Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

02 giờ 10

"Bà ấy chết rồi à?"

"Không biết."

Mái nhà nghiên nghiên được sơn trắng phản chiếu ánh sáng hành lang mờ nhạt và hắt một sắc màu giống như sáp trên gương mặt của thân xác đang nằm bất động. Người phụ nữ già nằm ở giữa giường giống như một vị thánh được liệm, và từ góc nhìn của mình, Caspar không thể biết được liệu cái chăn đắp trên thân thể bà có cử động hay không.

Anh rón rén đi tới thêm một bước vào trong phòng của bà và tự hỏi tại sao họ lại thì thầm. Nếu như Kẻ Đoạt Hồn đã gây hại cho bà thì họ không còn cần phải quan tâm gì đến việc giữ gìn sự riêng tư cho bà nữa.

Kia. Cái gì thế? Hai cánh mũi mỏng, gần như trong suốt của bà có phải là đã cử động?

"Tôi nghĩ bà ấy..." Yasmin nói nhỏ tới mức Caspar không thể hiểu được những từ cuối. Nhưng anh cũng không cần. Chính anh đã trông thấy. Không nghi ngờ gì nữa. Greta Kaminsky đã mở mắt ra.

"Có chuyện gì ở đây thế này?", bà hỏi, và cây đèn ngủ của bà lóe sáng. Giọng nói của bà bình thản, không hề vương một nét nhỏ nào của sự mệt mỏi, và nếu như bà có ngạc nhiên khi nhìn thấy nhiều nhân viên và cả một bệnh nhân đứng ở cạnh giường bà vào lúc đêm khuya, thì bà đã che giấu điều đó rất tốt.

"Đã xảy ra chuyện," Caspar trả lời và tự hỏi anh phải giải thích cái sự điên rồ đã xảy ra khi bà đang ngủ đến tận bây giờ như thế nào. "Bà mặc thêm thứ gì đó đi, bà phải đi cùng với chúng tôi ngay lập tức."

"Ai bảo thế?"

"Tôi sẽ giải thích cho bà khi..."

"Tầm phào, anh trai trẻ ạ!", bà ngắt lời anh. "Tôi quý anh, Caspar. Anh đã sửa chiếc ti vi của tôi, nhưng không phải vì vậy mà tôi sẽ chạy theo anh khắp bệnh viện vào lúc hai giờ sáng. Chắn chắn là không, khi còn có thêm một đám người xa lạ ở phía sau nữa," bà ném cho Tom một ánh mắt lạnh lùng. "Thế nào, anh là ai vậy, thưa anh?"

"Tom Schadeck. Tôi là nhân viên y tế, và tối qua tôi đã đưa một nạn nhân gặp tai nạn vào đây: chính là Kẻ Đoạt Hồn."

"Xin lỗi, ai cơ?"

Schadeck bước sang một bên, và Yasmin đẩy chiếc xe lăn ra tới trước giường của Greta để bà có thể nhìn thấy cái hình dáng co ro ở trên đó.

"Trời ơi!", Greta ép hai tay lên miệng.

"Không phải đùa đấy chứ? Cái này thuộc vào phần trị liệu chứng lo âu của tôi đấy hả?"

"Rất tiếc là không."

Caspar giải thích cho bà việc anh đã nhìn thấy Jonathan Bruck chạy trốn ra khỏi phòng của hắn như thế nào, và họ đã hạ các cửa chớp xuống ra sao sau khi tìm thấy Sophia trong bồn tắm. Anh báo cho bà biết về việc Raßfeld, Linus, Sybille và Mr. Ed đã biến mất, và cuối cùng, anh thậm chí còn tóm tắt ngắn gọn thuyết liệt thân trong giấc ngủ của họ.

"Và các anh chị để mặc tôi một mình ở trên này trong toàn bộ thời gian vừa rồi?" Greta nhảy xuống giường nhanh nhẹn đến mức đáng ngạc nhiên so với tuổi của bà, và xỏ bàn chân xương xẩu của bà vào trong một đôi dép đi trong nhà có chùm len màu hồng hình cầu ở mũi.

"Bà bị khóa trái trong phòng," Caspar nói, và đồng thời tự hỏi tại sao cửa lại bị mở tung ra. Nếu như Kẻ Đoạt Hồn đã cất công mở nó ra thì tại sao hắn lại tha cho Greta? Anh nhận được câu trả lời nhanh hơn là dự kiến.

"Không phải, bà không bị khóa trái. Tôi đã không đi đến chỗ bà," Yasmin ngượng ngùng thừa nhận.

"Cái gì?", Bachmann và Caspar đồng thời nói to.

"Lúc đó tôi sợ quá. Này, đừng nhìn tôi với vẻ trách móc như thế," cô hất hàm về phía Bachmann. "Lúc nãy ông cũng đã phạm sai lầm rồi."

Cô nghe trông giống như một đứa bé gái đang giận dỗi. "Tôi đang ở trong phòng của Linus, rồi bất thình lình có ai đó đập vào cửa chớp," cô chỉ tay vào cái cửa sổ tối đen. "Từ bên ngoài! Lúc đó có người nào đó ở ngoài ban công."

"Và mãi tới bây giờ cô mới nói cho chúng tôi biết điều đó?",, Caspar hỏi.

"Tôi sợ đến chết đi được. Sau đó, tôi không dám đến xem xét Greta nữa mà lại đi xuống dưới ngay lập tức." Thảo nào cô ấy muốn ở lại thư viện.

"Nghe này, bây giờ chúng ta không nên mất thêm thời gian cãi nhau nữa," Schadeck cố gắng giảng hòa, có lẽ là để bảo vệ "Yazzie" của anh ta.

Greta mặc thêm một chiếc áo choàng bằng lụa và chống hai tay lên hai bên hông tròn trịa của bà.

"Được rồi, các anh chị nghĩ tôi đã được khóa trái an toàn ở trên này. Thế tại sao bây giờ các người lại còn đến đây để đón tôi?"

Caspar đưa cho bà hai tờ giấy ghi chú mà họ đã tìm thấy ở chỗ Sophia và trong cái túi của Sybille.

"Chúng tôi cần bà giúp."

Greta lê dép tới bàn ngủ và loay hoay đặt cái gọng cũ mòn của chiếc kính mắt lên tai.

"Đó là sự thật, mặc dù cái tên lừa dối?"

"Vâng. Chúng tôi tìm thấy nó ở chỗ Sophia. Chúng tôi nghĩ rằng nếu giải đáp được câu đố này, ta có thể kéo cô ấy ra khỏi giấc ngủ chết."

"Thật là đáng thương," Great rên lên, hướng mắt về phía Sophia, rồi bà lắc đầu ái ngại.

"Tôi tuy là một bà già thích giải câu đố, nhưng câu đố này thì tôi phải chịu thua rồi."

Schadeck vỗ tay. "Thật là tốt, lại mất thêm hai mươi phút trên con đường đi qua sự điên rồ của chúng ta. Bây giờ chúng ta nên biến xuống tầng hầm trước khi..."

"Nhưng mà cái này đây thì xưa rồi," Greta ngắt lời anh ta. Bà vẫy mẩu giấy thứ hai như vẫy một cái khăn tay lúc tạm biệt trên nhà ga,

"Thế à?"

"Vâng, chuyện vặt, như cách cháu trai tôi nói. Tôi nghĩ là nó thậm chí còn bắt nguồn từ một trong những quyển sách chuyên về câu đố của tôi."

"Thế nó có nghĩa là gì?"

FINISHED FILES ARE THE RESULT

OF YEARS OF SCIENTIFIC STUDY COMBINED

WITH THE EXPERIENCE OF YEARS

Đến lúc này, Caspar đã đọc đoạn văn đó nhiều lần tới nỗi thuộc lòng luôn.

"Tôi thì hầu như không biết tiếng Anh, nhưng để giải đáp câu đó này thì điều đó hoàn toàn không cần thiết."

"Thế thì cần gì?", Bachmann nói. "Người ta phải đếm mấy chữ F."

"Mấy chữ F?"

"Vâng, các mẫu tự đó. Nó xuất hiện bao nhiêu lần trong đoạn văn?"

Schadeck lại lấy mẩu giấy đó ra khỏi tay Greta và đọc nó thêm lần nữa, rồi chán chường nói, "Ba lần."

FINISHED FILES ARE THE RESULT

OF YEARS OF SCIENTIFIC STUDY COMBINED

WITH THE EXPERIENCE OF YEARS

Anh ta chìa tờ giấy cho Bachmann và rồi cho Caspar.

"Tôi đếm được bốn," anh nói và đưa trả lại cho Greta, sau khi Yasmin dùng tay làm một cử chỉ từ chối.

"Thế thì anh đã thuộc vào tốp mười phần trăm ở trên cùng rồi. Đó là một bài kiểm tra trí thông minh. Phần lớn...", bà ném thêm một cái nhìn tàn khốc qua cạnh trên của chiếc kính mắt đến Tom, "... tức là những người bình thường thì đếm được ba. Một số ít đếm được bốn, như anh đấy, Caspar.

Nhưng thật sự là là có sáu."

"Sáu? Buồn cười thật, chúng ẩn nấp ở đâu được chứ?", Tom cười to.

Bà lại đưa cho anh ta mẩu giấy, lần này thì với một vẻ mặt đắc thắng.

"Trong từ 'of', từ mà anh cũng như rất nhiều người trước anh đã bỏ qua trong lúc đọc."

Caspar nhìn qua vai Schadeck, và thật sự là tất cả sáu chữ F bây giờ bất thình lình nổi bật trước mắt anh như những ngọn đuốc chiếu sáng.

FINISHED FILES ARE THE RESULT

OF YEARS OF SCIENTIFIC STUDY COMBINED

WITH THE EXPERIENCE OF YEARS

"Thật không thể tin được," Tom thì thầm.

"Có đấy, não bộ chúng ta luôn luôn suy nghĩ theo hình ảnh. Và cho từ 'of' thì nó không nghĩ ra được hình ảnh nào, nên người ta bỏ qua nó trong lúc đọc, mặc dù mẫu tự đó ở ngay trước mắt chúng ta."

Caspar sững sờ lắc đầu, và trong một khoảnh khắc ngắn tự hỏi không biết Greta vừa nói về câu đố, hay về những ký ức của anh.

"Sáu chữ F?" Dường như Tom vẫn còn không thể hiểu được và đếm lại thêm lần nữa. "Được rồi, thế thì điều này nói cho chúng ta biết được gì?"

"Tôi tuy cũng chỉ đếm được ba, nhưng tôi tin rằng đây là trường hợp ngoại lệ mà tôi biết được câu trả lời."

Bachmann lôi chùm chìa khóa thật to của ông ra từ túi bên của bộ áo liền quần và đếm qua một loạt những cái thẻ bằng nhựa.

"Đây," cuối cùng ông nói và chìa ra cho họ một cái thẻ màu xanh lá cây.

"Đây là chiếc chìa khóa vào phòng 6F."

"6F?", Yasmin sửng sốt hỏi. "Tôi chưa từng bao giờ nghe nói về nó. Ở đây chỉ có bốn tầng thôi mà. Nó là gì thế?"

"Ừ thì, đó là một điều bí mật giữa tôi và Raßfeld. 6F tức là 'Six Feet'. Tin hay không thì tùy, nhưng Raßfeld cũng có khiếu hài hước đấy: Chôn Dưới Sáu Tấc Đất. Nghĩa là ở tầng hầm," rồi khi Bachmann nhận thấy rằng những người kia vẫn còn hoàn toàn không hiểu gì, ông thêm vào: "Đây là chiếc chìa khóa mở phòng nghiên cứu bệnh học."

02 giờ 16

Gian phòng rộng lớn chào đón họ với bầu không khí dễ chịu của một lò mổ đã ngưng hoạt động. Raßfeld chỉ thỉnh thoảng mới cùng với các sinh viên của ông mổ xẻ các mẫu vật nghiên cứu ở đây. Mặc dù vậy, Caspar có cảm giác giống như các thiết bị dập xương, nạo óc, tách vết thương và dao mổ cũng đã tạc vào trong những bức tường của phòng nghiên cứu. Linh hồn bị thương của gian phòng, anh sực nhớ tới một trích dẫn mà anh đã từng có lần đọc trong một tạp chí khoa học phổ thông. Anh lại nhớ những như vậy. Kiến thức vô dụng về phong thủy, thay vì những chỉ dẫn hữu dụng đến danh tính thật của anh.

Caspar cảm thấy nội tâm bị giằng xé, giống như một đứa bé còn chưa đến trường không biết bố mẹ sống trên con đường nào, nhưng vì một lý do nào đó mà có thể bộc phát giảng về năng lượng tiêu cực. Về những người đại diện cho quan điểm rằng những sự kiện gây chấn thương sẽ không chỉ để lại dấu vết của chúng trong tâm hồn của người sống, mà cả trong vật bất động bao quanh họ nữa. Giống như một dấu tay vô hình của cái ác mà người ta cảm nhận được ngay khi bước vào phòng cấp cứu của một bệnh viện hay hiện trường của một vụ án. Một dấu ấn mang đến cái cảm giác mà những người tin vào thần bí sẽ gọi là vầng sáng màu nhiệm và những người theo chủ nghĩa hiện thực gọi là bầu không khí. Tùy theo sự nhạy cảm của người quan sát, mà dấu ấn đó sẽ tạo nên sự ngột ngạt, khiến ta nổi da gà hay kinh sợ. Phần lớn những người đang có mặt ở tầng hầm dường như cảm nhận được tất cả những điều đó cùng lúc. Đến cả hơi thở của Sophia cũng nhanh hơn, gần như hắt ra từng lần một, dù biểu cảm trống rỗng lãnh đạm của cô vẫn không thay đổi.

"Tôi không muốn nằm ở đây lúc chết đâu," Yasmin thì thào nói, và đẩy chiếc xe lăn đến ngay cạnh bồn rửa tay ở đầu cái bàn khám nghiệm tử thi. Trong cảnh tranh tối tranh sáng dưới ánh sáng đèn khẩn cấp, cùng một chút trí tưởng tượng, cái gian phòng có dạng cái khăn lau tay này giống như một gian bếp kì quặc theo trường phái Tương lai, với sàn nhà bằng đá màu xám, tường lót gạch men trắng và một khối bằng nhôm được đánh bóng ở giữa dùng để làm việc. Chỉ khác là cái máy thông hơi là một cây đèn halogen, và những cái ngăn trong tủ lạnh không phải dùng để chứa thực phẩm, mà chứa những bộ phận cơ thể.

Bachmann bật đèn trần hình vòm. Ánh đèn làm cho bầu không khí càng mang điềm gở.

"Chúng ta tìm gì ở đây?", Schadeck hỏi.

"Tìm một chỉ dẫn nữa."

Caspar tìm kiếm vết máu trên sàn nhà. Nhưng khác với phòng chụp quang tuyến bên cạnh, Kẻ Đoạt Hồn dường như không để lại dấu vết nào ở đây.

"Các người là bệnh viện tâm thần tư nhân thì cần một tầng hầm chứa xác chết để làm gì kia chứ?", Schadeck hỏi.

"Tôi nghĩ đó là quy định. Bất cứ bệnh viện nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nếu như một trong số các bệnh nhân qua đời," Bachmann trầm ngâm gãi cái đầu trọc của ông. "Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra ở đây."

Cho tới hôm nay, Caspar nghĩ thầm.

"Rồi làm hẳn chín cái tủ lạnh chứa xác chết một lần? Mẹ kiếp, ở đây còn không có đến từng ấy phòng nữa." Tom dùng ngón tay chỉ một cách khinh miệt vào trán.

"Raßfeld chuyên về khám nghiệm tử thi ảo," Bachmann nói, và dường như thích thú rằng Schadeck không biết thuật ngữ xa lạ này.

"Để mổ một xác chết ra, cần có lệnh của tòa hoặc là sự đồng ý của người nhà," ông giải thích. "Nhưng nhiều người không muốn người thân của họ bị làm cho biến dạng, vì vậy mà ngày nay người ta chuyển sang việc đẩy người chết vào ống để chiếu chụp nhiều hơn. Rất đáng tiếc là quét toàn bộ một xác chết như vậy cần tới vài tiếng, thường là cả đêm. Máy chụp cộng hưởng từ bình thường hoàn toàn không được lập trình để sử dụng trong một thời gian dài đến như vậy. Và cũng vì tiếng ồn mà người ta rất muốn thuê ngoài những khám nghiệm như vậy, và Raßfeld đã nhận ra từ sớm rằng người ta có thể kiếm được bộn tiền nhờ vào khám nghiệm tử thi ảo. Thỉnh thoảng có lúc tất cả các tủ lạnh đều không còn trống."

Rầm.

Caspar giật nẩy mình và quay người lại phía bức tường ở đằng sau anh ta. Greta Kaminsky vừa mở một cái tủ lạnh ra.

"Mẹ kiếp, bà làm gì thế?", anh chàng nhân viên y tế hỏi, rõ ràng là cũng giật mình.

"Thế cậu nghĩ tôi đang làm gì chứ hở chàng trai trẻ?" Greta kéo một tấm trượt bằng kim loại ra khỏi ngăn. "Các anh chị cứ đứng ngớ ngẩn ở đó và thì thầm như thể chúng ta đang ở trong một thánh đường vậy. Đó chắc hẳn không phải là sự tôn trọng người chết, mà các anh chị chỉ đang sợ thôi. Nhưng nếu như Kẻ Đoạt Hồn giấu ở đây thêm một chỉ dẫn nữa cho chúng ta thì nó hẳn phải ở trong những cái này đây, có phải không?"

Rầm. Bà đẩy tấm trượt trở lại và mở thêm một ngăn lạnh ra nữa.

Anh chàng nhân viên y tế bật cười khô khan.

"Không phải bà ta nói là bà ta đang chữa chứng lo âu à?", Schadeck nhướng mày quay sang những người khác.

"Tôi cũng muốn có loại thuốc bà ấy uống đây," Bachmann đồng ý với anh.

Cũng như Yasmin, Caspar phải miễn cưỡng mỉm cười. Anh cảm thấy họ đang sắp sửa rơi vào một bầu không khí hài hước, giống như những người thân kể chuyện tiếu lâm cho nhau nghe sau tang lễ để vượt qua cái thung lũng đau buồn đang nằm phía trước họ bằng một sự vui vẻ gượng ép.

Rầm.

"Cũng không có gì," Greata đóng mạnh cánh cửa thứ ba trong số chín cánh cửa cách nhiệt. Và nhóm người lại giật mình, nhưng bây giờ là vì một tiếng động mới, khác biệt, đến từ bức tường đối diện.

Caspar là người đầu tiên vượt qua được sự tê liệt.

"Cái gì thế?", anh hỏi và chỉ vào cái thùng nhựa hình hộp ở cạnh bức tường cuối phòng nghiên cứu. Qua cái nhìn đầu tiên, nó gợi nhắc anh nhớ tới một cái thùng đựng kem.

"Thêm một thùng giữ lạnh," Bachmann giải thích.

"Tôi biết. Ý tôi muốn nói tiếng động?"

Caspar bước chậm chạp qua bàn khám nghiệm tử thi xuyên qua căn phòng.

"Chất làm mát," Bachmann cố gắng đặt một nụ cười vô hại vào trong giọng nói của ông.

"Nghe giống như một cái máy cắt cỏ đang khò khè, tôi biết. Nhưng thùng này cũ rồi. Tôi nghĩ là nó đã bị loại bỏ. Thật ra thì Raßfeld không còn sử dụng nó nữa."

"Thế à," Schadeck đã tò mò đi theo Caspar. "Thế thì tại sao dây điện của cái này lại được cắm vào ổ điện?"

Caspar đặt cả hai tay lên cái nắp. Cái thùng mở ra với một âm thanh như tiếng chép môi, và cái giá lạnh trào ra theo những làn hơi lan qua mép thùng. Anh đưa hai tay lên miệng theo phản xạ, nhưng đã quá muộn. Cái mùi hăng đó đã tìm một con đường tắt đi vào não của anh thông qua mũi.

Caspar ho và chảy nước mắt, nhưng không phải vì hơi hăng hắc có mùi ngọt đó, mà là vì không thể chịu đựng được cảnh tượng bên trong đó.

"Thế nào?", anh chàng nhân viên y tế hỏi giọng mũi ở phía sau anh. Tom bước thêm một bước lại gần hơn, bịt mũi bằng hai ngón tay,

"Đó là cái gì vậy?", anh ta hỏi, giọng nghe cũng kinh hoàng như cảm xúc của Caspar.

Vì cái thùng không có ánh sáng từ bên trong nên anh không thể biết rằng liệu cái thân thể đã mất hết máu đó có còn đủ tứ chi hay không. Anh chỉ nhìn thấy rõ một điều, trước khi Yasmin và Bachmann cũng bước tới ở sau anh: ai đó đã lột một nửa da đầu của con chó không còn mắt nữa.

02 giờ 18

"Mr. Ed," Yasmin rên lên.

Caspar cũng nghĩ như vậy, và đồng thời cảm thấy xấu hổ, vì hình ảnh con vật bị hành hạ hoàn toàn không làm cho anh xúc động.

Có lẽ nó chỉ là một con chó hoang? Có lẽ tôi hoàn toàn không biết nó, anh muốn xoa dịu lương tâm bị cắn rứt của mình. Có lẽ anh chỉ phản ứng lãnh đạm như vậy vì anh đã dự tính những điều xấu xa hơn rất nhiều.

Không, không phải vậy.

"Có cần mang nó ra ngoài không?", Bachmann ngần ngừ hỏi.

Tất cả mọi thứ đều không khớp với nhau.

"Kẻ Đoạt Hồn đã cắt chân của nó rồi phải không?" Yasmin không thể rời mắt khỏi những phần thi thể còn lại của con chó. Làn hơi gây khó chịu đó dường như không làm cho cô hề hấn gì. Cô thậm chí còn cúi người thấp xuống hơn nữa, đến mức Caspar phải nhường chỗ cho cô, và thầm cảm ơn cô vì việc này.

"Vâng, da đã bị lột qua tai phải, và Mr. Ed cũng không còn chân nào nữa. Trời ạ, tên đồi bại bệnh hoạn nào đã làm những điều như vậy chứ?"

"Raßfeld," Bachmann nói và lôi một miếng xương có hình như một cái bay ra khỏi thùng trước sự kinh hoàng của cô y tá.

"Đây, nhìn xem."

Yasmin và Tom sửng sốt nhìn người quản gia.

"Đây là cái xương hông của con chó. Chính Raßfeld đã cắt nó ra, nhưng không có gì đồi bại trong việc đó cả. Vì nó..."

Caspar gật đầu. Anh bắt đầu hiểu được tại sao anh vẫn cứ bình thản. Tại sao anh không thương tiếc cái chết của Mr. Ed. Vì đó...

"... không phải là Mr. Ed. Như tôi đã nói rồi, Raßfeld thỉnh thoảng có làm việc cùng với các sinh viên của ông ấy ở đây. Cái này chỉ là một mẫu vật để luyện tập," Bachmann ném miếng xương trở lại vào thùng và đóng nắp lại.

"Con chó đã bị ô tô cán phải, và một bác sĩ thú y đã đưa cho chúng tôi."

"Làm thế nào mà anh biết cụ thể tới như vậy?"

"Vén tóc giả màu đỏ ra khỏi mắt rồi nhìn cho kỹ đi Yasmin. Mr. Ed là một con chó lai, còn đó là một con Labrador. Và cái mùi hăng hắc đó là formalin. Con vật nằm ngập ở trong đó, chảy hết máu hoàn toàn, toàn bộ dịch cơ thể đã được thay thế. Ngay cả khi Kẻ Đoạt Hồn là một người chuyên nhồi xác thú đi chăng nữa, hắn không thể nào làm được việc đó trong thời gian ngắn như vậy đâu."

"Nhưng mà, nhưng mà..." Yasmin lắp bắp. "Nhưng Kẻ Đoạt Hồn muốn nói gì với chúng ta qua đó?" "Không muốn nói gì hết. Cô không hiểu à, hắn muốn..."

"...giết chúng ta", Greta nói từ đầu kia của căn phòng. Âm thanh phát ra nghe không giống giọng của bà chút nào, vì bây giờ bà đang thì thào.

Tất cả quay lại nhìn bà. Không ai hỏi gì. Điều đó hoàn toàn không cần thiết. Ngăn lạnh thứ chín được mở ra minh chứng cho những gì người phụ nữ già nua đã làm trong khoảng thời gian họ đã phung phí với cái xác chết được bảo quản.

"Ông ấy... Ý tồi là, có phải là ông ấy không?", Greta hỏi. Bà chỉ tay xuống phía dưới và bây giờ đã mất vẻ can đảm. Nhiều nếp nhăn sâu bất thình lình chạy dài qua làn da trên vầng trán bà, làn da bà óng ánh màu xanh lá cây nhạt trong ánh sáng tàn nhẫn không thương xót. Caspar sợ bà sẽ nôn mửa. Rồi, khi anh bước một bước chân đến chỗ bà, anh đã suy nghĩ lại. Có lẽ là bà sẽ chịu đựng được, nhưng anh không còn chắc chắn về chính mình nữa. Anh nuốt xuống, để chặn đường lên của những thứ ít ỏi trong dạ dày anh – lúc này đã chực vọt lên đến thực quản. Rồi anh nhìn kỹ thêm một lần nữa vào cái đầu nhô ra khỏi ngăn lạnh.

Đúng, chính là ông ấy.

Raßfeld lúc còn sống không phải là một người đàn ông đẹp. Nhưng cái chết đã biến ông ấy thành một con quái vật.

02 giờ 20

Ông giống như vẫn còn đang chết. Như thể ông chỉ chờ đến lúc họ đến đây và mở cái ngăn lạnh ra, để trở thành nhân chứng cho những giây phút cuối cùng của ông. Đầu của ông ngửa ra sau quá nhiều, giống như một đứa bé muốn theo dõi đường bay của một chiếc máy bay trên bầu trời mà không phải quay người lại.

Raßfeld đang hét lên. Không phải bằng miệng của ông, cái miệng mà từ đó một đầu lưỡi thâm tím đang có nguy cơ rơi ra. Ông hét lên bằng những con mắt chết, trợn trừng thật to. Chúng chưa từng bao giờ lồi ra khỏi hốc mắt nhiều đến như vậy. Ông ấy hét câm lặng nhưng vẫn to tới mức Caspar không còn có thể nghe được những tiếng nói kích động ở quanh anh. Ngay đến việc hiểu những dòng suy nghĩ của mình là anh đã phải cố gắng lắm rồi.

Má phình to ra, làn da giống như sáp nến có sắc xanh tím, nhiều dấu ấn sậm màu ở cổ – Kẻ Đoạt Hồn chắc chắn là đã giết chết ông ngay lập tức. Các vết hoen tử thi thường có thể nhìn thấy trước tiên ở những nơi mà máu tụ lại nhanh nhất sau khi chết. Không phải ở trên mặt, mà là ở lưng hay mông, tức là ở những phần cơ thể được che đậy bởi chiếc áo choàng mà Raßfeld đã vội vã khoác vào khi ông ta nghe được tiếng ồn ào trong phòng Bruck.

Caspar dùng ngón tay cẩn thận vuốt mắt người giám đốc bệnh viện. Không phải từ những lý do về đạo đức, mà vì anh muốn kiểm nghiệm theo bản năng những dấu hiệu đầu tiên của sự co cứng tử thi.

Làm sao tôi biết được điều đó? Làm sao tôi biết các vết hoen tử thi sẽ xuất hiện chỉ sau ba mươi phút, nhưng các dấu hiệu của sự co cứng tử thi thì mãi sau một đến hai giờ đồng hồ mới xuất hiện, và đầu tiên là ở mắt?

Anh không thể đưa ra câu trả lời nào. Chỉ có một điều anh đau đớn nhận ra, đúng vào giây phút Yasmin bực tức đá vào một cái tủ dụng cụ ở phía sau anh và Bachmann sửng sốt chắp hai tay lại ở phía sau đầu. Một phần trong anh vui mừng, gần như là cảm ơn cảnh tượng rùng rợn đang diễn ra ở quanh anh. Vì nó làm cho anh sao nhãng. Dù có sự việc có đáng sợ tới đâu, nó cũng khiến anh không phải đối phó với một con quái vật khủng khiếp hơn rất nhiều: chính anh.

"Cha sẽ về ngay thôi, rồi mọi việc sẽ tốt đẹp, con yêu ạ. Tất cả sẽ như lúc trước. Đừng lo, con thương, nhé? Cha đã phạm phải một lỗi lầm, nhưng cha sẽ mang con ra khỏi đấy, rồi..."

Dạ dày anh kêu ùng ục, và anh tự hỏi đó có thật sự là cơn buồn nôn, hay linh hồn thật sự của anh đang giận dữ cất tiếng nói.

"Tôi có được phép không?", Bachmann hỏi ở bên cạnh anh, và nghe như thể ông ấy đã đưa ra câu hỏi này nhiều lần rồi.

Caspar tránh sang một bên. Anh lại cố gắng tập trung vào âm thanh xung quanh anh nhưng không được. Anh nhìn trừng trừng vào xác chết của Raßfeld, và suy nghĩ của anh mỗi lúc càng lẫn lộn rối rắm hơn.

Có lẽ tôi chỉ là một sứ giả? Một con ngựa thành Troy chứa một thứ mang cái chết ở bên trong, cái thứ chỉ chờ đúng thời cơ để bùng phát ra?

Nguyên nhân không thể giải thích được của chứng bệnh mất trí nhớ của anh - chứng bệnh đã dẫn anh đến đúng cổng vào của cái bệnh viện tâm thần bị tuyết rơi nghẽn đường này, và việc anh đã nhiều lần nhìn thấy gương mặt của Kẻ Đoạt Hồn trong những giấc mơ, bất thình lình xuất hiện như hai thông số trong một phương trình với ba ẩn số. Anh không thể giải cái phương trình đó được, vì bộ não bị chấn thương của anh lúc nào cũng đưa suy nghĩ của anh đi vào một đoạn đường ray không được sử dụng dẫn đến chỗ con gái anh.

Tôi đã làm gì?

"Ông ta bị chết ngạt," Schadeck chẩn đoán. Caspar cảm nhận tiếng nói của anh ta giống như đã xuyên qua một bức tường dày.

Anh gật đầu. Anh chàng nhân viên y tế nói đúng. Gương mặt phù lên không thể là do khí phát sinh từ quá trình thối rữa, Raßfeld đã nằm trong một môi trường quá lạnh để việc đó xảy ra. Tất cả mọi thứ đều chỉ ra rằng ông giáo sư đã bất tỉnh khi Kẻ Đoạt Hồn đẩy ông vào trong ngăn lạnh kín hơi.

Casper muốn kiểm nghiệm độ co cứng tử thi thêm một lần nữa, khi tiếng khò khè bắt đầu vang lên ở phía sau anh. Anh quay lại hết sức chậm, và tin chắc rằng họ đã rơi vào một cái bẫy. Tiếng động vừa rồi nghe giống như hơi thở ướt đẫm của kẻ đang săn đuổi họ, tiếng động là hậu quả kèm theo vết thương ở cổ của hắn. Nhưng anh nhẹ nhỏm vì đó không phải là tiếng của Jonathan Bruck rón rén đi tới phía sau họ, mà là Sophia, trong khoảnh khắc đó đã giật người lên từ trên chiêc xe lăn của cô.

"Ôi mẹ kiếp," Yasmin rên lên và bước lui một bước.

"Cô ấy bị gì thế?", Greta hỏi. Bà đã chứng tỏ mình là người nhanh trí nhất trong số tất cả mọi người, bằng cách bước tới với Sophia và dùng một cái khăn tay chậm nước bọt đang chảy ra khỏi khóe miệng của cô.

"Cô ấy có lẽ chỉ bị sặc thôi," Caspar nói dối và cố tình giữ kín định nghĩa trong quyển bách khoa từ điển y học, điều mà, vì một lý do không thể giải thích được, anh đã có thể nói làu làu như thể đã nhớ nằm lòng:

Nấc hấp hối.

Cách nói thông tục, thường được nhân viên bệnh viện dùng để nói đến những âm thanh báo hiệu lúc bắt đầu hấp hối, ngay khi bệnh nhân không còn có thể kiểm soát được phản xạ nuốt của mình. Nó kéo dài trung bình năm mươi bảy giờ và thường rất khó chịu và đáng sợ cho những người bệnh cùng phòng, tới mức người hấp hối phải được cô lập trong phòng đơn.

Chắc hẳn tôi là một bác sĩ, anh nghĩ, không phải là lần đầu tiên, và đồng thời lại ngạc nhiên tự hỏi tại sao ý nghĩ này lại khó chịu tới mức làm anh nổi da gà.

Có gì tồi tệ đến như thế ở điều này?

Nó sẽ giải thích được kiến thức y học của anh, cũng như những hồi tưởng về chiếc máy ghi âm mà có lẽ anh đã nói vào đó một bản tường thuật về bệnh nhân tại bàn làm việc của mình.

Vì vậy mà những từ ngữ như "căng trương lực", "trạng thái thực vật dai dẳng" và "hội chứng khóa trong" đã băng qua đầu anh khi anh phải đau đớn quay lưng lại với Sophia.

Vậy thì có gì tồi tệ đến như thế ở điều này?

"Tôi nghĩ cô ấy muốn nói điều gì đó với chúng ta," Caspar giải thích, và không chắc rằng liệu có phải anh chỉ quả quyết điều đó để tự lôi mình ra khỏi dòng suy nghĩ thôi hay không. Bây giờ thì anh đứng cạnh cái xe lăn, trong khi Bachmann và Schadeck vẫn đứng ở trước ngăn lạnh với các xác chết của Raßfeld. Anh nhìn nhanh sang phía họ.

Người quản gia, với nét mặt kinh tởm và mồ hôi hột trên trán, đang nâng xác chết của ông giám đốc bệnh viện lên, để Tom có thể tìm gì đó ở dưới lưng của ông ấy.

Tìm một mẩu giấy nữa.

Anh quay đi, nhưng hình ảnh bây giờ hiện ra trước anh cũng thương tâm không kém. Miệng của Sophia mở ra đóng lại giống như con nòng nọc, và một cái bong bóng bằng nước bọt đang phồng ra ở trước môi của cô. Rồi lưỡi cô co giật tới phía trước và phá vỡ cái kén tinh xảo đó.

"Toporrrrrr," cô nói lúng búng với mắt trợn trừng và phát âm chữ r run lưỡi gần giống như Greta.

"Thật là tội nghiệp," người phụ nữ già thì thầm nói, rơi nước mắt. "Thật là tội nghiệp cho cô ấy."

"Các anh có tìm thấy gì không?", Caspar hỏi giống như ngạt thở mà không quay người lại.

"Một tờ giấy có câu đố?"

"Đúng vậy."

"Không!", Tom trả lời. "Ông ấy không cầm thứ gì trên tay cả, bộ quần áo ngủ lẫn chiếc áo khoác đều không có túi. Và cũng không có gì nằm ở bên trên."

"Hiểu rồi," Caspar bước lùi hai bước, ánh mắt tiếp tục nhìn trừng trừng vào đôi môi mở ra của Sophia. Lưỡi của cô đáng qua lại không tự chủ. Ngay cả khi anh ghê tởm chính bản thân mình, anh vẫn phải đưa ra câu hỏi:

"Các anh có nhìn vào trong miệng của ông ấy chưa?"

02 giờ 22

Lúc đầu họ còn do dự, ngần ngừ xem nên giao nhiệm vụ đáng sợ đó cho ai. Cuối cùng thì chính Caspar lôi một đôi găng tay phẫu thuật ra khỏi một cái hộp giấy và đeo vào, trước khi anh dùng những ngón tay tê dại mở khớp hàm đã cứng ra. Tất cả sau đó diễn ra thật nhanh. Mẩu giấy gấp đôi có thể nhìn thấy rõ ràng ở mặt trên của lưỡi, giống như chiếc bánh thánh ở Bữa Ăn Tối vậy. Khi Caspar lôi nó ra, một sợi nước bọt màu xam xám kéo theo sau.

Anh đặt nó xuống cái bàn khám nghiệm tử thi dưới ánh sáng lóa mắt của cái đèn halogen có bộ phản chiếu. Trong khi quan sát những đầu ngón tay bọc cao su dính nước bọt của mình, anh sực nhớ là anh vẫn còn chưa mang giày. Điều kỳ lạ là anh hầu như không cảm nhận được cái lạnh, có lẽ vì toàn bộ cơ thể anh bây giờ đã hấp thu nhiệt độ của những viên gạch lót sàn bằng đá dưới đôi bàn chân trần.

"Viết gì ở trên đó thế?", Greta hỏi và gật đầu khích lệ anh. Dường như bà cho rằng người tìm thấy nó cũng có quyền đọc nó đầu tiên.

Anh mở tờ giấy ra. Kẻ Đoạt Hồn lại xé nó ra từ một tập giấy dùng để kê toa thuốc.

"Người ta đi vào qua một lối vào và lại trở ra qua ba lối."

"Cái gì?"

Caspar đọc lại.

"Tôi không hiểu."

"Tôi cũng chưa bao giờ nghe..."

"Được rồi, rút lui, nhưng mà nhanh lên..." Schadeck vỗ mạnh hai tay vào nhau và chỉ đến lối ra.

"Nhưng tôi biết...", Greta muốn nói, nhưng Tom ngắt lời bà một cách lỗ mãng.

"Bà biết lời giải?"

"Không, chưa biết, nhưng nếu anh đừng ngắt lời tôi liên tục thì có thể tôi sẽ tìm ra nó," Greta hất cằm ra trước đầy thách thức:

"Bây giờ tôi có được phép nói không?"

"Xin mời bà, chúng ta có nhiều thời gian lắm."

Bà tặng cho anh chàng nhân viên y tế cay độc một nụ cười thương hại và quay trực tiếp sang Caspar.

"Anh bạn thân mến, tôi biết loại câu đố này. Và nếu như người ta giải mã nó được một lần thì phần còn lại cũng không khó lắm đâu. Chẳng hạn như đây được gọi là câu hỏi ẩn dụ."

"Và nó có nghĩa là...?"

"... là từ ngữ trong câu đố có nhiều nghĩa," bà trả lời câu hỏi xen vào thiếu kiên nhẫn của Schadeck mà không nhìn anh ta. "Vấn đề là nhận ra những ý nghĩa quan trọng nhất." Bachmann hắng giọng và bước tới một bước.

"Tôi không hiểu hết, thưa bà Kaminsky."

"Thế thì để tôi lấy một ví dụ để giải thích. Câu đố ẩn dụ duy nhất mà tôi biết là câu này đây: 'Người ta chỉ mua nó để ném nó đi ngay thôi.'"

Caspar nghe Tom lầm bầm "Thật không thể tin được" ở phía sau, trong khi Greta tiếp tục một cách không nao núng với lời dẫn nhập vào học thuyết câu đố hiện đại của bà.

"Cái từ vựng 'ném nó đi' có thể có nhiều nghĩa. Đầu tiên, tất nhiên là người ta nghĩ đến ném rác đi, nhất là trong mối liên hệ với từ 'mua'. Nhưng như vậy thì ta sẽ không bao giờ nghĩ ra lời giải được."

"Tại sao? Túi đựng rác cũng đúng đấy chứ?", Yasmin hỏi.

"Không. Hoàn toàn không. Người ta mua một cái túi đựng rác để trước hết là bỏ một thứ gì đó vào, chứ không phải để ném nó đi ngay."

"Hiểu rồi. Bao cao su và khăn tay hẳn là cũng không phải. Nhưng lời giải đáp là gì?", Caspar hỏi.

Greta cười tinh nghịch.

"Trong câu đố này thì quan trọng không phải là từ 'đi', mà là từ 'ném'. Có những vật gì mà mục đích duy nhất của nó là được ném đi?"

"Cái đĩa nhựa trong trò ném đĩa."

"Đúng thế. Hay là một quả bóng ném. Anh thấy đấy, có rất nhiều lời giải đáp. Người ta mua tất cả những thứ đó 'để ném nó đi ngay thôi'."

"Bà biết được những thứ này từ ai vậy?" Tom đẩy Caspar qua một bên và đứng sát Greta tới mức bà không thể phớt lờ anh ta được nữa.

"Có liên quan gì tới anh chứ?"

"Tôi không quen biết bà, thưa bà. Bà chỉ ở đây với chúng tôi, vì người kia muốn như vậy," Caspar vô thức chớp mắt, khi Schadeck dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào anh. Trong một khoảnh khắc, anh lại có thể nhìn thấy vết sẹo hình chữ Vạn trên lòng bàn tay của anh ta.

"Ông Lú đây nói rằng anh ta không nhớ lại được quá khứ của mình, và rồi tình cờ nhập viện chính xác vào lúc Kẻ Đoạt Hồn ngừng ra tay. Và bây giờ thì bà đứng ở đây, trong đầu đã kết nghĩa huynh đệ với con người vô danh kia, và giải hết câu đố này đến câu đố khác."

"Tôi thấy anh rất thô lỗ và xấc láo," Greta lắc đầu.

"Còn tôi thấy là tất cả mọi người ở đây đều cần một lời giải thích, khi mạng sống của chúng ta đang như chỉ mành treo chuông. Thế nào, bà nghe được câu đố đó từ ai?"

"Từ ông giáo sư Raßfeld."

"Hẳn rồi, là tôi thì tôi cũng sẽ chọn ông ấy. Thật là thuận tiện, khi ông ấy không còn có thể xác nhận lời nói của bà được."

Bachmann hắng giọng và tham gia vào cuộc cãi nhau một cách dữ dội khác thường.

"Anh hãy yên đi, Tom. Bà Kaminsky đã là một bệnh nhân của chúng tôi từ nhiều năm nay rồi. Không có lý do gì để mà nghi ngờ lời nói của bà ấy hết. Tôi tin bà ấy."

"Thế hả?", mạch máu trên cổ của Schadck phồng to ra.

"Đúng vậy. Raßfeld đã khám cho các nạn nhân đầu tiên của Kẻ Đoạt Hồn trong Bệnh viện Westend, nên có thể ông ấy đã phỉa xử lí mấy câu đố đó. Có lẽ thậm chí họ còn cùng nhau tìm ra một lời giải nữa, chỉ là đã quá muộn thôi."

"Vâng, vâng, và có lẽ đó đơn giản chỉ là một tên bị nấc cục ở ngoài kia thôi, và hắn ta chỉ hết nấc cục khi đi giết người.

Tiên sư các anh!"

Tom nắm lấy cánh tay của Yasmin để kéo ít nhất là một đồng minh về phía mình, khi mà phần còn lại của nhóm dường như đã thông đồng với nhau chống lại anh. Thế nhưng cô khước từ lần cố gắng làm thân đó, và thay vì vậy lại quay sang Greta.

"Bà có thể giải đáp câu đố kia không? Ý tôi là câu của Raßfeld," Cô nhìn nhanh sang ngăn lạnh chứa cái xác chết mà Caspar đã đóng lại rồi. "Chắc chắn. Tôi đã giải được rồi."

"Thật à?", Yasmin mở to mắt ra.

"Tất nhiên," Greta đắc thắng. "Như tôi đã nói, nếu như đã giải được một câu đố ẩn dụ thì những câu khác không còn quá khó nữa."

Caspar đi đến bàn khám nghiệm tử thi và cầm lấy tờ giấy họ đã tìm thấy trong miệng của Raßfeld lên một lần nữa.

"Người ta đi vào qua một lối vào và lại trở ra qua ba lối," anh đọc to.

"Có lẽ là một mê cung, một cái hang thỏ?". Bachmann đề xuất.

"Ôi trời," Schadeck dùng ngón cái và ngón trỏ giả làm một khẩu súng lục ở trán anh ta.

"Không thể được," Greta trả lời. "Làm sao mà ông có thể đồng thời đi ra ở ba lối được chứ?"

"Thế nó là gì?" Cả Caspar cũng càng lúc càng bồn chồn hơn. Đã gần hai giờ rưỡi sáng, ở ngoài kia, một cơn bão tuyết đang làm lung lay những bức tường của bệnh viện, và ở bên trong, một cơn bão còn tồi tệ hơn nữa đang hoành hành, do một kẻ tâm thần gây ra, kẻ hoặc là hành hạ nạn nhân của hắn cho tới lúc hôn mê, hoặc giết chết, hoặc đơn giản là làm họ biến mất. Dù nhìn nhận từ phía nào thì đó chắc chắn cũng không phải là lúc để giải câu đố trong một cái phòng chứa xác.

"Rất đơn giản," Greta nhìn đầy chờ đợi vào nhóm người đứng xung quanh, chỉ Tom là bà không muốn nhìn đến.

"Một cái áo thun."

"Một cái áo thun?"

"Vâng, chính anh cũng có thể giải được mà, có đúng không?"

Caspar nghe được những lời bà nói, và khi anh hiểu được chúng thì bất thình lình anh cảm nhận được cái giá lạnh mà trận ngập lụt adrenaline nóng bỏng trong mạch máu của anh đã đánh lạc hướng anh khỏi nó cho tới bây giờ.

Tất nhiên rồi. Người ta đi vào từ ở dưới, và lại đi ra với lỗ ở đầu và hai lỗ ở hai tay.

"Mọi người sao thế?", anh hỏi, khi những âm thanh xung quanh anh bất thình lình nhỏ đi, và Tom nghi ngờ nhìn anh trừng trừng.

Caspar nhìn quanh, nhìn những người khác, xem xét thân trên của họ – áo cánh của Greta và Yasmin, chiếc áo len cổ lọ của Schadeck, áo liền quần của Bachmann – rồi anh sực nhận ra một cách hết sức khó chịu, rằng anh là người duy nhất mặc một cái áo thun.

02 giờ 26

"Cởi ra."

"Anh nói đùa đấy phỏng."

"Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, cởi cái áo thun khốn khiếp đó ra. Ngay lập tức!"

"Anh điên à?" Bachmann bước vào giúp Caspar, nhưng Schadeck không để yên.

"Các người thật sự tin rằng tất cả những điều ở đây đều là tình cờ à? Tên tâm thần này biết một điều gì đấy! Có lẽ hắn đồng lõa với Kẻ Đoạt Hồn không chừng?"

Yasmin rùng mình choàng tay ôm chặt lấy thân thể, nhưng không ai chú ý đến cô.

"Tại sao Bruck lại dùng những câu đố của hắn để hướng sự nghi ngờ đến đúng người đồng lõa với hắn?", Greta phẫn nộ hỏi và chỉ về phía tờ giấy ghi câu đố trên chiếc bàn bằng kim loại.

"Ngoài ra thì, điều đó có nghĩa rằng cả anh cũng có dính líu vào, vì anh đã..." Người quản gia lui một bước theo phản xạ, khi ông nhìn thấy nắm đấm hướng về phía mắt mình, nhưng ông không phải là mục tiêu của nó.

Caspar cũng nhìn thấy nắm đấm lao đến, và thậm chí còn có thể chống đỡ được nó, nếu như tiềm thức của anh không lại lần nữa kéo cái phanh khẩn cấp. Chỉ cần quay nhanh đi, thì có lẽ Tom đã không thể nắm lấy được cái áo thun của anh và xé nó ra từ cổ áo xuống. Anh còn nghe được những sợi bông vải rẻ tiền giãn ra. Tiếng răn rắc gân guốc của vải hòa hợp một cách nghịch lý với tiếng kêu ken két trong tai anh. Con tàu ký ức đã trở lại, và thổi đầy khói vào trong mũi anh.

"Mẹ kiếp, cái gì thế này?" Anh nghe được Schadeck kinh hoàng hỏi, trước khi cảm thấy mình ngã ra sau và rơi vào trong sự trống rỗng. Sau đó, lưỡi anh tê liệt, và anh không còn có thể giải thích được nguồn gốc của những vết thẹo bỏng mà anh chàng nhân viên y tế vừa phát hiện ra trên ngực anh. Caspar không đủ sức để tập trung vào một điều gì khác hơn là những đoạn kí ức đang lăn đến với anh.

Ảo giác

"Có thể bắt đầu được rồi. Bây giờ cháu đã sẵn sàng rồi."

Anh lại ngồi ở cạnh bàn, và giọng nói của người phụ nữ lại thánh thót phát ra từ máy truyền thông nội bộ.

"Chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, thưa bác sĩ Haberland."

Anh đặt chiếc máy ghi âm xuống.

Haberland? Đó là tên của tôi ư?

Bị giam giữ trong không gian ba chiều của quá khứ, anh chậm chạp đứng lên, đi xuyên qua văn phòng của anh với những tấm bằng y khoa treo trên tường, và mở một cánh cửa có lót đệm trắng.

Rồi đạo diễn của cuốn phim ký ức anh tua nhanh đoạn phim, và anh chỉ còn nhìn thấy những phân cảnh trôi qua vội vã: đứa bé gái mỉm cười mệt mỏi để lộ cái niềng răng của em. Cái đầu với mái tóc vàng xoăn của em buồn ngủ ngã xuống trên chiếc giường điều trị.

Và rồi cơn run tới. Cơn run rẩy co cứng của thân thể thiếu nữ mỏng manh như thể giãy giụa trong nghi thức xua đuổi tà ma, dưới đôi bàn tay mạnh mẽ đang cố gắng ấn em xuống giường trở lại một cách vô ích.

Đôi bàn tay của anh.

Caspar nghe được một tiếng đập, cảm giác như có một cái gì đó trên mặt anh bắt đầu bùng cháy, nhưng anh chỉ chớp mắt thôi. Và rồi tất cả chìm vào bóng tối. Con tàu kí ức đã chạy vào trong một đường hầm, hoặc đang lướt đi trong đêm tối tại một vùng không có dân cư - có lẽ là trong một khu rừng - vì bây giờ anh hoàn toàn không nhìn thấy được gì một lúc lâu, cho tới khi con tàu bất thình lình giật mạnh một phát như thể nó đã bị trật đường ray.

Thân thể anh bị lay động, lại có tiếng đập, lần này còn mạnh hơn nữa, và chỉ trong một khoảnh khắc, anh đã bị giam trong một không gian hoàn toàn khác. Nó khiến cho anh nhớ lại giấc mơ mà Linus đã lôi anh ra khỏi trước đây vài giờ.

Bây giờ anh không còn ngồi trong một đoàn tàu hỏa nữa, mà là trong một chiếc ô tô. Chiếc ô tô của anh. Ở bên ngoài, cơn mưa nặng hạt đang đập vào kính chắn gió. Mưa rơi nhanh, hết sức nhanh, nhanh hơn cả những hàng cây đang bay ngang qua bên cạnh anh.

Tại sao tôi lại chạy với tốc độ này xuyên qua một cơn mưa lớn đến như thế?

Anh bật cần gạt nước, nhưng một lớp sương vẫn phủ trên chiếc kính chắn gió, ngay cả khi tốc độ cần gạt ở mức tối đa.

Tôi đang khóc! Tại sao tôi lại khóc? Và tại sao tôi không tập trung vào đường đi, mà lại với tay... sang chiếc ghế ngồi cạnh bên?

Anh cầm một tập hồ sơ lên và lật trang cho tới khoảng giữa tập, tới những bức ảnh.

Có hai bức. Bức lớn hơn trong hai bức, búc ảnh chụp Jonathan Bruck, rơi xuống chiếc ghế ngồi cạnh ghế tài xế và nằm lại bên cạnh một chai rượu Whiskey còn một nửa.

Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng hơn nhiều là bức ảnh hộ chiếu nhỏ.

Tại sao tôi lại lấy bức ảnh con gái tôi ra từ tập hồ sơ bệnh nhân và nhìn nó trừng trừng? Tại sao tôi không nhìn đường đi, nhìn xuống lòng đường đang ngập nước mưa, con đường mà với đôi mắt ngấn nước thì trước sau gì tôi cũng chẳng nhìn thấy?

Cả hai chiếc túi hơi bật nổ, và dây an toàn kéo anh về phía sau. Nhưng đối với những ngọn lửa bùng phát ra ngay sau đó từ tấm bảng điều khiển, thì những hệ thống an toàn được lắp đặt trong chiếc limousine này đã bất lực. Anh cố cử động hai chân, vò nhàu bức ảnh hộ chiếu của con gái anh trong tay khi anh cố quay sang bên cạnh trong cơn đau để mở cửa, nhưng anh... bị tê liệt. Hay bị kẹt.

Chết tiệt, tôi bị kẹt. Tôi không đi ra được, tôi phải... tình dậy... tôi phải ...

02 giờ 31

"... tỉnh dậy!" Anh lại nghe được tiếng đập, lần này to hơn, và rồi má trái anh đau điếng.

"Đủ rồi, đừng mạnh bạo như thế," một tiếng nói nhắc nhở vang lên phía trên anh.

"Hắn chỉ giả vờ thôi," Tom Schadeck nói.

Caspar mở mắt ra, và ngay lúc đó, một chiếc ô tô với đèn pha lao vào đầu anh. Anh giật hai cánh tay lên, nhưng chúng ngay lập tức bị những bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy. Rồi anh chớp mắt, và đèn của chiếc ô tô trở thành cái đèn halogen. Chắc hẳn là anh lại vừa bất tỉnh, và họ đã đặt anh lên cái bàn khám nghiệm tử thi. Caspar bật ho và nếm được vị máu.

"Anh có ổn không?", Bachmann lo lắng hỏi. Gương mặt trẻ trung của Schadeck lơ lửng bên cạnh cái đầu góc cạnh của ông ấy.

"Cậu vừa nhớ lại những gì?", anh ta hỏi gay gắt.

"Tôi bị tai nạn," Caspar nói.

"Vâng, anh đã ngã té ra sau và đập đầu xuống đất," người quản gia trả lời.

"Không, ý tôi không phải vậy." Caspar lắc đầu, mặc dù điều đó giải thích cho cơn đau nhói từng cơn đang ngày càng dữ dội hơn trong đầu ạnh. Anh nặng nhọc chống người lên khuỷu tay và lại ho.

"Tai nạn đó đã phải xảy ra trước đây ít lâu."

"Chính xác là đã xảy ra những gì?"

Anh suy nghĩ, không biết có cần giữ lại phần nào đó sự thật hay không, cũng như anh đã giấu họ những mảnh ký ức của anh về Kẻ Đoạt Hồn cho tới lúc này.

"Tôi bị trượt ra khỏi lòng đường trong lúc trời mưa," cuối cùng anh thừa nhận. "Xe tôi bốc cháy, và suýt nữa thì tôi đã bị cháy thiêu. Nên tôi có những vết bỏng này đây."

"Đơn giản thế ư?"

Không, không hoàn toàn đơn giản như vậy, Caspar nghĩ thầm, và có thể hiểu được tại sao Tom không tin anh.

"Chỉ là chuyện bịp bợm thôi."

"Tại sao anh ấy lại phải bịa ra chuyện đó?", Greta hỏi. Bà đang mỏi mệt bám chặt vào tay cầm chiếc xe lăn của Sophia.

"Để đánh lạc hướng tất cả những gì có liên quan tới tên tâm thần và những câu đố khả nghi của hắn."

Schadeck dùng ngón trỏ đe dọa Caspar.

"Thật là kỳ lạ, phải không? Đáp án của câu đố cuối cùng dẫn chúng ta đến chiếc áo thun của Caspar mà dưới đó anh ta giấu những vết sẹo trông như thể anh ta đã nằm đưa ngực vào trong lò vi sóng vậy."

Greta mệt mỏi lắc cái đầu tóc bạc của bà.

"Tôi cũng có thể nhầm đấy. Áo len cũng có thể là lời giải. Và anh thì đang mặc một cái."

"Vâng, nhưng tôi không có vết sẹo bỏng," Tom phản đối. "Và ngực của anh ta thì chẳng phải là trông y như đã bị làm biến dạng bởi một nghi thức bệnh hoạn à? Anh ta muốn còn muốn đánh lừa chúng ta về một tai nạn không phải do lỗi anh ta nữa chứ."

"Không phải là không có lỗi. Tôi say rượu."

Caspar thu hết sức lực và ngồi thẳng người dậy, rồi đẩy hai chân qua cạnh bàn.

"Thế hả. Mới đây cậu còn không chịu uống một ngụm từ chai rượu của tôi. Tôi nghĩ là cậu không uống rượu chứ?", Schadeck cười nhạo báng.

"Lúc đó tôi có lý do."

"Lý do nào?"

Caspar thở dài.

"Tôi vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng có nhiều điều chỉ ra

rằng tôi là bác sĩ. Tôi có một nữ bệnh nhân còn nhỏ tuổi, một bé gái. Tôi nghĩ cô bé là con gái của tôi. Dù thế nào thì cô bé đang được tôi điều trị, và hẳn là tôi đã phạm sai lầm."

"Một sai lầm nghề nghiệp? Cậu đã điều trị sai cho con gái cậu?"

"Có lẽ vậy. Tôi nghĩ thế."

Anh cố gắng đẩy lùi hình ảnh đau đớn về những cơn co giật của cô bé, nhưng thay vì vậy, với lực đập của một quả bóng y tế bị ấn xuống nước, kí ức về Katja Adesi lao lên bề mặt tiềm thức anh. Giảo viên tiểu học của cô bé, nạn nhân thứ hai.

"Dù sao chăng nữa, thì ngay sau khi điều trị, tôi đã nhấn chìm sự tuyệt vọng của mình với nửa chai Whiskey, ngồi xuống trước tay lái và đâm sầm vào một cái cây."

Caspar sờ vào dưới những mảnh vải của chiếc áo thun bị xé rách của anh, và dùng ngón cái lướt trên vết sẹo lớn nhất. Nó uốn éo từ ngay dưới ngực cho tới trước rốn. Anh nhìn xuống thân thể mình. Trong ánh sáng nhân tạo, những vết sẹo không lông trông giống như một dòng nham thạch màu hồng trào ra qua một chỗ sưng bị vỡ.

Bất thình lình, nỗi sợ hãi của anh tan biến đi và được thay thế bằng một cảm giác mãnh liệt hơn: đau buồn. Anh biết, những vết sẹo của anh thật sự có ý nghĩa gì. Chúng là một dấu hiệu cho việc anh đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp, và anh sẽ không bao giờ có thể giữ được lời hứa của mình.

Cha sẽ về ngay thôi, rồi mọi việc sẽ tốt đẹp, con yêu ạ. Tất cả sẽ như lúc trước.

"Tôi không hoàn toàn chắc chắn... tôi tin... tôi phỏng đoán..." Tom nhại lại những cố gắng giải thích của Caspar. "Chính bản thân cậu thì lại hoàn toàn không có liên quan gì, có phải không? Thế thì Kẻ Đoạt Hồn từ đâu mà biết được những vết sẹo của cậu?"

"Tôi không buộc phải nghe những điều ngu xuẩn đó từ anh nữa," Caspar nhảy xuống khỏi bàn và bực tức nắm hai tay lại thành nắm đấm. "Chính anh mà lại muốn quy chụp cho tôi điều gì đó ấy hả? Thế anh đang ở đâu khi Raßfeld biến mất? Ai là người hóa phép ra tờ giấy mang câu đố thứ hả từ cái túi? Hả?" Bây giờ anh nhái lại giọng nói khinh miệt của Tom.

"Thấy không, tôi cũng có thể đảo ngược tình thế được đấy."

"Thôi đừng cãi nhau nữa," Greta xen vào, và thật sự là Schadeck dường như đã bình tĩnh lại một chút.

"Được rồi, cứ cho là cậu không có liên quan đi, nếu thế thì câu đố đó còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Tôi không biết."

"Nhưng tôi có thể biết."

"Cô?"

Tất cả đều ngạc nhiên quay nhìn Yasmin, người vừa bất ngờ xen vào.

"Cái gì?"

"Thế này, tôi..." Cô hồi hộp hắng giọng và lại bắt đầu xoay chiếc nhẫn của mình, "... tôi đã nghĩ đến điều đó khi ngồi với Sophia trước lò sưởi."

"Nghĩ gì?" Schadeck, người đứng gần cô nhất, ân cần vuốt một lọn tóc đỏ ra khỏi trán của người nữ y tá.

"Nghĩ đến lửa," cô trả lời. "Chính anh đã nói rằng cửa chớp không được phép đóng xuống, vì lí do phòng cháy."

"Thế thì sao?"

"Có lẽ là Kẻ Đoạt Hồn đang chỉ dẫn cho chúng ta qua những câu đố điên khùng đó. Đó hẳn như một trò chơi săn lùng kho báu bệnh hoạn, và những vết sẹo bỏng này chỉ là một chỉ dẫn tiếp theo thôi."

"Đến một lối ra khẩn cấp?", Caspar nhìn cô dò hỏi.

"Vâng. Tôi muốn nói..." Yasmin ngưng lại thêm một lần nữa và rồi cuối cùng mới dám nói ra kế hoạch của cô.

"Tại sao chúng ta không phóng hỏa? Cửa chớp nhất định sẽ mở lên khi thiết bị báo khói được kích hoạt."

"Ý tưởng không tệ," Caspar muốn nói, nhưng Bachmann kích động nói át đi.

"Nếu không thì sẽ như thế nào? Không được, không được, không được. Nguy hiểm lắm. Tôi không biết rõ hệ thống này lắm đâu, chúng tôi chưa từng sử dụng nó bao giờ."

Schadeck cũng giơ tay phản đối.

"Ông ấy nói đúng. Nếu kế hoạch thất bại thì chúng ta sẽ bị nướng sống ở trong này."

"Không nhất định là như vậy," Caspar nói và đợi đến khi anh đã nhận được sự chú ý hoàn toàn của cả nhóm người, rồi bắt đầu giải thích kế hoạch của mình.

02 giờ 36

Tất nhiên đó là một sai lầm. Lẽ ra họ không được phép phân chia ra, ngược với ý định ban đầu của họ. Caspar đã linh cảm thấy rằng nó sẽ có những hậu quả tai hại ngay từ lúc anh đưa ra đề nghị.

Nhưng nếu nó có thể thành công thì chỉ có thể làm như vậy chứ không thể khác đi được.

Greta là người duy nhất xem kế hoạch anh là tạm được. Bà muốn đi cùng anh trên đường đến phòng chụp quang tuyến. Việc đó tất nhiên là hoàn toàn không thể được. Ngoài Sophia, bà là mắc xích yếu nhất trong nhóm họ. Họ sẽ gặp đủ mọi rắc rối khi muốn tìm đến nơi an toàn khi thời điểm đó xảy đến, và anh không thể chạy trốn cùng với một góa phụ bảy mươi chín tuổi có vấn đề với xương hông. Cuối cùng thì Bachmann là người đi theo anh, dù việc đó cũng hứng chịu sự phản đối. Những người khác, sau một cuộc thảo luận ngắn nhưng sôi nổi, cùng nhau đi thang máy lên trên, để tự khóa mình lại trong thư viện.

"Việc này đây là một sai lầm còn lớn hơn cả cuộc hôn nhân của tôi," người quản gia lầm bầm. Mặc dù vậy, ông vẫn giành lấy cái can nhựa từ tay Caspar. Anh đã phát hiện ra nó tại một trong những cái tủ treo ở phòng ngoài: CLINIXCLEAN, chất cồn tẩy rửa có pha thêm ammoniac. Ở mặt trước của cái can dán một hình tam giác cảnh báo màu vàng và đen với một ngọn lửa đang cháy.

"Có gì mà sai lầm kia chứ? Tôi nghĩ nó có cửa chống cháy và một hệ thống thông hơi riêng kia mà?" Caspar gật đầu về hướng tấm kính ngăn cách gian phòng ở ngoài với phòng chụp, giống như trong một phòng thu âm.

"Chính anh đã đề nghị phòng chụp quang tuyến từ kia mà."

"Đúng vậy, nhưng là để chúng ta trốn vào trong đó. Không phải để chúng ta phóng hỏa đốt nó."

Caspar lấy thêm một can nhựa thứ hai và đóng tủ lại. Anh hy vọng Bachmann sẽ không nghe được từ giọng nói cố gắng lạc quan của anh, rằng thật ra thì anh cũng đang chia sẻ sự hoài nghi của ông ấy.

"Nếu chúng ta may mắn thì cửa chớp sẽ chạy lên ngay khi các thiết bị báo khói kêu lên, và những người kia có thể từ thư viện chạy trốn ra vườn."

Caspar biết rằng cái kế hoạch được quyết định vội vã này đã không được suy nghĩ thấu đáo. Ví dụ như anh không biết làm sao có thể đẩy Sophia xuống đồi mà bánh xe lăn của cô không bị vướng lại trong đống tuyết. Nhưng cũng như những người khác trong nhóm, anh chỉ còn có thể suy nghĩ từng bước một. Anh hy vọng là sẽ nghĩ ra được cách nào đó sau khi họ có thể tự giải phóng mình khỏi cái nhà tù của bệnh viện này.

"Trong trường hợp xấu nhất thì cửa chớp vẫn không chạy lên," Caspar tiếp tục. "Nhưng vì chúng ta phóng hỏa trong phòng chụp quang tuyến từ nên các cửa chống cháy ít nhất là sẽ ngăn chặn không cho chúng ta phá hủy toàn bộ bệnh viện," anh chỉ tay về phía bình chữa cháy ở trên tường ngay cạnh cửa ra hành lang.

"Ông có bật lửa không?"

"Diêm quẹt," Bachmann vỗ vào túi áo ngực trên bộ áo liền quần của ông.

"Được rồi, thế thì chúng ta...", Caspar ngưng lại và nhìn xéo lên trần nhà.

"Anh làm sao thế?", Bachmann hỏi.

"Ông không nghe được à?"

"Cái gì?"

"Tiếng động?"

Bachmann vừa định lắc đầu, nhưng rồi đứng yên không động đậy với cái can trong tay. Tiếng va đập ầm ầm hầu như không thể nghe được trong tầng hầm đầu tiên của bệnh viện, nhưng nó có ở đó, vẫn thể cảm nhận được, như âm bass phát ra từ một cái loa siêu trầm trong rạp chiếu phim. Thật kì lạ, Caspar nghĩ rằng những âm thanh kì dị đó sẽ là khúc nhạc nền hay cho đoạn kí ức từ chuyến đi ô tô cuối cùng của anh.

"Nghe giống như một chiếc trực thăng đang đáp xuống," Bachmann nói ra điều Caspar hy vọng. Mạch đập của anh tăng tốc, và lần đầu tiên trong suốt nhiều giờ liền, anh mới cảm nhận được một niềm hi vọng mong manh.

Có lẽ Linus đã gọi người đến giúp? Có thể đấy.

Tất nhiên rồi. Yasmin đã nói có ai đó trên ban công kia mà?

Bachmann nhíu mày, đi tới bức tường với cái bình chữa cháy và ép tai phải của ông lên đó.

Tất nhiên. Linus đã đi theo Bruck. Cửa chớp đã chặn ông ta lại ở bên ngoài. Linus đã chạy đi và báo cảnh sát.

Hi vọng của Caspar tăng lên theo âm lượng của tiếng đập. Nhưng rồi một cái lắc đầu của người quản gia đã làm tắt ngóm tia hy vọng.

"Đó chỉ là cơn bão thôi," ông tiếc nuối nói. "Nó dồn ép lên cửa chớp. Cái cửa chớp trên tầng ba bị chêm mở bằng một thành sắt mà. Có lẽ là gió thổi qua đó và tạo thành áp thấp trong ngôi biệt thự bị niêm kín này."

Áp thấp? Niêm kín?

Caspar không chắc chắn liệu anh có càng lúc càng hoang tưởng nặng thêm hay không, nhưng qua tai anh thì đó là một lời giải thích quá chuyên nghiệp với một người quản gia. Mặt khác, cũng không thể so sánh Bachmann với một người gác cổng bệnh viện thông thường. Ông là người thân cận của Raßfeld, và ít ra thì ông cũng đọc những cuốn sách hướng dẫn hùng biện để rèn luyện bản thân mình. Mặc dù vậy. Có một việc làm dấy lên nỗi nghi ngờ của Caspar từ trước đây vài giờ rồi.

"Thật ra thì có chuyện gì với chiếc xe chạy trên tuyết vậy?", anh hỏi và cầm lấy một tệp giấy dày từ cái bàn máy tính trước tấm kính.

"Hả?"

"Tôi muốn nói là sau khi ông đón Schadeck và Bruck ở chỗ chiếc xe cứu thương bị lật ở cổng vào và chở họ lên đây.

Linus đã chỉ cho tôi thấy. Có ai đó đã rút ống dẫn xăng ra." "Thật à?"

Bachmann trông có vẻ ngơ ngác, và Caspar bực mình với chính mình vì đã bắt đầu câu chuyện này. Anh hi vọng gì từ câu hỏi ngu ngốc kia? Rằng anh sẽ nhận được một lời thú tội: "Vâng, xin lỗi, tôi không muốn ai rời khỏi bệnh viện"? "Hẳn là Schadeck. Tôi luôn thấy hắn rất đáng nghi."

"Vâng," Caspar chỉ nói vậy và kẹp thêm ba quyển sách chuyên môn về y khoa vào dưới nách. "Bây giờ thì cũng không còn quan trọng nữa."

Họ cùng nhau đi vào phòng bên cạnh.

Phòng khám bị chiếm lĩnh bởi một cỗ máy chụp cộng hưởng từ hết sức hiện đại, tới mức hoàn toàn có thể được dùng trong một phim khoa học viễn tưởng như cánh cổng đi vào một thế giới khác. Caspar đứng bên cạnh cỗ máy và nhìn lên trên.

"Cái vật đang nhấp nháy đó có đúng là cái tôi đang nghĩ đến hay không?"

"Đúng đấy."

"Thế thì đây đúng là nơi để làm việc đó rồi."

Caspar giật hai cái khăn lau tay trên chỗ nằm của máy chụp. Anh vò chúng lại với nhau và ném chúng xuống sàn nhà dưới cái chuông báo khói. Rồi anh xé nhiều trang giấy ra khỏi một quyển sách, trước khi chồng những quyển khác lên nhau như gỗ để đốt trong lò sưởi.

"Cứ đổ lên thôi," anh nói với Bachmann. Ông đang mở nắp can cồn tẩy rửa và dường như không thể tin được việc mình đang làm.

"Anh biết là cái này có giá nhiều triệu đấy chứ?" Caspar mỉm cười yếu ớt.

"Tôi rất tiếc, nhưng chắc chúng ta sẽ không gặp rắc rối với sếp đâu, phải không nào?", anh gật đầu về hướng ông. "Nên ông cứ làm đi, trước khi chúng ta chịu chung số phận như ông ấy."

Chất cồn tẩy rửa sóng sánh trào xuống mồi lửa trại tạm bợ với tiếng ùng ục nghe không đứng đắn chút nào. Rồi Bachmann lôi một hộp diêm ra khỏi túi áo ngực, và ngay khi ông định quẹt que diêm đầu tiên thì cánh cửa kết nối ở phía sau họ được đóng lại với một tiếng cách nhẹ nhàng.

"Cái gì...?"

Caspar quay người lại, vừa đúng lúc để nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua tấm kính giữa hai gian phòng. Rồi cỗ máy chụp cộng hưởng từ bắt đầu nhấp nháy, và đồng thời có một tiếng đập ầm ầm từ trong ruột của các đường ống, giống như có ai đó dùng rìu đập vào một cái thùng rỗng bằng kim loại. Tất cả những cái đó diễn ra trong một phần nhỏ của một nhịp tim, ngay khoảnh khắc mà Bachmann giật mình đánh rơi que diêm đang cháy ra khỏi tay.

02 giờ 39

Có đến hai ngọn lửa đồng thời bốc cháy song song lên trần phòng, nhưng chỉ một ngọn trong đó là thật. Ngọn lửa kia lộ ra, sau một giây hoảng sợ, là ảnh phản chiếu ở trên tấm kính ngăn. Lúc đầu, Caspar cho rằng cả gương mặt ở phía sau đó cũng là một ảo ảnh. Nhưng rồi người đàn ông cởi trần đó đập vào tấm kính, và anh nhận ra gương mặt nhăn nhó vì giật dữ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa. Jonathan Bruck vẫn còn mặc chiếc áo choàng bệnh viện màu xanh lá cây, nhưng phía trước lấm tấm đầy những đốm màu gỉ sắt, và ở dưới đoạn băng cổ đã xộc xệch dường như cũng có một lượng máu lớn thấm ra ngoài.

Caspar bắt đầu đổ mồ hôi. Anh quay người lại và cảm nhận được làn hơi nóng bức ở phía trước.

"Chúng ta phải đi ra khỏi đây!", anh giải thích cho Bachmann điều hiển nhiên. Ông cũng nhìn thấy Kẻ Đoạt Hồn và vừa dựa lưng vào tường và lui về hướng cửa ra để tránh những ngọn lửa ngày càng tỏa khói nhiều hơn.

"Không được đâu," Caspar hét to hơn là cần thiết, trong khoảnh khắc cỗ máy ngừng kêu. Để chứng minh, anh lay tay nắm của cánh cửa kết nối. Không được, như đã dự đoán trước. Để bảo vệ khỏi bức xạ, ổ khóa tự động chỉ mở ra sau khi khám nghiệm, và Bruck chỉ vừa mới kích hoạt cỗ máy chụp cộng hưởng. Nếu như hắn chọn một chương trình khám nghiệm tử thi ảo thì nó sẽ còn kéo dài nhiều giờ!

"Mở cho chúng tôi ra!" Caspar gầm lên và bây giờ cũng đấm vào tấm kính lớn, nhưng với tay không thì hầu như không thể làm cho nó rung rinh được. Nhưng Bruck hoàn toàn không nghĩ đến việc thả họ ra. Như thể muốn làm tăng thêm nỗi kinh hoàng vốn đã cực độ của các tù nhân của hắn, hắn cúi người xuống trong khoảnh khắc và rồi lại xuất hiện với một cây kéo cắt giấy tương đối dài. Bruck mấp máy môi, nói nhiều từ không thể hiểu được, và rồi...

Ôi trời ơi...

... đâm lưỡi kéo vào bàn tay trái của hắn.

Hắn làm gì thế? Caspar tự hỏi và ngay lập tức nhận được câu trả lời đầy máu. Bruck nhổ nước bọt lên kính và ép lòng bàn tay đã bị rạch ra của hắn lên mặt kính trơn láng. Caspar nghĩ mình có thể nghe được tiếng ken két mà da thịt bị đâm thủng để lại trên kính, trong khi bàn tay của Kẻ Đoạt Hồn từ từ trượt xuống dưới và để lại một vết máu.

Hắn muốn nói với chúng ta điều gì đó! Đó là một dấu hiệu.

Con dao trong cổ hắn cũng đã là một dấu hiệu.

Caspar kinh hoàng và đồng thời cũng bị thu hút, trong khi nước mũi anh chảy ra vì làn khói ngày càng dày đặc hơn đang kích thích các màng nhầy. Phải mất một lúc Caspar mới có thể đọc được những chữ mà Kẻ Đoạt Hồn viết ngược như soi gương lên tấm kính, cho dù anh đang chảy nước mắt. Đầu tiên, anh nghĩ đến một con rắn, rồi một dấu SOS, rồi cuối cùng, ngay cả khi Bruck không còn đủ máu để viết nguyên âm cuối, anh vẫn đi đến kết luận rõ ràng nhất: Sophi...

Tất nhiên rồi. Tên điên này chỉ muốn nhắm đến cô bác sĩ, để hoàn thành việc hắn đã làm với cô. Vì vậy mà họ không nghĩ đến việc Bruck sẽ tấn công họ ở dưới này trong khu quang tuyến thần kinh, khi mà mục tiêu thật sự của hắn đang chờ hắn tít ở trên thư viện. Nhưng bây giờ thì hắn đã chiếu tướng họ rồi. Họ đã bị khóa trái trong địa ngục do chính họ gây ra. Ngay cả khi bây giờ cửa chớp mở ra ở bên trên thì điều đó cũng không giúp ích gì được cho họ ở dưới này. Họ sẽ chết vì ngộ độc khói, nếu như họ không mau nghĩ ra cách nào để dập tắt lửa.

Nhưng bằng cách nào? Cái bình chữa cháy khốn kiếp lại ở ngoài kia.

Caspar nhìn đám lửa cháy rồi lại nhìn Kẻ Đoạt Hồn.

Tôi đã cố tình để nó ở đó, để có thể ngăn không cho lửa cháy sang một phòng khác.

Anh đã không nghĩ tới khả năng cửa sẽ bị khóa ngoài sau khi họ phóng hỏa. Cũng như anh đã quên mất cái can cồn tẩy rửa thứ hai. Ngay khoảnh khắc đó, nó phát nổ.

02 giờ 43

Làn hơi nóng ép anh trở lại như một cơn gió mạnh, và Caspar nghĩ rằng anh đã cảm nhận được những sợi lông trên phần da không được che đậy của anh đang chảy ra như thế nào.

"Cứu tôi với!", Bachmann gào lên. Ống quần bên phải của ông đã bắt lửa. Caspar giật những mảnh vải còn lại của cái áo thun anh đang mặc ra khỏi thân mình và dập tắt ngọn lửa bằng những cú đập ngắn gọn, chính xác.

Bây giờ sao?

Chiếc áo thun của anh phải cố lắm mới dập được ngọn lửa trên quần của ông quản gia. Làm thế nào mà họ có thể chống lại đám cháy lớn mà bây giờ đã lan đến tận lớp gỗ ốp trần của gian phòng này đây?

Trong lúc Caspar quay người một vòng với ước mong tuyệt vọng là có thể sẽ phát hiện ra thêm một bình chữa cháy thứ hai ở cạnh tường, ánh mắt anh bắt gặp Bruck. Hắn vẫn tiếp tục nhìn trừng trừng qua tấm kính với ánh mắt điên dại và nước dãi trên miệng, và lắc đầu gần như là thương tiếc, giống như muốn nói: "Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng các người không may lại là tổn thất ngoài dự kiến." Caspar cảm thấy mình như một con thú bị giam trong vườn bách thú đang bị theo dõi bởi một người khách điên. Hắn đã phóng hỏa trong chiếc cũi của anh và chặn con đường chạy trốn duy nhất lại. Caspar quỳ xuống sàn, hi vọng khói ở đây sẽ bớt dày đặc hơn, và hoảng sợ khi nhìn thấy bây giờ đám cháy đã lan đến chiếc ghế xoay bọc vải.

Không ngần ngừ một khoảnh khắc nào, Caspar cầm lấy chân ghế bằng sắt nóng rực, phớt lờ cơn đau nhói và ném cái ghế đang cháy thẳng vào tấm kính. Bây giờ thì tấm kính đã run run mạnh hơn một chút và còn kêu răng rắc nữa. Nơi chiếc ghế đập vào xuất hiện nhiều vết rạn nứt nhỏ, nhưng họ vẫn bị nhốt kín.

Caspar muốn cầm lấy cái chân ghế thêm lần nữa, nhưng bây giờ thì anh hầu như không thể nhìn thấy được gì. Khói còn dày đặc hơn cả trong những cơn ác mộng về vụ tai nạn của anh, và anh phải ép cả hai tay lên mắt. Một cơn ho làm co giật cả người anh, và khi anh nghĩ rằng phổi anh sẽ vỡ vụn ra, anh cảm nhận được một làn gió và hiểu rằng Bachmann đã tìm thấy cái ghế và đã ném được nó qua tấm kính.

Anh chớp mắt và nhìn thấy người quản gia đang dùng đôi ủng của ông để đạp tung những phần còn lại của tấm kính đã vỡ và sau đó, với sức lực dự trữ của một người sắp chết đuối, lôi thân hình của ông vượt qua cạnh cửa sổ đi vào gian phòng kế cận.

"Lấy cái bình chữa cháy đi!", Caspar gào lên. Sau lưng anh, đám cháy giờ đã có thêm ôxy. Chỉ còn cỗ máy chụp cộng hưởng là vẫn không hề hấn gì, và vì vậy, nó vẫn tiếp tục phát ra những làn sóng từ đều đều với một âm lượng tàn bạo.

"Có ai đó không?" Caspar hét lên và quyết định tự giải thoát cho bản thân khi anh không nhận được câu trả lời. Anh không thể ở lại trong cái lò hơi này, ngay cả khi cú nhảy qua tấm kính sẽ làm cho anh đau đớn hơn rất nhiều so với người quản gia. Dù sao chăng nữa thì anh cũng đi chân trần.

Cũng như Bruck.

Caspar chống hai tay lên cạnh lởm chởm của khung cửa sổ. Da lòng bàn tay của anh bị cứa đứt, và anh hét lên khi chuyển dịch toàn bộ trọng lượng lên đó để đu người sang gian phòng bên kia. Anh lăn người, rơi xuống một mét, và một cơn đau mới tràn ngập khắp thân thể anh, trước khi cơn đau đầu tiên có thể dịu xuống, vì lúc đập xuống sàn anh đã bị một mảnh vỡ to như cái que đè lưỡi đâm phập vào vai. Thêm vào đó, một mảnh kính xoáy như một cái nắp chai vào gót chân trần của anh và đâm sâu vào bên trong bàn chân khi anh cất bước đi đầu tiên.

Caspar tiếp tục đi khập khiễng đến bức tường, cầm lấy cái bình chữa cháy, nhưng anh đã đánh giá quá cao sức lực còn lại của mình nên suýt tí nữa đã đánh rơi nó xuống sàn nhà. Dù vậy, cuối cùng rồi anh cũng vật được cái bình bằng thép đó lên bàn, kéo cần và giữ cho những tia bọt trắng phun vào những chỗ đang bốc cháy trong phòng khám nghiệm, cho tới khi tất cả các ngọn lửa đều bị dập tắt.

Anh kiệt sức dựa vào cái màn hình giám sát lớn đầy bồ hóng ở trên bàn. Trong thâm tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần tấn công kế tiếp. Vì họ phải ở đâu đó quanh đây.

Bachmann. Và Bruck.

Anh biết rằng anh chỉ vừa xua đi mối nguy hiểm nhỏ nhất trong số những mối nguy hiểm đang đe dọa. Vì vậy mà anh lại càng nhẹ nhỏm nhiều hơn, khi bất thình lình có một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa ra hành lang.

"Tom?", Caspar hỏi và đặt cái bình chữa cháy xuống.

"Có được không? Cửa chớp đã mở lên chưa?"

Schadeck lắc đầu và bước vào. Có lẽ là cháy không đủ lâu, hoặc máy báo khói của phòng chụp quang tuyến không được gắn kết với hệ thống an toàn của cả tòa nhà.

"Nhưng thế thì tại sao anh lại ở đây? Bachmann gọi anh xuống à?"

"Không," Schadeck nói và bước tới gần thêm một bước nữa. Rồi anh ta lôi khẩu súng ra và bắn thẳng vào ngực Caspar.

[1] "Những tài liệu hoàn chỉnh là kết quả của những nghiên cứu khoa học trong nhiều năm, kết hợp với nhiều trải nghiệm qua năm tháng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #horror