Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Giao mùa

Ở công ti, tôi có quen một người Việt Nam. Họ Nguyễn, cũng là phóng viên ảnh. Tôi có duyên được cộng tác với anh ta vài lần. Nguyễn là người ít nói, nhưng nhiều khi cũng biết cách pha trò rất vui vẻ. Koji nói với tôi, Nguyễn đang thực hiện một bộ ảnh cho tạp chí số đặc biệt, em rảnh thì đi cùng giúp cậu ta một chút. Tôi nói, được, dù sao em cũng không có nhiều việc để làm.

Để thực hiện bộ ảnh này, Nguyễn đã chọn rất nhiều địa điểm, hầu hết là những nơi gần Tokyo anh ta đã tới hoặc đã tìm hiểu, có một số nơi tự khám phá ra, tôi cũng không biết. Nguyễn nói có lẽ sẽ cần khoảng một tuần để chụp. Địa điểm đầu tiên là một cây cầu đá bỏ hoang tại ngoại thành Tokyo. Trong lúc chuẩn bị máy và chờ mẫu thay đồ, tôi buột miệng hỏi, anh tìm những địa điểm này bằng cách nào thế. Nguyễn ngậm điếu thuốc lá, phả một hơi khói, trả lời, tình cờ thôi.

Người mẫu mặc một chiếc váy trắng, mái tóc ngắn uốn xoăn cài một bông hoa tím, để chân trần, tạo dáng một cách chuyên nghiệp, không hề lúng túng trước ống kính máy ảnh. Cô ta mang trên mình một vẻ sôi nổi mạnh mẽ, cũng rất kiêu ngạo. Tôi vừa chọn góc chụp vừa bấm máy, lẩm bẩm, thật xinh đẹp. Không ngờ Nguyễn lại nghe thấy câu nói ấy của tôi, hình như đã cười, nói, nhưng chưa đủ hoang dại.

Chợt nhớ ra khi tôi và Nguyễn hợp tác với nhau, anh ta nói, tôi rất thích những bức ảnh của cô. Nhìn thoáng qua thì thấy buồn, nhưng bên trong lại thấy bình yên. Tôi thích những thứ như vậy, bên ngoài là sự khô héo, nhưng cốt lõi vẫn không phải là không còn màu xanh. Ảnh của cô có sức sống.

Sau khi chụp xong loạt ảnh bên cây cầu đó, mọi người đều lên xe trở về Tokyo. Tôi đi xe của Nguyễn. Anh ta hỏi tôi, mấy giờ rồi nhỉ. Tôi nhìn đồng hồ ở điện thoại, đáp, vẫn còn sớm. Nguyễn nói, vậy đi chụp ảnh tự do một lát, cô có muốn đi cùng không ? Tôi cười nói, được thôi.

Không ngờ Nguyễn lại đưa tôi tới một khu chợ. Gửi xe xong, chúng tôi liền đi vào đó. Anh ta nói, khu chợ này rất đặc biệt, các thực phẩm ở đây đều là do người dân tự nuôi trồng, sau đó đem bán, rất ngon, khi về nếu thích cô có thể mua một ít thử xem. Tôi mỉm cười, nhất định sẽ mua, dù sao tủ lạnh ở nhà tôi cũng trống khá lâu rồi.

Anh ta lấy máy ảnh ra, tôi cũng bỏ máy ra khỏi túi. Vừa đi vừa chụp, xung quanh có rất ít người, khác xa những khu mua sắm sầm uất ở Tokyo, vì thế mà âm thanh cũng ít hơn rất nhiều. Tôi không chọn góc chụp, cứ bấm một cách vô thức, ngắm rất nhanh. Chụp một bó rau cải, người bán hàng, những cụ già mặc bộ kimono đã bạc màu, quả cà chua đỏ, mấy đứa trẻ nô đùa... Những cảnh đời thường rất thực, khiến cho người ta thấy bình yên. Tôi mua một ít cà chua, cá, một số loại củ quả khác. Người bán hàng là một phụ nữ trung niên, mặc chiếc kimono màu hồng, in hình những cánh sakura, đã sờn bạc đôi chỗ, có nét cũ kĩ, bế con nhỏ, ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp bé. Khi trả tiền, tôi phải cúi xuống. Cô ấy cười với tôi, nói cảm ơn, nếu thấy ngon thì ngày mai lại đến. Tôi chỉ cười, không đáp. Nguyễn vẫn im lặng bấm máy.

Tôi hỏi Nguyễn, mục đích trở thành nhiếp ảnh gia của anh là gì. Nguyễn nói, cũng giống như cô, muốn lưu giữ thời gian. Tôi lại hỏi, vì sao anh lại muốn đến đất nước này chụp ảnh ? Nghe nói trước kia anh còn được mời sang Mĩ, nhưng từ chối và đi Nhật.

Nguyễn nói, tôi muốn dùng ống kính của mình để ghi lại nỗi buồn của Nhật Bản.

Anh ta cho tôi xem một bức ảnh, trong đó có một cô gái đang đọc sách. Nằm trên giường bệnh, áo bệnh nhân màu xanh, mái tóc dài buộc lên để lộ, chiếc cổ mảnh dẻ. Dưới góc trái có ghi thời gian chụp, ngày mùng ba tháng tư năm hai nghìn không trăm mười ba. Nguyễn nói, đây là hạnh phúc, cũng là nỗi buồn của tôi.

Tôi ngắm nghía bức ảnh đó rất lâu, sau đó nói, khi nào đưa tôi đi thăm cô ấy được không ? Nguyễn châm một điếu thuốc, nói, bây giờ cô ấy đang ở Kyoto. Vẫn luôn là như vậy.

Tôi cảm thấy nên chuyển chủ đề, liền hỏi, anh quen cô ấy như thế nào ? Nguyễn bỗng nhiên mỉm cười, nói, cô ấy từng là học sinh trao đổi, về Việt Nam học một năm. Tôi nhớ khi ấy cô ấy vẫn rất bướng bỉnh, có lần làm rơi chồng sách trong thư viện, không nhờ ai giúp, lặng lẽ thu dọn. Lúc tôi cúi xuống nhặt giúp mới thấy, trong mắt cô ấy đã thấp thoáng vệt nước. Lúc đó tôi đã nghĩ, sao cô gái này lại dễ xúc động đến vậy.

Tôi thích cô ấy ngay từ lần đó. Tên cô ấy là Haruka, nghĩa là hồng diệp. Tết năm ấy tôi mời cô ấy về nhà mình chơi, vì Haruka không về Nhật. Ở Việt Nam, người ta bắn pháo hoa vào đúng thời khắc giao thừa chứ không bắn vào mùa hè như ở đây. Tôi và cô ấy hoà mình vào đám đông trong quảng trường. Tôi nói với Haruka là nắm chặt lấy tay tôi kẻo lạc, còn cô ấy cứ ngốc nghếch làm theo, nắm thật chặt. Mọi thứ đối với cô ấy đều lạ lẫm, vì thế rất phấn khích. Khi pháo hoa bắn lên, tôi liền không kìm được mà cúi xuống hôn cô ấy.

Nguyễn lại cười, đến bây giờ tôi vẫn không quên nổi vẻ mặt xấu hổ của cô ấy lúc đó. Sau đó thì chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Lần đầu tiên tôi thấy Nguyễn nói nhiều và cười nhiều như thế. Dường như khi nhắc lại tất cả những hạnh phúc đó, cũng là để nỗi đau cắt thêm nhiều vết thương vào trong da thịt, đời đời kiếp kiếp không thể quên đi. Không muốn quên đi.

Nguyễn nói, ở đất nước của tôi, mùa xuân rất đẹp. Không có những cây hoa anh đào nhuộm hồng cả góc phố và bầu trời, mà có những cành đào hồng phấn, đỏ đậm, mỗi nhà đều mua một cành đó cắm vào lọ, để trong nhà. Cũng có khi là những chậu quất lá xanh, quả trĩu nặng vàng ươm như ủ nắng. Nim, cô biết không, mùi hương của mùa xuân và hạnh phúc dường như ở khắp mọi nơi. Buổi sáng ngủ dậy, đã ngửi thấy mùi của những tảng thịt khô mẹ tôi phơi và lạp xưởng do bố tôi làm. Hơi nóng của đồ ăn Tết và hơi lạnh của sương xuân hoà làm một, điều đó khiến con người cảm thấy bình yên.

Thực ra tôi biết, ở đó không còn nỗi buồn mà tôi có thể ghi lại, vì thế nên tôi đến đây.

Tôi không biết nói gì nữa, đứng yên một lúc lâu. Cuối cùng anh ta nói, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi. Nguyễn đưa tôi về tận cổng chung cư, còn định xách túi đồ ăn lên giúp, nhưng tôi ngăn lại, nói, thế thì phiền anh quá. Nguyễn cũng không cố chấp, nói, vậy mai gặp. Tôi mỉm cười, gật đầu đáp, mai gặp lại.

Thấy tôi thực sự ở lại Tokyo, Koji có ít nhiều ngạc nhiên, anh hỏi, điều gì khiến con ngựa bất kham như em ở lại lâu như vậy đây ? Tôi nửa đùa nửa thật nói, thì là hết tiền rồi chứ sao. Koji không tin, lại hỏi, nguồn tài chính dồi dào mang tên Akira của em đâu ? Tôi tắt hẳn nụ cười, cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay. Koji lặng đi một lúc, sau đó nói.

-Không phải như anh đang nghĩ chứ ?

-Có lẽ anh nghĩ đúng rồi đấy.

Koji bất lực nói, em sẽ ế đến già. Tôi gượng cười đáp, như thế thì cũng đáng đời em lắm.

Có những ngày Tokyo hửng nắng, tôi mang ít nước ra ban công vẩy vẩy cho xương rồng nhỏ Gai Nhọn. Tôi đã cho Gai Nhọn vào một cái chậu mới, có lẽ vì thế nên màu xanh trên người nó có nét vui vẻ. Dây hoa chết khô trồng giữa ban công cũng đã được dọn đi, tôi tỉ mỉ xới lại đất trồng, gieo xuống vài hạt giống mới, chờ ngày chúng nảy mầm. Thời gian này tôi chỉ muốn sống thật đơn giản và trầm lặng. Những kẻ cô độc không phải là không bao giờ biết rũ mệt. Tôi dọn dẹp căn hộ nhỏ của mình hàng ngày, mua hoa hồng về cắm, đặt ở trên bàn uống nước. Mỗi khi về nhà, mở cửa ra có mùi hương thanh mát chào đón, liền cảm thấy vui vẻ.

Vốn trước đây nói với Akira "tạm thời đừng liên lạc", nhưng thực ra tôi thấy bản thân mình khá buồn cười. Nếu như anh muốn rời khỏi, ngay cả một lí do phù phiếm nhất tôi cũng không có để mà giữ anh lại. Khi cho Gai Nhọn uống nước, tôi nghĩ như thế. Tôi tự độc thoại với nó, dù biết rõ nó chẳng thể đáp lại:

-Gai Nhọn à, có phải là tao bị cô đơn đến mức phát ngốc rồi hay không ?

Tôi trầm ngâm một lúc, tới khi cảm thấy chân thật tê mới liền chậm chạp đứng dậy, di chuyển cũng không dám đột ngột vì sợ ngã. Vào nhà mở tủ lạnh lấy ra một túi nấm, chiếc laptop và loa nhỏ vẫn phát bản nhạc cũ trong bộ phim bất hủ Titanic, "My heart will go on". Tôi tỉ mẩn cắt bỏ gốc nấm rồi rửa sạch, trong miệng nhẩm theo lời bài hát. Làm món xào rau củ đơn giản, nấu thêm một chút thịt bò, sau đó mang cả ra ngoài ăn, nhìn hoàng hôn xuống. Những tia nắng nhàn nhạt uể oải tìm đường trở lại bầu trời, phía Tây đã đỏ hồng cả một vùng. Tôi ngồi ở ban công tầng hai mươi, có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Một vài khu vực đã bật đèn đường. Giao thông cuồn cuộn ở thành phố lớn như một dòng chảy không lúc nào dừng, bất giác lại nhớ đến Hà Nội.

Tôi gọi điện cho Akira, cũng không biết sẽ phải nói gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi cho anh. Bên kia bắt máy, nhưng tuyệt nhiên chỉ có âm thanh của sự tĩnh lặng bao trùm. Tôi nói, em yêu anh. Bên kia vẫn im lặng. Tôi nhắc lại, em yêu anh. Vẫn không có tiếng trả lời, nước mắt liền rơi ra.

Khi tôi tới tìm Akira tại căn hộ trước kia, mới biết anh đã chuyển đi rồi. Trong lòng có chút tê dại, cuối cùng là anh vẫn triệt để muốn bỏ rơi tôi. Tôi cứ ngỡ mình đã quen với cảm giác bị bỏ rơi, nhưng khi nếm trải lại, trăm lần vẫn đau đớn không hề vơi bớt. Tôi từng có ý nghĩ, hay là anh muốn tôi phải chịu trừng phạt vì sự tàn nhẫn năm đó.

Liệu có phải là đã hết yêu tôi từ lâu rồi không.

Rất lâu rất lâu sau, tôi không đi nữa, chỉ ở lại Tokyo mà cũng không biết mình ở lại vì cái gì, vì sao lại dừng lại. Số của Akira tôi vẫn giữ trong máy. Chỉ là không biết tìm anh ở đâu. Tôi vẫn thường đóng vai một con người mẫu mực trong suốt sáu ngày trên một tuần. Ngày thứ bảy tôi cho phép mình được say, loạng choạng xiêu vẹo đi giữa lòng Tokyo lạnh lẽo. Có khi tôi khóc chẳng vì lí do gì. Mỗi khi tôi gọi điện vào số được lưu là "Akira" trong điện thoại, vẫn luôn có người bắt máy. Nhưng dù tôi có nói gì, hay khóc lóc thế nào, đáp lại tôi vẫn chỉ là những khoảng lặng yên bên kia.

Koji từng gợi ý tôi có muốn đi đâu đó hay không. Ngài James nọ rất ưu ái toà soạn, có thể là vì bức ảnh tôi chụp, chứng tỏ là một người sống trọng tình cảm. Tôi được cho một cơ hội chuyển tới trụ sở của báo khác ở New York, thuộc vào mạng lưới của công ty, nhưng tôi từ chối. Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã trở nên như vậy, nhạt nhẽo một cách mà nếu là tôi trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép. Cuối cùng là chị gái không chịu nổi, liền quyết định kéo tôi về Osaka để bình tâm. Trước khi khởi hành, Koji còn có vẻ hơi lo lắng hỏi, Junko, em bỏ công việc ở California có sao không đó? Chị gái cười nói, anh yên tâm, nhân viên của em cũng rất được việc. Koji thơm trán chị, nói, dù thế nào cũng đừng quá sức. Tôi nhìn hai người họ, đột nhiên cảm thấy lòng dịu lại.

Trở về Osaka, chị gái cùng tôi đi nhiều nơi. Đã rất lâu rất lâu không dành nhiều thời gian cho nhau thế này, bất giác càng cảm thấy trân trọng. Chúng tôi đi mua sắm, đi thăm lại thành cổ, chụp ảnh lưu niệm, mua bóng bay và đồ ăn vặt... Những việc mà chúng tôi làm đều khiến cho như chính mình trở thành khách du lịch tại một thành phố xa lạ, nhưng tôi không để ý, miễn là vui vẻ. Đi qua một cửa hiệu sửa chữa ô tô, chị gái nhìn lên, hiền lành nói, ồ, không ngờ cái quán này vẫn ở đây. Tôi ngước lên tầng hai, chợt nhận ra, mỉm cười đáp, vâng, thật không ngờ.

Khi chúng tôi còn nhỏ, khi đến trường đều phải đi qua con đường này. Chị gái đèo tôi trên chiếc xe đạp nhỏ, tôi ngồi sau không có gì làm thường quan sát hai bên đường. Tôi để ý một cửa hiệu sửa chữa ô tô, nhìn lên tầng hai của toà nhà đó thì thấy, hoá ra lại là một quán cà phê. Cửa kính bao quanh là loại trong suốt, có thể nhìn thấy chút ít bài trí bên trong. Màu nâu nhạt của gỗ lát, bàn ghế thấp bé rải rác cùng một vài đồ trang trí giản đơn. Tôi chỉ cho chị gái, chị liền nói, khi nào có tiền sẽ đưa tôi vào đó uống cà phê. Từ lúc ấy, mỗi ngày đi qua, tôi đều nhìn lên nơi ấy, trong lòng nảy sinh ước muốn được một lần ngồi ở đó uống cà phê. Rất nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng chúng tôi nói với nhau, mai vào đó nhé, hôm nay có tiền rồi. Vâng. Nhưng kết quả là lại quên đi, hoặc vì lí do nào đó mà không thể vào.

Ngồi trên chiếc đệm thổ cẩm, bên bàn sát cửa sổ, tôi và chị gái vừa nói chuyện vừa xem menu. Chị vốn thích uống trà, gọi một cốc trà hoa cúc. Tôi gọi phần mình một tách cà phê nâu, khi đồ uống được mang ra, liền bỏ một lúc sáu viên đường. Chị gái cười, nói, chẳng thà gọi nước đường luôn đi cho xong. Tôi cũng cười đáp lại, em vốn thích cầu kì mà.

Chị với tôi nói nhiều chuyện. Mẹ đang ở Okinawa, một mình làm bà chủ một khách sạn nhỏ. Tôi cười, mẹ chúng ta lúc nào cũng thực mạnh mẽ. Chị gái cười nói, đúng thế đúng thế. Tôi uống cà phê ngọt lịm của mình, sau đó liền hỏi, chị và Koji sao rồi? Chị gái hơi đỏ mặt, ngượng ngùng, rất ổn. Tôi an tâm, thế thì tốt.

Trở về Tokyo, vẫn bằng phương tiện tôi quen thuộc nhất, tàu hỏa. Một lúc rất lâu, tôi cảm thấy buồn ngủ, liền tựa vào vai chị. Chị gái đang đọc sách, đột nhiên nói, Nim à, em cũng không còn nhỏ nữa. Tôi mơ màng đáp, vâng. Chị lại nói, chị vẫn luôn tự trách năm đó để em đi trị liệu tâm lí, bất ngờ một phần kí ức bị quên đi như vậy.

Tôi im lặng một lúc, sau đó nói đơn giản, em còn trẻ mà, sẽ dùng cả đời này để nhớ lại vậy.

Chị gái không khỏi thở dài một tiếng.

Hôm đó tôi mơ thấy bố. Ông dắt tay tôi đi lễ hội pháo hoa mùa hè, còn có cả mẹ và chị. Cả nhà đều mặc yukata, nói cười vui vẻ. Tôi lặng yên mơ một giấc mơ yên bình như vậy. Khi tỉnh lại đã tới Tokyo.

Mùa hè rốt cuộc cũng đã trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro