Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Chương 1:

[ Cậu không sống được lâu, có lẽ ba năm, có lẽ năm năm, mà phần lớn thời gian đều đang cầu xin.

Linh hồn nhỏ bé bị mắc kẹt trong cái xác, còn bị tình yêu đày ải.

Người thân, bạn bè và người yêu, những cảm tình này có thể gọi chung là tình yêu sao?

Vậy cậu —— hình như chưa từng được nhận.]

Mộ Mộ cảm giác bản thân đã mơ một giấc mơ vô cùng dài.

Cha mẹ —— Người thân trong giấc mơ của cậu vẫn luôn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, anh chị gọi em là thằng hề và luôn bắt nạt cậu.

Đồ chơi không thích thì ném vào đầu làm cậu đau, hai cái sừng rồng chưa lớn bị đập đến tê rần, đôi cánh nhỏ màu đen co lại phía sau.

Cậu nhỏ giọng nức nở, không có sức ngăn cản.

Bé con mới năm tuổi chỉ có thể cẩn thận áu áu cầu xin —— làm ơn đừng như vậy, làm ơn ... cầu xin mọi người...

Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị vứt bỏ.

'Nhà chúng ta sao có thể sinh ra Hắc Long?'

'Chắc chắn là trứng đã bị đổi rồi đúng không?'

'Hoàn toàn không giống Quang Minh Long chúng ta, hơn nữa đụng một cái là khóc rõ lâu.'

'Lớn như vậy rồi cũng có thể tự sống chứ nhỉ?'

Lạnh lẽo, đói bụng, còn cả đau đớn bao phủ trong tim.

Rồng nhỏ yên lặng cuộn tròn cơ thể, cuộn lại thành quả bóng, hai cái sừng mượt mà chưa lớn vẽ lên màu sắc duy nhất ngoại trừ màu đen trên cơ thể cậu.

"Bé ơi?"

"Bé ơi mau tỉnh dậy đi!"

Xung quanh là một vùng đất bằng phẳng.

Rừng rậm tĩnh mịch, xa xa có tiếng sột soạt, ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt đất giống như khoáng vật đặc thù nào đó, lúc rồng nhỏ cuộn mình dính lên người cậu khiến cậu trông vô cùng bẩn vì bám đầy bụi.

Một quả bóng trắng muốt lập lòe lúc sáng lúc tối lo lắng quay tròn xong quanh rồng nhỏ.

Khẩn trương nhìn rồng nhỏ đáng thương được cho là năm tuổi.

Cuối cùng Mộ Mộ mở mắt mơ hồ nhìn.

Trải nghiệm sống khi làm một con rồng của bản thân giúp cậu cố gắng đứng dậy, lập tức đối diện với quả bóng sáng mở miệng một cái lại bé con

Rồng nhỏ quá bé, cậu lảo đảo mấy bước, mở to đôi mắt đen của mình hoang mang nhìn quả bóng sáng đang trôi, sau đó lui về sau mấy bước, bắt đầu theo bản năng dùng chân đào đất, muốn trốn đi.

Mộ Mộ là một bé rồng ánh sáng biến dị đến từ thế giới giả tưởng, vốn là cuộc sống ở thế giới cá lớn nuốt cá bé, cậu lại đang lạc lõng trong gia đình có sức mạnh thuộc loại ánh sáng, từ đó lúc anh chị em đang học tập ma pháp ánh sáng cũng từng thấy rất nhiều quả cầu ánh sáng, cũng từng chịu không ít 'chơi đùa'.

Nhưng cấu tạo và tính chất của đất này quá cứng, cậu đào hai cái mà chân hơi đau, cậu nhấc hai cái chân rồng ngắn ngủn lên, cố gắng ôm đầu mình.

"Áu áu —— "

Xin lỗi.

Đừng, đừng đánh.

Đừng đánh Mộ Mộ.

"Ui ui ui, bé con đừng sợ, sẽ không còn ai đánh bé nữa đâu!"

Quả bóng sáng chưa kịp vui vì cậu tỉnh thì suýt chút nữa khóc bởi hành động của rồng nhỏ.

Bé con đáng yêu như này! Tại sao lại có người độc ác vứt thú con như thế?!

Đáng giận, thật sự quá đáng giận!

Quả bóng sáng lóe lên, ý chí chiến đấu sục sôi: "Tôi, hệ thống đoàn sủng nuôi dưỡng thú con đã mang bé đến thế giới mới! Bé con, bé ở đây chắc chắn có thể tìm thấy người nhà cưng chiều bé, bạn bè hiểu bé, còn có người yêu mãi mãi yêu bé! Đây chính là mục tiêu của hệ thống thú con chúng tôi! Bé con bé có thể gọi tôi là Tiểu Dương!"

Rồng nhỏ nằm rạp trên mặt đất, hai cái chân nhỏ còn đang ôm đầu, cũng không biết nghe hiểu hay không, từ trong khe hở của chân cẩn thận nhìn nó.

Dáng vẻ ngoan ngoãn và ngơ ngác, rồi chớp đôi mắt tròn xinh vài cái.

Tiểu Dương nhìn cậu đáng yêu đến sửng sốt, cuối cùng cẩn thận bay đến trước mặt rồng nhỏ, có chút ủ rũ.

"Nhưng mà hình như có chút bất trắc, bởi vì không có cách nào xuyên qua thế giới vận hành hoàn chỉnh, thế nên thế giới có thể chọn quá ít, hạn chế với tôi cũng nhiều, nhưng tôi rõ ràng đã chọn địa điểm hạ cánh là ở khu vực gần tộc Rồng Tinh Tế mà, tại sao lại là nơi như này chứ, bé con bé đừng sợ nha, tôi còn một chút lực lượng —— để tôi kiểm tra chút."

Tiểu Dương đúng là gấp gáp.

Kiểu hệ thống thú con như bọn họ tồn tại vì mục đích tìm thú con bị ném đi chết trong đau khổ, tìm cho bọn họ thế giới và môi trường càng thích hợp hơn, trông mong bọn họ nhận được tình thân tình bạn và tình yêu.

Nhưng là bộ phận nhỏ mới xuất hiện gần đây, tất cả các hệ thống trong bộ phận đều chưa đủ kinh nghiệm, không có tiền bối nào có trường hợp như vậy có thể tham khảo.

Hơn nữa quyền hạn của bọn nó sau khi tiến vào thế giới mới sẽ giảm đáng kể, phần lớn thời gian thú con được nuôi dưỡng phải ngủ đông để vượt qua, tích góp lực lượng để ứng phó với đủ loại vấn đề có thể xảy ra.

Nhưng cũng không nói vừa bắt đầu đã xảy ra vấn đề như này mà!

Quả bóng sáng trắng muốt gấp muốn nổ rồi.

"Ẳng?"

... Tiểu Dương?

Cuối cùng Mộ Mộ nhận ra quả bóng sáng còn chút sức mạnh ánh sáng trước mặt không phải dùng để đánh cậu, hơn nữa cũng không có ác ý gì.

Nhưng đoàn sủng nuôi dưỡng thú con là cái gì.

Điều này với thú con vẫn hơi khó hiểu.

Em lắng nghe một lúc lâu cũng chỉ nhận ra mấy từ ngữ quan trọng.

Một từ quan trọng trong đó còn khiến cậu cúi đầu theo bản năng.

Người nhà —— sẽ đánh cậu, đầu sẽ đau.

Rồng nhỏ cẩn thận vuốt sừng.

Sau đó ngoan ngoãn nằm sấp, duỗi chân sờ sờ quả bóng sáng giữa không trung.

Hơi mở to mắt —— có chút ấm áp.

Chân nhỏ lúc trước bị đông đến cứng ngắc co rúc thêm một chút, rồng nhỏ cúi đầu nhìn chân mình rồi lại vươn tới quả bóng nhỏ.

"A, tìm được rồi! Tôi đã tìm được cha mẹ rồng giỏi nhất phù hợp nhất với bé con rồi! Tộc Lam Long tao nhã tài trí! Cách chỗ này chưa đến ba mươi hành tinh, tôi đã gửi tín hiệu xin viện trợ đi rồi, bé con chờ thêm lát nữa nha, lập tức sẽ có cha mẹ rồng đến đón bé!"

Cùng với giọng vui vẻ của nó, ánh sáng trên người nó tối dần đi.

"Còn có bé con yên tâm nha, thế giới này là thế giới có mức phù hợp cao nhất! Mà thế giới này mấy trăm năm chưa từng xuất hiện rồng con rồi, chúng ta sẽ là bé con duy nhất trong mấy trăm năm, được thương yêu, đi lên đỉnh cao cuộc đời rồng! Bé con chờ chút ——"

"Áu áu, áu áu ——"

Không sáng rồi! Quả bóng không sáng nữa rồi!

Rồng nhỏ vốn đang cảnh giác nhưng lúc này lại chống đỡ cơ thể, hơi gấp gáp.

Tiểu Dương dùng hết lực lượng cuối cùng của bản thân gửi tín hiệu cầu cứu cho tộc Lam Long, vì tiêu hao hết lực lượng nên nó phải lập tức ngủ say, nó cố gắng trấn an rồng nhỏ.

Cũng không trách nó chuẩn bị không đầy đủ.

Nó vốn là hệ thống dùng thử, hơn nữa vừa mới lên đường thì gặp tiểu Mộ Mộ đáng thương chết rét trong tuyết.

Nếu như lúc đó nó không làm thì bé rồng nhỏ này sẽ chết cóng hoàn toàn, thế nên nó xông lên.


Mộ Mộ cũng là chủ nhân đầu tiên nó ký, chủ yếu là nó có nhiệm vụ —— bảo vệ thật tốt —— mỗi một thú con ¼ gặp chuyện không may ¼ trong tầm mắt ¼ trong phạm vi của nó ¼ két ——

Quả bóng sáng không chỉ tối đi, nó bắt đầu bốc hơi rồi.

Âm thanh máy móc hoạt bát đột nhiên dừng lại, biu một cái vào trong ngực của rồng nhỏ, hòa tan vào cơ thể rồng nhỏ.

Mộ Mộ: ? ? ?

Bé rồng đen cũng bối rối, cái chân ngắn ngủn tìm kiếm trên ngực mình.

Giọng sữa mềm mại non nớt khẽ kêu gọi.

"Ô, u áu? Áu..."

Đi đâu rồi?

Đi đâu rồi áu?

Ở đây tối quá —— chỉ, chỉ có Mộ Mộ, Mộ Mộ có hơi sợ...

Cả người bé rồng đen vô cùng bẩn, co rúm lại nằm rạp trên mặt đất, chốc chốc lại cẩn thận nghĩ lại lời của Tiểu Dương, mượn ánh sáng xung quanh cẩn thận nhìn cơ thể mình.

Lam Long ¼ cha mẹ? Tộc Lam Long?

Lớp vảy đen nhánh mềm mại, chân ngắn màu đen không có lực sát thương, đuôi rồng phía sau cũng không có bất kỳ thay đổi.

Là màu đen.

Mộ Mộ vẫn là màu đen, mọi thứ trong quá khứ lại hiện lên.

Rồng nhỏ vừa rồi vẫn nhịn không khóc lại từ từ nằm gục xuống, đuôi rồng vòng lên được cậu ôm lấy, đôi mắt to tròn bắt đầu rơi từng giọt từng giọt nước mắt.

Mộ Mộ là màu đen.

Màu lam không phải là chủng tộc của Mộ Mộ.

Khác màu sẽ đánh Mộ Mộ.

Đánh đầu sẽ đau, cái đuôi cũng sẽ bị kéo đau.

Đừng, đừng tìm 'người nhà'.

Nhưng không dám động.

Tối quá, lạnh quá, còn đói nữa.

"Hu, hu hu áu áu... a áu —— "

Thế rồi rồng nhỏ yên lặng khóc biến thành khóc nức nở, cả người cuộn lại thành một cục —— xấu xấu, không ai thích Mộ Mộ.

*

Cùng lúc đó.

Bên cạnh hành tinh bỏ hoang này.

Một chiếc tinh hạm chậm rãi dùng dáng vẻ 'thong thả bước chậm' bay tới nơi này —— là một chiếc tinh hạm của tộc Rồng.

Tinh Tế rộng lớn bát ngát, đủ loại chủng tộc, có sự thúc đẩy từ tinh thần lực, đủ loại phương tiện vũ khí làm cho người ta hoa mắt.

Nhưng đồng thời cũng từ tinh thần lực sản sinh ra vô số nguy hiểm.

Sâu trong Tinh Tế, hố đen ảnh hưởng đến tinh thần lực đang không ngừng mở rộng lan tràn, cắn nuốt môi trường sinh sống của bọn họ, ảnh hưởng lý trí của bọn họ.

Mà tộc Rồng được các chủng tộc của Tinh Tế gọi là chủng tộc giống như bị thời gian ngừng lại bởi vì tinh thần lực mạnh mẽ hơn các chủng tộc khác nên càng dễ bị hố đen ảnh hưởng.

Mỗi chủng rồng dù số lượng không nhiều, phân chia cũng rộng, nhưng tuổi thọ bọn họ rất dài, khả năng tự kiềm chế cũng mạnh, tạm thời chưa xuất hiện chuyện quá ác tính, trong tộc không có thú con, đối với vài con rồng quen tự do tự tại cũng không phải vấn đề gì.

Trong phòng điều khiển tinh hạm, khoảng mười mấy người đang thực hiện nhiệm vụ của mình.

Bọn họ mặc quân phục thống nhất, trên quân mũ cũng khắc huy hiệu cùng đội ngũ, súng lục bên hông, đều là tóc bạch kim, mỗi một động tác đều là tàn khốc lạnh lùng, ở vị trí chính giữa là một thanh niên có mái tóc trắng dài và làn da ngăm đen có vẻ mặt hơi lười nhác, một đôi mắt vàng nhạt xinh đẹp, giống như sáp ong trong suốt ngày xưa, phản chiếu Tinh Hà sáng chói bên ngoài.

Cho dù bọn họ là rồng cùng một chủng tộc cũng không có tính hợp tác cao như vậy, ăn mặc thống nhất là bởi vì bọn hắn mới về từ chiến trường mô phỏng, đi phát tiết tinh thần lực yếu ớt nhạy cảm bị hố đen kích động.

Người thanh niên chậc một tiếng, nhìn hành tinh bỏ hoang bên ngoài.

"Sớm biết tộc Xích Long chạy nhanh như thế tôi nên kéo mấy tên Lam Long tới đánh."

"Lê Minh, tộc Xích Long cả ngày tính kế chú, đánh nhau với bọn họ có ý nghĩa gì? Không bằng chạy qua lãnh địa của tộc Tháp Y Nhĩ đánh nhau với đám người đó một trận có có ý nghĩa hơn, hơn hết tộc Tháp Y Nhĩ rất nhẫn nại, lâu rồi chưa thấy bọn họ ra ngoài."

"Nghe nói là hoàng tộc trong tộc bọn họ lại xảy ra chuyện gì rồi, chậc, tôi thấy tộc Tháp Y Nhĩ còn dễ bị ảnh hưởng hơn chúng ta?"

Trong tinh hạm ồn ào xen lẫn giọng cáu kỉnh như muốn đánh nhau, cứ thế che mất tiếng vang kỳ lạ tinh hạm thu thập được.

Mỗi tộc Rồng đều có tính các đặc biệt của họ.

Giống như Lam Long được Tiểu Dương chọn trúng này tài trí tao nhã, dịu dàng thân thiện, là chủng tộc dễ ở chung nhất, được các chủng tộc gọi là nhà thông thái Tinh Tế.

Mà tộc Rồng khiến các chủng tộc không dám trêu chọc cũng là có.

Ví dụ như tộc Ngân Long, nóng nảy dễ giận, yêu thích đánh nhau, trong tộc Rồng cũng là một nhánh khá mạnh mẽ.

Mà giờ khắc này.

"Hu hu... Hu hu¼ "

Giọng sữa non nớt, mềm mại, đáng thương nháy mắt xẹt qua bên tai.

Lê Minh vốn lười biếng nghe đám rồng này cãi nhau hơi nhướn mi, nghi ngờ nghiêng đầu, cẩn thận nghe kỹ.

"Tiếng động gì vậy? Ai khóc đấy?"

"Ha ha? Khóc?"

"Lê Minh, chú dứt khoát nói xấu con rồng nào khóc thì cũng phải nói rõ ràng! Đừng cho là tôi đánh không lại chú thì có thể nói hưu nói vượn."

"Không phải là tự chú khóc đấy chứ? Biết đánh nhau ác liệt rồi, trở về sẽ bị tộc trưởng giáo huấn đó."

Một đám xui xẻo.

Lê Minh liếc mắt, cười mắng một câu, đang muốn nhắm mắt lại.

"Hu... Hu hu... Hu hu hu...Hu hu hu..."

Xung quanh lập tức yên tĩnh, lần này, cuối cùng âm thanh thú con khóc mà tinh hạm thu được cũng truyền vào trong tai nhiều con rồng.

"Ủa? Thật sự có người khóc à?"

Có con rồng nghi ngờ lắng nghe, rồi đi ra ngoài nhìn xem.

"Là... Thú con?"

"Thú con chủng tộc gì có thể ở khu này chứ?"

Đầu năm nay, cho dù là chủng tộc nào thì thú con đều là bảo bối nhỏ.

Mà trong này ngoại trừ hành tinh bỏ hoang thì không còn cái gì nữa, ai ném bảo bối ở đây vậy?

"Radar tìm kiếm hành tinh bỏ hoang số Z62853 ở bên cạnh, có thể thấy nguồn nhiệt, nhưng hình vẽ không nhìn ra được cái gì, khả năng cách có chút xa."

Có con rồng sau khi tìm kiếm quay đầu lại, tùy ý cười một tiếng.

"Như thế nào, có con rồng nào muốn giúp người khác làm thú vui không, đi xuống xem xem là thú con nhà ai đưa về đi? Không chừng người ta còn tặng cho cờ thưởng nữa đó."

Từ trước tới giờ tộc Ngân Long không có hứng thú với loại chuyện như này.

Nhưng gặp được, nghe thấy, giúp được thì chắc chắn sẽ giúp.

Vấn đề là ai đi mới được.

Trong ý cười đùn đẩy nhau, tốc độ bọn họ quyết định rất nhanh, có kẻ đã nhún bả vai chuẩn bị xuất phát thì Lê Minh vẫn không nói gì cau mày, kéo cổ áo quân trang đột nhiên đứng dậy.

Trong cơ quan bắt tiếng, tiếng khóc nức nở của thú con càng lúc càng đáng thương, khóc nghẹn ngào khổ sở, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, lại giống như sợ hãi gọi cha mẹ.

Lê Minh không hề hứng thú với thú con non nớt, đụng nhẹ một cái là đỏ một mảng này.

Nhưng không hiểu nghe thấy âm thanh này khiến hắn hơi hơi nóng nảy!

Chương 2:

"Lê Minh?"

Con rồng vốn đã đứng dậy cùng thuộc tộc Ngân Long nghiêng đầu nhìn sang.

Hắn có mái tóc ngắn màu bạc gọn gàng, hoàn toàn khác kiểu hoang dã như Lê Minh, màu mắt của hắn thiên về màu đậm, màu da cũng trắng, bộ quân trang mặc trên người hắn trông nhã nhặn lễ phép, lúc này cũng chỉ cười.

"Tôi còn tưởng chú không hứng thú với loại chuyện này."

"Vốn không có."

Tàu bay loại nhỏ chuẩn bị thoát khỏi tinh hạm đã chuẩn bị xong.

Lê Minh duỗi tay buộc cao mái tóc dài màu bạc của mình, hừ cười một tiếng.

"Chỉ là Tùng Hi, chú nói không sai, có thể trở về để tộc trưởng ít nói hai câu cũng là chuyện tốt."

Tuổi thọ của bọn họ quá dài, cho dù là con rồng đã sống rất lâu, phần lớn vẫn là tính cách kiêu ngạo càn quấy, nhiều lắm là nghe tộc trưởng trong tộc.

Có lẽ trước khi lỗ đen xuất hiện làm ô nhiễm ngân hà và ảnh hưởng toàn bộ tinh thần lực của vũ trụ, tộc Rồng cũng giống các tộc khác có truyền thừa bình thường, nhưng đó là chuyện rất lâu về trước, lúc đó các chủng tộc lớn của Tinh Tế còn đang khai thác các hành tinh, phần lớn thời gian là để sống sót.

Tộc Rồng lúc đó cho dù có thú con cũng không có thói quen cưng chiều chúng.

Nhưng đến bây giờ, dù tộc Rồng đã lâu chưa có thú con nhưng không thấy con rồng nào lo lắng, từ đó có thể thấy bản thân rồng cũng không quan tâm tới chuyện thú con.

Đặc biệt là tộc Ngân Long xưa nay nóng nảy, thích gây chuyện nhất.

Tinh hạm khổng lồ của tộc Ngân Long dừng lại trong chốc lát để tàu bay cỡ nhỏ bay ra khỏi tinh hạm, kéo theo ánh sáng giống như sao băng chạy về phía radar cảm ứng được.

Lê Minh ngồi trong tinh hạm, đầu ngón tay thon dài nâng đỡ chiếc cằm nhọn, hơi mất tập trung nhìn điểm sáng hơi lóe lên.

Điểm sáng nho nhỏ đó dưới trời sao rộng mênh mông trông có vẻ vô cùng nhỏ bé đáng thương.

Hành tinh Phế Khí với những Phế Tinh kia không giống nhau.

Hành tinh Phế Khí này thường là không có tài nguyên, cũng không có chỗ nào đáng để khai thác, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có vài chủng tộc Tinh Tế tìm tinh cầu thương tự để nghỉ phép, nhưng tổng quan cũng không thích hợp ở lại.

Trong này ngoại trừ sinh vật có trí tuệ thì vẫn còn những sinh vật nguy hiểm mất lý trí.

Hành tinh không có ngôi sao nào chiếu sáng, cũng chỉ có những khoáng vật phát sáng rải rác trong bùn đất phát ra ánh sáng sâu thẳm trong bóng đêm.

Một sự im lặng quỷ dị và khủng bố, dấn thân vào việc này giống như rơi vào một chuyến du lịch sẽ không trở về.

Trên Tinh Tế, cho dù là chủng tộc điên nhất cũng ít khi sẵn lòng để tinh thần của bản thân rơi vào trạng thái môi trường như này.

Mà tiếng khóc nức nở mềm mại lại non nớt kia càng tới càng thêm buồn phiền, mang theo nỗi sợ vô hạn, giống như đã khóc có chút mệt mỏi.

Lê Minh tăng nhanh tốc độ, càng bực bội hơn: "Cái tộc ngu ngốc nào ném thú con nhà mình ở cái nơi như này thế?"

Lê Minh chỉ dùng thời gian rất ngắn để đi từ điểm xuất phát tới điểm đến.

Nhưng cho dù có ánh sáng của tàu bay, hắn cũng không thể ở đây quan sát được rõ ràng phía dưới có gì.

Rõ ràng tiếng khóc ở bên tai, điểm đỏ trên radar như ẩn như hiện.

Nếu như không phải đám Ngân Long kia đều không đánh lại mình , Lê Minh cũng muốn nghi ngờ liệu có phải khung máy của bản thân thoái hóa, bắt đầu già yếu rồi không, mắt cũng mờ không thấy gì rõ nữa rồi.

"Gọi đội 45."

Trong bộ đàm, giọng nói của những đồng bạn khác vang lên.

"Lê Minh, vẫn chưa tìm thấy à?"

"Đội 45, Lê Minh nhận được, không nhìn rõ tình hình bên dưới, tôi muốn tách khỏi tàu bay xuống dưới tìm, các chú đi trước đi, dù sao cách hành tinh Scala không xa, nhiên liệu trên phi thuyền đủ để bay về."

"Được thôi, chú ý an toàn."

Bên này kết thúc truyền tin.

Nơi này tình huống không rõ, không thích hợp hạ tàu bay.

Lê Minh mở hệ thống tự động của tàu bay và bắt đầu nhập mật mã mở khóa tàu bay.

"Cũng quá phiền phức, còn là một chủng tộc có cơ thể nhỏ sao? Ném thú con ở đây cũng không sợ đút cho tinh thú ăn sao."

Trốn tốt như vậy thảo nào tàu bay không thể khởi động hệ thống cứu viện tự động, còn phải để hắn đi xuống tìm cẩn thận.

Cũng hy vọng vận may của thú con này đủ nhiều, trước khi bọn họ trở về hành tinh Scala, hành tinh thường trú của tộc Ngân Long sẽ không xảy ra vấn đề hay bị bệnh gì.

Dù sao bọn họ đi ra ngoài là để đánh nhau nên không mang bất kỳ thứ gì bảo vệ thú con.

Cửa khoang mở ra.

Người đàn ông cao lớn buông cổ áo ra, cánh rồng khổng lồ cũng không cần mở ra, lúc này hắn cách mặt đất ít nhất một trăm mét, không chút do dự nhảy xuống.

Gió thổi tung mái tóc dài màu bạc của hắn bay lên.

Dựa vào ánh sáng và radar, Lê Minh vẫn đang tìm tung tích của thú con.

Mãi đến khi hắn lướt qua khu vực hơi động đậy phía dưới, giống như ảo giác của hắn.

Lê Minh sửng sốt, nghi ngờ cúi đầu nhìn kỹ lại.

Phía dưới là một nhóc con nhỏ bé, toàn thân đen như mực, hơn một nửa cơ thể giấu trong đất, vừa rồi cho dù có ánh sáng cũng hoàn hảo ẩn dưới đất, mà lớp vảy mềm mại vì dính bùn đất đã trở nên mờ mờ, khiến người khác càng khó phát hiện hơn.

Đến lúc này, cậu mới nhận ra trên đầu có động tĩnh, ngửa đầu lên, lộ ra một đôi mắt vừa to vừa tròn, ướt sũng phản chiếu ánh sáng.

Đậu xanh.

Quả nhiên không phải là hắn không nhìn thấy.

Đây là màu sắc tự vệ tự nhiên gì vậy??

Lê Minh nhìn thấy một đôi mắt, còn chưa biết là giống loài gì nhưng đã có mục tiêu rồi, còn đang ở dưới chân hắn nữa, thế nên cứ vậy đáp xuống thì không được, Lê Minh xoay người trên không trung, nhanh chóng điều chỉnh vị trí và phương hướng của bản thân, quân trang sau lưng hơi nhô lên.

Mà Tiểu Mộ Mộ vừa khó chịu, vừa cố gắng giấu cơ thể nhỏ bé của mình vào trong bùn đất một cách cẩn thận.

Tiếng sột soạt xung quanh làm cậu sợ hãi, tiếng khóc cũng cố gắng đè nén, đôi cánh nhỏ thu hẹp hết sức như đà điểu, cố gắng vùi đầu vào trong đất.

Cho đến khi trên đầu truyền đến âm thanh, nhóc con mới ngước cái đầu đầy đất lên nhìn —— có thứ gì đó đang rơi về phía bé!

Rồng nhỏ bị dọa sợ đến luống cuống, áu một tiếng rồi cố gắng 'nhổ' bản thân từ trong đất ra muốn chạy trốn một cách vội vàng hấp tấp lại chật vật.

"Áu... áu áu... —— "

Không thấy Mộ Mộ, không thấy Mộ Mộ hu hu...

Trong nháy mắt gió một cơn gió có thể coi là lớn đối với thú con suýt chút nữa lật bay rồng nhỏ.

Bé chật vật bới nền đất trước mặt nhưng vẫn lăn hai vòng, rồng nhỏ đang lăn lộn thì bị đụng có hơi đau khiến bé đáng thương khóc nức lên một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giơ chân che người hay là ra sức bới đất để bản thân không lăn thêm hai vòng nữa.

Cuối cùng gió ngừng thổi.

Rồng nhỏ cẩn thận ngẩng đầu, tội nghiệp bày ra dáng vẻ đầu hàng.

Mặc kệ là giấu vào đất hay giả vờ đáng thương chuẩn bị chạy trốn đề là kỹ năng bảo vệ mạng sống sau khi rồng nhỏ tự sống độc lập học được.

Mà không biết từ lúc nào ánh sáng trên đỉnh đầu bị cánh rồng rộng lớn ngăn lại.

Bóng người cao lớn lơ lửng giữa không trung.

Mặc kệ cánh rồng khổng lồ sau lưng, hay cảm giác áp bức đến từ kẻ săn mồi đỉnh đều khiến rồng nhỏ run sợ trong lòng, phát hiện bản thân không chạy thoát được, bé còn cẩn thận lật người lộ ra cái bụng nhỏ của mình, cái chân nhỏ cuộn lại, cố gắng tỏ ra yếu thế.

"Hu hu..."

Cầu xin ngươi mà, xin ngươi đó, bé yếu lắm, còn nhỏ nữa, ăn không đủ no đâu.

Nhưng sự tồn tại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm đó mãi vẫn chưa động đậy.

Rồng con giương mắt mờ mịt lại cẩn thận nhìn thì phát hiện đối phương ngây người giữa không trung.

Trong nháy mắt, nhóc con lật người lại, cơ thể nhỏ nhắn kề sát đất, bốn cái chân nhỏ nhanh chóng di chuyển muốn chui vào bụi cỏ bên cạnh.

Không có người thân, thú con không được ai yêu muốn sống sót được thì phải lớn lên, ngoại trừ biết rõ tình hình còn có thể tìm được cơ hội chạy trốn.

Nếu như mùa đông đó không tới đột ngột như vậy, không rét lạnh như vậy, có lẽ ở đại lục kia sẽ có một con rồng khổng lồ màu đen tên Mộ Mộ từ từ lớn lên.

Nhưng hành động này của bé nhanh chóng thu hút sự chú ý của đối phương.

Đôi cánh rồng màu bạc khổng lồ vỗ cánh, tiếp đó nhóc con toàn thân đen thui đã bị xách trong tay.

Lê Minh rất khó hiểu.

Vừa rồi sau khi nhìn rõ thú con ẩn giấu dưới đó là gì, đã vô cùng ngỡ ngàng.

Rồng con với lớp vảy mềm mại, hai cái sừng mượt mà và đôi cánh đen nhỏ lạnh run, xem ra hơi chậm phát triển nên có thể dễ dàng bị xách lên, chủ yếu là những đặc điểm này má ơi sao nhìn quen vậy?

Lê Minh xách rồng nhỏ lên trước mặt, nhìn Mộ Mộ kẹp chặt cái đuôi, co cánh lại cẩn thận nhìn hắn, không thể không nghi ngờ.

"Nhóc là... Chủng tộc gì vậy??"

Mộ Mộ ngẩn người.

Bé nhìn khuôn mặt trước mắt, lo lắng tới mức không thể nói lên lời, chỉ có thể theo bản năng gọi Tiểu Dương hết năng lượng rơi vào hôn mê trong lòng.

Mà đôi mắt hơi hung ác của Lê Minh quá gần bé, đôi mắt vàng nhạt nghi ngờ quét qua mỗi góc trên người bé, giống như muốn nhấc lớp vảy trên người cậu nhìn một lần mới được.

Một cái tay giữ gáy cậu, tay còn lại mở đôi cánh nhỏ ra, nghi ngờ nghiên cứu.

"Chậc —— nhìn kiểu gì mà cứ giống—— "

Rồng?

Chủng tộc ngu ngốc ném thú con ở Hành tinh Phế Khí lại là tộc mình?

Không đúng, từ bao giờ tộc Rồng có thú con rồi??

Lê Minh càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.

Hắn hăng say nghiên cứu.

Căn bản không chú ý bé rồng đen sợ hãi bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Dù sao bé rồng vừa mới trải qua cái chết, tới một môi trường xa lạ, còn bị con rồng kỳ lạ cầm cánh, cánh của con rồng này có màu sắc khác giống màu cánh rồng ánh sáng.

Bé rồng nhỏ không nhịn được nữa.

"Hu... hu hu, hu hu hu..."

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng.

Tiếng khóc sợ hãi đè nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ.

Nhưng cũng chỉ là phát tiết, lúc đứa trẻ khác khóc thút thít sẽ theo bản năng gọi người thân cận nhất. Nhưng lúc này Mộ Mộ không biết nên gọi tên ai, hai cái chân nhỏ chỉ có thể ôm trước ngực và gọi Tiểu Dương như cầu cứu.

Lê Minh bị dọa sợ hết hồn.

Hắn luống cuống tay chân hạ xuống, cũng không quan tâm thành phần có hại trong đất có chứa thứ gây nguy hiểm với tinh thần lực không, cứ thế dứt khoát ngồi xuống, cẩn thận thả nhóc con trong tay xuống mặt đất.

Tộc Ngân Long am hiểu nhất là đánh nhau và không bao giờ thỏa hiệp với những người khác gãi gãi mái tóc dài màu bạc của bản thân, những giọt mồ hôi đọng lại trên làn da mật ong.

"Đừng, đừng khóc mà, ta chỉ hỏi nhóc là chủng tộc gì—— "

Hắn thấy bé rồng đen này vừa chạm đất lại bắt đầu ra sức đào hố, cho đến khi hơn một nửa cơ thể giấu trong hố, khóc nức nở và chỉ để lộ ra hai cái chân đang run rẩy đong đưa bên ngoài—— giống như trồng một con rồng trong đất sắp được hái và thu hoạch.

"Không phải nhóc là rồng à?"

Lê Minh nhìn hồi lâu, cuối cùng nghi ngờ hỏi, bản thân hắn còn cảm thấy buồn cười giật giật khóe môi.

Khoảnh khắc nghe thấy chữ rồng này, Tiểu Mộ Mộ chui ra khỏi hố đất mới đào, con mắt tròn xoe đầy nước mắt, chỉ lộ nửa khuôn mặt cho hắn nhìn.

"Hu... áu..."

Tiếng rồng sữa mềm mại phát ra khiến Lê Minh không chỉ ngây người mà còn hoàn toàn nghi ngờ đời rồng.

Mà bé rồng đen chui ra khỏi cái hố không có tẹo cảm giác an toàn nào.

Rồng?

Đây là cha mẹ rồng... mà Tiểu Dương nói?

Mộ Mộ không hiểu, còn cẩn thận cố gắng nhìn đôi cánh rồng màu bạc.

Vị cha mẹ rồng này, hắn, hắn hình như không xanh lắm!


Chương 3:

Vũ trụ sẽ không phát ra âm thanh, mọi thứ xung quanh đều im lặng.

Nhìn từ hành tinh Hành tinh Phế Khí này, xung quanh trống trải, mơ hồ hiện lên ánh huỳnh quang, xa hơn nữa là tinh vân Hoa Hồng mãi không rơi xuống đang lóe sáng.

Lê Minh thu cánh lại ngồi trên mặt đất, ngăn lại hơn nửa bầu trời.

Bé rồng trước mắt hắn chỉ lộ ra đôi mắt đen tròn, dùng ánh mắt non nớt, mờ mịt lại né tránh nhìn hắn.

Đây là một bé rồng đen gần như không trộn lẫn màu sắc nào khác, màu đen thuần túy, nằm sấp trong bóng tối, chỉ cần bé không ló đầu là gần như không ai có thể phát hiện bé.

Mà nhóc con đáng thương không nhà để về này lại tự giấu bản thân vào trong hố vừa đào, trên người còn bám đầy bụi bẩn, nước mắt rơi từng giọt xuống hố.

Cho dù là ý chí sắt đá cũng tan mất ba phần ở khoảnh khắc này.

Giống như Lê Minh rất khó hình dung cảm giác của hắn lúc này.

Gây sự và đánh nhau là chuyện hắn giỏi nhất, cái kiểu nhiệt huyết sôi trào lúc đánh nhau, sự kích thích không ngừng nghỉ trong ranh giới của sự sống và cái chết là điểm làm cho Ngân Long vô cùng mê muội.

Nhưng bây giờ hắn cảm nhận được cảm giác thay đổi tương tự.

Không đến từ tranh chấp sống chết, cũng không có liên quan gì đến kích thích.

Mà hoàn toàn đến từ nhóc đen thui trước mắt có thể đơn giản được hắn nâng trong lòng bàn tay.

Bé rồng nhìn đối phương, phát hiện hắn không làm thêm hành động gì, hơi thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn chôn trong hầm, cái đuôi nhỏ vô ý thức đong đưa từ trái qua phải.

"Áu... áu..."

Mặc dù cậu không được người thân yêu thích nhưng đúng là rồng.

Tiểu Mộ Mộ cũng không thể giao tiếp trôi chảy với tộc Rồng của Tinh Tế, cũng không hiểu tộc Lam Long mà Tiểu Dương nói tại sao cánh lại có màu bạc, chẳng lẽ đây là cách phối màu của rồng ở thế giới này sao?

Hơn nữa Tiểu Dương nói cha mẹ Lam Long thông thái và dịu dàng... Nghĩ tới 'viên đạn' vừa mới đập về phía mình, bé rồng đen tưởng tượng một chút, cơ thể run lên, cố gắng đào cái hố sâu hơn.

Nhưng cũng không cần nhóc con tự mình giải thích, sau khi tìm lướt một lần chủng tộc Tinh Tế, lại dùng công cụ xác định chủng tộc, từ đó chỉ có thể kết luận đây là một bé rồng.

Lần đầu tiên gặp tình huống này, Lê Minh hơi khó chịu gãi đầu trong khó hiểu.

Chủ yếu là dù đổi thành một con rồng khác tới cũng không có phương án phù hợp cho tình huống này.

Tộc Rồng bọn họ cũng đã trăm ngàn năm chưa từng thấy thú con rồi.

Nếu như không phải hắn biết bản thân thuộc phạm vi sinh vật, hắn cũng cảm thấy bản thân không khác gì người máy trên Tinh Tế rồi.

Nhưng mà này còn trống rỗng xuất hiện tên kỳ quái Tiểu Hắc Long tể.

Thật sự quá kỳ quái.

Nhưng nói thế nào thú con cũng không thể ở đây đợi được.

Về phần thú con trong tộc có lẽ có thể mang về hỏi tộc trưởng xem.

"Đừng sợ, nhóc con, có ta ở đây sẽ không ai có thể tổn thương nhóc, chúng tay ngồi tàu bay về nha? Đi về trước sau đó xem xem tình huống của nhóc là như nào."

Lê Minh tự hỏi xong vươn tay thử thăm dò bé rồng.

Mộ Mộ mở to mắt, trong nháy mắt con ngươi co lại như cây kim, quả nhiên cậu không hiểu Lê Minh đang nói gì.

Hệ thống Tiểu Dương đã hoàn toàn không còn động tĩnh, bé rồng đen đã quen chịu khổ từ người cùng tộc, thậm chí là cha mẹ anh chị em, còn có kinh nghiệm sống một mình, thế nên phản ứng đầu tiên khi có người đưa tay về phía mình chính là trốn đi.

Cho dù có người đảm bảo với cậu, đây là người thân mới sẽ cưng chiều cậu —— mặc dù cách phối màu của nhà này có lẽ hơi kỳ quái, ví dụ như cơ thể màu xanh và đôi cánh màu bạc.

Nhưng trên thực tế, từ cái chết lần trước tới bây giờ nhóc con mới sống được mấy tuần.

Lê Minh thấy cơ thể nhóc con run lên, xoay người muốn chạy.

Động tác của hắn rất nhanh, duỗi tay túm nhóc con lại.

Nếu để cậu chạy đi thì chết.

Vật chất trên hành tinh Phế Khí mặc dù chưa được kiểm tra nhưng có lẽ có xác suất gây hại với thú con, thêm nữa nhóc con này còn biết đào hố, còn có màu sắc tự vệ trời ban, chỉ cần hòa hợp vào bóng tối không động đậy, dù ngươi không dùng radar cũng không thấy được.

Lê Minh nghĩ vậy, hành động càng gấp rút.

Lúc rồng con bị hắn xách trong tay vẫn ở tư thế nằm bò, bốn cái chân ngắn ngủn đang liều mạng vùng vẫy giữa không trung, bé rồng còn đang ngơ ngác, chỉ có thể mờ mịt thò đầu ra nhìn.

Giống như một con rùa đen hoang mang ló đầu ra, ngay cả cánh cũng không biết dùng.

Khóe miệng Lê Minh nhanh chóng cong lên.

Cảm thấy xách nhóc con này hơi nhẹ nhàng.

Nhưng không thể ở đây dây dưa với tên nhóc này.

Lê Minh xách thú con lên, nhân lúc bé còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt mở rộng đôi cánh bạc che lấy bầu trời trên đầu bé bay về phía tàu bay.

Trước khi Mộ Mộ phản ứng lại, bọn họ đã về đến phi thuyền.

Cửa cabin máy móc chậm rãi đóng lại sau lưng phát ra âm thanh áp suất không khí bị đè chặt.

Lê Minh còn xách rồng nhỏ, hắn ở trước cửa ca bin không xa hơi quỳ xuống, cẩn thận đặt nhóc con cuối cùng cũng giãy dụa lên mặt đất.

Gọi là tàu bay khẩn cấp nhưng thực tế không gian cũng không nhỏ, hơn nữa phòng điều khiển được phân riêng với buồng lái bên ngoài.

Lê Minh cũng không lo lắng rồng nhỏ chui lung tung ở đây sẽ ảnh hưởng hắn lái tàu bay.

Tiểu Mộ Mộ lại bị xách đến một nơi xa lạ, điều này khiến cậu không có thời gian để thích ứng, cậu hoảng hốt giãy xuống đất.

Trong khoảnh khắc chạm đất, cậu như được gắn động cơ phía sau, nhanh chóng tìm một chỗ tối trong buồng lái lập tức chui vào.

Người đàn ông tóc bạc với làn da mật ong ngước mắt lên nhìn trầm ngâm, nhìn chằm chằm chỗ tối không nhìn ra có vấn đề gì kia, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, hắn giả vờ như không có chuyện gì đi tới buồng lái, dành chút thời gian nhìn thoáng phía sau.

Lúc này trong buồng lái không hề có tiếng động.

Nhóc con này nhìn thì thấy chỉ là một con thú con nho nhỏ, nhưng thực tế là bản lĩnh trốn tránh rất mạnh.

Hơn nữa động tác trốn đi quá mức thành thạo.

Giống như đã từng thử qua vô số lần trong nguy hiểm và hoảng hốt.

Còn nhát gan ngay cả nhìn hắn cũng không dám.

Điều này càng dễ làm cho người ta nghĩ đến tình huống —— tộc Rồng có được gen vô cùng mạnh trong Tinh Tế.

Tương tự là cũng có vài thế lực ngầm mưu tính làm vài chuyện.

Nhưng theo lý thì những con chuột trong cống ngầm này có lẽ không có dũng khí để những chuyện này ra ngoài ánh sáng, cũng không có khả năng ném thú con cực kỳ hiếm thấy đối với tộc nhân bọn họ ở nơi quỷ quái này.

Quá kỳ quái.

"Đội 45, đã tìm được thú con, chuẩn bị rút lui, suy xét đến cơ thể thú con, dự tính thời gian đến cảng là sau mười hai giờ."

Lê Minh tiến hành truyền tin với tinh hạm.

"Nhận được."

Rất nhanh bên đó truyền tin tức về.

"Kiểm tra ra là thú con của tộc gì chưa? Nếu như thuận đường, chú có thể đưa thú con về."

Vẻ mặt Lê Minh kỳ lạ.

"Thuận đường."

"Đây cũng không phải là thuận đường bình thường, chú sẽ không đoán được có thể thuận đường đến mức nào đâu."

Tùng Hi là Ngân Long có tính cách khá ổn đang phụ trách truyền tin.

Hắn nghi ngờ nhướn mày.

"Cái gì?"

"Tùng Hi, tôi nhặt được rồng con."

Là kiểu giấu trong bóng tối, nhóc đó mà không ló đầu ra thì ngươi sẽ không thấy được...!

Đầu bên kia của máy truyền tin: ...

"Hả?"

Cùng lúc đó.

Hành tinh Phế Khí cách hành tinh chính nơi sinh sống của tộc Lam Long không xa, thậm chí còn gần hơn Ngân Long.

Có lẽ là nửa tiếng trước, bọn họ nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.

Mức báo động trực tiếp nâng lên cao nhất theo phán đoán của hệ thống.

Bây giờ nội bộ tộc Lam Long đang làm kiểm tra liên quan.

Tộc trưởng cũ của tộc Lam Long vừa rời khỏi vị trí tộc trưởng đã chọn đi ngân hà khác du lịch, Chư Huyền là tộc trưởng mới cũng được tính là con rồng tương đối trẻ, nếu không có gì thay đổi, vị trí tộc trưởng này của y có thể sẽ kéo dài đến trăm nghìn năm thậm chí là lâu hơn, không chừng có thể qua sinh nhật ba nghìn tuổi của y.

"Tìm thấy nguyên nhân chưa?"

Chư Huyễn đeo kính nửa gọng, điềm tĩnh đứng bên cạnh nhìn tín hiệu cầu cứu màu đỏ tràn màn hình.

"Vẫn chưa, tộc trưởng, chúng tôi vẫn chưa biết được là ai, lại làm cách nào kích hoạt báo động cầu cứu cao nhất của tộc Lam Long chúng ta."

"Nếu tôi không nhớ nhầm thì tọa độ Tinh Tế gần đây là một hành tinh Phế Khí."

Chư Huyễn dùng đầu ngón tay thiếu sức sống đẩy đẩy kính trên sống mũi, bày ra vẻ điềm tĩnh giống như không bị bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến phán đoán.

"Tinh hạm gần đây đã tới chưa?"

"Vẫn chưa, cần khoảng nửa tiếng nữa thì tinh hạm trong tộc gần nơi báo động cầu cứu mới có thể tới."

"Nhưng ngài yên tâm đi tộc trưởng, chúng tôi đã tăng ca làm kiểm tra toàn diện một lần, trong tộc ngoại trừ cái báo động này thì không phát hiện bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào."

Từ lúc báo động được kích hoạt đến bây giờ chỉ có nửa tiếng, bọn họ đã kiểm tra hết một lượt rồi.

Chư Huyễn hơi thả lỏng vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng cười ấm áp lại ranh mãnh.

"Các chú vất vả rồi, tiếp tục chuẩn bị đi, để tinh hạm đáp xuống hành tinh Phế Khí tiến hành tìm kiếm toàn diện, sau khi lục soát xong, trực tiếp đưa báo cáo lục soát lên bàn tôi."

Sự tìm kiếm của tộc Lam Long chắc chắn công dã tràng.

Tộc Ngân Long cũng bị mấy chữ thú con tộc rồng làm sốc tới mức không kịp phản ứng suốt nửa quãng đường.

"Cái gì???"

"Rồng con?! Lê Minh, chú uống lộn thuốc à?"

"Đúng đó, chủng tộc chúng ta làm sao còn có thú con?!"

"Tôi còn không nghĩ ra được thú con của tộc chúng ta có hình dáng như nào ha ha ha, chú chắc chắn là không học hẳn hoi môn văn hóa rồi, hoặc là thanh niên ngu ngốc quên quá nhanh đi ha ha ha, đã sớm nói với chú rồi, lúc học hành thì đừng nghĩ tới đánh nhau."

Lê Minh dựa trên mặt bảng điều khiển lạnh lùng cười một cái.

"A, tin hay không thì tùy."

Nói thật, ông đây mà không gặp thì cũng không tin đâu.

"Tín hiệu tàu bay yếu ớt, truyền chậm, các chú đi về báo cáo với tộc trưởng xem xem nên làm gì với thú con này giờ..."

Lê Minh đang nói đột nhiên nghe thấy một tiếng thùng thùng thùng liên tục vang lên.

Thanh âm của hắn một bữa, sau đó lại nghe khách khí mặt đông đông đông liên tục vài thanh.

Lê Minh: ???

Tiếng gì vậy?

"Chuyện kỳ lạ không hợp lẽ thường này tôi không giúp chú báo cáo đâu."

"Đúng rồi đó, tự chú đi báo cáo đi..."

"Ông già tộc trưởng đó mà thấy ký tên của tôi kiểu gì cũng dùng cái nạng đánh chết tôi đấy."

"Tộc trưởng chúng ta dùng nạng đúng không nhỉ? Tôi nhớ ông ấy liên tục nhấn mạnh đó là ba-toong?"

"Ôi trời, không phải cùng một kiểu à?"

"Là thế này đúng không?"

Một đám rồng bị thu hút sự chú ý.

Lực chú ý của Lê Minh cũng bị rồng nhỏ ngồi trong khoang thuyền câu lấy.

"Tự báo cáo thì tự báo cáo."

Hắn gõ một dòng báo cáo trên màn hình điều khiển rồi gửi đi, sau đó đứng dậy ra ngoài.

"Truyền tin kết thúc, đến hành tinh Scala rồi nói tiếp."

Lê Minh đi tới cửa, hắn còn lấy đèn pha.

Trong khoang thuyền có vài đồ dùng và thiết bị, còn có cái bàn và ghế đã cố định chắc chắn.

Bé rồng nhỏ tới mức thoạt nhìn sẽ không phát hiện được cậu ở đâu.

Lê Minh ngồi xổm xuống, đèn pha cũng chiếu xuống.

Lập tức thấy nhóc con tối đen như mực này giống như muốn chui vào một cái xó xỉnh, nhưng không hiểu sao trong này phức tạp khó hiểu, thế là cậu chui vào khe hở được xây bằng kim loại.

Đầu có thể qua không có nghĩa là cơ thể có thể qua, rồng nhỏ thuận lợi kẹt ở giữa cột kim loại, cũng bởi vì đổi tư thế mà bé rồng thành công khiến đầu mình cũng kẹt theo, cậu ngỡ ngàng lắc cái đuôi, tiến hay lùi đều không ra được.

Tiếng thùng thùng thùng vừa rồi là tiếng động do cái sừng rồng non nớt mượt mà va chạm với cột kim loại.

Hai cái chân nhỏ của cậu chống ở một bên, đầu nhỏ giãy dụa ra ngoài gõ thùng thùng thùng như nhổ củ cải.

Lại rầm rầm rầm mấy cái.

Cuối cùng cậu cũng từ bỏ chống cự không động đậy nữa.

Tiểu Mộ Mộ: Choáng chớt bé rồi.

Lê Minh: ... Phụt.

Tiểu Mộ Mộ: ... QAQ

Lê Minh: Khụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong