Chương 4: Kế hoạch
Ngày hôm sau, không phải là ngày truyền đạo, Masa không có việc gì để làm cả, cậu chán chường nằm trên chiếc giường lớn, nhưng không phải để nghỉ ngơi, mà cậu đang nghĩ cách để trốn thoát khỏi nơi quái quỷ này. Đắm chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, cậu không cảm nhận được là có ai đó đã đi vào phòng mình từ lúc nào không hay, đứng sát cạnh giường cậu.
"Ngài Masa......Ngài Masa......Ngài Masa....Ngài có nghe tôi nói không ạ". Đến tận lần gọi thứ ba cậu mới giật mình bật dậy. Evin thân cận của Phenis sao lại vào phòng của cậu.
- "Ờ, ờm. Có chuyện gì sao?". Masa cố gắng bình tĩnh đáp lại.
- "Chủ tịch đang đợi ngài ở phòng, ngài ấy muốn gặp ngài Masa".
Gặp sao? Tại sao vào lúc không muốn gặp nhất hắn lại cho gọi cậu đến? Masa trở nên mất bình tĩnh, cậu ngắc ngứ. "Gặp! Sao lại gặp mà không báo trước vậy?"
Evin của Phenis từ tốn trả lời thắc mắc của Masa. "Chủ tịch nói là chuyện đột xuất thưa ngài"
Masa không còn cách nào để trốn tránh, cậu đành đồng ý dù trong tâm trí đang hoảng loạn vô cùng. "Được thôi...ờm..chờ tôi..ờm chờ tôi đi thay đồ lại đã"
Được Evin của Phenis hộ tống đến phòng, trên khoảng hành lang dài và rộng mà cậu đã đi qua hàng trăm lần, giờ đây con đường dần trở nên tối tăm đến lạ. Ánh sáng hắt vào khung cửa sổ rộng lớn, trải dài khắp hành lang trở nên yếu dần trong mắt cậu. Cậu vừa đi vừa nhìn mãi về phía ánh sáng đang soi chiếu vào từng mảng tường, từng làn nắng nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt khiến cho màu xanh ngọc trong mắt của Masa đã nhạt lại càng nhạt hơn.
Đã đến phòng của Phenis, đứng trước cánh cửa rộng lớn, cậu hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, dù muốn hay không, bây giờ cậu sẽ phải đối mặt với hắn. Phenis đang cười hiền từ với cậu, mắt hắn híp lại thành một đường cong hoàn hảo, nó hoản hảo đến mức nếu là trước đây có lẽ cậu đã đáp lại nụ cười đó một cách chân thành, nhưng bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn sự lừa dối của hắn.
- "Masa, cậu ngồi ở đó đi". Hắn đưa tay mời cậu ngồi xuống ghế, đối diện với hắn.
Masa chỉ biết im lặng và làm theo lời Phenis. Cậu ngồi xuống với vẻ mặt ngượng nghịu, nhưng để tránh "bứt dây động rừng" khiến cho hắn nghi ngờ, cậu phải cố tỏ ra mình hoàn toàn không biết gì cả.
- "Dạo gần đây cậu bận nhiều việc lắm đúng không". Phenis đan hai tay lại với nhau, chống cằm, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía cậu.
- "Cũng....cũng không nhiều lắm, cháu vẫn có thể hoàn thành được". Từng lời mà cậu nói ra phải hết sức cẩn thận, vì cậu biết tên này không hề đơn giản.
- "Ngày mai cậu sẽ được nghỉ phép. Cứ ở trong khuôn viên đền thờ như thế này mãi cũng không tốt cho tinh thần của cậu. Tôi đã nhờ thêm vài người bạn dẫn cậu đi chơi đâu đó vào ngày mai".
Lí do hết sức vô lí đó lại được hắn thốt ra một cách mượt mà như thế? Nghỉ phép và đi chơi, hắn đang lừa một đứa con nít thì đúng hơn. Nhưng cho dù biết nó vô lí, Masa cũng không thể từ chối lời đề nghị của hắn.
- "Vâng ạ". Cậu miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của Phenis.
Sau cuộc trò chuyện đó, Masa không còn tâm trạng nào để về phòng nữa. Cậu đi dạo ra phía sau khu vườn của ngôi đền. Đây là nơi khuất tầm nhìn, cây mọc rậm rạp nên ít ai đến được. Đây cũng chính là căn cứ bí mật của riêng cậu, mỗi khi chán nản, cậu sẽ đến đây và cứ ngồi đó cho đến khi trời tối. Có lẽ đây là lần cuối cùng cậu đến nơi này, vì cậu biết rằng chuyến "đi chơi" đó chính là "một đi không trở lại". Đến bây giờ cậu mới nhận ra, thứ duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi những sự mất tích bí ẩn mà các Evin trước đó gặp phải chính là danh nghĩa "đứa con của thần", bởi khi một nhân vật trung tâm mất tích, sẽ khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng vì sống trong danh nghĩa đó quá lâu nên cậu đã quên mất rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ bị thay thế.
Trong khi cậu vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, một tiếng động loạt xoạt đang dần tiến về phía Masa. Chờ cho đến lúc Masa nhận ra và xoay người lại thì đã có một người đàn ông đứng sát phía sau cậu. Giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông lạ mặt, cậu mất thăng bằng ngã xuống nền đất với lá rụng chất thành đống.
Người đàn ông lạ mặt nhìn cậu chằm chằm mà không nói gì, Masa sau khi hoàn hồn lại thì hoảng hốt hỏi:
-"Anh...Anh là ai vậy?"
Tên đó vẫn nhìn cậu rất lâu khiến cho Masa trở nên khó xử. Đây là một kẻ ở ngoài đền, chắc chắn là như thế. Bởi Masa có khả năng ghi nhớ thông tin rất tốt, cậu nắm bắt vấn đề rất nhanh. Chính vì như thế, nên ngay cả khi ở trong đền từ nhỏ, chưa tiếp xúc với bên ngoài quá nhiều cậu vẫn có thể học và nói lưu loát ba thứ tiếng Thái, Anh và Trung.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, người đàn ông đưa tay ra để đỡ cậu đứng lên. Masa khi thấy hành động đó liền thẳng thắn khước từ. Cậu tự đứng dậy và nhanh chóng phủi hết vết bẩn dính trên quần áo. Cậu vừa phủi vừa lén nhìn hắn hết sức phòng bị, đây là khu vực riêng tư, có an ninh bảo mật chặt chẽ, một kẻ lạ mặt như hắn lại có thể vào đây là chuyện hết sức kì lạ. Cậu định phớt lờ người đàn ông lạ mặt đó và nhanh chóng quay trở về phòng, nhưng hắn đã cản cậu lại.
- "Tôi tưởng là ngài Masa đây muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ". Ý định rời đi của Masa bổng khựng lại sau khi người đàn ông đó lên tiếng.
Cậu quay lại nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, làm sao tên đó biết được là cậu muốn chạy trốn. Là người của Phenis sao, hắn ta đã biết được cái gì rồi. Chưa kịp hỏi lí do thì tên đối diện đã lên tiếng trước.
- "Cậu không cần lo lắng như thế. Tôi đến đây là để giúp đỡ cậu". Người đàn ông lạ mặt nói.
- "Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?". Mới hai ngày trôi qua thôi nhưng đống thông tin cậu nhận được khiến cho Masa không thể tiếp nhận nổi. Phenis, đám người mặc vest đen rồi đến cả tên lạ mặt này đều có ý đồ nhắm vào cậu.
- "Tôi là Lucas, nhân viên của ZK, cậu chắc không biết đó là gì đâu"
Masa bắt đầu khó chịu với lời giới thiệu của Lucas. Hắn kiêu ngạo một cách đáng ghét. Hắn có thân hình cao ráo, khá đô con nhưng không đến mức quá khổ và đôi mắt một mí đặc biệt. Lucas từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn cậu với vẻ mặt cợt nhả, nhưng thành thật mà nói thì tên này khá ưa nhìn. Sau một hồi soi xét, Masa lên tiếng:
- "Vào vấn đề chính đi, sao anh vong vo mãi vậy".
Dường như thấy rằng Masa không thể kiên nhẫn được nữa, Lucas đành vào luôn vấn đề chính. "Cô Anna nhờ tôi đưa cái này cho cậu. Cứ làm theo như những gì viết ở trên giấy là được".
Hắn đưa tờ giấy cho cậu, Masa đọc nó và cậu khá ngạc nhiên khi có người biết được ý định của Phenis, thậm chí còn đưa ra cách thức để cậu trốn thoát an toàn. Nhưng sao trên đời lại có chuyện tốt như thế được, không ai cho không ai cái gì cả, chắc chắn người phụ nữ tên Anna cùng với kẻ đứng trước mặt cậu cũng vậy, họ muốn gì từ cậu đây.
- "Các người là ai tôi còn không biết thì lấy đâu ra lí do để tôi tin tưởng vậy. Biến khỏi đây đi, nếu như bị phát hiện có người ngoài vào đây, tôi không chắc là anh được yên ổn đâu".
- "Tất nhiên là chúng tôi có điều kiện muốn trao đổi với cậu thì mới đến đây chứ. Tôi cũng không rảnh đến mức bay từ New York đến đây chỉ để đưa cho cậu một tờ giấy". Lucas vừa cười vừa nói.
Masa im lặng sau câu nói của Lucas, cậu rất muốn thoát khỏi nơi này nhưng cậu biết với khả năng của mình thì điều đó rất khó để thực hiện. Cậu cần sự giúp đỡ của ai đó bên ngoài và có lẽ tên này sẽ là nhân tố giúp cậu trốn thoát "an toàn".
- "Cậu không cần phải lo lắng như thế, điều kiện chúng tôi đưa ra sẽ không làm ảnh hưởng gì tới cậu đâu". Hắn đưa cho cậu một xấp ảnh chụp: "Hãy đọc kĩ những gì mà Anna đã ghi trong giấy, sau khi trốn thoát thành công thì đến gặp người này là được".
Đó là ảnh của Kwon, Masa bổng khựng lại khi thấy những tấm ảnh đó.
- "Ai đây?". Thành thật mà nói thì người trong ảnh khiến cho Masa có chút ấn tượng.
Lucas sau khi thấy biểu cảm của Masa thì hắn liền cười: "Cậu không biết đây là ai thật sao?".
- "Không, tôi chưa gặp người này bao giờ". Masa nói với vẻ mặt thản nhiên, cậu thực sự không biết người này là ai.
- "Hahaha...Anna, có vẻ lần này cô đoán sai mất rồi". Lucas vừa cười vừa nói: "Một người bạn yêu dấu của cậu đấy, sẽ rất thú vị nếu như cậu Masa không nhớ người này là ai"
Masa nhìn tên đối diện đang cười lớn một cách khó hiểu, người trong ảnh là ai, cậu từng quen biết người này sao?
- "Được rồi, cậu không cần phải lo lắng quá đâu. Cứ cố gắng thoát ra và tìm tên trong ảnh là được. Đến đó rồi tự khắc cậu sẽ biết mình nên làm gì thôi". Nói xong, hắn vỗ nhẹ lên vai cậu và xoay người đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro