
Chương 2: Đây là thế giới khác sao? (2)
Hồi 2: Để sinh tồn và mối nguy mới.
"Hmm.. lạnh quá.."
"Cái đứa quỷ quái nào giật chăn của bố vậy? Còn nữa đóng cửa sổ vào đi chứ?"
Bụp.. cái gì đó thật buốt lạnh rơi vào mặt tôi. Lạnh rất lạnh cảm giác như..
"Thằng quỷ nào dội nước vào mặt anh mày vậy? Nay là ngày nghỉ đó có biết không?"
Tôi hét lớn và định ngồi dậy nhưng có cái gì đó đã ngăn cản điều đó. Ai trói tôi vậy? Tôi bực mình lắm, gỡ dây xong và ngồi dậy. Cái gì đây, đập vào mắt tôi bây giờ là một khung cảnh, một khung cảnh khiến cho tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Là một khu rừng, một khu rừng rất kì lạ. Vậy là chuyện tối qua không phải là mơ sao? Tôi ôm đầu, cái cảm giác lo lắng và bất an bắt đầu tràn về. Mặc dù rằng tối qua tôi đã thử xác nhận xem nó có phải là thật hay không, tôi đã bình tĩnh hơn một chút nhưng sâu trong thâm tâm tôi, tôi mong đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi. Nhưng không, cái gọi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng không phải là tiếng chuông báo thức quen thuộc mà là.. một đám tuyết lạnh.
Hiện tại tôi không biết là tôi sẽ phải làm cái gì tiếp theo nữa. Bởi lẽ trước mặt tôi đáng ra phải là cánh cửa phòng có hành lang nối xuống căn bếp quen thuộc thì giờ đây nó lại là rừng cây. Những cây nấm khổng lồ với đủ loại màu sắc, những cây dương sỉ cổ đại cao như cây dừa đáng ra phải tuyệt chủng từ lâu còn có những cây thân gỗ cao to đến kì lạ, những chiếc lá lấp lánh với đủ sắc màu đang giũ bỏ đi những đám tuyết đêm qua để đón trào ngày mới với sức sống tràn đầy.
Ở dưới đất, vẫn rậm rạp như đêm qua, điều kì diệu là chúng lại phát triển rất tốt trong cái điều kiện khắc nghiệt này. Có lẽ là do những cây to trong rừng đã che chắn cho chúng. Mà thôi, cũng chẳng có thời gian mà ngắm nghía nhiều, tôi phải chấp nhận cái thực tại quái quỉ này, rằng đây không phải trái đất và cái tình huống này rõ ràng là chỗ đất trước nhà tôi lúc đó là lỗ hổng thời không. Mà thế quái quỉ nào nó lại chọn nhà mình nhỉ? Còn bao nhiêu là đất sao không chọn? Mà sao có vẻ giống như trong những truyện isekai của Nhật Bản vậy? Được thế thì lại hay, vậy bảng chỉ số hay cái skill gì đó của tôi đâu? Hay là phải gọi mới có nhỉ?
"Status?" "Menu?"
* * *
Sau khi tôi kêu lên, không gian liền yên tĩnh lại, những cơn gió cũng ngừng thổi, mọi tiếng động biến mất để lại một khoảng không vắng lặng, im bặt. Một khoảnh khắc, mọi âm thanh lại trở về như bình thường. Cái cách mà âm thanh lặng đi rồi trở lại như đang cười vào mặt tôi, vào cái sự ngu dốt và ảo tưởng của tôi. Nếu có ai đó ở đây có lẽ họ đã cười phá lên vì điều này rồi. Mặt tôi đỏ dần lên dẫu cho thời tiết đang buốt lạnh, dù không có ai quanh đây, tôi vẫn thấy ngại vì sự ngu ngốc của mình.
Tỉnh táo lại đi-Tôi tự lấy hai tay vỗ nhẹ vào hai bên má. Nếu muốn sống trong cái khu rừng này, điều đầu tiên là nước uống và thức ăn. Nước uống thì là một điều rất dễ giải quyết vì tuyết suy cho cùng cũng là một dạng của nước nên sẽ không phải lo về vấn đề nhiễm độc và tuyết thì có ở mọi nơi trong khu rừng này. Mùa đông thì không cần nhiều nước lắm lên sẽ không lo về vấn đề thân nhiệt bị giảm. Nhưng cái vấn để đáng lo nhất ở đây chính là thức ăn. Khu rừng này có rất nhiều quả, nấm.. nhưng cái sự đáng lo ngại ở đây là tôi không hề biết thứ gì ăn được, chúng có độc với người Trái Đất hay không. Chẳng có cách nào để biết được cả. Nếu không có gì ăn thì mình sẽ toi ở đây mất. Ầy.. chết tiệt.. Làm sao đây? Không, không phải là vô vọng, chỉ cần đi loanh quanh, nếu tìm ra loại quả mà lũ gặm nhấm ăn thì khả năng quả độc sẽ thấp hơn. Phải, chính nó, chỉ còn cách đó, liều thôi. Dù sao thì nếu không liều thì chỉ có thể đợi chết mà thôi. Tôi leo xuống và bắt đầu đi tìm những cây mà loài gặm nhấm và chim chóc hay ăn. Khi ăn chúng thường không ăn hết mà để lại hoặc rơi vãi nên chỉ cần để ý một chút là có thể tìm ra được.
"Ui.. đau quá! Cái quái gì thế?"
Tôi hét lên đau đớn, mà nó đau vãi chưởng ra chứ lại không à? Có cái gì đó đâm vào bắp chân tôi. Tôi nhăn mặt, nhìn xuống, một cành cây rụng đã cào xước da bắp chân tôi. Ra là một cành cây. Mà nó đau quá, tôi nhìn xung quanh, nơi nào cũng có những cành cây rụng nằm ngổn ngang. Nếu mà như thế này vài lần nữa chân mình choét ra mất. Nếu chúng là những cành khô thì tốt rồi, đằng này sau trận mưa tuyết đêm qua nó đã bị ẩm nên chả làm ăn gì được. Có lẽ sau này nếu có tìm được cái hốc cây nào đó thì tôi có thể dùng chúng làm cửa để tránh thú dữ. Còn việc quan trọng bây giờ là đi tìm thức ăn. Ui đau quá, ước gì có chiếc giày đi rừng ở đây nhỉ?
Haizzz..
* * *
Tại một nơi khác, trong một cái hang tối tăm, có một cái bóng to lớn đang tỏa ra một luồng hàn khí mạnh mẽ. Luồng khí này làm cho nhiệt độ trong hang giảm còn rất thấp. Cái lạnh này không còn là cái lạnh thấu xương nữa, nó là một cái lạnh kèm theo sự chết chóc. Một cái lạnh mà có thể đe dọa đến sự sống của bất cứ sinh vật vừa và nhỏ nào. Xung quan cái bóng ấy thấp thoáng rất nhiều những tảng băng lớn. Mà trong mỗi tảng băng đó lại là có những sinh vật bị băng bao bọc. Điều đáng nói ở đây là tất cả chúng đều đã.. -CHẾT! -
Cái mũi của sinh vật to lớn đã chuyển động như thể nó đã đám hơi ra thứ gì. Lại có một sinh vật xấu số nào mời gọi thứ đáng sợ này đến ư?
Trong bóng tối đó, có một đôi mắt đang từ từ mở ra. Nó tỏa ra thứ ánh sáng đỏ ngầu mang theo cảm giác rùng rợn. Cái không khí chết chóc và sợ hãi đang ám ảnh lấy cái hang này làm nó trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Bóng con vật đó đã từ từ đứng dậy, chuyến đi săn bắt đầu. Khu rừng trong vài ngày tới sẽ rơi vào tình trạng băng máu - khu rừng đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro