Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: New York

Ngày 12 tháng 9 năm 20xx, tại New York, Hoa Kỳ.

Trên phố, đèn đường vẫn sáng dù đã 12 giờ đêm. Một người đàn ông với dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo mangto đen của Saint Laurent, tay cầm điếu thuốc lá Executive còn mới nguyên, gã chậm rãi đặt điếu thuốc lên môi. Quẹt diêm, ánh lửa từ cây diêm nhỏ bốc lên trong thoáng chốc; Châm thuốc, làn khói trắng được hít tràn ngập trong khoang phổi phập phồng; Thở nhẹ, hắt ra một làn khói thuốc lá bay bổng lên trời không. New York là thế, tấp nập và vội vã, chẳng ai lại để ý một người đàn ông đang đứng trong con hẻm nhỏ với bóng tối vây quanh mịt mù, hắn đã đứng đấy bao lâu rồi nhỉ? Năm phút, mười phút hay có thể là cả tiếng. Nhưng sự thật là chẳng ai để ý hay thậm chí là thấy hắn đứng đấy, một điểm thuận lợi cho công việc của gã.

Con ngươi của hắn nhìn ra phía đường lớn tấp nập, ánh mắt ấy giống như một con hổ đang rình rập miếng mồi của mình. Đôi mắt như thể đang săn lùng tất thảy những người đang lướt qua con hẻm nhỏ, từng người từng người một. Con mồi của hắn sẽ là ai trong số đó, khó chọn thật đấy.... Nhưng thực chất, hắn chỉ đang tận hưởng khoảng không gian ấm nồng hơi người qua lại của New York, tận hưởng sức nóng đang lan tràn trong khoảng không gian rộng lớn để làm ấm dần lên tâm hồn lạnh lẽo trong người hắn, con mồi mà hắn đang khao khát săn lùng, bây giờ đang nằm thoi thóp dưới chân hắn.

Rít sâu nửa điếu thuốc vẫn còn trên tay, ánh mắt ấy đang dần chuyển hướng về nơi bắt nguồn hơi thở yếu ớt kia. Một người đàn ông trung niên đang nằm co mình ôm bụng, quằn quại trên nền đất lạnh lẽo. Trên người gã đàn ông ấy toàn là máu, thứ chất lỏng tanh nồng loang lỗ khắp nơi từ mặt, tay, chân đến bụng và lưng. Dù cho bóng tối có bao phủ và làm nhòe đi tầm nhìn của đôi mắt, thì màu đỏ rực rỡ của máu vẫn thấp thoáng ẩn hiện trong không gian tối mờ, một thứ màu khiến con người sợ hãi. Tay người đàn ông run rẫy chạm vào đôi giày da Salvatore Ferragamo của hắn, đôi tay dính nhớp máu tanh và sưng đỏ vì lạnh. Đôi môi khô khốc đang cố phát ra những tiếng cầu xin yếu ớt, những lời cầu khấn van nài trong đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Người đàn ông trung niên đó vẫn đang ôm hi vọng phép màu sẽ xảy ra, rằng phép màu đó chính là sự tha thứ của hắn.

Con người thật lạ lùng, chỉ khi bị đày đọa đến bước đường cùng thì mới miễn cưỡng nhìn nhận ra tội lỗi của bản thân. Người đàn ông đó đã làm ra loại chuyện kinh khủng gì mới phải trả giá đến mức này.

- "Hiếp dâm, buôn người, lạm dụng sức lao động của trẻ vị thành niên....Ông làm nhiều việc hơn tôi nghĩ đấy!" – giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, trầm thấp không một chút gợn sóng nào. Tuy vậy, lại khiến kẻ đang quằn quại trên nền đất phải điếng sợ.

- "Tôi thật sự biết lỗi rồi! Làm ơn tha cho tôi đi. Tôi sẽ cho cậu tiền, nhiều hơn cả số tiền mà người ủy thác đưa cho cậu. Xin hãy cho tôi một con đường sống"

Nghe lời cầu xin của kẻ tội đồ đó khiến hắn không khỏi buồn cười. Nhiều hơn! Nhiều hơn là bao nhiêu? Và cho dù tên cặn bã này có đưa hết tài sản mà hắn có, thì gã cũng không thiết tha gì với đống tiền bẩn thỉu, kinh tởm ấy.

- "Velious, chúng ta là chỗ quen biết, tôi sẽ nhẹ nhàng với ông hơn những người khác, cứ yên tâm đi."

Vừa ngắt lời, gã chậm rãi lấy ra từ trong áo khẩu SIG Sauer P226 – đó là một khẩu súng tốt, và sẽ tốt hơn nếu chính nó kết thúc phần đời của tên khốn nạn biến thái kia.

Công việc của gã là như thế, như một người phán xử: nhận chỉ định, tìm kiếm thông tin và cuối cùng là kết thúc đối tượng mà gã được bàn giao. Không có lựa chọn hay lời từ chối nào khác, đơn giản là tuân lệnh và làm theo. Và một kẻ với đôi tay luôn thấm đẫm máu của người khác như hắn liệu có được yên ổn? Hắn có thể chịu đựng được tội lỗi của mình không, khi chính tay hắn kết thúc cuộc đời của người khác. Hắn có thể chống lại điều đó không? Đương nhiên là không! Số phận đã đưa đẩy hắn vào con đường đẫm máu này, con đường mà hắn buộc phải đối mặt và muốn thoát khỏi đó thì phải đi đến tận cuối con đường.

Hắn hướng đầu súng về phía kẻ đang nằm trên nền đất, và bóp cò không chút do dự nào. Máu tràn ra không ngừng, hắn nhắm rất chuẩn, chuẩn đến mức chỉ cần một phát đạn thì đối phương dù có gắng gượng đến mấy cũng không có cơ hội để nói ra lời hội trăn trối nào. Đây là tính chất công việc, nếu để lỡ con mồi thì người gặp rắc rối sẽ là hắn và hắn thì ghét rắc rối đến với mình.

Nếu là người bình thường, khi nhìn thấy máu tràn lan loang lỗ chảy không ngừng cùng với mùi tanh tưỡi nồng nặc bốc lên như thế, người ta sẽ không khỏi kinh sợ hay ám ảnh cảnh tượng ấy. Hắn thì khác, khi đã quá quen với một điều tưởng chừng như không thể, ta lại thấy nó bình thường đến lạ. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể đang dần lạnh đi, đôi mắt ấy chẳng có gì, không chút lay động hay sợ sệt nào. Có lẽ, vì đã trải qua hàng trăm lần như thế, hắn đã dần chai lì với nổi sợ, vô cảm trước những cảnh tượng tanh tưỡi, kinh khủng này. Đôi tay thon dài của hắn lại lấy ra một điếu thuốc Executive, châm lửa và rít một hơi thật sâu, hẳn lại nhìn ra đường lớn, hắn cứ đứng đó một lúc, suy ngẫm điều gì đó mà chẳng ai biết được. Thuốc đã tàn gần hết, hắn mở điện thoại, vào danh bạ và ấn chọn một dãy số mà có lẽ hắn đã thuộc làu.

- "Xong rồi sao? Kwon!". Đầu dây bên kia chưa kịp để hẳn mở lời đã dành nói trước.

- "Ừ". Hắn ừ nhẹ một tiếng.

Dường như đã nhận được sự xác nhận từ hắn, đầu dây bên kia liền nói: "Lạnh lùng thật đấy! Cậu tan làm được rồi đó, còn lại để bên tôi xử lý."

Hắn cúp máy sau khi người bên kia ngắt lời. Bây giờ hắn đã được tan làm và sẽ có một khoảng thời gian riêng dành cho mình. Không buồn ngoái nhìn lại, hắn bước thẳng ra phía đường lớn tràn ngập ánh đèn, tận hưởng một ngày mới mà đối với hắn là thời gian nghỉ ngơi quý giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro