Chương 2: Cuộc gặp gỡ
Tại một tòa lâu đài lớn ở ngoại ô New York, khung cảnh im ắng đến lạ, xung quanh lâu đài là rưng kim với hàng ngàn tiếng kêu của động vật sống trong đó. Tòa lâu đài như cách biệt với thế giới nhộn nhịp bên ngoài, nó mang trong mình sự cũ kĩ hàng trăm năm tuổi, nhưng có lẽ chủ nhân của tòa lâu đầu này đã chăm sóc nó rất tốt. Hàng hoa cẩm tú cầu và hồng trắng được trồng theo hàng lối thẳng tắp và cắt tỉa gọn gàng. Phía trước là một đài phun nước tráng lệ, nước đổ xuống lấp lánh giữa trời đêm tối tăm, mờ mị. Bụi hoa giấy chục năm tuổi bám lên góc tường và nở rộ, che phủ đi gần hết tòa tháp phía đông của lâu đài. Khung cảnh xung quanh thơ mộng đến khó tả và sẽ đẹp hơn khi ta thấy chúng dưới ánh mặt trời rực rỡ vào ban ngày.
Một chiếc xe Bugatti Divo đang tiến dần về khuôn viên của tòa lâu đài, Kwon – người vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ giết Velious mở cửa và xuống xe. Quản gia khi thấy xe của hắn đến thì liền đi tời kính cẩn cúi chào, hắn đưa chìa khóa xe cho người trước mặt và bước thẳng về phía cửa lớn của lâu đài. Vốn định sẽ nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, có lẽ vậy. Nhưng khi đi đến sảnh chính, hắn lại thấy người mà hắn hiếm khi gặp mặt và chỉ gặp khi có nhiệm vụ khó khăn, ít ai dám nhận. Đó là Anna – người phụ nữ đã nuôi dạy Kwon trở thành con hổ máu lạnh như bây giờ. Một người phụ nữ trẻ hơn tuổi thật của mình, mái tóc dài vàng óng và đôi mắt xanh ngọc lấp lánh. Cô ngồi chéo trên chiếc ghế bọc da mạ vàng, tay chống cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía hắn.
- "Không chào tôi được một câu sao?"
Anna nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn và tỏ vẻ như không hài lòng, thật sự thì cô đã quá quen với khuôn mặt lạnh tanh như tờ của hắn, chỉ là cô muốn mở đầu cuộc trò chuyện lâu ngày không gặp theo cách vui vẻ một chút, nhưng hắn thì dường như không hưởng ứng lắm. Hắn quăng đại chiếc áo mangto của mình lên ghế và chuẩn bị rời đi. Anna nhìn thấy biểu cảm thiếu kiên nhẫn của hắn, cô thở dài nhưng cũng đành phải vào vấn đề chính ngay.
- "Ôi trời! Nhìn cái thái độ của cậu kìa, muốn cho cậu một phát đạn vào đầu thật đấy". Anna day trán mình, cô thật sự chán nản thái độ của hắn.
- "Có chuyện quan trọng lắm, ngồi xuống đi, không mất nhiều thời gian của cậu đâu"
Hắn khi nghe Anna nói thế thì cũng không có ý định ngồi xuống để nói chuyện với cô một cách đàng hoàng. Tay hắn với về phía tủ đựng rượu gần đó, lấy ra một chai Conti 1990, tự rót cho mình một ít ra ly, lắc nhẹ, sau đó thưởng thức mùi hương của ly rượu thơm ngon. Hắn cầm ly đứng dựa vào quầy bar, nhìn về phía người phụ nữ đang mặc chiếc đầm ngủ màu đỏ mà từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi xem hắn rót rượu. Như thấy được sự thiện chí trong ánh mắt của hắn, cô cũng lên tiếng.
- "Không lâu nữa sẽ tới ngày họp tái cơ cấu tổ chức. Mấy tên lãnh đạo bây giờ đang chuẩn bị kế hoạch trừ khử lẫn nhau để giành được ghế cho mình. Hiện giờ mọi thứ đang dần rối lên, chúng ta thì ở phe trung gian nên sẽ là miếng mồi ngon để bọn chúng lôi kéo về phía mình". Anna có vẻ rất đau đầu về vấn đề này, cô thực sự chỉ muốn giết sạch mấy ông già nhát chết đó cho xong, nhưng luật là luật, cô không có quyền giết ai trong tổ chức cả, đặc biệt là những kẻ trong ban lãnh đạo.
- "Việc tái cơ cấu thì có liên quan gì đến tôi?". Kwon không quan tâm lắm về vấn đề này, hắn đơn giản chỉ là cấp dưới của Anna nên những chuyện tranh quyền đến sứt đầu mẻ trán như thế này hắn không liên quan.
- "Tháng sau là sinh nhật của cậu đúng chứ. Tôi có quà sớm cho cậu đấy". Anna chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện, cô lắc nhẹ đầu ra hiệu cho tất cả người làm trong sảnh ra ngoài. Tất cả những người làm ở trong lâu đài đều được đào tạo một cách kĩ càng, họ là những sát thủ cấp thấp và trung thành với chủ nhân của tòa lâu đài một cách triệt để.
Sau khi sảnh lớn không còn ai, Anna tiến tới chiếc tủ gần đó, cô lấy từ trong tủ ra một bộ hồ sơ khá dày. Anna dường như biết rằng, khi cô đưa thứ này cho hắn, cô có thể nhờ hắn làm bất cứ thứ gì. Cô từng bước tiến gần đến Kwon và đưa hắn bộ hồ sơ trên tay mình cùng với một nụ cười khó đoán. Hắn nhìn chằm vào Anna một cách đề phòng, đối với hắn Anna như một loài rắn độc có thể trừ khử hắn bất cứ lúc nào, cho dù cô là người đã nuôi dạy hắn lớn đến nhường này.
- "Thứ mà cậu nhờ tôi điều tra từ 8 năm trước đấy. Cậu nhờ cũng hay thật, khó lắm tôi mới thu thập được hết thông tin mà cậu cần". Anna cười nhẹ, cô dù sao cũng như mẹ nuôi của hắn, mấy chuyện này cũng phải có trách nhiệm đôi chút.
Hắn khi nghe được lời đó từ Anna thì không khỏi bất ngờ, những thứ hắn cần đều ở trong đây sao? Tất cả? Có lẽ những thông tin trong bộ hồ sơ đó rất quan trọng với Kwon, phải mất tận 8 năm mới có được.
- "Bà muốn gì ở tôi?". Không ai cho không ai cái gì cả, hắn đã nhận món quà của Anna thì chắc chắn cô ta cũng phải lấy đi của hắn thứ gì đó. Như đạt được câu trả lời mà mình muốn, Anna cười một cách thỏa mãn, cô xoay người đi đến chiếc ghế da ban nãy và ngồi xuống. Bình tĩnh nhấm nháp ly rượu được rót sẵn.
- "Đến Thượng Hải đi, người cậu cần tìm có lẽ đang ở đó. Và......tôi sẽ giao nhiệm vụ sau khi cậu đến Thượng Hải. Coi như cậu cũng có vài ngày để nghỉ ngơi". Anna vừa lắc ly rượu vừa nói với Kwon.
- "Được thôi". Kwon sau khi nghe yêu cầu của Anna, hắn đồng ý mà không chút do dự gì. Có lẽ người mà Anna nhắc đến quan trọng tới mức, đối với một người ghét đi nước ngoài làm nhiệm vụ như hắn cũng phải dễ dàng đồng ý.
Cuộc trò chuyện của họ diễn ra một cách chóng vánh, hắn cũng không thiết tha gì ở lại sảnh lớn mà xoay người một mạch trở về phòng. Anna nhìn theo bóng lưng của người mà cô nuôi lớn, cô nhìn hắn với ánh mắt như thể sẽ có một điều gì đó đến và thay đổi hắn sớm thôi, cô có thể chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Quản gia đứng canh trước cửa từ nãy đến giờ, người quản gia này đã lớn tuổi, ông là người rất thân thiết với Anna. Sau khoảng 10 phút, khi thấy Kwon bước ra khỏi sảnh và trở về phòng, ông cúi chào cậu và bước vào trong sảnh.
- "Cô chủ thật sự để cậu Kwon đến Thượng Hải thật sao? Dù gì những thông tin trong hồ sơ cũng chưa chắc chắn 100%". Quản gia cẩn thận nói ra ý kiến của mình.
- "Ông không cần phải lo, chỉ cần cậu ta đến đó thì mọi thứ sau cùng cũng sẽ sáng tỏ hết thôi. Cứ theo dõi từng bước là được". Anna tiếp tục nhâm nhi ly rượu và nhẹ nhàng đáp lại người quản gia của mình.
Rào rào rào......
Tiếng nước vòi sen chảy xối xả, trong làn khói nóng của nước ấm, nước chảy xuống từng thớ cơ của hắn. Dáng người cao cùng cơ vai cuồn cuộn đang cọ rửa thân thể mình. Hắn đứng dưới vòi sen, tay lấy sữa tắm thoa khắp cơ thể, từng nơi một đều được rửa sạch, ngay cả vết máu đã khô đang còn dính trên tay hắn.
Bước ra khỏi căn phòng với tâm trạng thoải mái, bên hông quấn chiếc khăn tắm lớn, tay vẫn còn giữ một chiếc khăn khác để lau khô tóc. Hắn ngồi xuống giường cùng với tập hồ sơ dày cộm kế bên. Hắn cứ nhìn mãi vào tập hồ sơ nhưng không chút biểu cảm gì.
Tám năm, phải mất tận tám năm để Anna có thể điều tra hết thông tin của người hắn cần tìm. Nếu là hắn, có lẽ thời gian sẽ kéo dài hơn nữa. Sau khi lau khô tóc và thay đồ, Kwon mới mở tập hồ sơ đó ra. Hắn đọc từng thông tin một cách kĩ càng như thể không muốn bỏ sót bất cứ điều gì. Sau khi đọc xong, cuối hồ sơ còn có một chiếc phong bì được đóng kín và vé máy bay đến Thượng Hải vào hai ngày sau. Anna có lẽ đã biết chắc rằng, hắn sẽ đồng ý bất cứ nhiệm vụ nào mà cô giao sau khi có được bộ hồ sơ về thông tin người mà hắn mong mỏi tìm kiếm, nên đã chuẩn bị trước vé máy bay như thế. Hắn xé chiếc phong bì, bên trong là hình ảnh được người của Anna chụp lại, đó là một chàng trai khá thấp so với hắn, đội chiếc mũ vành tròn che gần hết nửa mặt, mặc một chiếc áo bomber màu xanh với những cử chỉ như đang lẫn trốn điều gì. Dù không thấy hết toàn bộ khuôn mặt của cậu trai trong ảnh, những hắn có thể chắc chắn rằng đây là người mà hắn phải gặp và người đó đang ở Thượng Hải.
Kwon nhìn từng tấm ảnh một, người trong ảnh có vẻ khá cẩn trọng, tổ điều tra của Anna chỉ chụp được vài tấm ảnh và bị mất dấu ngay sau đó. Người trong ảnh đó là ai? Tại sao Kwon lại tìm kiếm và phải mất tận tám năm để có được những thông tin trên? Có lẽ người này đang mang trong mình một bí mật lớn và hắn thì vẫn luôn muốn biết được sự thật đó.
Quá khứ của Kwon không mấy tốt đẹp, chính những sự kiện thảm khốc trong quá khứ đã bước đầu tạo nên một hắn như bây giờ. Hắn chưa bao giờ kể chuyện của mình cho bất kì ai, kể cả Anna. Cô chỉ biết đôi chút về quá khứ của hắn, và khi cô nhận nuôi con hổ đói khát mang trong mình đầy thù hận đó, hắn đã được 12 tuổi. Trong 12 năm đó, hắn là ai, hắn đã trải qua những gì thì cô không biết rõ. Nhưng hiện tại, dưới bàn tay nuôi dưỡng của Anna, hắn không cần phải ôm đống thù hận này nữa, mà chính hắn sẽ là người tự tay mình kết thúc những kí ức bi thương mà hắn đã trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro