Chương 9
Hôm nay, 13 giờ 32 –
Rất lâu sau đó, nhiều năm sau Cơn sợ hãi
Gió của cơn bão khiến cho ngôi biệt thự run run như thể có một đoàn tàu điện ngầm đang chạy ở dưới căn nhà. Ông giáo sư ngẩng đầu lên, nhưng các sinh viên của ông đã quá tập trung vào tập hồ sơ để bị sao nhãng bởi những tiếng động của gió. Trời đã tối hơn, và họ bật cây đèn đọc sách nhỏ mà ông đã đặt dự trù trước ở trên cái bàn giữa họ.
Nhìn từ đầu kia của cái bàn, họ trông giống như hai học sinh đang cùng nhau học cho một kì thi.
Trong khi Patrick tựa đầu lên hai tay thì Lydia để cho một cây bút chì lơ lửng trên từng hàng chữ một. Môi cô mấp máy trong lúc đọc và thỉnh thoảng cô lại viết một ghi chú vào một tập giấy nằm ở bên phải cô.
Ông giáo sư đứng dậy và thẳng lưng ra. Dù đau nhói, ông vẫn tuân theo những lời khuyên nhủ từ bác sĩ chỉnh hình của mình, và cứ hai giờ một lần lại xoay tròn các khớp vai. Trong mắt ông, lời khuyên của ông bác sĩ cũng không hiệu quả như lời khuyên của người bạn đã thuyết phục ông đi vào cái quán rượu đó.
Lydia viết thêm một ghi chú nữa, và ông quyết định nhìn một lần vào tập giấy đó. Ông đi ngang qua những cái kệ trống rỗng, tất cả sách trên đó đã bị lấy đi. Có lẽ chúng đã được bán ở chợ trời hay trên mạng Internet. Chỉ một tác phẩm duy nhất là không được ai quan tâm đến, và đứng phủ đầy bụi bặm ở phía sau tấm kính đã vỡ của một cái tủ kính. Gáy sách trầy trụi và đầy phân chuột, nhưng quyển sách trông như thể đã được đặt vào đó sáng nay cho những người khách viếng thăm bất thường.
Ông giáo sư đi tiếp, một mặt là vì ông không muốn chịu đựng lâu hơn gương mặt tội lỗi với đôi má hóp của ông, được phản chiếu lại trên tấm kính của cái tủ. Mặt khác, vì ông hoàn toàn không muốn biết chính xác đó là tập nào của bộ từ điển y khoa. Ông cũng tránh nhìn tới cái lò sưởi, nhưng bây giờ thì ánh mắt ông dừng lại trên một cái ống thông dò bằng nhựa đã bị ấn bẹp. Nó nhô lên như một que Mikado[1] giữa một cái ăng ten truyền hình đã bị bẽ cong, những phần còn lại của một sợi dây dẫn và một tấm thảm lát sàn đã bị giật ra.
Đừng làm thế!
Một tiếng nói từ bên trong ra lệnh cho ông giáo sư hãy để cái ống thông dò ở lại tại chỗ của nó.
Nó không cần phải hét lớn tới như vậy. Dù sao đi nữa thì ông cũng không có ý định kéo cái ống thông dò ra, và đánh sập ngôi nhà bằng lá bài của tinh thần ông.
Ông hắng giọng nhỏ, để không làm giật mình các sinh viên của ông khi ông đến gần. Nhưng họ đang ở rất xa, trong một thế giới khác. Bằng chứng cho sự tồn tại của thần giao cách cảm, Stephen King đã từng viết như vậy. Tác giả gieo những suy nghĩ của ông vào trong đầu người đọc. Qua hàng ngàn kilômét, ông để cho họ, nhìn, cảm xúc, cảm nhận và phát hiện những nơi mà họ chưa từng bao giờ bước đến.
Nhưng sẽ thế nào nếu như đó là những ý nghĩ xấu xa?
Vẫn không được các sinh viên chú ý, ông giáo sư bước tới sau Lydia và tránh để cho bóng mình hiện ra trên tập giấy của cô. Nét chữ con gái của cô nằm trong khuôn khổ các định kiến giới tính thông thường: sạch sẽ, gọn gàng, mềm mại.
Caspar? Cái tên nằm ở hàng đầu tiên trên tờ giấy tái chế màu xám. Ở dưới đó, cô đã đặt một vài thông tin vào trong ngoặc, những thông tin mà cô có được qua hồ sơ cho tới lúc này: (Bác sĩ / Cha của một bé gái? / Hamburg? / Lỗi nghề nghiệp?).
Ở cột kế tiếp, cô ghi chú về Kẻ Đoạt Hồn. Ông giáo sư cười buồn, khi ông đọc những chữ cuối cùng mà Lydia đã đặt ba dấu hỏi ở sau đó và gạch dưới đó hai lần.
Kẻ Đoạt Hồn = Jonathan Bruck (bác sĩ, đồng nghiệp, tự hủy hoại, động cơ???).
Đối với cô, câu hỏi cuối cùng rõ ràng là đáng giá cho một đoạn văn riêng, trình bày hơi hơi lui vào từ đầu dòng một chút: ĐỘNG CƠ
Hành hạ Sophia? Ngăn cản không cho Sophia tiết lộ những gì cô ấy biết? Về Caspar? Về con gái của Caspar?
Ông không đọc được hết đoạn văn, vì khuỷu tay của Lydia đã che mất một vài chữ. Ông nghĩ những chữ đó là:
Đưa vào bệnh viện = ngẫu nhiên? (Tom dính líu tới việc này như thế nào? Có liên quan gì đến các nạn nhân khác?)
Câu cuối cùng thì rõ ràng và được viết hoa:
SỰ TRẢ THÙ CỦA KẺ ĐOẠT HỒN?
Gió lại ấn vào những tấm kính dơ bẩn của các cửa sổ, và Patrick ngẩn lên nhìn lần đầu tiên, nhưng chỉ rất ngắn, để cầm lấy chai nước ở trước mặt cậu. Cậu không nhận ra rằng người chủ trì cuộc thí nghiệm tâm thần này không còn ở chỗ của ông ấy nữa, mà ở ngay đằng sau cậu.
Thật đáng ngạc nhiên, ông giáo sư nghĩ thầm và quay người đi khỏi những ghi chú của Lydia. Thật là đáng ngạc nhiên, khi người ta cuối cùng rồi cũng đi đến câu hỏi đúng đắn, mang tính quyết định tất cả, mặc cho những kết luận sai lầm.
Như thể bị một thỏi nam châm vô hình thu hút, ánh mắt ông lại hướng đến lò sưởi. Từ chỗ ông đang đứng, miệng lò sưởi trông như thể đã bị nhét đầy bằng rác rưởi và gạch vụn, để cho ngọn lửa của nó không bao giờ tiết lộ một bí mật nào nữa.
Trang giấy phát tiếng kêu răng rắc giống như một đốt ngón tay bị kéo dãn ra khi Lydia lật đến trang 196 của tập hồ sơ.
Patrick, đọc chậm hơn một chút, đi theo cô vài phút sau đó vào trong thế giới mơ tưởng của ký ức Caspar.
Ảo giác
Trang 196 và tiếp theo của hồ sơ bệnh nhân số 131071/VL
Trong giấc mơ của anh, Caspar cảm nhận nỗi đau buồn như một sinh vật sống. Nó gồm nhiều thân hình giống như con ve kí sinh, bám chặt vào tâm hồn anh và hút sạch mọi niềm vui ra khỏi người anh.
Bất cứ lúc nào anh mở miệng ra để xin lỗi cô con gái mười một tuổi bị bỏ lại một mình không có ai che chở, thì một bầy ve kí sinh mới lại bò vào miệng anh, đói khát, với những cái móng sắc nhọn, sẵn sàng đâm sâu vào trong lớp màng nhầy của thanh quản và thực quản anh, và uống no nê tâm hồn anh. Anh biết, anh sẽ không bao giờ hạnh phúc nữa. Sau lỗi lầm đó.
Vì vậy mà anh lại cầm lấy cái chai và uống thêm một ngụm, mặc dù anh hầu như không còn có thể nhìn thấy gì. Trong cơn mưa. Và với vận tốc mà anh đang lao đi trong chiếc xe của anh trên tỉnh lộ, trên đường chạy trốn chính bản thân mình.
Anh đã nghĩ là sẽ không thể xảy ra điều gì được. Phương
pháp điều trị của anh chưa từng bao giờ trục trặc. Và bây giờ thì nó xảy ra ở chính bệnh nhân quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Anh với lấy chiếc cặp đựng hồ sơ, lôi tấm hình ra, hôn nó và nâng cái chai lên thêm một lần nữa.
Cha đã làm gì con thế này hỡi trời?
Anh ép bàn tay mình quanh bức ảnh hộ chiếu, chộp vào khoảng không khi cố tăng tần số của chiếc quạt gió lên thêm một nấc nữa – rồi anh nhìn thấy cái cây. Anh đạp phanh, giơ tay che trước mặt và hét lớn: Tôi đã làm gì thế này?
Rồi xung quanh sáng lên. Tất nhiên là anh vẫn còn ngủ, anh nghe chính mình thở không đều đặn, như tiếng thở của người đang ngủ và những người bị bệnh, nhưng anh không thể tỉnh giấc. Anh vẫn tiếp tục là tù nhân của một cơn ác mộng, ngay cả khi mọi thứ xung quanh anh đã bất chợt biến đổi. Anh không còn ngồi trong chiếc ô tô cùa anh nữa, mà là ở rìa của một cái giường cứng. Đôi chân trần của anh đung đưa ở dưới, và anh mang một cái vòng tay bằng nhựa có một con số ở trên đó,
"Anh hoàn toàn không làm gì cả," một tiếng nói cất lên, tiếng nói mà anh chưa từng bao giờ nghe được trong những cơn ác mộng của anh, nhưng mặc dù vậy vẫn cảm thấy quen thuộc. Tiếng nói đó thân thiện, nhưng hơi kì quái, nghe như giọng một người hoặc là ngiện thuốc lá nặng hoặc là có bệnh ở thanh quản. Hoặc là cả hai.
"Có, tôi đã làm hại con gái tôi."
"Không," tiếng nói trả lời, "anh không làm hại cô bé."
Bây giờ Caspar nhìn thấy một cánh cửa mở ra, cánh cửa mà vừa mới đây còn chưa có trong gian phòng, và một người đàn ông bước qua đó. Tiếng nói của ông phù hợp với thân hình cao lớn, hơi mập mạp đó. Trên khuôn mặt ông phủ một tầng bóng đen.
"Nhưng thế thì ai đã làm, nếu như không phải tôi?"
"Đó là một câu hỏi sai," tiếng nói trả lời, và bóng tối bắt đầu sáng hơn một chút.
"Điều gì đã xảy ra lúc đó trong phòng khám của tôi?
"Đã tốt hơn rồi đấy. Câu hỏi này đã tốt hơn nhiều rồi đấy. Tôi đã trả lời nó cho anh trong một lá thư." Lá thư?
"Lá thư nào? Tôi không biết anh muốn nói gì. Tôi không biết lá thư nào cả. Tôi còn không thể nhớ được tên con gái tôi nữa."
"Có chứ, anh có thể chứ," tiếng nói trả lời, và trong một khoảnh khắc thật ngắn, nó hiện thành một gương mặt quen thuộc đáng sợ trước mắt của Caspar.
Caspar hét lớn lên khi anh nhận ra Jonathan Bruck. Và anh hét còn lớn hơn nữa khi Kẻ Đoạt Hồn lại biến đổi.
[1] Mikado là trò chơi có nguồn gốc từ Châu Âu. Những que Mikado sẽ được nắm thành một bó, để dựng đứng trên mặt phẳng. Người cầm que sau đó sẽ thả tay ra để que rơi xuống mặt phẳng. Nhiệm vụ của những người chơi là nhặt từng que lên mà không làm các que khác động đậy. Mỗi loại que có một số lượng và số điểm riêng. Người chơi nào nhiều điểm nhất sau các lượt chơi sẽ thắng. 232
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro