
KẾ HOẠCH DUY TRÌ HÒA BÌNH TINH CẦU
Edit + Beta: Yuugen
Nếu sử quan (người chép sử) tinh cầu Kanmuan cũng ở đây, nhất định sẽ cảm thấy thực hứng thú với đề tài hai đương sự đàm luận kế tiếp.
Nhưng Sawers đại đế của tinh cầu Kanmuan vĩ đại tuyệt đối sẽ không cho phép giả thiết này thành lập. Trên thực tế, nói về lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn lo lắng liệu hắn có trở thành hoàng đế đầu tiên trong đêm tân hôn giết chết thê tử trong lịch sử tinh cầu Kanmuan hay không.
"Đại đế! Hết thảy dối trá cùng tai họa đều do một tay ta tạo thành, không liên quan đến tinh cầu Ultra." U Lam hổ thẹn cúi đầu.
Âm thanh cao vút kéo suy nghĩ của đại đế trở lại.
"Ngươi muốn tự mình chịu trách nhiệm?" Thanh âm trầm thấp nghe không ra cảm xúc.
U Lam cho rằng hắn chịu tha, kinh hỉ ngẩng đầu lên nói: "Có thể chứ?"
"Không thể."
". . ." U Lam tiếp tục cúi đầu.
Đại đế: ". . ."
Thật đáng yêu.
. . .
Có đáng yêu nữa cũng là một tên lừa đảo!
. . .
Lừa gạt Sawers đại đế vĩ đại cư nhiên còn dám vờ đáng yêu giả dễ thương? ! Không thể tha thứ.
Đại đế tâm tình vòng vèo ba đoạn
(1)
, mười ngón giao nhau, điệu cười lạnh như băng, "Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi là mang theo thư cầu hôn của tinh cầu Ultra tới đây đi?"
"Là thư kế hoạch."
"Hả?"
". . . Thư kế hoạch cầu hôn."
"Hừ!"
"Ngài nói đúng, là thư cầu hôn."
Đại đế phẫn nộ nói: "Cho nên đây là một vụ lừa đảo hôn nhân có dự tính!"
"Xin nghe ta giải thích." U Lam kích động nói, "Trong kế hoạch kết hôn cùng Mark vương tử chính là Lục Lục tiểu thư. Khi phi thuyền cất cánh lại xảy ra trục trặc, dẫn đến một mình ta đi vào tinh cầu Kanmuan, mới tạo thành hiểu lầm."
"Ngươi có cơ hội giải thích."
U Lam mờ mịt nói: "Có sao?"
"Hử?"
U Lam lập tức đứng nghiêm, "Tất cả đều là vì ta xử lý không thỏa đáng tạo thành, đại đế muốn xử phạt xin hãy xử phạt một mình ta!"
Đại đế cắn răng nói: "Ngươi bây giờ là hoàng hậu tinh cầu Kanmuan. Hoàng hậu trong ngày tân hôn đầu tiên đã bị xử phạt, sẽ tổn hại đến mặt mũi hoàng thất." Một nam hoàng hậu! Hắn đã tưởng tượng được sử sách sẽ hình dung chuyện này như thế nào —— đại đế mắt mù hôn nhân ngu xuẩn.
. . .
Không thể tha thứ.
Sử quan vô tội hoàn toàn không biết mình đã nằm trước đầu súng.
U Lam nói: "Ý của ngài là?"
Đôi mắt thâm thúy như một biển sao hơi hơi nheo lại, đại đế lạnh lùng nói: "Ta quyết định xuất binh tấn công tinh cầu Ultra!"
"Không!" U Lam sợ hãi kêu lên.
"Ta không phải đang trưng cầu sự tán thành của ngươi, hoàng hậu." Đại đế đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
U Lam luống cuống theo sau.
Đại đế dừng trước cửa, cũng không quay đầu lại mà hừ lạnh: "Ngươi tính để toàn bộ vũ trụ nhìn thấy hình ảnh ngươi trần như nhộng sao?" Nếu bản thân có một nam hoàng hậu là kết cục đã định không thể thay đổi, như vậy, ít nhất cũng phải bảo đảm quyền lợi cơ bản đi!
U Lam ngẩn người, mới nhớ tới trên người đã cởi đến chỉ còn một cái quần lót, đang muốn quay lại tìm quần áo, cửa đã bị đại đế mở ra rồi lại đóng lại thật mạnh!
"Không có mệnh lệnh của ta, hoàng hậu không được ly khai cửa phòng nửa bước."
Mệnh lệnh của đại đế cách cửa truyền tới.
================================
Phòng họp quân sự khí áp cực thấp.
Từ khi đại đế tiến vào ngồi xuống đến bây giờ, đã qua một giờ năm phút, từ đầu tới cuối vẫn bảo trì tư thế một tay chống má, ngay cả tần suất chớp mắt cũng chưa từng thay đổi. Đây đối với Sawers đại đế luôn luôn đề xướng hiệu suất cao, tiết kiệm năng lượng, quý trọng thời gian mà nói, quả thực đáng ngạc nhiên giống như chuột bắt mèo.
"Đại đế." Bộ trưởng bộ quốc phòng bị đồng nghiệp đẩy ra chịu chết nơm nớp lo sợ nói, "Không quân đã sắp xếp ổn thỏa."
Đại đế không kiên nhẫn liếc hắn một cái, "Sau đó?"
. . .
Chúng ta đều đang đợi ngài "Sau đó" a!
Các vị cấp cao của tinh cầu tha thiết trông mong nhìn hắn, nhất là bộ trưởng bộ quốc phòng, ngữ khí lạnh lẽo khi đại đế hạ mệnh lệnh khiến hắn thiếu chút nữa cho rằng đại đế trong đêm tân hôn bị đội nón xanh —— đương nhiên, loại ý tưởng đại nghịch bất đạo này hắn chỉ dám giấu ở trong óc.
Bộ trưởng bộ quốc phòng bị nhìn chòng chọc chỉ có thể kiên trì nói: "Là có phát động tấn công tinh cầu Ultra hay không?"
Đại đế vuốt cằm nói: "Phải mất bao lâu?"
Bộ trưởng bộ quốc phòng nhìn về phía đại tướng không quân.
Đại tướng thẳng tắp đứng lên, "Ba giờ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Đại đế nói: "Hoàn toàn chiếm đóng?"
Đại tướng nói: "Hoàn toàn san phẳng."
". . . Vậy còn chiếm đóng?"
Đại tướng nói: "Hẳn là từ ba ngày đến ba tháng."
Đại đế nhíu mày, "Sao chênh lệch nhiều như vậy?"
Đại tướng nói: "Điều này quyết định bởi tốc độ tổng thống đế quốc Ultra mặc quần áo, tốc độ phát sóng truyền hình trực tiếp của quốc gia, tốc độ tiếp thu của dân chúng, tốc độ dân chúng mặc quần áo vân vân!"
