Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ke lieu mang 2512 2

Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên. Bốc cái máy lên.

- Alô! Anh nghe Thắng ơi.

- Thằng Minh “bu” hỏi em về anh đấy, nó xin em số điện thoại Anh.

- Nó là ai? có chuyện gì mà hỏi tao vậy.

- Nó ở Trần Khát Chân, đang cua con My. Nó hỏi em có biết anh không. Anh như thế nào, có phải tối qua đi với con My không? Nó nghe bạn con My kể lại.

- Thì mày cho nó số điện thoại xem nó hỏi cái gì tao? được rồi, Anh cảm ơn.

Câu chuyện vỡ vẩn Minh “bu”, Minh “bú” gì đấy làm tôi bực mình. Những chuyện va chạm với đám lưu manh làm tôi chán ngán. Thôi kệ mẹ nó đi, mịnh *** con người ta đàng hoàng chứ có *** trộm đâu mà sợ chứ. Đang nằm suy nghĩ lan man, nghĩ ngay đến con bé Phương Anh. Chụp cái điện thoại lên, gọi cho con bé. Bên kia nghe giọng con bé thật dễ thương (ở bên nước ngoài lâu nên giọng nó đã trở nên có khác chút xíu so với âm điệu của Hà Nội).

- Alo, anh “mắt toét” à?

Con bé cười khúc khích trong điện thoại. Tôi hơi bực mình rồi đấy.

- Mắt anh xấu thật à Phương Anh? sao em biết số điện thoại anh vậy?

- Hôm qua, trong quán Bar em lấy điện thoại anh gọi cho đứa bạn, tối về thấy cái điện thoại không có dữ liệu gì nên mới nhớ đến anh nè.

- Thế bây giờ làm sao hả em?

- Khi nào anh đi sửa cái máy kia, gọi cho em để em ra chỗ cửa hàng bảo người ta chuyển dữ liệu bên kia sang cho em luôn, tiện thể em cài ít game luôn. Tôi về không có gì chơi buồn muốn chết.

- Thế 2 giờ chiều nhé Phương Anh. Mà nhớ xin Anh Cường đi với anh nhé. Nhắn địa chỉ cho anh.

- ABC, đường Âu Cơ. Bye anh Nam.

Tút.....tút..........tút........

Vất cái điện thoại sang một bên, đạp cái chăn ra khỏi chân để lộ đôi chân trần với cái quần xịp màu trắng. Đầu óc có chút hưng phấn hẳn lên pha chút lo lắng. Hôm nay nhiều việc rồi đây. Hai cái tên “Phương Anh” và Minh”bu” nó cứ lẩn vẩn trong đầu.

Đánh răng, rửa mặt, tắm, chải, xịt chút nước hoa, thay quần áo sau đó vơ đống quần áo bẩn bỏ vào chiếc túi ni lông to đùng ném lên xe đưa đi ra hiệu giặt là (trước đây tôi có mấy thằng em chuyên lo việc này). Anh em thấy cuộc sống của tôi nó buồn tẻ không? có thể anh em công việc bừa bộn, không được nhiều thời gian như mình muốn nên thây tôi như vậy lai bảo: sướng. Đối với tôi, đã quá chán cái cảnh không gia đình, không hơi ấm máu mủ nó buồn đến tê lòng. Đêm trời mưa, anh em thử ở một mình trong căn nhà. Đắp cái chăn, nằm co ro lãnh lẽo, tiếng mưa thì rôi lộp bộp ngoài kia. Dù có nằm trên đống tiền thì chẳng khác nào nằm ở bến xe bus.

*************

- Phương Anh hả, anh đang đứng ở ngoài rồi nhé.

- Vâng, đợi em chút xíu, em ra liền.

Bỏ tay lên Vô lăng vừa nghe nhac, vừa gõ gõ ngón tay lên đó. Hôm nay trời nó đẹp vậy trời. Không nắng, không mưa, nhìn ngoài đường bà con ai cũng mặt mày tươi tỉnh. Đám công chức đang ngái ngủ phóng xe máy đến cơ quan, mấy bà bán hoa dạo đẩy chiếc xe đi dọc con phố sầm uất, quán trà đá giờ này đông hơn bình thường bởi những ông già, nhân viên các kỹ ốt, gã xe ôm kèm thêm mấy thằng lưu manh sống ở xung quanh sau giấc ngủ trưa mệt mỏi ra kêu cốc trà đá súc miêng, nhâm nhi điếu thuốc. Đó là văn hóa từ rất lâu đời của người Hà Nội, hồi tôi biết chạy tung tăng với đám bạn trong phố, trên vỉa hè ở khu vực phố cổ Hoàn Kiếm, tôi đã ăn sâu cái hình ảnh này vào tâm trí. Ấy thế mà lúc tôi được “trúng thưởng” một con @, sau đó vào trại giam số 6 Bộ công an ở tận Nghệ An để “lĩnh thưởng” (quê hương thứ 2 của tôi đấy anh em), tôi đã nhớ Hà Nội đến quặn lòng.

Có thể tôi là thằng lưu manh đa sầu, đa cảm. Nhưng tôi dám chắc với anh em Lầu xanh, nếu mình gắn bó với mảnh đất nào từ khi sinh ra cho đến khi mình bước chân rời xa nó. Anh em không có chút nhớ nhung, không có chút yêu thương trân trọng thì có lẽ nên mua vé máy bay sang Irac sống cho nó nhanh chết. Hơi quá mồm, anh em thông cảm nhé.

Em có nghe Hà Nội những trưa hè.

Trà đá, quán cóc làm ồn ào con phố. 

Ốc luộc vỉa hè cay xé đến tê môi.

Hà Nội về chiều nhớ lắm Phương Anh ơi.

..........

Đang làm bài thơ định tặng con nhóc Phương Anh, thằng cha bán tàu phớ đi bên cạnh rao “Phớ.................” làm tôi tụt cả hứng. Đùa vậy thôi chứ làm thơ tặng con nhóc Teen thời buổi này chắc nó về bảo lão Cường cho tôi sang Anh du học, còn nó ở nhà đi đòi nợ, làm bóng lắm.

Mà nghe bảo bọn Tây nó làm việc đúng giờ lắm cơ mà. “Chút xíu” của con nhóc này chắc tôi viết được cho anh em Lầu xanh đọc chừng 5 chặp là cái chắc. Lát ra gọi nó là con bé bán kẹo cao su mới được. Đứa nào ngu yêu phải con nhóc này chắc mang một nỗi khổ như con hươu cao cổ luôn là chắc.

Qua tấm kính trước xe, một con bé bước ra từ ngôi biệt thự kiểu Pháp, váy ngắn ngang đùi, áo thun kiểu cách rất cá tính. Nó giống với kiểu học sinh cấp 3, trốn trường diện đồ hiệu đi chơi. Phải nói là rất xinh, Hót girl Midu, Mi“đú” gì đấy trên mạng Intơloét xách dép cho con bé này đi chơi không anh em ạ. Thôi, bỏ con bé Phương Anh lại rê con này đi chơi có vẻ hợp lý hơn đây. Đang suy nghĩ vậy, con bé tiến lại gần hơn chiếc xe tôi đậu dưới vỉa hè. 

Há hốc mồm. Hoá ra con bé Phương Anh nhà lão Cường. Kiểu này thằng già có bắn mình gãy chân thì cũng phải có ý xấu với con này thôi. Nói vậy chứ tôi đã từng dính vào tình cảm với một con bé tiểu thư nên tôi cũng hơi ngại. Lúc yêu thương thì rất mặn nồng, quyến rũ, nhưng trở về cuộc sống hàng ngày mình là thằng không phục bất kỳ ai lại đi phục vụ mấy con bé này chắc tôi không chịu được.

Cánh cửa đã mở ra, mùi nước hoa thì xộc vào, cả con nhóc nữa, làm không khí trong xe như huyền ảo hẳn lên. Tôi cứ tưởng cuộc chới lúc tôi qua còn chưa kêt thúc chứ. 

- Lâu không anh Nam? 

Con bé nở một nụ cười làm lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp như hạt bắp ngô thái lan vậy (bắp ngô thái nó màu vàng nha).

Ở Tây về có khác, nó kèm theo chữ “Nam” sao tôi thấy gẫn gũi thế không biết. 

- Sao cứ nhìn em với anh mắt xấu xí đó vậy?

Con này làm tôi ức chế rồi đó nha. Đứa nào chê tôi gì cũng được. Ít tiền, hèn nhát, dâm tà …… thế nào cũng được. Riếng cái nhan sắc ông bà già tôi nặn cho là xúc phạm bậc phụ huynh đó. Cút……………. Định mở miệng ra chửi con “chọi” nhưng miệng cứ cứng như thằng Ku tối hôm qua vậy.

- Răng em còn dính thức ăn kìa.

Tôi trông lúc đấy chẳng giống thằng lưu manh chút nào, ngoài bộ óc.

Con bé cúi mặt, đỏ như gấc mở cái túi xách Louis vuitton rút vội chiếc hộp phấn bé xíu mở ra đưa lên hàm răng đang nhe ra như mấy con “cún không lông” trên Nhật Tân vậy.

- Anh cũng được đấy. Coi chừng em.

Con nhóc dơ hộp phấn lên kéo ra sau như chuẩn bị phi nó về phía mặt tôi rồi hạ xuống bỏ vào túi.

- Đi thôi, không chơi với anh nữa đâu. Đồ quỷ

Con nhóc này nói chính xác. Thằng Nam “rồng” bị con Quỷ trong người nó mở cửa xe đạp ra rồi. Con Quỷ đang lái xe chở mày đi đấy chứ. 

Con nhóc giả vờ dận dỗi nhín dễ thương quá. Lúc này, vừa lái xe vừa liếc con bé như thằng cha bị lé. Ngồi gần mới thấy con nhóc xinh thật. Cái mũi cao vừa phải của người châu á, cặp mắt đẹp long lanh chứa đựng chút buồn, cái miệng với bờ môi hồng thì khỏi phải khen cho anh em dễ tưởng tượng. Từ trước tới giờ tôi chưa thấy ai xinh như con nhóc. Con My 8 điểm. Tôi phóng khoáng hơn thằng cha Lê Hoàng trên cặp đôi hoàn hảo cho con nhóc đến 9,9 điểm. Còn 0,1 điểm để bọn hoa hậu thế giới nó tranh nhau.

- Nhà anh Nam ở đâu?

Chết rồi, đứa trẻ bất hạnh như tôi nghe câu hỏi này hai hàng nước mắt chuẩn bị lăn xuống. Ngẩng cái mặt nhìn lên trần xe cho nước mắt nó chảy lại vào trong (tôi bị ông bà già đuổi ra khỏi nhà, chuyện này kể sau nhé).

- Hoả lò.

- Anh bao nhiêu tuổi vậy?

Tôi nở một nụ cười kèm theo nỗi buồn được cái lưới thè ra để che đi. Chắc em nó tưởng nhà tôi ở gần Hoả Lò đây. Qua được cau hỏi hóc búa.

- 28 rồi em. Còn em?

- Em mới có 23 à. Anh làm nghề gì vậy anh?

Xong! Tao đi chém nhau, móc túi (suy nghĩ). Con nhóc này hỏi giống mấy thằng “bán @” trên quận quá trời luôn. Tôi gét cay gét đắng cái kiểu hỏi cung của bọn chúng. Đúng là ông bà ta có câu: “gét của nào trời trao của đây” không sai vào đâu được. Đang suy nghĩ không biết trả lời nó thế nào, cái miệng của tôi buột ra một câu ngu nhất quả đất.

- Giống với anh Cường của em.

- Wao. Có thật không đấy? Đang còn trẻ thế này mà biết kiếm tiền từ Bất động sản rồi cơ à?

Nghe cũng có vẻ hợp lý nha. Cái BMV X6 của thằng Gà làm tôi giống lắm chứ bộ. Con nhóc này đúng là xinh nhưng cái đầu nó ngu như con Ku. Anh nó buôn bán bất động sản mà lúc tối đập vào cái bàn, mấy thằng chọi đái ra quần vậy à. Nhưng chắc lão Cường “trắng” không muốn con nhóc biết lão là ông Anh Đại. Nhiều lúc nói dối nó có lợi cho người khác vậy đó anh em ạ. Ít ra là cho con nhóc và tôi lúc này.

Tôi chúa gét nói dối (trừ khi đi chăn rau ra nhé), nhưng người ta nói thay mình thấy hợp lý thì không khó chịu cho lắm. Lại vượt qua được một câu hóc búa nữa rồi. Tôi như thí sinh đang đi thi “học sinh thanh lịch” vậy. Điều hoà mát rượi mà mồ hôi lấm tấm trên mũi.

- Em thèm kem tràng tiền quá, lâu không ăn. Anh Nam chở em ra đấy ăn được không? Em đãi anh. 

----------------

Phóng xe ra đến Bờ Hồ kiếm chỗ đậu xe, dúi vào tay thằng cha giữ xe 100k không lấy tiền phụ. Tôi và con nhóc Phương Anh lững thững đi bộ về phố tràng tiền qua con hẻm có cái hiệu sách trên phố Nguyễn Xí ngắn cũn ra phố tràng tiên mua một bịch kem được đựng trong cái bao “xi măng” lạnh buốt, kèm theo 2 cái kem ốc quế làm tôi nhớ lại cái thời đi học quá trời.

- Minh vào quán Café ăn Phương Anh nhé. 

- Anh tìm chỗ đi.

Vừa đi, tôi vừa cắn, vừa mút cái kem mà nhơ đến vú con nhỏ My lúc tối. Tôi cũng chẳng thèm xấu hổ hay ngại ngùng nếu có ai gặp đang ăn kem như trẻ con lúc này. Mà đứa nào thấy cái hoàn cảnh tôi bây giờ, chắc cái hàm dưới của nó còn rớt xuống tận ku đấy chứ. Không phải thèm que kem mà là con nhỏ Phương Anh kìa. Tôi ngang nhiên, kiêu hãnh bước đi cùng đống kem trên tay.

Bước vào quán cà phê Ciao số 2 Hàng Bài với anh mắt xăm xoi của con bé kéo cửa, rồi đến thằng cha bồi bàn, cả mấy đứa mái già ngồi uống cà fê với trai nhìn vào hai đứa chúng tôi. Chỉ duy nhất có mấy thằng Tây nó văn minh hơn bọn Việt Nam chút xíu, chỉ liếc vào con bé Phương Anh rồi tiếp tục chém gió bằng đôi tay đầy lông của nó.

Tôi chẳng hiểu bọn nó xoi cái gì. Cúi xuống nhìn thằng Ku nó có lòi ra ngoài không, thấy nó vẫn đang “Khò…Khò” thì yên tâm. Bọn này nghĩ hai đứa hỡm này không có tiền ăn kem Ciao, mua kem tràng tiền vào đây ngồi cho oách chữ gì? Tức quá bố mày lấy quyển $ trong túi ra rút 2 đứa 2 tờ gấp lại xúc kem ăn bây giờ. Kệ mẹ bon chúng, “tao là tao”.

- Anh Nam dùng đồ uống gì ạ! Em mời chị.

Quyển menu được thằng Hùng “bồi” đưa cho tôi với con nhóc Phương Anh mỗi đứa mỗi quyển, kèm theo hai tờ giấy lót đồ ăn xanh đỏ tím vàng có gắn chữ Ciao để trước mặt 2 đứa. Vẫn mút kem, tôi gọi ly Café quen thuộc. Con nhóc gọi cốc sinh tố con mẹ gì đấy thơm lừng kèm theo một ít bánh ngọt. 

- Kem dính vào miệng kìa Anh Nam. Thanh niên gì ăn kem như trẻ con vậy.

Con nhóc Phương Anh lấy tờ giấy ăn trên bàn đưa tôi, sao nó tình cảm vậy Cụ rùa? Ở đây hỏi ổng là gần nhất, hỏi thằng cha “thiên” trên đầu nó check google lâu lắm. Ngồi chút xíu mà bọc kem gần 10 cái được tôi với con nhóc Phương Anh chén gần hết. Công nhận lâu ăn kem tràng tiền ngon thật. Thằng giám đốc tràng tiền không tìm tôi đưa tiền quảng cáo là mai khỏi làm ăn ở khu vực này nha.

- Phương Anh có người yêu chưa?

Thằng nào thò mỏm thối vào hỏi con nhóc của tôi đấy? Cái miệng tôi phun ra mà không kiểm soát được.

- Hỏi làm gì? Định sang Anh du học à anh Nam?

Con này nó biết nó đẹp nên tự tin như bà ăn xin luôn. Nói thât, tuy nó đẹp thật nhưng tôi vẫn không có ý định bem con nhóc. Nhìn nó quá trẻ con, với lại là em lão Cường. Tôi không muốn va chạm. Tôi coi nó như đứa trẻ con.

- Không! Anh hỏi xem bên Anh nó có nhận du sinh đã tốt nghiệp bên “Châu Quỳ” không thôi mà. 

Con bé bặm cái môi lại thấy nản luôn, nhưng rồi nó cũng ném cho tôi một câu sắc lẹm.

- Anh đang điều trị bên đấy à? Sao tìm hiểu kỹ vậy.

Tôi chịu thua con nhóc này rồi. Vào sới bạc đếm thiếu tiền tôi cãi bằng được cho dù bất kể đó là ai. Ở trước con nhóc này, miệng tôi cứ cứng đơ. Cho nó thắng đi Nam ơi. Con nhóc ăn học tử tế chứ không phải như mày đâu. Học Đại Học đến gần nằm thứ 4 mày được Bộ Công An (vụ Thi hành án) chuyển thẳng sang trường “Học viên Cảnh Sát” học thì cho nó thắng đi là vừa. Tôi tự an ủi mình vậy, giả vờ kêu con bé bồi bàn.

- Cho anh bao Man trắng em ơi.

Nói về học hành, tôi cũng chẳng thua bố con thằng nào. Thời gian cấp 3 ăn chơi phè phỡn, cuối năm lớp 12 tôi lao đầu vào học mấy cái môn mình chuẩn bị thi Đại Học, Chẳng hiểu sao thi đậu Đại học năm đầu tiên một phát 2 trường Đại Học Luôn. Mà Đại học chính quy chứ không phải ba cái trường Dân lập đâu nhé. Trường có tiếng hẳn hoi của Thủ Đô. Đỗ vào Đại học, tôi bắt đầu cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn cùng trang lứa. Để bây giờ rút ra được bài học thì chỉ còn cách ngồi viết cho anh em gặm nhấm để giết thời gian thôi.

Con bé Phương Anh phải nói nó có sức hút đến kỳ lạ, chúng tôi ngồi ngay sát tấm kính ở mặt tiền quán Cafe, mấy thằng chọi chở mái sau lưng dừng đèn đỏ cứ ngoái cổ nhìn vào quán như muốn đạp con bé của nó xuống hồ Gươm vậy. Tôi ngồi vểnh râu nói chuyện với con bé như hoàng tử nước Anh.

Con nhóc cứ lem bem từ chuyện này đến kia làm tôi đau cả đầu, trả lời nó còn khổ hơn bị hỏi cung. Nó bảo: về Việt Nam để nghỉ ngơi, không có bạn bè nhiều nên chỉ hết đi ăn với lão Cường rồi đi uống cafe chắn lắm. Bảo tôi hôm nào rảnh dẫn nó với con bé Ly bạn nó đi trượt cỏ ở Hà Tây. Còn 2 tháng nữa là đi rồi. Cố gắng học xong rồi về hẳn bên này xin việc làm. Ở bển toàn bọn mũi lõ nhìn thấy gét. Quan trọng nhất là cuối cùng con nhóc cũng bảo bạn bè có người yêu, nó ở bên kia từ nhỏ, ông Cường ông thuê người quản lý nó như trại giam vậy. Chưa yêu ai bao giờ.

Đang nói chuyện, con bé rút trong túi ra một tập $ đặt lên bàn kiểu vợ lính đút lót cho sếp thằng chồng.

- Em trả anh tiền cái điện thoại tối qua.

Ở đâu ra cái con nhóc gét thế này, tôi mua điện thoại đền cho nó, nó lại không lấy mà trả tiền cho tôi.

- Cái này anh đền cho em mà. Con mắt anh không “hoàn hảo” nên mới xẩy ra chuyện hôm qua. Anh không lấy lại đâu, mặt mũi đâu mà nhìn anh Cường.

- Anh đừng làm thế em buồn đây, chẳng qua là không may thôi anh Nam. Em cũng không quen lấy tiền người khác mua đồ cho mình như vậy.

- Không được đâu Phương Anh.

Con nhóc cầm tập $ dúi vào tay tôi, kèm theo một câu, không quên nở một nụ cười đáng gét.

- Thì coi như em ủng hộ anh tiền đi thẩm mỹ lại “con mắt xấu xí”. Anh không nhận là em không chơi với anh nữa đâu nhé.

Định nhét tập tiền vào trong mồm con nhóc cho nó ngậm luôn cái miệng lại nhưng nghĩ đây là quán cafe nên đanh thôi. Tôi cầm tập tiền đếm được 700$, lấy 400 đưa lại cho con bé.

- Thì thế này, anh nhận lại từng này, còn lại em cầm đi. Không là em đi bộ về nhé.

Tôi cũng cứng quả trứng với con nhóc luôn. Đút 300$ vào túi.

Cà fê chán chê, chúng tôi đi hoàn thành nốt cái công việc chính của ngày hôm này, sửa cái điện thoại và chia tay nhau. Con bé không quên cảm ơn tôi về buổi cafe.

Lúc này giờ ngồi quán cafe hết thằng Gà rồi đến con My nhắn tin tới tấp, ngồi với con nhóc tôi không thèm trả lời. Tạt vào quán trà đá trên phố Quán Thánh, gọi một cốc sinh tố “chè xanh đánh đá”, rút điện thoại ra gọi cho thằng Gà. Giọng thằng Gà lau chau như con bà bán rau.

- Tôi nay có con Hồ Ngọc Hà ở Nextop đấy, tao đặt bàn nhé. Mấy con mái cứ đòi đi xem.

- Thôi mày, mệt bỏ mẹ.

- Chén xong thì phải “Ngọc Hồi” cho bọn chúng chút xíu chứ Đại ca.

- Đại cái con mẹ mày, thôi kệ mày. Ở đâu ra Quán Thánh uống Trà đá đi. Chút xíu đi ăn cái gì luôn.

- OK.

Tôi gọi cho cái My. Nó luyên thuyến một chút về chuyện thằng Gà kêu đi xem ca nhac, nhớ nó không? rồi là hiện giờ nó đang tắm ở trong trường, mới tan học... Tôi cúp máy cái rụp khi bon bé nói xong kèm theo một câu “tối gặp sau”. Rút điếu thuốc ra làm khói, thở dài một cái.

Thắng Gà rồi cũng ra bằng chiết Taxi, chúng tôi 2 thằng ngồi trên cái bậc tâm cấp có lót miếng giấy các tông, tựa vào cửa cuốn căn nhà đóng cửa trên đường rồi chém, phay, thái, gọt chuyện tôi qua. Có 2 thằng mà ồn ào như cả đội bóng vậy. Loăng quăng ăn uống rồi rồi 2 thằng cũng chui vào cái Bar với mấy con bé, có cả con My. Hôm nay chúng tôi không có sự xuất hiện của con Huyền, nó phải diễn ở trên sân khấu. Một lát sau còn có thêm 2 thằng em chuyên đi thu tiền cho tôi vào mỗi buổi chiều, tiện thể báo cáo sổ sách luôn. Thằng “xăm” và thằng “lốp”. Tôi đặt cho bọn nó hai cái tên đấy bởi chúng nó ngày nào cũng quấn lấy nhau như tôi với thằng Gà vậy. 

Bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản còn lại duy nhất của tôi là chiếc Audi Q5 khi ông bà già đuổi có ném cái chìa khóa vào ngực. “Mày biến ra khỏi nhà”, Tôi lên xe chở thằng Gà phóng thẳng ra cầu Thằng Long đứng uống Bia cho đến lúc nôn ra cho cá ăn luôn trên cầu. Sau một vài tuần lang thang như mất phương hướng, chán đời. Thằng Gà đưa cho tôi cái thẻ ATM kèm theo cái Pass.

- Mày cầm lấy làm ăn, tiền tao tiết kiệm định khi nào đủ mua cái chung cư làm nơi ở cho mấy thằng em làm việc cho tao. Bọn nó cũng lất bất tao lo nên tính toán trước vậy thôi. Giờ mày đang cần, cứ lấy tạm mà dùng. Một tỷ rưỡi đấy.

Còn làm ăn cái gì, truyện sau tôi sẽ kể với anh em sau. Dự kiến nếu anh em ủng hộ tôi sẽ ra cuốn: Được và mất.

Hôm nay ăn chơi tôi hơi mệt nên không uống nhiều lắm, chỉ ngồi trên sofa xem ca nhạc. Dáng người con Hò Ngọc Hà nó cao ráo thật nhưng cái mặt, dáng người cao vừa phải của con Phương Anh thì con Hà cũng chưa chắc. Nêu tính ăn gái để thể hiện cái đẳng cấp, tôi chọn con vợ thằng Cà “đô lương” (Đô lương là một địa danh miền núi của tỉnh Nghệ An, cà ở đấy ăn hết xẩy luôn. Cà đô lương là Cường đo la, cách nói ngược của dân miền trong, tôi sợ anh em miền Bắc đọc không hiểu nên chú thích luôn). Còn nói bem con nào sướng hơn, tôi dám chắc con Phương Anh nhà “anh” Cường “không đen”.

Đang uống rượu, có thằng ôn mặt mũi cũng tương đối bặm trợn nhưng cũng đẹp trai. Bắp tay có xăm cái gì vằn vện nấp sau ống tay áo. Phía trong từ cổ tay lên đến khủy tay có xăm mấy chữ trung quốc đen thui. Tôi tạm dịch là “đừng chặt tay em”. Nói thế thôi chứ tôi chẳng biết cái cóc khô gì tiếng tàu cả. Mái tóc cắt trắng 2 bên, phần trên dựng đứng như chổi lau nhà bị phơi khô ngoài ban công vậy. Nó cầm ly rượu tiến về phía Bàn chúng tôi. Mặt con My có vẻ tái đi chút xíu.

Bộ sofa chúng tôi ngồi, con My ngồi ngoài cùng, đến tôi, sau đó thằng Gà, mấy con mái, thằng lốp, xăm. Thằng Minh “bu” tiến lại phía con bé My đang ngồi cạnh tôi ghé tai nói với nó cái gì đấy, vẻ mặt con My có vẻ khó chịu. Thằng Bu (gọi cho nhanh nhé anh em), mà nó là thăng Bu thật. Mẹ! mấy đứa bọn tao đang chơi mày lại bu vào là sao? Từ nay trong truyện tao gọi mày là Thằng Bu luôn cho chuẩn. Tôi nghe được 2 chữ cuối cùng nó nói với con bé My: ..... được đấy.

Nó cầm cái ly đã có rượu đưa lên, một tay cầm cái ly đưới bàn đưa cho con My và giơ tay chúc cả bàn ra vẻ rất lịch sự. Tôi đang tưởng nó là thằng cha thư ký của Bộ trưởng nào đây trời. Cái ly quờ quạng với thằng Gà và mấy con mái cho đến khi nó qoay về phía tôi. 

- Tạch..... 

Cai ly cửa tôi bị cái ly của thằng Bu chạm vào vỡ đi cái miệng. Rượu trong cái ly của tôi nhỏ lách tách xuống đĩa hoa quả trên bàn. Con mẹ thằng này chúc rượu kiểu khốn nạn rồi. Thằng Gà thò tay ra sau lưng định nhổm người dậy. Tôi đưa chân sang dẫm lên cái dày Guci của nó mới đặt tận bên Pháp về, một tay chụp lấy đùi thằng Gà bóp nhẹ, ấn xuống nhưng mắt vẫn nhìn vào lòng trắng của thằng “Bu”. Tôi cầm cái ly sứt một bên mím môi tu hết rượu còn sót lại bên trong sau đó dốc ngược cái ly xuống đất cho miếng thủy tinh rơi xuống, đặt cái ly trên bàn. Thằng Bu cũng ngửa mặt đổ rượu vào cổ họng xong mở nhếch cái môi cười đểu tôi một cái.

Nó thò Tay bắt tay để ra về. Từng đứa một, thằng Gà châm thuốc hút không thèm bắt, đến lượt tôi cầm cái tay thằng chó, bóp mạnh một cái kèm theo cái trợn mắt rồi thả ra làm thằng chó tức lắm. Giơ cái tay lên chào thằng chó cái kiểu Hitle, nó tiến về phía bàn khoảng 10 thằng của nó.

Tôi quay sang nói chuyện về thằng chó với thằng Gà. Thằng Gà ghé tai tôi nói:

- Có chuyện rồi đây, thế bây giờ máy tính thế nào?

Thằng Gà hỏi tôi vẻ mặt tức tối.

- Kệ mẹ bọn chúng, không có gì phải ngại hết.

Thời buổi này ra xã hội, làm cái nghề này dù không động đến ai, đi đâu tôi và thằng Gà cũng dắt chó đi theo. Cùng lắm là nhập viên thôi. Nói thế chứ nhìn mấy thằng bên kia bàn tôi cũng thấy hơi ngại. Mấy hôm nay lắm chuyện quá, mà cũng đúng thối, dính vào gái ắt sẽ có giông tố nổi lên. Mà ăn chơi phải giữ nề nếp, trong cái chỗ người ta làm ăn, mình là thằng lưu manh nhưng đừng phá hỏng cuộc vui của những người còn lại. Vào đây có cả trí thức, công chức, đại gia.....

Thằng cha security ở đâu chạy lại hỏi tôi có chuyện gì vậy, thằng này trước đây nó đi theo ông Anh trai tôi làm ăn ở cái đất Hà Nội nên nó biết tôi. Nói đến thằng Anh trai, kể cho anh em nghe đôi chút. Nó hiện giờ đang là chủ một cơ sở trồng cỏ ở bên Anh. Nó đi sang đấy được 10 năm nay. Hồi còn ở nhà nó cũng có số có má, dính vào cái vụ đâm chém ở Hải phòng, nó trốn sang đất nước sương mù làm thuê, sau ở hẳn bên đây. Ở nhà có thằng đàn em đứng ra nhận tội nhưng nó cũng chẳng thèm về VN nữa, Từ lúc nó đi đến giờ nó mới về 2 lần ăn tết. 

- Không có gì đâu Anh, thằng này đang tính thịt em thôi. Em lo được anh ạ.

Thằng security đi khỏi, tôi khoát tay bảo mấy đứa chơi cho vui đi, kệ mẹ chúng nó, nó không dám đâu. Rượu được rót ra, mấy đứa uống thêm chút đỉnh đợi hết chương trình ra về, ở đây làm gì cho phức tạp.

Bước chân ra khỏi quán Bar cũng là lúc vợ thằng Cường “đô la” đã khản cổ. Ra ngoài thấy ngay trước cổng khách sạn có một tốp, bên phía góc công viên thủ lệ có một tốp. Trong cái sân đỗ xe có khoảng 10 thằng già, tướng bệ vệ đang tiến lại phía chúng tôi.

- Nam, sao rồi em, có chuyện gì không?

Lại gần tôi mới biết, đám người là mấy ông bạn thằng anh trai tôi. Mẹ! ở bên Tây mà nó có mắt ở nhà hả trời. Cái hội chí cốt của lão đông đủ cả. Tôi tiến lại ôm vào hông 2 ông anh đi trước kéo ra đẩy ra ngoài, cảm nhận được thắt lứng mấy lão có cái gì cộm cộm. Tôi dám chắc 10 lão thì ít cũng có 7 lão có súng. Mấy thằng cha này làm nghề cho vay nặng lãi có số ở đất HN luôn, thành lập thành hiệp hội tín dụng đen.

- Không sao đâu anh, bon nó không dám đâu. Chỉ là va chạm nhỏ thôi. Em lo được anh ạ.

- Nhưng thằng nào, để tao dằn mặt nó cho nó biết. Nó không biết mày à.

- Em cảm ơn các anh nhiều. Thôi chuyện trẻ con bọn em, bọn em tự lo được, nếu khó quá em kêu anh. Mà ông anh security báo cho các anh à. 

- Bon anh đang hát karao gần đây, nghe nó gọi cả hội vứt hết vợ con sang đây liền. Có chuyện gì cư táng bỏ mẹ chúng nó đi, tao lo liệu sau nghe chưa. Đừng để tao không ăn nói được với thằng Việt (tên thằng Anh tôi).

- Dạ. Anh về hát đi nhé.

Mấy thằng cha trèo lên 2 con Lexus 570 phi thẳng ra cổng. Tôi ngại quá. Mấy thằng cha vừa đi khỏi, tôi nghe cái tiếng “choang” ngay bên cạnh. Giật mình tưởng ông trời ổng đang say rượu làm rơi cái chai xuống. Nhìn ra phía sau lưng thấy cả hội bọn thằng “Bu” hùng hổ kéo ra. 

- Oánh chết mấy thằng chó cho tao.

Mấy con mái bên phái chúng tôi kéo áo tôi và thằng Gà rồi thả ra chạy ra cổng, hét inh ỏi như vịt sổ ***g. Tôi và thằng Gà đứng nguyên vị trí. Hai thằng Lốp, xăm đứng 2 bên. Khẩu súng chưa thể chạm tới nơi vì đang để trong xe.

Đầu kia thấy một nhóm khoảng 7, 8 thằng đao kiếm chạy lại như để hỗ trợ bọn thằng ‘Bu”. Tôi và thằng Gà đạp hai thằng trong hội thằng “bu” vào bụng làm nó ngã xuống, lù chút xíu về phía sau. Thằng “Bu” lúc bây giờ như Anh Đại đứng trên tam cấp ra lệnh như ông tướng. Tôi nghĩ định kêu thằng Gà và 2 thằng em chạy là chuẩn nhất.

Phía Công viên thủ lệ có khoảng hơn 30 đứa chạy vào. Tiếng thằng Chạy trước vang lên.

- Anh Nam, để đó bon em. Bắt cái thằng trên Bar lại cho tao.

Hóa ra, băng đầu phía Công viên thủ lệ là mấy thằng đàn em của thằng Xăm với thằng Lốp. Bon nó sợ có chuyện gì xẩy ra nên báo cho anh em lên đứng sẵn ở đấy để đề phòng. Thằng nào thằng đấy dao inox sáng loáng chạy vào, chép tới tấp vào bọn thằng “bu” chạy toán loại. Tôi cũng kịp táng cho một thằng chó trong hội phát vào miệng.

- Anh có sao không Nam, em sợ quá.

Con bé My chạy lại từ sau lưng ôm tôi như thể nó là người yêu tôi vậy. 

Thằng “bu” chạy luôn vào trong Bar. Tôi bảo anh em đi ra ngoài cổng hết. Tôi và Thằng Gà đi vào Bar kêu thằng chó ra nói chuyện. Vào WC lôi được thằng “bu” ra. Kêu anh em về hết, bảo mấy con mái thuê taxi về trước. Tôi kéo thằng “Bu” lên xe bảo thằng Gà lái xe đi về phía hầm chui láng hòa Lạc.

Ra đến hầm chui Hòa Lạc. Tôi lôi thăng Bu xuống chụp luôn khẩu Coll theo. 

- Con mẹ mày, quỳ xuống.

Thằng Gà đạp vào bụng thằng chó một cái, tay nó đang cầm cái dao thái lan gọt hoa quả. Vẻ mặt thằng Gà rất tức tối, thằng này được cái khi bình thường vui vẻ, thương người nhưng khi đánh nhau nó hết mình, ít sợ ai.

Thằn Bu giờ vẻ mặt nó khác so với lúc đứng trên tam cấp quán Bar, nó đã ngồi xổm xuống ngẩng mặt lên nhìn hai thằng chúng tôi vẻ sợ sệt. Tôi chụp vào tóc thằng chó tát cho nó 2 cái vào hai bên má, mặt nó ngơ ngác như thằng bốc vác. 

- Mày định chơi tao à? Mày có phải thằng đàn ông không Minh?

Thằng bé như bất ngở khi tôi gọi tên nó. 

- Không! Em không biết, em xin lỗi 2 anh.

Quên mở cái gi âm, phót lên Youtobe để đàn em nó nghe, cho thằng này đi phụ hồ luôn, chứ làm giang hồ làm gì. Thằng bé tỏ ra vẻ sợ sệt. Thực tình, tôi ra xã hôi chưa bao giờ làm hại hay cố tình va chạm với ai để đánh nhau. Ở Xã Hội, quan trọng hơn nhau ở cái "thủ". Dao búa chỉ là công cụ hỗ trợ khi cần thiết chứ nó không đem lại cho mình lợi lộc gì hết. Nhưng nếu ai đã chơi tôi, kiểu gì tôi cũng phải chơi lại bằng được để nó biết thằng Nam "rồng" không để ai phải thiệt thòi.

Tôi lấy khẩu coll ra, dí vào đầu thằng bé. 

- Mày ra xã hội, vì con đàn bà mà máy đánh mất bản chất rồi lợn ạ. Nếu đã chơi tao thì mày phải biết, tao sẽ không để mày phải thiết đâu.

- Em xin anh, em không biết anh. Anh cần bao nhiêu em gọi anh em đưa qua cho anh.

Thằng này là loại lưu manh ở chợ rồi. Chỉ có đánh nhau và tiền. Tôi phải nói thế này, nếu ra ngoài xã hội sống để anh em tôn trọng thì tiền chỉ là phù du, nhưng không thể thiếu được. Tình cảm anh em, cái chất của thằng lưu manh là không thể cái gì đánh đổi được. Tôi bắt đầu thấy gét thằng này quá.

Mở cửa xe, lấy quyển 500 nghìn ra, bảo thằng thằng Gà cầm cánh tay nó dưa lên, xòe ra. Tôi kê tập tiền vào trước cái nòng súng, bảo thằng Gà dí cái bàn tay thằng Chó đặt sau phía tập tiền.

- Mày thích đền tiền phải không? Tao không thiếu đâu.

- Em xin 2 anh, em biết em sai rồi. Tha cho em.

- Bây giờ tao cho mày chọn. Một: tao bắn thủng bàn tay mày. Hai: tao lấy dao rạch vào cánh tay mày, lên mấy cái chữ này. Tôi chỉ tay vào chữ "đừng chặt tay em".

Thằng bé như đái ra quần, mặt xanh như đit con ếch. 

- Em xin anh, Em xin 2 anh. Em biết lỗi rồi. Xin hai anh tha cho em. 

Thằng chó mắt đỏ hoe. Tôi cũng hơi mủi lòng rồi nha. Nhưng tính tôi chưa tha cho ai động đến mình bao giờ. 

- Thôi mày không chọn được để tao chọn. 

Chụp lấy cái dao ở tay thằng Gà, tát thằng chó thêm một cái vào mặt để nó ngồi im. Tôi rạch một phát từ cánh trên xuống dưới dọc hàng chữ tàu trên cách tay thằng bé. Đạp nó một cái vào ngực nằm lăn ra đường. Lên xe phóng đi, để thằng chó một mình trong hầm. Ngay từ đầu, từ lúc nó đưa cái ly lên chúc rượu, tôi đã không có cảm tình với hàng chữ đó rồi.

- Có ác quá không Nam?

Thằng Gà hỏi tôi khi lái xe............

Thằng Gà hỏi tôi khi lái xe. Chúng tôi chạy một mạch về đến Cửa Nam, gọi điện kêu thằng Xăm, Lốp đi ăn tối ở vỉa hè rồi về ngủ khi kim ngắn của đồng hồ đã chổng ngược lên trời.

- A. Naaaaaaaaaam. Anh Nam ơi.

Giọng thằng Lốp vang lên khi tôi đang ngủ trong nhà. Mẹ cái thằng chọi này, điện thoại thì không gọi, đứng ở ngoài bu lu ba loa làm hàng xóm tưởng tao kêu gái về “đập” ngủ quên đấy mày. Ra mở cửa thấy thằng Lốp hớt hải. 

- Anh Gà bị bon thằng “bu” làm thịt rồi, đang ở trong viện.

- Khi nào? Ở đâu. 

Mặt tôi tái nhợt, mọi thứ như nghẹn trong cổ họng. Ai bị gì tôi không biết, thằng Gà. Tôi nghe thằng Gà bị thịt, chân tôi như quấn vào nhau, chạy vào nhà lấy quần áo mặc mà 2 mắt cá chân cứ đập vào nhau nghe tách tách.

- Nhanh lên, ra bãi xe lấy xe đón tao. Mặc quần áo xong tao ra liền. Nó đang ở viên nào?

Vừa chạy, vừa cầm cái điện thoại lên định ấn số gọi, máy trong túi quần tắt ngúm. Cái máy còn lại thì quên trong xe.

Mấy ngày hôm nay, từ bữa rạch tay thằng “bu” tời giờ, tôi đã dặn thằng Gà từ hôm nay trở đi, đi đâu làm gì phải cẩn thận. Bọn lưu manh ở chợ nó là loại không biết trên, biết dưới như Mafia Ý hay Hồng Kông như trong phim ảnh đâu. Mà tôi cũng nói thêm, xã hội lưu manh bản chất của nó là tự phát, không có cái luật pháp nào rang buộc cả. Nhất là lưu manh miền Bắc, nó là thể loại XHD không ra XHD, lưu manh không ra lưu manh. Một thằng đầu đỏ, đầu xanh ngoài đường có thể dùng dao chọc vào bụng một lão Đại nào đấy chưa biết khi nào. Mình là dân xã hội, tuy không có băng đảng nào cả, có thể có chút quan hệ, bản chất của mình nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng an toàn. Dân giang hồ miền Bắc nó có khác so với miền Nam, cấp bậc không được phân biệt rõ ràng. Anh chị không ra anh chị, em út không ra em út. Riêng cái khoản này, so với trong trại thì sánh không kịp.

- Em nghe nói, Việt Đức. Thằng Xăm đang lên đấy.

Con Audi Q5 chạy như ma đuổi lên đến bệnh viện, vào khoa cấp cứu thấy thằng Gà đang nằm úp sấp trên cái cáng, quần áo toàn bùn, cái áo trắng máu loang lổ.

- May mà không sao anh Nam ạ. 

Giọng thằng Xăm vang lên sau lưng tôi cũng là lúc thằng Gà ngoảnh cái mặt chó nó lại, cười với tôi vẻ méo xệch. 

Mẹ cái bọn này, chưa biết chuyện gì thì nói chưa biết, đừng lu loa cái miệng thối. (Anh Gà bị bon thằng “bu” làm thịt rồi). Tôi tưởng thằng Gà đang nằm trong tủ lạnh khổng lồ của Bệnh Viện chớ, ai dè bị chém một phát sau lưng khoảng 15cm, đang năm chờ khâu. Tôi thở phào một cái. May đến thẳng đây, chứ không tôi đã đốt luôn cái Thủ đô này rồi.

- Ai chơi mày? như thế nào?

Tôi hỏi thằng Gà, mặt nó nhăn nhó trong tư thế nằm úp kể cho tôi biết sự tình. Thằng “Bu” chơi nó ở chợ hàng Da trong lúc thằng Gà đang ngồi uống trà đá với thằng bạn. Thằng Gà ném nó một cốc nước nó tránh được, quân của thằng “bu” có đến 6 thằng, đứa nào cũng cầm kiếm sang loáng. 

Lần này tôi biết nếu không cho thằng này nhập viện hoặc để nó biết thằng Nam này như thế nào thì chính tôi sẽ bị ăn đòn là cái chắc. Nhưng tôi cũng không vội vàng gì, cứ để cho nó hưởng chút xíu thắng lợi đi đã. Việc cũng đã rồi. Khâu cho thằng Gà xong xuôi, chở nó về nhà tôi ngủ vài ngày, bảo với gia đình là đi công chuyện để ông bà già nó đỡ lo lắng. Ra cổng bệnh viện thấy khoảng 30 chục thằng, quân của thằng xăm, lốp đã đứng chật vỉa hè. Tôi kêu bon chúng về đi đã, tính sau.

Về đến nhà con nhóc Phương Anh gọi điện.

- Anh Nam à? thứ 7 tuần này chở em với cái ly đi trượt cỏ được không anh, em xin anh Cường rồi đấy.

- Không được.

- Sao vậy anh? anh bận hả.

- Ừ. Anh bận chở 2 con nhóc con bị hâm đi trượt cỏ. 

Tôi cười với con nhóc.

- Èo…. Đồ quỷ, em làm gì mà hâm.

- Thì nhờ thằng Hâm lái xe chở đi chơi, chơi với hâm là bình thường sao?

Tôi phải ăn thua với con nhóc này.

- Ai chơi với anh. Chẳng qua không có ai chở đi rồi kêu anh chứ ai thèm.

Không dám đâu cô. Ông Cường nhà cô xe cọ, đệ thiếu gì mà cô phải tìm tôi. Cô tưởng tôi dốt nát như mấy thằng “du sinh” bị bố mẹ vất linh tinh bên xứ sở sương mù, bạn của cô hả. Định mở miệng ra xả một tràng nhưng không còn tinh thần đâu mà nói vì nhìn thấy thằng Gà đang ngồi méo cái mặt chó đáng gét đầu giường. 

- Thế thứ 7 đi thì trả tiền taxi cho anh nhé, không ai làm không cho ai cái gì đâu.

- OK, chiều đi ăn ốc không hâm?

Con nhóc cười khúc khích trong điện thoại.

- Yêu thằng Hâm này rồi hả, sao lại rủ đi ăn ốc.

- Gớm. Chiều chị sẽ trả tiền taxi cho kậu. Chị đây chưa muốn lấy chồng đâu.

Nói chuyện vớ vẩn một lúc rồi tôi với con nhóc cũng dập máy, tính tôi chúa gét để cái tay vào lỗ tai quá lâu, nhưng đặc biệt với con nhóc này tôi hoàn toàn khác. Nó bảo thôi nhé, tôi chẳng muốn chút nào.

Số tôi là số trời đày, gái nó réo như đỉa phải vôi. Hết con My, rồi mấy con mái trước đây, tiếp đến là mấy bà chị làm ăn, đau hết cả đầu. Định tính chuyển sang làm bố “mì” giống thằng cha, à quên, chị bảo bảo chắc sẽ giàu to. Mà thôi, mấy cái trò này sau này con cái mình, mà đặc biệt là con gái mình nó không có hậu đâu.

- Bây giờ mày tính sao Gà?

Đút cái máy điện thoại vào túi, tôi hỏi luôn thằng Gà. Nó chau mày lại.

- Đ. Con mẹ ……. Cho tao đi ăn ốc với.

Bố cái thằng “Kítchen” này, thằng này có bị thiến di hai hòn bi ném cho chó nó ăn thì nghe đến gái thì nó vẫn mặc bỉm vào đứng dậy xung phong ngay. 

- Tao hỏi mày chuyện thằng “Bu”. Ốc cái đầu mày đấy.

- Bảo thằng Thắng “trố” hỏi nhà nó cho tao.

Thằng Gà nói với tôi như Năm cam nói với Hải Bánh.

Rồi chiều đến, nó vẫn cố mặc cái áo che cái Lưng “ghẻ”, lù khù đi ăn ốc với tôi. Ngồi ở vỉa hè ăn ốc trên phố Đinh Liệt gồm tôi, thằng Gà, Phương Anh và con bé Ly. Dưới đường mấy thằng chọi, mà không cả mấy thằng già nữa chư, đi xe máy nhìn 2 con bé mà bọn nó kéo theo cái hàm dưới lê dước đất, nước dãi chảy ra ướt hết cả đoạn đường như có xe phun nước của Sở Giao thông công chính Hà Nội mới đi qua vậy. Hai con nhóc hôm nay ra ngoài nắng nó lại càng xinh ra. Thôi không kể chuyện 2 con bé này xinh đến đâu nữa, làm anh em lầu xanh mất công đi lau bàn phím máy tính.

Ngồi vừa ăn ốc vừa chiêm ngưỡng con nhóc Phương Anh dù dọng thằng Gà cứ lô bô với con Ly. Nó biết thân biết phận mình mà. Không dám lèm bèm với con Phương Anh. Nhìn Phương Anh, tôi thấy ở nó một nỗi buồn. Dù nó có vui vẻ đến cỡ nào thì điều đó vẫn không dấu được trên khuôn mặt, nhưng cái nét buồn nó lôi cuốn đến khó tả. Sau mới biết, bố mẹ mất sớm, không có người thân bên cạnh mình, hàng ngày chơi với vú nuôi bên nước ngoài. Cuộc sống nó cô độc, không có gia đình che chở dù nó không thiếu một thứ gì. Vấn đề là tại lão Cường, ông trưởng thành lên trong cái xã hội đầy thứ nhớp nhúa, tiếp xúc với nhiều loại đàn bà, bạn bè. Ông không thấy xã hội tốt ở chỗ nào cả, ông sợ để con nhóc ở lại VN sẽ sớm muộn gì cũng hư hỏng. Dù con bé rất muốn về Việt Nam sống. Ông nghĩ chu cấp tiền, lo cho nó, thỉnh thoảng sang thăm nó thì nó sẽ ổn, nhưng ông đã lầm khi đã quá yêu thương con nhóc….

- Ốc ngon quá, lâu ngày không được ăn, không được ngồi đây hít thở không khí vỉa hè. Ngon thật đấy.

Con nhóc vừa lấy miếng tôn chọc vào con ốc, quẹt chút nước chấm, mím 2 cái môi lại kéo miếng tôn ra nhai ngấu nghiến vừa khen như đang ăn thịt khủng long vậy.

Nhìn con bé, tôi lại nhớ đến đứa em gái tôi ở nhà, cũng may bố mẹ con bé vẫn còn bên nó, nếu không ánh mắt tôi chắc cũng có chút đượm buộn như con nhóc Phương Anh. 

- Hay là bảo anh Gà sang bên Anh nuôi ốc bán nhé Phương Anh.

Ngoảnh mặt sang thằng Gà vẻ mặt tôi tỉnh bơ.

- Nó xui anh sang để bấu vào áo anh, sang pha nước chấm đấy 2 em ơi.

Thằng Gà chen vào. 

Thằng Gà cười trừ. Định lấy 2 con ốc nút vào 2 lỗ mũi thằng chó cho nõ thở bằng miệng, khỏi phải nói luôn.

- Ai nói chuyện với mày, hôm sau ở nhà nhé thằng kê.

- Em mà ở nhà, Ly nó buồn kìa anh.

Thằng này tán gái thô tục như cục C. Nhưng mặt con Ly cũng ửng đỏ.

- Thứ 7 anh Gà đi trượt cỏ được không vậy?

Cón bé Ly hỏi như cố giấu đi nước da màu cánh hồng của nó.

- Để anh xin anh Nam đã.

Cả tháng nay tôi mới thấy thằng chó nói được câu hợp lý. Chơi với thằng chó bao nhiêu năm, bây giờ nhìn lại thấy nó đáng yêu muốn chém luôn.

- Chút xíu, anh Nam chở em đi mua ít đồ nhé.

Chết rồi, tiền không mang, con nhóc Phương Anh chắc vào Milano Goods rồi, nhìn con nhóc sắm đồ kiểu Đàm Vinh Hưng lắm nha. 

(anh em nào không biết Milano Goods vào Google ấn xem nhé).

Ăn uống xong xuôi, thằng Gà kêu taxi đưa Ly về, tôi chở Con nhóc Phương Anh đi sắm đồ. Vào Vincom, tưởng con bé xách cả xe tải về chứ. Không ngờ vào đi từ tầng 1 đến tầng 4, nó chỉ mua mỗi cái kính mắt Mont blanc.

- Đeo vào đi mắt toét. Em xin lỗi câu nói hôm trong Bar nhé.

Con nhóc cư nằng nặc không cho tôi thanh toán cho đến khi tôi đút lại cái thẻ Visa vào ví. Chúng tôi lên tầng 3, ngồi bệt trên cầu nối giữa hai toà nhà, nhìn xuống đường ăn kẹo Chíp chíp do con nhóc mua trên siêu thị. 

- Em thích tặng người khác kính mắt vì khi sử dụng người ta sẽ nhìn thấy em đầu tiên, nhớ đến em đầu tiên.

Sao mày không mua cho tao hộp Condom, khi tao đeo vào thì tao ảo ra mày ngay. Định nói con nhóc vậy nhưng biết mở cái miệng ra là nghỉ chơi với con nhóc luôn.

- Thế thôi, anh không nhận món quà này đâu.

- Sao vậy?

- Vừa rồi đeo vào, bây giờ anh vẫn nhớ con bé bán kính nè.

Vừa nói, tay tôi vừa véo vào má con bé một cái. 

Tôi đưa con nhóc ra sau tòa nhà xem phim, rồi đi ăn tối cho đến 9h30 mới chở con nhóc về. Phải nói từ ngày gặp con bé, cuộc sống của tôi nó đã bớt đi phần nào căng thẳng, chán nản. Tuy nhiên, về tình cảm với con nhóc tôi cũng chỉ dừng lại ở chỗ anh em, coi con nhóc như người em. 

Buổi trượt cỏ cũng diễn ra vui vẻ. Buổi sáng hai con bé chuẩn bị đồ đạc như buổi Pinic dã ngoại có quy mô lớn, việc ăn mặc cũng như ngoại hình không phải kể lại nữa nhé. Nào là đồ ăn, đồ uống, dày dép quần áo chất đầy con xe X6 của thằng Gà. Tôi nháy mắt với thằng Gà, mày lộc rồi Gà ơi, hai con mái định đi Cửa Lò tắm biển luôn, chắc một tuần đây. Đang hình dung thằng Xấu này ngủ với con Ly, tôi và con nhóc Phương Anh cầm tay nhau đi ngoài bãi biển. Trời! lãng mạn quá. 

Lên đến khu trượt cỏ. Hai con bé tung tăng bà bán xăng chạy nhảy khắp bãi cỏ, hình như hai con bé chỉ lên để chụp hình. Ăn cũng chụp, uống cũng chụp, đi xe đạp cũng chụp, trượt cỏ lại vẫn chụp, nói chung 2 đứa gi lại hết khoảng khắc của bọn nó tại mọi lúc mọi nơi. Lúc bọn nó đi tè, thiếu chút xíu tôi vác máy ảnh chạy theo hai con bé luôn. Không ngờ con nhóc rủ tôi đi để làm chuyên gia nhiếp ảnh cho nó với con Ly. Ăn mấy thứ đồ ăn nhanh do hai con bé làm cho ăn xong. Buổi trưa, tôi với con nhóc Phương Anh ngồi nói chuyện dưới gốc cây dừa, thằng Gà với con Ly cũng “không đứng” dưới một gốc cây cạnh đó. Tựa vào gốc gây, ngoảnh sang thằng Gà với con Ly, tôi nghĩ chúng tôi là hai thằng Lưu manh lãng mạn nhất quả đất.

- Anh Nam chắc nhiều người yêu lắm phải không?

Mày khen bố mày đẹp trai thi nói mẹ cho rồi, bày đặt nói khéo. Nhìn bề nổi thế thôi chứ thời gian gần đây tôi rất ít cặp kè với ai quá một tuần. Tôi đã quá chán cái kiểu đi đâu, làm gì cũng kè kè theo con mái của mình. Bọn nó sống ích kỷ lắm, dù biết đó là đức tính đáng yêu nhất của loài động vật có “vú”. Trải qua nhiều mối tình từ hồi còn đi học cho đến bay giờ tôi rút ra được một câu (hay là nghe thằng nào nói rồi nói lại nhỉ): “Rộng lượng” là đức tính duy nhất người đàn bà chịu thua đàn ông chúng ta. Sịtttttttttttt... Mẹ tôi mà nghe được chắc bà cắt Ku “chồng bà” luôn đấy anh em.

- Ừ. Anh yêu tất cả gái đẹp ở Hà Nội luôn. Ai đẹp anh cũng thích.

- Trừ em ra nhé ông anh. 

Con nhóc nói mà hình như nó chẳng suy nghĩ gì, nói vô tư kiểu ông sư.

- Ừ. Thì anh nói ai đẹp anh mới thích mà.

Con nhóc đá vào chân tôi một cái rồi mặt đỏ tía tai. Không hiểu sao cái đá chân đáng yêu của con nhóc làm tôi mất luôn thế chủ động, tim đập loạn xạ. Con bé nó đáng yêu thật. Hiền lành, nữ tính kèm theo chút cá tính. Trời nắng mà da con nhóc thì trắng kèm theo cái mũ lưỡi trai làm con nhóc xinh đáo để. Lúc sáng nhìn vào ánh mắt mấy thằng già đưa vợ con đi chơi cuối tuần đã chứng minh điều đó. Cái đẹp hôm nay của con nhóc làm tôi mê muội, không điểu khiển nổi suy nghĩ của mình. Con nhóc thì cứ toe toe cái miệng.

- Hay là anh làm anh trai kết nghĩa của em nhé. Em chạy ra mua quả dừa bổ ra uống rồi ăn thề luôn. Hehe

Con nhóc cười để lộ hàm răng trắng đều của nó. Dù mới mấy hôm trước coi mó là em út, thế mà bây giờ nó mở miệng ra kết nghĩa anh em như lương sơn bạc. Lòng tôi buồn rũ rượi. Tình cảm nó “khốn nạn” vậy đấy anh em lầu xanh ơi. ịnh nói với con nhóc điều gì đấy nhưng miệng cứ cứng lại, không mở ra nổi. Con nhóc đã chạy lại cửa hàng mua hẳn một quả dừa và mượn một con dao kèm theo 2 cái ống nút.

Quả dừa cũng được tôi miễn cưỡng chặt ra để lộ cãi nỗ trắng phau, chọc 2 cái ống vào. Trước khi uống con nhóc bảo tôi và nó phải thề trước khi uống, nhưng thề trong đâu thôi nhé, nhưng không được nói ra. Khi nào con nhóc đi sang Anh lúc đấy nhắn tin cho nó là thề như thế nào?

Tôi mệt với con nhóc này quá. Nó đễ thương kiểu muốn đạp cho một phát. Cuối cũng tôi cũng chiều con nhóc cho nó toại nguyện. Thấy con nhóc nhắm mắt lẩm bẩm cái gì trong miệng mà muốn cắn con nhóc một phát. Đang chăm chú nhìn con nhóc mà nước giãi cứ chảy tong tỏng.

- Anh không thề à? Sao mắt thô lố thế.

- Nhìn em buồn cười quá.

- Anh này, thề đi.

Tôi cũng miễn cưỡng kéo cái đầu gối co lên, úp cái mặt vào đầu gối một lúc. Trong đầu lẩm bẩm.

***** Xin ông trời cho con nhìn thấy con bướm của con nhóc ngồi cạnh con trước lúc nó đi Anh *****

Sau đó hai đứa nút hết quả dừa trong ánh mắt khó hiểu của Thàng Gà và con bé Ly đầu kia đang xăm xoi chúng tôi.....

Sau đó hai đứa nút hết quả dừa trong ánh mắt khó hiểu của Thàng Gà và con bé Ly đầu kia đang xăm xoi chúng tôi.....

Tôi bảo con nhóc quay người lại đối diện với tôi, đưa cánh tay ra, lấy 2 cái ống nút buộc thành cái vòng có cái nơ xinh xắn đeo vao cánh tay trắng bóc của con nhóc. Búp tay thì đúng kiểu tôi thích. Còn đẹp hơn bàn tay con My nữa. Lúc này con nhóc đang ngồi đối diện tôi. Tôi cụp cặp mắt xuống phía dưới chút xíu. Ông trời này ông đặt máy nghe lén dưới gốc cây hay sao mà ông nghe được tôi thề vậy không biết. Con bướm hiện nguyên hình trước mặt, nhưng tiếc cái là nó đang khuất sau lớp quần bò. 

Mấy thằng cha trong lầu xanh đọc đến đây đang tưởng con nhóc mặc váy phải không? 

- Món quà anh tặng em nhân dịp kết nghĩa anh em. Khi nào mà lỡ yêu anh thì đốt nó đi nhé. 

Tôi cười nham nhở với con nhóc. Con nhóc cũng đáp lại bằng cái môi trề ra.

Con nhóc có vẻ thích thú với cái lắc tay bằng ống nút của tôi. Cái này tôi học làm được trong trại 6, ở trong trại thì cái dây quần cũng có thể biến thành một món quà giá trị về mặt tinh thần đấy anh em.

Khung cảnh đang hết sức lãng mạn thì điện thoại đổ, bốc máy lên nghe.

- Anh Nam Ơi, thằng Xăm lại bị bọn thằng “Bu” đâm. 

Tôi vác cái điện thoại chạy ra phía xa con nhóc chút xíu.

- Sao, có sao không? Bị đâm ở đâu.

- Nó bị đâm vào bụng, đang cấp cứu ở Bạch Mai. Em đang cùng anh em đi tìm bọn nó. Em phải giết nó. Thằng Lốp nói trong điện thoại vẻ tức tối, hừng hực.

- Được rồi, mày cẩn thận. Cứ để anh em nó đi tìm, về trông nom xem thằng Xăm như thế nào rồi báo cho tao ngay. Mạng người là quan trong. Tao đang ở khu trượt cỏ trên Hòa Lạc, đợi tao về. Nói với anh em, gặp nó ở đâu, thịt cho tao.

Để 2 con bé chút xíu đi Taxi về. Tôi với thằng Gà phi như bay trên đường Láng Hòa Lạc về Hà Nội, đến Bệnh Viện thấy thằng Xăm đang thở bằng Oxi trên giường do mất máu quá nhiều. Nó phải phẫu thuật cắt đi một đoạn ruột. Nhìn thằng Xăm nằm trên giường tôi ân hận quá, vì tôi chiều theo những đòi hỏi của con Ku mà thằng Xăm phải gánh chịu hậu quả như thế này. Trong người bứt rứt khó chịu, thương thằng bé quá. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho thằng Thắng “trố”. Lấy số điện thoại của thằng “bu” và giao cho thằng Thắng tìm nó và báo cho tôi. Thằng Thắng “trố” được tôi nhờ chuyện quan trọng nó nhận lời trong sự sung sướng. Hồi chưa đi trại, nó nợ tôi rất nhiều ân tình khi va chạm với bọn xã hội mà chưa có dịp trả ơn.

- Alô. Mày biết mày đã làm gì không thằng chó. Tao là Nam “rồng”.

Tôi nói nhẹ nhàng với thằng “Bu”.

- Bây giờ mày làm sao? Tao cũng đang tìm mày đây. Bố mày còn chém chết con mẹ mày nữa chứ chưa xong đâu. Con chó.

Tôi được cái không muốn nói nhiều với nó. Lần này dù có vào trại lại một lần nữa, có vào viện nằm với thằng Xăm tôi cũng phải thanh toán hết cái nợ nần này.

- Mày coi chừng cái mạng chó của mày nhé Minh. Lần này tao không thương mày nữa đâu. 

Tôi dập cái máy trong khi thằng chó đang chuẩn bị phọt ra câu gì đó, tôi không thèm quan tâm. Tối hôm đó, qua thằng Thắng “trố” tôi đã biết được nó đang uống rượu với lũ em út ở cái nhà hàng dưới hầm tòa nhà trên con phố gần Ga Tàu. 

Tôi gọi cho ông bạn Anh trai tôi nhờ một việc quan trọng. Vì tôi biết ông này là bạn thân của thằng chủ quán. Tôi bảo hôm nay em có việc phải thanh toán với thằng chó hôm trước trong Bar, nó đang nhậu ở quán. Nhờ ông anh đi cùng, vào trước nói giúp với chủ quán khéo léo không nhận thêm khách. Lựa lời nói nhỏ với số khách còn lại ra về, hôm nay quán đóng cửa sớm và trừ lại cho tôi bàn của thằng chó. Cho nhân viên nghỉ sớm. Vì đã nhiều lần tôi đã từng nhậu ở quán nên tôi biết khi trên 11h, nhiều lắm quán chỉ còn dăm ba bàn. Tôi trả gấp 5 lợi nhuận tính từ lúc 9h tối cho đến giờ đóng cửa. Và không quên dặn chủ quán phải cực kỳ bí mật, cùng với thể hiện sự vô tư của chủ quán, giả vờ như chủ quán cũng bị khống chế. Để tránh sự ảnh hưởng trong làm ăn của quán sau này. Nói chung tôi là người chu đáo nên mọi việc tôi đã tính trước.

Chúng tôi gồm Ông Anh, tôi và thằng Gà phi thẳng xe đến, dừng trong một cái phố nhỏ gần quán rượu. Ông anh đi vào trước, không quên thông báo với anh em tập trung xung quanh khu vực đấy để đề phòng. Tối hôm đó, tôi đã thông báo cho bạn bè của tôi ở xung quanh cái khu vực này và bảo giúp đỡ. Lúc đi xe một vòng xung quanh, tôi ước chừng 5 tốp anh em, tổng thể cỡ khoảng 70 đến 80 thằng tập trung bao vây khu vực trên. Vì đây là khu vực của thằng “Bu” nên tôi phải đề phòng có thể mình sẽ mắc vào cãi bẫy của thằng chó. 

Sau khoảng 1 tiếng sau, hai thằng chúng tôi vẫn hai khẩu súng, kèm theo hai con dao có cái lưỡi dài khoảng 30 phân bước vào khi thằng quản lý nháy máy. Cánh cửa được khóa trái lại khi tôi với thằng Gà bước qua, tôi chụp luôn cái ghế gỗ ở sảnh, vào đến nơi lúc bọn nó có khoảng 7 thằng đang hăng say ngồi ở góc chén chú, chén anh. Tôi ném luôn cái ghế gỗ vào chỗ bọn nó ngồi, trúng ngay lưng thằng “bu”.

Bọn nó nháo nhào như ong vỡ tổ. Thằng chụp cốc, thằng cầm ghế lên, thằng cầm chai chưa kịp ném về phía chúng tôi. Hai khẩu súng đã hướng về phía mấy thằng chọi.

- Nem đi, chúng mày ném đi. Mấy con chó.

Thằng Gà vừa nói vừa đi về phía mấy thằng chọi, chỉa khẩu súng về phía từng thằng một. Nó lên đạn hăn hoi. Cái dáng người hơi gầy của thằng Gà cùng cái đầu húi cua và cái mặt đỏ như gấc của nó làm tôi liên tưởng đến thằng bé “Lưu Đức Hòa” bên tàu.

Tôi cũng tiến lại chụp vào tóc thằng “bu” lôi nó ra phía ngoài. Để thằng Gà khống chế mấy thằng còn lại.

- Thằng nào láo bắn bỏ mẹ nó đi.

Tôi nói với thằng Gà khi dí cái đầu thằng “bu” xuống và lên cho nó một cái gối vào mặt làm thằng chó ôm vào mặt ngồi xuống. Thằng Gà kêu mấy thằng kia đưa hết điện thoại ra, ném hết vào nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bàn.

- Mày muốn giết luôn tao phải không? *** con mẹ mày.

Vừa nói, tôi vừa sút cái giày hiệu D&G vào mặt thằng “bu”, làm nó ngã ngửa ra phía sau. Lúc này tôi như muốn xả hết những bực tức, những đau đớn khi nhìn thấy thằng em mình đang mằm trong viên lên mặt thằng “bu” làm cái miệng nó toàn máu. Cái môi bắt đầu sưng lên và rách ở mép. Lúc này tôi chỉ muốn giết luôn thằng chó nhưng như thế làm nó thanh thản quá mà lại làm khó cho chính mình. Dí cái nòng súng lên chính giữa trán thằng “bu”. 

- Mày biết lỗi mày chưa con chó. 

Tôi vừa nói vừa mở cái chốt khóa của khẩu súng. Thằng Bu tưởng tôi bắn nó thật, cái mặt nó tái nhợt, mồ hôi chảy tong tỏng bên má. Cai mặt nó bây giờ tôi còn chẳng nhận ra nữa, máu me đầm đìa ở mặt, mắt sưng húp, miệng thì be bét. Nó đang ở tư thế quỳ, mặt đang cúi xuống ôm cái miệng máu của nó. Tôi nghiến răng đạp từ trên xuống lên cái đầu con chó, làm cái trán nó đập mạnh xuống cái nền. “bộp”. Tôi cởi hẳn cái áo phông ra, giắt khẩu súng vào lưng quần để lộ con rồng vằn vện trên ngực, tỳ hẳn đầu gối lên gáy thằng chó làm mặt nó dính sát vào cái nền. Lấy cái áo trói tay thằng này ra phía sau.

Cầm cái điện thoại gọi cho Ông Anh đi cùng, đánh xe cho cái cánh cửa sau xe sát với cánh cửa quán để đưa thằng chó đi cho kín đáo và gọi luôn cho thằng Lốp đưa khoảng chục thằng vào lôi mấy thằng còn lại đi đâu xử tùy chúng nó.

Tôi cầm tóc thằng chó “bu” kéo lê nó từ trong quán rồi mở cửa xe đẩy thằng “bu” lên xe. Hôm nay chúng tôi đi một cái xe bán tải với cái biển số giả. Ra đến Trần Khát Chân, đúng trung tâm địa bàn của con chó, tấp vào một cái vỉa hè tối om có hàng rào của một cơ quan, gạch đá lởm chởm bởi công trường xây dựng đang bỏ dở, cởi trói cho nó và lôi xuống xe, cầm theo cái dao dắt vào quần. Đến cạnh đống gạch xây dựng tôi chụp một cục gạch nửa táng luôn vào đầu nó làm máu chảy kín mặt thằng Bu. Nó quỳ xuống xin, lạy nhưng lúc này tôi không còn nghe nó nói nữa. Máu trong người tôi đang dồn hết vào chân với tay. 

- Mày theo ai? Thằng nào?

- Dạ. Anh Cường “Trắng”.

Tôi giật mình nhưng không để lộ cho thằng chó biết. Đứng đờ người khoảng 15 giây. Câu trả lời của nó ngoài sự tính toán của tôi. Lúc này tôi rất khó xử, có chút sợ, có chút nể, có chút nghĩ đến con Phương Anh. Nhưng tôi đã quyết định, kệ mẹ nó là ai. Việc tôi, tôi phải làm. Ở tình huống này, hoàn cảnh này tôi phải làm Kẻ Liều Mạng. Không làm được việc này, mặt mũi nào tôi sống với anh em.

- Lần này tao không nói nhiều với mày nữa, mày làm gì thì mày phải trả giá.

Vật úp thằng chó xuống cầm con dao, tôi cứa luôn 2 gân sau gót chân thằng chó làm nó la hét như bị chọc tiết. Tiện tay tôi làm thêm một đường lên chữ “đừng chặt tay em”, cạnh đường chỉ may còn chưa khô của nó. 

- Mỗi lần mày hỗn với tao là tao lại kẻ thêm cho mày một đường vào chỗ này nhé chó con.

Tôi đi thẳng ra xe, thấy thằng Gà đang cầm cái dao găm chạy lại chỗ thằng “bu” đang nằm.

- Đây là cái thằng em tao gửi lại mày. 

Chiếc giao cắm vào đúng chỗ mà thằng Xăm chịu. Lên xe chúng tôi phi thẳng sang Gia Lâm, tôi không quên gọi điện nói với thằng Lốp xử mấy thằng kia xong thả cho nó về. Được biết thằng Lốp cho anh em đưa mấy thằng kia vào công viên thống nhất táng cho một trận và bắt nhảy xuống hồ bơi về.

Chiếc xe chạy một mạch sang đến Gia lâm, tôi hiểu từ bây giờ sự "khốn nạn" của tình cảm nó đang bắt đầu…….

Hôm xử thằng “bu” xong, tôi với thằng Gà chạy sang Gia Lâm, chỗ chiếc xe Q5 của tôi được thằng em chạy sang đợi sẵn bên kia, tôi cùng thằng Gà phi xuống Hải Phòng ngay trong đêm thuê Khách sạn gần chợ Sắt ngủ một đêm để nghe ngóng tình hình, chiều hôm sau chúng tôi chở Một lão “ Đại” đang sống ẩn cư ở Hải Phòng cùng về Hà Nội sau khi nghe thằng Lốp báo tin về cái mạng chó của thằng “Bu”.

Giấy chuẩn đoán của bệnh viện:

- Đứt gân chân trái, phải.

- Nghi ngờ chấn thương sọ não (cái này đang theo dõi).

- Thủng ruột, rách lách.

- Gãy 3 chiếc răng cửa, trên đầu khâu 15 mũi.

- Vẫn đang hôn mê. 

Hiện vẫn chưa báo công an. Mà nó có mọc thêm sừng cũng không dám. 

Nói về Lão Đại đi cùng tôi, lão tên là Bình “Bạc”. Là dân anh chị, giang hồ đúng chất của một sát thủ một thời. Hồi tôi trốn ở Nghệ An, tôi đã gặp lão với cái lệnh truy nã, tôi mới biết được cái chất của lão, cái uy quyền của lão. Lão là một bức tượng đài đối với thế giới ngầm trên toàn quốc. Nói là trốn, nhưng vào đấy lão sống còn sướng hơn ở nhà. Anh em trong Nghệ tĩnh (Nghệ An, Hà tĩnh) cung phụng lão như ông bố già. Nghe nói, thời trai trẻ, lão đã ở khắp các trại Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Bình, Hà Tĩnh rồi cho đến Đồng Nai, Bình Dương... Phải nói lão là một trong những người đầu tiên biết sử dụng tội phạm quốc tế, xuyên quốc gia. Lão là người đẻ ra cái trò sử dụng dân miền này đi thanh toán miền khác. Nói chung đã là đân anh chị, dân giang hồ thì nghe tên lão là biết ngay. Tuy nhiên lão có một cái tật chết người. Cờ bạc. Lão giàu lên nhở đỏ đen, rồi lão trắng tay cũng vì việc xanh chín. Bây giờ lão đã về sống ở Hải Phòng, lão không tham gia, không màng xã hội nữa. 

Có những giai thoại về cờ bạc của lão mà thế giới ngầm truyền tai nhau: Hồi lão còn ngang dọc cái đất hình chữ S. Lão về Hà Nội đánh bạc tại một cái sới bạc lớn nhất miền Bắc tại một cái tỉnh gần Thủ đô. Hôm đó, cả sới bạc toàn là dân lắm tiền của Hà Nội, Hải Phòng, Nam Đinh… kể cả dân miền Nam. Lão vào sới bạc nào cũng vậy, lão chỉ ngồi xem. Khi nào kết lão chỉ làm đúng 1 tiếng bạc. Ăn thì về, thua cũng không ở lại. Bữa đó cũng không ngoại lệ. Tiếng bạc (đánh xóc đĩa) đã đi vào 1 cái cầu ra 12 cái chẵn. Tiếng bạc tiếp theo, Con bạc khát nước cứ đánh lẻ, tiền đổ bên lẻ lên đến con số 10 tỷ. Nhà cái run tay, bán 9 tỷ. Trong đó có thằng Đại gia Bất động sản ném tiếp vào lẻ 5 tỷ. Nhà cái đã lắc đầu. Lão đang ngồi bỗng đứng dậy bảo với nhà cái. 

- Để tao.

Cả sới gần 100 con bạc đang ngơ ngác, thấy lão già húi cua, tóc bạc gần hết đầu nói như đùa. Khi lão đi vào sới với 2 bàn tay đút vào túi quần thì lấy đâu ra 14 tỷ để chung. Lão biết được vì sao các con bạc mắt đang tròn lên nghi ngờ.

- Chẵn còn 6 tỷ, đứa nào ăn.

Nếu là thằng nhái nào đứng lên nói như lão thì sẽ được cho là thằng hỗn bạc, nhưng nhà cái biết lão không nói đùa. Thằng cầm cái hô như để trấn an tinh thần con bạc.

- 6 tỷ, ai ăn. 

Lão bắt đầu thấy bực trong người với mấy con bạc, lão rút sau người ra khẩu súng đưa cho thằng Cái. 

- Một tiếng sau không có tiền chung cho chúng mày, cho mỗi đứa trong này bắn tao một phát là được chứ gì?

Thằng Cái hiểu rõ con bạc già này. Nó hô to.

- Cái bảo lãnh. Còn 6 tỷ, ai ăn.

Sau ít phút, rồi 6 tỷ cũng được mấy thằng xe chạy dọc 2 bên chẵn lẻ cân đủ.

Cái bát được mở ra. Lão ôm 20 tỷ về trong tiếc nuối của đám con bạc. Từ hôm đó lão tôn thờ con số 13 xấu xí.

Cuộc sống của lão bây giờ rất nhẹ nhàng. Đào ao, nuôi cá, trồng cây, nuôi chim. Lão như một lãnh đạo cao cấp được nhà nước cho về nghỉ chế độ. Có người chu cấp, nghỉ ngơi hưởng thụ. Lần đâu tôi quen lão là ở Trại giam Đồng Sơn. Chúng tôi không phải trong vai phạm nhân, mà trong vai người đi thăm nuôi bạn bè. Hôm đó đúng là duyên nợ mà chúng tôi đã gặp nhau. Tôi với lão cùng đi thăm một người, cùng một thời gian. Trước khi bước vào cổng trại, chúng tôi chẳng hề quen nhau. Đó là Tiến “lắp”, một hảo hán người TP Vinh, hiện giờ cũng đang thụ án tại Đồng Sơn vì tội bắn chết người. Lúc đó, tôi và lão đang trong thời gian sống trong bóng tối. Tránh Pháp luật. Lão bảo lão thích chơi với tôi bởi cái vẻ hài hước, yêu đời và lạnh lùng của tôi. 

Hôm nay, Lão về nhà em trai lão ở Hà Nội có công chuyện, tiện thể giải quyết luôn công việc cho tôi. Về đến Hà Nội, tôi với thằng Gà chạy thẳng một mạch vào bệnh viện thăm thằng Xăm, lúc này nó đã tỉnh lại, tuy nhiên sức khỏe đang rất yếu. 

Trước đây, thằng Xăm và thằng Lốp là trẻ mồ côi hành nghề đánh giày ở khu vực ẩm thực Cấm Chỉ. Nó ở chung một huyện của tỉnh vùng Tây Bắc, cùng nhau lên Hà Nội kiếm sống. Thằng Xăm bỗ đã mất, có mẹ nhưng từ khi nó 3 tuổi thì mẹ nó đã bỏ nó lại cho ông bà nội rồi đi theo người tình vào miền Nam sinh sống. Còn thằng Lốp không còn ai là người thân, bố mẹ mất lúc nó mới tròn 10 tuổi, ông bà nó cũng không còn. Ông bà thằng Xăm thấy thương thằng Lốp, có hoàn cảnh giống cháu mình nên nó được ông bà thằng Xăm đưa nó về cho ăn ở, nuôi nó cùng thằng Xăm. Hai đứa lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm, vật chất. Sự bất hạnh trong cuộc sống đã đưa hai đứa đến với nhau. Nó hoàn toàn trái ngược với tôi và thằng Gà. Sự nuông chiều của Gia đình, thừa thãi về vật chất đã gắn bó chúng tôi.

Hồi đó, Ngôi uống cà phê ở đường Thành thấy 2 thằng bị mấy thằng chọi con sống trong khu vực đánh. Thằng Lốp cầm ghế, gạch lên đánh đuổi bọn kia khi thằng Xăm đang bị mấy thằng chọi đánh túi bụi. Thằng lốp xả thân lao vào Cứu thằng Xăm. Rồi do bọn chọi quá đông nên cuối cùng hai cu kậu đã bị mấy thằng kia bắt lại, lôi ra gốc cây bắt nộp 500 nghìn mới trả lại đồ nghề và cho về. Lúc bấy giờ 500 ngìn bằng nửa cái áo hàng hiệu của tôi chứ chẳng chơi. Tôi ngồi uống Cafe thấy thương nên ra đá đít mấy thằng chọi, tát cho mỗi đứa mỗi cái rồi giao bọn chúng không được đánh 2 đứa nữa.

Thấy thương bọn nó, tôi lấy ghế mời chúng uống nước, bảo chủ quán lấy khăn lạnh cho chúng lau rửa vết thương. Ngồi nghe 2 thằng kể về cuộc sống chúng nó, tôi rơi cả nước mắt. Mới ít tuổi, mà chúng biết tự kiếm sống, biết bảo vệ lẫn nhau, biết thay cha mẹ làm tròn chữ hiếu với ông bà, tháng nào chúng nó cũng gửi tiền về cho ông bà sinh sống, cứ vài tháng lại về một lần. Nhiều lúc, suy ngẫm tôi mới biết được ở trên cuộc đời này cái chúng ta không có thì chúng ta sẽ rất quý. Khi chúng ta vẫn sống với những gì đang bên cạnh thì nó sẽ mất đi cái giá trị của nó, ta không nâng niu nó, không biết quy trọng. Tôi thì có gia đình, có người thân mà không biết quý trọng. Chúng làm tôi lần đầu tiên biết xấu hổ với chính bản thân mình.

Từ hôm đó, tôi hay ra uống cà fê hơn. Tôi bảo hai đứa cứ làm ở đây, không phải sợ ai hết. Nếu có chuyện gì thì gọi bảo là em anh Nam “Hoàn Kiếm”. Dần dần tôi gắn bó với 2 đứa như anh em. Một thời gian sau tôi góp tiền ăn chơi cho 2 đứa mượn mua 2 chiếc xe máy cà tàng. Ngày vẫn đi đánh giày, tối về chạy xe ôm. Đên lúc tôi vào trại, mỗi tháng 2 thằng vẫn thay phiên nhau vào chăm nuôi tôi. Đối với tôi, không phải đồ ăn chúng mang vào mà là thứ tình cảm của 2 đứa làm tôi rất trân trọng. Bọn nó đã trở thành em út mình từ khi nào không hay. Hồi tôi trốn pháp luật trong miền Trung, thằng Lốp Xăm còn gọi điện bảo với tôi nó xin nhận tội thay nhưng tôi đã gạt đi.

Hôm nay, nhìn thấy thằng xăm nằm trên giường bệnh, lòng tôi đau nhói. Thứ tình cảm tôi dành cho chúng nó sao giống kiểu tôi giành cho đứa em gái ở nhà. Ở ngoài xã hôi, tôi chỉ duy nhất coi hai thằng này là em. Gần đây với cái nghề làm ăn của mình, hai thằng đã bắt đầu biết sử dụng đám giang hồ chọi con để làm việc. Biết kiếm những đồng tiền đã bị vàu nát nhưng theo tôi đó vẫn là cách lao động lương thiện. Không cướp của ai, không làm hại ai bao giờ. Hai đứa nó đã mở được một cửa hiệu cầm đồ nho nhỏ trên phố. Nghề này được giang hồ gọi là nghề “giúp người lúc khó khăn”.

Đang ngẩn ngơ nhìn thằng Xăm ngủ, điện thoại lại đổ chuông. Trong lòng thấy ruột nóng như lửa đốt……….

Đang ngẩn ngơ nhìn thằng Xăm ngủ, điện thoại lại đổ chuông. Trong lòng thấy ruột nóng như lửa đốt. Nghĩ lại mới biết tôi với thằng Gà chạy một mạch từ Hải Phòng về Hà Nội quên luôn cả ăn tối. Bụng đói cồn cào.

- Anh trai hả? Sao hôm qua đến giờ không thấy gọi điện. 

Con nào vậy trời. Con em gái ở nhà lâu rồi tôi có gặp nó đâu? Đứa nào mà cái giộng nó chua như *** mèo vậy không biết. Từ hôm qua tới giờ tôi quên luôn con Phương Anh, chẳng nhớ gì tới nó, cũng chẳng thèm gọi xem nó đã về đến nhà chưa hay vẫn chưa bắt được Taxi về cũng không biết chừng.

- Phương Anh hả. Anh bận quá.

- Có chuyện gì không anh? Sao hôm qua anh với anh Gà như cháy nhà vậy. Có sao không anh Nam? Hôm qua giờ không thấy anh goi, em lo lắm nhưng không dám gọi sợ làm phiền Anh.

- Không sao em, mọi việc anh giải quyết xong rồi. Anh mới đi Hải Phòng công chuyện đột xuất về. Hôm qua đi Taxi về có mệt không? Xin lỗi nhé.

- Em đang định đi ăn tối, anh ăn chưa? 

- Ừ, đợi anh chút xíu, anh qua đón. Anh cũng đang ...... . Thế nhé. 15 phút nữa gặp lại.

- Đang gì? Anh cũng đang gì anh Nam?

- Đang đói bụng. Chưa ăn gì mà.

Đúng là đàn bà, nó tò mò thấy gét. Phải nói, hôm qua đến giờ, do công việc, do sự đột xuất làm tôi chẳng biết gì trên đời này nữa. Trong đầu chỉ có hai từ Minh “bu”, rồi sau đó Cường “trắng”, tôi quên phéng mất con nhóc. Bây giờ thấy nó gọi, cảm xúc nó lại tràn ra hai bên lỗ tai. Tim lại đập loạn xạ, định kêu con y tá bệnh viện đo luôn cho huyết áp nhưng sợ không kịp hẹn với con nhóc. Chở thằng Gà về nhà, tôi chạy một mạch đến nhà con nhóc đón nó. Tôi chẳng thèm biết Cường “trắng” nó màu đen hay trắng, mà màu đỏ cũng kệ bà chị nó (bố mẹ con nhóc mất rồi, tôi không muốn làm ông bà thức dậy đành chửi bà chị nào đấy của con nhóc cho đỡ mang tội).

Hôm nay con nhóc Phương Anh đi ăn tối mà nó ăn mặc rất “nữ tính”. Bộ đồ thể thao ở nhà mà không làm con nhóc giảm đi sự đáng yêu. Chúng tôi đến một quán Phở gọi 2 đứa 2 tô Phở to đùng. Bụng đang đói tôi làm thêm một bát, có con nhóc đi cùng hình như cái dạ dày nó cũng hưng phấn hơn lúc bình thường thì phải. 

Đang ăn con nhóc hỏi:

- Anh Nam có xe máy không?

Dễ mà con nhóc đánh lô thua rồi hỏi xe máy mượn cắm chung tiền cho chủ. Tôi nghi lắm.

- Có. Em hỏi để làm gì?

- Em muốn đi dạo phố phường Hà Nội bằng xe máy, đi xe hơi ở Hà Nội này chật chội, mà ngồi trong xe bức bí lắm. Mà lâu rôi em chưa đi dạo Hà Nội bằng xe máy, về đây đi đâu cũng có người chở đi. Gét lắm, anh Cường cứ coi em như trẻ con. Anh chở em đi một vòng hết các ngõ ngách luôn nhé. Tối nay em về muộn chút xíu không sao, anh Cường đang ở Sài Gòn, mai mới ra.

Tôi chiều theo con nhóc, gọi điện bảo thằng Lốp lấy cái xe Spacy của thằng khách cầm đồ ra đây rồi chạy cái xe ôtô về bệnh viện trông thằng xăm luôn. Tối nay tôi vào trực với thằng Xăm.

Tôi với con nhóc lượn lượn lờ trên chiếc Spacy cho đến lúc nóng cả máy. Miệng con nhóc cứ tứa lưa, lem bem làm tôi đau cả óc. Hôm nay người hơi mệt mỏi, nhiều chuyện xẩy ra làm con người tôi ít nói, ít đùa hơn với con nhóc. Duy nhất có cái Lưng tôi là vui vẻ đón nhận những lần chạm nhẹ từ cặp đào được nhập khẩu từ bên Anh về. Ra đến con đường Thanh niên, mùi hoa sữa cứ làm tôi nhớ về thời học sinh.

- Anh Nam hôm nay có chuyện gì vậy? Sao anh có vẻ buồn buồn thế?

Vì tao *** vui. Hỏi *** gì lắm vậy. Tôi định ném cái mũ bảo hiểm khỏi cái đầu, dừng xe chử nó. Nhưng vì nó đẹp thế ai nỡ làm vậy.

- Anh cũng chẳng biết nữa, tâm trạng con người nhiều lúc mình cũng chẳng hiểu được Phương Anh ạ.

- Làm em tưởng em bắt anh đi xe máy làm anh bực mình.

Từ lúc đón con nhóc đến giờ, tôi suy nghĩ rất nhiều về việc có nên nói chuyện với con nhóc thật lòng với con nhóc về cuộc sống của mình không. Tôi không muốn nó cứ mãi nghĩ về tôi là anh Nam “bất động sản”. Hay là cởi mẹ áo ra cho nó đọc chữ bất động sản trên ngực. Tôi bí quá.

Chở con nhóc đi dạo loanh quanh rồi cũng chở nó về nhà. Đứng cách căn nhà màu trắng khoảng 50m, tôi ngồi trên xe, nó thì đứng dưới vỉa hè.

- Anh Nam, mai em rủ cả anh Cường mình đi ăn nhé. Mai là sinh nhật em đấy.

Tôi hơi bất ngờ vì điều này. Nó làm tôi phải suy nghĩ.

- Phương Anh. Anh nói cho em biết điều này.

- Sao Anh?

- Chuyện Anh làm nghề “bất động sản” là anh nói dối em đấy. Anh là thằng Lưu manh. Anh kiếm sống bằng nghề xã hội.

Mặt con nhóc chẳng biểu lộ chút xíu gì cảm xúc, nó vẫn im lặng nhìn tôi. Trước kia, thấy cách nói dối của ông Cường nó có lợi như vậy, nhưng khi này nó làm tôi càng gét cay gét đắng chuyện dối trá.

- Nhà anh ở trên Hoàn Kiếm. Anh bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, hiện giời anh đang là người vô gia cư. Anh không muốn nói dối em. Anh xin lỗi.

Thực sự đứng trước con nhóc tôi đã không còn là thằng Nam nữa. Tôi đã yêu con nhóc, trái tim tôi đã nói với tôi điều đó từ khi chặt quả dừa. Tôi đang đứng trước một con nhóc vô tư, một con nhóc chẳng biết gì cái xã hội bên ngoài đầy cạm bẫy. Ở con nhóc toát lên một vẻ đẹp thánh thiện, môt sự trong trắng, ngây thơ. Trong con người tôi hiện giờ đang xuất hiện hai thằng Nam. Một thằng muốn lao bế con nhóc chạy vào cái nhà nghỉ nào đấy gần nơi này nhất. Thằng còn lại muốn rời xa con nhóc bởi không muốn làm vấy bẩn đến bẩn đến sự trong trắng của con nhóc. 

- Có sao đâu anh Nam, em thấy anh tốt mà.

- Anh đã từng đi tù về.

Con nhóc trố mắt ngạc nhiên, có lẽ con nhóc hơi bất ngờ vì điều này.

- Em có ngại khi làm em một thằng Lưu manh không?

Suy nghĩ một lúc, con nhóc gật đầu. Tôi như sụp đổ hoàn toàn khi con nhóc nhìn xuống đất. Sao biết tình cảm nó khốn nạn đến khó chịu thế cơ mà, sao mày vẫn bị nó khống chế vậy Nam. Đầu nghĩ ngay đến con My, thôi mình về với cái máng lợn của mình thôi. 

- Nhưng em muốn làm người yêu của Lưu manh. Đồ ngốc.

Tôi xô luôn cái xe nằm bẹp ở vỉa hè. Đứng dậy ôm con nhóc vào lòng. Con nhóc cười khúc khích trên vai tôi.

- Anh biết không Nam, từ khi chiếc điện thoại rơi là em đã yêu anh rồi. Nhưng em không ngờ anh đến với em nhanh đến vậy. Em không có nhiều thời gian ở Việt Nam, em mong đợi anh ôm em mấy ngày hôm nay rồi.

Con nhóc càng nói tôi càng thấy nó dễ thương. Tôi không để con nhóc lải nhải nữa, ghé miệng đặt lên môi con nhóc một nụ hôn. Cái môi con nhóc phải nói nó như muốn tan chảy trông miệng tôi. Con nhóc đáp trả bằng sự cuồng nhiệt của nụ hôn. Phải nói lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác nhận một nụ hôn đúng nghĩa của nó. Tôi cảm nhân được sự vụng về trong cách hôn của con nhóc. Xung quanh toàn là bê tông, cửa cuốn thế mà tôi cảm giác nó đẹp như trong truyện tiểu thuyết vậy. Lúc này mà đang đứng ở nhà vệ sinh công cộng chác tôi cũng chẳng phân biêt được.

Rồi con nhóc cũng đẩy tôi ra, chạy lai mở cổng bước vào trong. Tôi đứng thù lù ra đấy trong sung sướng một lúc. Khi ánh đèn trên tầng 2 căn nhà đỏ lên tôi mới lên xe về tronh cảm giác sảng khoái, yêu đời hẳn lên.

Về đến khu Ba đình. Cái điện thoại có tin nhắn của Phương Anh.

- Anh quay lại đây đi.

Nhìn xuống dưới xem con ku có phải bị rơi xuống vỉa hè khi đứng trước nhà con nhóc không. Thấy nó vẫn mắc vào bụng. Tôi yên tâm bật đèn xi nhan cho chiếc Spacy đi hình chữ U.

- Alo. Anh đang đứng trước cửa nhà em đây.

- Anh tìm chỗ nào gửi cái xe máy đi rồi lại nhà em nháy máy em ra. 

Tôi chẳng hiểu con nhóc đang có kế hoạch gì đây. Nó làm tôi tò mò muốn chết luôn. Tôi chiều theo ý con nhóc. Chạy xe đến chỗ cái chung cư gần đấy, gửi chiếc xe rồi lao thẳng về trước cổng gọi cho con nhóc. Một lát sau thấy con nhóc mặc bộ đồ ngủ hoa hoè săc sỡ, dắt theo con chó Phốc đi ra ngoài. Không lẽ con nhóc tặng con chó đáng gét này cho tôi sao. Thân tôi, tôi chưa lo được huống gì chó. Mà kể cũng lạ, con chó này nó gét xe Spacy hay sao mà dắt chó ra lại bảo tôi gửi xe. À! Con chó nó thích di dạo bằng Taxi. Đúng là ở Tây về, bên tây chó nó cưng chiều hơn đàn ông luôn.

- Em cho con Marilyn đi tè xong em vào trước để cửa vậy, khi nào em nháy máy là anh chạy vào nhà rồi chạy thẳng lên tầng 3, phòng bên trái cầu thang luôn nhé. Đêm nay em muốn anh ở bên em. Em không đợi được đến ngày mai đâu.

Con bé nói với tôi mà nó thở như đang chạy thể dục vậy, tôi cũng không kém. Tôi hôn con bé lên trán một cái rồi cười vẻ mãn nguyện. Con bé dễ thương thật. Trong cái Ngây thơ trong trắng của con nhóc, tôi lại biết được thêm con nhóc có sự liều lĩnh đến dễ thương. Con nhóc còn dặn trong nhà còn có 2 người đàn bả ở trỏng. Một là bà vợ ông Cường đang ngủ ở tầng 2. Một là bà vú của nó ở bên Anh về ngủ ở tầng 1. Thằng cháu thì ngủ cùng mẹ nó. Đi vào phải thật nhẹ nhàng.

Lúc con nhóc đi vào nhà, tôi đứng ngoài cửa mà tim đập kiểu đến căng hết mạch máu trong người. Hôm qua, lúc xử thằng “bu” tôi còn không hồi hộp bằng lúc này. Cái điện thoại nháy đèn. Chân lại xoắn hình cái lò xo, bước mãi mà không thấy chuyển động. Cuối cùng tôi cũng cố gắng kéo đôi chân đên cầu thang. Căn nhà được thiết kế với phòng khách ngoài cùng sau đến cái cầu thang, phía trong là bếp và cái phòng ngủ của bà vú đã đóng cửa. Trên tầng có mấy phòng cũng đóng, chắc có bà vợ ông Cường đang nằm đâu đó ở trỏng. Tôi cởi giày cầm lên tay, bước lên cai cầu thang nhẹ nhàng bằng những ngón chân, vọt một cái không để lại tiếng động, tôi đã ở tầng 3. Bỗng nghe tiếng.

- “Cạch”.

Chết rồi, ai mở cửa. Tôi đứng chết lặng ở cái sảnh thang tầng 3 căn nhà, trước cửa phòng con nhóc. Chém nhau tôi cũng chẳng sợ, súng dí vào đầu nếu sợ quá thì cũng lắm tè luôn ra quần. Đằng này, phía hậu môn tôi hơi cứ xì ra. Bụng tôi đau khủng khiếp, chắc sợ, lo lắng quá làm tôi sinh bệnh luôn rồi. Tiếng động hoá ra là tiếng đóng cửa của con nhóc vọng lên từ tầng 1. Nó làm tôi chút xíu là ngất luôn trên cành quất.

Nhẹ nhàng mở căn phòng của con nhóc ra tôi lẻn vào trong như thằng Lê Văn Luyện. Ngồi thở, cái bụng cũng dần bớt đau đi chút xíu. Cầm cái điện thoại lên nhắn tín cho Thằng Lốp: 

- Đêm nay anh có công chuyện, không về được viện. Chú ở trong trực thằng xăm nhé. Có gắng nhé.

Lần đầu tiên tôi được chơi cái game “đột kích” nó phê như thế này. Căn phòng game là một căn phòng như khách sạn 5 sao, đầy đủ tiện nghi. Nó được thiết kế riêng cho con nhóc khi về VN. Cái giường đệm lông vũ màu trắng toát được kê ở chính giữa phòng, cùng một lũ gấu bông đủ loại trong phòng. Dưới chân thì được trải thảm loại đắt tiền, tất cả đồ nội thất trong phòng hình như đều được nhập ở nước ngoài về. Nói chung, nhà tôi cũng không phải loại xuề xoà trong sinh hoạt, nhưng tôi chưa bao giờ dược ngủ ở căn phòng nào đẹp như thế này. Không gian làm tôi tưởng như đang ở bên Hàn Quốc vậy.

Con bé tắt điện hết trong căn nhà để muốn hét lớn cho cả nhà biết là: tôi đi ngủ đây. Dắt theo con chó vào phòng. Đợi nó đóng cửa, tôi kéo nhon nhóc vào ngồi lên người tôi, ôm con nhóc vào lòng, hôn con nhóc ngấu nghiến. Lúc này liếc thấy con Marilyn nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Nó nhảy lên cái Ghế nằm xuống nhìn về phía tôi với con nhóc. Anh mắt con chó làm tôi thấy hưng phấn hơn, có cặp mắt truyền hình trực tiếp chúng tôi tình cảm nó cũng thấy hay hay, dù đó là loại vật.

- Anh vào tắm đi, nhẹ nhàng thôi nhé. Ở dưới kia có thể nghe thấy đấy. 

Con nhóc đẩy tôi ra, nói với tôi bằng cái giọng chỉ mỗi hơi, không phát ra âm thanh. Tôi hiểu được, tối nay làm việc gì cũng phải nhẹ nhàng, kể cả với con nhóc.

Bước vào nhà tắm, tôi đi tè cũng phải dí con ku sát vào bồn cầu để đỡ nghe tiếng nước. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi đi tè mà phải e dè như vậy. Nó hồi hộp, kích thích dữ dội. Mặc quần áo vào đi ra khỏi nhà tắm. Con bé thấy tôi trong bộ đồ lúc vừa rồi. Nó cười tinh quái với tôi một cái thấy gét. Con nhóc đang ngồi xếp đống quần áo trên giường để bỏ vào tủ. Mấy cái quần lót bé xíu làm con ku tôi cựa quậy trong quần. Định lấy chân đạp con nhóc lăn lên giường luôn nhưng nghĩ lại mình đang ở Văn phòng Quốc hôi có treo cái biển: đi nhẹ, nói kẽ, đánh rắm phải xịt nên đành lại ngồi nhẹ nhàng sau lưng con nhóc, ôm cái eo xem nó xếp quần áo. Thỉnh thoảng thơm vào má con hóc một cái cho đỡ vã.

Con nhóc hết xếp quần áo, rồi treo mấy cái dồ mặc dở lên móc. Tôi nghĩ con này kêu tôi lên đây để biểu diễn sự đảm đang của nó chăng. Ông chưa rảnh. Tôi không còn chờ đợi được nữa, chạy lại kéo tay con nhóc kéo nó luôn lên giường. Con nhóc người như sợi bún nằm trên người tôi. Nó đưa cái miệng xinh xắn hôn vào má tôi một cái. 

- Tôi nay, em muốn ở bên anh. Em sợ thời gian sau anh cương về em không đi đâu được. Em sắp phải đi Phú Quốc cùng Anh chị. Không được làm bậy đâu ông tướng nhé…………

Phải nói cảm giác được nằm ở chính căn phòng của con nhóc trong cái hoàn cảnh vụng trộm như thế này nó làm tôi kích thích dữ dội. Mùi cơ thể nó hòa vào cái mùi của chăn gối của con nhóc tạo cho tôi cảm giác vừa ấm cúng, vừa lạ lẫm, cộng thêm chút lo sợ. Nó khác hẳn với không gian của những nơi tôi đã làm tình với các con bé khác trước đây. Tôi cũng không thể ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh như vậy, nếu biết ông trời ổng chiều tôi như vậy thì hôm ở khu trượt cỏ tôi xin ổng được làm tình với con Jennifer Lopez cho rồi. Hai chúng tôi quấn vào nhau hôn hít trên cái nệm trắng tinh, lăn qua, lăn lại trong khi 2 cái miệng vẫn dính chặt vào nhau. 

Chúng tôi cứ hôn nhau như thế, thỉnh thoảng lại kéo cái miệng ra để nhìn nhau, trao nhau những nụ cười, cái cụng đầu tình tứ. Con nhóc nó đáp trả tôi bằng những nụ hôn nhiệt tình, lần này so với lần ngoài vỉa hè nó đã thành thục hơn rất nhiều. Con nhóc đã biết dùng cái lưỡi để len lỏi vão từng chiếc răng của tôi. Cái miệng con gái mới lớn nó khác nhiều so với đứa con gái từng trải. Đúng là tình yêu, có mỗi chuyện hôn nhau là nó cũng đã làm đầu óc tôi mụ mị. Bất ngờ con nhóc ngồi hẳn lên người tôi, dùng 2 cánh tay yêu ớt của nó luồn vào 2 lòng bàn tay của tôi. Đè tôi hẳn xuống giường, giờ tôi đang ở tư thế đầu hàng. Con nhóc nhẹ nhàng cúi xuống thơm lên đôi mắt, rồi đến cái mũi, xuống cằm, sang bên hai má. Đến tai con nhóc thì thầm.

- Có yêu em không?

Con nhóc nó hỏi câu này, trong cái hoàn cảnh này thì tôi dám chắc nó sang bên nước ngoài du học ở bệnh viện tâm thần. Lúc này mà nói không là đồng nghĩa với việc trèo ban công xuống đường luôn là chắc. 

- Trả lời câu hỏi của em anh thấy nó thừa quá.

- Có yêu không?

- Không.

Con nhóc lại cúi xuống hôn tôi, bàn tay con nhóc xoa khắp mặt tôi, tôi xiết 2 cánh tay của mình lên cổ con nhóc. Bàn tay tôi bắt đầu kéo xuống phía lưng con nhóc, thò luôn vào trong phần lưng trong áo mát rượi của nó, chẳng thấy cái dây áo con ở đâu, con nhóc không mặc áo ngực. Lúc này ánh mắt nó có phần lúng túng.. Mái tóc con nhóc xõa xuống lên mặt tôi, mùi tóc con nhóc cũng làm tôi thêm hưng phấn. 

Không thể chịu đựng được nữa, hôn thế cũng đủ rồi. Hôn tiếp chắc mai tôi đi tráng lại men răng luôn. Tôi lật ngược dậy, đè con hóc nằm xuống tấm đệm trắng tinh, bồng bềnh. Hình ảnh con nhóc nằm bất động trên giường, phía dưới là cái đệm trắng nhìn rất quyến rũ, thả lỏng cơ thể, mái tóc thì lõa xõa không theo một kiểu cách nào. Cúi xuống hôn lên cổ con nhóc. Cái gu tình dục của tôi là muốn được cảm nhận thứ xúc giác khi những mùi thơm của làn da sạch sẽ truyền lên bộ não. Vừa hôn, bàn tay tôi vừa luồn vào áo con nhóc để khám phá bộ ngực. Mặt con nhóc bắt đầu ửng đỏ, cái mày nhíu lại. Bất ngờ con nhóc chụp lấy tay tôi.

- Đã nói không làm bậy mà. Hôm nay em bảo anh trốn lên đây là để được ôm anh ngủ, được yêu anh. Em chưa chuẩn bị cho điều này đâu.

Con ku tôi lúc này đang cạ cạ, rúc rúc vào đùi con nhóc bổng nhiên ngửa cổ, ngóc đầu dậy chửi lổng đổng. 

- Anh Nam ơi, trói mẹ nó lại mà thịt. 

Tôi biết phải làm sao bây giờ, ở cái khung cảnh này nếu không làm tình thì làm tội nhau sao? Tôi lấy lại bình tĩnh.

- Sao vậy Phương Anh. Em bảo không còn nhiều thời gian mà.

Con nhóc véo vào mũi tôi một cái, nở một nụ cười đáng gét.

- Sao anh hiểu xa vậy. Đồ quỷ. Không được đâu. Em chưa làm việc này bao giờ.

Nhìn cái kiểu con nhóc, trước đây cũng đã ngờ ngợ điều này. Nhưng lúc nghe con nhóc nói tôi điều này, tôi vẫn có chút bất ngờ. Con mẹ nó, bôn ba bao nhiêu năm ở khắp cái Hà Nội bây giờ mới vớ được con nhóc còn cái của nợ này. Tôi tưởng nó tuyệt chủng rồi cơ mà. Phải nói với anh em. Thời buổi này, chỉ tính với học sinh cấp 3 trở đi. Nếu con bé nào còn trinh thì cái mặt chắc như giống con khỉ hơn là người. Mà chắc mấy con bé cũng thủ dâm mà rách luôn rồi chứ chẳng còn. Cái màng trình của con nhóc của tôi nó đã già gắn bố với con bướm quá lâu. Tôi dám chắc lũ trinh với nhau sẽ gọi cái màng của con nhóc là “cụ trinh”. Mà chắc nó dai lắm đây, 23 tuổi mà còn thì chắc chỉ mỗi nó.

Tôi úp hẳn mặt lên người con nhóc buồn rầu. Con nhóc nằm dưới dùng bàn tay xoa lên đầu tôi vẻ dỗ dành.

- Chắc chắn nó là của anh. Nhưng em sẽ dành cho anh vào dịp khác. Anh cố gắng lên đi. Đừng buồn nhé anh.

Thực sự tôi có buồn thật, tôi hụt hẫng thấy rõ luôn. Nhưng rồi tôi cũng ngẩng mặt lên nhìn con nhóc với ánh mắt yêu thương. Lúc này, trong ánh mắt con nhóc chút đượm buồn. Cái ánh mắt có phần giống ánh mắt của thằng xăm và lốp. Tôi thấy thương con nhóc, yêu con nhóc hơn. Nhưng tôi vẫn thử một lần xem sao. Có thể con nhóc đang thử tôi, đang thể hiện chút con gái.

- Lên đây nằm với em ngủ. Chắc anh ngủ không nổi Phương Anh ạ.

- Thì em sẽ thức cùng anh. 

- Được rồi. Thì thế này.

Tôi đặt điều kiện luôn với con nhóc.

- Anh không lấy đi cái quy nhất của em. Nhưng đêm nay, anh muốn được thoải mái với những thứ còn lại. 

Thực sự, sau khi con nhóc không cho tôi. Tôi đã nghĩ khác di, đối với bon lưu mah như tôi. Không phải lúc nào cũng có được tình yêu nó đẹp như vậy đâu, nên không nhất thiết phải dùng đến con ku để thể hiện tình cảm của mình. Với lại, ngay từ đầu chính tôi cũng thấy trân trọng thứ tình cảm này. Tôi cũng chưa muốn làm sứt mẻ cái viên đá trong suốt mà tôi đang sở hưu. Dù biết để vượt qua được cái đêm này, nó còn khó hơn uống hết một xô cà phê đen rồi nhắm mắt ngủ.

Con nhóc nghe tôi nói cũng đã hiểu ra tôi muốn gì, nó lưỡng lự.

- Anh có làm được như vậy không? Con dê yêu.

Nó lại véo vào má tôi một cái.

- Được. (nhưng con ku thì lắc cái đầu nguầy nguậy). Sợ em lúc đấy lại ……

Tôi bắt đầu ôm hôn con nhóc, hai tay thọc luôn vào cặp ngực, tôi kéo hẳn chiếc áo lên đến cổ. Cặp ngực này so với cặp ngực con My không to bằng, nhưng về độ đẹp thì con My còn thua xa. Cái hạt ngô nó hồng hào gắn trên hai bầu vú, tôi chẳng còn thời gian để cảm nhận nó đẹp đến thế nào để mà kể cho ai nghe. Chỉ biết rằng nó làm tôi úp luôn cái mặt vào bú như trẻ con đói sữa. Dùng 2 tay cầm hai hộp sữa cô gái hà lan, nút bên này thì tôi lạ bóp bên kia. Cái núm vú đã bắt đầu săn cứng. Lè cái lưỡi gẩy nhẹ lên hạt ngô, thỉnh thoảng tôi há miệng ngoạm luôn cả bầu vú vào. Nút lấy nút để. Con nhóc nhắm mắt, bấu vào đầu, vào tai tôi, phát ra tiếng rên nơi cổ họng. Có lúc phê quá, con nhóc lấy chân quặp luôn vào người tôi, tay ôm đầu tôi ấn sát cặp vú vào như lên cơn.

Con nhóc thò tay tắt cái đèn neông. Chuyển tay bật cái đèn ngủ. Ánh sáng màu hồng dịu mắt làm mọi vật trong căn phòng đều chuyển màu lãng mạn, kể cả nước da con nhóc. Tôi kéo luôn áo con nhóc qua cổ, nó nhìn tôi với cái mặt vừa muốn vừa không muốn nhưng cuối cùng hai cánh tay cũng dơ lên. Tấm thân trần hiện ra, cái ra màu trắng làm con nhóc nổi bật. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy con nhóc nó đẹp đến khó tả. Tưởng chừng như khái niệm về cái đẹp nó chỉ dừng ở đây. 

Cúi xuống hôn con nhóc ngấu nghiên. Lúc này tôi chẳng còn nhớ mình đã hứa gì với nó. Tôi bị cuốn theo sự uốn éo của thân hình con nhóc. 

- Em cởi cáo cho anh luôn nhé?

Con nhóc hỏi tôi cái điều ngu xuẩn. Bây giờ mày cạo hết lông trên người tao cũng được huống gì cởi áo.

Cánh tay con nhóc từ từ, nhẹ nhàng luồn vào vùng ngực tôi. Cởi từng cúc áo một, từng cúc một. Tôi ngồi dậy, giúp con nhóc cởi nốt cái cúc còn lại, cỏi phăng chiếc áo ra.

Con nhóc há hôc miệng vì cơ thể của tôi. Nó vừa phải, không to, không nhỏ. Săn chắc theo kiểu tự nhiên bởi niềm đam mê các môn thể thao dân dã của tôi. Tôi ngôi nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của nó, nhìn về phía mình tôi mới biêt nó há miệng là vì hình xăm. Vẫn nằm với cặp vú trần, con nhóc đưa cánh tay lên khi tôi đang ngồi, lấy cái ngón trỏ xinh xăn của nó chạm vào con rồng trên ngực tôi vẻ sợ sệt. Ngón tay bắt đầu rê từ ngực lên trên vai. Tôi biết con nhóc cảm nhận thế nào, chắc nó vừa bất ngờ, vừa bỡ ngỡ. Cái mặt nó thể hiện chút sợ sệt đáng yêu. Mà cũng có thể là cách làm dáng của cánh đàn bà con gái trước đàn ông chăng. 

Để làm con nhóc tự tin hơn và tằng phần kích thíc. Tôi cầm lấy cổ tay con nhóc, kéo cái ngón tay đang rà ở vai rồi đưa lên miệng mình. Tôi đút luôn ngón tay nó vào miệng và bắt đầu mút. Tay còn lại thả xuống ngực con nhóc, tôi bồi thường cho nó một ngón tay xoa xung quanh cái núm. Mắt con nhóc bắt đầu nhắm lại. Cái khung cảnh bây giờ nó vừa nhẹ nhàng, vừa dâm đãng.

Bất ngờ thả tay con nhóc ra, tôi cúi xuống bú mạnh, ngấu ngiến vào vú con nhóc. Lúc này tiếng rên con nhóc đã thành hơi chứ không ử ử trong cổ họng nữa. Nó quờ quạng c bấu chặt cái tay vào vai tôi. Đưa cái miệng hôn xuống khắp bụng con nhóc, tôi nhẹ nhàng kéo cái quần ngủ. Tay con nhóc bắt đầu báu chặt hơn vào vai tôi, kéo lên.

- Không. Đừng Anh.

Tôi ngẩng cái đầu lên chút xíu, nói với con nhóc.

- Anh sẽ không làm cái việc đó. Em không tin anh à. Để anh được cảm nhận cơ thể của em. Được không Phường Anh.

Tay con nhóc đã nới nhẹ hơn ở vai tôi. Chẳng cần đợi con nhóc trả lời bằng miệng, tôi luồn cánh tay, cởi luôn chiếc quần ra khỏi chân con nhóc. Lúc này, dù còn cái quần lót xinh xắm trên người, nhưng tôi đã đoán được cái hình hài con bướm nằm trong cái quần. Thân hình dỏng cao, cặp đùi thon dài với phần bụng săn chắc. Phải nói thân hình con nhóc chẳng khác nào bọn mẫu. Dù nó không cao như mấy con chơi bóng rổ. Nhưng với người việt Nam, con gái cao 1.65 là quá chuẩn.

Lúc này, nhìn thân hình gần như trần truồng của con nhóc trên tấm nệm trắng, đầu óc tôi như mụ mị, con ku thì căng cứng hết cỡ. Với cái tay xuống phía bàn chân con nhóc, tôi vuốt từ bàn chân lên trên đùi, tay còn lại tôi vuốt từ cổ xuống rốn, cuối cùng 2 cái tay tôi cũng gặp nhau ở ngã ba, tam giác quỷ. 

Con nhóc lúc này chỉ biết nhắm mắt và cảm nhận hai bàn tay tôi di chuyển, lúc tôi vuốt hai bên đùi con nhóc. Nó đã lim đi, mắt nhắm tít. Tôi cảm nhận được hơi thở dồn đập của con nhóc. Nhìn kỹ vào phía đáy quần lót, đã có chút nước thấm qua lớp vải màu trắng của cái quần. Cái mùi trinh trắng đã bốc lên tận mũi tôi. Nó kích tôi dữ dội. 

Tôi nhẹ nhàng di chuyển, quỳ phía dưới 2 đùi con nhóc, kéo chiếc quần lót xuống, đến ngang phía mu con nhóc, thấy những sợi lông bám sát vào cái mu đang căng mọng. Đúng là con gái còn trinh rồi. Nhìn sợi lông, cái giác quan thứ 7 đã nói ch tôi điều đó. Chưa một lần động kéo như con My, sợi lông vẫn thể hiện sự mềm mại của tự nhiên. Nó không rậm rạp như các con mái chơi bời, cũng không quá ít như bọn sưa lông. Khi chiếc quần lót được kéo xuống ngang gối, một con bướm hồng hào hiện ra trước mặt tôi. Con nhóc đã lấy cái gối che đi cái măt xấu hổi của nó. 

Chẳng có gì là khó khăn đối với tôi khi muốn cái gối biến khỏi tay con nhóc. Tôi trườn lên dùng đầu đẩy cái gối ra khỏi khuôn mặt con nhóc, đăt vào môi con con nhóc một nụ hôn ướt át. Hai cái môi quyên vào nhau, thò tay xuống vuốt nhẹ từ phía đùi non lên đến con bướm. Phải nói, con bướm của nó mềm mại đến khó tả, cái mu thì căng mọng nhưng hai cái mép bướm con nhóc phía dưới thì mềm mại. Bàn tay tôi cảm nhận được mép bướm khít rịt của con nhóc, không có lấy chút thịt thừa. 

Lúc này con nhóc đã trần truồng trong vòng tay tôi. Da thịt con nhóc mát rượi. Tôi hôn hít từ miệng xuống đến bướm, lúc đi qua cặp vú, tôi không quên dừng lại nút hai cái núm một hồi lâu. Con nhóc đã rên rỉ, hai bàn tay bấu chặt lấy lưng, tay tôi. Lúc cái miệng chạm đến con bướm, con nhóc như điên dại. Nó nắm tóc tôi như thể sắp chết đuối đến nơi. Miệng thì rên như bị ma nhập. 

- ôi……………….. hờ……………..

Đối với con nhóc, tôi không thể làm người chủ động như con My. Cái miệng đến sát bướm con nhóc. Tôi úp luôn cái miệng vào mà mút, cái lưỡi luồn sâu vào cái khe bướm đang ướt nhẹp của con nhóc. Nước con nhóc đã chảy xuống đến hậu môn, tôi lè lưỡi liếm luốn đến hai bờ mông của nó.

- Em sướng quá anh ơi. Đừng làm vậy nữa anh. Em không chịu được đâu.

Người con nhóc giật nảy lên mấy lần rồi ngất lịm. Tay con nhóc vẫn kéo tóc tôi dí sát vào bướm. Tôi biết, cái bướm nó đang bất đồng quan điểm với cái miệng của con nhóc. Tôi mút chán chê cái bướm đỏ hỏn, trườn lên người con nhóc hôn lên miệng nó. Con nhóc cựa quậy, không đáp trả nụ hôn của tôi. Chắc nó chưa bao giờ nếm mùi bướm của chính mình nên như vậy. Nhổm người dậy, tôi mở khoá kéo cái quần dài, kèm theo luôn cả xịp xuống.

- Không được đâu anh. Như thế là được rồi. Anh bảo là không mà.

Tôi hôn lên má con nhóc.

- Đến thế này rồi, em còn thế sao?

- Em biết, nhưng em chưa có ý định trong hôm nay. Hay là chúng mình cứ để thế này ngủ đên sang mai anh nhe. Anh cố gắng đi mà. Từ giờ đến hôm em đi, nếu anh ngoan em sẽ…. Được không anh?

Thật tình, ngay từ đầu tôi cũng đã nghĩ sẽ yêu con nhóc bằng một tình yêu trong sáng. Nhưng đến giờ tôi đã không còn tự chủ được bản thân trước con nhóc. Việc duy nhất tôi suy nghĩ là chỉ làm sao nhét được con ku và con bướm ướt nhẹp kia thôi. Tôi ôm con nhóc trong khi hai đứa đã trần truồng. Miệng thì không ngớt năn nỉ. Nhưng cuối cùng con nhóc vẫn không đồng ý. 

Đến nước này, tôi chỉ còn cách phải năn nỉ con ku chịu đựng. Nằm ôm con nhóc trong khi con ku châm vào hông của nhóc.

- Em có muốn sờ của anh không?

Mặt con nhóc đỏ rựng. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt xấu hổ.

- Em sợ lắm. Sao to vậy anh, cứng nữa chứ.

- Em chưa thấy bao giờ sao?

- Rồi. Nhưng là trong phim. Em không nghĩ nó cứng thế này.

Tôi cầm tay con nhóc đặt vào con ku. Tay con nhóc chạm vào mà nó vẫn chưa cầm lấy. Nó vẫn để bàn tay tư nhiên chạm vào đó.

- Kinh quá. Nó thế nào đấy anh ạ!

- Em cầm đi, nó không cắn đâu mà sợ.

- Nước gì đây anh, kiếp.

Tôi yêu con nhóc quá trời luôn. Tôi chẳng thèm quan tâm là biểu hiện của con nhóc là thật hay đùa……..

Tôi yêu con nhóc quá trời luôn. Tôi chẳng thèm quan tâm là biểu hiện của con nhóc là thật hay đùa nữa. Lúc này, con cu tôi cứng ngắc. Bụng căng dữ dội. Con nhóc đã bắt đầu vân vê con ku, bàn tay xinh xắn trắng trẻo của con nhóc sờ vào mà tôi sướng điên lên. Phải nói con nhóc nó cứng rắn thật, con bướm nó được tôi làm phê như thế mà nó vẫn nhất quyết chưa cho tôi hưởng. Mất công phục vụ nó từ nãy giờ như nhân viên lau kính nhà cao tầng vậy. Nhưng tôi cũng bị cái tự ái của thằng đàn ông kìm nén. Nó không cho tôi cũng không thèm cự tuyệt. Có khi như thế lại hay, cái gì thèm thuồng thì lúc ăn nó mới ngon chứ. Tôi nói với con nhóc.

- Massage cho anh nhé Phương Anh.

- Em làm gì biết Massage đâu. 

- Thì biết sao làm vậy cũng được, giúp anh nhé.

- Được rồi. Nằm úp xuống ông tướng.

Trời ơi. Chưa bao giờ tôi thấy con nhóc nào lại thật thà như con hâm này. Tôi bảo nó massage ku nó bảo tôi úp người xuống là có ý đồ gì đây. Massage lỗ đít à. Tôi bảo nó massage con ku, nó lại tưởng massage kiểu spa mới chết chứ. Mà thôi, cũng hay.

Nằm úp xuống làm con ku châm vào nêm, cái bao quy đầu trượt lên chút xíu, hơi đau. Thò tay xuống kéo lên phía bụng. Con nhóc để cả tấm thân trần truồng của nó bò sát lên người tôi. Nó hôn lên cổ tôi, hai cánh tay nó úp lên hai cánh tay tôi bắt đầu xoa kiểu vụng về xuống lưng. Cặp vú trần cừ chà lên phía lưng tôi, cái cảm giác thân hình mát rượi của con nhóc úp vào sau cơ thể trần truồng của tôi làm sướng đến tê người, chẳng khác nào đang đắp một cái chăn có kim châm khắp cơ thể. Lúc này tôi thấy thằng cha “Đế” có cái họ “Thượng” ngu thật. Hồi ông tạo ra con người như bọn Tây hay nói, sao ông không gắn luôn cái máy rung vào cặp vú bà Eva luôn. Đỡ mất công mấy thằng cha đau lưng bây giờ phải mua ghế massage làm gì cho tốn tiền. Con nhóc trườn trên người tôi hôn hít một hồi từ cổ xuống lưng, bàn tay nó xoa đều lên vai làm tôi dễ chịu thật. Bây giờ tôi mới biết đúng nghĩa của từ massage là thế nào. Mấy lần đi Massage trong Khách sạn, mấy con mái già leo lên người đấm mấy cái qua loa rồi nhả một câu tiếc hết cả tiền: Anh có cần gì nữa không ạ. Muốn đạp chúng ra khỏi phòng luôn.

Con nhóc ngồi luôn trên mông tôi, lông bướm con nhóc chỉa chỉa vào mông, hai cái mép bướm cạ vào làm thằng Ku tôi ốm luôn, nó ho sặc sụa phía dưới. Bàn tay con nhóc xoa đến đâu, người tôi như điện giật đến đấy. Phải nói, Trong cái khó hay ló ra cái khôn. Có phải cư dút ku vào bướm con nhà người ta là sướng đâu. Cái sướng bây giờ nó âm ỉ, nó đè nén nới đầu con ku. Chịu khó cảm nhận, hưởng thụ cũng sướng lắm chứ. Đút vào mà nhấp mấy phát có khi lại ngủ trên cành đu đủ rồi là cái chắc. Con nhóc ngồi massage cho tôi bằng đôi bàn tay mát rượi của nó, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên ma tôi, để cặp vú chà sát vào lưng. Tôi năm dưới im lặng cảm nhận từng cử động của con nhóc. Bàn tay bắt đầu xoa xuống mông, xuống đùi. Sướng nhất là cái cảm giác bàn tay nó vuốt vào phía trong đùi, tay nó chạm nhẹ vào hai quả cà. Lúc đấy tôi chỉ muốn nó cầm luôn cả cà và dưa mà muối cho rồi. Cái miệng cũng chẳng dám hướng dẫn con nhóc sợ nó tưởng mình thằng bệnh hoạn. Tôi thề, lúc này nó mà cầm vào ku là tôi đái luôn chứ đừng nói là xuất. Khung cảnh trong phòng giờ này giống như quý phi đang hầu hạ hoàng thượng vậy.

Được một lúc, tôi không chịu được nữa, rồi cũng đè con nhóc ra massage cho nó. Tôi cũng áp dụng bài học vụng về của con nhóc lên cơ thể nó, lật ngửa người con nhóc ra, tôi ngồi xoa cặp vú như nhào bột mỳ. Một tay xoa vú, một tay xoa bướm con nhóc. Nước con nhóc đã ướt hết cả mấy ngon tay, mắt con nhóc nhắm nghiền, miệng thì rên ú ớ. Tay con nhóc bắt đầu lân la đến con ku, chủ động sờ vào thằng nhỏ. Tôi sướng điên người. Tôi sướng vì đã bắt đầu hiểu được con nhóc, cái bản năng của con nhóc đã bắt đầu trỗi dậy. Tôi nằm ngược xuống với chiều nằm của nó và bắt đầu liếm vào bướm con nhóc. Vừa liếm, tôi vừa dí con ku vào mặt nó như vô tình. Con nhóc cầm thằng nhỏ xoa xoa, miệng thì rên. Bất ngờ con ku như đang nhúng vào cốc nước ấm, nhìn xuống chẳng thấy nó đâu, chỉ thấy cái miệng con nhóc đang dính vào đám lông ku tôi. Con nhóc ngậm thằng ku kiểu khờ khạo, nó chẳng biết mút, chẳng biết liếm. Cái ngây ngô của nó làm tôi càng sướng. Dần dần, cặp môi mềm mại của nó cúng bắt đầu di chuyển theo thân con ku. Sướng quá, tôi định hét lên nhưng trong đầu hình ảnh bà vú với vợ lão cường đang trần truồng đứng bên mép giường để đợi đến lượt làm tôi phải cắn chặt môi lại. Bao nhiêu hơi thở xì ra nơi lỗ tai hết.

Tôi vục mặt vào bướm con nhóc liếm lấy liếm để như thằng cha đi trong sa mạc nhặt được chai Lavie. Lúc này con chó nhảy luôn lên trên giường, ngay dưới chân con nhóc ngồi nhìn tôi liếm bướm con nhóc. Có phải tôi hiểu được các cử chỉ, ánh mắt của loại vật hay không mà tôi thấy nó có vẻ rất thèm, nó nhìn tôi liếm bướm con nhóc với ánh mắt ngây dại. Nói thật, con chó làm tôi bị kích thích dữ dội.

Con nhóc đã nhả con ku ra và rên như bị chọc tiết, nhưng âm thanh vẫn vừa đủ để tôi nghe. Con nhóc vẫn đủ tỉnh táo để biết dước kia đang có 2 con bướm đang khô ráo nước đang ngủ say. Tay con nhóc xoa hết mông, cào vào lưng tôi như sắp chết. Thứ cảm xúc lúc này cõ lẽ từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ được cảm nhận.

Bất ngờ, tôi quay lại ôm con nhóc, âm mưu điều chỉnh cho con ku chạm vão vũng nước chỗ dưới đám lông. Hành động của tôi như vô tình, tôi cà lên cà xuống chỗ cãi khe làm con ku ướt sũng. Từ cái đầu ku, tôi cảm nhận được con bướm nó mềm mại, ướt át rất kích thích. Thấy con ku nằm ngay cái khe, tôi thử ấn một cái nhẹ.

- Anh. Hứ quá. Không được là không được.

Tôi chẳng khác nào thằng ăn vụng bị bắt được. Vì đã hứa non hẹn biển với con nhóc là không một cách hùng dũng nên khi bị bắt quả tang tôi chẳng tìm thấy cái lỗ nào mà chui cho đỡ ngượng. Duy nhất chỉ có mỗi cái lỗ bé xíu dưới bụng con nhóc nhưng bị cấm.

Tôi đành úp mặt vào bầu vú nó mà mút để che đi cái vẻ mặt xấu hổ của mình. Con nhóc véo yêu lên tai tôi một cái. Tôi trườn lên đặt vào môi con nhóc một nụ hôn ướt át bởi nước bướm con nhóc còn dính trên môi. Lần này, con nhóc đã đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt hơn, kích thích hơn.

Sau lần *** trộm không thành, tôi đành ôm con nhóc nói chuyện, sợ soạng, hôn hít cho đến gần sáng khi hai đứa đã mệt lử. Trước lúc chìm vào giấc ngủ tôi không quên vào nhà vệ sinh đi tè. Nhưng chưa bao giờ đi tè mà tôi phải dùng giấy vệ sinh để lau thằng nhỏ. Đúng là con nhóc nó có bản lĩnh nơi con bướm cực kỳ vững vàng. Tôi thề, nếu được chơi con nhóc thật sự, tôi sẽ làm con nhóc phải ân hận. 

Đang ngủ, tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc. Nhìn xuống thấy con ku, liếc sang thấy con bướm, nhìn lên chút xíu thấy con nhóc trần truồng với cặp vú. Tôi giật mình biết mình đang ở trong phòng giam của phạm nhân nữ. Chết rồi, chắc Lão Cường về. Có khi nào mình bị bắt cởi truồng chạy qua quảng trường Ba đình về nhà không trời. Lay lay con nhóc dậy trong khi tiếng gõ cửa vẫn vang lên..........

Đang ngủ, tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc. Nhìn xuống thấy con ku, liếc sang thấy con bướm, nhìn lên chút xíu thấy con nhóc trần truồng với cặp vú. Tôi giật mình biết mình đang ở trong phòng giam của phạm nhân nữ. Chết rồi, chắc Lão Cường về. Có khi nào mình bị bắt cởi truồng chạy qua quảng trường Ba đình về nhà không trời. Lay lay con nhóc dậy trong khi tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

Con nhóc tỉnh dậy trong tư thế trần truồng, nó cũng hoảng hốt không kém. Ghé tai tôi bảo tôi chui tạm vào tủ quần áo. Con nhóc vơ đồ của tôi vo tròn thành một cuộn nhét luôn vào tủ. Tôi cũng hoảng quá, trần truồng ngồi luôn trong tủ. Lúc này nhìn chúng tôi chẳng khác nào cặp tình nhân đang làm tình thì thằng chồng về. Mùi nước hoa trong tủ làm tôi ngạt thở, đâu thì suy nghĩ nếu mà chết ngạt trong này thì ngày mai báo dân trí giật cái tít hay lắm đây. Ngồi trong tủ nghe phong phanh.

- Ngủ gì say vậy Phương Anh.

Vợ lão cường hỏi con nhóc.

- Tôi qua em chơi game khuya quá. 

Dọng con nhóc ngái ngủ trả lời.

- Em có băng vệ sinh không, cho chị xin tạm một cái. Mấy hôm trước chị quên mua, sang nay ngủ dậy thấy ra, mua không kịp.

Nghe đến đây, tôi hoảng hồn. Dưới mông tôi là cục gì êm êm, cái bọc có bao ni lông gói ở ngoài giống như chiếc bánh mỳ gối Thu Hương bán trên phố Quán Thánh vậy. Nhẹ nhàng, thò tay nắn xem nó thế nào. Trời, là cái bà vợ ông Cường đang cần. Sao ông trời ông chiều theo ý tôi đúng như mong muốn vậy mà bây giờ ổng bắt tôi phải rơi vào cái hoàn cảnh khốn nạn thế này.

Cánh cửa tủ mở, tim tôi bây giờ như cái máy bơm của nhà máy thủy điện, máu chảy nhanh chưa từng thấy. Cánh cửa mở hé, thấy bàn tay thò vào, chạm chạm vào con ku. Tôi cầm cục băng vệ sinh đưa luôn vào cánh tay con nhóc. Khi ánh sáng tắt ngúm trong tủ, tôi thở phào, nhẹ cả người. Bây giờ suy nghĩ lại mới thông cảm cho mấy thằng ăn trộm. Nó cũng đổ mồ hôi thật sự để kiếm ăn đấy chứ, cái nghề này ảnh hưởng sức khỏe và tuổi thọ quá.

Con nhóc mở cửa tủ ra, hai bàn tay úp lên trên ngực thở hồng hộc. Chắc nó nín thở từ lúc nãy đến giờ thì phải. Con này cũng nhanh quá, nó trùm cái váy ngủ ở đâu ra nhanh thật. Tôi bế thống nó lên, nó quặp chân luôn vào hông tôi hôn hít. Tay tôi thò vào bờ mông trần truồng của con nhóc xoa nắn, rồi đến con bướm. Đặt nó xuống cái nệm trắng, kéo cái váy ngủ lên úp mặt liếm vào bướm con nhóc thêm một lần cuối. Ăn mặc chỉnh tề. Con nhóc bỏ lại tôi một mình trong phòng, nó tồng ngồng trong cái váy ngủ không đồ lót cùng cái bướm ướt nhẹp xuống thám thính tình hình để tìm cách cho tôi ra khỏi nhà. Được một lúc nó chạy lên.

- Anh ở đây luôn nhé. Không ra được đâu.

Con ku thì muốn ở lại nhưng tôi thì muốn về viện gấp. Mắt nhăn nhó nhìn con nhóc.

- Xuống đi. Chán chê rồi là chạy làng hả ông nội.

Tôi vẹo má con nhóc cái cuối, không quên sờ tạm biệt con bướm xinh đẹp một cái, tôi chạy thộc xuống tầng 1. Đi qua cầu thang thấy bức ảnh gia đình nhà lão Cường to đùng treo ngay chiếu nghỉ cầu thang. Bên cạnh lão Cường có cái máy bay bà già xinh đáo để, cõ khoảng 35 đến 40 tuổi. Cánh cửa mở, con nhóc dặn tôi ra lấy xe rồi chờ nó ở quán nước hai đứa đi ăn sáng luôn. Bước ra khỏi nhà con nhóc, tôi nhớ lại cảm giác khi bước ra khỏi cổng trại giam. Lần này nó có khác là tôi bị giam ở phòng phạm nhân nữ

Chở con nhóc đi ăn sáng xong xuôi tôi chạy một mạnh về nhà đánh răng rửa mặt rồi phi thẳng vào viện thăm thằng Xăm. Vào viện thấy thằng Lốp đang đút cháo cho thằng Xăm ăn sáng, đứng ngoài nhìn vào thấy cuộc sống thật nhiều lúc chẳng phải đi tìm đâu xa để thấy được hạnh phúc. Nước mắt tôi lại ứa ra như thằng bé. Không biết khi tôi bị đâm thủng bụng, thằng anh tôi có bay từ bên Anh về, con em gái nó có đút cho tôi những thìa cháo vào mỗi buổi sáng vậy không biết. Nhìn cái cảnh, lòng nặng trĩu, vừa thương 2 đứa nhóc, rồi cũng tự thương luôn chính bản thân mình. Quay ra châm điếu thuốc hút cho thông cái cuống họng đang ngọng cứng từ lúc nãy đến giờ, sau đó mới mở cửa vào phòng cầm lấy tay thằng Xăm.

- Anh ân hận lắm xăm à. Vì anh mà mày mang họa vào thân. Anh xin lỗi mày.

Nói có vậy mà mắt thằng Xăm đỏ hoe, mắt tôi cũng vậy. Nói thật, tính tôi rất nhạy cảm, mỗi lúc xem phim hàn quốc mà đến đoạn mũi mẫn cũng khóc như mấy bà nội trợ luôn chứ chẳng phải đùa. Nêu là thằng bạn, người trong nhà mà bị thế này chưa chắc tôi đã biết lỗi đó là vì mình. Vì ông trời ông quá khắt khe với 2 đứa chúng nó nên tôi không thể cầm lòng được. 

- Không sao đâu anh Nam. Chuyện của Anh cũng là chuyện của anh em chúng em. Anh đừng bận tâm nhiều như vậy. Chẳng qua em chủ quan quá thôi. 

Thằng Xăm nắm chặt lấy tay tôi, miệng nói trong nước mắt.

- Anh Nam. Ngày kia anh giúp em cùng Lốp về quê giỗ bố em được không anh. Em thế này chắc sẽ không về được, ông bà mà biết em thế này em sợ ông bà lo. Anh giúp em việc này nhé. Anh đưa lốp về lựa lời nói với ông bà giúp em.

Tôi gật đầu nhìn thằng bé. 

- Thôi, cố gắng ăn lấy lại sức khỏe, khi nào khỏi anh em mình về quê một lần chơi khoảng một tuần, thăm ông bà luôn. Chuyện ngày kia, anh sẽ đưa Lốp về nói chuyện với ông bà. Bây giờ Lốp về ngủ đi, anh ở đây trông thằng Xăm. Vé xe máy đây, đưa chìa khóa Ôtô cho anh. 

Rút trong túi, đưa cho thằng Lốp 20 triệu, bảo cầm lấy để trước mắt lo ăn uống cho thằng Xăm. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng tiền để sự dụng hay lợi dụng gì hai đứa, đối với tôi thứ tình cảm của anh em chúng nó làm tôi rất trân trọng. Chứ tiền nong không phải cái gì cũng đổi lấy được. Thời gian gần đây, tôi cũng chẳng phải giàu có gì, cũng may còn bạn bè anh em nên chưa phải đi đánh giày như 2 đứa thôi.

Rút điện thoại gọi cho con My.

- Alo. Em đang ở đâu vậy.

- Vẫn nhớ tới em à. Em ghét anh lắm. Em đang trong lớp.

- Thứ 7 tuần này em bận gì không?

- Không. Sao anh.

Con bé trả lời rất nhanh như chuẩn bị lấy phòng vào bem nhau đến nơi rồi vậy. 

- Anh có việc muốn nhờ em chút. Thứ 7 anh phải đi Tây Bắc có công chuyện, nhờ em vào viện trông thằng em hộ anh.

- Ừ được rồi. OK. Bye anh. 

Tôi ở luôn viện với thằng Xăm cho đến 3 giờ chiều thằng Lốp vào thay. Ngồi nói chuyện với nó mới biết được thằng Xăm bị thằng Minh “bu” đâm lén khi đang đi chơi. Khi nó biết được thằng chó đã bị xử, mặt nó cũng chẳng vui vẻ chút nào. Tôi biết, chuyện này nếu không giải quyết cho triệt để, tôi cũng không thể nào ăn ngon ngủ yên. Ngồi trong viện, tôi với con nhóc Phương Anh nhắn tin đến đau luôn cả ngón cái. Lúc trưa nó nhăn thế này mới chết chứ:

- Anh ăn gì chưa?

- Chưa em. Lúc tối, ở với em anh ăn no quá, bây giờ không đói lắm. Keke.

- Cái anh này, uống mỗi “nước” không mà bảo là ăn gì chứ. Hehe... Nhớ em không anh.

Nói thật, mới lúc sáng chia tay con nhóc mà giờ đã nhớ nó quằn quại. Tối nay tôi đang lăn tăn có nên đi sinh nhật nó hay không, gặp lão Cường thì thế nào đây. Đúng lúc đấy lão Cường gọi bảo tối mời tôi và thằng Gà đến Sinh nhật Phương Anh tại Nhà Hàng Hồng Kong trên con phố Quán sứ. Giọng thằng cha vẫn tỉnh bơ, như chưa có chuyện gì xẩy ra vậy, vẫn là cái kiểu ăn nói của mấy thằng công chức nhà nước. Nghĩ trong đầu: tối qua tao ngủ chung giường, à Quên, chung nhà với con vợ mày đấy Cường “Bạch tạng” ạ.

Tối đến, tôi với thằng Gà ăn mặc chải chuốt, bóng bẩy như 2 tài tử điện ảnh bước vào cái Nhà hàng sang trọng có cái tên kiểu tàu “Rồng Chợ” (tên thật của nó là Long Đình, ngồi buồn dịch sang tiếng Việt Nam “xịn” cho vui). Mẹ kiếp, bước vào ba cái quán ăn sang trọng này thấy ghét, vừa bước vào quán mà tôi tưởng đi nhầm vào chỗ bọn nó tập Erobic, đúa nào đứa đấy cúi gập người chào chúng tôi như thằng Obama sang Việt Nam thăm ông bà già tôi vậy. Lại cái kiểu bắt tay bắt chân của lão Cường nữa chứ, Chủ tịch Thành phố Hà Nội hôm nay mà có ở đây nhìn tôi, chắc ông cay tôi lắm. Bó hoa to bằng khoảng hai chục bó rau cho lợn ăn gộp lại, kèm theo hộp quà bé như cái mũi con lợn cũng được tôi trao cho con nhóc. Gặp lại nó ở đây tôi muốn ôm nó phát, đè nó luôn trên bàn rồi vặn cái vòi dưới bụng nó mà uống nước chứ ăn uống làm gì cho mệt. Chút xíu ra ngoài Cầu Gãy ăn bát bún Ngan mẹ cho xong.

Hôm nay được chứng kiến chiếc “máy bay bảo tàng” của lão Cường tôi muốn đi học lái máy bay luôn. Con mẹ đẹp thât, đẹp theo kiểu quý phái. Tôi đoán cỡ chừng 35 tuổi, ở con mẹ toát lên vẻ sung sướng, được sống trong nhung gấm nên gia dẻ hồng hào, cái múi cao ráo, sắc nhọn. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt phúc hậu nhưng có chút dâm tà nổi loạn hiển trên mặt. Có lẽ phải mượn con mèo Doremon cái máy tua thời gian về hồi học cấp 3, vay tạm của Nguyễn Du câu thơ về đây tả vẻ đẹp của con mẹ này mới chính xác được.

Sinh nhật con nhóc cũng gói gọn có tôi với thàng Gà, vợ chồng nhà lão Cường và thằng ku con, bà vú với con nhóc Phương Anh, con ly. Đúng là con nhóc nó sông thiếu thốn tình cảm thật sự. Ngày sinh nhật, chẳng thấy ai thân thiết ngoài những người tôi đã biết. Lão Cường vẫn vui vẻ, vẫn nhẹ nhàng như đang đẩy xe hàng với tôi. Tôi ngồi gần lão Cường để uống rượu. Ngồi đối diện với con nhóc Phương Anh mà tôi nhớ nó quá, tôi thèm được ôm con nhóc, thèm được vuốt ve nó. Nhìn nó ăn mà tôi muốn chạy sang liếm luôn cãi đĩa nó đang dùng, lúc này đồ ăn toàn đồ đắt tiền mà tôi cũng chẳng muốn ăn chút nào. Nhìn con nhóc tôi thấy yêu nó mà chẳng thèm ăn uống gì hết.

- Em ăn đi Nam, cứ tự nhiên chứ. Gà nữa ăn đi chứ.

Hai miếng Vịt quay Bắc Kinh được lão gắp cho tôi với thằng Gà vẻ lịch sự kiểu muốn chém luôn. Anh đại kiểu gì lại đi nuôi mấy cái thằng “chợ” như thằng Minh “bu” vậy.

- Anh cứ để e tự nhiên. - Em muốn ăn con Phương Anh cơ -

Định nói với thằng cha thêm cái vế sau nhưng sợ nó lấy lại miếng thịt vịt nên thôi. Tức điện lên, tôi ăn ngấu nghiến, ăn hết cái này rồi qua cái khác. Tôi cũng lịch sự gắp lại cho con nhóc Phương Anh và bà chị xinh đẹp ít đồ ăn. Cái Ly nó nhìn thằng Gà kiểu gen tị. Đúng lúc đó, chuông điện thoại bên ông Cường đổ lên.

- A lô. Nói đi.

- Chưa tìm được hả. 

- Ừ! Được, anh giao cho mày xử lý. Làm cho tốt nhé. Mà đưa cho mẹ thằng Minh cho anh 3 chục nhé. Anh mới về Hà Nôi Lúc chiều chưa vào được.

Nói thật, tôi nghe chuyện lão nói chuyện mà giật mình, thằng cha nói chuyện về thằng Minh “bu” chăng. Mà tìm ai, tìm tôi hả. Hay là lão chưa biết thằng chơi thằng Minh là tôi. Lúc này nhìn thằng Gà cũng đang chu cái mỏ nghe ngóng. 

Mà thằng già này cũng biết chơi đấy chứ. Dùng tiền mua chuộc anh em, mua sự trung thành của mấy thằng có bộ óc nằm ở cánh tay. Hay! Thế mới làm được ông trùm. Nói chung ở xã hội lưu manh đồng tiền nó có ma lực thật nhưng cũng lúc nó chẳng là cái gì hết. Sử dụng đồng tiền như lão vừa rồi, tôi biết lão cũng là một người có cái bộ óc nằm đúng chỗ của nó. Lão đã sống với anh em như thế, tôi nghĩ chuyện của tôi nếu lão biết chính thằng ngồi cạnh lão bây giờ là nhân vật chính thì tôi cũng rất khó giải quyết bằng cái mối quan hệ vớ vẩn này. Tôi cũng thông cảm được cho lão.

Nếu là tôi, dù có khó khăn, có thiếu thốn mấy tôi cũng không nhận những đồng tiền ấy. Tôi đã có bài học khi ở trong tù. Không phải chuyện của tôi nhưng là chuyện của thằng bạn tù. Nó cũng nhận những đồng kiểu tiền này lúc khó khăn từ thằng “anh” lo cho thằng em, lúc đấy nó chỉ vô tư nhận để lo viện phí mổ tim của mẹ nó. Nhưng một ngày nó cũng không thể từ chối một sự nhờ vả của thằng “anh tốt bung”. Mày xử thằng đấy cho anh. Nó mang cái ân tình quá lơn nên khi bị bắt, nó chỉ biết nhận lỗi và vào tù để đúc rút kinh nghiêm.

Thôi nói về tiền nói khi nào cho hết. Tóm lại, tôi chẳng cần tiền. Anh em thấy đấy, có mấy lần vào ngân hàng thấy bọn nó chồng tiền trên bàn như quân nguyên vậy mà tôi có thèm lấy trộm đồng nào đâu. Anh em thấy chưa, tôi có cần tiền đâu.

Tắt điện thoại xong lão vẫn ôn tồn cầm ly lên chúc tôi, thằng gà và cả mâm. Ăn uống xong chúng tôi vẫn đi hát đến 11h đêm rồi chia tay nhau ra về. Tôi và Phương Anh vẫn thể nhiện như chưa có chuyện gì xẩy ra vậy. Nhìn ánh mắt con nhóc tôi biết nó nhớ tôi lắm. Ngồi trong phòng hát hai đứa nhắn tin chí choé trong khi ngồi cách nhau có 2 mét. Bọn nhà mạng di động mà biết được chắc có lẽ tết chúng nó đến nhà tôi và con nhóc chúc tết luôn là chắc. Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của con nhóc.

- Cảm ơn anh yêu về chiếc nhẫn nhé. Em thích lắm. Yêu Anh.

Sau khi cùng thằng Gà và thắng Lốp về quê thằng Xăm giỗ mẹ nó xong, tôi và thằng Gà quay trở về Hà Nội luôn trong ngày. Thằng Lốp ở lại mai nó mới về. Đêm đến, nhớ con nhóc Phương Anh quá nên ra quán trà đá mà tôi với thằng Gà hay ngồi đêm buôn dưa làm điếu thuốc nhìn phố phường Hà Nội. Đang rít điếu thuốc trong miêng, bà bán nước bỗng hét toáng lên, giọng như bị ngọng.

- Nam……. Nam kìa…..!

Không kịp nữa rồi. Thấy một thằng mặc quần áo đen, đội mũ sụp, mặt đeo khẩu trang. Cầm khẩu súng, chạy lại gần phía tôi chỉa khẩu súng vào lưng.

- Tạch...

Tôi nhắm mắt lại thấy ông bà, tổ tiên bên nội bên ngoại mặc áo trắng, áo vàng đứng dàn hàng bên kia đường vẫy tay chào kiểu mời gọi.

“Chạy qua đây Nam ơi..................... qua đây Nam ơi.....................”

Nói thật, lúc đấy hồn tôi đã bay khỏi xác, phi lên sau xe con bé xinh đẹp đi cái Libety mới phóng qua luôn. Còn mỗi cái xác khô cầm điếu thuốc đang cháy dở. Mặt thì xanh kiểu mấy thằng đánh tiết canh vịt đứng nhìn lắc đầu nguầy nguậy. 

Mở mắt ra mới biết súng bị lép. Tôi đã nói ngày từ đầu truyện rồi mà, ông trời ông là anh em gần với nhà tôi. Thằng nhóc đang loay hoay cầm khẩu súng như để lên lại đạn. Lúc đấy cái bản năng mãnh liệt của con người trước cái chết nó vũng vẫy trong người, không biết làm cách nào tôi chụp luôn cái điếu cày đứng dậy vụt luôn vào tay thằng chó, nước điếu đổ tung tóe vào bộ thể thao Adidas trắng tinh của tôi. Mùi hôi thì anh em lầu xanh chắc hưởng nhiều rồi đúng không. Khẩu súng bung ra, rơi luôn vào vỉa hè gần chỗ cái lỗ cống. Nhanh như điện, tôi chạy lại đá luôn khẩu súng “nhựa” xuống cái lỗ.

Chạy đuôi theo thằng chó. Chụp vào áo, giống như Lý Liên Kiệt tôi quét vào dưới chân thằng chó. Thằng chó ngã lăn quay ra dường. Đầu kia thấy có chiếc xe vù ga chạy mất. 

Bổ luôn chiếc điếu cày lên lưng con chó đang nằm dưới đất. Kéo nó luôn vào vỉa hè. Lúc này người đi đường dừng lại đông quá. Tôi kéo nó lên. Tay cầm cái điếu, tay cầm áo kéo thằng chó về trong cái xóm tôi ở. Vừa đi vừa gọi điện thằng Gà đến gấp. Nhà nó cũng cách chỗ tôi ở có khoảng một cây. 

Lúc này trong con ngõ nhỏ nhốn nháo, mấy bà xồn xồn *** mẹ, *** cha. Mấy thằng gấu thì cởi trần đang phán này phán nọ. Tôi dí thằng chó vào tường, cầm cái điếu cày để khống chế, người bu kín xung quanh. Đợi thằng Gà phi xe đến rồi lôi con chó lên xe phóng mất. Chứ chẳng ngu ở lại đấy để đợi bọn cớm đến. Bảo thằng Gà chạy thẳng xe đến đón Bình "Bạc".

Lên xe tôi tra khảo thằng chó bằng những cái tát nổ đom đóm. Trong người tôi lúc này như lửa đang cháy dưới đít. Tôi muốn giết luôn thằng chó này rồi vất mẹ xuống sông hồng cho hả giận. 

Thằng Gà thì vừa lái xe vừa ngoảnh lại táng thằng chó. 

- Bắn chết nó đi, *** con mẹ mày. Chúng mày liều quá rồi đấy.

Tôi biết, nó cũng chỉ là thằng tốt, nghĩ cho cùng nó cũng vì tiền. Hôm nay tôi quyết định giải quyết hết cái ân oán này. Nhưng tôi phải dọa thằng chó này cho nó biết thế nào là sát thủ. Máu lạnh à. (thôi, từ đây gọi luôn nó là "sát thủ" cho câu chuyện nó hấp dẫn nhé anh em) 

- Ai kêu mày bắn tao? Nói. 

Lại 1 cái tát dính vào mặt tằng chó. Người thằng này gầy như con mắm, nói cái giọng Lạng Sơn.

- Có người thuê em xuống đây xử anh với giá 100 triệu. 

- Thằng nào? Nếu mày không nói tao ném mày xuống sông hồng cho mày bơi ra biển luôn. Gà, mày chở tao ra Sông Hồng. Tao phải giết thằng này.

Mặt tôi lúc đấy chắc giống Hitle lắm, thằng Gà cũng tưởng thật. Gật cái đầu như rô bốt của bọn nhật bản.

- *** mẹ. Để qua đón anh Bình, mua cái bao tải đã. Mày kiếm cái gì trong xe trói nó lại trước đi.

- Hai anh tha cho em. Em chẳng qua cũng được người ta thuê thôi. 

Mồm nói thế nhưng chẳng thấy nó tỏ ra sợ sệt. Nó vẫn bình thản xin xỏ. Tôi cũng thấy ở thằng chó có chút dũng khí.

- Thằng nào, mày nói không?

- Anh Tiến "xoắn" ở Hải Phòng. 

Tôi chẳng biết cái tên Tiến "xoắn" là ai. May cái nó là người Hải Phòng, với sự ảnh hưởng của lão Bình trong giới XHD ở Hải phòng. Chắc cũng không khó để tìm ra cái tên lạ lẫm này. 

- Mày có quen nó không? Nó sống ở khu vực nào?

- Em quen anh Tiến ở bên Trung Quốc. Có lần đi Hải Phòng chơi, em có gặp anh ở trong Vũ trường thôi. 

- Số điện thoại nó đâu. Đưa cho tao. 

Thằng chó lấy cái máy 1102 ra, đưa luôn cho tôi. Cái số nằm ở ngay đầu tiên các số vừa gọi của nó.

- Ai chở mày tới để xử tao.

- Quân của anh Tiến, nó chở em đến chỗ anh ngồi rồi chỉ cho em. Nó đợi em ở đầu kia, nhưng khi nó thấy em bị anh bắt lại thì đã chạy mất.

Cũng may tôi chưa vội vàng cầm máy thằng chó lên để gọi cho thằng Tiến "xoăn" nào đấy luôn. Vì như thế sẽ đánh động thằng Tiến nó chạy mất. 

Lúc vừa rồi định dọa thằng này chút xíu nhưng bây giờ nhìn mặt nó cũng tội. Nó phải bần hàn lắm mới phải làm cái nghề ngày, hoặc nó là thằng nghiện nặng, hoặc một lý do nào đấy mới phải làm cái việc chẳng ai thích này. Mà loại máu lạnh này, nếu mình ép nó quá cũng không phải là có lợi cho mình sau này. Cái quan trọng nhất bây giờ là tìm thằng chủ mưu. Với cái ân oán giang hồ, chưa khi nào tôi nghĩ đến sử dụng pháp luật. Mà tôi cũng chẳng điên lại đi đưa nó vào cho bọn "buôn @", đưa thằng này vào đấy thì tôi cũng trốn mẹ sang bên trung Quốc là vừa. 

Hạ cái giọng xuống. 

- Nhà ở đâu?

Thằng bé cúi gập cái mặt xuống, trả lời.

- Nhà em trên Lạng Sơn, em làm bên Trung Quốc. Nhận điện thoại của anh Tiến, em từ Trung Quốc về thẳng Hà Nội luôn. 

- Mày có nghiện không?

- Dạ ......Có.

Nghe thằng chó nói có. Tôi đã tạm yên tâm là nó đã nói thật.

Lúc đón xong lão Bình. Tôi thuật lại câu chuyện cho lão. Mặt lão vẫn lạnh như cục cơm nguội. Lão thả một câu:

- Cắt con ku thằng này về ngâm rượu uống ăn mừng đi Nam. Cái số mày cao đấy.

Trong lúc thế này mã lão lại nói được vậy. Nhưng cái câu sau làm tôi yên tâm hơn chút xíu.

- Thằng Tiến "xoăn" tao biết. Nó trước đây là đệ của chị Hai (Chị hai là biệt danh của một .............). Số điện thoại nó đâu.

Lão cầm cái máy điện thoại lên, gọi vào số điện thoại của thằng Tiến "xoăn". Tút, Tút, Tút……..

Lão lại bấm máy số của ai đấy.

- A lô. Nhờ mày chút việc. Cho mấy đứa đi khắp Hải Phòng tìm thằng Tiến "xoăn". Bảo nó gọi điện cho tao gấp. Bảo với nó. Nếu không gọi lại thì đừng trách tao. Ngay bây giờ nhé. Không tìm được là cái xới của mày dẹp luôn đi nhé.

Lão cúp máy cái rụp. Quay lại bảo thằng sát thủ.

- Thả nó về đi. Kiếm cái nghề gì nó sáng sủa hơn đi con.

Tôi cũng biết ý lão. Cái kiểu giết người thuê này, lão là trùm rồi. Tôi lấy một triệu trong túi. Đưa cho thằng sát thủ.

- Cầm lấy mà đi đường. 

Cái mặt nó từ sợ sệt, chuyển sang nghi ngờ. Rồi ánh mắt lại chuyển thành màu đỏ. Nó nhìn tôi vẻ đăm chiêu. Cầm lấy tiền, cái mũi nó xụt xịt.

- Em cảm ơn anh. Anh cho em số điện thoại của Anh được không? Em không ngờ cuộc đời lại có những người như anh. 

Chuông điện thoại lão Bình vang lên làm tôi quên luôn ánh mắt thằng sát thủ………

- Bình đây. Nói đi.

Tôi lóng ngóng nghe xem ai gọi.

- Ai thuê mày bắn em trai tao.

- Nhà nó ở đâu.

Tôi nghe từ điện thoại vọng ra hai chữ cuối câu" Khâm Thiên".

- Lên Hà Nội ngay. 3 tiếng nữa mày phải có mặt Hà Nội. Khẩn trương.

Cái giọng Lão già này nói điện thoại rất khó chịu. Nói kiểu cắc, bụp. Cách Lão nói chuyện giống với kiểu nói chuyện của Lãnh đạo.

Mà nói thêm về lão chút: tôi nghe người ta kể lại. Hồi nhỏ, cỡ mười, mười lăm tuổi, Lão vượt biên sang Trung Quốc kiếm ăn. Lão được nhận vào làm môn sinh ở cái môn phái võ gì đấy ở bên Tàu. Sau một thời gian, ông Sư phụ thấy lão có năng khiếu về võ thuật nên coi Lão là đệ tử ruột. Sau đó lão được Sư phụ truyền hết võ công nên Lão rất giỏi võ. 

Thời đấy các môn phái võ bên Tàu hay giao chiến để tranh dành quyền lực, cái môn phái của Lão vì ít người nên thất thế. Lão cùng sư phụ vượt biên sang Việt Nam (Sài gòn). Lúc bây giờ Sài gòn mới giải phóng nên Thành phố rất loạn lạc. Lão cùng sư phụ và các bậc đàn anh trong môn phái đi bán thuốc nam, biểu diễn võ thuật khắp TP và các tỉnh miền Nam để kiếm sống. Một thời gian, sư phụ qua đời. Mấy anh em trong môn phái cũng chia rẽ nhau. Lão cùng một ông Anh lang thang khắp xó xỉnh làm đủ các nghề để sống qua ngày. Nhưng rồi, do cướp bóc và giang hồ hoành hành nên kiếm ăn lương thiện cũng sống không nổi. Lão và ông anh vì mưu sinh, đã đi cướp. Hoạt động chính của lão là trên tuyến tàu Bắc Nam. Sau này, ông anh bị bắt và nhận cái án tử hình. 

Lúc bấy giờ các Anh Đại ở Miền Nam chẳng ai là không biết tên lão và ông anh bởi sự táo tợn và giỏi võ. Sau khi ong Anh bị tử hình, Lão trốn sang Hồng Kông. Lão cũng tham gia băng đảng XHĐ, một thời gian lão được một đại gia người Hải phòng ở Hồng Kông quan tâm, rồi giao cho lão sang CH LB Đức để quản lý và lãnh đạo hoạt động của thế giới ngầm bên Đức. 

Lão đã trở thành ông trùm xuyên quốc tế từ thời đó. Một thời gian làm trùm bên kia, do các băng đảng của các tỉnh ở Việt Nam như Băng Nghệ tĩnh, băng Nam định, băng Hải phòng mâu thuẫn nên xẩy ra xung đột. Trận chiến lúc bây giờ làm thế giới ngầm của Châu Á tại Đức trở thành mối đe dọa đến an ninh trật tư của Belin nên chính phủ Đức đã ra chỉ thị trừng trị hết các băng đảng Châu Á. Lão ngửi thấy mùi bất ổn, lão phi về Việt Nam. Lão sống ở Hải Phòng, Hà Nội. 

Ở Miền Bắc lão được chào đón như ông trùm thực sự. Lão nhanh chóng trở thành một Anh Đại trong bóng tối. Kể cả lúc lão ở trại, lão vẫn chỉ huy các hoạt động của thế giới ngầm bên ngoài. Nhưng lão có cái tính cờ bạc nên rất nhiều lần lão đi trại chỉ vì bi bắt trong sới. Vì lão đã sống ở khắp các nơi, hoạt động trong thế giới ngầm rất lâu nên rất ít người biết lão là ai. Chỉ có những Anh Đại mới thực thực sự biết đến Lão. Sau này lão lại vào Sài gòn hoạt động. Rồi lão đi khắp các nơi, Kể cả Lào, cămphuchia… Cái thời lão về lại Hải phòng sinh sống, lão đã giao về ở ẩn. Không giao du với xã hội bên ngoài. Lão giao lại toàn bộ quyền lực và các mánh xới làm ăn cho một đàn em thân tín. Kể về lão chắc cả ngày kể cũng không hết chuyện.

Lão ngắt điện thoại rồi nhét cái máy lên cái túi áo.

- Đưa tao đi ăn cái gì đi Nam. Tao chưa ăn gì. Khoảng 10h đêm, đón thằng Tiến "xoăn" dưới Hải Phòng Lên rồi đến nhà nó luôn.

Khi xử thằng Bu xong tôi và thằng Gà xuống Hải Phòng gặp lão là nhờ vả sự can thiệp đến pháp luật. Tôi tính trước nếu thằng thằng "Bu" có mệnh hệ gì thì sự can thiệp của lão đến pháp luật là không thừa. Lão có cái biệt tài là quan hệ, chẳng ai biết Lão quan hệ với những ai. Làm việc với những ai để tiếp cận giải quyết công việc, nhưng lúc não đã làm thì ắt là được. Không ngờ hôm nay, tôi phải nhờ đến lão để can thiệp chuyện xã hôi, cái chuyện mà lão đã từ bỏ.

Chúng tôi thả thằng "sát thủ" Lạng sơn ở hè đường và đến một cái nhà hàng nhỏ ăn uống sau đó ra Nhà hát lớn đón thằng Tiến "xoăn". Hình ảnh thằng cha làm tôi bất ngờ. Một con nhái thực thụ, với gương mặt cô hồn, da thì xanh lè. Bàn tay toàn xương xẩu. Đội cái mũ lưới trai với cái áo rộng thùng thình, cái quần thì giống như của thằng cửu vạn, màu xanh lá cây mặc chẳng thấy mông đít ở đâu (quần Philiket). Hai cánh tay lòi ra khỏi cái áo cộc với chi chít hình xăm. Ấn tượng nhất là chiếc đồng hồ được vẽ trên cổ tay.

- Anh ạ!

Thằng Tiến bước lên xe như trèo lên chiếc xe tăng, nó bám lấy cánh cửa rồi đu lên để bước chân vào. Người nó lùn được 1 đoạn, khoảng mét rưỡi. Mái tóc xoăn tít thò lò như cái tên của nó. Thằng này chắc họ hàng với Tổng thống Mỹ.

- Cái tội của mày lớn lắm đấy con ạ. Bây giờ mày cùng tao qua nhà thằng kia. Gọi nó ra. Để tao nói chuyện.

- Được rồi anh. Nhưng nếu là để giảng hòa, thì anh cần gì xuất hiện, cứ để em lo cũng được. Em sai thì để em sửa được không anh?

- Đây là thằng em tao. Tao phải nói chuyện với bọn nó. Đây thằng này.

Lão già chỉ vào tôi cho thằng Tiến.

- Anh không biết em là em anh Bình. 

Thằng Gà đang lái xe làm câu:

- *** mẹ. Các ông nhận tiền thì phải nhìn đối tướng mà nhận chứ. Nếu thằng Nam có chuyện gì thì tôi thuê thằng khác giết ông. Ông hiểu không?

- Anh biết rồi! Anh cũng được người khác giao cho làm thôi, anh cũng không để ý. Thôi Anh em cứ bình tĩnh. Để anh giải quyết việc này. Anh em thông cảm.

Lão già đang trầm ngâm phọt ra một câu làm tôi sướng điên người.

- Thằng Nam mà chết thì chúng mày cũng chết. Cũng may nó cao số. Bây giờ đến nhà thằng kia ngay đi.

Theo hướng dẫn của Tiến "xoăn", chúng tôi đến thẳng con ngõ nhỏ tại con đường gần khu vực Ga Hàng Cỏ (Khâm thiên). Cái ngõ này nổi tiếng với phức tạp. Ở trong toàn dân anh chị có số có má của Hà Nội. Báo chí đã tốn không ít giấy mực ở cái khu vực xóm nước "nâu" này. Lão Bình lững thững bước theo thằng Tiến "xoăn", với cái vẻ lạnh lùng. Lão bước như nhà lãnh đạo cao cấp đi thăm bà con buôn bán lẻ ma túy trong cái ngõ sầm uất này. Vừa vào đến đầu ngõ. Có mấy thằng già người xăm trổ, cởi trần đang ngồi tán chuyện hút thuốc lào. Thấy Lão đi vào, mấy thằng đứng hẳn dậy vẻ bất ngờ. Thằng già nhất trong đám chạy lại.

- Anh bình. Có chuyện gì vậy anh. Lâu quá không gặp anh.

Mấy thằng còn lại đứng dậy chào với cái dọng lí nhí. Thằng tiến xoăn nhanh miệng trả lời thay.

- Em dẫn anh Bình vào nhà Vinh "con".

- Sao vậy anh. Sao không gọi cho em, anh vào đây làm gì. Có chuyện gì ở cái xóm này anh chỉ cần gọi em là được mà. 

- Mày vào đây luôn. Khỏe chứ? 

Lão già chi nói một câu gỏn gọn có thế.

- Dạ. Em vẫn tốt anh ạ.

Con ngõ sâu hun hút, vào đến một căn nhà cũng tương đối hoành tráng được thiết kế theo phong cách hiện đại. Cái cổng to nhất khu vực, nhìn khá an toàn. Thằng Tiến ấn chuông, một lát sau có một quý bà chừng 35 tuổi bước ra với ánh mắt xăm xoi. Mặt cũng đẹp, dáng người thon thả.

- Các anh hỏi ai.

Thằng Tiến Xoăn với cái mặt mũi bặm trợn, nhưng giọng nói bây giờ thì hiền lành.

- Có Anh Vinh ở nhà không chị. Em là Tiến dưới Hải phòng lên.

- Anh Vinh đi từ lúc chiều rồi ạ. Có chuyện gì không chu Tiến. 

Thằng cha già xăm trổ ở cùng ngõ bây giờ mới đứng từ phía sau xuất hiện. 

- Nga. Em mở cửa cho anh Bình vào. Có chuyện muốn gặp thằng Vinh nhà em, nhanh lên. Đàn bà đừng hỏi nhiều.

Bà này có vẻ lo lắng, mở cửa theo cái lệnh của ông già “làng”. 

- Để em gọi điện cho anh Vinh xem sao? Bảo đi có chút việc mà giờ này chưa thất về.

Bà cầm điện thoại lên, gọi cho chồng và bước vào trong nhà. Chúng tôi vào ngồi ở bộ salon to đùng trong phòng khách. Căn phòng cũng được trang hoàng rất đẹp. Chủ nhà cũng là loại lắm tiền. Được một lúc, trên tay bưng một khay nước lọc đá ra mời chúng tôi.

- Anh tiến đang về đấy. Các anh ngồi đợi chút xíu nhé.

Khoảng 15 phút sau. Ngoài ngõ nghe tiếng ồn ào. Cánh cổng mở toang. 

- *** mẹ thằng nào đến nhà tao làm um tỏi lên thế. Con Nga, ai cho mày mở cửa. 

Vừa nói, một cái thân hình vạm vỡ, đầu húi cua chạy vào. Lão này Khoảng 40 tuổi. Nhìn thấy chúng tôi, Lão này vẫn hình như không biết Lão Bình. Ở ngoài hình như có nhiều đang ở ngoài.

Khi thằng cha nhìn thấy tôi, nó đã chửng hửng. Cái mặt tỏ vẻ bất ngờ. Nhưng cánh tay nhanh chóng chỉ lên mặt tôi.

- *** mẹ! Tiến “xoăn”, mày đưa thằng chó này đến đây làm gì. Mày muốn gì. Làm ăn như con ***. Mày may lắm thằng chó.

Sau này tôi mới biết Lão đã cũng anh em đi tìm nhìn mặt tôi. Lão Vinh vẫn tiếp tục hất hàm về phía thằng Tiến “xoăn”.

- Bây giờ mày làm sao. Đến làm con *** gì?

Con mẹ “quý bà” vẫn đứng phía sau thằng cha “Vinh”.

Tay lão Bình đang để trên đùi tôi và hơi đè xuống. Tôi biết, lúc này mình không nói làm gì, đã nhờ đến lão thì phải để lão xử lý. Nhưng lão vẫn chưa có hành động gì cả. Lão vẫn bình thản ngồi im. Trong đầu suy nghĩ hay Lão già này sợ đái mẹ ra quần rồi. Nhìn xuống thấy quần lão vẫn khô rang, có vẻ yên tâm theo dõi câu chuyện.

Lúc này lão xăn trổ cùng ngõ mới lại lôi vào tay Lão Vinh, kéo ra ngoài sảnh nói gì đấy. Rồi chửi thầm Lão Vinh. Vẻ mặt Vinh “con” biến sắc, tôi nghe được lão nói với thằng cha xăm trổ cấu gì đó cuối cùng.

- …………………….. Có biết đâu?

Vừa lúc đấy, cánh cổng mở mở toang. Có một cái bóng đang chuẩn bị bước vào. Đi theo sau còn có thêm 3 cái bóng to cao nữa. Lão Cường “Trắng”. Đi cùng là 3 thằng trọc lóc. Người cao to. Mặc vét, đeo kính đen. Lão bước vào bỗng nhiên sựng lại khi thấy Lão Bình. Lão ngạc hiên khi thấy cả tôi và thằng Gà. Mặt thằng cha bây giờ vẫn bình thản đúng chất của một Anh Đại thực thụ. Nhưng cái miệng thì giống một thằng Thái giám không hơn, không kém.

- Anh Bình. Sao xuống Hà Nội không gọi cho em tiếp Anh.

Lão Bình đưa cánh tay ra bắt tay Lão cường, mặt vẫn lạnh tanh, nhìn về phía Lão Vinh "con".

- Thằng chó này là em mày?

Cường trắng trả lời:

- Vâng đúng anh ạ. Nó là thằng bạn nối khố của em đấy. 

Cường trắng trả lời vẻ mặt bối rối.

- Mày vả vào mặt nó. Nó mới chửi tao đấy. Em út của mày láo quá rồi đấy.

- Vinh “con”. Mày xin lỗi anh Bình đi. Mày mù rồi hả. 

Với thứ giang hồ lớn tuổi cỡ Vinh “con”, Cường “trắng”. Kể cả súng kề cổ thì dù chúng nó có sợ đến con ku phun nước thì vẻ mặt không bao giờ thể hiện điều đó. Mà mẫy lão không phải chỉ sợ mà phần nhiều là nể, là kính trọng, là tôn sùng. Thứ Đại ca kiểu Bình “Bạc” thì không phải chỉ dùng đến đàn em, dùng đến vũ khí. Cái thứ vũ khí lợi hại nhất của Giang hồ là mối quan hệ xã hội và cái “số” vô hình mà thời gian đã chứng minh cho chủ nhân của nó. Còn cái “má” thì anh em lầu xanh check Google để biết nó cấu tạo như thế nào nhé. Cái “má” nó ở giữa tai và mũi.

- Anh Bình, em chưa gặp anh lần nào, nghe tên anh từ bé. Nhưng giờ mới được gặp nên em không biết. Hôm nay anh đến nhà em là sự vinh hạnh của em rồi. Anh thông cảm cho em. 

- Tao *** thừa thời gian để đến đây. Mày ăn nói với em tao đi. Em út mày bị gái nó đá thì đè cổ thằng em tao ra để trả thù à. Sao chúng mày sống trong xã hội bao nhiêu năm mà còn dạy em út kiểu đấy à. 

Cường trắng và thằng Vinh con chuyển anh mắt sang phía tôi. Cường “trắng” nhìn tôi làm tôi ngại quá. Vẻ mặt lão Cường bây giờ rất khó đoán, lão vẫn bình thản.

- Anh ơi. Em không ngờ nó là thằng Nam. Hôm trước em với Nam cùng ăn tối mà em có biết Nam là người xử thằng em của em đâu. Không ngờ, may có anh ở đây. Em với Nam là bạn. Nam nó chơi với em gái em. Hôm nay gặp ở đây mới biết. Cũng may là đạn nó xịt. Không chắc em ân hận lắm. Mà sao em không nói với anh hả Nam. Đêm e xử thằng Minh thì em đã biết nó là em của Anh rồi mà. Em dở quá. 

Lão tiếp tục:

- Anh Bình. Thôi thì thế này, cũng may anh xuống đây, Nam nó không việc gì. Mọi chuyện dừng lại ở đây anh nhe. Bọn em biết sai rồi. Cũng do hiểu lầm, anh em chúng em không tìm hiểu về Nam trước. Biết nó là thằng Nam, nếu không phải là em anh thì em cũng không cho người làm thế. May quá anh ạ. 

Lão Vinh nghe vậy chạy ra cái sảnh, một đám người đang lố nhố ở ngoài bảo “chúng mày về đi, không có chuyện gì hết”.

Lão Bình có vẻ bằng lòng với cấu chuyện của lão Cường. Cái đầu gật xuống một cái.

- Cái tội của thằng em mày là ngu, nó phải gánh chịu hậu quả. Nếu 2 thằng đàn ông va chạm nhau vì con mái thì nó phải tự mình nó giành lấy và chiến sằng phằng thì tao không tham gia. Đằng này nó chơi bẩn. Đúng không?

Lão nói một cách rõ ràng, rành mạch nhưng vẫn điềm tĩnh, cái mặt vẫn lạnh tanh nhìn điếu thuốc đang cháy. 

- Dạ bon em biết. Nó sai rồi. Em ở miền Nam ra nên không nắm được sự tình cụ thể.

Lão vẫn tiếp tục:

- Bây giờ, thằng Nam là thằng em duy nhất của tao. Nếu ai chơi nó thì có nghĩa là chơi tao. Chúng mày hiểu chưa. Nếu chúng mày cần tiền Viện cho thằng kia thì thằng Nam lo. Chứ cần máu thằng Nam thì tao lo.

Con mẹ Lão già này làm như tôi nhiều tiền lắm không bằng. Giang hồ chiến nhau thì tiền nong gì chứ. Ông lấy tiền ông mà trả. Nếu viên đạn mà không xịt thì thằng Minh “bu” ôm cái lọ nước muối kèm theo kim tiêm, dây dợ trong viên mà đến nhà tôi đưa tiền ma chay được chắc. Định mở mồm cãi với Lão bình nhưng nhìn lại thấy Cường “trắng” và Vinh “con” đang gật cái đầu như đang cúng nên im luôn. Lão Cường cất giọng.

- Thôi được rồi, cũng may mà gặp anh ở đây. Không phải tiền viện gì đâu anh. Ra xã hội chuyện này là cơm bữa mà anh. Mọi việc coi như giảng hoà từ ngày hôm nay nhé Nam. 

Hoà cái con mẹ mày. Đền tao con em gái mày đi. Tiện thể có lão Bình đây định ép Lão Cường để lấy cái trinh con nhóc yêu của tôi nhưng nghĩ mình là thằng đẹp trai, ku to cần chó gì chuyện hèn vậy. Cái cảnh giới của thăng hoa tình yêu là tình dục cơ mà, kiểu gì chẳng đến lúc.

- Được chưa thằng kia. Mày cũng nghĩ mà làm ăn tử tế, hạn chế va chạm đi. Hôm nay là may mắn chứ hôm khác thì tao chỉ xuống cắm cho mày điếu thuốc vào bát nhang thôi. Mà chúng mày về dạy lại em út đi nhé. Tao về.

Lão vừa nói vừa hất hàm sang bên Cường trắng.

- Vâng. Cảm ơn anh. Làm phiền anh quá. Nam. Qua đây anh bảo.

Lão cường trắng gọi tôi qua bột bên trách móc việc không nói với ông. Lão còn trách việc biết thằng Minh “bu” là em lão mà vẫn xử nó. Lúc đấy cái mặt lão Cường đã thể hiện chút hằn học. Tôi xin lỗi phân bua với lão mấy câu rồi nói. Việc này em gặp anh sau. Em chở Anh Bình về cái đã. Anh thông cảm.

Chúng tôi ra khỏi con ngõ lên xe phi thằng xe vào khách sạn gần với con Nhà Hát Lớn. Ba chúng tôi ở một phòng. Một lát sau lão đuổi tôi và thằng Gà ra một phòng khác để ngủ. Ra khỏi phòng tôi gặp ngay một “quý phi” đang đứng đợi ở hành lang. Tôi hiểu được chuyện gì đang sắp diễn ra. Nghĩ cảnh cái xúc xíc nhàu, nhăn nheo, mông meo chui ra chui vào cái lỗ “trăn” mà buồn cười.

Mấy ngày hôm sau tôi không gặp được Phương Anh. Con nhóc đi du lich với Lão Cường. Sau khi thoát chết trở về, không gặp được con nhóc tôi nhớ con nhoc đến điên cuồng. Đợi con nhóc đi du lịch mà tôi tưởng nó đi hẳn sang bên kia. Cả ngày tôi chẳng ăn uống gì được, chẳng thèm đi chới đâu. Chỉ quanh quẩn trong nhà như người mất hồn. Suốt ngày cứ chăm chăm vào cái điện thoại.

Nó đi du lịch đến cỡ 2 tuần thì về Hà Nội. Nhưng rất khó gặp con nhóc, vì lão Cường không cho con nhóc đi chơi nhiều. Mà đặc biệt tôi nghe con nhóc kể lại, nó xin đi chơi với tôi, lão Cường đã cự tuyệt. Chắc lão không muốn con nhóc thân thiết với tôi. Sau này tôi mới biết, lão Cường có cái tính rất gia trưởng. Tất cả những người trong nhà sợ lão một phép, từ bà vợ lão cho đến con nhóc. Lão nói gì là người trong nhà không được làm sai hay phản bác. Vì vậy, ở cái gia đình của Lão không ai được phép làm trái ý lão. 

Tôi đã hiểu ra phần nào câu chuyện. Lão Cường từ ngày biết tôi là dân xã hội, lão đã không muốn con nhóc tiếp xúc với tôi, không muốn con nhóc thân thiết với tôi. Con nhóc đi du lịch về thì hơn một tuần sau tôi mới được gặp con nhóc đúng một lần ở trên phố. Hôm đó, con nhóc cùng bà chị dâu đi mua sắm đồ ở hàng Bông. Tôi phi xe đến khi con nhóc nhắn tin, tôi nhớ con nhóc đến điên cuồng. Đậu cái xe vào vỉa hè trước cái shoop quần áo trên phố, con nhóc mở cửa chui tọt lên xe, chúng tôi mặc kệ những gì xung quanh, ôm nhau hôn hít luôn trên xe. Bao nhiêu ánh mắt người đi đường xăm xoi nhìn chúng tôi qua tấm kính trước. Tôi ôm con nhóc hôn nó ngấu ngiến, con nhóc cũng nhớ tôi kinh khủng. Mở cửa, nó nhảy tót lên ghế lái nơi tôi đang ngồi, ôm tôi chặt cứng trong xe. Chúng tôi như điện dại quấn chặt vào nhau. Vừa hôn nhau, nước mắt con nhóc cứ chảy dài trên gò má. Lúc đấy tôi hạnh phúc thực sự, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được thứ tình yêu nó làm tôi ngây ngất, mụ mi đi như vậy. 

Thời gian sau, tôi và con nhóc cũng chỉ nhắn tin, gọi điện với nhau. Bao nhiêu nhớ nhung chỉ được cảm nhận qua cái loa bé xíu và cái màn hình của điện thoại. Càng không gặp, chúng tôi lại càng yêu nhau. Có lúc tôi muốn điên lên, muốn đến thẳng nhà con nhóc gặp lão Cường để nói chuyện với lão cho ra nhẽ. Tôi muốn cướp nó ra khỏi căn nhà tù túng đó. Ở cái thời buổi này, tôi chẳng thấy căn nhà nào lại như cái địa ngục như vậy. Không được tự do yêu đương, không được tự do cảm nhận cái hạnh phúc của mình. Con nhóc đã gọi điện cho tôi khóc rất nhiều. Nhiều lúc nhớ nó, tôi muốn điên lên.

Rồi cuối cũng cũng gần đến ngày nó chuẩn bị về lại bên kia. Càng đến ngày nó đi, chúng tôi cư như 2 người điên. Chỉ muốn chạy đến bên nhau và xé tan thân xác của nhau ra mà hôn hít. Cái cảm xúc nó đè nén đến khó chịu. Mỗi buổi tối, tôi đến nhà, đứng dưới nhà nhìn lên thấy nó trên ban công mà quặn lòng. Con nhóc kiếm một sợi dây, nó buộc theo chiếc bút bi. Ném xuống, tôi buộc những cành hoa, những cái kẹo con nhóc thích ăn để nó kéo lên trên rất lãng mạn. Không phải con nhóc thiếu kẹo để ăn, mà con nhóc muốn ăn thứ kẹo có hơi ấm từ tôi. Chúng tôi yêu nhau, gặp nhau như vậy cho đến lúc nó sắp đi.

Rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến. Hôm đó là sinh nhật cái Ly, con nhóc xin đi sinh nhật. Lão Cường cho người chở nó đi rồi đợi đón về. Hôm đó, tôi không đi dự sịnh nhật, chỉ có thằng Gà là đến dự. Con nhóc đã trốn ra ngoài và nhảy tót lên xe tôi phóng đi như một công chúa trốn nhà vua đi chơi với thằng Hầu vậy. 

Tôi chở con nhóc đi mà chẳng biết đi đâu, cứ đi vòng vòng trên đường. Ngồi trên xe, cầm tay con nhóc, thỉnh thoảng ngoảng sang hôn con nhóc. Lâu ngày, tôi nhìn con nhóc thấy nó đáng yêu vô cùng. Tôi đưa cánh tay vuốt vào má nó, sờ vào mái tóc nó, cầm lấy cổ nó kéo về phía mình hít cái mùi tóc của nó. Con nhóc hỏi tôi.

- Anh nhớ em không? 

Trong tình yêu không lẽ cứ nói toẹt ra với nhau thế mới được sao. Nhớ con nhóc? Tôi điên cuồng vì nó luôn chứ mỗi nhớ không thôi đâu. Ngoảnh sang nhìn vào ánh mắt con nhóc.

- Không nhớ. Mà là anh rất nhớ.

- Sao anh cứ đi linh tinh vậy (câu hỏi bí ẩn).

Thật lòng mấy hôm trước không gặp được con nhóc tôi nhớ nó đến điên cuồng, đến giờ gặp nó tôi chẳng còn nghĩ đến chuyện làm tình làm tội gì nữa. Tôi chỉ muốn gặp nhóc, muốn được gần con nhóc. Thế là đã đủ cho những ngày nhớ nó. Nghe con nhóc nói mà tôi lấy tay xoa lên đầu xem mình có phải đã biến thành Đường Tam Tạng chưa, sao bỗng nhiên tôi trong sáng như trang giấy trắng thế này không biết nữa. Ngoảnh sang thấy nó đang xấu hổ với câu nói thô thiển, tôi đưa tay bấu vào má nó một cái. Nở một nụ cười tình tứ với con nhóc. 

- Anh ơi. Tối nay em bỏ nhà đi với anh luôn nhé. Em không về nhà đâu. Em ở bên anh hết đêm, sang mai em về. 3 ngày nữa em đi rồi.

Tôi thấy yêu cái sự lỳ lợm của nó. Hiền lành, nữ tính. Là một công chúa thực sự, nhưng trong người con nhóc có sự liều lĩnh, có sự nổi loạn đáng yêu. Con nhóc dám sống, dám làm những điều mà con tim nó đang điều kiển.

- Có lẽ không được đâu em. Anh không muốn em phải khổ vì anh. Tối em phải về nhà, nếu không em sẽ khó xử lắm đấy.

- Anh không dám sao? Anh không muốn ở bên em đêm nay sao?

Đến nước này, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến ngày mai. Thằng Đường tăng trong người tôi đã ngủ rồi, chỉ còn mỗi Trư bát giới là đang thức. Thế là đêm nay, tôi quyết định ở với con nhóc. Con nhóc nhìn tôi, cầm cái máy điện thoại lên. Nó ấn vào cái nút off trên cùng. Cái máy tắt ngúm. Tôi cầm tay con nhóc.

- Em muốn đi dạo chút xíu không?

- Tuỳ anh. 

Lúc này xe đang chạy đến gần hàng ngang, hàng đào. Tôi tấp xe vào cãi bãi gửi xe gần hồ. Chúng tôi cầm tay nhau đi sang phía phố đi bộ, quán hàng tấp nập. Hoà mình vào dòng người, chen lẫn vào con phố.

Con nhóc tỏ vẻ thích thú khi được tôi cầm tay, cùng nó bước đi bên những chiếc xe đẩy, nững sạp hàng quần áo, dày dép, băng đĩa… Cái chân nó nhảy cò cò, trong khi tay vẫn nắm tay tôi. Thỉnh thoảng con nhóc tựa vào vai tôi bước đi theo dòng người. Tôi mua tặng con nhóc cái kẹp tóc xinh xắn. Con nhóc đến một sạp hàng bán đồ lưu niệm. Nó mua tặng tôi chiếc khăn mù sao trắng tinh. Con nhóc nó bí ẩn thât, nó làm cái gì cũng để tôi phải suy nghĩ. Chúng tôi chụp những bức hình hàn quốc. Lúc này tôi thấy thật hạnh phúc. Cái cảm giác ấm cũng, trong sáng nhất nó cứ hiện về. Con nhóc là tôi quên đi mình là thằng lưu manh. Đang tung tăng, con nhóc ôm lấy cánh tay của tôi, áp cái má mát rượi vào.

- Nếu sau này anh có người yêu. Có vợ. Anh không được đưa họ đến đây chơi nhé. Được không anh.

- Vì sao vậy. Em hâm à.

- Em muốn giữ cho em với anh riêng về những kỷ niệm này. Chúng ta ở bên nhau quá ngắn ngủi. Em cũng không biết có được cũng anh đi dạo, cũng anh đi ăn kem nữa hay không. Nhưng em thích vậy. Em thích anh chỉ là của riêng em, cái phố này cũng chỉ của riêng em với anh.

Đúng là đàn bà. Ích kỷ mà đáng yêu. Có mỗi chuyện đi dạo mà nó cũng muốn chỉ là của riêng nó. Mà chắc gì những con mái của tôi sau này nó chịu đi dạo với tôi ở cái chỗ rẻ tiền này. Bọn gái đú bây giờ ít cũng phải Vincom, Parkson. 

- Thế em không muốn là người cuối cùng đi dạo cùng anh sao? Phương Anh.

Mặt con nhóc thoáng buồn, nó ôm cánh tay tôi đi mà không nói gì. 

- Được rồi. Anh sẽ không đi dạo với ai nữa ngoài em. Nếu có người yêu khác, anh đưa vào khách sạn luôn, được không?

Con nhóc thả cánh tay tôi ra, đấm vào ngục tôi mấy cái vẻ dận dỗi. Phải nói nó làm tôi thấy hạnh phúc và sung sướng khi đi cạnh nó.

Rồi tôi cũng chở thẳng con nhóc về nhà mình. Căn nhà mà tôi thuê ở một mình. Ngoài thằng Gà và xăm lốp, chẳng ai biết tôi sống ở đấy. Trước đây khi cặp với con này con kia, tôi chẳng bao giờ đưa chúng nó về đây. Tôi muốn giữ cái tổ ấm của riêng tôi thật bình yên. Riêng với con nhóc, tôi lại không muốn đưa nó vào khách sạn. Vì tôi không coi con nhóc như bọn nó.

Căn nhà tôi ở là một tòa nhà được xây 9 tầng, có thang máy, đầy đủ tiện nghi. Chủ nhà xây lên trong khu dân cư để cho các hộ gia đình thuê. Nó đại loại như một khu cung cư Mini cao cấp. Tôi thuê một phòng khép kín ở tầng 8, đầy đủ tiện nghi. Nội thất cũng tương đối hoàn chỉnh.

Đưa con bướm về tổ chim của mình, tôi hạnh phúc như thằng ngố vừa cưới được người vợ về nhà. Thì đêm nay chẳng phải động phòng hay sao. Vào thang máy, tôi và con nhóc đã quấn vào nhau như cau với trầu. Con nhóc đu luôn lên người tôi hôn hít. Tôi lấy tay đỡ vào mông khi con nhóc quặp chân vào hông tôi. Kiểu hôn của con nhóc hôm nay nó mãnh liệt, thèm khát. Tôi hiểu, chắc nó nhớ tôi lắm. Tôi cũng chẳng khác nó là mấy.

Để con nhóc cứ đu trên người tôi như con nhái, cánh cửa thang máy mở toang. Thấy có ông bà già đang đợi thang máy chúng tôi cũng mặc kệ. Chẳng thèm quan tâm, bế con nhóc tiến về phía cửa nhà mình. Tôi mở cửa nhà trong khi con nhóc vẫn ôm xiết lấy cổ tôi.

Tách..... Cái chốt cửa nhà tôi kêu lên là con nhóc đã được tôi đè luôn trên cái giường lạnh lẽo trông thời gian tôi sống. Đầu con nhóc còn kê luôn lên cái quần xịp tôi đang vất trên giường. Con nhóc mặc cái áo phông trắng cùng chiếc váy xinh xắn đang nằm thả lỏng toàn thân trên giường. Ánh mắt thì vừa mời gọi, vừa lo lắng. Tôi đứng dậy cởi luôn chiếc áo sơ mi vất xuống sàn nhà. Đổ sầm lên người con nhóc. Chống cánh tay lên và nhìn vào mắt con nhóc đang nằm dưới mình.

- Anh nhớ Phương Anh lắm.

Tôi nói theo bộ óc và trái tim đang điều khiển. Ánh mắt thì nhìn con nhóc như thằng đang phê ma túy.

- Chỉ mỗi Anh là biết nhớ sao. Em điên lên vì nhớ anh cơ.

- Đừng nói với anh là em chưa chuẩn bị cho điều này nữa nhé. Đồ keo kiệt của Anh.

Tôi lấy bàn tay bóp nhẹ vào cái cổ trắng bóc của con nhóc. Mắt nó nhắm lại, da ở trán cũng chụm lại theo.

- Hôm nay em sẽ chiêu đãi hoảng tử của em một bữa bội thực luôn, được không? Em đã chuẩn bị và chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi. Từ bữa anh bước ra khỏi nhà em cơ. Nhưng em vẫn sợ lắm anh ơi.

Tôi sướng điên lên vì con nhóc. Nói thật anh em, không phải sướng vì được làm tình thực sự, mà tôi sướng vì tình yêu con nhóc dành cho tôi. Thứ tình cảm tôi đã đi tìm từ rất lâu, sau khi tôi ở trại ra.

- Chuẩn bị những gì, anh xem nào.

Con nhóc ôm lấy cổ tôi, dúi cái đầu thơm phức vào ngực tôi xấu hổ. Mùi nước hoa của con nhóc làm tôi hưng phấn hơn. Tôi ôm con nhóc, thả cái đầu nó xuống nêm và đặt lên môi nhóc một nụ hôn. Tôi hôn nhóc rất nhẹ nhàng, hai cái lưỡi quấn vào nhau mềm mại, ướt át. Mắt con nhóc bây giờ đã lờ dờ. Vừa hôn, bàn tay tôi vừa xoa vào mặt, vào má, vào cổ con nhóc. Tay nhóc cung không để được yên, nó xoa lên ngực tôi, lên vai, lên cổ rồi sau gáy. Cánh tay như cố kéo cái đầu tôi càng sát với mặt nó hơn. Chúng tôi cứ thế hôn nhau rất lâu, chỉ có tiếng nước bọt lép bép là tồn tại. Tôi với con nhóc và các đồ vật xung quanh như vô hình.

Con nhóc nằm bất động, chỉ có hai cái đùi là hé mở ra thêm chút xíu. Nước thì khỏi nói. Anh em thử kiếm quả nhót (không biết dân trong Nam có biết không nữa), cắn một phát. Nước bọt anh em tướt ra như nào thì bướm con nhóc của tôi nó đua với miệng các anh em luôn (ví cái miệng anh em lầu xanh với bướm con nhóc cho nó gàn gũi, anh em thông cảm).

Miệng tôi bắt đầu hôn xuống bụng, xuống rốn. Tôi kéo luôn cái quần lót con nhóc ra rồi úp hẳn cái mặt vào mà liến, mút thứ nước ở bướm con nhóc. Bây giờ mặt con nhóc như bị lên cơn. Tay cần đầu tôi dí vào bướm, cái mông thì ưởn lên giật giật. Nước cứ chảy ra xối xả. Chảy xuống cả cằm tôi. Cái mùi bướm nó làm tôi như mộng du trở lại. Con nhóc vừa hẩy cái mông vừa rên lên trong cổ họng.

- Ui .....zời....ơi.... Em sướng quá anh ơi......... a, a.

Tay con nhóc nắm chặt lấy tóc tôi làm đau điếng.

Tiếng rên của con nhóc làm tôi càng hưng phấn, tôi càng liếm mạnh vào bướm. Cái lưỡi càng chọc sâu hơn chút vào cái lỗ bé xíu của nhóc. Có lúc tôi ngậm miệng lại dùng hai cái môi chu lên chà sát vào bướm của nó. Nước loang lên cả mũi, má tôi. May mà con nhóc không sinh năm con Mực. Nếu không, chắc lúc đấy mặt tôi đen thui là chắc. Tôi hỏi con nhóc bằng cái miệng đầy nước.

- Thích không vợ yêu.

Con nhóc nghe tôi đổi cách xưng hô thành vợ. Mặt nó cười tươi như con đười ươi. Tay thì vẫn cầm tóc dí cái đầu vào bướm.

- Cảm ơn chồng, Em yêu chồng lắm.

Nghe con nhóc nói xong tôi bật luôn dậy, đứng lên trên giường cởi phăng chiếc quần dài và cả quần lót vứt luôn vào góc giường. Con ku được giải phóng khỏi quần, nó chỉa thẳng ra kiểu kim đồng hồ đang chỉ 3 gờ sáng, mà không phải, hình như là hai giờ. Chếch lên trên một chút. Ít ấi chỉa con ku kiểu ngang vậy lắm.

Quỳ xuống cởi luôn chiếc váy đang quấn ở bụng con nhóc ra khỏi người. Để lại duy nhất cái áo con cho dâm đãng. Tôi lại cúi xuống vục mặt vào bướm nhóc mà liếm tiếp. Lần này tôi nằm ngược với con nhóc. Con nhóc hiểu ý, không giống như lần trước, nó cầm luôn vào thằng ku, tay còn lại cầm luôn vào hai quả cà. Cái cảm giác ấm áp truyền lên con ku, chạy hẳn lên não làm tôi hiểu ra, con nhóc đang "bú ***". Tôi dám chắc, con nhóc nói "chuẩn bị tinh thần" bằng việc down phim sex về học. Nó bú nhẹ nhàng, mút ra mút vào, tay thi vân vê hai quả cà. Thỉnh thoảng xoa lên hai bờ mông săn chắc của tôi. sướng lắm, cái sướng rất khó tả bằng bàn phím máy tính.

Mà kể cũng lạ, con nhóc này chắc học ngành điện lực bên chỗ quê hương thằng Beck. Con nhóc sờ đến đâu, điện cứ chạy trong người tôi đến đó. Nó mới bú ku tôi có chút xíu mà tôi muốn phọt luôn nước vào miệng nó. Đây là lần đầu tiên có con bé bú ku mà tôi lén lút lấy tay tự véo vào mông mình để quên đi cái cảm giác ở con ku.

Tôi cũng bắt đầu rên lên hử hử trong cổ họng.

- Hừ....hừ......à.....à..... Anh ra mất vợ ơi.

- Ra gì anh? Có phải nước không? Em chưa được thấy bao giờ đâu chồng. Anh ra đi.

Không lẽ đạp nó phát vào mặt. Ra xong để mày vác cái trinh sang bên Anh cho chồng con Victoria hưởng à. Con nhóc ngẩng cái đầu lên nói vẻ ngây thơ quả bơ. Nhìn nó tôi thấy buồn cười, thấy vui, thấy hạnh phúc. Thứ cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi chẳng thèm đến con bướm của nó nữa, trườn ngược người lại, ôm con nhóc vào lòng. Tôi hôn lên má, lên mắt rồi hít mùi tóc con nhóc, ghé miệng vào tai con nhóc nói: Mày giả nai hả con.

Nhưng cuối cùng cái miệng chỉ phọt ra được 3 chữ lí nhí nơi cổ họng.

- Anh yêu em.

Mặt con nhóc bây giờ đã mất đi cái vẻ mặt tiếc nuối vì phải rồi xa con ku, mà thay vào đó ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Nó xoa xoa lên má tôi và học theo tôi nói như cái máy gi âm vậy.

- Chi khi cho vào đây mới ra được nước thôi vợ của anh ạ. Em chuẩn bị nhé.

Vừa nói tay tôi vừa sờ vào bướm nhóc.

Mặt con nhóc chuyển sang vẻ mặt sơ sệt, lo lắng.

- Có đau không anh. Em sợ quá. Từ từ thôi anh nhé.

Tôi hôn lên trán con nhóc để cho nó yên tâm, xuống môi hôn thêm một chút để nó quên đi cảm giác lo lắng. Rê con ku vào đúng chỗ cái khe, lúc này chân con nhóc đang kép lại, hai cái chân thẳng ro. Người thì hơi run lên. Bướm thì khép kín thành một đường nhỏ dưới bụng.

Định chạy đi tìm cái búa về đập bẹp con ku nhét vào cho đúng với ý con nhóc. Nhưng biết nếu làm thế thì vào bạch mai mà phá trinh con y tá chứ 3 ngày nữa con nhóc đi rồi. Nên cái miệng cũng mở ra để giúp con ku đỡ vất vả.

- Em để chân thế này sẽ đau đấy. Em cứ dạng ra thoải mái. Không đau đâu. Chỉ là một chút đầu thôi. Sau thì dễ chịu lắm.

Mà tôi cũng sợ nó đau thật. "Lon nước yến" của tôi thế này mà nhét vào cái "bướm đập hộp" của con nhóc chắc nó đau lắm. Nhưng với cái thân hình cũng không phải nhỏ con của nhóc cũng làm tôi bớt lo đi phần nào. Ông cha ta có câu "đàn ông cao cẳng (chân) lắm tài, đàn bà cao cẳng *** dài mét hai". Ông cha ở đây lài các bố ở trong trại giam số 6 đấy.

Con nhóc cũng nghe theo lời tôi, dạng hẳn cái chân ra. Con bướm cũng hé mở, tách ra hai bên, hai cái mép bướm cũng nở ra để lộ cái khe đỏ hỏn. Tôi ra con ku vào quyệt lấy chút nước ở bướm con nhóc, nhấp nhấp mấy cái nhẹ nhàng cho bướm nó quen dần với ku. Chỉ nhấp ở phía ngoài.

Mắt con nhóc bắt đầu nhắm lại, tôi vẫn làm thế, chắc con nhóc đang thích. Tôi cố ý làm thế này để nó lấy cái cảm giác mà quyên đi việc sợ đau. Khi con ku báo lên là con bướm bắt đầu tiết ra nước tiếp thì tôi bắt đầu lấy tay áp vào má con nhóc và đồng thời ấn con ku thêm một chút vào bướm.

- A....Hơi đau anh ơi.

Tay con nhóc bấu chặt lấy bắp tay tôi. Mặt nhăn như cái chăn.

Không sao đâu em, thấy con cu đã chui vào được một nửa cái đầu khấc. Tay còn lại tôi đưa xuống cầm vào phía trong đùi con nhóc đẩy ra chút xíu cho hết cỡ, vừa đẩy vừa xoa.

Lúc này mỗ hôi tôi cũng đã nhễ nhãi, dù điều hòa mát rượi. Tôi cũng lo lắng không kém con nhóc. Bất ngờ ấn mạnh, mạnh nhưng vừa mạnh thôi. Con ku lại truyền lên não tiếng động giống như ai đang xé cái vật liêu gì đấy, vừa giống túi bóng, vừa giống miếng giấy các tông. Bụp....

- A..... aaaaaaaaaaaa! Đau quá anh ơi. Thôi.... khoan đã anh.

Tôi thì lo cảm nhận cảm giác lúc rách cái màng trinh nó thế nào để về tả lại cho anh em mà quên mất con nhóc. Tôi phá trinh con nhóc mà bắp tay tôi lại chảy máu. Hay là con nhóc cào vào tay tôi cho chảy máu để lén lút bôi vào bướm hòng lừa tôi trời. Hoảng hồn khi con ku đã vào đến gần một nửa, nhìn xuống thấy nước mắt con nhóc chảy ra 2 bên. Mặt nhăn nhó.

Tôi áp sát người vào con nhóc, nhưng phải giữ nguyên tư thế ở cái mông sợ làm con nhóc đau. Hôn lên mắt con nhóc để an úi.

- Qua rồi em ơi. Không đau nữa đâu. Đừng sợ nữa nhé.

Tôi biết kể từ lúc này, cái bọn đang còn con gái trên thế giới đã mất đi một người bạn, tôi đã góp phần dắt về cho lũ đàn bà trên địa cầu một kẻ thù.

Nói thật, con ku thì đang cười nắc nẻ phía dưới nhưng tôi trên này thì thở hồng hộc. Nhìn con nhóc khóc tôi thấy thương nó vô cũng, đây là lần thứ trong đời tôi thấy người đàn bà khóc khi bướm chảy máu. (mà không biết có máu không, chẳng thèm quan tâm, không lẽ rút cu ra nhìn).

- Vẫn đang đau anh à. Có sao không anh. Em nghe, đọc sách báo nhiều rồi nhưng bây giờ mới biết nó đau thật.

- Em có ân hận không Phương Anh.

Con nhóc suy tư một chút, nó lắc cái đầu, mặt nó lúc này đã tươi hơn chút xíu.

- Anh cảm ơn em đã dành cho anh. Anh yêu em lắm.

- Em cũng vậy, mối tình đầu của em.

Vẫn để con ku trong bướm con nhóc, tôi nói chuyện tình cảm với con nhóc để nó bớt đau. Rồi tư từ tôi nhấp nhẹ, nhấp nhẹ chi xê dịch con ku chừng 1 cm rồi lại rút ra bằng từng đấy, cứ như vậy khi mặt con nhóc giãn ra thì con ku tôi bất ngờ ấn mạnh, con ku chui tọt hết vào bướm con nhóc. 

Phải nói cái cảm giác chật chội, bó cứng nơi con ku nó sướng kinh khủng, người tôi chẳng khác nào cái máy phát điện.

Khi con ku đã nằm ấm chỗ. Tôi bắt đầu nhấp nhẹ, nhấp nhẹ từng cái một.

- Còn đau nữa không em.

- Không đau như vừa rồi nhưng còn rát anh ạ.

- Không sao, chút xíu nữa là hết mà em.

Nhấp được một chút, con nhóc bắt đầu nhắm mắt lại, tay ôm chặt vào lưng tôi. Tôi biết trong con nhóc bắt đầu có cảm giác trở lại. Tôi bắt đầu nhấp con ku cho nhanh dần. Cổ họng con nhóc bắt đầu rên lên nho nhỏ. Tiếng rên dễ thương cứ to dần theo số lần vào ra của con ku.

Chân con nhóc bắt đầu co lên chút xíu, tôi biết nó đã hết đâu. Tôi bắt đầu chống tay dậy, rút con ku ra gần hết. Tôi phải tả cái cảm giác khi rút ku thế này. Lúc con ku được tôi kéo ra, tôi cảm giác kéo theo cả thân hình con nhóc theo con ku. Cái bướm chật quá làm khi tôi kéo con ku ra, cái vành bướm nó cứ bóp chặt lấy con ku. Cái cảm giác đấy không phải ai cũng được cảm nhận đâu nhé. Anh em ra ngoài đường dơ chim cho chó nó ngoạm một phát rồi dùng con ku lôi con chó đi là biết ngay.

Lúc tư thế đã sẵn sàng, bây giờ chỉ còn mối cái đầu khấc nằm trong bướm, tôi bất ngờ đóng một cái vừa đủ để con nhóc cảm nhận phát đạn đầu tiên trong đời. Đến phát thứ 5 thì con nhóc đã thành người đàn bà thực thụ. Tay con nhóc quờ quạng linh tinh, miệng rên lên to dần. Lúc này tôi mới thấy mặt con nhóc cũng có chút dâm đấy chứ. Mà ai chẳng có. Ít hay nhiều thôi. Hơi thở con nhóc dồn đập.

- Anh......anh ơi. a.....a......

- Em sướng lắm, s....ướng lắm anh ơi.

Tôi cũng sướng không kém, được một lúc cảm giác như kim chích sau sống lưng, truyền xuống hậu môn. Con nhóc ôm cứng lấy người tôi, nấc lên từng đơt, tôi cũng vậy, cơ hậu môn giật liên hồi. Bắn hết tinh trùng vào bướm con nhóc. Ôm con nhóc vào lòng mà nó vẫn giật nảy người như bị điện giật. Sợ quá, chẳng biết làm thế nào. Tưởng con nhóc bị động kinh. Tôi rút con ku ra khỏi bướm nó. Bỗng nhiên, nước ở đâu chảy tong tong dưới sàn nhà. Mẹ! Nhà tầng mà dột cái con khỉ gió gì chứ. Nhìn xuống thấy từ bướm con nhóc phun ra tia nước cao vút, câu xuống sàn. Chết rồi, con nhóc tè luôn ra nhà tôi.

Vừa bật cười, vừa thương con nhóc, vừa thấy lạ. Đúng là cái lần đầu tiên của con gái nó điên thật. Mặt con nhóc đỏ ửng, ngây dại nhìn tôi. Cúi xuống hôn vào má con nhóc, rồi mím cái môi lại cúi xuống "thơm vào bướm con nhóc một cái. Nheo mắt nhìn thấy nước tiểu hòa lẫn với chút máu chảy xuống mép bướm. Tinh trùng cũng hòa lẫn với nước của con nhóc trào ra dần. Nhanh như điện, tôi nhớ đến cái khăn mù soa con nhóc vừa tặng tôi. Lấy trong túi quần ra thấm vào khăn. Cầm chiếc khăn lên mở ra đưa cho con nhóc. Thấy cái dấu đỏ chót. Mặt con nhóc nở một nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #troc