mới tinh như thế này nhận ra thế nào được. Mà kệ mẹ nó là ai, cứ vào hỏi chuyện lịch sự chứ đánh nhau đéo đâu mà lăn tăn. Tôi đi thẳng luôn vào vấn đề.

- Ông là Phương phải không?

- Ông có phải là Phương không?

Mặt thằng này vẫn lẫm la lấm lét. Gật cái đầu vẻ lo lắng.

Tôi phủ đâu đầu luôn với nó.

- Tao có đứa em gái bị Cướp xe, nghe bảo mày mua được phải không. Nếu mày biết 2 thằng kia thì bảo nó trả lại xe. Còn không, tao lấy không đấy.

Thằng Gà ghé tai tôi nói thầm.

- Tao nhớ thằng này là thằng nào rồi, nó là dân của thằng Minh "bu". Hôm trước ngồi uống rượu trong hầm, hôm xử thằng Minh.

Đúng rồi, hèn gì nhìn thằng này quen quen. Biết nó là ai, tôi hỏi luôn.

- Mày là bạn thằng Minh "bu" đúng không?

- Thế này Nam ạ. Tôi cũng biết ông rồi. Nhưng ông hiểu cho tôi, xe tôi mua 25 triệu, bây giờ thế này nhé. Để tôi gọi cho ông anh bạn tôi, ông giới thiệu tôi mua xe, xem ông có biết hai thằng kia không rồi kêu nó đến trả lại tiền và trả xe cho ông. 

- Mày gọi đi.

Tôi dục thằng Phương. Thằng gà đứng sau nói với thằng Phương:

- Còn cái buồi tiền mà trả, mấy thằng đi ăn cắp về cầm tiền để gửi ngân hàng chắc?

Thằng này nhìn mặt ngu mà cũng thông minh ra phết. Tôi nói tiếp với thằng Phương.

- Thôi mày gọi đi, nếu tao lấy được lại xe tao đéo báo công an. Còn không tao cũng đéo biết thế nào đâu. 

Thằng Sơn đứng ở sau, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Nó lấy cánh tay húc tôi một cái.

- Mày định chơi luôn tao hả Nam. Thôi anh em nó làm ăn, đen đủi gặp xe người quen, giải quyết tình cảm. 

Thằng Phương cầm điện thoại đi ra ngoài gọi cho ai đấy rồi đi vào bảo.

- Nam ạ. thôi đen đủi, ông anh tôi đang tìm hai thằng kia lấy lại tiền. Ông bỏ qua, anh em làm ăn không may gặp chuyện này.

Tôi thừa biết quá đi chứ, chẳng qua nói chuyện với bọn chợ trời này là phải úp sọt nó trước không chúng nó lại lớn tiếng với mình ngay. Tôi gật cái đầu rồi nói với thằng Phương.

- Tao biết anh em làm ăn, nhưng tao mất xe thì cũng phải tìm lại chứ. Thế mày gọi cho ông anh mày đi. Bảo hai thằng kia vác tiền về trả lại mày rồi trả lại xe cho tao. Mội việc coi như xong.

Sau khi thằng Phương gọi cho ông anh, ngồi đợi tin tức một lúc, thì có 3 thằng đến bằng chiếc Toyota yaris. Một thằng là ông anh bạn thằng Phương. Vừa bước vào, thằng già nói với thằng Phương.

- Địt mẹ, hai thằng chó tiêu mất mười triệu rồi. Còn mỗi mười lăm triệu thôi.

Tôi hất cái mặt lên hỏi hai thằng đi theo. 

- Chúng mày cướp xe em gái tao à.

Hai thằng này nhìn cũng bặm trợn. Một thằng có cái sẹo ở mặt nói.

- Đéo phải tao. Con cặc gì mày mày lớn tiếng vậy.

Tôi thấy nóng mặt, tôi tưởng chúng nó là hai thằng cướp nên hỏi. Nếu không phải thì nó lắc cái đầu là xong chứ. Đằng này nó lại to tiếng. Nhìn hai thằng này tôi sợ nó chắc. Tôi lấy bình tĩnh.

- Tao hỏi nếu không phải thì thôi. Có gì mày mày to tiếng vậy. Mày làm sao?

Tôi tiến về phía thằng có cái sẹo, Thằng anh thằng Phương và thằng Phương chạy lại can tôi.

- Thôi, có chuyện gì đâu. Đen đủi mua cái xe cướp, anh em giải quyết tình cảm đi. Có gì đâu mà nóng.

- Thì em cũng có làm gì đâu, tưởng nó là hai thằng cướp xe nên em hỏi thôi. Tự nhiên nó xửng cồ với em.

Thằng mặt sẹo lại chu cái mồm lên.

- Hỏi thì mày cũng phải hỏi cho tử tế chứ. Mày là đéo gì.

"bốp". thằng Gà đứng gần thằng mặt sẹo, đá vào mặt thằng sẹo một cái vào mồm. 

- Địt mẹ mày, bây giờ mày làm sao. Bon tao đéo là gì cả, nhưng mày thích gì?

Cả hai thằng đi theo ông anh thằng Phương chạy lại quán nước cầm hai chai bia đập bể hai cái đít chai. Chạy lại phía tôi với thằng Gà. Lúc này tôi cũng hơi lo vì trong nguời không có thứ gì làm vũ khí.

Lúc này phải liều mình với hai thằng này thôi. Tôi bảo thằng Gà. 

- Đứng yên xem nó làm đéo gì nào.

Tôi với thằng Gà đứng nguyên một chỗ trước cửa hàng đợi hai thằng kia chạy lại.

Thằng sẹo cầm cái chai vỡ đít. chỉa về mặt tôi với thằng Gà.

- Địt mẹ chúng mày, Chúng mày thích đánh nhau phải không?

Tôi vẫn bình tình tiến về phía cái chai trên tay thằng sẹo. Vừa tiến vừa cẩn thận, cảnh giác.

- Mày đâm đi, địt con mẹ mày đâm đi. 

Thằng sẹo lao vào chọc tôi một cái vào bụng, cái áo rách toạc theo nhưng cái chai không trúng vào người. Tôi nhanh tay chụp vào tay thằng sẹo. Một Tay cầm không cho cái tay cầm chai của thằng sẹo di chuyển, tay còn lại tôi đấm thẳng vào mặt nó. đầu kia thằng Gà và thằng Sơn cũng kiếm đâu ra cái gậy gỗ dài khoảng 1m đang đuổi thằng kia chạy vào trong ngõ. 

Sau mấy cú đấm vào mặt, tay tôi cũng ứa máu. Ông Anh thằng Phương với thằng Phương chạy lại can tôi, kéo tôi ra khỏi thằng mặt sẹo. Ngưòi bây giờ thì bu quanh, người đi đường dừng lại xem đông. Máu trong người cứ hừng hực. Tôi ức chế và mất bình tĩnh. 

Tôi cởi luôn cái ao rách ra, vất xuống đường. Tay chỉ vào mặt thằng Phương và ông anh nó.

- Địt mẹ chúng mày, định kêu người đến chơi tao phải không. Thích gì tao chơi đến cùng. Xe tao đéo cần nữa. Chúng mày nuốt được không. 

Thằng Phương bỏ thằng sẹo ra để cho ông anh giữ lại, gãi bày với tôi. 

- Không phải đâu, tôi biết ông, tôi làm gì làm vậy. Chẳng qua hai thằng này đi chơi với ông anh ở đâu về rồi sinh chuyện thôi. Tôi thề, tôi đéo làm vậy đâu. ông anh tôi cũng vậy.

Lúc này thằng Sơn và thằng Gà cũng chạy về. Giọng thằng Gà.

- Phá mẹ cửa hàng nó đi. Địt mẹ chúng chơi bọn tao à. Địt mẹ thằng Phương, mày thích gì. Bốp

Thằng Phương dính một cái đầu gậy vào lưng. Nó lấy tay bấu vào lưng.

- Tao có làm đéo gì đâu. Tao thề.

Tôi biết thằng này chắc không dám vậy nên ngăn thằng Gà lại.

Tôi chỉ mặt thằng Phương.

- Bây giờ chúng tao về, chút nữa mang xe ra cửa Nam cho tao. Tao tin mày.

Tôi cởi trần cùng thằng Gà và thằng Sơn hừng hực máu đang chảy trong người lại lấy xe ra về. Ra cửa Nam ngồi đợi thằng Phương.

Rồi thằng Phương cũng phóng đúng cái xe SH của con em gái tôi ra với cái biển số đang nằm trong cốp xe. Nó trả lai tôi và than vãn việc mất oan 10 triệu. Tôi lấy 10 triệu ra đưa cho nó. Coi như đấy là cái đen đủi em gái tôi mất xe.

Mọi việc rồi cũng giải quyết xong, tôi về ngủ một giấc sau một ngày mệt mỏi. Sáng mai dậy sớm hơn bình thường vì tôi qua ngủ sớm, tôi phi xe ra quán Cafe ở Đường Thành gọi thằng Xăm và thằng Lốp ra ngồi ăn sáng, uống cafe chém gió. Mua tờ báo an ninh đọc cho đỡ buồn.

Cầm tờ báo tôi giật mình, chút xíu tôi làm rơi luôn điếu thuốc đang ngậm trên miệng.

Với tay chụp cốc nước trên bàn định làm một hớp lấy lại bình tĩnh nhưng nhìn lại bàn chẳng thấy cốc nước đâu. Thằng bồi đã đưa con mẹ gì ra đâu mà uống. Tinh thần tôi hoảng loạn thực sự bởi cái tít đen thui trên tờ báo. Cầm máy điện thoại lên định gọi thẳng sang cho con nhóc xem thế nào rồi lại tắt đi vì bây giờ ở Việt Nam là 8h sáng, bên kia mới 01h đêm. 

Rồi lại Quyết định gọi cho con nhóc vì gọi vào di động cho nó thì sợ gì. Lấy lại bình tình, ấn nút con nhóc, ngồi đợi tiếng chuông mà mồ hôi cứ tứa ra lấm tấm. Được một lúc thì con nhóc cũng bốc máy.

- A..... Lô......!

Con nhóc trả lời điện thoại kiểu ngái ngủ. Tôi cẩn thận trả lời.

- Em à. Đang ngủ à. 

- Vâng, em đang ngủ. Sao ... lại gọi giờ này vậy anh.

- Anh nhớ em quá thôi mà. Ngồi mình nghĩ đến em, nhớ không chịu được nên gọi cho em. Anh muốn nghe dọng nói của em chút. Cả ngày hôm qua anh bận quá nên quên nhắn tin với em. 

- Có thật không cuội. Hay hôm qua đi với con nào mà quên em thế. Em cũng nhớ anh lắm. 

Con nhóc vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi bình thường, điều đó chứng tỏ con nhóc chưa biết chuyện gì ở nhà. Tôi cũng không biết bà chị dâu đã biết chưa nữa. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến con nhóc của tôi. Tôi thương nó vô cùng, từ lúc này con nhóc sẽ có cuộc sống thay đổi. Một bước ngoặt của cuộc đời oái ăm, bất hạnh.

Tôi nói chuyện với nhóc thêm chút rồi không làm phiền nó ngủ. Gọi thằng bồi làm nhanh cafe uống và đợi 2 thằng em ra rồi bảo chúng nó ngồi chơi. Hẹn hôm khác, tôi phi thẳng đến nhà con nhóc đính chính lại tờ báo. Thông tin như thế này: Bắt trùm ma tuý xuyên Quốc gia Cường "trắng".

Cục CSĐT tội phạm ma túy Bộ công an vừa phối hợp với Cơ quan CSĐT tội phạm ma túy TP Hà Nội đã bắt gọn tên trùm ma tuý xuyên quốc gia Cao Văn Cường tại Nhà riêng ở Tây Hồ, Hà Nội. Trùm ma túy Cao Văn Cường (SN:1968), quê quán Hải Phòng, có hộ khẩu thường trú tại Quận Tây Hồ, Hà Nội.

Tên trùm này có thâm niên hành nghề buôn bán trái phép chất ma tuý đã gần 20 năm nay. Trước khi bị bắt, hắn là tên tội phạm có lệnh truy nã đỏ của Interpol - Viêng Chăn (Lào).

Từ những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, Cường đã được rèn luyện thành tay chân đắc lực trong đường dây buôn bán ma tuý lớn nổi tiếng ở Thái Lan và Lào. Đường dây này do một ông trùm ma tuý khu vực tam giác vàng người việt Nam cầm đầu. Đường dây bị tóm, Cường bị Cảnh sát các nước Thái Lan, Lào phát lệnh Truy nã đặc biệt với cái tên giả là Trần Bảo Trung. Vì chưa đủ chứng cứ nên Công an Việt Nam chưa Sờ gáy tên này.

Sau khi đường dây này bị triệt phá. Chẳng bao lâu, Cường lại trở thành một trong những tên trùm ma túy lớn nổi tiếng tại Lào và Thái Lan. Nhưng không bao giờ xuất hiện ở đấy.

Cục cảnh sát điều tra bộ công an đã lập chuyên án số ***H, sau 2 năm điều tra và thu thập tài liệu, Ban chuyên án đã đánh úp mẻ lưới lớn.

Ban chuyên án đã phối hợp với Công an thành Phố Hải Phòng bắt giữ một đàn em thân tín của Cường "trắng" lúc ý đang vận chuyển 34 bánh Heroin trong một thùng các tông bằng xe Camry BKS: **X 4953 ra khỏi TP Hải Phòng. 

Cùng ngày, Ban chuyên án đã ập vào đọc lệnh bắt giữ và khám xét 2 căn nhà, một ở Tây Hồ, một ở Điện Biên Phủ do Cường thường hay sử dụng. Ở Điện Biên Phủ (Chỗ này Cường thuê làm trụ sở công ty TNHH Đại Bắc) lực lượng điều tra đã thu giữ thêm 50 bánh Heroin và khoảng gần 20.000 viên Ma tuý tổng hợp......

Tôi phi xe đến tước nhà Lão, ngồi ở quán trà đá uống ly nước nghe ngóng tình hình.

Lấy ly nước từ tay bố già bán nước. Tôi hỏi dò lão.

- Hôm qua con đi qua đây thấy ở đây cái gì mà đông vậy chú.

- Hôm qua nó bắt thằng chủ cái nhà kia kìa, thằng Cường trắng. Nhưng đéo biết bị bắt vì cái tội kẹc gì. đéo biết báo đã viết chưa. Mà chắc là vụ gì to lắm, bọn nó còn bịt kín mặt thằng Cường đưa ra xe. Thằng này giàu lắm. 

Bố già làm một tràng như thằng cha bán rau ngoài chợ. Tôi ngồi một lúc lâu vẫn thấy cửa nhà đóng im lìm. Chẳng có ai ra vào. Cổng đóng kín mít. Đợi gần đến trưa, uống hết bao nhiêu là nước cho nên buồn đái căng cả dái. Tôi mà ngồi thêm chút nữa nếu bụng tôi vỡ tung ra thì dân khu vực này lội nước thì tội lắm. Vì cái tính thương người sẵn có trong người nên tôi ôm ku chạy ra nhà vệ sinh công cộng xả hết mấy chục ngìn trà đá vào cái bệt xí hôi hám của cái thủ đô ngàn năm văn hiến. Đái xong tôi cũng phi thẳng luôn xe về nhà với cái đầu rỗng tuếch và tờ báo. 

Chẳng biết con nhóc biết chuyện thì sẽ thế nào. Nó đã không cha mẹ nuôi nẫng từ bé, bây giờ không còn ông anh là người thân duy nhất trên cõi đời này thì nó sống thế nào đây. Cuộc đời nó thật éo le, ông trời thật bất công với nó. Tôi thương nó vô cùng mà cũng chẳng biết phải an ủi ai bây giờ. Với số lượng Ma tuý trên thì một thời gian nữa cái thân hình nguyên vẹn của Lão sẽ biến thành cục than tổ ong là chắc chắn. 

Mà ông Cường bị bắt, bà vợ đang ở bên với con nhóc. Thế thằng cu con Lão Cường ở đâu. Tôi đúng là thằng hay lo, hay nghĩ. Lúc chưa bị bắt lão Cường là đại bàng cơ mà. Thiếu gì anh em, thiếu gì người chăm lo cho thằng bé. 

Tôi vác cái đầu toàn bã trầu của tôi về nhà đợi đến tầm trưa gọi sang cho con nhóc thêm một lần nữa xem thế nào. 

Nhưng rồi trong đầu tôi phát hiện ra một điều ở trong báo có viết (Ban chuyên án đã phối hợp với Công an thành Phố Hải Phòng bắt giữ một đàn em thân tín của Cường "trắng" lúc ý đang vận chuyển 34 bánh Heroin trong một thùng các tông bằng xe Camry BKS: **X 4953 ra khỏi TP Hải Phòng)

Chuyện này chó chút gì đó mình đã nghe qua ở đâu đấy......

Có khi nào, thằng bị bắt ở Hải Phòng sẽ là tôi không nếu đứa em không bị mất chiếc xe hôm qua. Sao trùng khớp vậy. 

Nghĩ đến đây tôi thấy cuộc đời nó khốn nạn vô cùng. Tình cảm nó khốn nạn vậy đấy các bạn. Nhiều lúc vì cái tình, vì sự quen biết mà mình có thể sẽ lơ là đi sự cảnh giác với những gì đối diện mình. Tôi chắc chắn một điều, ở trên đời này chỉ có bố mẹ mình là mình không cần cảnh giác thôi. Chứ đừng tin tưởng bố con thằng nào cả. 

Nếu Lỡ ông bà già có lừa dối mình, lợi dụng mình nữa thì cái đó là vì số phận trời đánh của mình rôi, đừng trách người sinh ra mình. Họ có quyền sản xuất ra mình thì có quyền ném mình vào thùng rác. Lúc chính người thân đẻ ra mình mà lừa dối mình, bán rẻ mình nữa thì chúng ta cảnh giác làm cái đầu buồi gì với ai nữa mà mệt. 

Rồi đến trưa tôi lại gọi sang tiếp cho con nhóc. Nó bất ngờ vì hôm nay tôi gọi dồn dập. Nhưng tôi vẫn khéo léo nói chuyện để nó không nhận ra được chuyện gì khác là việc tôi nhớ nó, mà đúng hơn là nhớ cái múi mít Việt xuất khẩu sang châu âu. 

Đẩy câu chuyện sang một hướng khác, tôi đành lừa con nhóc muốn hẹn chị Dâu khi về Việt Nam gặp để nói chuyện về chuyện Tôi và nhóc. Nhưng con nhóc bảo chị đang chuẩn bị ra sân bay để chuẩn bị về việt nam, nghe bảo lão Cường đang ốm. Không có người chăm sóc thằng bé.

Tôi hiểu ra vấn đề, bà chị dâu đang dấu con nhóc. Trước mắt tôi đã yên tâm về con nhóc. Còn chuyện lão Cường bị bắt, đấy là số phận của Lão. Chắc lão làm cái nghề này lão đã biết cái kết nó sẽ diễn ra. Các bạn biết đấy, những ông trùm Ma tuý sau khi bị bắt và nhận án tử hình rất ít người xin được giảm án. Một mặt vì họ biết không được, một mặt vì biết trước đây là cái giá của sự giàu có.

Những ngày sau tôi vẫn ăn, vẫn chơi vẫn làm việc nhưng không thể nào thôi nghĩ về con nhóc, thương nó vô cùng mà chẳng biết lấy ai để vỗ về an ủi. Tôi thèm khát cái mái tóc óng mượt của nó, thèm khát cái mùi thơm nhẹ nhàng của da thịt con bé. Tôi chỉ muốn được ở bên nó dù chỉ là lau nước mắt cho nó. Tình dục đối với tôi lúc này không còn quan trọng lắm. 

Còn chuyện Lão Cường bị bắt, tôi suy nghĩ đó là điều tất yếu phải xảy ra. Lão bị bắt, tôi còn đổ vỡ sự tôn trọng của tôi cho lão, đổ vỡ một ít niềm tìn về xã hội. Gieo gió ắt sẽ gặp bão. Rồi khoảng một tuần cũng trôi qua, chẳng có điều gì xẩy ra ngoài việc nhắn tin quan tâm đến nhóc. Đầu óc cũng đỡ suy nghĩ hơn.

Có hôm lão Bình còn gọi điện xuống hỏi tôi về chuyện Lão Cường. 

- Mày biết thằng Cường bị bắt rồi chứ.

- Vâng, con biết rồi bố. Bố làm như con không biết chữ không bằng.

Tôi kể hết sự tình với lão, kể chuyện tôi yêu con nhóc, lão cường định gài tôi. Lão lên mặt dạy tôi như cha thánh.

- Mày ngu lắm con ạ. Mỗi bước chân mày bước đi là một sự trải nghiệm, tao nghĩ mày nên bước thật nhanh về nhà mà giặt quần lót cho mẹ mày đi. Nhanh mà lấy vợ. 

Không lẽ tôi chửi lão già này trong điện thoại. Nhưng không hiểu sao cái đầu tôi lại gật gật như lão đang đứng trước mặt tôi vậy.

- Vâng, con biết rồi bố. Bố lên lớp con sao đến giờ sắp xuống lỗ rồi mà bố vẫn ở một mình. Đến cái quần lót cũng không biết khi ngâm nước nó thế nào còn bày đặt kêu con đi giặt.

Tôi nói xong cười hố hố trong điện thoại, lão chửi tôi teo tua như tát nước, chỉ thiếu điều chưa thấy nước bọt lão văng từ Hải Phòng xuống Hà Nội. Chắc thằng nào ở Bắc Ninh đang tắm nước bọt của Lão già lắm mồm cũng không chừng. 

- Mày coi chừng đấy, cuối tháng tao xuống Hà Nội chơi nửa tháng. Mày chết với tao. Chuẩn bị tiền đi, đưa tao với chị hai mày đi phá Hà Nội. Nghe chưa con.

Tôi nghĩ ngay đến “cụ mái” hôm trước lén vào Khách sạn cùng lão hôm ở nhà Vinh Con về mà chút xíu sặc nước bọt. Tôi châm thêm lão câu nữa.

- Vâng, để em mua cho hai anh chị hai cái batoong trước để đón anh chị đi chơi cho an toàn. Chị nhà mình có ăn trầu không anh. Để em ...

- Mày tin là tao móc mắt mày ra không thằng đầu buồi. 

Tôi cười hô hố rồi lão cũng dập cái máy trong tức tôi. Một lúc sau thấy có tin nhắn: “Đm Thằng chọi con”.

Câu chuyện vui giữa tôi và lão Bình cũng không làm tôi bớt lo lắng về tình yêu của mình bên kia bờ biển. 

Mấy ngày hôm đó, tôi tâm trạng và buồn bã hơn. Nhiều lúc tôi hay lang thang đi bộ trên con phố gần nhà, thả đít xuống uống ly trà đá ngay đầu ngõ. Ngồi nhâm nhi điếu thuốc với bộ não toàn những hình ảnh thời thơ ấu sôi động, vui vẻ cùng đám bạn trong phố. Mắt hướng nhìn về căn nhà có hơi ấm thân thương của những người trong gia đình. Không biết lúc bấy giờ bố mẹ tôi đang làm gì trong đấy. Hay là đang ở ngoài đường. Đứa em gái đang làm gì, có đi học không. Tôi muốn chạy một mạch đến trước cánh cửa, mở cửa nhảy lên tầng chui vào phòng, ném cái thân mình lên chiếc đệm quen thuộc và ngủ một giấc thật dài. Nhưng hình ảnh ông già lúc chửi tôi làm cái tự trọng rẻ tiền của mình lấn át suy nghĩ ngay lập tức.

Mấy ngày hôm nay, cái My cứ gọi điện liên tục, rủ đi về Quảng Ninh chơi. Từ hôm đi chơi với nó về thì cũng thỉnh thoảng gặp nhau, trêu đùa nhau chứ tôi cũng không muốn đi sâu và kéo dài mối quan hệ với My lắm vì thời gian vừa rồi tôi có Phương Anh bên cạnh, tình yêu với Phương Anh làm con dê trong lòng tôi hình như đã biến thành con cừu bên xứ scolen lạnh lẽo. Mà thời gian này cái My nó cũng đang về quê nghỉ hè. Nhưng lúc này, tôi thấy cái đề nghị của cái My cũng đúng dịp nên đã hỏi thằng Gà rồi quyết định cuối tuần đi Hạ Long chơi. Thằng Gà thì hai từ bận rộn là một thứ gì đó xa xỉ đối với nó. Nghe đi chơi là ông cậu lăng xăng ra mặt. Lúc này đi chơi một chút chắc tinh thần nó thư thái hơn.

Hôm đi chơi Hạ Long, gồm tôi và thằng Gà, thằng Xăm, Lốp. Cái My, Huyền và một cặp đôi bạn của cái My, cũng người Quảng Ninh nhưng học ở HN. Về đến nhà cái My tôi thật sự bất ngờ bởi sự hoành tráng, xa hoa của căn nhà. Một ngôi biệt thự ven thành phố, trên cái đồi cao với diện tích cỡ bằng mẫy chuc cái “hộp diêm” ở HN cộng lại. Biệt thự được xây kiểu hiện đại, phong cách châu âu. Sân vườn, tiểu cảnh rộng thênh thang. Riêng cái cổng ốp đá tự nhiên cũng đã thấy chủ nhà “bần hàn” cỡ nào. Ở Hà Nội, để xây được ngôi nhà như vậy chắc cũng cỡ các Đại gia tiền trăm triệu đô la chứ chưa nói triệu phú.

Ra đón chúng tôi là mẹ của My. Bà cỡ 45 tuổi gì đó, giống con gái bà kinh khủng, không sang trọng cho lắm nhưng cũng toát lên vẻ sung sướng. Chạy theo sau là 2 con bé hình osin ra bê đồ. Chúng tôi được bố trí ngủ ở hai phòng trên tầng 4 của ngôi nhà dành cho khách. Trước lúc về, cái Mỹ có dặn dò với tôi và mấy đứa. Về ông bà già hỏi thì nói học cùng lớp với My. Mẹ kiếp, tôi gạt phăng cái ý tưởng điên rồ của con bé. Tôi nằng nặc đòi ra khách sạn nghỉ cho thoái mái và chỉ đến nhà chơi thôi nhưng cái My nó cứ nhất quyết đòi đến nhà nó ở vì đã lỡ báo với bố mẹ nó, mà ông bà già cũng không cho phép bạn của nó ở Khách sạn khi cùng nó đến Quảng Ninh chơi. Cuối cùng tôi cũng chiều theo nó và đành dừng lại cái shop quần áo ven đường trong thành phố mua một số áo loại kín cổng cao tường để mặc. 

Hai con bé osin đưa chúng tôi lên phòng. Nam với Nam, nữ với nữ. Phòng nào phòng đấy rộng thênh thang, tinh tươm sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Tắm rửa ăn mặc xong xuống nhà ngồi nói chuyện với bà già cái My. Bà hỏi chuyện học hành, ăn ở, nhà cửa từng đứa. Có vẻ bà già rất hiếu khách.

Đang nói chuyện rôm rả thì chiếc Camry đen thủi chui vào cửa. Ông già bệ vệ bước xuống, nhìn thấy trong nhà có khách. Mặt ông tươi cười hớn hở. Con My chạy ra ôm lấy tay thằng cha mà hồi xưa bem mẹ nó để bây giờ bắt nó phải hít hít, thở thở mỗi ngày ở cái thế giới này, cầm cái cặp da dùm ông rồi xăm xoe giới thiệu chúng tôi với bố nó. 

Ông già thật sự phong độ, Ông cao cỡ chừng 1.75, thân hình hơi mập nhưng gọn gàng của người trung niên. Cái bụng hơi phình ra chút xíu. Ông vui vẻ đứng nhìn lướt qua từng đứa một, ánh mắt ông dừng lại ở thằng Gà. Cái thằng dị hợm nhất chúng tôi.

- Con học trường nào?

Tôi chút nữa bật cười ra thành tiếng vì cái mặt ngô nghê của thằng Gà

Cái My nhanh trí.

- Anh là Bạn anh Nam đó bố. Anh mới ra trường ở Đại Học Kiến trúc đấy. Anh vẽ đẹp lắm.

Phải nói nhìn cái mặt và bộ tóc như cái nồi úp trên đầu của thằng Gà thì bọn trẻ con nó còn chẳng dám ăn cơm huống chi ông già con My. Ông già con My gật cái đầu miễn cưỡng và cười một nụ cười tinh quái. Thằng Gà thì đã hiểu ra vì sao từ lúc trên xe đến giờ tôi không muốn đến nhà con My ở. Chiều hôm đấy, ông bà già mời cơm chúng tôi ở một nhà hàng sang trọng gần bờ biển. Lão già uống rượu như uống nước lã. Tôi với mấy đứa, thằng nào cũng phê như con dê nhưng vẫn đủ tỉnh táo để lái xe cả hội đi Bar chơi. Đây cũng là lần đầu tiên cái My đến Bar ở cái Thành phố này. Ở đây người ta ăn chơi cũng không kém Thủ Đô là mấy. Cái My cứ đứng bên tôi cọ cặp vú mềm mại vào cánh tay làm rượu càng nặng thêm. Khi con ku động đậy trong quần tôi mới sực nhớ đã mấy tuần nay nó chưa gặp bạn gái nó lần nào. Sao mình lại vô tâm thế không biết.

Đang say, nhạc lại hay. Kéo con bé vào đứng trước mặt, ôm luôn vào eo, tựa cái cằm lên vai rồi đong đưa theo nhạc. Lâu lắm rồi tôi mới gần gũi cái My từ cái lần đầu tiên trong quán Karao. Cái My cũng cầm lấy bàn tay tôi đang để trước bụng nó mà lắc cái mông cà vào phía sau nơi có con ku của tôi. Được một lúc thấy cái My cầm cái điện thoại đang đỏ đèn rồi ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi hiểu ý buông tay để con bé ra nghe điện thoại. Lúc vào thì không phải một mình nó mà đi cùng một con bé xinh đáo để. Cái đầu tiên ân tượng đối với tôi là anh mắt sắc lẹm, cái mũi cao, trong anh dèn vũ trường thì chưa dám chắc nước da thế nào nhưng công thêm cái thân hình, cặp vú bốc lửa toát ra từ chiếc áo hai dây và chiếc quần sọc bò tràn đầy sức sống thì phải khẳng định là đẹp. Chiều cao chắc cũng xấp xỉ Phương Anh của tôi. Mà phải nói, con gái Quảng Ninh ở gần đống Than mà sao họ có nước da trắng và khuôn mặt đều đều nhau như chẳng ai xấu cả. Hay là tôi uống nhầm rượu trên Móng Cái về nên hoa mắt. Mẹ tổ cha cái thằng tàu.

My ghé tai tôi và mấy đứa giới thiệu là bạn thân của nó. Tên Thu. Làm việc và sống ở Quảng Ninh. Hai đứa là bạn thân từ bé. 

Thấy cái Thu vào là mặt mày anh em khác hắn, gái lạ có khác. Kể cả thằng cha bạn Thu đi cùng người yêu cũng thể hiện ra mặt. Từ lúc có con bé thu, tôi thấy hình như mình đã tỉnh rượu. Nghĩ thầm, ở nhà mà có con này ngồi ở cổng, mỗi lẫn đi uống rượu về thấy nó mà khoan khoái thế này thì khác gì uống sừng tê giác. Tôi cầm ly rượu kêu anh em cạn và không quên đưa cái ly chúc nhân vật chính cho đêm nay. Không ngờ, em nó là một cây rượu hạng nặng của bàn chúng tôi. Nhìn em cũng vui đáo để. 

Con bé cười với tôi làm tôi như điện giật, không hiểu ông bà già sao lại sinh ra cái thằng đã trời đánh mà lại dâm dê, còn đa tình nữa mới chết chứ. Bao nhiêu tật xấu ông trời ổng nhét vào con người tôi hết thì phải. Con bé Thu nhón chân ghé tai hỏi:

- Anh tên gì nhỉ? Anh là bạn của My à?

Tôi thì tiếc hùi hụi. Nếu nó hỏi thẳng mẹ là anh đẹp trai lắm, con ku ai anh dài bao nhiêu phân, anh ở Khách sạn nào có phải thiết thực hơn không. Bố không phải là bạn nó không lẽ bố là kẻ thù của nó à. Đứng đây làm chó gì.

Ghé sát tai Thu tôi phả luôn hơi rượu vào cổ.

- Anh Tên Nam. Gái Quảng Ninh còn ai xinh như em nữa không, anh chuyển về đây sống luôn.

Thu biết tôi nói đùa nhưng vẫn cười toe toét.

- Gớm, trên Hà Nội thiếu gì gái đẹp mà xuống đây mò mẫm. Mà ở đây ai là người yêu con My vậy anh?

Chết rồi, nói không có cũng dở, nói có cũng dở. Biết nói sao cho hợp lý đây. Ánh sáng của lối thoát le lói khi nhìn thấy mặt thằng chó Gà đang đút tay túi quần mặt lạnh tanh kiểu nguy hiểm. Tôi chỉ tay vào mặt con khỉ đột.

- Anh này em. Nó là Kiến trúc sư đấy.

Tôi cười ngặt ngẽo khi nhớ về tình huống lúc chiều. 

Mẹ kiếp, con bé nhìn dễ thương đáo để. Lúc đi ăn tôi để chuẩn bị đi hát Karaoke. Tôi mới nhìn kỹ nó. Nước da trắng bóc, phải nói Thu chắc chắn là một hót girl của cái Thành phố của những cục than này. Đến quán ăn nhìn cái kiểu ăn uống của con bé tôi đoán chắc nó cũng là một tiểu thư chứ chẳng chơi. Gọi tô bún ra mà Thu ngồi khêu khêu, húp húp như con mèo. Đang mải ăn vì lúc tối ngồi với lão già nhà cái My lo uống rượu nên quên mắt ăn. Cái My bảo:

- Tôi nay không say không về nhé. Thu, mày tối nay ngủ lại nhà tao luôn. Gọi điện về đi.

Tôi yêu con My vô cùng. Định mang bún lại đút cho nó ăn luôn nhưng sợ nó biết được ý nghĩ dâm tà của mình nên thôi. Thằng Gà thì nhanh nhẩu dơ hai tay lên rồi phun ra câu:

- Thôi, anh không ngủ với Thu đâu. 

Tôi thấy gét thằng khỉ quá nên chém nó câu:

- Chắc chắn rồi thằng Ngộ không ạ. Thu làm gì đu trên cây ngủ được như mày.

Cả hội cười sặc sụa vui đáo để. Phải nói, lúc này đi chơi là thời điểm xả stees tốt nhất, tôi cũng vui và quên đi cái vụ của Phương Anh. Chuyến đi chơi làm tôi thoải mái vô cùng. Ăn xong cả hội đi hát. Điều làm tôi bất ngờ là dọng hát của Thu. Tôi đã đi chơi và hát với một số Ca sỹ, văn nghệ sỹ. Dở có, đẳng cấp có. Nhưng cái dọng của Thu hay không kém các nghệ sỹ lừng danh. Đặc biệt là các bài nhạc Hải Ngoại. Tôi cũng xăm xeo song ca một bài, cái giọng của tôi nghe cũng có vẻ hợp với Thu. Hát xong cả hổi vỗ tay ầm ầm. Thằng Gà cúng tí tởn đứng lên chơi một bài, ai cũng bịt miệng cười nắc nẻ, đã thế nó còn chơi bài “tuyết yêu thương” của thằng chọi con Young uno. May thay với cái dọng vịt đực của nó, đến đoạn đọc ráp thì vừa hay vừa nhộn làm không khí cuộc chơi càng vui vẻ. Cũng lâu lắm rồi, tôi không đi du lịch và vui vẻ như thế này. Cuộc vui có lúc cũng làm tôi thêm nhớ gia đình, nhớ cái thời cứ đến hè. Cả Nhà tổ chức với các gia đình bạn bè đi các bãi biển để nghỉ mát.

Đêm về đến nhà đã 12h. Cả hội leo lên phòng ngủ. Tôi với Gà, xăm lốp cùng thằng bạn cái My ngủ một phòng, nằm la liệt dưới đất, trên giường. Huyền và người yêu thằng Bạn My ngủ một phòng. Riêng Thu ngủ cùng phòng với My ở tầng 3. Mẹ của Cái My ngủ với ai tôi cũng chẳng biết vì đi về là chẳng thấy ai nữa. Còn mỗi hai con Osin ra mở cổng. Mà chắc bà đang ngủ với trai. Cái Lão lúc chiều hỏi đểu thằng Gà.

Đang nằm thiu thiu chuẩn bị ngủ. Điện thoại kêu “tít”. Bà mẹ cái bọn nhà mạng, quảng cáo gì cái giờ này....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #troc