Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: lên đường

Nơi trung tâm của lãnh địa, lâu đài của lãnh chúa biên ải, phòng làm việc của lãnh chúa:

"Thưa ngài... Các gia tộc chống đối chúng ta đang bắt đầu hành động. Đây là tài liệu mà tình báo bên ta thu thập được thưa ngài." tiếng một cận thần vang lên.

"Rầm!!!"

"Hừ...chết tiệt... Bọn khốn!!! Chúng mày vội vàng hơn tao tưởng đấy!" tiếng đập bàn cùng tiếng thét giận dữ vang lên.

"Vậy giờ phải làm sao thưa ngài?" tên cận thần kiếp sợ cẩn trọng hỏi.

"Còn làm sao nữa? Gọi Grevs tới đây cho ta."

"Vâng." tên cận thần nhanh chóng ra ngoài đi thẳng tới vườn hoa nơi Grevs và phu nhân đang cùng nhau nói chuyện sau bữa ăn.

"Thưa phu nhân, thưa tiểu chủ nhân! Ngài bá tước cho gọi tiểu chủ nhân ạ." tên hầu cận lễ phép nói.

"Gọi ta?" Grevs ngạc nhiên hỏi lại.

"Vâng."

"Có chuyện gì thế nhỉ? Đã bao giờ thấy cha gọi ta vào giờ này đâu?" Grevs nhăn mặt cằn nhằn.

"Nào, ta đi với con, sẽ không có chuyện gì đâu." phu nhân vừa cười vừa nói với con bà ta.

"Vâng, đi thôi mẹ."

Một lúc sau, tất cả bọn họ đã ở trước cửa phòng làm việc của bá tước.

"Thưa ngài, thiếu chủ đã tới." tên hầu cận gõ cửa.

"Vào đi."

"Nàng theo con tới đây làm gì?" bá tước nhìn thấy phu nhân bước vào thì ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện ngài sắp nói với con, một người làm mẹ như ta chả nhẽ lại không có quyền được nghe?" bà ta không thèm nhìn bá tước, cong môi nói.

"Thôi được rồi, đến rồi thì nghe luôn đi." (quay sang Grevs) "Ta sẽ gửi thư đề nghị liên hôn với gia tộc Edoteraci. Cuộc hôn nhân chính trị này là vì lợi ích của gia tộc ta. Người con sẽ đính hôn là tiểu nữ nhà hầu tước Edoteraci Al Tena." Bá tước nghiêm túc đề nghị.

"Thưa người... Cái này... " Grevs ngập ngừng.

"Con có gì muốn nói?" bá tước nghiêm mặt.

"Dạ không, thưa ngài."

"Khoan đã, tôi phản đối phản đối cuộc hôn nhân này." phu nhân xen vào. "Tôi không muốn Grevs phải đính hôn quá sớm. Nó còn có thể có những lựa chọn khác."

"Gia tộc Divaeno đã hành động. Chúng không chỉ đơn thuần là khiêu khích mà sẽ tuyên chiến. Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách liên hôn để có được sự ủng hộ của nhà hầu tước mới có thể qua được tình hình này. Nếu phu nhân thực sự nghĩ đến tương lai của con thay vì lợi ích của bản thân thì đừng có ngăn cản điều này." bá tước nói.

"Tôi không cần quan tâm, lãnh thổ này là của ông, việc đó cũng là của ông, sao ông lại để Grevs làm thay ông?" bà ta quát lên.

"Xin phu nhân hãy bình tĩnh!" tên hầu cận lên tiếng.

"Tên kia? Ai cho phép mày lên tiếng ở đây?" bà ta thét.

"Thôi đủ rồi! Im lặng đi!" bá tước nói lớn rồi quay sang phu nhân "tôi hỏi bà, ai sẽ là kẻ kế vị cái lãnh địa này? Ai là kẻ sẽ kế vị chức tước này? Nếu nó không biết tự gánh vác trọng trách này thì ai sẽ gánh vác thay nó sau này? Bà đã bảo vệ nó quá mức rồi!". "Mang phu nhân về phòng nghỉ ngơi." bá tước ra lệnh.

Ngay lập tức những người hầu nhanh chóng tiến đến gần "kính cẩn" mời phu nhân về phòng nghỉ. Bà ta vùng vẫy không chịu đi và hét lên :

"Thả ta ra...ta chưa nói hết... Tại sao ngài không để những đứa nhóc của kẻ qua đường kia thay thế hả? Này, thả ta ra..." tiếng hét nhỏ dần rồi mất hẳn.

Để lại trong phòng làm việc chỉ còn bá tước và tiểu công tử ngồi đối diện nhau trong im lặng. Bá tước đặt tay lên trán lắc đầu thở dài.

"Ta muốn nghe ý kiến từ con." ông ta đột nhiên hỏi.

"Thưa ngài, về việc này thì con cũng không thể nói trước được điều gì nhưng con sẽ cố gắng."

"Tốt! Ta rất mong chờ biểu hiện từ ngươi."

"Vâng." Grevs đưa tay lên ngực hành lễ rồi bước ra ngoài.

Bá tước ngồi ngả lưng ra sau ngửa mặt thở dài.

"Ài...cũng đã lâu rồi ta không gặp chúng, liệu chúng có chấp nhận yêu cầu vô lí của ta không?"

"Thưa ngài, xin ngài đừng lo, nếu ngài ra lệnh thì họ sẽ phải làm theo thôi ạ." tên hầu cận khẳng định.

"Đừng có nói những lời như vậy. Cha mẹ thực sự của chúng là những kẻ mà đến cả liên minh các quốc gia cũng không dám đối đầu đâu." bá tước lắc đầu.

"Dạ, là do thần nhiều lời."

"Được rồi, bảo các kị sĩ đón chúng về đây."

"Vâng."

*   *   *

Tôi lôi theo con sói, chạy thẳng về phía cái túp lều nhỏ mà sáng nay tôi đã làm nó bay màu một nửa. Đôi chân tôi cố gắng đạp trên lớp tuyết nhẹ nhàng nhất có thể để không bị lún xuống.

Lạnh. Đó là từ duy nhất tôi có thể nói ra lúc này. Màn đêm buông xuống lấy đi chút hơi ấm còn vấn vương mà mặt trời đã ban tặng cho nhân gian. Để lại một cơn mưa tuyết dày khiến màn đêm đã lạnh lại càng lạnh.

Đôi chân tôi tê cứng dường như đã mất đi cái cảm giác được chạm xuống dưới nền tuyết. Nhưng bước chạy dần trở nên không chân thực.

Tôi không còn cảm nhận được đôi bàn chân của mình nữa dù tôi đã có kháng lạnh. Nhưng có vẻ như cấp bậc của kĩ năng là không đủ để khiến một kẻ không có nổi một mảnh áo che thân như tôi chống lại cái lạnh.

Giá như tôi có cái kĩ năng nào có thể xử lý da nhanh chóng thì giờ có phải tôi đã có một bộ đồ da sói da gấu ngầu lòi mà ở cái thời thế kỉ 21 có tiền cũng không mua được không.

Mà thôi, sắp về tới nơi rồi. Thời gian có hạn, không thể tiếp tục chậm trễ. Tôi về tới nơi, Norb vẫn ngồi lù lù đó đợi tôi, có vẻ như nó đã bị thuần hóa phần nào. Nếu nó đi mất thì sức mình hiện tại là không đủ để cứu Mia, không có sự giúp sức của nó, lao vào lòng địch chính là nạp mạng.

A? Tôi không thể cảm nhận được chân mình nữa rồi. Không thể điều khiển nó, tôi mất đi thăng bằng và ngã úp mặt xuống tuyết, trước mặt Norb.

Tôi cố gắng bò dậy nhưng không thể. Có gì đó đã rút đi sức lực của tôi. Cảm giác bất lực bao trùm tâm trí tôi.

Bỗng Norb đưa chân trước lên. Cơ mà nó làm cái quái gì thế? Thật không hiểu nổi. A định mệnh. Thứ khốn nạn đó đang nhằm vào nơi tôi nằm mà đập xuống.

Ra là nó quyết định ở lại là tìm cơ hội báo thù sao? Mày được lắm.

"Tê liệt!" tôi hét lên.

Nó dừng lại và gầm lên căm phẫn.

"Ta biết là ngươi hận ta. Một chúa tể một phương đương nhiên là sẽ không cam tâm làm thú nuôi cho kẻ khác. Ta hiểu. Vì thế, con sói này sẽ là của ngươi, coi như ta thuê ngươi lần này đi. Cứu Mia ra, ngươi sẽ tự do."

Nó im lặng vơ lấy con sói và đi vào rừng. Ôi thứ mất nết, lấy đồ rồi đi như không vậy đó hả? Mà thôi, không còn thời gian nữa, liều thì liều, một phần trăm cũng là cơ hội. Nếu không hành xử bây giờ thì sẽ không còn cái phần trăm nào nữa. Cầu xin Mia không sao.

Tôi cố gắng đứng dậy, lảo đảo rồi lại ngã xuống. Có vẻ như đây là giới hạn của một cơ thể bình thường rồi. Dù cho có qua cải tạo bằng skill đi nữa thì cũng chỉ là cơ thể bình thường thôi, cũng có giới hạn của nó.

Nhưng mà, cái giới hạn gì đó bỏ qua một bên đi, tôi phải đứng dậy, phải đi cứu Mia.

"Cơ thể đã tới giới hạn, năng lượng sẽ được bổ sung khẩn cấp. Bắt đầu đóng những chức vụ không cần thiết. Cải tạo cơ thể kích hoạt."

Cái skill này thật sự rất là đúng lúc đấy, hữu dụng thật. Đi thôi... A? Có thứ gì đó đang nhấc bổng tôi lên và bỏ tôi lên lưng nó. Tôi khá ngạc nhiên khi phát hiện ra Norb đã quay lại. Tôi tưởng nó nhân lúc tôi hết sức lực mà té lẹ luôn rồi cơ.

"Được rồi, đi cứu Mia nào. Tìm đường đi!"

"Xác nhận! Đi thẳng về hướng tây nam. Điểm đến là ngôi làng mới được lập nên. Đó là điểm manh mối bị ngắt quãng. "

Tôi nói với Norb.

"Tây nam, làng, nhanh nhất có thể. Làm được chứ?"

"Gừ..." Norb gừ nhẹ rồi lao vút đi trong đêm tối.

Cấp B có khác, tốc độ này cứ phải gọi là khác bọt. Không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi cái kiếp cấp E đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro