Chương 6
Hôm nay, 12 giờ 34 –
Rất lâu sau đó, nhiều năm sau Cơn sợ hãi
Tuyết vẫn chưa rơi. Dự báo thời tiết nói rằng chiều nay sẽ có tuyết rơi, nhưng đến giờ gió vẫn chỉ thổi một cái túi nhựa rách và một ít lá cây trên mặt đất đã đóng băng.
Mùa đông mang trong mình một linh hồn làm sáng tỏ bao điều, ông giáo sư nghĩ thầm và chống một tay vào khung của cánh cửa đôi bằng kính dẫn ra khu vườn. Hay là dẫn ra những dấu tích thời gian còn sót lại của khu vườn. Bãi cỏ từng được chăm sóc đến vậy, giờ đây trông giống như một bãi đất chơi bóng đá đã bị dẫm nát.
Cái giá lạnh bứt những chiếc lá ra khỏi cây sự thật và cho ta thấy những thứ ẩn phía sau.
Ông đặt tay lên tấm kính và quan sát những cái cây trơ trụi ít ỏi đó trong vườn. Ngoại trừ một cây dương liễu không thể hủy diệt, chúng hoặc là đã chết hoặc là đang bị nhiễm nấm. Một cây bạch dương đã bị cơn bão đánh gãy đôi, nhưng không ai buồn dùng rìu để chặt thân cây thành củi đốt. Mà để làm gì chứ. Lò sưởi ở đây đã không được sử dụng từ nhiều năm nay rồi.
Không được sử dụng nữa kể từ lúc đó...
"Thưa ông giáo sư?"
Ông giật mình và quay lại.
"Vâng?"
Trong một khoảnh khắc, ông đã hoàn toàn quên mất hai người sinh viên ở phía sau ông.
Patrick Hayden gập tệp hồ sơ của cậu lại và đứng dậy. Cậu chỉ tay vào những kệ sách trống rỗng cạnh bức tường dơ dáy, rồi đến những cái ghế ngồi được phủ bằng những tấm vải lanh nặng nề, chồng lên nhau ở trước lò sưởi. Cuối cùng, cậu gõ tay lên mặt bàn bằng gỗ.
"Đây là thư viện, có đúng không ạ?"
"Em nói gì?"
"Caspar, Schadeck, Kẻ Đoạt Hồn – họ đã ở trong gian phòng này. Tất cả đã diễn ra ở đây!", cậu ta nói, nghe không giống như một câu hỏi lẫn một lời khẳng định, mà giống một lời lên án nhiều hơn.
"Thiên tài nhỏ bé của em, anh nghĩ sao chứ?" Lydia khịt mũi trước khi ông giáo sư có thể trả lời.
"Câu chuyện diễn ra trong một ngôi biệt thự trống trên đồi Teufelsberg. Điều này thì đã rõ ngay từ những trang đầu tiên."
"Thế à?" Cậu sinh viên lôi một mảnh giấy được gấp ẩu tả ra khỏi túi quần sau của mình.
"Giấy mời tham dự thí nghiệm hoàn toàn không hề đề cập đến điều này," cậu vẫy tờ giấy được in hai mặt. Một cái bản đồ hai màu chiếm gần hết mặt trước.
"Trường chỉ gửi tờ giấy chỉ đường này cho em. Trên đó không có tên đường, không có Teufelsberg gì cả. Và em cũng không nhớ là đã nhìn thấy một tấm biển tên đường trên đường đi."
"Em không phải là người Berlin à?", ông giáo sư hỏi và cầm lấy chiếc kính mắt của mình. Bây giờ ông lại đứng tại chỗ của ông ở đầu bàn.
"Không ạ," Parick bực dọc trả lời.
"Thế thì em không thể biết được đâu," ông giáo sư ngẩng lên nhìn. "Đường lên là một con đường tư nhân, và tên Teufelsberg cũng không được ghi lên trên tất cả các bản đồ của thành phố."
"Tuyệt."
Patrick vỗ tay rồi với tay cầm lấy cái ba lô để trên chiếc ghế bên cạnh của anh.
"Đầu tiên thì chúng em phải đọc cái văn bản bí ẩn rõ ràng là do một người điên viết ra này, và rồi phát hiện ra chúng em đang ngồi đúng trên những cái ghế mà tất cả những người đó đã ngồi chờ tên đao phủ của họ."
"Anh định làm gì thế?", Lydia căng thẳng hỏi. Giọng nói trong sáng của cô nghe có vẻ căng thẳng hơn lúc bắt đầu thí nghiệm rất nhiều nhiều.
"Anh đi."
"Cái gì?"
"Anh đi hút một điếu thuốc", cậu giải thích.
Patrick kẹp cái ba lô ở giữa hai đầu gối để rảnh hai tay mà mặc vào người một chiếc áo khoác lông vũ màu xanh dương đậm. Cậu đã chui một cánh tay vào.
"Và khi trở lại thì anh muốn biết cuối cùng thí nghiệm này thật sự là về việc gì."
"Tôi e rằng điều đó là không thể," ông giáo sư nói một cách thân thiện nhưng quả quyết. Ông dụi đôi mắt mệt mỏi mà không nhấc chiếc kính mắt ra khỏi mũi.
"Gì chứ, ở ngoài vườn cũng cấm hút thuốc cơ à?", Patrick hỏi.
Ông giáo sư mỉm cười khoan dung. "Không phải. Nhưng trong giai đoạn này của cuộc thí nghiệm thì em không còn được phép rời gian sảnh nữa."
"Tại sao?", Lydia và Patrick hỏi gần như đồng thời.
"Không được, cho tới chừng nào hai em đọc xong."
"Giáo sư đâu có được phép ép buộc chúng em ở lại đây đâu chứ?"
"Thế này, có thể là hai em đã không nhìn thấy, nhưng lúc ký tên thì hai em cũng đã đồng ý với điều kiện này rồi. Và ngoài ra thì ngay cả khi hai em đi về nhà ngay bây giờ, cuộc thí nghiệm cũng còn lâu mới chấm dứt. Hai em không thể đơn phương hủy bỏ nó."
"Tại sao không? Em không hiểu," Patrick đặt chiếc ba lô xuống.
Ông giáo sư mỉm cười.
"Đó là một phần của cuộc thí nghiệm. Để nó thành công, các em không được phép nghỉ giải lao quá lâu và phải đọc liên tục cho đến hết. Tôi chân thành khuyên các em làm vậy. Tuy nhiên, từ bây giờ trở đi các em nên tập trung hơn chút nữa."
"Làm sao giáo sư có thể đánh giá được là em tập trung đến đâu chứ? Nãy giờ giáo sư chỉ nhìn trừng trừng ra cửa sổ", Patrick hỏi, giọng không còn mang vẻ công kích nhiều như mới trước đó nữa. Sự bất an của Lydia đã lan sang cậu.
"Tôi nhận biết từ phản ứng của em. Em sẽ không bao giờ muốn nghỉ giải lao ngay bây giờ, nếu như em đọc kỹ lưỡng hơn ngay từ lúc ban đầu. Sự thật..."
Ông giáo sư cầm lấy bản gốc của tệp hồ sơ Kẻ Đoạt Hồn. "... sự thật nằm trong mỗi một câu, trên mỗi một trang. Nhưng em đã lật qua nó rồi."
"Thật vớ vẩn."
"Em thử tìm xem," ông giáo sư với tay lấy chai nước mà ông đã đặt ở giữa bàn cho mọi người, và tự rót cho mình một ly. Ông giơ nó ra ngụ ý hỏi Patrick có muốn uống không.
"Thôi được rồi," Lydia nói và giật vào cái tay áo khoác mà bạn trai cô vẫn chưa đút tay vào. "Chúng mình cứ tiếp tục nhé. Anh cũng muốn biết là kết cuộc sẽ ra sao mà, có đúng không?"
Patrick ngần ngừ, vuốt tay qua mái tóc nhuộm đen. Cậu muốn giật tay Lydia ra, nhưng cô giữ chặt lấy cậu và nhìn sâu vào trong mắt cậu. Nhiều giây trôi qua trong im lặng.
"Ừ, thôi kệ", cuối cùng, cậu phá vỡ sự im lặng và lê chân với đôi giày không thắt buộc dây của mình về hướng cửa ra vào. Khi còn cách hay mét thì tới cửa, cậu đứng lại và lặng lẽ cầm lấy chai nước. Rồi cậu quay trở về chỗ của mình và ngồi xuống. "Thêm hay bớt một giờ đồng hồ thì không còn quan trọng nữa."
Lydia cố nở một nụ cười yếu ớt.
Tôi e rằng những người lúc đó trong cái thư viện này nghĩ khác đấy, ông giáo sư nghĩ thầm, và một làn sương mù hiện ra trước mắt ông.
Ông nhìn xuống, để họ không nhận ra rằng tình cảnh này làm cho ông phiền muộn tới mức nào. Rằng một phần của ông mong muốn Patrick hãy mặc chiếc áo khoác của cậu ta, và tốt nhất là cùng với cô bạn gái tay trong tay rời khỏi ngôi biệt thự này. Nhưng ông lại tự chủ được mình, hít thở thật sâu và nói với giọng khàn khàn:
"Thôi được rồi, sau khi nghỉ đột xuất thì bây giờ tôi đề nghị hai em hãy tiếp tục cuộc thí nghiệm mà không làm gián đoạn nó nữa."
Ông hắng giọng, nhưng cái nặng trĩu trong cổ họng ông không biến mất, mà thậm chí còn tăng lên thêm, khi ông nhìn thấy đầu tiên là Lydia, rồi đến người bạn trai của cô cũng giở tập hồ sơ ra lần nữa. Và lật đến trang 124 của hồ sơ bệnh nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro