Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cải tạo NVPD 31-34

31, Chương 2Cảm giác làm tiêu bản không tốt chút nào, hơn nữa lúc Lăng Hạ phát hiện trên người mình không một mảnh vải càng không tốt.Thân thể này rất dễ nhận ra dù không có linh hồn của chủ nhân nhưng cũng không trì trệ không tiến, đơn giản đã có thân hình của thanh niên rồi. Tứ chi trở nên thon dài mà mềm dẻo, tỷ lệ cũng rất hoàn mỹ, điều không đạt duy nhất chính là vì rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên quá mức gầy yếu, hơn nữa da thịt cũng thật trắng nõn mịn màng, có thể xưng tụng là phím trắng đàn dương cầm. . . . . .Liên tưởng đến vật hy sinh mà mấy em gái hung tàn ác độc gọi——Thánh mẫu bạch liên hoa con mẹ nó, Lăng Hạ đứng ngồi không yên, thật sự hận không thể lập tức nhảy ra ngoài để hai cái mặt trời thay phiên chiếu xạ làm làn da đen bớt khỏe mạnh một chút, luyện thành một thân cơ bắp.Vật hy sinh cũng có tôn nghiêm được chứ?A Ly hiển nhiên là ngày ngày coi chừng Lăng Hạ, nhìn thấy hắn tỉnh lại lập tức trợn tròn đôi mắt màu hổ phách, vọt nhảy lên vách hồ, lỗ tai dài hưng phấn phất lên phất xuống, phát ra mấy tiếng nức nở như mèo con.Lăng Hạ cách lớp chất lỏng cười cười với nó, mặt mày cũng cong.Nếu xuyên trở lại, vậy thì cố gắng thích ứng thay đổi tiếp thôi.Hơn nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, tìm được Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ, nói cho bọn họ biết mình không có việc gì!Đợi đến khi Lăng Hạ có thể đỡ vách hồ ngồi dậy hoạt động tự nhiên đã là ba bốn ngày sau.Người đeo mặt nạ đơn giản nói tóm tắt tình huống của bọn họ, năm đó hắn tạm thời bảo vệ hơi thở cuối cùng của Lăng Hạ, vì tránh đám người Phái Thiếu Dương lùng bắt, người đeo mặt nạ liền mang theo hắn và A Ly rời đi.Lăng Hạ nghe lại thấy mắc cỡ, trong truyện người trước mặt sợ phiền phức thế nào không phải hắn không biết. Nhân vật chính cũng chỉ ở với hắn hơn một tháng, hắn liền lặng yên không tiếng động rời đi, vậy mà bây giờ lại mang theo hắn – một gánh nặng ròng rã bốn năm. . . . . .Bây giờ hắn rất lo lắng cho hai đứa bé.Hắn quan sát cảnh sắc bên ngoài hỏi: "Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?"Nơi bọn họ ở bây giờ là một sườn núi, thảm thực vật cùng chất lượng núi đá phía ngoài rất khác thành Sùng Minh."Thánh Nữ Phong." Người đeo mặt nạ không chút để ý nói, "Nếu không ta phải đi đâu tìm người tu bổ tâm mạch bị tổn hại cho ngươi?"Lăng Hạ liền kinh hãi, Thánh Nữ Phong? Vậy chẳng phải là đã cách Phái Thiếu Dương hơn vạn dặm rồi? Hơn nữa Thánh Nữ Phong chính là căn nguyên làm tính cách Ngự Chi Tuyệt vặn vẹo a. . . . . .Phải biết, Thánh Nữ Phong một thanh nhất sắc toàn con gái, lấy Thánh nữ vi tôn. Nghe nói người lập giáo hận nhất là nam nhân phụ tình, cho nên lịch đại Thánh nữ không cho phép lập gia đình, những giáo đồ khác nếu muốn lập gia đình, nam tử kia phải thông qua tam trọng khảo nghiệm của bổn môn.Thánh Nữ Phong có thuật trị liệu lợi hại nhất Dị Giới, nhưng nếu như là nam tử tới cầu trị, không thông qua các loại kiểm soát khảo nghiệm căn bản không thể lên núi.Mẫu thân Ngự Chi Tuyệt chính là Thánh nữ tiền nhiệm Ngọc Linh Lung bị đại ma đầu tu ma đạo làm bẩn, điều này khiến ngọc nữ giáo chúng chán ghét nam tử hơn. Khi còn bé Ngự Chi Tuyệt lớn lên ở chỗ này, thỉnh thoảng bị một đám nữ nhân cực đoan quái dị đánh chửi, có thể sinh trưởng bình thường đến bây giờ mới gọi kỳ là.Mặc dù bất mãn với cách dạy dỗ của các ngọc nữ, nhưng Lăng Hạ vẫn kích động. Bởi vì, nữ thần trong lòng hắn chính là muội muội Mộ Dung Tuyết – ở chỗ này a!Đúng, Mộ Dung Tuyết chính là Thánh nữ đương nhiệm. Ừ, sau này trong truyện lại xuất hiện người làm thay đổi lòng của vị ngọc nữ này, đó chính là —— nhân vật chính!Cho nên nữ thần, nàng cũng trở thành một thành viên trong hậu cung của nhân vật chính, thậm chí còn vì nhân vật chính mà chết trong tay nhân vật phản diện. . . . . . bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi.Không hề nhận ra tâm tình Lăng Hạ, người đeo mặt nạ nói tiếp: "Tu bổ tâm mạch cho ngươi chính là Chưởng môn nơi này, Thánh nữ Mộ Dung Tuyết."Nữ, nữ thần nhìn thấy thân thể của mình? ! Mặt Lăng Hạ trong nháy mắt nóng lên, trái tim thình thịch nhảy loạn, xấu hổ hận không thể ngồi xỗm nơi góc tường vẽ vòng tròn.Người đeo mặt nạ nằm xuống nhắm mắt lại nói: " A, còn một việc nữa. Vì tu bổ tâm mạch cứu ngươi cho nên ta đã bỏ thêm một số thứ vào phương thuốc của nàng, chú ý đừng để người ta phát hiện máu của ngươi có thể chữa khỏi vết thương và tăng công lực."Lăng Hạ còn chưa kích động xong, lập tức ngây dại: "Cái gì?"Người đeo mặt nạ lười biếng nói: "Ngươi cứ bất tỉnh nha, cho nên sau ba năm ta phải dùng phương pháp luyện chế dược người, ngươi xem, không phải ngươi đã tỉnh sao? Ha ha, người trẻ tuổi không cần lộ ra vẻ mặt kia. . . . . . Bây giờ thể chất của ngươi, tu tập lực tinh thần có thể nhanh gấp mấy lần so với trước, không phải rất tốt sao?"Lăng Hạ sắp khóc rồi, sá, đương nhiên hắn biết cái gì là con mẹ nó dược người!Có một lần nhân vật phản diện đại nhân thua nhân vật chính, hai bên liều mạng đều bị thương, gân mạch bị đứt đoạn, mỹ nữ thuộc hạ trung thành của hắn đã bỏ rất nhiều sức lực bắt được một dược người ẩn cư nơi sơn cốc tới trị thương thế cho hắn. Máu dược người không chỉ có thể làm người ta tăng công lực, hơn nữa chức năng chữa lành vết thương còn cao hơn thánh dược Ngọc Hư đan luyện chế khó nhất trong truyền thuyết một bậc.Trong truyện miêu tả tỉ mỉ tinh tế đoạn nhân vật phản diện đại nhân làm như thế nào từ từ chậm rãi ưu nhã nâng ngón tay lên nắm cằm dược người, dùng hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn xuống cổ hắn, từng chút từng chút hút hết máu tên xui xẻo kia thành thịt khô!Mà nhóm em gái lại bình luận hết sức thiết tha gào khóc kêu "Nhân vật phản diện đại nhân tới hút máu của em đi!" "Tiểu Ngự thật soái! Nhân vật phản diện thật mạnh mà!"Nhưng đám ngu ngốc kia là thiếu nữ a! Ai có thể hiểu tâm tình bi ai của một người bị biến thành vật hy sinh dược người? Hắn không muốn bị người ta hút thành thịt khô!Lăng Hạ khóc không ra nước mắt, tâm tình kích động muốn nhìn nữ thần một cái cũng tan thành mây khói.Ông đây muốn tu luyện a tu luyện! Trở nên mạnh mẽ a trở nên mạnh mẽ!Ai muốn hút máu ông đây, cẩn thận ông đây lấy mạng ngươi!Người đeo mặt nạ vì cầu trị nên đã xông qua cửu cung mười tám trận cấp cao nhất của phái Thánh Nữ Phong, nhưng vẫn không được phép tiến lên đỉnh núi Thánh Nữ Phong, chỉ là, cách một đoạn thời gian sẽ có người đưa tới các loại dược liệu người đeo mặt nạ cần.Khi bọn hắn nói chuyện, một thiếu nữ xinh đẹp cả người trắng thuần mặt không thay đổi xa xa đứng ở ngoài cửa nói: "Tiền bối, dược liệu ta đặt ở cửa."Lăng Hạ đi ra ngoài cầm lên, lễ phép gật đầu cười một tiếng: "Đa tạ cô nương."Cô gái kia liếc hắn, hình như mặt hơi đỏ một chút, nhưng khôi phục rất nhanh, mặt không chút thay đổi: "Thì ra công tử đã tỉnh rồi, vậy ta sẽ trở về khởi bẩm Thánh nữ Chưởng môn, đưa tiền bối cùng công tử xuống núi."Nàng nói rất nhanh, cúi người chào, bước chân rõ ràng không vững vàng như lúc mới tới.Chờ Lăng Hạ nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong nước liền hiểu rõ tại sao cô gái kia đỏ mặt, bởi vì bây giờ tướng mạo hắn đã khác trước rất nhiều. Bộ dạng này vốn đã không tệ, bây giờ gương mặt ngây thơ trẻ trung của thiếu niên đã hoàn toàn nẩy nở rồi, hình dáng khuôn mặt hơi nhu hòa, mũi cao anh tuấn, đôi mắt đen hơi long lanh, cười lên giống hắn trước kia ba bốn phần.Chỉ là, thân thể lại làm cho người ta có cảm giác yếu ớt như con gái. . . . . . Lăng Hạ không chút do dự chạy như điên ra ngoài, dưới ánh mặt trời chói chang lần lượt luyện tập cái chiêu thức thể tu căn bản mấu chốt mà người đeo mặt nạ truyền cho, luyện đến thở hổn hển.A Ly nhàm chán nằm trên mặt đất nhìn, híp mắt thoải mái phơi nắng.Thánh Nữ Phong làm việc hiệu suất hiển nhiên rất cao, rất nhanh có hai nữ đệ tử chừng ba mươi tuổi tới đưa hai người xuống núi. Hai người mắt đều nhìn thẳng, toàn thân áo trắng, vẻ mặt cứng nhắc không có chút cảm xúc giống hệt nhau.Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, từ nhỏ Ngự Chi Tuyệt đã bị những nữ nhân giống người máy này nuôi lớn?Không thấy Mộ Dung Tuyết làm hắn hơi thất vọng, dù sao Thánh Nữ Phong và Thành Sùng Minh cách xa nhau vạn dặm, tới nơi này một chuyến mà lại không gặp được nữ thần dù sao cũng hơi không cam lòng, hắn còn chưa gặp mặt nói cám ơn đấy.Nhưng so ra hắn đương nhiên nhớ thương hai đứa bé hơn, nhất là Ngự Chi Tuyệt, bốn năm đứa bé kia lớn lên thành dạng gì đây? Thấy mình còn sống có rất vui mừng hay không? Hơn nữa liên lạc với kịch tình lừa đảo trong truyện sau này, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. . . . . .Xuống Thánh Nữ Phong, người đeo mặt nạ đưa một sợi dây chuyền cho Lăng Hạ: "Đây là không gian cấp tám ta luyện chế, ngươi mang theo sẽ không khiến người khác chú ý. Mặt khác, bên trong có đồ ta để lại cho ngươi. Còn nữa, ta có hẹn với người khác, cho nên A Ly để lại cho ngươi, tin tưởng ngươi sẽ đối xử tốt với nó."Lăng Hạ không khỏi kinh ngạc, người đeo mặt nạ muốn từ biệt mình sao? A Ly cũng ngẩn ngơ, con ngươi màu hổ phách lộ vẻ mê mang.Người đeo mặt nạ nhìn một người một thú buồn bã lưu luyến trước mắt, khẽ mỉm cười: "Về sau sẽ có ngày gặp lại, ngươi tu hành cho tốt, đừng để người ta hút máu, đến lúc đó trả sợi dây chuyền này lại cho ta. A Ly, ngươi đi theo Lăng Hạ, ngoan ngoãn nghe lời không được tùy tiện vận dụng chân thân."Lăng Hạ nghe câu trước mặt 囧 một chút, sau khi nghe câu sau liền thương cảm: "Tiền bối, đến bây giờ ta còn chưa biết người là ai. . . . . .""Con người lúc còn sống, tên họ có gì quan trọng?" Người đeo mặt nạ cười ha ha nói, "Ngươi biết ta là ai cũng không quan trọng."Lăng Hạ suy nghĩ, gật đầu một cái, đương nhiên hắn sẽ vĩnh viễn nhớ người Vô Danh trong truyện trước mặt này là người nào.A Ly không ký kết khế ước với người đeo mặt nạ, nhưng lúc này tách khỏi hắn cũng không nỡ, cọ xát mặt hắn một hồi lâu mới nhảy lên bả vai Lăng Hạ.Người đeo mặt nạ không chút do dự xoay người, Thuấn Thân một cái đã xuất hiện ở nơi xa."Sư phụ!" Lăng Hạ không khỏi hô to một tiếng. Mặc dù lúc đầu hắn cũng biết người đeo mặt nạ này không thu đồ đệ ý, cũng chưa từng nói muốn bái người ta làm thầy, nhưng trong lòng thật ra đã sớm xem hắn là sư phụ của mình rồi.Người đeo mặt nạ hiển nhiên bị xưng hô này kích thích dừng một chút, sau đó bỏ chạy nhanh hơn, màu tóc trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chợt lóe, dường như thuấn di một cái liền biến mất.". . . . . ."Lăng Hạ ôm A Ly xuống núi. Trên thế giới này người chính mắt thấy qua ma thú tuyết viêm cấp bảy là rất ít, cho nên thỉnh thoảng có người đi đường vì A Ly đáng yêu nên nhìn một cái, cũng không có ánh mắt gì khác thường.Người đeo mặt nạ để lại dây chuyền cho Lăng Hạ có không gian cực kỳ lớn, vì có thêm đá năng lượng ẩn tính, nên dù là cao thủ luyện khí, không thông qua quá trình kiểm tra đo lường tinh mật cũng không phát hiện được diệu dụng của nó.Đồ vật bên trong cũng rất nhiều, hiển nhiên người đeo mặt nạ đã tỉ mỉ thu thập sửa sang lại, không chỉ có các loại tài liệu về luyện khí, dụng cụ, bộ sách, còn có bộ sách tu hành về lực tinh thần và năng lượng nguyên tố, thu góp mầm móng linh thảo các loại, thậm chí còn có lượng lớn tiền năng lượng của các khu vực khác nhau.Hiển nhiên, có lẽ lúc hắn thức tỉnh, một chớp mắt kia người đeo mặt nạ liền bắt đầu chuẩn bị những thứ này.Lăng Hạ vừa cảm động vừa buồn, người Sư Phụ thâm trầm này a. . . . . . Còn không phải xem mình là đồ đệ mà đối đãi sao?Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Lăng Hạ cố ý mua hai xái túi đựng cấp thấp giắt bên hông, bỏ vào một ít tiền năng lượng.Đường xá xa xôi, may nhờ có A Ly làm bạn. Trừ lúc lên đường, buổi tối thời gian nghỉ ngơi hắn đều khắc khổ tu hành.Mặc dù dược người bị người ta xem như thịt Đường Tăng mà săn bắt, nhưng tương ứng, tu hành lực tinh thần và năng lượng nguyên tố cũng sẽ dễ dàng hơn.Lăng Hạ vừa tiến hành tu tập lực tinh thần, vừa học cách dẫn năng lượng nguyên tố bên trong thân thể, khi hắn hoàn toàn rời khỏi địa bàn Thánh Nữ Phong thì đã có chút tâm đắc rồi.Hắn cẩn thận hướng tới Phái Thiếu Dương. Thánh Nữ Phong và Thành Sùng Minh cách ba bốn môn phái lớn nhỏ, cũng tương đương với cách mấy quốc gia, còn có một vùng biển.Năm đó Ngự Chi Tuyệt trốn khỏi Thánh Nữ Phong chỉ mới bảy tám tuổi, một người nho nhỏ, làm sao có thể một thân một mình đi qua nhiều quốc gia thế này, lưu lạc đến trấn nhỏ ngoài ngàn dặm?Lăng Hạ vuốt đầu A Ly suy nghĩ mất hồn, hận không thể lập tức thấy đứa bé kia.32, Chương 3Bây giờ hắn đang ở khu vực này là ở nơi giao nhau giữa hai phái nhỏ Thanh Giao, Xuất Trần, cho nên tương đối có nhiều người tốt xấu lẫn lộn. Mấy môn phái này kém xa Phái Thiếu Dương, vì tranh đoạt ít tài nguyên, thỉnh thoảng sẽ xảy ra ít cảnh tranh đoan đao kiếm.Ngày này Lăng Hạ ăn cơm ở một khách sạn, vừa đút A Ly ăn thịt gà, trong đầu vừa hồi tưởng lại bộ sách luyện khí vừa xem qua.Bây giờ Thể Tu và tu hành năng lượng nguyên tố hắn chỉ có thể coi là mới nhập môn, kiếm đạo càng không hiểu, mấy ngày nay đều ở đây nghiên cứu luyện chế pháp khí công kích. Mặc dù A Ly rất lợi hại, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một ma thú, không thể dễ dàng bại lộ.Pháp khí công kích có rất nhiều, nhưng thường thấy nhất là kiếm. Kiếm luyện chế cầu nhiều yêu cầu cao hơn những pháp khí khác. Lăng Hạ chưa bao giờ thử qua. Khi hắn rời đi, hai đứa bé đang dùng linh mộc kiếm, không biết bốn năm qua đi rồi, đã có kiếm năng lượng thuộc về mình chưa?Hắn đang phác hoạ thiết kế hình dánh kiếm năng lượng trong lòng, ở cửa huyên náo một hồi, một đám đệ tử áo xám phái Xuất Trần đi vào, mười mấy người chiếm ba, bốn cái bàn, hét lớn muốn rượu muốn thịt. Lăng Hạ cũng không để ý, đặt A Ly lên bàn, mình cũng bắt đầu từ từ ăn.Qua một hồi, lại nghe thấy ma thú hí, tiến vào lại là một đám đệ tử Lục Y phái Thanh Giao, khách sạn vốn là không lớn càng thêm chật chội. Tiểu nhị vội vàng tươi cười nghênh đón, bọn họ ở chỗ này một thời gian, đương nhiên biết hai phái bất hòa đã lâu.Đệ tử đi đầu vừa nhìn tình cảnh trong khách sạn liền nhíu mày, lạnh lùng liếc người phái Xuất Trần một cái rồi đi vào, tìm được chỗ trống ngồi xuống. Chỉ còn lại một bàn, bọn họ một nhóm chín người ngồi không đủ rồi.Mặt mũi tiểu nhị tràn đầy tươi cười, chỉ chỉ chỗ Lăng Hạ: "Bàn bên kia chỉ có một vị khách, khách quan, các người cùng vị khách nhân kia ngồi chung trước một bàn, thế nào?"Một đệ tử Lục Y cười lạnh nói: "Người này thật không có mắt! Thấy phái Thanh Giao chúng ta ngồi cùng bàn với người khác khi nào chưa?"Lăng Hạ ghét nhất nhìn thấy những trận phân tranh này, lại nói, hắn cũng đã ăn xong rồi, vì vậy đứng lên cười nói: "Tiểu nhị ca, vừa hay ta đã ăn xong rồi, tính tiền đi, phiền huynh lấy hai con Gà cùng một ít lương khô."Tiểu nhị cảm kích cười một tiếng, nhanh chóng đi dọn dẹp bàn.Vốn chuyện này cũng không có gì, nào biết bên trong lại có một đệ tử phái Xuất Trần nhỏ giọng châm biếm: "Chậc chậc, quả nhiên bọn cả người xanh lá, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu."Người Thanh Giao liền đứng lên, vỗ bàn mắng to: "Con rùa thối khốn kiếp nào, chỉ biết lén lén lút lút ở sau lưng mắng người?"Các đệ tử phái Xuất Trần há có thể yếu thế, cũng đứng lên chửi, lần này bọn họ tỉ thí tranh đoạt linh thạch với phái Thanh Giao bị thua thiệt, đang không có chỗ xã đấy.Lăng Hạ nhìn khách sạn nhỏ trong giây lát biến thành chiến trường, có chút im lặng, quả nhiên nơi này không nên ở lại, ở lại chính là phiền phức. Tiểu nhị đang vội vã chuẩn bị lương khô cho hắn, lúc này cũng cả kinh sắc mặt trắng bệch, dừng lại khoát tay nói: "Chư vị khách quan. . . . . ."Chỉ là, lúc này hai bên đều buột miệng mắng nhau, giọng của hắn có thể lọt vào tai người khác sao?Một chuỗi tiếng chuông câu tâm động phách đột nhiên vang lên, mọi người đang ngồi đau muốn nứt đầu một hồi, theo bản năng đều bịt lỗ tai, khổ sở ngồi xổm trên mặt đất.Lăng Hạ cũng có cảm giác thở không thông, vội vàng lưu chuyển lực Tinh Thần trong thân thể, thư thái không ít.Tiếng chuông rốt cục cũng ngừng lại, một thiếu nữ ngồi trên lan can cười duyên nói: "Ha ha, cuối cùng cũng dừng lại, không biết đánh thức người khác nghỉ trưa là chuyện rất quá phận sao?"Thiếu nữ này mặt mũi hết sức quyến rũ, một đôi mắt hạnh câu hồn đoạt phách, y phục bó sát người lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh hấp dẫn cùng cái cổ thon dài. Ngay cả khi nhìn nàng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng vóc người đã trổ mã có lồi có lõm, cộng thêm chuông bạc trên mắt cá chân nàng, Lăng Hạ liền ngây người —— Má nó! Mỹ nữ thuộc hạ trung thành trong tương lai của nhân vật phản diện, cam tâm tình nguyện ngăn chắn thương hộ – Bích Vân cô nương xuất hiện rồi!Mà, người ma tu đạo tại sao lại xuất hiện ở địa bàn chính phái?Bích Vân lười biếng hoạt động cánh tay một chút, vóc người hoàn mỹ càng thêm lộ ra không thể nghi ngờ. Nàng lơ đãng nhìn mấy ánh mắt đăm đăm của nam nhân phía dưới, cười duyên che miệng nói: "Quấy rầy người ta ngủ nữa, người ta sẽ không khách khí!"Nàng nói xinh đẹp đáng yêu, giọng nói mềm nhũn như có người dùng lông vũ không ngừng gãi nhẹ lên người, quyến rũ khiến lòng ai cũng ngứa một chút. Nhưng Lăng Hạ biết, nàng chắc chắn nói được làm được! Trong truyện, những đoạn miêu tả về người ma tu đạo giết người vặt vãnh nhiều lắm —— ừ, chính phái thật ra thì cũng không tốt bao nhiêu, cũng chỉ dùng chính nghĩa ngụy biện cho mình mà thôi.Bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. . . . . .Lăng Hạ lập tức thúc giục tiểu nhị đang há miệng sứng sờ: "Tiểu nhị ca, phiền đưa lương khô cho ta, tổng cộng là bao nhiêu tiền?"Tiểu nhị lấy lại tinh thần vội vàng hấp tấp nói: "Bảy tiền năng lượng."Lúc nữ khách quan này tới, hắn cũng nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng mà ngơ ngẩn cả người, đối phương cười híp mắt mềm nhũn nói một câu: "Nhìn nữa ta móc hai tròng mắt ngươi ra cho chó ăn a ~~" lúc đó hắn không tự chủ toát ra một thân mồ hôi lạnh.Bích Vân vốn khinh thường mọi người lầu dưới, nhưng lúc nàng thấy Lăng Hạ không hề để mình thì lại lập tức hăng hái.Nhìn thấy nàng xinh đẹp có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng đối phương không kém, cộng thêm nhiệm vụ lần này thật sự là quá đơn điệu nhàm chán. . . . . . Không bằng tìm chút niềm vui.Nàng thấy Lăng Hạ đã ra khỏi khách sạn, điềm đạm cười duyên một chút, cũng biến mất tung tích trong biển người trước mặt.Lúc Lăng Hạ phát hiện Bích Vân đăng đi về phía mình, không khỏi dừng một chút, sẽ không trùng hợp vậy chứ? không phải tiểu cô nương này muốn ngủ một giấc ở khách sạn sao?Lúc Lăng Hạ đang chần chờ, Bích Vân đã làm như không có việc gì va vào bả vai hắn một phát, sau đó thân thể liền mềm nhũn, "Ai da" một tiếng duyên dáng kêu to, thuận lợi ngã vào ngực hắn.Lăng Hạ theo bản năng đỡ lấy, chỉ ngửi thấy một hương thơm say lòng người, sau đó liền ngổn ngang trong gió rồi.Lớn như vậy đây là lần đầu tiên có mỹ nữ ngã vào ngực, nhưng mà, đây là con mẹ nó chuyện gì a? Quỷ mới tin người được gọi là Bích Vân "Ma Nữ" đại tiểu thư đi đường bị vấp té a. . . . . .Hắn cứng đờ buông tay ra lui về phía sau hai bước, cười nói: "Cô nương cẩn thận, không té chứ?"Bích Vân tinh tường xác định trong ánh mắt nam nhân trước mắt không có chút động lòng với nàng, càng thêm không cam lòng, bước chân lảo đảo hai cái nước mắt lả chả ngẩng đầu lên, khẽ run, môi đỏ mọng kiều diễm phun ra lời càng làm người ta thương tiếc: "Chân của ta bị trật rồi, phải làm sao bây giờ?"Nàng không tin nam nhân này không động tâm!Làm thế nào? Rau trộn!Vừa hay có một ma thú kéo xe đi qua, Lăng Hạ vội vàng phất tay: "Đại ca, phiền huynh dừng lại, nơi này có vị cô nương bị thương!"Tên xui xẻo kia vén rèm xe lên ngắm, mắt liền trợn tròn, lưu loát mở cửa xe nhảy xuống: "Cô nương, nhà nàng ở đâu, ta đưa nàng về."Bích Vân: ". . . . . ."Lăng Hạ vội vàng ôm A Ly rời khỏi.Cho nên mới nói hắn yêu nhất là nữ thần, em gái Ma Giáo gì gì đó là đáng sợ nhất! Người chưa thành niên ở Dị Giới này cũng quá kinh khủng đi?Nhưng rất nhanh, Lăng Hạ liền biết đắc tội nữ nhân kết cục là gì, còn là một nữ nhân xinh đẹp tự phụ.Sau đó hắn lại gặp gỡ Bích Vân ba bốn lần, khách sạn, đường nhỏ, sông nhỏ. . . . . . Đúng, lúc Lăng Hạ nhìn thấy thân thể hoàn mỹ của phái nữ không một mãnh vải đang quay lưng với mình tắm rữa dưới sông, cả kinh trong nháy mắt dùng Thuấn Thân Thuật hắn mới nghiên cứu học xong, ba năm liền không thấy bóng dáng.Bích Vân cứng đờ giơ cánh tay ngọc bày ra tư thế mê người dưới sông, hận đến răng đều cắn nát, nàng chưa từng gặp nam nhân nào ngây ngô như vậy! Nàng thích nhất đúng là trêu chọc mấy tên nam nhân kia đến mất khống chế, sau đó hả hê rút lui, nhưng tên nam nhân này có tính là nam nhân không?Cho nên, lòng tự ái trong mắt bị làm nhục, Bích Vân quyết định dùng Bá Vương ngạnh thượng cung, nàng thật sự muốn xem, nam nhân này rốt cuộc có phản ứng với mình hay không!Ban đêm, Lăng Hạ tìm một sơn động, trải lá cây thật dầy trong động. Trong núi rừng mặc dù có rất nhiều ma thú, nhưng cảm ứng được hơi thở trên người A Ly, những ma thú kia đều không dám đến gần, cho nên hắn cũng có thể an tâm ngủ.Chỉ là, đêm khuya yên tĩnh lúc hắn nghe thấy tiếng "Đinh Đang, Đinh Đang" quen thuộc liền hoảng sợ ngồi dậy —— Sá! Quả nhiên, trong màn đêm đen xuất hiện một bóng dáng quen thuộc!A Ly rất nhanh cũng tỉnh dậy, nhe răng căm tức nhìn Bích Vân, con ngươi màu hổ phách nguy hiểm híp lại thành một đường.Nó chán ghét nữ nhân này, nếu không phải Lăng Hạ ba phen mấy bận vuốt lông an ủi nó, nó đã sớm biến thành nguyên đốt nữ nhân này thành tro bụi rồi !Bích Vân bị A Ly nhìn chăm chú cả kinh, mặc dù nàng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nhưng nhìn con vật khéo léo dễ thương này, rốt cuộc cũng không sợ. Nàng cười duyên từ từ tiến tới gần: "Vị công tử này, đêm dài đằng đẵng, người ta thật sự rất cô đơn, huynh hãy theo ta đi, được không?" Hai chữ cuối cùng kéo thật dài, quả nhiên là câu tâm động phách. Phối hợp với bước chân của nàng, chuông bạc nhẹ nhàng vang lên mấy tiếng.Lăng Hạ nghe mà giật mình, một chữ "được" dường như bật thốt lên, nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh. Bích Vân am hiểu nhất là Mê Hồn Thuật, chẳng lẽ vừa rồi mình cũng trúng chiêu sao? Hắn đang muốn lên tiếng, lúc này mới sợ hãi phát hiện thân thể mình vậy mà không thể động đậy chút nào, ngay cả giọng nói cũng khó phát ra!Bích Vân đã cười duyên tiến tới gần, dính vào ngực Lăng Hạ cọ xát mấy cái: "Làm sao huynh luôn hung hăng như vậy? Ta không thích. . . . . ."Nàng đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống giận phát ra bên cạnh, ánh sáng lạnh vụt thoáng qua. Nàng vội vàng né tránh, cả kinh toàn thân đều là mồ hôi lạnh, lúc này mới phát hiện ra bên người nam tử kia có thêm một con ma thú to lớn màu trắng nàng không hề biết!A Ly tức giận cúi người xuống, mắt biến thành một mảnh đỏ ngầu, răng nanh đều lộ ra ngoài, chợt phun lửa về phía Bích Vân. Bích Vân kêu khẽ một tiếng né tránh, y phục trên người đã bị đốt cháy, nhất thời hoa dung thất sắc.Nếu không phải trên người nàng có pháp khí phòng ngự cấp cao, có thể xác định, ngọn lửa nhỏ mang năng lượng hệ lửa vô cùng lớn kia đủ để khiến nàng hóa thành tro tàn!A Ly gắt gao nhìn chằm chằm Bích Vân, tựa như nhìn mình chằm chằm con mồi, hé miệng một ngọn lửa nữa phun ra ngoài!Lăng Hạ không khỏi nhắm mắt lại, mặc dù hắn không thích Bích Vân, nhưng không muốn nàng chết trong tay A Ly. Nhưng thân thể động cũng không động được. . . . . .Đúng lúc ấy thì, một bóng dáng ngăn trước người Bích Vân, giống như vậy đánh ra một ngọn lửa năng lượng lớn, đồng thời kéo Bích Vân nhảy lên cây.Lăng Hạ kinh ngạc phát hiện thân thể mình có thể động, hắn lập tức nhìn về phía đại thụ, liền nhìn thấy đầu con nhím phách lối dễ thương từng quen biết.Đối phương rất thúi, vừa ôm ngang hông Bích Vân vừa bày ra bộ dạng khốc khốc: "Này này này, tiểu tử, rất lợi hại a. . . . . . Chỉ là, đả thương người là không đúng!"Sá! Trên đỉnh đầu nhân vật chính đáng yêu của ta chính là một cây hoa đào a!Hoa hồng có gai này không phải là người trong hậu cung của ngươi a!Lăng Hạ rơi lệ.33, Chương 4:A Ly bị Tống Tiểu Hổ cản đường như vậy, nhất thời càng tức giận, móng vuốt bén cào mặt đất mấy cái, một hỏa cầu mang năng lượng hệ lửa lớn gấp mấy lần hỏa cầu trước từ từ thành hình.Lăng Hạ nhanh chóng xông tới ôm lấy cổ A Ly, vừa xoa đầu nó vừa nhỏ giọng an ủi: "A Ly ngoan, đừng vội, hắn không phải kẻ địch. . . . . ." A Ly được Lăng Hạ trấn an dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hai người trên cây, cổ họng lầu bầu rầm rì cảnh cáo.Tống Tiểu Hổ có chút mê mang nhìn động tác của Lăng Hạ, tại sao hắn lại cảm thấy động tác cùng nét mặt của thanh niên trước mắt lúc nói chuyện lại quen thuộc như vậy? Rất giống, rất giống một người. . . . .Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, Bích Vân đúng lúc lấy tay hắn, ngẩng đầu lên nét mặt lã chã chực khóc nói: "Cứu mạng! Người đàn ông muốn vô lễ với ta!"Y phục bị lửa thiêu lộ ra một phần lớn da thịt trắng nõn cùng một ít đường cong bộ ngực, cộng thêm mùi phấn thơm, Tống Tiểu Hổ dù sao cũng mới mười bốn tuổi, mặt liền đỏ, tiện tay đặt Bích Vân trên cây ngăn trước mặt nàng nói: "Nàng nói có thật không?"". . . . . ." Nhân vật chính ở trong truyện thiết định đích xác là loại dễ dàng đa tình với các em gái. . . . . . Nhưng mà dễ dàng đưa lưng về phía người xa lạ như vậy thật sự có thể sao?Lăng Hạ e sợ hắn bị Bích Vân ám toán, vì vậy ngồi dậy cười nói: "Nếu điều nàng nói là sự thật, ngươi sẽ làm gì?"Tống Tiểu Hổ sững sờ, rất nhanh bày ra tư thế công kích: "Sư phụ ta nói, nam nhân bắt nạt nữ nhân không phải người tốt! Vậy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"Cách bốn năm, nhân vật chính vẫn. . . . . . Ngu như vậy a! Căn cứ theo lời nói này của Tống Tiểu Hổ, có thể đoán được hắn đã thuận lợi lạy cao nhân phong cách thân sĩ làm vị sư phụ thứ hai, bởi vì Phong Thúc Minh không thể nào nói ra những lời này.Lăng Hạ nhìn kỹ Tống Tiểu Hổ, thời gian bốn năm hiển nhiên hắn lớn lên rất nhiều, đã cao hơn chừng một cái đầu, gương mặt vốn béo múp míp dễ thương đã có đường cong đặc trưng tuấn lãng của phái nam, cộng thêm ánh mắt hết sức sáng ngời cùng cái đầu con nhím phách lối, ở đâu cũng không thể khiến người ta xem nhẹ. Trong lòng hắn thật vui mừng, không khỏi càng vội vàng, bốn năm như vậy, Ngự Chi Tuyệt đứa trẻ thối tha này đã biến thành dạng gì?Hắn cố ý đứng trước mặt A Ly làm bộ phòng ngự hướng về phía Tống Tiểu Hổ nói: "Vậy ngươi cứ tới đây thử một chút a."Tiếng nói thả ra, một cỗ lực lớn liền xông về phía hắn. Lăng Hạ rét lạnh, đứa bé chết tiệt này, nói đánh là đánh, cũng quá nhanh đi? Hắn tiện tay nắm một tảng đá lớn ngăn trước ngực, dưới một kích của Tống Tiểu Hổ, hòn đá liền chia năm xẻ bảy, Lăng Hạ Thuấn Thân một cái tránh được công kích lưu lại, pháp khí phòng ngự trên người chống đỡ phần lực còn lại dao động vài cái, cả người đổ mồ hôi lạnh.Đứa bé chết tiệt này bây giờ sao lại khủng bố thế hả?A Ly nổi giận gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa nhào tới. Lăng Hạ vội vàng ôm A Ly trấn an, Tống Tiểu Hổ thật đúng là lỗ mãng, nếu mình thật sự là kẻ địch, dù bây giờ hắn lợi hại hơn trước rất nhiều, nhưng đấu với ma thú tuyết viêm cấp tám hoàn toàn biến hình vẫn chênh lệch không ít, khó trách trong truyện lúc đầu nhân vật chính thường bị thương, chỉ là, sau khi bị thương thường thường sẽ tăng cấp bậc.Nhìn Tống Tiểu Hổ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi công kích của Bích Vân, Lăng Hạ đứng thẳng người cười nói: " Tiểu Hổ ngu ngốc! Trước khi xuống tay không thể làm rõ chân tướng sự tình sao?"Tống Tiểu Hổ nghe hắn gọi danh tự của mình, cũng cả kinh, thuận thế trượt về phía sau hơn một trượng, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu nghi ngờ nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Sao biết tên của ta?"Thân thể này từ mười ba mười bốn tuổi đến giờ mười bảy mười tám tuổi, từ nhỏ đến trưởng thành, khó trách Tống Tiểu Hổ không nhận ra được. Lăng Hạ cười nói: "Ta là Lăng đại ca, Lăng Hạ, đệ không nhớ ta sao?"Hắn vừa nói xong những lời này xong, ánh mắt Tống Tiểu Hổ liền kinh ngạc trợn tròn, miệng mở to cũng quên khép lại. Hắn dò xét Lăng Hạ cẩn thận, quả nhiên, ngay cả tướng mạo cũng thay đổi rất nhiều, nhưng ý cười nhàn nhạt ấm áp giữa lông mày lại giống Lăng đại ca như đúc. . . . . .Lăng Hạ nhìn lên cây, Bích Vân đã không thấy tung tích, tiểu cô nương này lẩn đi thật sự rất mau. . . . . . Chờ hắn dời mắt lên người Tống Tiểu Hổ lần nữa thì thiếu chút nữa bị vẻ mặt của hắn làm giật mình.Nhân vật chính cả người hào quang đó, ngựa đực tương lai mạnh mẽ hùng dung đó, lúc này lồng ngực phập phòng kịch liệt, đôi mắt ngấn lệ gắt gao cắn môi, nét mặt vậy giống hệt đứa bé muốn gào khóc: "Huynh...huynh không phải đã chết rồi sao? Bọn họ đều nói huynh chết. . . . . ."Trong lòng Lăng Hạ mềm nhũn, không nhịn được đi lên trước vuốt vuốt đầu con nhím, quả nhiên cao hơn, tay đã phải giơ rất cao. . . . . . Hắn cười nói: "Ta không chết."Hắn đơn giản nói cho Tống Tiểu Hổ một lần, chỉ nói năm đó mình được một vị cao nhân cứu, đi theo hắn bốn năm, gần đây mới tỉnh lại .Lúc này Tống Tiểu Hổ mới nhớ tới thiếu nữ kia, nhưng chung quanh đã trống rỗng , nơi nào còn bóng dáng cô gái kia? Hắn nghi ngờ hỏi: "Lăng đại ca, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng nói huynh cái đó. . . . . . Vô lễ với nàng?"Lăng Hạ vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Về sau không được lỗ mãng như vậy! Vị Bích Vân cô nương kia không phải dễ chọc vào, sau này đệ thấy nàng cũng phải cẩn thận một chút. Mà, sao đệ lại ở đây? . . . . . . A Tuyệt đâu?"Tống Tiểu Hổ ngượng ngùng lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Đệ thấy nàng thật đáng thương liền tin, Phong Lạc sư tỷ trúng một loại độc kỳ lạ, cần máu của một loại ma thú rất hiếm thấy làm thuốc dẫn, đệ cùng A Tuyệt, còn có mấy sư huynh đệ tới nơi này bắt chủng ma thú đó. Vừa rồi chúng ta phát hiện tung tích của nó, lúc đuổi theo liền mất dấu, ma thú này chạy mất."Hắn dừng một chút lại chần chờ nói: "Lăng đại ca, đệ cảm thấy A Tuyệt thay đổi rất nhiều, nhưng không nói được. . . . . . Huynh tốt nhất nên khuyên cậu ấy một chút."Bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi, hắn chính là vì điều này nên mới xuyên trở lại, được chứ? Ngay cả Tống Tiểu Hổ thần kinh thô này cũng phát hiện, Ngự Chi Tuyệt thật là một đứa bé khiến người ta quan tâm chết đi!Trong sách, từ nhỏ lúc Ngự Chi Tuyệt chạy trốn đến lúc trở thành người ma tu đạo là lúc mười bảy tuổi, cho nên, tất cả còn kịp!"A Tuyệt ở đâu?" Lăng Hạ không kịp chờ hỏi, bây giờ hắn muốn lập tức gặp đứa bé làm người ta thương tâm đến chết này, đánh hắn hai cái!Tống Tiểu Hổ bọn họ ở trong một khách sạn nhỏ, còn có mấy đệ tử, bọn họ cũng coi như là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất Phái Thiếu Dương, dù sao chủng ma thú này không dễ bắt chút nào. Lăng Hạ cảm thấy gương mặt mình sau nhiều năm thay đổi rất nhiều, những người đó nhất định không nhận ra mình, huống chi năm đó hắn chỉ tính một đệ tử râu ria Vô Danh, cũng yên lòng lớn mật đi theo Tống Tiểu Hổ.Dọc theo đường đi, A Ly tiêu trừ địch ý với Tống Tiểu Hổ rất nhanh, thân thể của Tống Tiểu Hổ có năng lượng mạnh mẽ tương đồng hấp dẫn nó, Mệnh cách Tống Tiểu Hổ đúng là đặc biệt tốt. Lăng Hạ nhìn một người một thú vừa rồi còn như kẻ thù bây giờ đã là bạn tốt, trong lòng không khỏi buồn cười.Đến khách sạn, quả nhiên đám người Ngự Chi Tuyệt vẫn chưa về. Phòng của Ngự Chi Tuyệt ở tận cùng bên trong lầu hai, Tống Tiểu Hổ một bộ đại nhân mời Lăng Hạ ngồi xuống trước, hắn đi xuống kêu tiểu nhị làm chút thức ăn, A Ly trải qua một phen biến thân tiêu hao năng lượng cũng đói thảm, nhảy lên người Tống Tiểu Hổ theo hắn đi xuống.Chờ lúc trong phòng chỉ còn lại Lăng Hạ, trong lòng hắn đột nhiên có chút khẩn trương, tâm thần bất định mở cửa sổ ra để gió mát phía ngoài thổi tới, lúc này mới đã tốt hơn một chút.Gặp lại Ngự Chi Tuyệt nên mở lời thế nào đây? Nói là "A Tuyệt, nhìn thấy ta có ngoài ý muốn không?" Hay là nói giỡn "Ta không có chết ha ha, đã nói ta sẽ không chết." đây?Có vẻ không quá thích hợp. . . . . .Cửa đột nhiên mở ra, Lăng Hạ cho là Tống Tiểu Hổ lên, liền mỉm cười xoay người, chống lại một đôi mắt xếch phong hoa vô song. Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.Sá! Hắn còn chưa nghĩ ra lời dạo đầu a!Đối mặt với gương mặt xa lạ lại quen thuộc cũng hết sức bình tĩnh, thậm chí không nhìn ra một chút gợn sóng nào, chỉ là, con ngươi hình như rụt lại.Môi Lăng Hạ động mấy cái, nhất thời cái gì cũng nói không được, chỉ có thể mỉm cười nhìn Ngự Chi Tuyệt.Đã không thể gọi là đứa bé. . . . . . Ngự Chi Tuyệt bây giờ dường như đã cao bằng hắn, tóc đen dài tùy ý buộc sau ót bị gió thổi khẽ tung bay, một đôi mắt xếch sáng chói mắt, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, chuyên chú dường như không ai dám nhìn thẳng.Nhìn bề ngoài, bốn năm này, đứa nhỏ này lớn lên rất tốt. . . . . .Hồi lâu sau, Lăng Hạ cười nói: "A Tuyệt, ta đã trở về."Không khí giống như ngưng trệ, Ngự Chi Tuyệt từ từ đi tới, chỉ là, mỗi một bước đều mang mấy theo phần cẩn thận, giống như sợ thức tỉnh một giấc mộng.Hắn cứng đờ đưa đôi tay ra, thử chạm vào mặt Lăng Hạ, giống như muốn xác nhận hắn có phải thật hay không phải.Khóe miệng Lăng Hạ giương nhẹ cũng không tránh, giọng nói không khỏi nhẹ hơn, nhỏ giọng nói: "Ta đã trở về."Ngón tay thon dài mà đẹp mắt chạm lấy gò má hắn, lại hơn cả băng, Lăng Hạ không tự chủ được rùng mình một cái, ánh nến lúc này cũng run lên, phát ra mấy tiếng tí tách, dường như muốn tắt đến nơi."A Tuyệt?" Lăng Hạ hơi lo lắng, hiển nhiên, năng lượng hệ nước trên người Ngự Chi Tuyệt vì tâm tình chủ nhân không bình ổn nên kích động, mang theo hơi lạnh tận xương cốt.Bỗng nhiên, Lăng Hạ cảm thấy cả người căng chặt, trước mặt bỗng tối sầm, thậm chí còn nghe được tiếng xương kêu "Rắc rắc"vì đối phương trong nháy mắt dùng lực quá lớn mà ôm, không khí trong lồng ngực cũng bị ép ra ngoài. Hắn đau không nhịn được rên rỉ nhẹ một tiếng, có chút dở khóc dở cười, thế nào lại vậy. . . . . . Đứa nhỏ này quá kích động đi?Ngự Chi Tuyệt siết chặt cả người hắn kể cả hai tay vào trong ngực mình, chặt đến nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn, dường như động cũng không thể động.Lăng Hạ chỉ có thể cảm thấy nhịp tim dồn dập của Ngự Chi Tuyệt cùng hô hấp thổi lất phất lên mặt hắn.Thật đúng là kỳ lạ a, thuộc tính đứa nhỏ này rõ ràng là hệ nước nhưng sao hô hấp lại nóng như vậy. . . . . ."A Tuyệt?" Lăng Hạ rất muốn nói chuyện, nói, hai người dán như vậy không nóng sao?Hắn khó khăn di động, nhìn gò má Ngự Chi Tuyệt gần trong gang tấc, tinh sảo quả thật làm cho người ta giật mình, hắn thậm chí cảm thấy hàng lông mi đậm dầy của đối phương quạt trên mặt hắn. Tự đáy lòng hắn dâng lên một loại huynh trưởng kiêu ngạo, hắn chắc chắn sẽ kéo hai đứa bé này trở về! Để hắn cùng nhân vật chính sóng vai làm bá chủ Dị Giới!Nét mặt Ngự Chi Tuyệt mặc dù vẫn cứng rắn, nhưng thân thể lại run rẩy, không dễ phát hiện mà run rẩy.Lòng Lăng Hạ đột nhiên xụi xuống trình độ không thể tưởng tượng nổi, hắn dùng lực rút hai cánh tay ra ôm lấy Ngự Chi Tuyệt, mỉm cười nhẹ giọng nói: "A Tuyệt, ta đã trở về."34, Chương 5"Rất tốt, ngươi không lừa ta, nếu không. . . . . ." Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng lên tiếng, chỉ là, từng chữ giống như toát ra từ kẽ răng, mang theo run rẫy lạnh lẽo không dễ dàng phát giác.Giọng nói vốn thanh thúy dễ nghe của nam đồng lúc này lại hơi khàn khàn vì thời kỳ đổi giọng của thiếu niên, ngoài ý muốn làm cho lòng người thêm mềm nhũn.Nếu không cái gì? Giống như trong truyện hủy diệt thế giới sao?Lăng Hạ nhất thời 囧, không chút do dự khẳng định nói: "Ta đương nhiên vĩnh viễn sẽ không lừa đệ."Hắn khẽ vuốt ve lưng Ngự Chi Tuyệt an ủi, nhớ tới tuyên ngôn cuối cùng lúc lâm chung của nhân vật phản diện đại nhân. Đứa bé này quá thiếu cảm giác an toàn, cũng quá mức cố chấp rồi, cho nên rất dễ lầm lạc. . . . . .Hơn nữa lại nói, thời gian hai người ôm nhau cũng quá dài đi? . . . . . .Lăng Hạ nơi lõng tay muốn đứng thẳng người, nhưng đối phương vẫn cố chết ôm chặt. Nhận ra hắn giãy giụa, Ngự Chi Tuyệt chỉ hơi thả lỏng tay, đổi tư thế ôm tiếp.". . . . . ." Bốn năm qua sao đứa nhỏ này lại trở nên bám người như vậy? Này này, thiếu niên chí tình chí nghĩa như vậy sao có thể trở thành boss nhân vật phản diện? ! Tác giả đáng chết không nhầm cái gì chứ?Cũng đúng, đối với mình mà nói thời gian bốn năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với đứa nhỏ này mà nói, đã tách ra lâu như vậy, chỉ sợ hắn vẫn mang theo cảm giác bứt rứt. . . . . . Lăng Hạ ôm lấy Ngự Chi Tuyệt lần nữa, khe khẽ thở dài.Tống Tiểu Hổ đã mang theo thức ăn trở lại, A Ly đứng ở trên đầu hắn, một người một thú đẩy cửa nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt trong phòng, đều sửng sốt một chút.Ngự Chi Tuyệt chỉ dùng khóe quét qua, dứt khoát tung một chưởng đánh cửa đóng lại, thức ăn trong tay Tống Tiểu Hổ loảng xoảng rớt đầy đất, lỗ mũi cũng bị đụng, khổ sở ôm mũi ngồi chồm hổm xuống, thở phì phò nói: " A Tuyệt đáng chết! Cẩn thận ta đánh ngươi một trận a! . . . . . ."A Ly trốn thật mau, cũng tức giận đứng trên mặt đất gầm thét, chỉ là, bây giờ hình thể nó xinh xắn, phát giận không khác gì con mèo nhỏ."Hôm nào." Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói, đổi lại tư thế gác cằm trên bả vai Lăng Hạ, lông mi rũ xuống, hình như muốn dùng tư thế này thiêm thiếp đi một lát.Hơi thở của người này, luôn đặc biệt làm cho người ta thoải mái. . . . . .". . . . . ." Lăng Hạ có chút vô lực, nhẹ giọng cười nói, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, A Tuyệt, mấy năm này đệ sống ra sao?"Sống ra sao sao? Ngự Chi Tuyệt dường như lại nhìn thấy buổi chiều mờ mờ vô lực đó.Hắn bị nhốt một tháng cấm được thả ra, không thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhìn thấy lại là nữ nhân hắn ghét nhất. Đối phương một câu gọi hắn lại: "Bởi vì chuyện sư huynh Thượng Nhan của ta. . . . . . Ca ca huynh có mấy câu muốn ta truyền đạt cho huynh!"Cái gì gọi là "Ta sẽ không chết" ?Cái gì gọi là " Ở chung thật tốt với Tống Tiểu Hổ, vĩnh viễn là huynh đệ " ?Cái gì gọi là "Ta không đau chút nào, không chịu khổ"?Sau đó Thủy Vũ đỏ mắt nói gì hắn đều không nghe được, hắn chỉ biết, người kia vì mình mà gánh lấy tất cả!Khi hắn điên cuồng chạy tới Chấp Pháp đường thì chỉ nhìn thấy vết máu đen ngưng tụ trên hình mộc cùng dây thừng.Những vết máu này đều là người nọ thay mình chảy . . . . . .Chỉ là, nghĩ như vậy, tưởng tượng ra, tâm đã co rút đau đớn khó có thể hô hấp.Người kia nói hắn sẽ không chết, hắn liền tin tưởng, một mực chờ đợi người kia trở lại!Từ nay về sau, chỉ có một mục tiêu, chính là trở nên mạnh mẽ!Người kia vì hắn mà đổ máu, người kia quá mềm lòng, hắn liền giúp người kia trả lại gấp mười gấp trăm lần! . . . . . .Chờ người kia trở về, sẽ không để hắn bị người khác bắt nạt, cũng không để hắn rời khỏi mình nữa!Ngự Chi Tuyệt chậm rãi buông tay ra, như dã thú hung mãnh hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Hạ, giọng nói mang theo mấy phần tức giận: "Ta đây bốn năm sống rất tốt, tại sao ngươi mất tích lâu như vậy!"Nghe ngữ điệu quen thuộc Lăng Hạ mới yên tâm, nhàn nhạt nở nụ cười đưa tay sửa sang lại tóc rơi trên trán Ngự Chi Tuyệt: "Thật xin lỗi, ta cũng vừa mới tỉnh lại không lâu."Tống Tiểu Hổ xoa mũi đẩy cửa đi vào, hùng hùng hổ hổ mang theo vài phần khoe khoang nói: " A Tuyệt chết tiệc, Lăng đại ca còn chưa ăn cơm đâu! Ha ha, là ta tìm được Lăng đại ca trước nha. . . . . ."". . . . . ." Lăng Hạ cảm giác được một cách rõ ràng, bởi vì một câu nói của Tống Tiểu Hổ thô thần kinh này, sắc mặt đứa bé nhỏ mọn nhà hắn lại âm trầm hơn.Gặp trước hay gặp sau mấy chuyện như vậy không có gì đáng giá để lấy le, được chứ?Xem ra bốn năm qua hai đứa bé vẫn là quan hệ đối thủ a. . . . . . Lăng Hạ nhịn cười không được.Thức ăn rất nhanh được mang lên lần nữa, Tống Tiểu Hổ còn muốn một vò rượu. Lăng Hạ nhìn dáng vẻ bưng chén lên thuần thục của hắn, sắp tức chết rồi, chưa thành niên không thể uống rượu, không biết sao?Hắn vội vàng đè lại ngăn cản, Tống Tiểu Hổ không hiểu gãi gãi đầu con nhím nói: "Uống rượu có là gì? Lăng đại ca, huynh không biết đó thôi, A Tuyệt còn uống rượu say hai lần, bị sư phụ trách phạt rồi đó."Ngự Chi Tuyệt nghe Tống Tiểu Hổ tố giác mình cũng không có gì bối rối, chỉ nhìn Lăng Hạ một chút, từ từ đẩy ly rượu ra nói: "Ngươi không thích vậy ta liền không uống a."Huống chi, hai lần đó hắn uống rượu cũng chỉ vì nó có thể khiến người tạm thời quên thực tế thôi.Hắn nhỏ giọng nói: "Cái người này, mấy năm nay rốt cuộc đi đâu?"Luôn là "Ngươi ngươi ngươi" , hoặc là gọi thẳng đại danh, đứa bé chết tiệt này cho tới bây giờ chưa từng gọi mình một tiếng ca!Lăng Hạ thuần thục đút cái đùi gà trong bát cho A Ly, cười nói: "Ta được một vị tiền bối cứu, chính là người lúc trước ta nói với đệ, dạy ta luyện khí chi pháp đó. A, đây là A Ly, A Ly là vị kia tiền bối kia giao cho ta, bây giờ người có chuyện không thể chăm sóc nó. Năm đó tâm mạch của ta bị thương nhẹ, cho nên vị tiền bối kia đã tốn một chút thời gian giúp ta khang phục, sau khi ta tỉnh lại mới tới tìm các đệ."Hắn cố ý nói qua loa, dù sao những chuyện này cũng đều đã qua, về đoạn Thánh Nữ Phong kia, dĩ nhiên càng không thể nói.A Ly ngẩng đầu lên nhe răng với Ngự Chi Tuyệt, nó cảm nhận rõ ràng trên người đối phương tản mát ra ác ý đối với mình, hơn nữa thuộc tính người này tản mát ra hơi thở âm hàn, nó cũng rất ghét.Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc A Ly một cái, cho tới bây giờ Lăng Hạ cũng chưa từng đút cơm cho mình, tại sao lại cho súc sinh này ăn?(Ầy, như thế mà anh cũng ăn giấm cho được @@!)Nhìn hai biểu cảm chán ghét tương tự nhau, Lăng Hạ lại buồn cười. Hắn cảm thấy A Ly có lúc rất giống Ngự Chi Tuyệt, tính tình tương tự sẽ bài xích lẫn nhau, quả nhiên không giả.Ngự Chi Tuyệt theo dõi hắn hỏi "Như vậy sau này ngươi đi đâu? . . . . . . Còn phải trở về tìm vị tiền bối kia sao?" Tay của hắn không khỏi nắm chặt, nếu Lăng Hạ không muốn về Phái Thiếu Dương, vậy mình liền dẫn hắn rời đi, dù sao Phái Thiếu Dương hắn chưa bao giờ để vào trong mắt. . . . . .Lăng Hạ không nhịn được giống như trước đây sờ sờ đầu Ngự Chi Tuyệt, cười híp mắt nói: "Ta trở lại dĩ nhiên là tìm các đệ, sẽ không đi." Đứa nhỏ này mặc dù bề ngoài lớn lên không ít, trên thực tế có một số động tác nhỏ vẫn không đổi, hắn rất dễ nhận ra Ngự Chi Tuyệt đang khẩn trương.Ngự Chi Tuyệt rũ mắt, nắm tay hơi buông lỏng, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác vui sướng đã biến mất thật lâu.Đã nửa đêm, Lăng Hạ đem Tống Tiểu Hổ uống say chuếnh choáng về gian phòng, thuận tiện bỏ A Ly vào ngủ, tránh nó cùng Ngự Chi Tuyệt đánh nhau thật. Miệng Tống Tiểu Hổ vẫn lầu bầu lẩm bẩm không biết nói gì, nói một hồi cười khúc khích một hồi . Mặc dù nhân vật chính có thể uống rượu thu tiểu đệ, Lăng Hạ vẫn quyết định, nhất định phải nói Tống Tiểu Hổ uống ít rượu ăn nhiều cơm, bây giờ vẫn là vị thành niên đấy.Chờ Lăng Hạ trở về lần nữa, Ngự Chi Tuyệt đã cởi áo khoác ngồi cạnh giường, mặc một thân quần áo trong trắng như tuyết, tóc đen dài tùy ý phủ xuống vai. Khi cặp mắt xếch kia tà tà nhìn sang, ngay cả là giống đực, Lăng Hạ vẫn nhìn hắn ngây ngẩn cả người.Lăng Hạ đột nhiên cũng nhớ tới từng đoạn miêu tả dáng vẻ của Ngự Chi Tuyết trong câu chuyện lừa đảo kia, "Giống như hoa anh túc dụ người nhất" "Ưu nhã mà cao quý". Đứa nhỏ này thật đúng là càng ngày càng họa thủy rồi. . . . . .Trước ngực Ngự Chi Tuyệt là khối trang sức hắn làm trước kia. Vật này hơi lớn, đeo trên cổ dĩ nhiên không hợp, nhưng đứa bé này vậy mà trân trọng trân quý nhiều năm như vậy. . . . . . Lăng Hạ hơi lộ vẻ xúc động.Ngự Chi Tuyệt nhận thấy ánh mắt Lăng Hạ, cũng cảm thấy khó xử, tiện tay lấy trang sức xuống đặt bên gối: "Ngươi còn không qua đây nghỉ ngơi?"Lăng Hạ cởi áo khoác, nét mặt Ngự Chi Tuyệt rõ ràng muốn hắn ngủ bên trong giường, chẳng lẽ còn sợ mình chạy mất hay sao? Hắn cười nói: "Pháp khí này không tốt, sau này ta luyện cho đệ cái tốt hơn."Hai người sóng vai nằm, Ngự Chi Tuyệt thủy chung không nói lời nào, Lăng Hạ mệt mỏi nửa ngày rốt cuộc ngủ say sưa.Mắt Ngự Chi Tuyệt chớp cũng không chớp, hắn nhận ra người bên cạnh hô hấp vững vàng liền xoay người, nhìn kỹ mặt mày cùng đôi môi Lăng Hạ. Vẻ mặt người này luôn mang theo nụ cười thản nhiên như vậy, đối với ai cũng rất thân thiết, dù đối đãi với kẻ thù cũng có vẻ sẽ không oán hận.Hắn nhẹ nhàng nâng tay, đặt một ngón tay lên môi đối phương nhẹ nhàng vuốt ve, rất mềm, ấm áp. . . . . .Ngự Chi Tuyệt đột nhiên sinh ra một loại khát vọng nóng rực xa lạ, hắn muốn hung hăng liếm cắn, khắc thật sâu hương vị máu của đối phương vào trong lòng, khiến đối phương cũng giống vậy khắc sâu mình vào lòng!Một khắc khi nhìn thấy Lăng Hạ trong lòng hắn liền dâng lên một loại chua xót không cách nào khắc chế, thứ đó ngăn ở ngực, làm hắn khó chịu tới cực điểm. Nhưng Lăng Hạ vẫn là dùng bộ dáng trước đây, đối với ai cũng rất tốt, đối với người nào như một!Giống như mình và Tống Tiểu Hổ, thậm chí cùng con súc sinh kia, trong mắt hắn cũng không có khác biệt!Như vậy lần sau, Lăng Hạ có phải sẽ có thể giống như cứu mình, lấy mệnh cứu người khác hay không?Ngự Chi Tuyệt híp mắt lại, ánh lạnh mơ hồ mang theo vài phần khát máu, hắn không muốn như vậy! Dù là Tống Tiểu Hổ cùng nhau lớn lên cũng không được!Trong máu có loại dục vọng không biết tên đang nhảy nhót, làm hắn hô hấp càng ngày càng gấp rút.Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng kinh khủng, muốn giam cầm người này ở bên mình, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mình. . . . . .Hắn muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn người này ở bên người, như bây giờ, có thể chạm vào!Nhưng mà. . . . . . Nói như vậy, sẽ bị người này ghét sao?Chỉ là, mới tưởng tượng ánh mắt kinh ngạc chán ghét của đối phương, ngực đã rất khó chịu. . . . . .Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng từ từ bình tĩnh lại.Hắn thử ôm lấy đầu Lăng Hạ, áp vào ngực mình, lại đem tay Lăng Hạ khoác lên người mình.Người này thật đúng là không có chút cảnh giới, lông mày hơi nhíu, liền lại dãn ra ngủ say rất nhanh.Ngự Chi Tuyệt hài lòng lấy tay ôm ngang hông Lăng Hạ thật chặt, ngửi mùi vị quen thuộc, cũng nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro