Cải tạo NVPD - 20- 22
☆, Chương 20Ở Nghênh Tiên Các một tuần là có một ngày nghỉ ngơi, ngày đó mọi người có thể xuống núi, cũng có thể vào Tàng Thư Các đọc điển tịch bên trong hoặc là đến trường luyện võ tu hành. Lăng Hạ quyết định buổi trưa đi thăm Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ một chút, buổi chiều trở lại đi tìm thú tuyết viêm.Sáng tinh mơ Lăng Hạ phải đi rồi, trên đường gặp không ít đệ tử cấp cao uy phong lẫm lẫm cởi ma thú, trong lòng không khỏi hâm mộ, quyết định sau này nhất định cũng phải tìm một con thuộc về mình.Rất nhanh đến núi Khô Mộc, những đệ tử cấp thấp ở chỗ này bị đối xử rất lạnh nhạt, hắn cũng không lắm để ý, nho nhã lễ độ hỏi thăm nơi ở của Ngự Chi Tuyệt, kết quả Ngự Chi Tuyệt lại không ở đây.Một nam đệ tử liếc nhìn quần áo màu xanh đậm trên người của hắn, mang theo vài phần lạnh lùng nói: "Thập bát sư đệ, thập cửu sư đệ hẳn là ở trường luyện võ, mấy ngày nay bọn họ không về cũng là chuyện thường, ngươi không cần chờ đâu."Ngự Chi Tuyệt chính là thập bát đệ tử của Phong Thúc Minh, mà Tống Tiểu Hổ lại đứng hàng thứ 19.Lăng Hạ có chút thất vọng, nhưng trường luyện võ núi Khô Mộc không phải là nơi đệ tử cấp thấp như bọn họ có thể bước vào. Hắn nghĩ nghĩ, hỏi mượn giấy bút đệ tử này, vẽ mặt cười, lại xiêu xiêu vẹo vẹo viết phía trên: "Lần sau ta trở lại thăm các đệ, lúc tu hành nhớ giữ gìn thân thể."Hắn nhét tờ giấy vừa viết vào khe cửa, lại thấy Tống Tiểu Hổ mồ hôi nhỏ giọt trở lại, xa xa thấy hắn liền cười lộ hai má lúm đồng tiền, trung khí mười phần hô: "Lăng đại ca!"Tống Tiểu Hổ hưng phấn khoa tay múa chân nói tình trạng của nó gần đây, ví dụ như nó học xong cái gì, sau đó lại kéo Lăng Hạ đi tìm Ngự Chi Tuyệt. Lăng Hạ bị nó kéo không tự chủ đi về phía trước, trong lòng giật mình, mấy ngày không gặp Tống Tiểu Hổ vậy mà mạnh hơn trước nhiều như vậy!Rất nhanh đến trường luyện võ, Lăng Hạ ngăn Tống Tiểu Hổ lại, cẩn thận quan sát Ngự Chi Truyệt đang chuyên tâm dồn chí tu tập kiếm pháp trong trường. Tuổi này thích hợp nhất để luyện thể thuật cùng kiếm pháp, những thứ khác ví dụ như năng lượng nguyên tố cùng lực tinh thần tu hành sau sẽ tốt hơn.Tống Tiểu Hổ nhỏ giọng mang theo mấy phần lo lắng nói: "Mấy ngày trước A Tuyệt rời đi trong thời gian tu hành sư phụ quy định, cũng không nói mình đi đâu. Sư phụ phạt cậu ấy trong vòng bảy ngày phải học xong một bộ kiếm thuật, đệ nghe sư huynh nói, năm đó hắn luyện ba tháng mới nắm được."Lăng Hạ sững sờ, đây là vì mình sao? Hắn nhìn kỹ Ngự Chi Tuyệt trong trường, đứa nhỏ này quật cường mím môi thật chặt, ánh mắt chuyên chú, cầm trong tay một thanh linh mộc kiếm. Nó luyện bộ kiếm pháp kia đến cùng một tư thế liền dừng lại, liên tiếp nhiều lần, hiển nhiên là gặp phải khó khăn ở chỗ đó.Kiếm ngườitu hànhphải làm từ linh thạch do tự tay mình lấy được, lúc luyện xong phải dùng máu tươi của mình rót lực tinh thần vào mới có thể làm kiếm nhận chủ. Trước đó, người tu hành đều dùng linh mộc kiếm thay thế.Ngự Chi Tuyệt chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng nhớ lại cái chiêu thức kiếm. Bộ kiếm pháp kia từng chiêu từng thức nó đều ghi nhớ trong lòng, nhưng luyện vô số lần, làm như thế nào cũng không được, trong lòng không khỏi phiền muộn, trước đó Phong Thúc Minh cũng chỉ làm cho xem một lần mà thôi. . . . . .Hai chiêu nhìn như không thể cùng suất ra liên tiếp này nên làm thế nào liền đây?Ngự Chi Tuyệt nhớ lại động tác của Phong Thúc Minh, giật mình, đem liền dùng năng lượng hệ nước xuất một chiêu. Mũi kiếm run lên, thân kiếm cực dẻo cong thành một vòng tròn vừa vặn, bản thân nó cũng thuận lợi lật người một cái, tự nhiên đem bổ khối đá rắn trước người ra làm hai, tiếp đó xoay người một cái đẹp mắt thuận lợi thu kiếm vào vỏ.Lăng Hạ không khỏi nhẹ giọng kêu một tiếng: "Hay!"Tống Tiểu Hổ ngạc nhiên há to miệng, lẩm bẩm nói: "A Tuyệt thật là lợi hại! Lăng đại ca, không được, bộ kiếm pháp kia một chiêu đệ cũng chưa luyện, đệ cũng phải đi luyện mới được!" Nó nói xong, không chút do dự đi vào trường, trong lòng không có việc gì khác ngoài luyện tập kiếm pháp.". . . . . ." Lăng Hạ cười lắc lắc đầu, hai đứa bé này quật cường như nhau, thật đúng là đối thủ trời sinh.Vừa rồi Ngự Chi Tuyệt nghe giọng của hắn, từ từ hướng tới bên này, chỉ là ánh mắt lại nhìn sang bên kia. Có thể là vì mới vận động nên mặt hơi đỏ không được tự nhiên.Lăng Hạ nhìn nó cười nói: "A Tuyệt, kiếm pháp vừa rồi rất đẹp."Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh đi, dáng vẻ giống như không để ý chút nào, dùng khăn tay trắng lau mồ hôi trán, chỉ là lỗ tai lại từ từ đỏ lên, hơi gấp rút nói: "Đây tính là gì? Quá đơn giản!""Ừ! Ta biết đệ lợi hại nhất!" Lăng Hạ không keo kiệt chút nào ca ngợi nhiều hơn, Phong Thúc Minh giáo dục nghiêm khắc, trẻ con mà, phải khen ngợi nhiều mới phải, chèn ép quá tính tình sẽ có chỗ thiếu hụt.Quả nhiên, lúc hắn khen ngợi, mặt Ngự Chi Tuyệt càng lúc càng đỏ, mặc dù nhịn không cười lại tỏ rõ nó rất vui vẻ.Sắc mặt Ngự Chi Tuyệt dần dần khôi phục như thường, dò xét cẩn thận thân thể Lăng Hạ: "Thương thế của ngươi đã khỏi chưa? Sao hôm nay lại tới?"". . . . . . Đương nhiên tốt rồi." Lăng Hạ cảm thấy chuyện mất mặt lần này có thể sẽ trở thành vết nhơ trọn đời của mình rồi, vội vàng nói sang chuyện khác, "Không phải A Tuyệt nhớ rõ chuyện ta không tới thăm đệ sao? Ta rảnh đương nhiên chạy nhanh tới."Mặt Ngự Chi Tuyệt nhất thời lại hiện ra một tầng hồng mỏng, mang theo mấy phần kỳ cục phủ nhận nói: "Ta nói nhớ rõ chuyện ngươi không đến thăm ta khi nào?"Lăng Hạ nhìn bộ dáng nó giấu đầu hở đuôi, rất muốn trêu chọc tiếp, lại sợ chọc giận nó thật nên liền dời đề tài. Hai người đứng hàn huyên một hồi lâu, thẳng tới giữa trưa Lăng Hạ mới rời khỏi.Lăng Hạ dựa vào trí nhớ tìm được nơi nướng cá lần trước, len lén nhóm lửa lần nữa.Ma thú tuyết viêm hệ lửa chắc là thích ăn cá, mặc dù thoạt nhìn rất non, trên thực tế lại hết sức nguy hiểm. Bởi vì tuyết viêm và Tống Tiểu Hổ có cùng thuộc tính năng lượng nguyên tố cho nên có một loại thân cận tự nhiên. Nhưng kết quả lần đầu kiểm tra đo lường thân thể thì bên trong thân thể Lăng Hạ không có năng lượng nguyên tố thuần chính rõ ràng, cho nên tuyết viêm này rốt cuộc có thể hay xuất hiện lần nữa hay không cũng rất khó nói.Lăng Hạ đặc biệt lấy chút gia vị mang theo bên người, giết hai con cá móc nội tạng rửa sạch, lại đem các loại gia vị vẽ loạn đều đều, nướng cá tới thơm nức xông vào mũi dẫn tuyết viêm đến.Ma thú bậc bảy cảnh giác cực kỳ cao, mặc dù tuyết viêm không thuộc hình ma thú công kích, nhưng nó chỉ đến gần vật quen thuộc được xác nhận an toàn, người xa lạ bắp thịt căng thẳng, hô hấp dồn dập, thậm chí là một ánh mắt cũng rất có thể khiến nó cảnh giác.Cho nên Lăng Hạ phải cố gắng nghĩ đến chuyện nhẹ nhỏm sung sướng buông lỏng mình một chút, cũng dần dần xem nơi này là nơi cắm trại, miệng ngậm cọng cỏ ngâm nga, mang theo vài phần hưởng thụ chống cằm nửa nằm trên bụi cỏ nướng cá.Mùi cá thơm từ từ tỏa bốn phía, Lăng Hạ không trông cậy mình có thể dẫn tuyết viêm tới, cho nên cũng từ từ ăn, vừa ăn vừa đảo cá.Đợi đến lúc hắn ăn xong con thứ hai còn dư lại một con cuối cùng, trên đỉnh cây hình như có động tĩnh. Lăng Hạ rất tự nhiên ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy một cái đuôi tuyết trắng lắc qua lắc lại, hắn nhịn không được cười nhẹ một chút.Cặp mắt to màu hổ phách của tuyết viêm nhìn chằm chằm con cá trong tay hắn, hai lỗ tai lay động, hai móng trước trắng như tuyết chộp chộp tàng cây, hiển nhiên là tâm ngứa khó gãi.Lăng Hạ rất rộng rãi đem một con cá cuối cùng đưa tới không trung: "Cho ngươi."Lập tức, trước mắt một tia sáng trắng thoáng qua, tay Lăng Hạ chợt nhẹ. Hắn ngẩng đầu lên, miệng tuyết viêm đang ngậm chặt con cá kia. Nó là ma thú hệ lửa nên không sợ nóng, dùng hai móng trước ôm lấy thịt nóng bốc khói ăn đến ngon lành, thậm chí xương cũng nhai nuốt xuống, cái đuôi phía sau cứ lắc qua lắc lại, hiển nhiên là hết sức vừa lòng.Lăng Hạ cười một tiếng đứng dậy, tuyết viêm lập tức cảnh giác đặt móng trước trước người. Lăng Hạ cũng không quản nó, tự động đi tới bờ sông nhảy xuống, tiếp theo ở trong nước bắt cá. Hắn biết, tuyết viêm rất kiêu ngạo, ngươi càng quan tâm đến gần nó nó ngược lại lui về phía sau, nhưng càng không để ý tới nó, nó ngược lại càng đến gần.Hắn rất nhanh bắt được hai con cá, dùng đao nhỏ tỉ mỉ rửa sạch, đem các loại gia vị xoa đều lên. Lúc hắn chuẩn bị bôi tiêu lên, một cái móng vuốt đưa qua, rất dứt khoát quăng gói gia vị đó qua một bên. Lăng Hạ không kịp chuẩn bị, bột tiêu lập tức vẩy hết xuống đất.Lăng Hạ có chút kinh ngạc nhìn qua, tuyết viêm liền nhe hai cái răng nanh nho nhỏ lui về phía sau hai bước, nhưng trong mắt lại mơ hồ tràn đầy ảo não phạm lỗi. Hắn liền vui vẻ, sắc mặt bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục không biến sắc rắc những gia vị khác lên.Thấy vậy, tuyết viêm chắc không thích vị tiêu. . . . . .Tuyết viêm cảnh giác nửa ngày, thấy Lăng Hạ không thèm nhìn mình, có vẻ không vui thu móng vuốt ngồi lại, vừa liếm mùi thơm lưu lại phía trên vừa nhìn chằm chằm con cá sống trong tay Lăng Hạ chảy nước miếng. Nó thật sự thích cá nướng chín, nhưng chủ nhân nó quá lười biếng, tài nấu nướng cũng kém, lại không để nó xuống núi, năm xưa nó đi xuống ăn trộm còn bị hung hăng trừng phạt một phen, cũng không biết bao lâu chưa được ăn ngon rồi. . . . . .Lăng Hạ xâu cá vào nhánh cây, xoay người trở lại bên đống lửa ngồi thẳng, tỉ mỉ lật nướng cá trong tay.Mùi thơm dần dần xông ra, tuyết viêm giương mắt nhìn, nhanh chóng xoay quanh, giữ nước miếng còn kém giống như chó con ẳng ẳng kêu hai tiếng. Lăng Hạ mới vừa ý bảo đã nướng chín, tuyết viêm lập tức vọt tới, miệng chính xác ngậm cá nướng rơi trên mặt đất, ba năm liền nuốt hết vào bụng, Lăng Hạ sợ hết hồn.Hắn lập tức nghĩ, sức ăn của ma thú không phải nhìn thân thể lớn nhỏ, nếu tuyết viêm muốn, một lần có thể ăn thức ăn vượt quá thể trọng của nó gấp mấy lần cũng không thành vấn đề.Đợi đến khi tuyết viêm ăn xong hai con cá, Lăng Hạ bắt đầu dọn dẹp đống lửa chuẩn bị xuống núi. Bây giờ sắc trời không còn sớm, hơn nữa hắn cũng không thấy tuyết viêm này có thể tiếp nhận mình ngay, luôn phải tiến hành theo tuần tự mới tốt.Tuyết viêm thấy hắn dập lửa, lập tức lộ ra vẻ mặt bất mãn, phun đầu cá trong miệng qua một bên, con ngươi tròn màu hổ phách híp thành một đường nguy hiểm khiếp người."Ngày mai, ngày mai ta mang thức ăn tới cho nguơi." Trong lòng Lăng Hạ run lên, nhưng trên mặt rất nhanh mỉm cười, dùng sức chỉ chỉ chân núi, "Ngày mai mang cho ngươi thứ khác."Con ngươi tuyết viêm liền biến lại hình tròn dễ thương, hiển nhiên là nghe hiểu. Nó nhìn kỹ mặt của Lăng Hạ một chút, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên tàng cây, đuôi vung lên rất nhanh biến mất không thấy.Lăng Hạ trở về tới phòng bếp hỏi trước, hắn rất hòa đồng quen thuộc với mấy người nơi này. Đầu bếp chính là người bình thường, vì Lăng Hạ không giống đệ tử khác ở trước mặt hắn kiêu ngạo ương ngạnh, luôn dễ tính nên hắn rất có hảo cảm với Lăng Hạ.Mấy ngày nay bên trên vì muốn biểu hiện mình đối săn sóc quan tâm đệ tử mới nên phát trước tiền lương tháng thứ nhất. Lăng Hạ len lén đem mấy đồng tiền năng lượng kín đáo đưa cho đầu bếp, nhỏ giọng nói: "Đại thúc, ngày mai lúc mua thức ăn làm phiền thúc mang cho ta con gà nướng."Đại thúc đầu bếp lập tức hào phóng đồng ý, đây coi là việc khó gì? Cũng thường có đệ tử nhờ hắn mang này mang nọ, hắn ở đây ngây ngô mấy năm chưa gặp qua đứa bé nào ôn văn lễ độ như vậy đâu!Đến trưa, đại thúc đầu bếp quả nhiên mang về cho Lăng Hạ một con gà quay nổi danh trong thành, hương thơm xông vào mũi, còn dùng lá sen bao bọc. Lăng Hạ giấu nó trong phòng, buổi chiều làm xong việc liền mang theo lên núi.Đến địa điểm quen thuộc, hắn cởi lá sen ra, mùi thơm mê người rất nhanh tán ra ngoài.Tác giả có lời muốn nói: xin mọi người còn thông cảm, bây giờ tiểu công vẫn sẽ đỏ mặt, bởi vì hắn mới mười tuổi còn là một đứa bé có chút trưởng thành sớm, chỉ là, rất nhanh sẽ trưởng thành ( biến đen? ) từ từ thôi~\(≧▽≦)/~.☆, Chương 21Lần này tuyết viêm xuất hiện rất nhanh, dường như là Lăng Hạ vừa mới đứng lên liền lộ ra cái đầu lông xù, không kịp chờ đợi lao thẳng tới, dọa Lăng Hạ sợ hết hồn.Gà nướng mang theo mùi lá sen thơm ngát, tuyết viêm biết Lăng Hạ chỉ mang theo một con như vậy, lúc đầu còn ăn gấp, sau lại ăn chậm, híp mắt nhai ngon lành.Lăng Hạ nhìn buồn cười, chỉ ngồi xa xa mỉm cười không đi qua quấy rầy.Đợi đến khi tuyết viêm ăn xong rồi, động tác vẫn như cũ rất tao nhã dùng móng vuốt chùi chùi mồm mép lém lỉnh, liếc mắt nhìn Lăng Hạ rất ngạo khí quăng đuôi một cái, cũng không có ý cảm tạ chui thẳng vào bụi cỏ biến mất.Lăng Hạ cũng không giận, dọn lá sen xương xẩu còn lại, ngâm nga bài hát đi xuống núi.Ngày trôi qua, Lăng Hạ thường thường mang thức ăn cho tuyết viêm, có đôi khi là gà nướng, có đôi khi là thịt thỏ vân vân, tuyết viêm cũng ăn trái cây rau dưa, nhưng hứng thú kém xa thịt. Tâm cảnh giác của nó đối với Lăng Hạ rõ ràng hạ thấp rất nhiều, có lúc Lăng Hạ cố ý đến gần lúc nó đang ăn ngon lành, đầu tiên tuyết viêm còn có nhe răng làm bộ cảnh giác, sau lại không thèm nhìn, tập trung ăn uống.Cho đến một ngày, tuyết viêm ăn hơn phân nửa con gà, do do dự dự cắn một cái đùi gà đặt bên cạnh Lăng Hạ, phía trên rõ ràng mang theo nước miếng của nó.Lăng Hạ run rẩy môi mấy cái, chỉ chỉ mình hỏi: "Cho ta?"Đuôi tuyết viêm đuôi vung lên, nhìn sang Lăng Hạ, trong mắt to màu hổ phách mang theo vài phần mong đợi cùng chút ít đau lòng, hiển nhiên là đau lòng đùi gà của mình.Lăng Hạ hít sâu một cái 囧 , đồng thời cũng có chút vui vẻ, nhiều ngày như vậy mang thức ăn ngon hối lộ, tên tiểu tử này cuối cùng cũng đối đãi với mình như người một nhà rồi.Hắn cúi người xuống cầm đùi gà lên nhìn chòng chọc một lát, cố gắng củng cố trong lòng. Ừ, nghiêm chỉnh mà nói, nước miếng ma thú giàu nguyên tố tự nhiên, sẽ không bị gì, khi còn bé hắn cũng cùng bạn cậu một miếng tớ một miếng chia sẻ que kem đấy thôi. Hắn nhẹ nhàng kéo xuống một ngụm thịt nhỏ, nhai mấy cái nuốt xuống. Gà quay này vị thật không tệ, hương thơm nồng nàn, béo mà không ngấy, so với thức ăn bình thường tốt hơn nhiều. . . . . .Nhìn Lăng Hạ ăn không chút do dự, nét mặt tuyết viêm rõ ràng buông lỏng rất nhiều, dè dặt ngoắc ngoắc đuôi, lỗ tai lông xù rũ cụp, đáng yêu giống như nắm tuyết. Thế nhưng khi Lăng Hạ ngứa ngáy trong lòng đưa tay muốn xoa đầu nó, nó liền lui về phía sau mấy bước, khôi phục ánh mắt cảnh giác.Lăng Hạ có chút thất vọng thu tay lại, cười nói: "Vậy ta xuống núi, ngày mai lại thăm ngươi."Tuyết viêm cúi đầu, hình như có chút uất ức ảo não. Cho nên lúc Lăng Hạ quay người lại, nó liền cắn vạt áo Lăng Hạ, làm hắn lảo đảo một chút.Lăng Hạ không hiểu cúi đầu, tuyết viêm buông miệng ra cúi đầu nằm trên mặt đất, một bộ ông đây không muốn, nhưng sẽ để cho người phàm các ngươi sờ chút.". . . . . ." Cho nên nói, tiểu tử này cùng một dạng với Ngự Chi Tuyệt, thế nào lại đáng yêu như vậy?Lăng Hạ ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng đặt tay lên, vuốt vuốt theo phần lông xù lõm xuống phía sau lỗ tai nó, nhẹ nhàng cong cong xuống quai hàm. Hắn đã từng muôi mèo, biết làm thế nào khiến mèo nhỏ thoải mái.Quả nhiên, thân thể căng thẳng của tuyết viêm từ từ buông lỏng, vừa lòng híp mắt nằm trên đất, còn kém lăn lộn trên đất, Lăng Hạ cười he he siết chặt thịt của nó nó cũng không phản kháng.Mấy ngày kế tiếp, tuyết viêm và Lăng Hạ càng thân cận rất nhiều, Lăng Hạ dùng hết tháng lương rồi không mang đồ ăn lên được, tuyết viêm vậy mà cũng không có nét mặt bất mãn gì, mà là quen thuộc dựa vào người Lăng Hạ, để hắn gãi ngứa.Ngày này, Lăng Hạ đùa với tuyết viêm, làm bộ muốn tung nó lên cao, tuyết viêm khinh bỉ liếc hắn một cái, đột nhiên lật người rơi xuống mặt đất. Lăng Hạ chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh quất vào mặt, thổi trúng dường như mở mắt không ra. Khi hắn có thể nhìn rõ ràng tình cảnh trước mắt thì nhất thời sửng sốt —— trước mắt không còn nắm tuyết dễ thương đó, mà là ma thú màu trắng lớn như mãnh hổ!Cặp mắt vốn màu hổ phách trong suốt cuả tuyết viêm cũng thay đổi thành màu đỏ thắm, lông trên người đột nhiên dài hơn mấy tấc, móng vuốt sắc bén như dao có chừng dài hơn ba tấc!Nó hống khiếu một tiếng lên không trung phun ra hơn ngọn lửa dài đỏ ngầu, tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với bộ lông tuyết trắng trên người. Lăng Hạ không tự chủ được lui về sau hai bước, trong lòng rét run, đây mới là diện mạo chân thật của ma thú cấp bảy a. . . . . .Tuyết viêm hướng Lăng Hạ lắc lắc đầu cúi thấp thân thể, con ngươi màu đỏ không có ác ý, mà là kích động hưng phấn. Lăng Hạ liền yên tâm, đây là muốn mình ngồi lên sao?Hắn cẩn thận từng li từng tí dạng chân ngồi lên, thử ôm cổ của tuyết viêm, tuyết viêm vừa gầm nhẹ một tiếng, tứ chi phát lực, mang theo hắn chợt nhảy lên một gốc cây cao mười mấy trượng.Lăng Hạ bị gió quất vào mặt đột nhiên vọt lên cây cao liền choáng váng. Tuyết viêm cảm thấy hắn khẩn trương, càng thêm hả hê tăng tốc độ nhanh hơn, mang theo vài phần khoe khoang ở trên không trung trái vọt phải nhảy, làm chim chóc trong rừng cả kinh từng trận bay lên. Tóc Lăng Hạ cũng bị gió thổi bay, vội vàng dùng sức cúi thấp người ôm cổ tuyết viêm.Một lát sau Lăng Hạ mới thích ứng được, nâng người lên nhìn cây cối nhanh chóng vụt qua, tốc độ tuyết viêm chắc chắn vượt qua xe thể thao! Hơn nữa khi tuyết viêm tung người nhảy lên không trung, lúc thân thể xinh đẹp giãn ra, một người một thú quả thật giống như đang phi hành trên không trung."Ngươi rất lợi hại a!" Lăng Hạ than thở siết chặt lỗ tai lông xù của tuyết viêm.Tuyết viêm hả hê quay đầu liếc hắn một cái, vuốt dưới dùng lực, nhảy cao hơn.Đang lúc Lăng Hạ vừa lòng hưởng thụ gió mát thì lại cảm thấy lỗ tai dài của tuyết viêm đột nhiên dựng lên, rõ ràng co rúm lại một chút, rất nhanh từ trên cây nhảy xuống vững vàng dừng chân.Lăng Hạ đang nghi ngờ không hiểu, chỉ nghe thấy một giọng nam hết sức trầm thấp hùng hậu nói: "A Ly, khó trách mấy ngày này ngươi ngày ngày muộn về, thì ra là tìm mấy đứa nhóc chơi đùa."Lăng Hạ sững sờ, ngắm mọi nơi, chỉ thấy cách đó không xa trong bóng cây đang có một nam nhân khuôn mặt trắng như tuyết mang mặt nạ bằng gỗ đứng đó. Hắn khoanh tay mà đứng, trên người mặt một bộ trường sam màu trắng đơn giản, nhìn thoáng qua quả thật giống như Sơn Tinh quỷ quái, sau mặt nạ làm một đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm bọn họ bên này.Hắn biết người này tất nhiên là chủ nhân tuyết viêm, vội vàng nhảy xuống khỏi người nó.Tuyết viêm lăn lộn trên mặt đất, thân thể thu nhỏ lại cực nhanh, đứng lên liền lại khôi phục bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cọ cọ lăn lộn lấy lòng người đeo mặt nạ.Lăng Hạ biết vị ẩn sĩ này sợ phiền phức, lập tức không hành lễ cũng không dùng kính ngữ, chỉ cười nói: "Tại hạ là đệ tử mới ở Nghênh Tiên Các Lăng Hạ, trước đó vài ngày nướng cá bên bờ sông quen được A Ly, chỉ là, hôm nay mới biết tên của nó.""A, thì ra là vậy." Người đeo mặt nạ gật gật đầu nói, "Chả trách mấy ngày nay nó trở lại cũng không ăn ngon cơm."A Ly linh xảo nhảy lên bả vai hắn, dùng sức cọ xát, dáng vẻ lấy lòng, miệng ô ô kêu không biết nói cái gì.Người đeo mặt nạ bị nó cọ không nhịn được, ngạc nhiên nói: "A Ly rất ít quan tâm tới người ngoài, vậy mà lại thích tiểu tử ngươi?"—— Đương nhiên là bởi vì nó yêu thức ăn hơn!Lăng Hạ cười nói: "Có thể là vì ta và A Ly hữu duyên, ta cũng rất thích nó."Người đeo mặt nạ kia cẩn thận nhìn chăm chú hắn một hồi, ánh mắt nghiêm nghị, chỉ nhìn thôi đã làm Lăng Hạ mơ hồ sợ hãi. Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười, trên mặt không có một tia khiếp ý.Người đeo mặt nạ đột nhiên bật cười: "Đứa trẻ này cũng thú vị, đi theo ta." Hắn nói xong xoay thân hình thoắt một cái, đã ở biến mất không tung tích.Lăng Hạ không chút do dự đi theo, A Ly nhìn hắn một cái nhảy lên cây đi theo người đeo mặt nạ, động tác chậm hơn nhiều. Lăng Hạ điều chỉnh hô hấp đi theo nó, không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi mệt thở hổn hển. Khi nhìn thấy một túp lều nhỏ ở xuất hiện sau rừng trúc, trong lòng hắn vui mừng, biết đây chính là nơi muốn đến.Người đeo mặt nạ tà tà nằm trên ghế, điệu bộ lười biếng, nghe động tĩnh chỉ hé mở mí mắt một chút: "Ừ, quả nhiên không có chút cơ sở tu hành. Nói đi, ngươi không biết ta là ai, sao dám đi theo ta tới nơi này?"Lăng Hạ cẩn thận nghĩ một chút, người đeo mặt nạ này không biết đã sống bao nhiêu năm, không bằng mình nói thật. Hắn liền thản nhiên nói: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ngài có thể giúp ta sao?"Trong truyện người trước mặt thích phẩm chất hồn nhiên trực sảng cùng bền bỉ của Tống Tiểu Hổ, hắn không học được vẻ hồn nhiên của Tống Tiểu Hổ, như vậy không ngại biểu hiện thản nhiên chút."Ha ha. . . . . ." Người đeo mặt nạ nở nụ cười cười vài tiếng, lấy tay ngăn lại, Lăng Hạ thấy hoa mắt, một giây kế tiếp người đeo mặt nạ đã đặt tay trên tại đính đầu hắn, nhất thời sợ hết hồn. Nhưng muốn lui về phía sau, thân thể lại như bị cố định, không thể động đậy được chút nào, một cỗ khí kỳ quái từ đính đầu rưới vào cơ thể hắn, giống như có vô số dòng nước lũ tùy ý chảy xiết vào bên trong thân thể hắn, trái tim không khỏi càng đập càng nhanh, trán không lâu lắm liền đầy mồ hôi.Người đeo mặt nạ tiếc nuối thu tay về, rất nhanh nằm lại: "Rất đáng tiếc, tư chất của ngươi thật bình thường. Mặc dù trong cơ thể có long hổ lực cùng một ít năng lượng nguyên tố hệ mộc, nhưng theo ta thấy, cho dù ngươi cố gắng hơn người khác khó thành danh.""Ta biết rồi." Tim Lăng Hạ vẫn đập bình bịch, hắn xoa mồ hôi trên trán một chút trịnh trọng nói, "Nhưng ngay cả thử cũng không thử liền buông tha thì chẳng phải một tia hi vọng cũng không có?"Sá! Ông đây phải cố sống đến ngày hai đứa bé lớn lên thay đổi kịch tình mới có thể an tâm tìm cơ hội xuyên trở về a!Không ngờ Lăng Hạ Lập tức khắc trả lời như vậy, người đeo mặt nạ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh cười lên: "Nếu như thế, gần đây cũng chẳng có chuyện gì, chúng ta liền thử xem ngươi có bao nhiêu quyết tâm."Chân hắn vẽ một đường, Lăng Hạ trơ mắt nhìn mặt đất dưới chân mình xuất hiện một xết rách trống rỗng, không kịp hét lên kinh ngạc liền trực tiếp ngã xuống.—— Sá! Ông đây không nhớ trong truyện nhân vật chính có đoạn này, không cần kỳ thị vật hy sinh a!Chờ Lăng Hạ mở mắt, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong bụi cỏ, không khí tràn đầy hương cỏ cây nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi. Hắn nhanh chóng nhảy dựng lên ngắm nhìn bốn phía, cảnh sắc chung quanh như mộng như ảo, đóa hoa tươi đẹp, liễu xanh thành ấm, cách đó không xa có một tòa kiến trúc hoa lệ, hiển nhiên không phải là nơi trước.Đây là nơi nào? Lăng Hạ ngẩn ra, không trung rất nhanh vang lên giọng nói của người đeo mặt nạ: "Đi tới căn phòng thứ hai."Lăng Hạ cả kinh, giọng nói này không biết từ đâu mà đến, quả thật cùng tràn ngập toàn bộ không gian giốngnhư. . . . . .Không gian? Ánh mắt hắn sáng lên nhất thời tỉnh ngộ, mình chắc chắn đang ở trong không gian của người đeo mặt nạ!Dị năng lực ở thế giới này trừ các loại thuộc tính năng lượng nguyên tố còn có rất nhiều loại năng lực trâu bò khác, năng lực không gian chính là một trong số đó. Năng lực không gian giống như túi đựng đồ, cất trữ đồ nhưng không đồng dạng như vậy, cũng không phải khai thác bảo khí, mà là người tu hành tự thân tu luyện ra được, gần giống như không gian thực tế.Khụ, trong truyện Dị Năng Giả có không gian trâu bò nhất là chính là Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt tương lai, hai người đều đạt huyền hoàn cấp mười trong truyền thuyết, có thể kiến tạo không gian theo như lý tưởng của mình, nuôi trồng linh thảo linh thạch, còn có thể sửa đổi thời gian bên trong không gian, làm thời gian ở ngoại giới và bên trong chênh lệch gấp mấy trăm lần.Lăng Hạ ước ao ghen tị nha....!Người đeo mặt nạ rất nhanh lại lên tiếng, lười biếng nói: "Đi tới phòng thứ hai, mở tủ sách ra."Lăng Hạ không suy nghĩ nhiều, theo người đeo mặt nạ phân phó tìm được một quyển sách ố vàng cũ kỹ tận cùng bên trong, dày chừng ba cm, cầm trong tay nặng trĩu."Trong túi ở ngoài cửa có một mầm cỏ Ngọc Hư, phương pháp trồng ghi trong sách. Nếu ngươi có thế làm nó nảy mầm trong vòng ba canh giờ ta liền tin quyết tâm của ngươi." Giọng người đeo mặt nạ rõ ràng mang theo một tia hả hê xem trò vui.☆, Chương 22Lăng Hạ hít sâu một hơi, bắt đầu nhanh chóng lật sách, lấy tốc độ đọc nhanh gió lúc học bài trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tìm keyword (Từ khóa). Sá! Sách không có mục lục a!Trang sách phiên động phát tiếng vang"Ào ào", đợi đến lúc hắn tìm được ba chữ "cỏ Ngọc Hư ", thời gian đã qua gần nửa canh giờ rồi.Lăng Hạ vội vàng đọc, cỏ Ngọc Hư là linh thảo hiếm thấy hệ mộc, có chức năng chữa khỏi cường đại, chế tạo với mấy loại dược thảo khác chế biến thành Ngọc Hư đan hết sức trân quý, được xưng tụng là tiên đan linh dược có thể làm người bị thương mọc lại thịt từ xương. Nhưng đi kèm với điều đó, nó hết sức hiếm thấy, ít ai có thể vun trồng, trên sách chỉ đơn giản nói một chút về đặc điểm của cỏ Ngọc Hư.Lăng Hạ cẩn thận nhìn mầm cỏ Ngọc Hư trong tay, nó giống một viên đan màu xanh lá, mượt mà bóng loáng, sờ vô cùng thoải mái.Không trung truyền đến tiếng ngáp nhàm chán của người đeo mặt nạ: "Thiếu niên, động tác nhanh lên một chút."Lăng Hạ nhìn quanh bốn phía, không chút do dự mở một căn phòng, tìm tòi tỉ mỉ. Tên cỏ Ngọc Hư có một ngọc chữ, nó hình thành từ bàng ngọc cho nên đầu tiên ắt không thể thiếu ngọc khí.Người đeo mặt nạ sững sờ, ho một tiếng nói: "Ừ, có thể tìm thứ ngươi muốn trong phòng chứa vật phẩm, nhưng nhớ, không cho phép đụng vào phòng đầu tiên bên phải."Lăng Hạ cười nói: "Đã biết." Ừ, trong phòng kia có khi cất giấu nhật ký của người đeo mặt nạ a, bức họa người thầm mến... Thôi. . . . . . Hắn phải tranh thủ thời gian rãnh yy một phen.Hắn rất nhanh tìm được một bình Dương Chi Ngọc lớn nhỏ vừa phải , cẩn thận nghiêng bình bỏ mầm vào, lại ra ngoài tìm thổ nhưỡng thích hợp. Cỏ Ngọc Hư cực kỳ dễ hư, phải dùng thổ nhưỡng nhẵn nhụi giàu có linh khí nhất mới được. Đất cát ở bờ sông trong không gian ướt át phì nhiêu linh khí nồng đậm, Lăng Hạ e sợ còn lớn nên dùng sức tỉ mỉ mài trên đá hồi lâu, lúc này mới cẩn thận bỏ thổ nhưỡng vào.Nước bên trong không gian lại rất được, linh khí dồi dào, Lăng Hạ tính toán tưới ướt thổ nhưỡng bên trong bình, cũng không làm hư mầm. Hắn vốn thích hoa cỏ, lúc này càng toàn tâm che chở, rất nhanh chuẩn bị xong công việc.Chỉ là, cỏ Ngọc Hư mọc hoang ở phàm trần cần mười năm để nảy mầm, mười năm nở hoa một lần, đến trăm năm mới trưởng thành. Hắn như vậy sao có thể làm loại mầm này nảy mầm trong mấy canh giờ ngắn ngủn đây?Hắn lau sạch đất dính bên ngoài bình, cẩn thận ôm nó trong ngực. Dị năng giả cao cấp hệ mộc có thể rót nguyên tố hệ mộc của mình vào cỏ cây rút ngắn chu kỳ sinh trưởng, nhưng bây giờ hắn còn không biết làm thế nào để kích thích năng lượng nguyên tố bần cùng đến đáng thương trong cơ thể đấy. . . . . .Một bóng dáng nhỏ nhắn trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt Lăng Hạ, thì ra là A Ly, nó vòng quanh Lăng Hạ một vòng, cắn quần hắn kéo tới trước. Lăng Hạ cho là nó muốn chơi đùa với mình giống ngày thường, vội cẩn thận che bình ngọc: "A Ly đừng làm rộn, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi chơi."A Ly bất mãn híp mắt một cái, miệng gia tăng hai phần lực. Lăng Hạ dần dần tỉnh ngộ, A Ly muốn dẫn mình tới nơi nào sao?Người đeo mặt nạ cười nói: "Cố hết sức đi nhóc!"Lăng Hạ nghe giọng của hắn, hình như ngầm cho phép hành động của A Ly, liền yên tâm mặc nó kéo mình đi về phía trước, mãi cho đến một căn phòng thì ngừng lại.Căn phòng này bề ngoài cũng không lớn, nhưng mở ra Lăng Hạ mới phát hiện bên trong rất càn khôn. Hai bên trong phòng trưng bày bảy, tám cái bàn, phía trên đều là dụng cụ chất liệu kỳ kỳ quái quái đủ loại hình dáng , trung tâm có một cái lò co ngang người, giống như để luyện đan.Lăng Hạ Tưởng nghĩ đến chén nước dùng để kiểm tra nguyên tố trong cơ thể có thể phóng đại năng lượng nguyên tố bên trong thân thể mình gấp trăm lần, nơi này của người đeo mặt nạ có dụng cụ tương tự không? Như vậy chẳng phải là có thể lợi dụng năng lượng hệ mộc bên trong thân thể để xúc tiến mầm nảy mầm?Những khí cụ này hắn đều không biết, bên cạnh lại có một tủ sách, bên trong đều là sách về luyện khí cùng luyện đan. Lăng Hạ dùng ngón tay xẹt qua những cuốn sách này, tới một quyển 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở》thì ngừng lại, nhanh chóng lật xem.Chữ trong sách rồng bay phượng múa viết ngoáy hết sức, chữ viết khó đọc ra, hắn phải cố hết sức đọc. Khi hắn nhìn thấy một hàng chữ mắt lập tức sáng ngời, đúng vậy, các loại năng lượng nguyên tố gắn bó tương khắc, y theo nguyên lý này, hắn hoàn toàn có thể tự động thủ tạo ra một trang bị đơn giản tương tự với vật dùng để khảo nghiệm ngày đó.Lăng Hạ dò xét cẩn thận những dụng cụ trên bàn, theo trong sách miêu tả đơn giản chọn ra vài cái, lựa mỗi dụng cụ theo cơ sở ngũ hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại bày xong theo trận pháp cơ sở trong sách, trịnh trọng đặt bình ngọc trong tay ngay chính giữa. A Ly nhìn hắn bận rộn, rất ngoan ngoãn ngồi trong góc.Bố trí xong xuôi tất cả, Lăng Hạ hít sâu một cái, giống như lúc khảo nghiệm để tay lên bình ngọc, tưởng tượng thân thể một cỗ nhiệt lượng từ từ rưới vào, hồi lâu mới mở mắt.Cõi lòng đầy chờ mong nhìn, nhất thời thất vọng ——thổ nhưỡng trong bình vẫn bằng phẳng như trước, không có chút biến hóa nào.Đúng vào lúc này, người đeo mặt nạ ngáp một cái xuất hiện trong phòng, như có điều suy nghĩ nhìn bài biện trên bàn nói: "Đến lúc rồi, ngươi không làm được."Lăng Hạ có chút ủ rũ gật đầu: "Dạ, mầm không nảy mầm."Người đeo mặt nạ cười hì hì nhìn bộ dáng như đưa đám của hắn, nâng cằm lên nói: "Như vậy trước đó ngươi nói không buông tay đều là lừa gạt ta sao. Chỉ không nảy mầm thôi, phải dùng vẻ mặt như đưa đám vậy à? Năm đó ta trồng cỏ Ngọc Hư tốn một năm mới có thể làm nó nảy mầm, thằng nhóc ngươi chỉ mới loay hoay ba canh giờ liền muốn nó nảy mầm? Không phải khiến người cười chết?"". . . . . ." Lăng Hạ im lặng, một hồi lâu mới nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ nói: "Lần này tiền bối trêu cợt ta sao?"Người đeo mặt nạ hì hì cười một tiếng nằm xuống, một cái ghế dài đúng lúc xuất hiện dưới người hắn: "Dĩ nhiên."". . . . . . Ha ha, tiền bối thật là hài hước.""Chỉ là, " người đeo mặt nạ bắt chéo hai chân lắc lư hai cái mới nói: " năm đó ta nhập môn khảo nghiệm cũng là đệ tử vô năng lượng nguyên tố cấp thấp, đứng ở sườn núi nhỏ quét đất ba năm, bây giờ không phải cũng được ngươi gọi là tiền bối? Ta thấy ngươi luyện khí trồng trọt lại có chút tí tẹo thiên phú, nếu bồi dưỡng, mấy chục năm sau có lẽ sẽ có chút thành tựu."". . . . . . Đa tạ tiền bối khen ngợi." Lăng Hạ nhấn mạnh, không nhịn được cắn răng nghiến lợi. Đáng ghét a! Bị người TX cái gì ghét nhất rồi ! Quả nhiên TX người tương đối thoải mái.A Ly hiển nhiên chịu nỗi khổ này hàng năm rất hiểu, đồng tình cọ xát bắp chân Lăng Hạ.Lúc Lăng Hạ rời đi, trong ngực lại nhiều hơn bản 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở》, người đeo mặt nạ hạn định hắn trong vòng ba ngày phải đọc xong, cũng muốn hắn dùng đá năng lượng luyện chế pháp khí đơn giản nhất.Bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi ra, quả nhiên, vật hy sinh chính là phụ trợ lộ tuyến, nhân vật chính ở chỗ này được chỉ dạy cả mấy phương diện thể ru, kiếm tu, khí tu a!Hơn nữa khi giao bản 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở 》cho Lăng Hạ người đeo mặt nạ còn hả hê tăng thêm mấy câu: "Sách này gồm nhiều sở trường của ta, đều là những luyện khí ta tâm đắc tự mình viết ra, lên trời xuống đất duy nhất chỉ có một quyển mà thôi, ngươi đọc cho kỹ! Ha ha, vừa rồi nhiều sách như vậy ngươi lại cầm lấy mình nó, có thể thấy được quyển sách này hữu duyên với ngươi."Khó trách chữ viết khó coi như vậy! Lăng Hạ cảm thấy độ tin cậy quyển sách này giảm xuống ít nhất 50%.Lăng Hạ ở trong không gian ba canh giờ liền, nhưng khi hắn ra khỏi không gian, sắc trời chỉ vừa mới tối thôi. Chờ hắn len lén chạy về chỗ ở đẩy cửa ra, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm —— dù như thế nào cũng coi như thuận lợi hoàn thành một nhiệm vụ."Ngươi đã đi đâu?"Lăng Hạ đặt sách trong ngực lên bàn, đang vuốt đá đánh lửa đốt đèn, sau lưng đột nhiên một vang lên giọng nói quen thuộc, cả kinh tay run lên thiếu chút nữa bị phỏng.Hắn có chút kinh ngạc xoay người nói: "A Tuyệt, sao đệ lại ở đây?"Ngự Chi Tuyệt đang tựa vào đầu giường, nghe vậy tà tà liếc hắn một cái tức giận nói: "Ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc đi nơi nào?"Nó nói rồi đi tới, mắt liếc qua bộ sách trên bàn. Lăng Hạ vội vàng cười nói: "Ta đến Tàng Thư Các mượn sách có liên quan đến luyện khí."Ngự Chi Tuyệt không bình tĩnh nói: "Vậy cũng không cần về trễ thế chứ? Ta ở đây chờ ngươi thật lâu!" Nó nói có chút bối rối, mặt cũng có chút nóng, may nhờ ánh sáng không tốt nên cũng không thấy rõ.Nó để túi đồ lên bàn nói: "Chúng ta được phát lương, tiểu Hổ để ta mang đồ tới cho ngươi."Đứa bé đã lớn a. . . . . . Lăng Hạ kích động, quả thật giống như đứa bé lần đầu tiên nhận được quà, không thể chờ đợi liền mở túi ra. Chỉ là, hắn nhìn thấy đồ vật bên trong có chút không biết nên khóc hay cười , bên trong đinh đinh đang đang toàn bộ bộ mười mấy tiền năng lượng, cấp hai có cấp một cũng có.Tống Tiểu Hổ quả nhiên là đứa bé đi thẳng về thẳng a. . . . . . Những thứ này vẫn nên cất cho nó tương lai cưới vợ thôi.Trong lòng Lăng Hạ không khỏi tang thương thêm ước ao ghen tị mà nghĩ đến hậu cung tương lai của nhân vật chính.Hắn tỉ mỉ cất túi, lại mang theo mấy phần ranh mãnh nói: "A Tuyệt không có gì tặng ta sao?"Ngự Chi Tuyệt hừ một tiếng, do do dự dự mà lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc được khắc hết sức tinh mỹ từ trong tay áo ra: "Trên đầu ngươi ngày ngày đều là cọc gỗ, khó coi chết đi được! Cái này thỉnh thoảng ta thấy, cảm thấy vẫn còn xem vừa mắt."Mỗi lần nó nhìn thấy trâm gỗ giống hệt những đệ tử đê giai khác của Lăng Hạ trong lòng liền khó chịu, chỉ là, y phục nơi này quy định vậy, không có cách nào thay đổi.". . . . . ." Cho nên mới nói, nhân vật phản diện đại nhân tại sao không phải làm con gái?Lăng Hạ nhận lấy mang theo mấy phần vụng về dùng ngọc trâm búi tóc lên, cười nói: "Ta rất thích —— qua một tháng nữa, một tháng sau ta cũng có quà tặng cho A Tuyệt."Một tháng sau, hắn có thể luyện chế chút pháp khí đơn giản rồi chứ?Trong ánh nến, khuôn mặt thiếu niên trơn bóng như ngọc với nụ cười trong veo, cặp mắt đen phản chiếu ánh nến, hết sức động lòng người.Ngự Chi Tuyệt có chút bối rối xoay đầu, hừ một tiếng nói: "Ta mới không cần ngươi tặng, ngươi không có bao nhiêu tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro