Cải tạo NVPD - 83 +84
83 Chương 10
Lăng Hạ căn bản không nghe Ngự Chi Tuyệt đang nói cái gì, lưng của hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Đau đớn lại dâng lên, tâm lý bị đả kích quá lớn.
Khi hắn phát hiện đối phương ôm mình vào trong ngực, lập tức hỏng mất bắt đầu giãy dụa, một hồi lâu sau cổ họng mới phát ra được một ít lời nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Đi con mẹ ngươi, chết đi tên biến thái! Có gan ngươi giết chết ta đi! Nếu không một ngày nào đó ông đây chém chết ngươi! . . . . . ."
Mặc kệ hắn giãy giụa thế nào, lại mắng lại đánh lại đạp, đối phương vẫn cố chết ôm hắn, dù thế nào cũng không buông tay.
Lăng Hạ vì tức giận mà mở mắt thật to, nước mắt như đứa bé từng giọt từng giọt theo khóe mắt rớt xuống, tâm Ngự Chi Tuyệt đau thành từng mảnh từng mảnh rồi. Tay chân y luống cuống mút những giọt nước mắt kia, nhưng dù hôn thế nào khóe mắt Lăng Hạ vẫn ướt nhẹp.
Ngự Chi Tuyệt không thể làm gì khác hơn là dùng một tay không ngừng vuốt lưng Lăng Hạ an ủi, lại dùng một tay khác đưa lên khóe miệng hắn: "Ngươi đừng khóc a, tức giận liền cắn ta một cái cho hả giận có được không?"
Lăng Hạ bây giờ không thèm để ý mặt mũi nam nhân nữa rồi, bây giờ đầu óc hắn hỗn loạn hỏng bét, không chút nghĩ ngợi liền hung hăng cắn xuống, lúc hàm răng tiếp xúc với da thịt căng đầy của nam nhân thần bí thì trong đầu lại có một âm thanh như tiếng sấm ầm ầm vang lên, tại sao hắn cảm thấy trường hợp này rất quen thuộc?
Miệng truyền đến mùi máu tươi, Lăng Hạ đột nhiên lấy lại tinh thần. Hắn mở to miệng thở hổn hển, xấu hổ hận không thể độn thổ, mới vừa rồi. . . . . . Thật không còn mặt mũi!
Hắn nín thở không nhúc nhích, lý trí hỏng mất cũng dần dần hội tụ lại. Vừa rồi y nói yêu hắn, hắn cảm thấy điều đó không thể nào, nhưng biểu hiện của nam nhân thần bí lại làm cho hắn nghi ngờ, nếu là biến thái bình thường sẽ không. . . . . . dừng lại lúc gì kia? Cũng không an ủi người bị hại nhỉ?
Hơn nữa không biết vì sao, đối phương càng dỗ hắn, ngữ điệu càng dịu dàng, uất ức lại càng tăng gấp bội. . . . . . Loại cảm xúc mềm yếu quá mức này từ trước đến nay chưa từng có. Hắn cũng cảm có chút khó tin vì mình lại khóc, kể từ khi cha mẹ ly dị hồi trung học hắn đã không khóc nữa. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt không phát hiện Lăng Hạ biến hóa, như cũ không ngừng hôn nhẹ lên mặt hắn an ủi. Khi y cảm thấy lưng Lăng Hạ ngưng run rẩy bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi cẩn thận nói: "Mới vừa rồi làm đau ngươi? Ta giúp ngươi bôi thuốc có được không?"
Mặt Lăng Hạ liền đỏ bừng, giùng giằng lui về phía sau, lắp bắp nói: "Không cần, ta không sao. Ta còn muốn cứu người. Ngươi nhanh trả A Tuyệt lại cho ta, thả ta ra ngoài. . . . . ."
Hắn khó chịu khép lại chân, nơi đó còn lưu lại cảm giác sưng đau kỳ dị, nhưng không có chảy máu.
Ngự Chi Tuyệt làm sao cũng không thể yên tâm, chủ yếu là vì sắc mặt Lăng Hạ vừa rồi trắng bệch hỏng mất làm cho y sợ hãi.
Y dùng pháp chú trói buộc cố định tay chân Lăng Hạ, dịu dàng giải thích: "Yên tâm, không động vào ngươi, ta chỉ xem thử có bị thương không thôi."
Toàn thân Lăng Hạ không thể động rồi, khi hắn phát hiện một chân của mình bị đối phương nắm lậi, trái tim sợ hãi co rụt lại, chỗ kia sao có thể để người khác nhìn? Thanh âm hắn khàn khàn nói: "Ngươi đừng nhìn, ta không sao. . . . . ."
Nhưng chân đã bị nhấc lên, Lăng Hạ xấu hổ cắn môi.
Mẹ ngươi cặn bả! Biến thái! Bại hoại!
Một ngày nào đó khi nam nhân này biến thành miếng thịt nằm trên thớt thì hắn muốn trả thù gấp bội a a a!
Ngự Chi Tuyệt quan sát cẩn thận, vừa rồi mặc dù động tác y rất càn rỡ, nhưng chỗ kia chưa bị mở ra, thật ra thì chỉ cắm vào phần đầu, cho nên chỉ hơi hơi sưng đỏ. Lăng Hạ cũng không phải loại hơi đau một chút sẽ rơi lệ, đoán chừng là tâm lý tiếp thụ không nổi thôi.
Nhưng y vẫn lấy một chai thuốc chữa thương tỉ mỉ thoa lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa an ủi: "Không chảy máu, xức thuốc sẽ tốt nhanh thôi."
Lăng Hạ cắn chặt môi coi mình như người chết, dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngăn cản được động tác của đối phương. Chỉ là, động tác của nam nhân thần bí như mang theo mấy phần đùa giỡn, cảm giác tê liệt theo ngón tay đối phương như có như không chạm vào từ từ nhộn nhạo lên, hắn sợ mình sẽ phát ra âm thanh gì không thích hợp.
Khi hắn phát hiện ngón tay đối phương muốn đưa thuốc vào trong bôi thì thần kinh liền căng thẳng, quát lên: "Bên trong không bị thương! Ngươi đừng đi vào!" Thanh âm của hắn run rẩy quá lợi hại, không có một chút uy lực.
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn kinh sợ lắp bắp cứ muốn nói lại thôi, cảm thấy tâm nóng lên, trái tim phập phập phập liền trúng vài tên, vẫn ngừng tay nói: "Được, không đi vào."
Chỉ nói không đi vào, y lại nhịn không được hôn đôi môi cùng gương mặt Lăng Hạ một cái, sau đó là cổ, lồng ngực. . . . . . Lăng Hạ vừa nóng vừa giận, lại nâng không nổi chân để đạp, tức giận nói: "Con mẹ nó, ngươi xong chưa?"
Hắn rất ít khi nói lời thô tục với người khác, ở trước mặt người khắc đều văn văn vẻ vẻ, nhưng bây giờ lại không nhịn được muốn phun một vòi máu chó lên mặt nam nhân thần bí kia.
Thấy một mặt trẻ con thường ngày khó gặp của Lăng Hạ, thân thể Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng nóng. Dù sao Lăng Hạ cũng sẽ càng tức giận hơn. . . . . . Có lẽ nhiều lần sẽ quen đi?
Ngự Chi Tuyệt liền khe khẽ cắn yết hầu Lăng Hạ, dùng tay nắm lấy nơi đó của hai người bắt đầu xoa nắn, khó nhịn hôn cọ, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp rút rồi.
Lăng Hạ như cá chết nằm đó, thân thể dần dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, tần suất hô hấp của hai người dần dần đồng bộ. Hắn chỉ có thể tràn ngập bi phẫn nhắm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai chờ nam nhân thần bí kết thúc sớm một chút.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng xong chuyện, hai người chơi đùa một thân toàn mồ hôi. Ngự Chi Tuyệt lại ôm Lăng Hạ vào trong hồ nước rửa sạch một hồi, Lăng Hạ vậy mà lại để cho y tắm, đến mắng cũng lười mắng.
Ngự Chi Tuyệt như cũ đổi một bộ y phục sạch cho Lăng Hạ, hôn đôi môi hắn một cái nói: "Đừng giận nữa, vừa rồi thoải mái sao?"
Thoải mái em gái ngươi! Lăng Hạ lạnh mặt, nhưng trên mặt vẫn ửng hồng chưa lui, eo chân vẫn có chút nhũn ra, làm thế nào cũng không có thuyết phục.
Ngự Chi Tuyệt khẽ cười một cái nói: "Không phải mới vừa muốn giết ta sao? Lực tinh thần cùng năng lượng nguyên tố của ngươi mặc dù rất mạnh nhưng ngươi lại không biết sử dụng. Về sau ta dạy cho ngươi có được không?"
"Không cần!" Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi, "Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi báo thù!"
Mẹ nó, mỗi lần đều nói "Có được không", trên thực tế lại xem lời nói ông đây như gió thổi bên tai được chứ?
Ngự Chi Tuyệt bật cười, cúi đầu hôn mạnh lên môi Lăng Hạ một cái nói: "Tùy thời hoan nghênh ngươi đến tìm ta. . . . . . Thiếu niên kia ta đưa tới chỗ con ưng trụi lông kia rồi, ngươi tới nơi đó tìm là được."
Y vừa nói vừa nhét vào tay Lăng Hạ một cái bình nhỏ nói: "Cái bình này để bọn họ ngửi là có thể giải nhuyễn cân tán trên người—— không nên chạm vào nữ nhân, còn có những nam nhân khác, nếu không lần sau ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lăng Hạ bị y nửa uy hiếp giận đến mặt đỏ tới mang tai, chẳng lẽ sau này tên khốn kiếp này còn đến tìm mình? Hơn nữa hắn vốn không muốn đụng vào nam nhân gì gì đó a sá!
Trước mắt chợt xuất hiện ánh sáng, Lăng Hạ nhanh chóng che mắt, chờ thích ứng với ánh sáng mới thả tay xuống. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã đứng trên thạch bích lần nữa, nam nhân thần bí đó đã mất tung tích, nếu không phải y phục trên người đã bị đổi, tất cả quả thật như một giấc mộng.
Hắn vội vàng nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện ra hộ vệ đều nằm một chỗ, lồng sắt cũng bị người mở ra.
Mặc dù trong lòng hắn nhớ thương Lăng Tuyệt, nhưng căn cứ theo lời người đeo mặt nạ nói, đứa bé hẳn là an toàn đi?
Nhìn cái bình trong tay một chút, Lăng Hạ tìm điểm đặt chân nhảy xuống, rất nhanh tới gần lồng sắt.
Lòng hắn run sợ mà để tay dưới mũi những hộ vệ kia, xác định bọn họ còn hô hấp, liền ném những hộ vệ kia lên ma thú, dùng roi vỗ vỗ mông ma thú để chúng nó mang những người kia đi, lúc này mới đi tới lồng sắt.
Lăng Hạ đem bình đặt dưới mũi cô nương kia trước, sau một lúc lâu, quả nhiên nàng chậm rãi tỉnh lại. Hắn vội vàng cười cười nói: "Nàng không sao chứ?"
Con ngươi Thủy Vũ từ từ lấy lại tiêu cự, đợi cho nàng thấy rõ ràng mặt của Lăng Hạ, đồng tử hơi co lại, sau đó liền thất vọng cúi đầu xuống. Dung mạo và khí chất giống nhau mấy phần mà thôi, quả nhiên, không phải là người kia sao? Cũng đúng, người kia đã chết thật lâu rồi. . . . . .
Lăng Hạ nhìn nét mặt nàng biến hóa, liền châm chước nói: "Cô nương, nàng. . . . . . Trước kia biết ta sao?"
Thủy Vũ lạnh nhạt nói: "Không biết, là huynh đã cứu ta sao? Đa tạ."
Nàng nói rồi cố gắng chống lấy thân thể, muốn đi đánh thức những sư huynh đệ khác.
Lăng Hạ im lặng, rõ ràng hắn nghe thấy cô nương này gọi mình là "Lăng Hạ", chẳng lẽ là mình nghe lầm? Hơn nữa biểu cảm của đối phương rất khả nghi.
Thủy Vũ lảo đảo một cái, Lăng Hạ vội vàng vịn nàng nói: "Độc mới giải, nàng nghỉ ngơi trước một chút đi —— ta đi giải độc cho những người khác."
Lăng Hạ theo thứ tự giải độc cho những người khác, những người đó quả nhiên đều tỉnh lại, miệng luôn mắng to người ma tu đạo hèn hạ ác độc.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định hay là cứ thử dò hỏi, liền nói với Thủy Vũ: "Bây giờ vẫn đang ở địa bàn ma tu đạo, cô nương vẫn nên cùng những người khác đổi quần áo rời đi thôi —— tại hạ Lăng Hạ, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương?"
Vẻ mặt Thủy Vũ vốn lãnh đạm, nghe Lăng Hạ nói vẻ mặt liền thay đổi, bờ môi run rẩy hỏi: "Huynh cũng tên là Lăng Hạ?"
Từ "cũng" này nhất thời khiến Lăng Hạ cảnh giác, hắn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, tên họ của tại hạ có gì không ổn sao?"
Thủy Vũ cẩn thận ngắm khuôn mặt của hắn, lần cuối nàng nhìn thấy Lăng Hạ là hơn tám năm trước, cũng có khi tướng mạo thay đổi. . . . . . Nhưng mà, Tống Tiểu Hổ đã nói, hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Hạ chết rồi, thi cốt ở trong Càn Khôn giáo, vạn vạn sẽ không sai. Hơn nữa mặc dù tướng mạo người này chỉ có năm phần tương tự, nhưng thần thái cùng ngữ điệu, cách nói chuyện lại giống người trong trí nhớ đến bảy tám phần. . . . . .
Ánh mắt nàng hoảng hốt một hồi, liền hôn mê bất tỉnh, những người khác đều là kêu lên: "Sư tỷ, sư tỷ!"
Lăng Hạ theo bản năng đỡ nàng, nói với mấy người khác: "Các ngươi mau mau trốn đi, đừng đi đường lớn."
Đột nhiên hắn nhớ tới lời nam nhân thần bí đeo mặt nạ kia, vội vàng buông tay để người khác đỡ Thủy Vũ —— ai biết tên biến thái này có núp ở gần đây hay không?
Một nam đệ tử trong đó nói: "Đa tạ huynh đài trượng nghĩa cứu giúp! Bọn ta chính là đệ tử thành Vân Tiêu, ngày sau huynh đài có gì cần giúp, muôn lần chết cũng không chối từ!"
Thành Vân Tiêu? Lăng Hạ mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút quen tai, ngay cả khi bây giờ đầy bụng nghi ngờ, nhưng trong trí nhớ quả thật không có sự tồn tại của những người này, cộng thêm hắn còn băn khoăn Đại Bạch cùng Lăng Tuyệt, liền gật đầu với những người đó một cái nói: "Các ngươi mọi sự cẩn thận!"
Lúc hắn chạy trở về, suýt nữa thì bị hù chết, Đại Bạch thật tốt, nhưng Lăng Tuyệt lại nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh, y phục trên người dính vết máu lấm tấm, bị bụi gai cào rách từng vệt.
Lăng Hạ đau lòng ôm y cẩn thận kiểm tra, đứa nhỏ này quá ngốc rồi. . . . . . Hắn đều không đành lòng nhìn những vết thương này, mặc dù đều là vết thương nhẹ, nhưng ở trên da thịt như bạch ngọc của thiếu niên lại quá mức chói mắt.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ mặt thiếu niên nói: "A Tuyệt, A Tuyệt."
Lăng Tuyệt cố gắng mở mắt ra, hiển nhiên vẫn nửa hôn mê. Lăng Hạ cẩn thận xoa xoa bụi bậm trên mặt y, nói: "A Tuyệt, trên người có nơi nào đau không?"
"Chân. . . . . ." Lăng Hạ không chớp mắt theo dõi hắn, nói: "Ca, huynh đừng tức giận, ta sợ huynh không trở lại, những người đó huynh cứu được sao?"
Lăng Hạ cảm thấy hốc mắt không hiểu sao lại cay cay, cố cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, ta sao lại không trở lại? Những người đó đều đã đi, ta dẫn đệ về trước."
Đại Bạch đưa hai người đến gần phòng ở, Lăng Hạ cõng thiếu niên vội vàng đi về, gặp phải người chỉ nói Lăng Tuyệt không cẩn thận lăn từ trên vách núi xuống. Dù sao đi nữa, thường ngày chỉ cần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ chăn nuôi là có thể tự do chi phối thời gian nên không có ai hoài nghi.
Lăng Hạ đặt Lăng Tuyệt lên giường, nhanh chóng đi bưng nước nóng, lĩnh một chút thuốc trị thương và băng gạc ....
Hắn cẩn thận cởi quần áo cho Lăng Tuyệt, dùng nước ấm lau sạch sẽ vết thương, tỉ mỉ đắp thuốc cho y. Lăng Tuyệt không nói tiếng nào mặc hắn hành động, cũng không kêu đau.
"Muốn ăn cái gì?" Lăng Hạ vuốt tóc của thiếu niên dịu dàng hỏi, "Ta gọi người đem tới cho đệ."
Thiếu niên níu ống tay áo của hắn nói: "Đều không muốn, ca, huynh ngồi với ta một hồi là tốt." Y nói rồi tựa đầu lên đùi Lăng Hạ, nũng nịu như đứa bé ngã bệnh.
Lăng Hạ bất đắc dĩ cười cười, để y tựa vào ngực mình, làm y thoải mái hơn một chút.
Lăng Tuyệt đột nhiên nói: "Ca, y phục của huynh sao lại đổi thế?"
Lăng Hạ cả kinh, mặt trong nháy mắt đỏ lên, không biết trả lời làm sao. Cảnh tượng xấu hổ mất thể diện vừa rồi rành rọt xông lên đại não, nơi khó nói cũng mơ hồ đau nhức, hắn không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.
Y phục nam nhân thần bí thay cho hắn mặc dù cũng là màu xanh dương đậm, kiểu dáng chất lượng lại tốt hơi y phục gia định trước kia nhiều, mới vừa rồi bận rộn hắn đều quên.
Hắn lắp bắp nói: "Chính là, làm dơ, đổi một bộ."
May mà Lăng Tuyệt không hỏi tiếp, Lăng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn xấu hổ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh long lanh tinh khiết của thiếu niên.
84 Chương 11
Liên tiếp ba bốn ngày gió êm sóng lặng, không có ai điều tra gì, lúc này Lăng Hạ mới dần dần yên tâm. Xem ra mấy người kia chạy trốn không phải là chuyện lớn nhỉ?
Làm cho hắn khó chịu là, mấy ngày nay luôn mơ thấy tên biến thái khốn kiếp kia giở trò với hắn, hắn né phía trên không tránh được phía dưới, nhếch nhác luống cuống như hai lần đó. Còn có một vài giấc mộng lộn xộn lung tung khác, đều là một vài hình ảnh mơ hồ, hình như hắn gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện. . . . . .
Giấc mộng lần này càng kỳ quái hơn, hắn thấy hắn đang ở chỗ cao, nhìn hai thân thể trần truồng phía dưới thân mật dây dưa, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được cảm xúc của người phía dưới. Nụ hôn nóng bỏng kịch liệt làm cho người ta thở không nổi, còn có loại cảm giác thân thể chân thật bị tiến vào, lúc bị va chạm thân thể tê dại từng chút từng chút dâng lên, điên cuồng mất khống chế. . . . . . Hắn nghe thấy mình phát ra tiếng rên rỉ cùng cầu khẩn dinh dính, thanh âm từ tính mang theo dục vọng của tên biến thái kia một mực thở hổn hển bên lỗ tai hắn, dán lỗ tai của hắn kêu "Lăng. . . . . ."
Lăng Hạ đột nhiên mở mắt miệng to thở hổn hển, lúc này mới phát hiện cả người toàn mồ hôi, giữa hai chân là một mảng chất lỏng ướt dính ấm áp, vậy mà lại xuất tinh trong mơ! Mặt hắn đỏ lên nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Tuyệt đặt ngang hông ra để ở một bên, như tên trộm cởi quần lót xuống, dọn dẹp chất bẩn giữa hai chân.
Sá, hắn đây là làm sao? Bị người ta thượng mà cũng xuất a sá! Hắn khóc không ra nước mắt, cũng muốn tát mặt mình hai cái.
Lăng Hạ sợ bị Lăng Tuyệt phát hiện, vội vàng rón rén nhảy xuống giường đổi y phục, vo quần áo dơ thành một cục ngâm ở trong chậu.
Nhưng khi hắn lên giường Lăng Tuyệt lại tỉnh, mơ mơ màng màng dụi mắt nói: "Lăng đại ca, huynh làm gì vậy?"
Lăng Hạ chột dạ xoa xoa tóc của y nói: "Đi vệ sinh một chút, đệ nhanh đi ngủ đi."
Lăng Tuyệt "Ừm" một tiếng ngủ tiếp, Lăng Hạ nhìn khuôn mặt thuần khiết vô hạ khi ngủ của thiếu niên quấn tới mình lần nữa, vội vàng lui vào góc tường né tránh —— nếu lúc hắn nằm mộng không kìm chế được sờ Lăng Tuyệt thì phải làm sao?
Hắn than thở, vì sao hắn không mơ thấy các em gái mà lại là đàn ông? Đều do cái tên biến thái chết tiệt đó, hành hạ khiến hắn bị ám ảnh luôn rồi !
Liên tiếp vài ngày ngủ không ngon, buổi sáng Lăng Hạ có chút mệt mỏi. Theo những người khác cho ưng ăn xong, hắn và Lăng Tuyệt ngồi trên tảng đá ở vách núi nhìn Đại Bạch bay trên trời.
"Ca, mấy ngày này huynh sao vậy?" Lăng Tuyệt lo lắng nói, "Có phải buổi tối ngủ không ngon hay không?"
Mặt Lăng Hạ nóng lên nói: "Chỉ là gặp ác mộng. A Tuyệt, đệ nói xem trên thế giới này có những người có tên giống nhau, dáng dấp cũng rất tương tự hay không?"
Mắt Lăng Tuyệt khép hờ nói: "Không biết a, nhưng thế giới rộng lớn không gì không có, có lẽ thật sự sẽ có."
Lăng Hạ gật đầu một cái, có lẽ thật sự là trùng hợp? Nhưng hắn không nhịn được lại nói: "A Tuyệt, có khi nào đệ có loại cảm giác quen thuộc hay không, chính là, lúc nhìn thấy một số đồ vật hoặc là người, đệ sẽ cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua, nhưng lại không gọi tên được?"
Hắn nói tới chỗ này nhịn không được cười một cái: "Giống như, lần đầu tiên gặp A Tuyệt, ta liền cảm thấy rất quen thuộc."
Ngự Chi Tuyệt hơi biến sắc, y vẫn cho rằng Lăng Hạ đối tốt với mình là vì mình ngụy trang thành dáng vẻ hắn thích. Theo điều kiện trao đổi, y không thể nói những ký ức trước kia cho Lăng Hạ, nhưng bản thân Lăng Hạ lại không có bất kỳ trí nhớ gì về nơi này. . . . . . Chẳng lẽ, trong tiềm thức Lăng Hạ vẫn bảo lưu một phần trí nhớ sao?
Y thử dò xét nói: "Ta cũng vậy, lúc nhìn thấy ca ta cảm thấy hình như trước kia đã gặp huynh, có lúc nằm mộng lại cảm thấy như thật. Ca, huynh có nằm mộng giấc mộng nào như vậy không?"
Đây quả thực là hỏi trúng tâm bệnh của Lăng Hạ, hắn không được tự nhiên nói: "Có lúc sẽ. . . . . ."
Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ cúi đầu, chẳng lẽ, trí nhớ Lăng Hạ vẫn có thể khôi phục? Nghĩ đến đây, ngực liền nóng lên.
Lại qua hai ngày, quản sự đệ tử đột nhiên tới gọi Lăng Hạ nói: "Ừm, Tiểu Đao, lần này ngươi phát tài rồi! Phía trên có một vị đại nhân muốn tìm hai người đi trông hộ ma thú, thời hạn là một năm, ta đề cử ngươi và Lăng Tuyệt, tiền công gấp mười lần a!"
Lăng Hạ rất kinh ngạc, gấp mười lần? Trời sập hay sao? Nhưng đại nhân vật ở ma tu đạo hắn không tiếp xúc nhiều, thu nhập cao thì nguy hiểm càng cao, suy nghĩ một chút thì đó chính là phiền phức.
Hắn vội vàng từ chối: "Quản sự đại ca, chuyện này có thích hợp không? Ta mới làm không bao lâu, hơn nữa Lăng Tuyệt cũng là người mới, người có kinh nghiệm hơn chúng ta còn nhiều mà. . . . . ."
Quản sự đệ tử cắt đứt lời của hắn nói: "Ngươi bình thường kiên nhẫn tỉ mỉ học tập cũng mau, đừng từ chối. Nói thật với ngươi, vị nhân vật lớn kia rất kỹ tính, chỉ muốn người tướng mạo đàng hoàng chỉnh chu, chúng ta nơi này chỉ có ngươi và Lăng Tuyệt. Một năm sẽ qua rất nhanh, ngươi lo cái gì chứ?"
Lăng Hạ nghe vậy không nói được lời nào, động vật không phân rõ người đẹp người xấu a, hắn phục vụ động vật chứ đâu có phục vụ vị đại nhân kia, còn phải tuyển tướng mạo gì chứ?
Giọng quản sự đệ tử hết sức cứng rắn, làm cho người ta không thể thương lượng lại. Lăng Hạ cau mày suy nghĩ một hồi, thời gian một năm, nói chính xác thì cũng không dài. . . . . . Hơn nữa tính xa hơn, làm xong cũng có chút của để dành.
Hắn chỉ lo cho Đại Bạch, ma thú này do hắn và Lăng Tuyệt trông chừng, thời gian rãnh chắc có thể trở về thăm Đại Bạch nhỉ? Hơn nữa tên nam nhân biến thái kia đoán chừng đã biết chỗ mình ở rồi, không biết khi nào sẽ trở về quấy rầy, đi ra ngoài lại có thể lánh mặt một chút.
Hắn liền ngẩng đầu lên nói: "Tốt, vậy đa tạ quản sự đại ca, lúc nào thì chúng ta lên đường?"
"Ngày mai đi, ngươi nhanh về nói với Lăng Tuyệt, dọn dẹp đồ một chút." Quản sự đệ tử cười híp mắt vỗ vỗ vai của hắn nói, "Phục vụ cho tốt, không chừng Tiểu Đao ngươi sẽ thăng chức rất nhanh."
Ngày đó Lăng Hạ nhanh đi tìm Đại Bạch, cho nó ăn một khối thịt lớn sau đó nói tin này ra, khoa tay múa chân nói mình phải rời khỏi một khoảng thời gian. Lông Đại Bạch liền dựng lên, đôi mắt nhỏ ngày thường giờ trợn tròn, Lăng Hạ chưa từng thấy nó tinh thần như vậy! Còn sợ hắn chạy mất dùng miệng ngậm chặt áo hắn không thả.
Lăng Hạ có chút cảm động cũng có chút buồn cười, vuốt lông cho nó rồi an ủi: "Đại Bạch ngoan, ta thật sự không có cách nào mang theo ngươi, lúc rãnh nhất định sẽ trở lại thăm ngươi. . . . . ."
Đại Bạch cụp đầu, đột nhiên lăn xuống đất, xương cốt bắt đầu kêu răng rắc vang dội, thỉnh thoảng còn khổ sở gào khóc mấy tiếng, móng vuốt cũng khổ sở vung vẩy trong không trung.
Lăng Hạ sợ hết hồn, căng thẳng tiến tới nói: "Đại Bạch, ngươi làm sao vậy?"
Thân thể Đại Bạch lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ cỡ một con gà con, Lăng Hạ giương mắt mà nhìn.
Hắn không biết ma thú cao cấp sau khi trưởng thành cũng có thể chuyển đổi kích thước thân thể, giống như A Ly, còn có Chu nhi của Khắc Lan Mẫn Bạch đều như thế. Nhưng Đại Bạch rất ít khi chuyển đổi hình thể, cho nên hơi cực khổ chút.
Đại Bạch nằm trong bụi cỏ "Chiêm chiếp" kêu lên vài tiếng, uỵch cánh rơi vào trong tay Lăng Hạ, lấy lòng dụi đầu vào lòng bàn tay hắn. Lăng Hạ giơ nó lên cẩn thận quan sát một hồi, Đại Bạch bây giờ hoàn toàn không khí phách giống ác ma như lúc mở cánh, ngược lại hơn mấy phần ngây thơ. Chỉ là, lông vẫn thưa thớt, không đáng yêu như gà con.
Hắn không nhịn được sờ sờ đầu Đại Bạch, cười nói: "Vậy ngươi phải ngoan ngoan nghe lời."
Lúc hắn đem Đại Bạch về, sắc mặt Lăng Tuyệt lại không được tốt lắm. Lăng Tuyệt nhìn hắn nói: "Ca, con chim này rất phiền phức, nó nếu là gây chuyện thì làm thế nào?"
Lăng Hạ sờ sờ đầu Đại Bạch cười nói: "Không sao, Đại Bạch rất nghe lời."
Lăng Tuyệt nhàn nhạt liếc Đại Bạch một cái, Đại Bạch không khỏi co rúm lại một chút, sao nó lại có cảm giác khí lạnh thổi tới đây?
Hành lý không có bao nhiêu, đều được Lăng Hạ để trong túi đựng đồ, lại đi cáo biệt đám người An Huy Yên. Ngoài dự đoán, phía trên lại còn phái một chiếc xe kéo tới đón hai người, phu xe lễ phép mời bọn họ lên xe.
Lên xe Lăng Hạ mới phát hiện bên trong rất có huyền cơ, mặc dù bên ngoài nhìn không thu hút, nhưng bên trong lại được bố trí vô cùng thoải mái, đồ đạt cũng đầy đủ mọi thứ. Có một cái giường tơ lụa mềm mại thật dầy để nghỉ ngơi, trên giường còn có bàn nhỏ đặt mứt hoa quả trái cây ... Điểm tâm nhỏ.
Lăng Hạ không khỏi cười nói: "Lần này thật đúng là đại nhân vật, người hầu đều được đối xử tốt." Lúc trước hắn có hỏi, quản sự đệ tử cũng không biết rốt cuộc là ai.
Theo tình tiết thường có trong truyện xuyên không, mấy anh chàng xuyên không luôn luôn gặp mấy em gái, chẳng lẽ, chủ nhân ma thú này là một mỹ nhân? [Vâng J Chính là một mỹ nhân a!] Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy có chút kích động.
Lăng Tuyệt thấy có giường êm liền tiến lên ngồi, tiện tay kéo Lăng Hạ lại ngồi bên mình. Lăng Hạ thấy trên bàn có thịt khô, liền đặt Đại Bạch lên bàn.
Xe đi hết sức vững vàng, tốc độ cũng nhanh, trước khi trời tối cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
Lăng Hạ nhảy xuống xe hoạt động cánh tay vài cái, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khỏi sững sờ ngây người.
Kiến trúc ở đây thật tốt quá, quả thật tráng lệ như hoàng cung của hoàng đế, nơi này cũng rất lớn, lâm viên được thiết kế hết sức xinh đẹp. Nhưng nếu nói có khuyết điểm thì chính là quá lạnh lẽo buồn tẻ rồi, không có chút nhân khí.
Rất nhanh có một thị vệ phong cách lạnh lùng tiến lên tiếp đón, khép mi buông mắt nói: "Hai vị là chăn nuôi viên mới tới sao? Ta mang hai ngươi tới chỗ ở trước."
Vẻ mặt của gã quá mức trang trọng nghiêm túc, Lăng Hạ không khỏi thu lại tia buông lỏng trên mặt, gật gật đầu nói: "Ừ, làm phiền đại ca dẫn đường."
Đại Bạch đã bị hắn giấu trong túi bên hông, lúc này không nhúc nhích, bốn phía đều vắng lặng. Lăng Hạ chỉ sợ Lăng Tuyệt căng thẳng, liền cầm tay của y dẫn y đi.
Ngự Chi Tuyệt sững sờ, bất giác khẽ nhe răng cười một tiếng.
Nơi này hình như mới xây, dụng cụ bên trong đều mới, bố trí hết sức sạch sẽ thanh lịch, so với căn phòng nho nhỏ ở Bách Thú uyển trước kia đâu chỉ tốt gấp mấy lần?
Thị vệ chỉ chỉ treo bên trong tủ quần áo nói: "Bên trong là y phục chuẩn bị cho các ngươi, những thứ kia đều có thể sử dụng. Ngày mai giờ Thìn, sẽ có người đưa đồ ăn sáng tới, dùng qua cơm canh rồi sẽ mang bọn ngươi tớ chỗ ma thú đó."
Lăng Hạ vội vàng chắp tay nói tạ, đợi thị vệ kia đi rồi, Lăng Hạ mới cẩn thận dò xét gian phòng, lúc này mới phát hiện có chỗ kỳ lạ. Phòng hết sức rộng rãi, phân biệt hai gian, nhưng chỉ có một cái giường. Hơn nữa giường này nhỏ quá đáng, không lớn hơn giường ở Bách Thú uyển là bao, có vẻ hết sức không tương xứng với gian phòng.
Lăng Tuyệt có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ có một cái giường, ca, xem ra chúng ta phải chen chúc một chút rồi."
"Không có việc gì." Lăng Hạ siết chặt lỗ tai của y cười nói, "Bây giờ trời cũng không lạnh, ta xem trong ngăn kéo có chăn hay không, ta ngủ dưới đất cũng được."
Lăng Tuyệt liền nhíu mày: "Như vậy sao được? Hay là ta ngủ trên đất đi, thân thể ta tốt."
Hai người đẩy tới đẩy lui, buổi tối vẫn như trước nhét chung một chỗ. Lăng Hạ dùng y phục làm tạm một cái ổ cho Đại Bạch ở bên ngoài, Đại Bạch ngủ rất say.
Đổi tới nơi xa lạ, Lăng Hạ đầy bụng tâm sự, có chút không muốn ngủ. Lăng Tuyệt đột nhiên ôm eo hắn thấp giọng nói: "Ca, mấy ngày nay hình như ta bị bệnh."
Lăng Hạ cả kinh, vội vàng ngồi dậy nói: "A Tuyệt, đệ không thoải mái nơi nào?"
Lăng Tuyệt rụt đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra chút mái tóc đen bóng như gỗ mun, làm sao cũng không nói. Lăng Hạ càng nóng nảy, vội vàng sờ sờ trán của y. Nhiệt độ cơ thể của Lăng Tuyệt bình thường tương đối thấp, da xúc lành lạnh nhẵn nhụi, nhưng bây giờ lại hơi nóng.
Người cổ đại phát sốt rất dễ chết, Lăng Hạ vội vàng hấp tấp nhảy xuống nói: "A Tuyệt, đệ sốt rồi. . . . . . Ta đi tìm thị vệ nói một chút, để bọn họ mời đại phu !"
Lăng Tuyệt bắt tay hắn lại, hô hấp dồn dập nói: "Không phải, không phải nơi đó khó chịu."
Cánh tay của y mạnh đến đáng sợ, Lăng Hạ đành phải xoay người: "A Tuyệt, nơi nào khó chịu?"
Lăng Tuyệt quay đầu sang một bên, một hồi lâu mới thấp giọng lắp bắp nói: "Ca, ta...ta, nơi đi tiểu khó chịu. . . . . . Mấy ngày nay đêm nào cũng căng căng đau vô cùng. . . . . . huynh đừng nói cho người khác biết. . . . . ."
. . . . . . Gì? Lăng Hạ ngạc nhiên mở to hai mắt.
Lăng Tuyệt đã cúi thấp đầu xột xột xoạt xoạt cởi quần lót ra, hai chân trắng gầy thon dài thuộc về thiếu niên khẽ mở. Tai của y đều đỏ, ôm thật chặt hai đầu gối, tóc dài đen láy che nửa gương mặt, sống lưng run rẩy như động vật nhỏ đang lo lắng, làm cho người ta muốn tới trấn an.
. . . . . . Đây là, không phải đệ sắp chết, mà là đệ đã lớn rồi.
Lăng Hạ im lặng nhìn phương xa, mặt cũng hơi nóng lên.
Ừ, A Tuyệt đích xác là đã đến tuổi trổ mã rồi. Cổ đại dĩ nhiên không có giáo dục giới tính, A Tuyệt lại không cha không mẹ, ngày thường ở trước mặt người khác cũng rất hướng nội. . . . . .
Ánh mắt hắn hoảng hốt một hồi, tại sao lại có cảm giác rất quen thuộc?
"Ca. . . . . ." Thanh âm thiếu niên mềm mềm, hình như tràn đầy lo sợ nghi hoặc lo lắng, "Ta...ta có phải sắp chết hay không?"
Lăng Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y, dịu dàng an ủi: "Không phải, là A Tuyệt trưởng thành."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro