8. Niên thiếu
Điều thứ hai cần thực hiện trong kế hoạch tự sát của tôi, đó là gặp lại Chitose.
Tôi gọi cho anh Batou. Nhiều năm trôi qua, chúng tôi vẫn là anh em tốt. Anh Batou cũng nhiều lần khuyên tôi, đừng sống như vậy nữa. Tôi cười hỏi, như vậy là thế nào ? Anh nói, cô độc như vậy đó.
Lần này gọi cho anh Batou, tôi nói, anh tìm giúp em một người. Tên là Hattori Chitose, học cao trung cùng trường với em ngày xưa.
Kết quả là biết anh đang ở Okinawa.
Tôi ngồi một góc khuất, nhìn người con trai mình từng thích âm thầm một thời gian dài, cảm giác như thời gian không cướp đi điều gì quá nhiều trên khuôn mặt của chúng tôi. Cái nó cướp đi đơn giản là trí nhớ.
Chitose mặc chiếc áo sơ mi trắng, đang nói gì đó với người bên cạnh. Chuỗi nhà hàng này đứng tên anh. Hình như từ đầu tới cuối, cuộc sống của anh đều rất thuận lợi như vậy.
Trong lòng tôi xuất hiện một loại tâm tình bình lặng, không có ý định nói chuyện. Tôi xé tờ giấy trong cuốn sổ mang theo, nắn nót viết từng dòng.
Kì thực cũng không dài, nhưng mất tới mười lăm phút.
Tôi gọi phục vụ tính tiền, sau đó đưa tờ giấy đã gấp gọn cho anh ta, nhờ chuyển cho Chitose đang ngồi đằng kia. Người phục vụ vừa cầm lấy, tôi liền đứng dậy đi ra cửa.
Nhớ lại một ngày nhiều năm trước, tôi đợi Chitose dưới cột bóng rổ, cái gì cũng không mang, mái tóc ngắn cùng áo sơ mi của nam cực kì không thích hợp với mẫu người của Chitose. Nhưng vẫn muốn nói.
Em thích anh đấy.
Rốt cuộc thấy anh đi ra cùng bạn bè, nụ cười phảng phất một tia nắng rạng rỡ chói mắt, lại không cất nổi lời.
Tôi nhìn thấy Chitose lần đầu tiên khi mang sổ đến sân bóng rổ vẽ kí hoạ. Ngồi tại một góc khuất, ít người nhìn thấy, nhưng tôi có thể quan sát mọi thứ. Anh dẫn bóng rất uyển chuyển. Làn da màu mật ong như phát sáng dưới ánh nắng, khiến người ta cảm thấy đẹp đến mức xa vời. Tôi cứ ngồi đó, ngây ngốc trông theo cử động của anh, không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ người này. Khoảnh khắc anh cười khi ném bóng vào rổ, đơn giản mà đẹp đẽ; ngay tại lúc đó, tôi biết, tôi liền thích Chitose.
Sau này anh có người yêu, tôi cảm thấy có lẽ loại tình cảm này mãi mãi chỉ nên cất trong lòng. Tôi mang máy ảnh ra sân bóng, chỉ chụp một tấm, sau đó ra về. Đôi khi nhìn lại ảnh, bất giác cảm thấy đau lòng.
Vẻ đẹp này, tôi vĩnh viễn không chạm tới.
Cứ như thế, sau khi Chitose tốt nghiệp, cũng không thể biết có một người lại thích anh như vậy.
Tôi rời khỏi nhà hàng, thầm nghĩ, đây sẽ là lần gặp cuối cùng.
Okinawa đón tôi bằng một ngày gió lộng. Tại đây, tôi cuối cùng cũng nói được lời tạm biệt với tình yêu thời niên thiếu của mình.
Cuối cùng cũng tự do.
...
Trong căn nhà dì đang ở tại Osaka, cũng chính là nơi tôi đã sống thời niên thiếu, có một tầng áp mái, chỉ tôi có chìa khoá.
Dì đón tôi thật ân cần, dáng vẻ tiều tuỵ đi nhiều. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy dì kể từ tang lễ của bố. Tôi chỉ đơn giản lễ phép chào, sau đó tự mình mang đồ lên phòng, đóng cửa lại. Dì đã quen với thái độ nhàn nhạt của tôi như vậy, nên cũng lặng lẽ không can thiệp. Tôi nằm trên giường, mắt hướng lên trần nhà, tại góc trần bên trái có một ô cửa gỗ đóng kín, chính là đường lên tầng áp mái. Dù từ khi tự lập, số lần tôi về nhà rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng căn phòng vẫn được quét tước sạch sẽ, giống như chủ nhân của nó chưa từng vắng mặt. Đứng dậy, tôi kê ghế vừa vặn để có thể tra chìa khoá vào ổ, xoay một vòng, sau đó nắm lấy tay cầm kéo xuống. Chiếc thang nhỏ cũng theo đó hạ thấp, tôi bám lấy, leo lên không chút khó khăn.
Không có người dọn dẹp, nên ở đây bụi phủ thật dày, tôi cẩn thận di chuyển để hạn chế bụi bẩn bay lên. Trên này kì thực rất trống, cái gì cũng không có, chỉ là giữ một cái hộp các tông, bên trong là thời niên thiếu của tôi.
Tôi không rõ thói quen này của mình bắt đầu từ bao giờ. Ghi âm lại cuộc sống hàng ngày của bản thân. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây. Còn trong hộp các tông này là toàn bộ là băng ghi âm quãng thời gian bác sĩ tâm lí đã thôi miên để làm tôi quên đi. Ông nói, giữ chúng lại, nếu như muốn nhớ lại thì chỉ có chúng mới giúp được cháu.
Mà điều này cất giữ cũng đã được rất nhiều năm.
Mang xuống có chút chật vật, hơi lo lắng vì không biết lâu như vậy liệu còn nghe được không. May mắn là tầng áp mái rất khô ráo, không bảo quản thường xuyên nhưng nhìn ra thì vẫn còn tốt. Tôi cho băng vào máy phát, cắm earphone và bắt đầu nghe. Kì thực tôi không ghi lại ngày tháng trên băng, cho nên chỉ có thể lựa chọn nghe lộn xộn.
Rè...rè
"Cô bạn, đại ca của chúng tôi thích cậu, có muốn làm đại tỉ của chúng tôi không?
-Không có hứng thú.
-Ai nha, sao lạnh lùng như vậy. Tôi đã không quản nguy hiểm, trốn đại ca để nói cho cậu biết mà còn đối xử với tôi như thế. Thật sự là khiến người khác đau lòng.
-Cho cậu một phút, lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi. Nếu không tôi sẽ tìm đại ca của các cậu hỏi cho ra nhẽ.
..."
Tôi bình đạm nghe băng ghi âm, những cuộc đối thoại lướt qua, nhưng đều không phải là cái tôi muốn nghe.
Giọng của Akira nhiều năm trước.
"Nim, tôi thích cậu.
-Cậu là ai ?
-Cậu không nhớ ra tôi sao ?
-Không nhớ. Nhưng nếu chúng ta cặp với nhau, chỉ cần đáp ứng tôi một chuyện.
-Cậu nói thử xem.
-Tên của cậu, họ của cậu, tất cả mọi thứ của cậu tôi đều không muốn biết, không muốn nhớ. Tôi không thích bị ràng buộc."
Bíp
"Nim à, yêu tớ không được sao ?
-Có gì đảm bảo nếu yêu cậu, cậu sẽ không bỏ tớ đi chứ ?
-Nếu tớ đảm bảo, cậu có ở lại bên tớ không ?"
Akira hỏi tôi câu này hai lần. Một lần nhiều năm trước đã thu lại trong băng ghi âm, một lần nữa là khi tôi rời khỏi căn hộ của anh tại Tokyo. Anh nhìn tôi kéo vali ra khỏi cửa, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi :
-Nim à, yêu anh không được sao ?
Tôi đã không để ý, khi đó, giọng anh như vỡ ra.
Có một ngày, tôi và Akira đi đến một vùng quê. Ở lại trong căn trọ nhỏ, sau đồi thấp được che phủ bởi những cây thông cao lớn. Chủ ngôi nhà là một người phụ nữ trung niên, nuôi rất nhiều động vật nhỏ. Có con mèo lông trắng lạc vào phòng, tôi cúi xuống, định bế lên thì bị vuốt của nó cào hai đường lên mu bàn tay, để lại vết xước. Lúc đầu chỉ hơi tê, sau đó những hạt máu bé xíu theo miệng vết thương xuất hiện, tạo thành một đường ngắn màu đỏ nhạt. Akira lục túi hành lí tìm băng dán cá nhân, còn tôi lúc đó lấy điện thoại ra viết ghi chú. Anh hỏi, làm gì thế. Tôi đáp, ghi lại ý tưởng. Akira giúp tôi dán băng vào chỗ bị thương, nói, ngay cả tác phẩm của em cũng phải bi thương như thế sao. Tôi trả lời, ở bên anh, em liền không cảm thấy bi thương.
Nhưng đau đớn của em, vẫn cần có nơi để lưu lại.
Chúng tôi đi theo con đường nhỏ vào rừng. Chỉ đi song song với nhau như thế, không nói chuyện, âm thanh cũng trở nên ít ỏi. Đó là ngôi làng nhỏ ở một tỉnh miền núi, ngoại trừ âm thanh của thiên nhiên thì không lẫn bất cứ một tiếng động nào của máy móc. Tôi có cảm giác, người dân ở đây đã cự tuyệt nền tri thức hiện đại. Ngay cả TV trong nhà trọ tôi ở lại cũng là loại rất cũ, chỉ phát vài kênh nhàm chán. Nhưng tôi thích như vậy, ngắm nhìn những thứ cũ kĩ đã nhuốm màu thời gian. Tôi bắt lấy một chiếc lá chao nghiêng trước mặt, nói với Akira, trước đây khi còn nhỏ, em có một đôi giày thêu màu xanh. Đó là loại thêu thủ công của những người ngày xưa hay thêu, mẹ mua tặng em năm em sáu tuổi. Em thực sự rất thích đôi giày ấy. Mềm mềm, xinh xinh, khi đi vào cảm giác như chạm bước chân tới đám mây trên bầu trời. Sau này khi giày bị hỏng, em vẫn còn cảm thấy rất tiếc, thậm chí có chút đau lòng. Ngày trước đi Việt Nam, em có thấy một đôi tương tự như vậy, nhưng có điều, không còn thích nữa.
Tôi nói, bây giờ em mới nhận ra, là em chỉ lưu luyến kỉ niệm. Cảm giác lúc đó không thể tìm lại, cũng không bao giờ có được nữa.
Akira nói, đợi tóc em dài, anh sẽ mua cho em một đôi giày thêu. Sau này chúng ta sẽ đi Trung Quốc, đến Tây Tạng, kết thúc hành trình của em, cùng nhau.
Anh vuốt mái tóc hơi rối của tôi, dịu dàng nói như vậy. Cả hai đứng lại. Dưới chân là con đường rải những viên đá nhỏ hơi gồ lên, đan xen vài tia nắng nhạt qua kẽ lá rọi xuống, cắt mặt đất thành nhiều mảnh nhỏ. Quả thông màu nâu rụng lặng lẽ, có hương thơm của gỗ và nhựa cây. Akira đưa tay còn lại lên xoa xoa má tôi. Tôi cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng áp lại lên má cùng một chỗ, nghiêng đầu nói.
Có lẽ em yêu anh.
Akira chỉ cười, đáp, vậy sao.
...
Lúc nghe hết cuốn băng cuối cùng thì đã sang rạng sáng ngày hôm sau. Cả ngày không ăn gì, chỉ ngồi nghe như vậy, cả người đều mệt mỏi. Tôi nằm nghỉ một chút rồi đi tắm. Ở dưới nhà dì đã chuẩn bị xong đồ ăn, đang ngồi chờ. Tôi ngồi xuống đối diện dì, nói câu nói truyền thống xong liền bắt đầu ăn. Tôi gắp thức ăn cho dì, nhẹ nhàng nói :
-Mẹ, ăn nhiều một chút.
Bàn tay cầm đũa của dì thoáng run rẩy. Tôi cảm thấy đau lòng. Người này không có tội, tình yêu của bà với bố cũng không có tội. Vì sao nhiều năm như thế tôi lại cố chấp đến vậy, những người bao bọc, che chở tôi luôn bị chính tôi bức đến không biết phải làm thế nào.
Ăn xong, tôi giúp dì rửa bát. Đây là lần đầu tiên hai dì con ở gần nhau lâu đến vậy. Tôi nói với dì, con và chị Junko sẽ thuê một người giúp việc, một mình mẹ ở nơi này dọn dẹp chắc chắn sẽ rất mệt. Dì im lặng một lúc, sau đó trả lời, đâu cần tốn kém như vậy, thỉnh thoảng hai đứa về nhà thăm dì là được rồi. Tôi vờ như không nhìn thấy giọt nước rơi xuống bàn tay đang phủ đầy bọt xà phòng của dì, chỉ nói, đáng lẽ ra con nên làm như vậy từ lâu rồi mới phải.
Trước khi rời khỏi nhà, tôi ôm dì chào tạm biệt. Mẹ ơi, con đi đây. Mắt dì đã hơi đỏ, thở dài nói, đứa trẻ này tại sao lại lớn nhanh như vậy chứ. Lúc này tôi mới phát hiện ra, dì thấp hơn tôi rất nhiều. Tấm lưng đơn bạc gầy gò đã hơi còng xuống vì tuổi tác. Chợt nhớ tới một ngày rất lâu về trước, tôi đợi mẹ ở trường để họp phụ huynh. Khi ấy bố đi công tác, không thể có mặt, cho nên tôi đã gọi cho mẹ. Tôi không muốn dì đi thay bố. Thế nhưng tôi đợi rất lâu, mẹ cũng không tới. Cuối cùng tôi xách cặp bỏ về. Qua ngày hôm sau, giáo sư Kim gặp tôi ở thư viện, nói vài câu, nhắc đến buổi họp phụ huynh ngày hôm ấy. Bà nói, mẹ trò quan tâm trò thật đấy, đã xin lại hết số điện thoại của giáo viên, lại hỏi mãi về tình hình của trò mới thôi. Tôi mỉm cười, em cứ nghĩ mẹ sẽ không đến. Giáo sư Kim nói, đúng là đến hơi muộn, nhưng vẫn đến mà. Lúc sau, bà bất chợt nói, tóc mẹ trò dài thật nhỉ. Sao trò không thử nuôi tóc dài đi ?
Động tác của tôi khựng lại, nhưng chỉ cười cho qua.
Tôi biết, mẹ đã không đến. Tóc bà là mẫu tóc ngắn uốn xoăn mà những người phụ nữ thành đạt hay làm.
Người đến là dì.
Sau khi ôm tạm biệt lần cuối, tôi khẽ nói, mẹ, con xin lỗi. Dì nắm chặt tay tôi, nói, không sao, về là tốt rồi.
Trên máy bay, sau khi ngồi vào chỗ, tôi giở cuốn sổ nhỏ ghi "Kế hoạch tự sát" của mình, nhẹ nhàng gạch bỏ bốn mục đầu tiên.
Tôi đã gặp được Chang, tìm được Chitose, nhớ lại mọi chuyện, trả được cho dì một tiếng gọi "mẹ". Kế hoạch tự sát chỉ còn hai việc cần hoàn thành.
Tôi chụp ảnh số tiền trong tài khoản, gửi vào mail của cậu bạn năm xưa. Không biết là mail này cậu ta còn sử dụng hay không, nhưng vẫn gửi.
"Nè, còn nhớ trước khi bỏ đi cậu đã nói gì không ?
Tớ thì không quên đâu. Kế hoạch tự sát mà tớ nói với cậu nhiều năm trước, đã sắp làm xong rồi.
Tớ của bây giờ, tốt lắm, cũng không hề hối hận.
Cậu thì sao ?"
Những người cô đơn, chung quy cuối cùng vẫn tìm mọi cách để đi cùng lối về với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro