7. Trở về Hà Nội
Cà phê Cộng tại Hà Nội đồ uống không hẳn là ngon, giá lại cao hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng trước đây tôi từng đến đây uống, rốt cuộc trở nên lưu luyến không gian nơi này. Hôm nay là thứ ba theo lịch địa phương, khách không nhiều, âm nhạc uể oải cất lên trong không gian vài câu ca Việt, tôi nghe lúc hiểu lúc không. Tiếng Việt khó ở nhiều phương diện. Một từ có thể có rất nhiều nghĩa, thành ra trước đây tôi cũng phải học rất lâu mới đại khái hiểu biết chút ít. Nói nghe không hẳn là khó khăn, nhưng cũng không phải là không có lúc lúng túng. Chợt nhớ ra trước kia khi học tiếng Anh, cũng giống thế này. Tôi hạn chế nói tiếng Nhật một cách tối đa. Khoa Anh bên cạnh có người bạn học rất giỏi, thường xuyên sang đó trao đổi với nhau bằng tiếng Anh. Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, bây giờ người bạn ấy ngoài việc nghe nói đang làm phiên dịch viên, tôi cũng không có bất cứ thông tin nào. Rất nhiều mối quan hệ đã biến mất.
Tôi ngồi ở bàn ngay cạnh cửa ra vào, kiên nhẫn chờ đợi. Bọt trong cốc trà sữa nhỏ đã gần tan hết, một màu nâu nhàn nhạt, hương thơm chỉ thoang thoảng, không bay nổi tới cánh mũi. Qua một lúc, cửa quán mở ra, tôi liền ngẩng đầu nhìn. Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, dáng người nhỏ nhắn, bước vào.
Tôi bật lên :"Chang!"
Cô vừa vặn quay sang nhìn tôi, ánh mắt như không tin được, có cả vẻ ngạc nhiên không che dấu. Tôi vẫn ngồi, mỉm cười nói một câu tiếng Việt đơn giản:
-Chào chị, em là Nim.
Lần đầu gặp gỡ, mà như đã gặp nhau rất nhiều lần, hoàn toàn không có xấu hổ hay ngại ngùng, nói mãi cũng không hết chuyện. Chang nói, em gầy hơn trong ảnh. Tôi mỉm cười, chị cũng thế.
Trước khi đến Hà Nội tôi đã cắt lại tóc, mặc chiếc áo sơ mi nhung tăm màu đen mà Chang tặng. Tôi muốn cho cô ấn tượng đầu tiên khi gặp ngoài đời thật chân thực, không xa lạ so với những bức ảnh cô đã in ra. Cổ tay bên trái của tôi đeo một chiếc vòng, cổ tay bên phải của Chang cũng đeo một cái y hệt. Rất nhiều năm trôi qua mà nhìn mọi thứ đều bảo trì nguyên vẹn, chúng tôi đều trân trọng nhau như vậy.
Chang luôn muốn đưa tôi đến ngôi trường cô ấy từng học, trường trung học phổ thông Chu Văn An. Cô nói, nơi này là ước mơ thuở niên thiếu của chị. Có rất nhiều thứ ở đây. Thanh xuân của chị, hoài bão của chị. Tôi chỉ mỉm cười, nhưng bây giờ ta đâu vào được nữa. Cô thất vọng nói, ừ, đúng thế. Tôi nhớ trước đây Chang từng viết trên blog, khi thi tiếng Anh, cô đã gặp một từ rất đẹp, liền ghi nó vào giấy, nhưng lại quên mang đi. Cô nói, cảm thấy rất sợ, vì không biết viết từ ấy như thế nào cả, nghĩa của nó cũng không. Chỉ e rằng sau này, mãi mãi cô cũng không biết từ đó có nghĩa là gì.
Tôi mang theo chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, cùng Chang đứng trước cổng trường Chu Văn An. Một lúc sau, cô nói, mình đi thôi. Tôi đưa máy lên chụp, đợi ảnh in ra, sau đó lấy bút trong túi ghi lên mặt sau bức ảnh một từ, "abitious" - "hoài bão". Tôi đưa cho Chang, nói, em tặng chị từ đẹp nhất của em. Cô nhìn tôi, cười rạng rỡ.
Chang đưa tôi đi nhiều nơi. Có những nơi tôi đã từng tới, thậm chí đã có thời gian là khách quen, nhưng khi đi cùng cô ấy, nhìn thấy cô ấy hào hứng, liền cảm thấy như đây là lần đầu tiên.
Như thể quay lại ngày mới đặt chân đến Hà Nội, cái gì cũng mới lạ, dễ phấn khích, dễ thoả mãn, dễ cảm thấy vui vẻ. Chang nói, chị đưa em đi gặp bạn chị. Tôi đáp, vâng.
Chúng tôi tới rạp chiếu phim. Chang đi mua vé, còn tôi đi mua bỏng ngô và đồ uống. Lúc quay lại đã thấy chị đứng với một nhóm người, tôi chỉ đơn giản là gật đầu chào. Chang nói với họ, tôi là Nim. Mấy cô gái đó có vẻ ngạc nhiên, nói, không ngờ em lại giống con trai như vậy, còn rất gầy. Tôi chỉ cười. Mọi người giới thiệu với nhau, nói là gọi bằng nickname trên mạng là được rồi. Hoá ra đó đều là những người chơi trên diễn đàn mà tôi gặp Chang. Duật, Uy, Dạ, Dờ, Dơn, Vic, Hân. Những cái tên là lạ, nhưng tôi biết mình sẽ nhớ kĩ. Họ là bạn của Chang, là bạn của tôi.
Tôi nhắn tin cho Akira. Em đang ở Việt Nam. Nơi này ấm áp lắm.
Biết Akira sẽ không trả lời, sau khi gửi đi, tôi cất lại máy vào túi.
Xem xong phim, mọi người kéo nhau đi ăn tối. Ngôn ngữ thực ra cũng không phải là vấn đề lắm, tiếng Anh của mọi người đều tốt cả. Họ rất thân thiện, luân phiên giải thích cho tôi tỉ mỉ những gì không hiểu, nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt thỉnh thoảng lộn xộn chút Anh ngữ. Có những từ quá khó thì dùng từ điển. Tôi mang một máy ảnh cỡ nhỏ, chụp hình mọi người. Sau đó, có người nói, chúng ta cùng selfie một tấm đi. Tôi liền cất máy ảnh, nói, vậy chụp bằng điện thoại. Không phải là một nhóm bạn khi đi chơi, luôn selfie bằng điện thoại sao. Tôi luôn muốn làm điều này từ rất lâu về trước. Trong một buổi đi chơi với những người bạn của mình, chụp ảnh cùng nhau, vĩnh viễn lưu lại khoảng khắc vui vẻ này.
Cứ như vậy, tôi cảm thấy chuyến đi này khác lạ, có lẽ là vì có người đi cùng. Khi chia tay, mọi người ôm tôi chào tạm biệt. Trong lòng tôi lại nảy sinh một loại cảm xúc gọi là lưu luyến. Mọi người đều nói, sau này quay lại đây nhé. Tôi nhớ tới kế hoạch tự sát của mình, trầm ngâm đáp, có thể.
Mai là ngày tôi rời Việt Nam, tôi nói với Chang, tối nay đừng về vội, đưa em tới một nơi. Ở Hà Nội có rất nhiều cửa hiệu bán đồ lưu niệm, nhưng tôi đặc biệt thích một nơi, gọi là "Macabre", bán đồ và vòng đá có style theo kiểu gothic, nhưng họ gọi là grunger. Tôi không hiểu lắm, nhưng rất thích. Tôi biết nơi này qua Instagram, còn đây lại là lần đầu tiên đi tới.
Tôi chọn hai viên đá Cherry Quazt, một cho tôi, một cho Chang, như là món đồ tạm biệt cuối cùng. Hết hơn năm trăm ngàn Việt Nam đồng, tôi rút hết số tiền Việt có trong ví, vừa vặn cũng đủ.
Chang đưa tôi về khách sạn. Đường phố Hà Nội vẫn là đông đúc như vậy, xung quanh có rất nhiều xe, khiến không khí cũng như bị cuốn trôi. Tôi ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên bờ vai gầy. Tôi từng nói với Chang, tình cảm của chúng ta quá tốt, tốt đến mức em muốn cả thế giới phải ghen tị. Chang cười, đáp lại, đúng thế, tìm đâu ra một mối quan hệ như thế này chứ.
Chang từng nói với tôi, chị muốn đến một nơi có thể khóc cạn nước mắt và ngủ đến khi ánh nắng bình minh của buổi đầu tiên đánh thức. Đó sẽ là ngày cuối cùng của thế giới còn tồn tại. Xung quanh không còn có ai, kể cả cô đơn. Lúc ấy, tôi trả lời, em sẽ tìm một nơi như thế, vì chị. Thực ra chúng tôi biết, ước muốn này dường như không tưởng, nhưng những cố chấp với khát khao đó lại là tình yêu dành cho nhau. Chỉ cần mong muốn, là sẽ làm.
Khi đi thực tế ở Okinawa, tôi mua một lọ thuỷ tinh ở cửa hàng lưu niệm, mang về tận Tokyo. Khi trở về, một thời gian rất dài, đó chỉ là một món đồ trang trí chật chội, nhưng vẫn được lau chùi thường xuyên. Có một ngày, tôi bắt một con bướm nhỏ ngoài khóm hoa trước cổng chung cư, bỏ vào đó, đậy lại bằng miếng vải mỏng. Chụp ảnh lại, gửi cho Chang, nói, em muốn gửi nó cho chị, nhưng lại có cảm giác đang tước đi tuổi xuân của người khác. Chang cười, nói, thả nó ra đi. Tôi hỏi, chị có nghĩ là nó cũng cô đơn không ?
Chang rất lâu không hồi âm. Lúc sau, tôi nhận một voice message của cô. Cô nói một câu bằng tiếng Anh, hoà lẫn với âm thanh gió biển và sóng vỗ tại nơi cô đang đứng :"Everything borns to be alone."
Thời gian trước, Chang cũng từng yêu con gái. Đã chia tay. Lúc ấy khoảng cách địa lí là cả một vấn đề. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những gì cô muốn cho tôi thấy qua con chữ trên màn hình. Nhưng tôi cảm giác được, Chang rất đau lòng. Tôi muốn xoa dịu nỗi đau của cô, nhưng không có cách nào. Tôi nói với cô, em yêu chị.
Cô đáp, chị biết.
Tôi lại nói, ước gì em có thể yêu chị.
Cô đáp, ừ, ước gì ta có thể yêu nhau.
Chúng tôi là như thế. Mỗi người đều có duyên nợ với những người khác nhau. Chúng tôi thương đối phương rất nhiều, tình cảm này đã sâu hơn cả tri kỉ, nhưng vĩnh viễn không thể gọi là tình yêu.
Đời này của Chang, vì một tình yêu chưa biết tên, chưa thành hình mà có mặt.
Đời này của tôi, vì để yêu một người mà được sinh ra.
Người ấy gọi là Shindo Akira.
...
Ngày tôi ra sân bay để rời khỏi Hà Nội, Chang đến tiễn tôi, cầm theo một bông hoa hồng trắng toả hương se sẽ. Tôi đưa cho cô phong bì chứa ảnh chụp khi ở Hà Nội, nói, tặng chị đấy. Chang nhận lấy, khe khẽ cười. Cô đưa cho tôi bông hoa, nói, đây là Hà Nội của chị, tặng cho em.
Hà Nội của chị, phải là tinh khiết như thế. Tôi cầm lấy, đưa lên mũi ngửi, chỉ mỉm cười. Ôm nhau chào tạm biệt, tôi kéo va li chuẩn bị lên máy bay.
Chang nói, sau này, em quay lại nhé ?
Tôi vẫn chỉ đáp, có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro