Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

01 giờ 41 –

Một trăm mười bảy phút trước Cơn sợ hãi

Trang 124 và tiếp theo sau đó của hồ sơ bệnh nhân số 131071/VL

"Đó là sai lầm của tôi. Tất cả là lỗi tại tôi,"

Bachmann nói với giọng nói rõ ràng đến mức đáng ngạc nhiên. Những giọt nước mắt của ông đã ngừng chảy khi Caspar đứng dậy từ sàn nhà và phủi bụi khỏi chiếc quần ngủ của anh.

"Cái quái gì đã xảy ra ở đây thế này?", Schadeck hỏi. Anh ta đang đứng cạnh cái bàn ăn dài và cầm trong tay một vật gì đó mà nhìn thoáng qua thì giống một cái túi đựng đồ thể thao.

Người quản gia cất chiếc kính mắt của ông đi và ho khan. "Bà ấy, tức là... tức là bà ấy chỉ muốn vào phòng trữ thức ăn một chút thôi."

Tom và Caspar trao cho nhau một ánh mắt sững sờ. Bachmann không cần phải nói tên bà ấy ra. Họ đều hiểu rõ là ông muốn nói tới ai. Họ đã nghe được tiếng hét của bà đầu bếp, và cái ghế mà Sybille Patzwalk đã ngồi trước đó giờ đây trống không.

"Nhưng bà ấy muốn gì ở ngoài đó mới được kia chứ?", Caspar hỏi.

"Cái này đây," Schadeck nói và đổ những thứ trong cái túi lên mặt bàn bóng loáng. "Bà mập ấy đã liều mạng vì những thứ này đây."

Một hộp mì Ravioli lăn ra từ giữa những lon đồ hộp khác, và Caspar ngờ vực dõi theo đường đi của nó.

"Còn bây giờ thì làm thế nào mà anh có toàn bộ những thứ đó?", anh hỏi hoàn toàn ngơ ngác.

Schadeck rên lên và đập tay lên bàn.

"Mẹ kiếp, bây giờ thì điều đó hoàn toàn không quan trọng. Kẻ Đoạt Hồn đã đập vỡ cái bóng đèn và đã lôi theo Sybille ra khỏi gian phòng kho. Bà ấy hẳn đã ôm chặt lấy cái túi trong lúc vật lộn sống chết, làm sao tôi biết được? Tôi đã nắm hai bàn chân của tên điên đó, nhưng chúng...", anh lật ngữa hai lòng bàn tay bết đầy máu của mình ra để cho những người khác thấy, "... trơn trượt tới mức không thể nắm chặt được. Thay vì vậy thì cái túi này rơi xuống đầu tôi. Tôi nghĩ rằng đó là cái túi vũ khí của hắn hay một cái gì đó tương tự như vậy, nên đã mang nó theo, nhưng bây giờ thì ai còn muốn biết điều đó nữa chứ? Điều quan trọng hơn nhiều là làm sao bà đầu bếp của chúng ta lại có thể đơn độc một mình loay hoay ở ngoài đó vậy?"

Tom bước một bước hướng đến Bachmann, vươn vai ra sau như muốn đe dọa, giống như một cầu thủ bóng đá đang chuẩn bị đánh đầu. "Này, ông quản gia. Tôi nói chuyện với ông đấy."

Chiếc quần jeans màu trắng của Schadeck ướt ở đũng quần, và trong phút chốc Caspar tự hỏi rằng liệu có phải anh chàng nhân viên y tế này đã sợ đến mức làm ướt quần hay không, nhưng rồi anh nhớ đến mấy cái túi truyền dịch. Tom đã thắt chúng vào dây thắt lưng của anh ta trước khi họ chạy ra khỏi phòng thuốc về thư viện. Một trong mấy cái túi đó chắc chắn đã vỡ ra trong lúc anh ta bò đến trước gian phòng kho.

"Cô ấy bắt đầu nói trở lại, khi các anh không còn ở đây", Bachmann ngần ngừ trả lời. Ông nhìn qua chiếc xe lăn của Sophia. "Topor, hay giống như vậy. Các anh biết là tôi muốn nói gì rồi. Sybille nghĩ rằng đó có nghĩa là 'đói'."

Caspar gật đầu. Rất có thể là trung tâm ngôn ngữ trong não bộ của Sophia đã bị rối loạn. Mặt khác, anh có cảm giác là anh đã bỏ qua một điều gì đó quan trọng, nhưng lại đẩy lùi ý nghĩ nghi ngờ đó khi Bachmann tiếp tục nói.

"Tất nhiên là lúc đầu thì tôi không đồng ý, nhưng gian phòng trữ thức ăn đó nằm đối diện phòng này, và Sybille nói rằng có một túi thức ăn dự trữ nằm sẵn ở đó. Thế là tôi lại xiêu lòng."

"Tôi thật không thể tin được," Schadeck giang rộng hai tay ra một cách đầy kịch tính. "Ông đã đẩy một người phụ nữ không có khả năng tự vệ vào tay của Kẻ Đoạt Hồn chỉ vì một lon thức ăn!"

"Anh bình tĩnh đi đã nào," Caspar bắt đầu nói, nhưng ngay lập tức bị Bachmann cắt lời.

"Không, không phải là không có khả năng tự vệ. Tôi đã đưa cho Sybille khẩu súng, phòng trường hợp khẩn cấp."

"Cái gì?"

Bây giờ đến Caspar cũng không còn tự kiềm chế được. Anh dùng những ngón tay cứng đơ sờ vào thái dương, ở nơi tóc của anh bị cháy sém.

"Trời ạ, ông còn điên khùng hơn cả những bệnh nhân ở trong này nữa," Tom hét tướng lên và trông có vẻ như sẽ nhảy lên bàn ngay lập tức. Mạch máu ở cổ anh đập điên loạn.

"Bây giờ thì tên điên ở ngoài kia thậm chí còn có cả vũ khí nữa!"

"Nó chỉ là một khẩu súng hơi."

"Im đi nào!", Caspar hét lên cắt ngang cuộc cãi cọ. Rồi anh lại hạ giọng.

"Dù sự việc ở đây có tồi tệ đến đâu đi chăng nữa, Tom, chúng ta không còn có thể làm cho nó không xảy ra được nữa," anh nhìn thẳng vào mặt của anh chàng nhân viên y tế. "Ngoài ra thì chúng ta đã để mở phòng thuốc. Ở đó chắc chắn là có đủ thứ để mà hắn có thể chế thành một loại vũ khí."

"Đúng thế. Ở đó thậm chí còn có một khẩu súng gây mê," Bachmann thì thào.

"Mẹ kiếp, đến bây giờ thì anh mới nói cho chúng tôi biết?" Schadeck đá vào cái giá đựng báo. Mấy tờ báo lá cải rơi lả tả trên sàn gỗ vân xương cá.

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ thì chúng ta cần làm việc mà chúng ta đã đi ra ngoài vì nó – chăm sóc cho Sophia," Caspar yêu cầu Schadeck hãy tháo chiếc túi truyền dịch còn nguyên vẹn ra khỏi hông của anh ta. Tom miễn cưỡng làm theo.

"Đây, cậu cũng cần những cái này nữa," Tom lôi một cây kim tiêm còn nguyên trong bao cộng với một cái ống tiêm ra khỏi túi quần của anh ta và ném cả hai thứ lên bàn.

Caspar cầm lấy những thứ đó và bước tới lò sưởi, nơi Yasmin đang ngồi khoanh chân trước Sphia và vuốt ve tay của cô ấy. Anh chợt nhìn thấy những đoạn băng dính được dùng để treo dây đèn trang trí trên lò sưởi. Anh tháo hai đoạn ra và nhờ Yasmin xoay chiếc xe lăn ra xa khỏi lửa một chút. Rồi anh khó khăn kéo tay áo của Sophia lên khỏi khuỷu tay. Dường như cô bác sĩ không hề nhận biết được chuyện gì đang diễn ra.

"Chúng ta nên giúp Sybille," Yasmin nói nửa hỏi nửa yêu cầu, trong khi anh đập nhẹ vào bên trong khuỷu tay Sophia. "Chúng ta có thể nào giải thoát cho bà ấy không?"

"Tôi e là đã quá muộn rồi," Tom trả lời ở phía sau họ. Giọng nói của anh ta bây giờ nghe có vẻ thân thiện hơn nhiều bậc. Caspar có thể nghe một tiếng "Yazzie" không được nói ra ở cuối những câu nói của anh ta, trong khi anh ấn chiếc kim lên ống tiêm và ấn nó vào mạch máu đã lộ rõ ra của Sophia mà không hề suy nghĩ lâu.

Tôi thật sự là đã từng làm việc này rồi.

"Trước khi đèn tắt, tôi còn có thể nhìn nhanh vào trong phòng trữ thức ăn", Schadeck tiếp tục giải thích. "Trông không tốt lắm đâu. Tôi nghĩ là hắn đã bẻ gãy cổ bà ấy."

"Sybille chết rồi à?", Yasmin rên lên và lùi lại một bước.

"Không, tôi không tin là như vậy", Caspar phản đối mà không nhìn lên. Anh đã tháo ống tiêm ra và gắn ống truyền dịch vào. Sophia không bộc lộ bất kỳ một phản ứng nào trong toàn bộ quá trình.

"Tại sao hắn lại phải giết chết bà đầu bếp rồi lôi bà ấy đi? Tại sao hắn không đơn giản là cứ để Linus, Raßfeld và Sybille nằm lại tại chỗ?"

Caspar nhờ Yasmin đưa cho anh một cái khăn giấy, gấp nó lại nhiều lần và dùng hai đoạn băng dính gắn chặt nó trên cây kim.

"Mẹ kiếp, làm sao tôi biết được?" Tính hung hãn của anh nhân viên y tế lại bùng phát lên. "Có thể hắn là một tên sưu tập xác chết khốn nạn?"

"Không phải, tôi nghĩ hắn là một tên thích chơi trò. Vì vậy mà hắn ta đã để lại những mẩu giấy đố, và cả chiếc máy ghi âm," Caspar ngẩng lên. "Hắn chơi trò với chúng ta. Và Sophia là tiền cược."

"Nếu thế thì cứ giao cô ta cho hắn đi," Schadeck giơ tay lên. "Này, chỉ nói đùa thôi," nụ cười của anh ta trông thật thà đến mức đáng ngạc nhiên, thậm chí còn có một nét u buồn nữa. Anh ta còn khiến cho Caspar ngạc nhiên bằng cách đề nghị với anh để cho anh ta giữ chiếc túi truyền dịch. Từ trong đó, những giọt nước như những viên bi đang lăn vào trong mạch máu của Sophia, hết giọt này đến giọt khác.

"Cảm ơn," Caspar đưa chiếc túi nước truyền dịch cho Tom và bước tới đứng ở đầu bàn.

"Được rồi, để tôi tóm tắt lại: Chúng ta không biết động cơ của Kẻ Đoạt Hồn, chúng ta không biết hắn mang các nạn nhân của hắn vào trong trạng thái hôn mê này như thế nào, lẫn tại sao hắn lại nhắm vào Sophia. Chuyện xảy ra với Raßfeld, Linus, Patzwalk và thậm chí với Mr. Ed cũng đưa ra thêm nhiều câu hỏi: Hắn mang họ đi đâu? Họ còn sống hay đã chết?"

Bachmann hít không khí vào to đến mức có thể nghe được, nhưng Caspar không dừng lại.

"Chúng ta không có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó. Nhưng chúng ta không được phép liều mạng sống của chúng ta thêm một lần nữa để đi tìm những câu trả lời. Bắt đầu ngay từ bây giờ, chúng ta lúc nào cũng phải đi chung với nhau, và cùng nhau dành thời gian để giúp Sophia."

Trong lúc nói, anh bất chợt có cảm giác như bị một mũi tên bắn trúng ngực. Rồi anh nhận ra, rõ đến mức đáng sợ, rằng cơn đau nhói này là do một ý nghĩ duy nhất gây ra: Nếu như Kẻ Đoạt Hồn không hề nhắm đến Sophia, mà nhắm đến anh thì sao? Biết đâu hắn muốn ngăn chận không cho Sophia tiết lộ cho anh biết những gì cô ấy đã tìm ra về anh và đứa con gái của anh?

Anh cố gắng không biểu lộ điều gì, và nói tiếp.

"Cũng như tất cả chúng ta, cô Dorn chỉ cần phải sống qua những giờ đồng hồ sắp tới đây, cho tới khi chúng ta được cứu thoát. Đồng thời, cô ấy cũng là chiếc chìa khóa mở ra tự do của chúng ta. Cô ấy biết mật mã."

Mật mã cho danh tính của tôi.

"Và cô ấy muốn nói cho chúng ta biết một điều gì đó." Tôi còn phải xem lại đã.

"Có thể là chúng ta sẽ biết được bí mật của cô ấy, trước khi ..."

Anh ngưng lại giữa câu nói, nhìn xuống đôi chân trần của mình và ngạc nhiên rằng anh bất thình lình bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù anh không mặc gì ngoài một cái quần ngủ mỏng và một cái áo thun ngắn tay.

Rồi anh sờ tay lên trán, để xem liệu mình có thể bị sốt không. Trong lúc đó, anh biết rằng đó không phải một cơn cảm lạnh, mà một từ duy nhất là nguyên nhân tại sao anh đổ mồ hôi. Một từ mà anh mới nghe được trước đấy thôi, nhưng mãi bây giờ mới hiểu.

"Anh bị sao thế?", anh nghe người quản gia hỏi.

"Tôi, aaa... ông có thể nhắc lại thêm lần nữa được không...?" Anh nhìn Schadeck, rồi quay sang Bachmann, và rồi đến cái giá sách chếch phía sau chiếc xe lăn của Sophia.

"Tôi hỏi anh bị sao thế?"

"Không, không, không. Tôi muốn hỏi là cô Dorn đã nói gì khi chúng tôi đi khỏi đây?"

"Giống như trước thôi. Chỉ một từ đó, nếu như nó là một từ."

Không. Không giống nhau.

"Ông cứ lặp lại nó thêm một lần nữa đi. Xin ông."

" 'Topor' gì đó, nhưng mà...?"

"Trời ơi," Caspar không biết trong khoảnh khắc này, anh sợ ai nhiều hơn. Sợ Kẻ Đoạt Hồn, hay sợ chính bản thân anh. Bất chợt, anh biết rõ điều Sophia đã cố gắng nói với họ.

01 giờ 49

Các thanh ngang của cái thang giá sách kêu cọt kẹt thật to dưới trọng lượng bất thường của thân thể Caspar. Có lẽ chúng đã không còn được sử dụng trong những năm gần đây, vì những quyển sách ở các ngăn trên chỉ phục vụ cho mục đích trang trí. Và lẽ ra thì Caspar cũng đã không nghĩ đến việc tìm những quyển sách tham khảo y khoa ở đó, nếu như Bachmann không nói với anh rằng Raßfeld đã lưu ở đây một số sách bị ông ấy loại bỏ.

"Anh muốn làm gì vậy?", Schadeck hỏi.

Anh ta đứng bên cạnh Yasmin và đang cố tìm cách nhét một cây cời than vào trong cái tựa đầu của chiếc xe lăn, để có thể treo chiếc túi truyền dịch lên trên đó.

"Tôi không chắc lắm....", Caspar trả lời mà không quay người lại. Rồi anh kéo tập kế cuối của một bộ từ điển y khoa ra khỏi kệ trên cùng và lật ra tới chữ cái S. Chỉ vài giây sau đó, anh đã tìm thấy mục cần tìm. "Thế chứ."

"Cái gì?"

"Cô Dorn là bác sĩ tâm lý. Cô ấy có thể chẩn đoán riêng cho mình."

"Chẩn đoán đó là gì?"

Bachmann ngẩng lên hỏi anh, và cả Schadeck cũng ngưng công việc tạo một cái giá đỡ túi truyền dịch tạm thời.

Trên thang, Caspar quay người sang một bên, giơ thẳng quyển sách ra bằng một tay và đọc:

"Chứng liệt thân khi ngủ, một biến thể đau đớn của suy giảm cảm nhận định lượng. Những người mắc chứng này tê liệt trong một thế giới giữa tỉnh và mê mà họ chỉ có thể thoát ra khỏi đó nhờ những kích thích mạnh, thường là tiêu cực, ví dụ như đau đớn, co giật mạnh, la hét, vân vân."

Caspar ngẩng đầu lên và trích dẫn câu nói cuối cùng của đoạn văn mà không cần nhìn vào quyển từ điển: "Rối loạn này cũng được biết đến dưới tên Topor, tiếng Latinh, có nghĩa là...", anh ngần ngừ, "... giấc ngủ chết."

"Giấc ngủ chết?", Bachmann hỏi sửng sốt. "Có nghĩa là bây giờ chúng ta chỉ cần đánh thức cô ấy dậy thôi sao?"

Schadeck cười to mỉa mai, nhưng Caspar gật đầu tán thành. Rồi anh vươn người thật nguy hiểm sang phải, để lôi một quyển sách khác ra khỏi giá. Với khổ hơi dài của nó, quyển sách trông giống như một quyển sách bản đồ dành cho học sinh nhưng quá dày. Dòng chữ Tâm lý học thần kinh, xuất bản lần thứ hai nổi bật trong những mẫu tự đen trên bìa sách màu cam. Vì quyển sách quá cồng kềnh để có thể mở ra ngay trên thang nên anh lại bước xuống và đặt nó trước đống lương thực đã được đổ ra ở trên bàn. Sau khi nhìn nhanh qua phần mục lục, Caspar giở trang 502 ra, và đặt tay lên đoạn cuối: "Liệt thân khi ngủ là một hình thức liệt xuất hiện trong giai đoạn chuyển tiếp giữa ngủ và thức. Thông thường thì nó rất ngắn, nhung thỉnh thoảng cũng kéo dài tới hai mươi phút. Hầu như cứ hai người thì có một người đã từng bị liệt thân khi ngủ."

"Tôi đã bị qua rồi," Yasmin hồi hộp nói to. "Thật là kỳ lạ. Có lần tôi nằm mơ thấy có một người đàn ông trong phòng tôi. Tôi biết là hắn ta sẽ biến đi ngay khi tôi tỉnh dậy, nhưng tôi không tài nào mở mắt ra được. Tôi không thể cử động được và phải hét lên để tỉnh dậy."

"Và qua đó cô đã tự giải thoát mình khỏi cơn liệt thân lúc ngủ," Caspar đồng ý với cô ấy.

"Mấy người muốn cùng nhau lừa tôi đấy à?", Schadeck hỏi. nhìn về phía Sophia. Vì vẫn không thể nào gắn chặt túi truyền dịch vào thanh cời than nên anh ta đã đẩy người nữ bác sĩ cùng với chiếc xe lăn tới cạnh bàn và lại ấn chiếc túi vào tay Yasmin.

"Hai mươi phút? Với nữ bệnh nhân của chúng ta thì thời gian đó đã qua lâu rồi."

"Điều vậy. Và vì thế mà bây giờ chúng ta cũng biết được

Kẻ Đoạt Hồn làm gì với nạn nhân của hắn."

"Hả?"

"Hắn đưa họ vào trạng thái liệt thân khi ngủ. Tôi không biết hắn làm như thế nào. Nhưng Bruck hẳn đã tìm thấy một phương pháp tâm lý để giam giữ họ lâu dài trong giai đoạn tê liệt giữa ác mộng và tỉnh giấc. Sophia đang nằm trong một vòng lặp đi lặp lại vô tận của nỗi kinh hoàng. Đó là điều mà cô ấy muốn nói với chúng ta suốt thời gian qua."

Tom hoài nghi nhíu lông mày lại, thọc tay vào mái tóc có vuốt gel của anh, vuốt cho nó thẳng lại và rồi chặc lưỡi khinh khỉnh.

"Được rồi, ông Sherlock Holmes ạ, thế thì bây giờ anh chỉ còn cần hé lộ cho tôi biết một điều nữa thôi."

Caspar căng người ra trong lúc chờ đợi câu hỏi sắp đến mà anh không có câu trả lời cho nó.

Còn chưa có.

"Cậu làm sao biết được tất cả những điều đó? Tại sao cậu lại thành thạo sơ cứu tới như vậy, đặt kim truyền dịch cho cô bác sĩ xinh đẹp của chúng ta và còn trích dẫn thuộc lòng từ sách chuyên môn về tâm lý?"

"Không biết," bây giờ đến lượt Caspar giơ tay lên đầu hàng. "Có thể tôi là bác sĩ, dược sĩ hay bác sĩ tâm lý? Chính anh đã nói rằng chúng ta có thể là đồng nghiệp cơ mà, hay đơn giản là tôi chỉ tập trung chú ý trong khóa học sơ cấp cứu? Tôi ước gì mình biết."

"Vâng, tất nhiên rồi. Cứ nấp ở đằng sau chứng quên của cậu đi. Tôi không tin đâu," Tom quay sang Bachmann.

"Anh ta vào đây lúc nào?"

Người quản gia trầm tư xoáy mớ tóc mai của ông. "Cách đây chừng mười ngày, tôi nghĩ vậy."

"Và chính xác là khi nào thì loạt tội phạm của Kẻ Đoạt Hồn đã ngưng lại?"

"Anh có ý muốn nói gì?", Caspar bực tức đóng quyển sách lại và đứng bật dậy.

"Anh đã lôi tên điên đó vào đây với chúng tôi. Anh đã làm cho chúng tôi không thể gọi trợ giúp được vì chiếc xe cứu thương của anh đã phá hỏng cái bốt điện thoại."

Caspar nhấn mạnh mỗi một từ "anh" với một cử động tay bực dọc, như một trọng tài trên võ đài đang đếm số giây còn lại của một võ sĩ quyền Anh bị đánh gục. Nhưng những cú đánh qua lời nói của anh dường như đã bật lại một cách vô tác dụng trên người Schadeck. Anh ta thậm chí còn không chớp mắt. Mặc dù vậy, Bachmann vẫn nghĩ là phải tách hai người đang cãi nhau này ra và thở phì phò tự đẩy mình vào giữa.

"Này, này, này... Làm thế này không giúp ích gì được đâu. Chúng ta phải đoàn kết với nhau. Và tin tưởng nhau."

Tin tưởng? Caspar nghĩ đến lúc Linus muốn chỉ cho anh xem đoạn ống dẫn xăng bị phá hỏng và Bachmann bất thình lình xuất hiện ở phía sau chiếc xe chạy trên tuyết.

Tôi không thể tin ai ở đây, anh nghĩ thầm. Tôi không quen biết ai ở đây hết. Đến chính bản thân tôi cũng không.

Anh lại ngồi xuống cạnh bàn, dùng hai tay ép đầu gối đang run run của anh lại với nhau và nhìn trừng trừng vào quyển tạp chí mà Bachmann đã để mở ra trên bàn.

Trong khi Schadeck và người quản gia tiếp tục cãi nhau ở phía sau, những mẫu tự đó nhòe đi trước mắt anh, nhưng anh không muốn lắng nghe lẫn nói hay đọc. Bất thình lình, anh cảm thấy mệt mỏi vô tận. Bộ não của anh đang rất cần phải giảm xuống một số, tốt nhất là về không và yên tĩnh nghỉ ngơi, rồi anh mới dám khởi động nó một lần nữa và đi vào trong sự điên rồ này.

Anh buộc mình không nghĩ ngợi gì, và ban đầu, dường như anh đã làm được như vậy. Nhưng rồi anh lại phạm phải sai lầm khi nhắm mắt lại. Anh đã nhìn trừng trừng vào bức ảnh của nạn nhân thứ hai trong tờ báo quá lâu, và giờ đây tấm hình của người cô giáo đó tiếp tục đỏ rực trên võng mạc của anh, chấm dứt sự yên tĩnh. Lần này thì anh nghe được tiếng ken két của đường ray xe lửa, trước cả khi làm khói cay xè của đầu tàu lại ngập đầy trong mũi anh. Anh mở mắt ra, và chiếc tàu ký ức chạy vào.

Ảo giác

"Cháu nó lúc nào cũng là một bé gái rất im lặng. Quá im lặng. Tôi lo lắng chính vì tôi không có lý do nào để lo lắng cả, nếu như chị hiểu tôi muốn nói gì."

"Vâng, tất nhiên rồi."

Anh nhìn trừng trừng vào đường viền màu gỉ sắt trong cái tách của anh và từ chối không uống thêm.

"Đây, anh xem này," người phụ nữ mở một quyển sách nhỏ đã được bọc lại. Hẳn là cô đã cố ý lựa chọn nó cho lần gặp gỡ này và đã đặt nó sẵn sàng ở trên bàn. Thậm chí còn có một tờ giấy nhỏ được nhét vào giữa những trang giấy.

"Anh có nhìn thấy điều tôi muốn nói không? Tất cả các cháu khác đều cười. Nhưng cô bé thậm chí còn không nhìn vào máy ảnh nữa."

Người phụ nữ xoay quyển kỉ yếu lại để anh có thể nhìn được tốt hơn, nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Anh biết cô bé có mái tóc vàng xoăn và đeo niềng răng. Anh luôn giữ một bức ảnh của cô bé ở trong ví. Một bức ảnh hộ chiếu, nhưng cô bé cũng không cười trong đó.

Anh nhắm mắt lại. Hình ảnh cô con gái của anh gây ra một nỗi buồn lớn tới mức đau đớn.

"Anh ổn chứ?", cô hỏi, và đôi môi của cô hơi giật giật vì lo ngại. Anh không trả lời và lại nhìn vào bức ảnh chụp chung trong quyển kỉ yếu. Người phụ nữ này cũng có mặt ở trên đó. Cô đứng ở tận ngoài rìa và mặc một cái quần jeans bó sát nhét vào trong đôi ủng đen cao đến tận gối. Lơ lửng ở bên cạnh đầu của cô là một dấu sao nhỏ. Anh nhìn xuống dưới, tìm thấy thêm một dấu sao nữa và đọc dòng chữ in nhỏ ở chú thích.

Katja Adesi, cô giáo chủ nhiệm lớp 5B, trường tiểu học Wald, Berlin.

"Có điều gì không đúng à?"

"Không, chỉ là..."

Anh tìm chiếc khăn trong túi quầ, và đụng phải tấm vé tàu lửa nhăn nheo mà hôm nay anh đã mua ở Hamburg, và muốn đưa ra tất cả những câu hỏi đang hành hạ anh cùng một lúc: Chị nhận ra điều đó lần đầu tiên vào lúc nào? Cháu đã vẽ bao nhiêu tấm hình gây lo âu đó trong giờ học? Có những dấu hiệu khác không?

"Tôi nghĩ bây giờ tốt hơn thì anh nên đi đi," Katja Adesi đứng dậy. "Tôi đã nói quá nhiều rồi. Tôi không muốn lên án ai hết, anh có biết không? Có lẽ là tôi chỉ thần hồn nát thần tính thôi?"Cô nhìn dò xét anh với vẻ mặt gần như thương hại rồi nhún vai. "Xin lỗi."

Anh nhận ra mình không đủ sức cử động lưỡi để thốt ra dẫu chỉ là một trong những câu anh muốn hỏi thôi.

"Anh có hiểu tôi không?" Nụ cười của cô biến mất.

"Này, có nghe tôi nói không?" Gương mặt với những đường nét đều đặn của cô giáo trở nên méo mó, và Caspar giật mình, gần như là kinh tởm, khi đến cả giọng nói của cô ấy cũng vỡ ra.

01 giờ 58

"Này, tôi nói chuyện với cậu đấy, đồ điên..."

Caspar mở mắt ra và bất thình lình bị phóng vào trong hiện thự. Ở đó, Schadeck vừa mới đứng sừng sững đe dọa ngay trước mặt anh.

"Lần này thì là gì?", anh nhân viên y tế chế nhạo. "Cậu là

Caesar, hay cậu nhớ lại thời cậu là ngôi sao điện ảnh?"

"Để anh ấy yên đi Tom", Yasmin bất ngờ đứng về phía Caspar trước khi anh có thể trả lời. "Anh tin là anh ấy đóng kịch à? Anh ấy vừa bất tỉnh đấy. Caspar là một bệnh nhân!"

Cô bồn chồn xoay chiếc nhẫn ở ngón tay cái của mình và nhích ra xa khỏi Schadeck một bước. Sau đó, dường như cô lại nhớ đến nhiệm vụ y tá của mình và cẩn thận đẩy Sophia trong chiếc xe lăn ra trước lò sưởi.

Caspar đi theo cô. Những ánh mắt bực tức của Schadeck xoáy sâu vào lưng anh.

"Cô ấy thế nào rồi?, anh hỏi nhỏ.

"Không được tốt lắm, anh cũng nghe được đấy."

Thật sự là như vậy. Caspar tự hỏi anh đã bất tỉnh trong bao lâu mà Sophia lại tiều tụy đi đến như vậy.

Hơi thở từng đều đặn trước đó của cô bây giờ nghe giống như tiếng hổn hển của một con chó bị hen suyễn. Thỉnh thoảng, cô ho lên và khiến cho chiếc túi truyền dịch, lúc này đã được treo vào cái thanh cời than, lắc lư trông hết sức nguy hiểm. Tay cô lạnh như băng, và mạch dường như quá yếu.

"Lửa sắp tắt," Caspar nói. Tiếp đó, Schadeck đứng dậy và mang cái túi lương thực của bà đầu bếp đến chỗ họ. Anh lôi ra một chai rượu loại bẹt bỏ túi, tháo nắp và đổ chất nồng độ cao ở trong đó vào lò sưởi. Sau đó, anh ném một khúc củi bạch dương vào ngọn lửa.

"Đây này, cậu cũng có thể uống một ít để sưởi ấm," anh nói, hướng mắt xuống đôi chân trần của Caspar. Anh ta đưa cho anh chai rượu bẹt vẫn còn một ngụm rượu nhỏ tí sóng sánh ở trong đó.

"Không, cảm ơn. Tôi không uống rượu," Caspar ngạc nhiên về cái cảm giác không tốt đang dần bám rễ trong người anh như một chứng trầm cảm mới khởi phát. Anh cho rằng đó là vì tình trạng của Sophia.

"Cậu cần đấy," Schadeck nói, tay vẫn còn thọc sâu vào trong cái túi. "Còn năm giờ nữa ca sáng mới đến đây. Và với những thứ này...", anh lôi ra thêm một chai rượu mạnh nhỏ, "... thì thời gian chờ đợi sẽ dễ chịu hơn."

Năm giờ?

Mẹ kiếp, còn quá lâu, Thởi gian nhỏ từng giọt với sự uể oải như thủy tinh lỏng, trong khi vòng xoáy chết chóc của chứng liệt thân lúc ngủ đang điên cuồng xoa tròn bên trong nữ bác sĩ. Vanessa Strassmann mãi nhiều tuần sau mới qua đời, nhưng nào ai biết được Sophia đã đánh mất chính bản thân cô đến mức nào, và lúc nào thì cô bước qua cái ranh giới mà sau đó cô không còn có thể rời khỏi ngục tù của thân thể cô được nữa – và chôn vùi những hiểu biết về con gái của anh cùng với cô?

"Này, cái gì thế?"

Schadeck đánh rơi chiếc túi đay xuống sàn. Caspar ngẩng đầu lên, và lần đầu tiên nhỉn thấy một nét sợ hãi lóe lên trong mắt của Tom. Anh miễn cưỡng buông tay Sophia ra và đứng dậy.

"Tôi có được phép xem không?"

Schadeck đưa cho anh mẩu giấy nhỏ.

"Tôi nghĩ đây là một lời chào nữa của Kẻ Đoạt Hồn dành cho chúng ta," anh nhân viên y tế nói nhỏ, như thể nói với chính mình hơn là với tất cả những người khác.

"Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?", Bachmann hồi hộp hỏi.

"Ở đây, trong cái túi. Giữa đống đồ ăn," Tom giải thích. "Bruck chắc chắn là đã đặt mẩu giấy vào trong đấy ngay sau khi tóm được bà đầu bếp."

Caspar gật đầu.

Có lý. Bruck vẫn tiếp tục phương pháp của hắn. Một nạn nhân đổi lấy một câu đố.

Các ngón tay của Caspar run run. Mẩu giấy được gấp lại đúng như những mẩu giấy kia. Bằng cách chọn loại giấy, dường như Kẻ Đoạt Hồn muốn chế giễu nạn nhân của hắn. Hắn rõ ràng là đã ở trong văn phòng của Sophia, và đã viết câu đố này lên một tờ giấy từ tập giấy dùng để kê toa thuốc của cô. Những chữ cái viết hoa không thể đọc được buộc người ta phải đưa ra những suy đoán thật đáng ngại về trạng thái tinh thần của hắn.

"Viết gì ở trên đó vậy?", người quản gia bồn chồn hỏi.

"Tôi hoàn toàn không muốn biết đâu," Yasmin ép đôi tay cô lên tai và quay đi. Nhưng Caspar mở tờ giấy ra, và rồi anh đọc to đoạn văn bí ẩn:

FINISHED FILES ARE THE RESULT

OF YEARS OF SCIENTIFIC STUDY COMBINED

WITH THE EXPERIENCE OF YEARS[1]

"Hả?"

Trong khi Schadeck chỉ bực mình rên lên thì giọng nói của Bachmann lại run run vì căng thẳng.

"Điều đó có nghĩa là gì vậy?"

Caspar ngẩng lên, dùng mu bàn tay chùi một sợi lông mi ra khỏi khóe mắt và hít thở thật sâu.

"Tôi không biết," anh nói thật và thả bàn tay cầm mẩu câu đố xuống.

"Nhưng có người mà chúng ta có thể hỏi."

02 giờ 07

Cái thang máy được lắp đặt thêm về sau khi ngôi biệt thự được cải tạo thành bệnh viện đủ lớn để chứa một giường bệnh, nên có đủ chỗ cho tất cả mọi người ở trong đó. Caspar khăng khăng yêu cầu họ phải đi cùng nhau. Ngay cả trong tự nhiên, động vật cũng tạo thành một bầy để con thú săn mồi khong xác định được một điểm tấn công nhất định nào. Ít nhất là cho tới chừng nào mà không có ai có một đặc điểm nổi bật ra khỏi nhóm vô danh đó.

Caspar nhìn chăm chú vào những cái nan hoa bằng crôm của chiếc xe lăn, và biết rằng con thú dữ sẽ chọn ai đầu tiên, nếu như họ không bảo vệ Sophia.

"Ta đang đi đâu đây?", Caspar hỏi và chỉ vào tấm bảng báo hiệu ở bên cạnh cái nút bấm bằng đồng với số "-2" ở trên.

"Xuống tầng hầm thứ hai," Bachmann trả lời. "Đó là phòng thí nghiệm của Raßfeld. Tôi nghĩ rằng Bruck đang ẩn nấp ở dưới đó."

"Tại sao?", Caspar hỏi và bấm vào số bốn.

"Để đi xuống đến tận dưới đó, ta cần thêm một cái chìa khóa nữa. Và chỉ Raßfeld là có nó thôi. Anh thấy không?"

Trong khi cửa thang máy đóng lại, Bachmann ấn vào cái nút bấm dưới cùng, nhưng nó chỉ lóe sáng một lần thật nhanh.

"Tôi không muốn đi lên lẫn đi xuống đâu," Yasmin than vãn khi cái thang máy bắt đầu chuyển động với sự chậm chạp thông thường của nó. "Mới đây chính anh đã nói rằng chúng ta tốt hơn là nên ở lại trong thư viện mà."

Caspar rên lên.

"Không phải, tôi chỉ nói, chúng ta không chia nhau ra nữa," may thay, những người khác ít ra thì cũng không đâm sau lưng anh. Ông quản gia thì mừng là không còn phải đưa ra quyết định nào nữa sau thảm họa với Sybille. Còn Tom thì muốn di chuyển hơn là chôn chân ở một nơi có thể là một cái bẫy.

"Có lẽ là cô đúng, Yasmin. Nhưng cô có biết bài thơ về những quyết định sai lầm không?", anh hỏi cô y tá. Cô thổi vào mớ tóc mái và nhìn anh không hiểu. "Tôi cần phải biết sao?"

"Nó là như thế này:

Có?

Không?

Có?

Không?

Có?

Không?

Có?"

Anh ngưng lại trong phút chốc và rồi kết thúc:

"Quá muộn."

Yasmin nhìn anh như thể anh vừa mới nhổ nước bọt vào cô.

"Điều mà tôi muốn nói là: trong khi chúng ta ngồi chờ bất động trong thư viện và nhìn Sophia càng lúc càng tự đánh mất cô ấy sâu hơn, thì Kẻ Đoạt Hồn đã lén lút đi khắp bệnh viện mà không bị ngăn cản và có thể trang bị vũ khí cho hắn. Tôi không chỉ nói đến dao, thuốc mê và dao mổ. Tôi nói về chất chlorine tẩy rửa có thể cháy, những thùng formaldehyde và các loại cồn y khoa khác. Hắn có thể dùng chúng để chế tạo ra bom xăng và hun khói chúng ta. Và rồi thì chúng ta sẽ làm gì? Lúc đó thì hai mươi milimét cửa gỗ giữa chúng ta và Kẻ Đoạt Hồn cũng không giúp được gì. Rồi lúc đó thì chúng ta sẽ đi quanh quẩn vô mục đích qua làn khói trong cái bệnh viện đã bị đóng kín lại này."

Họ đi ngang qua tầng ba.

"Có thể là Bruck có những mục đích hoàn toàn khác. Nhưng tôi e rằng, ngược lại với chúng ta, Kẻ Đoạt Hồn có một kế hoạch. Vì vậy mà chúng ta chỉ còn có hai khả năng: hoặc là chúng ta biết được kế hoạch đó là gì, hoặc là chúng ta nhanh chóng tìm một nơi an toàn hơn là thư viện."

Ví dụ như phòng chụp quang tuyến thần kinh, Bachmann đã đề nghị ngay trước khi họ khởi hành. Gian phòng được trang bị cửa chống cháy và hệ thống thông hơi riêng.

"Vâng, vâng, được rồi," Yasmin bực mình rên lên. "Tôi hiểu rồi. Nhưng mặc dù vậy..."

Cái thang máy giật giật đứng lại, và cô y tá ngừng những lời phản đối của cô khi cửa mở ra.

Tầng bốn.

Ngược với tầng trệt, các bộ cảm ứng chuyển động ở trên này vẫn còn hoạt động tốt. Đèn hành lang bật sáng khi người đầu tiên trong nhóm rời thang máy.

"Được rồi, như đã bàn với nhau trước," Caspar nói. "Chúng ta chỉ cần đón bà ấy thật nhanh và sau đó đi xuống dưới ngay lập tức."

"Mẹ kiếp", Schadeck đã đi trước được hai bước, chửi thề.

"Cái gì?", Bachmann hỏi, nhưng rồi cũng nhìn thấy điều đó cùng lúc với Caspar.

Cánh cửa.

" ... Ôi, không phải chứ."

Cửa phòng Greta Kaminsky đã bị mở tung ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #horror