Thành viên tham dự hội nghị bao gồm cả đại đế khóe miệng đều co rút đáng ngờ, ". . ."
"Như vậy liền. . ."
Lời của đại đế đột nhiên bị cục trưởng cục tình báo xông tới cắt ngang, "Báo cáo đại đế! Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ gửi lời mời, mời ngài cùng hoàng hậu đến làng du lịch Giáo Này • Không Sợ Sứ họ mới xây hưởng tuần trăng mật. Hắn ngỏ ý, mọi phí dụng của chuyến du lịch này hắn đều phụ trách."
Bộ trưởng bộ tài vụ lập tức nói: "Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ thật sự rất nhiệt tình, là tinh cầu lân cận, đại đế, chúng ta thật sự không nên cự tuyệt lời mời thân thiện như vậy."
Đại đế nhếch môi.
Động tác nhỏ này đương nhiên không giấu được những người đang ở đó.
Vì thế, đoàn vỗ mông ngựa lấy bộ trưởng bộ quốc phòng cầm đầu lập tức tỏ vẻ, đại đế có cả núi tiền, căn bản không cần chút ít ơn huệ này.
Đại đế nhìn về phía bộ trưởng bộ ngoại giao.
Bộ trưởng bộ ngoại giao chậm rãi nói: "Tinh cầu Không Sợ Sứ từng đề xuất cho Rose trưởng công chúa kết thân cùng đại đế, bị đại đế cự tuyệt. Ngài còn đưa ra rất nhiều lý do." Trong tầng lớp cấp cao của tinh cầu theo đuổi tốc độ cùng hiệu suất, hắn là người duy nhất nghĩ chữ nào nói chữ nấy.
Đại đế kinh ngạc: "Cự tuyệt tinh cầu Không Sợ Sứ còn cần lý do sao?"
Bộ trưởng bộ ngoại giao sâu kín nhìn hắn, "Có, ngài ghét bỏ công chúa không uống sữa."
Đại đế: ". . ."
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Buổi sáng mười rưỡi mới rời giường."
Đại đế: ". . ."
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Còn có, không biết chơi bóng bàn."
Đại đế nói: "Có cần cự tuyệt lần nữa không?"
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Không cần, trưởng công chúa sau khi nhận được tin, đã gả cho ngôi sao bóng bàn tinh cầu Không Sợ Sứ."
Đại đế hỏi: "Ngôi sao kia sẽ không phải tên Owen đi?"
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Trong mười ngôi sao bóng bàn tinh cầu Không Sợ Sứ có bảy tên Owen."
"Là Owen mỗi lần trước khi đánh bóng bàn đều sẽ hát vang một khúc?"
"Đúng vậy, còn rất nghiêm trang."
Đại đế buồn bực, "Ta vẫn luôn muốn thuyết phục hắn gia nhập tinh cầu Kanmuan."
Bộ trưởng bộ ngoại giao cùng cục trưởng cục tình báo liếc nhau, đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Ngài lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư mời hắn rồi?"
Đại đế nói: "Không. Ta chỉ nói với Owen (奥云), bảo hắn trước mỗi trận đấu với Owen (欧文) đều đánh cược: nếu Owen (欧文) thua liền gia nhập tinh cầu Kanmuan." Owen (奥云) là tuyển thủ bóng bàn của tinh cầu Kanmuan.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói: "Owen (奥云) thua rồi?"
"Thua tiền." Đại đế càng thêm buồn bực, "Kế hoạch mua xe mới tháng trước của ta lại ngâm nước nóng."
Cục trưởng cục tình báo canh cánh trong lòng việc mình không nắm trước sở thích cùng động thái của đại đế, đến nỗi vuột mất cơ hội tận trung với đại đế."Tinh cầu Không Sợ Sứ xem ra không phải là nơi hưởng tuần trăng mật tốt."
"Không." Đây đại khái là lần bộ trưởng bộ ngoại giao tiếp lời nhanh nhất, "Cho dù không quan tâm đến lời mời của đại đế tinh cầu Không Sợ Sứ, tinh cầu Không Sợ Sứ cũng là thánh địa để nghỉ tuần trăng mật!"
Cục trưởng cục tình báo nói: "Lý do?"
Bộ trưởng bộ ngoại giao cùng bộ trưởng bộ tài vụ trăm miệng một lời: "Giá cả tiện nghi."
". . ."
Cục trưởng cục tình báo nhớ tới thê tử cuồng mua sắm nhà mình, yên lặng đồng tình với ưu điểm này.
Đại đế đột nhiên nói: "Rose trưởng công chúa sẽ mang theo bạn đời tham dự sao?"
Nhóm cao tầng: ". . ." Đại đế, ngươi là muốn hỏi Owen cuồng ca hát có thể tham dự hay không đi?
Bộ trưởng bộ ngoại giao trảm đinh tiệt thiết nói: "Phải đảm bảo hắn tham dự."
Cục trưởng cục tình báo do dự, "Khi tất yếu, ba khu tình báo Do, Re, Mi có thể hiệp trợ."
Đại tướng không quân nói: "Không quân tùy thời đợi lệnh."
Bộ trưởng bộ quốc phòng: ". . ." Bất cứ vấn đề gì vào đến phòng họp quân sự, phương thức giải quyết sẽ đơn giản trở thành bạo lực.
Đại đế gõ ngón tay lên bàn họp, "Hưởng tuần trăng mật trước."
"Khi ta trở lại, ta hy vọng. . ."
Ánh mắt đại đế thâm trầm khiến bộ trưởng bộ quốc phòng cùng đại tướng không quân bị áp lực gấp bội, "Các ngươi đã nghiên cứu ra một kế hoạch dùng ba giờ hoàn toàn chiếm lấy tinh cầu Ultra."
================================
Mở hội nghị quân sự hơn hai giờ, lại chỉ xác định phương án hưởng tuần trăng mật, điều này làm cho tâm tình đại đế có chút vi diệu. Càng vi diệu chính là, hắn mở cửa phòng ngủ liền thấy thê tử mới cưới lộ nửa thân mình ngoài cửa sổ, cố gắng duỗi mũi chân chạm tới gờ điêu khắc ngoài tường.
"Ngươi đang làm gì?" Đại đế bình tĩnh hỏi.
U Lam thuận miệng đáp: "Chạy trốn."
"Trượng phu ngươi đồng ý sao?"
"Hắn đồng ý đã không gọi là chạy trốn." U Lam hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: "Ngươi đã trở lại?"
Đại đế đối với biểu tình gặp quỷ của hắn hết sức bất mãn, "Ngươi hy vọng ta giờ phút này đang trên đường tới tinh cầu Ultra?"
U Lam sâu kín nhìn hắn, "Ta có thể gọi điện thoại cho tổng thống cùng tướng quân không?"
"Mật báo vô dụng." Đại đế không chút lưu tình phá tan hy vọng của hắn.
U Lam nói: "Không, ta chỉ muốn nói cho bọn hắn biết phi thuyền người lái có lợi."
"Các ngươi không có huấn luyện không quân sao?"
U Lam mờ mịt nói: "Có sao?"
Đại đế kinh ngạc nói: "Phi thuyền tinh cầu Ultra trước đây lái như thế nào?"
U Lam nói: "Năm trăm năm qua ta là người đầu tiên."
". . ."
". . ." Đại đế quyết định buông tha việc tìm hiểu cái quốc gia thần kỳ này, "Ngươi tính treo ở đó tới khi nào?"
U Lam thành thực nói: "Này quyết định bởi ngươi tính khi nào bắt ta lại."
Đại đế mặt trầm như nước, "Đi xuống."
U Lam từ trên ban công nhảy xuống.
Đại đế: ". . ."
Khi U Lam nhảy xuống được thị vệ dẫn tới hoàn hảo không tổn hao gì, đại đế cảm thấy bản thân hẳn là may mắn có thê tử là U Lam mà không phải cái gì Lục Lục tiểu thư, ít nhất sức sống của U Lam thực ngoan cường.
Đại đế nói: "Đêm nay hảo hảo ngủ."
U Lam mê mang nhìn hắn.
"Ngày mai hưởng tuần trăng mật."
". . ."
Đại đế thay áo ngủ, trực tiếp nằm xuống.
U Lam do dự trong chốc lát, từ trong phòng để đồ lấy ra đệm cùng chăn dự phòng trải trên mặt đất, cuộn tròn người ngủ.
Đại đế chậm rãi mở to mắt, khóe mắt ngắm một khối tròn vo trên mặt đất, khóe miệng không vui nhếch lên.
"Đại đế."
Đang lúc đại đế tính toán tiến vào mộng đẹp, khối trên mặt đất cất lên tiếng gọi thăm dò.
Đại đế quyết định không để ý tới hắn.
"Đại đế? Ngài đã ngủ chưa?" Âm lượng U Lam hơi tăng lên.
Đại đế tiếp tục giả bộ ngủ.
"Đại đế!"
"Đại đế."
"Đại đế. . ."
Thanh âm quấy rầy không chịu ngừng lại.
Đại đế không thể nhịn được nữa : "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
U Lam trầm mặc một lát nói: "Tinh cầu Ultra, ngài có phải đã hạ lệnh. . ."
"Hiện giờ thì chưa." Đại đế khẩu khí không tốt.
U Lam nói: "Vậy sau này thì sao?"
". . . Xem biểu hiện của ngươi."
"Biểu hiện như thế nào mới tính là tốt?"
Đại đế âm u dày đặc nói: "Ít nhất quấy rầy giấc ngủ tuyệt đối không tính."
Một khối trên mặt đất nhất thời không tiếng động.
Đang lúc đại đế lần thứ hai chuẩn bị ngủ, thanh âm kia lại nhẹ nhàng vang lên, "Hát ru có tính không?"
". . ."
Trả lời U Lam chính là một cái gối đầu mang giận mà đến!
================================
Giằng co đến nửa đêm, U Lam thân tâm đều mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ cũng không tệ lắm, tỉnh lại mới phát hiện mình thụ động bị chuyển đến phòng nghỉ phi thuyền.
Đại đế ngồi ở bên cửa sổ đọc văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trước khi đánh răng không được nói."
U Lam ngậm chặt miệng.
"Ra ngoài rẽ trái là buồng rửa mặt."
U Lam ngoan ngoãn đi ra, sau đó. . .
Một đi không trở lại.
Đại đế vừa làm việc vừa chờ thê tử trở về cùng dùng bữa sáng bụng khống chế không được vang lên ba hồi lời phê trên văn kiện ngày càng nghiêm khắc, nét chữ cứng cáp. Đến hồi thứ tư, hắn buông văn kiện đi ra ngoài.
U Lam ngồi trong phòng điều khiển, tò mò nhìn hạm trưởng chỉ huy phi thuyền.
Hạm trưởng nội tâm thực phức tạp: hoàng hậu là tới thị sát hắn có làm biếng hay không sao?
Tuy rằng hắn đã chuyển tự động lái thành tay động lái, nhưng có dẫn đường, cho dù tay động cũng không có gì làm.
Có lẽ hắn hẳn nên mở đèn, ít nhất nhìn qua giống đang làm gì đó.
Hoàng hậu còn chưa đi? Đúng là không hài lòng với biểu hiện của hắn sao?
. . .
Tắt đèn đi thôi.
Khi đại đế vào cửa, liền thấy thê tử của mình đang "ánh mắt hàm tình" nhìn hạm trưởng. Vẻ mặt hạm trưởng ửng hồng, có chút bất an.
"Ngươi ở trong này làm cái gì?" Đại đế kìm không được lửa giận.
U Lam vẻ mặt chột dạ như bị nắm thóp, "Tản bộ."
Đại đế tức giận: "Ngươi chột dạ cái gì?"
U Lam khiếp sợ: "Ngươi đã nhìn ra?" Hắn muốn học tập tiến bộ khoa học kỹ thuật của tinh cầu Kanmuan, sẽ trở thành gián điệp bị bắt lại sao?
Đại đế phẫn nộ: "Ngươi cư nhiên dám thừa nhận?"
U Lam giật mình: "Có thể không thừa nhận sao?"
"Báo cáo." Hạm trưởng rụt rè chen vào.
Hai người đồng thời nhìn về phía hắn.
Đối mặt với lãnh khí cường lực của đại đế, mồ hôi vừa toát ra trên trán hạm trưởng liền ngưng kết thành băng, run rẩy phát hiểu."Báo cáo đại đế, còn mười phút nữa sẽ đến cảng Nhà Kerry Nhàn Tản của tinh cầu Không Sợ Sứ."
Đại đế nghi hoặc nói: "Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ không phải là Thì Thái Quá sao? Kerry Nhàn Tản là ai?"
Hạm trưởng nói: "Nhà Kerry Nhàn Tản. . . Là tên cảng."
Đại đế lẩm bẩm: "Biết tinh cầu bọn họ là Không Sợ Sứ, ta không nên ôm kỳ vọng với trình độ của họ."
Hạm trưởng: ". . ." Trọng điểm không phải là đã. . . Không, sắp đến cảng sao?
"Báo cho Thì Thái Quá ta sắp đến. Để phòng bếp chuẩn bị một cái hamburger."
Đại đế nhìn U Lam đang cẩn thận quan sát mình, sửa lại, "Hai cái."
================================
Tinh cầu Không Sợ Sứ là một tinh cầu xinh đẹp chim ca rộn ràng muôn hoa khoe sắc.
Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ là một lão nhân anh tuấn tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng đại đế một chút cũng không thích lão. Hắn vẫn luôn hoài nghi nước hoa trên người lão đầu này là độc khí nào đó có thể dùng mùi hương ăn mòn mũi, mặc dù bộ trưởng bộ ngoại giao dựa trên tình hữu nghị giữa hai tinh cầu không chỉ một lần giải thích qua đó là nước hoa nổi danh nhất tinh cầu Không Sợ Sứ —— chỉ là Thì Thái Quá hoàng đế thích mỗi lần dùng một chai, còn là chai lớn 250ml.
Thì Thái Quá ngược lại thực thích đại đế. Hắn thủy chung cho rằng, phóng nhãn khắp vũ trụ, có thể xưng là suất ca hoàng đế chỉ có hai người đại đế cùng mình. Cái nhận thức này từng khiến đại đế cố nén xúc động một cước đá bay hắn, vẫn như trước bày tỏ thiện ý đáng quý xuất khẩu một hạt gạo. Nhưng không lâu sau đại đế nhận được tin tức, Thì Thái Quá từ khi sinh ra đến bây giờ tổng cộng gặp được ba hoàng đế ——
Bản thân hắn, phụ thân. . . Cùng đại đế.
Lại về sau, đại đế căn cứ nhận thức "Ai hay một chén cơm, mỗi một hạt đều là khó nhọc", tinh thần "Gian khổ tiết kiệm", suy nghĩ "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài", thu "gạo" trở về.
Bị đại đế lạnh nhạt Thì Thái Quá một mình trốn ở hoàng cung khổ sở thật lâu, mãi vẫn không tìm được cơ hội tiếp cận đại đế, ngay cả đề nghị đem đại nữ nhi xinh đẹp gả cho đối phương cũng bị vô tình cự tuyệt, cho tới khi truyền đến tin tức đại đế kết hôn.
Hắn cho rằng đây là cơ hội tốt để hàn gắn lại tình hữu nghị giữa hai người, lập tức gửi lời mời chiêu đãi đại đế cùng hoàng hậu miễn phí hưởng tuần trăng mật. Hắn những tưởng đây là một chiến dịch gian khổ kéo dài, có lẽ hành trình tuần trăng mật sẽ biến thành lễ mừng đám cưới vàng, đám cưới bạc, đám cưới kim cương, nhưng không nghĩ tới, đại đế thế mà đã đồng ý.
Người dân tinh cầu Không Sợ Sứ kích động.
Bọn họ khẩn trương bẩm báo, không khí giống như ăn tết.
Bởi vậy khi đại đế cùng U Lam ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn một biển ánh mắt không thấy bờ.
. . .
Thì Thái Quá bước ra từ đám người, tay cầm hoa tươi, "Hoan nghênh đến với tinh cầu Không Sợ Sứ, Sawers đại đế!"
Đại đế mặt không đổi sắc lấy khẩu trang, một cái đưa U Lam, một cái cho mình.
Thì Thái Quá vọt tới trước mặt, kinh sợ, "Đại đế bị cảm sao?"
Đại đế đeo khẩu trang, hàm hồ nói: "Phòng lây bệnh."
Thì Thái Quá đưa hoa tươi qua, "Hoan nghênh đại đế đến Không Sợ Sứ."
Hoa tươi rõ ràng tràn ngập một mùi không thuộc về hoa tươi.
Đại đế cách khẩu trang vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc.
U Lam đột nhiên vươn hai tay vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn."
Thì Thái Quá quay đầu đánh giá hắn.
Phản ứng đầu tiên: đây là lão bà của đại đế.
Phản ứng thứ hai: cũng là tình địch của nữ nhi.
Phản ứng thứ ba: tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vóc dáng cao gầy, khung xương lớn.
Phản ứng thứ tư: ngực nhìn qua thực mềm mại.
Đại đế không dấu vết chặn lại ánh mắt "khát khao" của đối phương, kéo U Lam đi, "Phòng nghỉ ở chỗ nào?"
Thì Thái Quá chạy theo sau, "Cứ đi thẳng về phía trước, rẽ phải ở lối thứ nhất. . . Tiếp tục đi thẳng về phía trước một ngàn thước. . ."
"Đi?" Đại đế dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn.
Thì Thái Quá vội vàng phủ nhận: "Chạy, là chạy."
Ngay trước khi lửa giận của đại đế thực sự bùng phát, Thì Thái Quá giải thích thêm: "Ta chuẩn bị xe."
Dựa theo yêu cầu của đại đế, trên xe đều là người một nhà —— ngồi ở chỗ lái xe chính là hạm trưởng, chỗ ghế phụ là hạm phó, đại đế cùng U Lam ngồi ở phía sau.
Vừa lên xe, đại đế đem hoa ném cho hạm phó, đóng cửa sổ giữa chỗ người lái và ghế sau, bật hệ thống lọc không khí.
U Lam thấy hắn như lâm đại địch, cũng khẩn trương theo, "Có độc sao?"
Đại đế cầm lấy khẩu trang, "So với có độc còn gay go hơn."
U Lam không giải thích được.
Đại đế hỏi: "Vì sao lại nhận hoa?"
U Lam nói: "Ngươi không phải không lấy sao?"
Đại đế: ". . ." Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tại một khắc U Lam nhận hoa, nội tâm mình quả thực có chút cảm động nho nhỏ!
U Lam không thoải mái kéo kéo quần áo.
"Đừng nhúc nhích." Đại đế mặt không đổi sắc cởi nút áo sơ mi của U Lam, cho tay vào trong y phục.
Xúc cảm lành lạnh khiến U Lam nháy mắt thân thể cứng đờ, nghe lời một cử động nhỏ cũng không dám. Đại đế đem hai cái hamburger nhét trước ngực hắn lấy ra, đưa một cái cho hắn, "Ừ, không lạnh. Ăn nhanh đi."
U Lam: ". . ."
Làng du lịch Giáo Này • Không Sợ Sứ cách cảng Nhà Kerry Nhàn Tản không xa. Nửa giờ sau đến nơi, cửa làng du lịch tụ tập rất nhiều dân chúng vây xem. Đại đế cùng U Lam vừa tới có thể nghe được tiếng hoan hô thật lớn.
Đây là mị lực cá nhân. Đại đế vừa định mỉm cười đáp lại nhiệt tình của dân chúng, chợt nghe đám người cuồng hô: "Hắc, suất ca! Cười một cái!"
"Suất ca, nhìn bên này!"
. . .
Đại đế dưới sự bảo hộ của thị vệ, nghiêm mặt vọt vào biệt thự đã chuẩn bị tốt.
Vừa vào cửa, đại đế thiếu chút ngất xỉu.
Thì Thái Quá vui vẻ chào đón: "Đại đế!"
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này? !" Đại đế lui về phía sau nửa bước, nhanh chóng đeo khẩu trang.
Thì Thái Quá nói: "Ta đi đường tắt tới nghênh đón ngươi."
"Cảm ơn, ta muốn nghỉ ngơi." Đại đế không hề khách khí hạ lệnh trục khách.
Thì Thái Quá cẩn thận dè dặt đưa thiệp mời, "Đêm nay có yến hội. . ."
"Không đi."
"Có rất nhiều mỹ thực của tinh cầu Không Sợ Sứ. . ."
"Không có hứng thú."
"Rất nhiều người ngưỡng mộ đại đế. . ."
"Không thiếu."
"Rất nhiều siêu sao tinh cầu Không Sợ Sứ. . ." Thì Thái Quá đã quen bị ngắt lời tự động dừng lại, sau đó kinh ngạc phát hiện đại đế thế nhưng không phản bác, "Rất nhiều rất nhiều siêu sao!" Không đủ liền phái quân đội đi "thỉnh".
"Vợ chồng trưởng công chúa có đến không?"
"Sẽ!" Thì Thái Quá hoàn toàn không biết đại nữ nhi cùng con rể cả ở đâu trảm đinh tiệt thiết hứa hẹn.
Đại đế vừa lòng, "Được rồi."
Thì Thái quá đi rồi, đại đế phát hiện hoàng hậu đang rối rắm nhìn mình.
"Ngươi phải tham gia." Đại đế trước khi U Lam mở miệng liền phá đường lui của hắn.
U Lam do dự nói: "Nam trang hay là nữ trang?" Hiện tại hắn mặc chính là đồng phục nghề, áo sơmi cổ lá sen, quần dài, có phần nữ tính lại không mất đi anh khí, nam nữ đều có thể mặc, nhưng yến hội tất nhiên phải mặc lễ phục. . .
Đại đế trừng hắn.
Nếu như không có chuyện lừa gạt cùng giấu diếm trước đó, hắn căn bản không cần phiền não loại chuyện này!
U Lam cúi đầu.
Hồi lâu, đại đế nói: "Nơi này giá cả không phải rất tiện nghi sao?"
U Lam không rõ những lời này có liên quan gì đến vấn đề trước mắt.
"Chúng ta đi đi dạo phố."
================================
Đại đế đi dạo phố là đại sự.
Đài truyền hình hoàng gia tinh cầu Không Sợ Sứ trước tiên thông báo cả nước, cũng tiết lộ kỹ càng tỉ mỉ thời gian cùng địa điểm.
Khi đại đế cùng U Lam đến phố mua sắm nổi tiếng của tinh cầu Không Sợ Sứ, đường phố nơi nơi tràn ngập những cái đầu với hai đạo tinh quang lấp lánh, tiếng hoan hô dậy sóng hết đợt này đến đợt khác.
Đoàn thị vệ cao to dũng mãnh của đại đế giữa đường phố đầy người, hiển nhiên phá lệ mảnh mai.
. . .
Đại đế lãnh tĩnh nói: "Nói cho Thì Thái Quá, ta muốn một nơi mua sắm an tĩnh."
Ba phút đồng hồ sau, đại đế được nghênh đón đến khu mua sắm VIP.
Bên tai thanh tịnh đại đế dương dương tự đắc dựa vào sô pha, đong đưa ngón tay trước mặt U Lam, "Thử quần áo. . . Chỉ cần có thể mặc, đều thử một lần. A, bắt đầu từ thời trang trẻ em đi."
U Lam: ". . ."
Với nam nhân mà nói, xương cốt U Lam coi như tinh tế, nhưng thời trang trẻ em cũng không tìm được y phục thích hợp với hắn. Bộ đầu tiên hắn thử là lễ phục kiểu nữ —— váy đuôi cá màu tím sậm nạm trân châu bó sát người mặc lên người hắn giống như một mỹ nhân ngư cao quý lại thần bí.
Ánh mắt đại đế quét từ dưới lên trên một lần bất động thanh sắc nói: "Bộ tiếp theo."
. . . Váy ngắn ôm chân phô bày cặp chân dài của U Lam, khiến hắn trông vừa cao quý lại thanh lịch.
Đại đế từ chối cho ý kiến: "Bộ tiếp theo."
. . .
U Lam có một đôi chân dài trắng nõn tinh tế thẳng tắp làm đại đa số nữ tính cực kỳ hâm mộ, lông tơ cũng không rõ ràng, lễ phục váy ngắn hoàn toàn làm nổi bật ưu điểm này.
Đại đế uống một hớp nước nói: "Đổi một bộ có quần, ừm. . . Trang phục cưỡi ngựa."
. . .
Trang phục cưỡi ngựa ôm sát đường nét cơ thể U Lam, vai rộng chân dài duy nhất tiếc nuối là ngực quá nhỏ thắt lưng quá thô.
Nhưng đại đế thực vừa lòng, "Cứ như vậy."
Người bán hàng tiếc nuối nhìn vùng ngực bằng phẳng của U Lam, đề nghị: "Có lẽ, hoàng hậu có thể thử áo chẽn."
Đại đế nhãn tình sáng lên, "Thử."
Hai mươi phút sau, U Lam hoàng hậu trước đột sau kiều (ngực tấn công mông phòng thủ á :">) eo thon nhỏ ra lò!
Đại đế hài lòng, vung tay lên nói: "Tất cả những thứ vừa thử đều mua."
================================
Quốc dân ủng hộ hoàng đế tinh cầu khác hơn hoàng đế nhà mình là một việc kỳ quái lại nguy hiểm. Nhưng nếu chuyện này phát sinh tại tinh cầu Không Sợ Sứ, thì một chút cũng không lạ, bởi vì bản thân hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ chính là một fan lớn của hoàng đế tinh cầu kia.
Khi Sawers đại đế xuất hiện tại yến hội vả lại còn nhận được tiếng hoan hô lớn hơn Thì Thái Quá, tất cả mọi người cảm thấy thực đương nhiên.
Bao gồm cả đại đế cùng bản thân Thì Thái Quá.
Thì Thái Quá nhiệt tình xông lên, nói với đại đế: "Nhanh như vậy lại gặp được ngài, thật sự là quá hạnh phúc!"
Đại đế bụm mũi nói: "Lần sau chúng ta có thể gặp mặt qua video."
Thì Thái Quá kinh hỉ nói: "Ngài nguyện ý thêm ta làm bạn tốt trên OO?"
Đại đế nói: "Có một phần gọi là 'Cái khác' ."
Thì Thái Quá nói: "Bên trong có ai?"
"Ngươi."
Thì Thái Quá cảm động nói: "Này thật sự là đãi ngộ tốt nhất ta có thể tưởng tượng."
Đại đế: ". . ."
Thì Thái Quá nhìn về phía U Lam, ánh mắt nhất thời sáng lên, "Hoàng hậu thật sự là hoàng hậu giống nam nhân nhất ta từng thấy."
". . ."
U Lam nghĩ: không xong, bị vạch trần. Đại đế sẽ thẹn quá thành giận sao?
Đại đế nghĩ: đáng ra phải nghe ý kiến người bán hàng, để hắn mặc lót ngực cup D.
"Thật sự là quá tuyệt vời!" Thì Thái Quá không phát hiện hai người không được tự nhiên, tiếp tục nói, "Ta trước vẫn luôn vì đại đế cự tuyệt Rose mà canh cánh trong lòng, nhưng sau khi thấy U Lam hoàng hậu, ta mới hiểu được cái gì gọi là tương xứng. Trừ bỏ U Lam hoàng hậu, ta thật sự nghĩ không ra còn ai có thể xứng đôi cùng đại đế."
Đại đế: ". . ." Đây là báo ứng cự tuyệt lấy nữ nhi của hắn sao?
Thì Thái Quá không phát hiện sắc mặt đại đế ngày càng âm trầm, niềm nở hô hoán Rose công chúa và trượng phu, "Rose, Owen, mau đến xem đại đế!"
Đại đế: ". . ." Phải triệu tập quân đội tấn công. . .
Rose cùng Owen bị gọi về, tay trong tay vui vẻ đi đến.
Rose nhìn đại đế, lại nhìn U Lam, khẩn trương che mặt nói: "A, trời ạ! Đại đế ngài lựa chọn thật sự là rất sáng suốt! U Lam hoàng hậu thật sự là người thích hợp nhất với ngài, vô luận là chiều cao, hình thể, hay là dung mạo, khí chất. . ."
Owen thâm tình nhìn thê tử, "Đúng vậy. Ngươi nhỏ xinh như vậy, một chút cũng không thích hợp phong cách tục tằng của đại đế."
Đại đế khóe miệng run run. Bản đại đế đi chính là con đường bá chủ cao quý! Nói thô một chút khốc suất cuồng bá (lạnh lùng đẹp trai ngông cuồng bá đạo *=)))))))))*) cũng có thể. Tục tằng là đi loạn ở đâu vào?
Nhưng những người khác căn bản không phát hiện đại đế nội tâm rối rắm, sôi nổi phụ họa.
"Đại đế cùng hoàng hậu thật sự là chàng mới hợp nàng a."
"Nhìn qua rất mỹ mãn."
"Nhìn mông hoàng hậu đẫy đà, nhất định sinh tốt."
"Đại đế nhất định thực hạnh phúc đi!"
"Là tuần trăng mật a."
Đại đế, U Lam: ". . ."
"Nhìn đại đế cùng hoàng hậu tương thân tương ái, làm ta nghĩ đến thời điểm ta cùng Rose vừa mới kết hôn, nhịn không được muốn hát vang một khúc." Owen hắng giọng môt cái, ngửa mặt, chậm rãi mở miệng: "Aha a a a! Aha a a! Aha a. . ."
. . .
Đại đế cùng U Lam bụng đói kêu vang trở lại làng du lịch.
Đêm đó, đại đế mở hội nghị video đường dài.
Bộ trưởng bộ quốc phòng nói: "Về kế hoạch đánh hạ tinh cầu Ultra trong ba giờ. . ."
Đại đế nói: "Đổi thành tấn công tinh cầu Không Sợ Sứ."
". . ." Đầu kia video một mảnh an tĩnh.
Đại đế lạnh mặt hỏi: "Khó khăn?"
Đại tướng không quân nói: "Có thể thay nguyên danh từ trong kế hoạch không?"
Đại đế nói: "Có thể thay đại tướng không?"
". . ." Đại tướng không quân cúi người, "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Thừa dịp đại tướng chạy đi mở hội nghị quân sự nhỏ, bộ trưởng bộ quốc phòng hạ giọng nói: "Mark vương tử đang theo đuổi Lâm Đạt đại tướng."
Đại đế nói: "Tinh cầu Kanmuan ngoài con gấu kia, còn có ai tên Lâm Đạt?"
Bộ trưởng bộ quốc phòng nói: "Không có."
"Cho nên nói, đệ đệ của ta có khả năng chết vào hùng trảo?" Đại đế sờ môi dưới, lộ ra nụ cười âm hiểm "Thực khiến người chờ mong a. Ta lập tức quay lại."
Bộ trưởng bộ quốc phòng kinh sợ, "Đại đế yên tâm, hết thảy đều tại trong lòng bàn tay. Ngài cùng hoàng hậu có thể an tâm hưởng tuần trăng mật."
An tâm?
Nghĩ đến hoàn cảnh nghỉ ngơi tồi tệ của tinh cầu Không Sợ Sứ, đại đế cũng rất phiền muộn.
Hắn trảm đinh tiệt thiết nói: "Ta muốn lập tức trở về Kanmuan!"
Bộ trưởng bộ quốc phòng lệ nóng doanh tròng: đại đế thật sự là quá tận tâm. Hắn lấy làm vinh hạnh vì đại đế!
"Trở về tiếp tục hưởng tuần trăng mật."
". . ."
================================
Ngày kế.
Đại đế ngay cả chào từ biệt cũng giản lược, trực tiếp tọa phi thuyền chạy lấy người.
Khi Thì Thái Quá nhận được tin, đại đế đã ở ngoài xa ngàn dặm.
Thì Thái Quá nối được đường dây, thương tâm nói với đại đế trên màn hình: "Là chỗ chúng ta chiêu đãi không tốt sao?"
Không cần ngửi thứ mùi đáng ghét làm tâm tình đại đế biến tốt, sắc mặt khó được hoà nhã, "A, đúng vậy."
"Chỗ nào chiêu đãi không tốt, ta có thể sửa!"
Đại đế nêu ý kiến với hắn một giờ.
Thì Thái Quá xấu hổ ôm sổ ghi chép rời đi.
Tắt máy truyền tin, U Lam tò mò hỏi: "Sẽ không tạo thành hai tinh cầu trở mặt chứ?"
"Vậy không thể tốt hơn." Làm hoàng đế tinh cầu mạnh về quân sự, đại đế vẻ mặt chờ mong, "Ta đang muốn cải tạo tinh cầu này. . . Trước phá huỷ nhà máy nước hoa, sau lại phá huỷ phố mua sắm."
"Còn tinh cầu Ultra?" U Lam thật cẩn thận hỏi.
Đại đế nhướng mày nói: "Biểu hiện tốt của ngươi đâu?"
U Lam nghĩ nghĩ nói: "Ta biết lái phi thuyền."
"Ta có hạm trưởng."
"Ta biết sửa phi thuyền."
"Nó không hỏng!"
". . ."
Đại đế nhìn U Lam trầm tư cảm thấy bực mình, "Ăn cơm!"
Phi thuyền đang bay đột nhiên tăng tốc về phía trước, không bao lâu, lại trái phải, phải trái kịch liệt đung đưa.
"Chuyện gì xảy ra?"
Đại đế một thân bị hắt rượu đỏ xuất hiện trên màn hình.
Hạm trưởng mồ hôi chảy ròng ròng nói: "Báo cáo đại đế, chúng ta bị phi thuyền không rõ thân phận dùng phương thức tự sát công kích, hai tàu hộ tống bị đâm cháy."
Đại đế mặt không đổi sắc nói: "Toàn lực nghênh chiến."
"Rõ."
Một lát sau.
Đại đế cảm giác phi thuyền dần dần vững vàng, nhướng mày nói: "Giải quyết?"
Hạm trưởng lắp bắp nói: "Giải quyết một nửa."
Đại đế nheo lại mắt, "Kẻ thù vẫn còn một nửa?"
Hạm trưởng vẻ mặt cầu xin: "Không phải, là ngừng công kích. Nhưng tàu hộ tống toàn quân bị diệt. Phi thuyền chúng ta cũng bị đánh phải, đang kiểm tra tổn thất."
Đại đế bỗng đứng lên, xé rách quần áo.
U Lam ngồi đối diện ăn thịt bò ngơ ngác nhìn cơ ngực đại đế: ". . ."
Đại đế cầm lấy khăn ăn lau vết rượu trước ngực, trầm giọng nói: "Giúp ta thay quần áo."
"Vâng." U Lam vừa đứng dậy vừa nhanh chóng nhét nửa miếng thịt bò còn lại vào miệng, cố gắng nhấm nuốt. . .
Đại đế: ". . ."
Đại đế cùng U Lam vào phòng điều khiển, liền nhìn thấy hạm trưởng cùng phó hạm trưởng mang theo một đám kỹ thuật viên sắc mặt ngưng trọng mà họp.
"Báo cáo đại đế." Hạm trưởng thẳng tắp đứng lên, vẻ mặt bi tráng, "Hộp trữ nhiên liệu bị hủy, hộp trữ nhiên liệu dự bị cũng bị hủy. Số nhiên liệu còn lại vận chuyển trong ống dẫn chỉ có thể duy trì đi một giờ hoặc cung cấp không khí cùng trọng lực một tuần."
Đại đế cau mày nói: "Liên hệ tổng bộ không quân tinh cầu."
"Chúng ta đang bị kẹt ở vùng ánh sáng không có tín hiệu vệ tinh. Cho dù dùng hết nhiên liệu, trong vòng một giờ cũng vô pháp tiến vào khu vực có thể thu được tín hiệu."
Đại đế nói: "Phương án giải quyết."
Phòng điều khiển toàn bộ trầm mặc.
Đại đế mặt đen như than.
"Xin hỏi, có thể cho ta xem phi thuyền không?" U Lam bất hạnh tìm không thấy cơ hội biểu hiện nhãn tình sáng lên.
Những người khác đồng thời nhìn về phía hắn.
Làm hoàng hậu, U Lam có thể nhận được sự sùng kính của họ, nhưng làm kỹ thuật viên. . . Tinh cầu Ultra cầu cũng như tên. Bọn họ một chút cũng không cho rằng người tinh cầu Ultra lấy lười nhác cùng lạc hậu mà nổi tiếng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết gì. Mặc dù như thế, dưới áp suất thấp của đại đế đe dọa, kỹ thuật viên vẫn giao ra bản kết cấu.
U Lam nhìn sơ đồ cấu tạo, đột nhiên chỉ vào một khối vuông nhỏ bên cạnh hộp trữ nhiên liệu dự bị, hỏi: "Đây là cái gì?"
Một kỹ thuật viên trong đó nói: "Ban đầu chế tạo phi thuyền, thợ thiết kế từng đề nghị dùng dầu hoả làm nhiên liệu dự bị, đây vốn là hộp trữ nhiên liệu dự bị. Nhưng trước khi hoàn thành lại thay thế bằng hộp dự bị hiện tại. Chính là bán thành phẩm."
U Lam nhãn tình sáng lên: "Dầu hoả bỏ thêm chưa?"
Hạm trưởng mở bảng điều khiển, kiểm tra hộp dự bị số 2 chưa từng dùng đến, "Đầy."
Mặc kệ kỹ thuật viên tinh cầu Kanmuan trước ôm cái nhìn thế nào đối với U Lam, giờ này khắc này đều tràn ngập khẩn thiết chờ mong —— không ai hy vọng mình ở một góc vũ trụ không biết tên yên lặng mà chết.
U Lam nhìn ống dẫn bị đứt, chân mày hơi nhíu lại, "Trên phi thuyền có ống dẫn thay thế không?"
Kỹ thuật viên xấu hổ nói: "Có, nhưng cũng đã bị cháy."
U Lam thần sắc như thường. Với người tinh cầu Ultra mà nói, cảm giác thất vọng là tuyệt đối không tồn tại."Để ta xem trên thuyền có ống dẫn nào có thể tháo ra."
. . .
Hạm trưởng run giọng: "Tháo ra?"
Kỹ thuật viên mạnh mẽ phản đối, "Trên phi thuyền mỗi một ống dẫn đều có tác dụng của nó! Tùy ý tháo dỡ sẽ tạo thành tai hoạ ngầm."
Các khác phụ họa.
U Lam chỉ vào một ống dẫn cong cong trên sơ đồ, "Ống dẫn này có ích lợi gì?"
". . ." Nhóm kỹ thuật viên kinh ngạc "囧" giống như nó là hài cốt người ngoài hành tinh.
Phó hạm trưởng chậm rãi mở miệng: "Theo ta được biết, đây là phong cách kí tên của Antonio. Hắn là người thiết kế phi thuyền."
Nhóm kỹ thuật viên mờ mịt nhìn hắn.
Hạm trưởng hít một ngụm khí, "Cái vị họa sĩ nổi tiếng trừu tượng kia?"
Đại đế khẩu khí âm trầm, "Ý ngươi là nói, an toàn xuất hành của ta được một hoạ sĩ trừu tượng đảm bảo?"
Phó hạm trưởng hàm súc nói: "Vài năm nay văn nghệ sĩ sống không tốt lắm, thiết kế là hắn tự học."
Đại đế nhìn chằm chằm bản vẽ "囧", "Hơn nữa còn tự thành một phái."
"Hoàng hậu, ngài muốn làm gì?" Hạm trưởng kinh ngạc nhìn U Lam dùng búa cạy mở tấm thép, dũng cảm đi vào.
U Lam vào đến bên trong, dùng kìm cắt đứt dây thép buộc ống dẫn, chuyển ống dẫn từ bên trong ra, "Thay vào ống dẫn trên kia, chúng ta dùng dầu hoả thử xem."
Mười ba ngày, xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như lo liệu một lễ truy điệu vội vàng.
Ví dụ như chọn ra thủ lĩnh lâm thời.
Ví dụ như chuẩn bị nghi thức tiếp nhận chức vụ long trọng.
Nhưng hết thảy đều tại lúc phi thuyền ngự dụng của đại đế biến mất gần nửa tháng phát đến tin "bình an", hôi phi yên diệt. Cao tầng tinh cầu Kanmuan bị áp lực hồi lâu vọt tới cảng đầu tiên nghênh đón đại đế được tàu mới cử đến hộ tống trở về.
Cửa phi thuyền ngự dụng vừa mở ra, bộ trưởng bộ quốc phòng lập tức cáo trạng, "Mark vương tử hạ lệnh phong tỏa toàn bộ cảng tinh cầu Kanmuan, không cho phép chúng ta phái hạm đội cùng phi thuyền tìm kiếm nơi đại đế rơi xuống."
Bộ trưởng bộ tài vụ bổ đao: "Cục trưởng cục cảnh sát cùng Lâm Đạt đại tướng đều là đồng lõa của hắn."
Cục trưởng cục tình báo bỏ đá xuống giếng, "Chứng cớ cho thấy, bọn họ chính là thủ phạm ám sát đại đế. Bọn họ đang lưu vong, ta đã hạ lệnh lùng bắt."
"Câm miệng." Đại đế ôm U Lam đang ngủ khì khì từ phi thuyền đi xuống, "Đánh thức hoàng hậu, các ngươi liền ngồi ngục giam cùng Mark!"
. . .
Nửa phút sau, radio cảng nhẹ nhàng hô hào: "An tĩnh, an tĩnh, an tĩnh. . ."
Đại đế ôm U Lam trở lại phòng ngủ, chứng cứ Mark vương tử cùng Lâm Đạt đại tướng phái người ám sát đại đế và khống chế cao tầng tinh cầu Kanmuan đã được đưa đến giường hắn.
U Lam buổi chiều tỉnh lại, mở to mắt liền thấy đại đế ngồi bên cạnh, một bên mặt không đổi sắc mở văn kiện, một bên nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mình.
"Đại đế?" Hắn cuống quít đứng lên, định xuống giường.
Đại đế không vui cau mày nói: "Đi đâu?"
U Lam nói: "Ta hẳn là ngủ trên mặt đất."
"Ai nói hoàng hậu của ta phải ngủ trên mặt đất?"
U Lam ngẩn ra, tay bị đại đế bắt lấy, tha trở lại giường.
Đại đế khép văn kiện, "Về sau liền ngủ ở đây."
"Nhưng mà. . ."
"Có lẽ Thì Thái Quá cùng Rose công chúa nói không sai." Đại đế nghĩ đến bộ dáng U Lam nghiêm túc sửa chữa phi thuyền, trong lòng tràn ngập nhu tình, "Lần lữ hành này, ngươi làm không tồi." Bọn họ có thể an toàn trở về, hoàn toàn là công của U Lam. Vận khí của hắn không tồi, cưới một thê tử giỏi giang.
U Lam mong đợi hỏi thăm: "Như vậy tinh cầu Ultra. . ."
Đại đế bất mãn cau mày nói: "Làm hoàng hậu tinh cầu Kanmuan, ngươi càng phải chú ý tinh cầu của mình hơn."
U Lam lo lắng vò đầu.
"Quan hệ với tinh cầu Ultra, quyết định bởi thái độ làm việc của hoàng hậu với tinh cầu Kanmuan."
U Lam đột nhiên ngẩng đầu, "Ta nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện."
Đại đế vừa lòng gật đầu.
Tính toán nghiêm túc làm việc U Lam cố gắng trộm nhìn văn kiện trong tay đại đế.
Đại đế phối hợp nghiêng văn kiện về phía hắn.
U Lam sau khi thấy rõ nội dung liền chấn động, "Đây là. . ."
"Phải. Là Mark." Mark muốn soán vị không phải ngày một ngày hai, đại đế một chút cũng không kỳ quái. Cho nên mới ngăn cản hắn kết thân với tinh cầu Ultra, hiện tại ngẫm lại, khi đó bản thân thật sự là rất sáng suốt!
U Lam đồng tình nhìn đại đế. Thật không hổ là đại đế tinh cầu Kanmuan, cho dù bị thân đệ đệ phản bội, cũng phải cố nén đau xót, ra vẻ không hề gì.
Đại đế vui vẻ nói: "Cuối cùng đợi được hắn ra tay, có thể danh chính ngôn thuận bắt hắn lại!"
U Lam: ". . ."
Cục trưởng cục tình báo gõ cửa.
U Lam thức thời xuống giường mở cửa, trên giường đại đế cau mày nói: "Ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng."
Cục trưởng cục tình báo xấu hổ nói: "Mark vương tử vừa cướp phi thuyền của đại đế. . ."
"A?" U Lam kinh hô, "Phi thuyền kia có hiện tượng rò rỉ nhiên liệu, thực không an toàn."
Đang nói, ngoài cửa sổ bầu trời đột nhiên sáng lên, quả cầu lửa thật lớn, thật lớn từ không trung rơi xuống!
Hoàn.
.
.
sau 1 tuần ăn chơi phè phỡn thì lương tâm trỗi dậy và ta quay lại sự nghiệp ê đít ê mông = 3 = ~~~
Rose (柔丝) là tên tiếng Anh theo gg dịch =))) còn dịch nghĩa thì là tơ/lụa mềm ;">
sang truyện này vì có cái câu "tinh cầu Otto cầu cũng như tên" mà ta đã nghĩ tên nó chắc k phải Otto TT_TT sau khi gg lại thì ra 1 từ là Ultra (nghĩa là cực đoan), k hiểu lắm nghĩa từ này nhưng thấy có vẻ cũng đúng, nên chính thức sửa Otto thành Ultra (đã sửa cả bên kia) *cúi đầu hối lỗi*
(1): "ba đoạn" nguyên văn là tam bộ khúc, thường được dùng trong văn học điện ảnh, nó là một nhóm gồm 3 tác phẩm được sáng tác vào các thời điểm khác nhau nhưng cùng chung 1 chủ đề
(nguồn:
zh.wiki
)
↑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro