Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Kế hoạch tự sát

Tôi ở lại Tokyo, tất nhiên cũng làm việc rất chăm chỉ. Không chỉ Koji, mà đồng nghiệp cũng cảm thấy ngạc nhiên. Có hôm tôi nghe thấy Sato ở bộ phận cộng tác viên nhỏ giọng khó hiểu với người bên cạnh, này, chị Nakazawa về cũng được một thời gian dài rồi mà vẫn chưa đi, có phải là rất lạ không ?

Hôm khác, lúc lấy cà phê tôi gặp Nguyễn, anh ta hỏi, bao giờ cô lại đi ?

Lúc nộp tài liệu cho Koji, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà hỏi, em chưa chọn được địa điểm đi sao ?

Tôi cười khổ nói, anh định chọn giúp em chắc ? Không biết từ bao giờ sự có mặt của tôi ở công ty đã trở nên kì lạ như vậy. Cuối cùng tôi liền nói, thực ra em định quay lại Việt Nam. Koji hỏi, khi nào xuất phát ? Tôi trầm ngâm một lúc, liền đáp, tuần sau.

Trở về nhà, gió bất ngờ thổi mạnh. Tôi đã mang Gai Nhọn vào trong, để nó trên bàn uống nước, bên cạnh lọ cắm hoa hồng có vài bông héo rũ. Tôi lại tỉ mỉ độc thoại, Gai Nhọn à, tao lại sắp đi rồi. Tất nhiên, nó vẫn không thể trả lời. Tôi thở dài, đi vào phòng trong, nghĩ có thể sắp xếp hành lí sớm một chút.

Tôi gọi điện cho Akira. Vẫn có người bắt máy, chỉ là không có tiếng trả lời. Tôi đơn giản nói, Akira, em chuẩn bị đi Việt Nam đấy. Vẫn không có tiếng nói, tôi lại cười hì hì nói tiếp, khi nào tới sẽ gọi cho anh nhé. Bất giác nước mắt lại lã chã rơi.

Tôi hỏi Akira, nè, em có cảm giác như thực ra đối với anh rất thân thuộc. Có phải là em đã quên mất điểm gì không ?

Bác sĩ tâm lí nhiều năm trước tôi điều trị là thầy dạy thạc sĩ của chị gái. Bây giờ trong đầu không còn lưu lại nhiều ấn tượng về người đó. Chỉ nhớ rất là ôn hoà. Đó là người duy nhất biết hết những bí mật của tôi, cuối cùng đề nghị, dùng thuật thôi miên để tôi có thể vui vẻ sống tiếp.

Tôi không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý người ấy là quên đi.

Tối hôm đó, gió thổi rất mạnh. Tôi cuộn tròn trong chăn có thể nghe thấy tiếng cành khô đập vào cửa sổ. Những giấc mơ thuở cũ lại cứ lần lượt đổ về như một dòng chảy không cách nào ngăn lại. Tôi có mơ thấy mình khóc. Nhưng khi thức dậy, hai mắt vẫn khô ráo, chỉ có trong lòng như có gì đang quặn lên.

Tôi nhắn tin cho Chang, mình gặp nhau đi. Cô ấy nhắn lại, em đến Hà Nội rồi à ? Tôi bất giác mỉm cười, viết một từ đơn giản, ừ.

Quay về Hà Nội, thực hiện lời hứa gặp người này từ rất lâu về trước, trong lòng không còn sợ hãi. Tôi viết vào cuốn sổ nhỏ, những điều phải hoàn thành trước khi chết. Đó là kế hoạch tự sát của tôi. Lần đầu tiên tôi lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy. Nhớ nhiều ngày trước, khi ngồi một mình ở ban công nghe nhạc của John Lenon, tự pha cho mình một cốc nước chanh thật lớn, nhìn xuống thành phố đang ôm lấy những dòng xe cuồn cuộn mà suy nghĩ.

Năm mười sáu tuổi, tôi quen Chang. Năm nay cũng đã hai mươi sáu. Những năm tháng đẹp đẽ nhất cũng đã trôi qua mất rồi. Mười sáu tuổi tôi nói với Chang, sau này em sẽ đến Hà Nội, tận mắt nhìn thấy thành phố của chị, chụp ảnh chị, sau đó nhìn thấy người sẽ đi cùng chị nhiều năm sau nữa, mới an tâm.

Năm mười sáu tuổi, tôi yêu Akira. Chỉ hai tháng. Hai tháng đó trong những ngày cũ đã hoang phí tình cảm của tôi và anh biết bao nhiêu. Tôi bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cố chấp cũng không chịu yêu anh. Chỉ là sợ anh sẽ bỏ đi, liền cự tuyệt. Thà anh đau lòng cũng không chịu để chính mình đau lòng.

Năm mười sáu tuổi, gia đình mà tôi luôn trân quý tan vỡ.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn tất cả đều là đòn bẩy cho hành trình phiêu bạt của tôi sau này.

Mười tám tuổi, đỗ trường đại học mơ ước, bắt đầu cuộc sống tự lập.

Có những tháng phải đi làm thêm đến cả người đau nhức cũng nhất quyết không hé răng nói với bố mẹ nửa câu.

Kể cả khi có thiếu tiền, học bổng chỉ đủ một phần học phí, toàn bộ còn lại đều một mình tằn tiện sống trong ký túc xá, mang hết thảy vất vả nuốt vào trong. Tự mình xoay sở đủ mọi công việc.

Hai mươi tuổi, đi trên chuyến bay đầu tiên đến Mỹ du học, rời xa đất nước của mình.

Hai mươi hai tuổi, vào toà soạn của Koji làm việc, hưởng ưu đãi cùng mức lương không nhỏ, còn có thể tự mình đi đây đó.

Những tưởng những năm tháng vất vả nhất đều đã trôi qua rồi.

Tôi nhắm mắt lại, trầm mình trong
âm thanh của cà phê Cộng. Cuối cùng quay trở về Hà Nội, gặp người ấy, sau đó làm hết những gì chưa có cơ hội làm, hoàn tất xong có thể tự tặng mình một cốc cà phê hoà tan một lượng thuốc ngủ thật lớn. Khi đó có phải là thực sự sẽ trở thành một linh hồn tự do hay không ?

Tôi nhớ, một ngày rất lâu về trước, từng nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ của Akira để viết bài, nói bâng khuơ, em từng nghĩ hai mươi lăm tuổi, nhất định mình sẽ chết.

Anh cười, không hoảng hốt, lại hỏi, vì sao ?

Tôi liền kể, khi còn học sơ trung, em quen một người, rất thông minh, thậm chí có lần còn cùng em thuận lợi đi vào cuộc thi hùng biện cấp tỉnh. Lúc đó em và cậu ta không được tính là tiếp xúc nhiều, nhưng khi gặp lại cậu ta vẫn nhớ em, rủ em đi nhiều nơi. Chúng em nhanh chóng trở nên thân thiết, cùng có sở thích viết lách, điện tử và khuynh hướng nghệ thuật. Em nhớ cậu ta từng nói, năm hai mươi lăm tuổi nhất định tớ sẽ chết, nếu không phải bệnh tật thì sẽ là xe đâm, ai biết. Nhưng tớ nhất định sẽ sống theo cách của mình, không để cho thứ gì trói buộc. Nim à, tớ nghĩ rằng sống hai mươi lăm năm, cũng nên chết đi rồi. Không cần sống lâu quá. Có phải là tớ rất lập dị không ?

Lúc ấy em nói, không hề. Tớ cũng cảm thấy nếu tự nắm bắt được thời gian cuối cùng của cuộc đời mình thì thật là tốt. Tớ sẽ lập một kế hoạch tự sát, năm hai mươi lăm tuổi, nếu chúng ta còn ở bên nhau, tớ sẽ cố gắng thực hiện hết kế hoạch đó.

Akira hỏi, vậy người ấy với em bây giờ còn giữ liên lạc không ?

Tôi mỉm cười, nói, không. Em cũng không nhớ em và cậu ta đã to tiếng về chuyện gì. Chắc chắn là rất nhỏ nhặt, nên cũng không nhớ nổi lí do vì sao.

Em chỉ nhớ sau khi tức giận mà cãi nhau một trận nảy lửa, cuối cùng cậu ta xô cửa bỏ đi, để lại một câu nói. Mười năm nữa, mười năm nữa quay lại nhìn xem là cậu chọn đúng hay là tôi chọn đúng.

Lúc ấy vẫn nghĩ đó là một câu đùa.

Hôm sau cậu ta liền chuyển nơi ở, cũng không để lại bất cứ liên lạc gì. Không có tạm biệt, không có báo trước, việc con người ra khỏi thế giới của nhau chỉ đơn giản là nhanh chóng đến ngạc nhiên như thế.

Nghĩ lại thì, cũng đã có rất nhiều người rời khỏi em. Nhiều cách ra đi. Nhiều cách biến mất. Đôi khi chỉ cần một tin nhắn chúc ngủ ngon, khi tỉnh dậy, tất cả đều đã kết thúc mất rồi. Mỗi lần như thế là thấy lòng như cạn đi một ít. Có lúc buồn, có lúc không. Chỉ biết rằng một số thói quen cho người đã đi xa cũng sẽ phải thay đổi.

Những người đã đi, có người em từng gặp, có người thì chưa. Nhưng chưa bao giờ níu kéo họ lại. Làm ơn, em cần anh. Kiểu như vậy.

Vì thế, Akira à, anh đừng bao giờ nói sẽ rời xa em. Em không có cái năng lực giữ lại người ta bên mình.

Anh cười nói, đương nhiên sẽ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro