Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


01 giờ 12 phút - Hai giờ và hai mươi sáu phút trước Cơn sợ hãi

Caspar biết rằng những tinh thể băng đang cuộn xoáy trong cơn bão tuyết bên ngoài Bệnh viện Teufelsberg đã trải qua một hành trình dài để đến đây. Tít trên cao, trong cái giá lạnh âm năm mươi độ, những giọt nước bé tí đã đóng băng thành những tinh thể bụi. Khi rơi qua những đám mây, những hạt đó lúc đầu có kích cỡ chỉ khoảng một phần mười milimét, và nhờ bề mặt nhỏ bé, chúng không bị nhiệt ma sát làm cho tan chảy. Mãi ở độ cao ba ngàn mét, khi rơi qua lớp không khí âm mười lăm độ và ngày càng có nhiều hơi nước đông lại quanh cái lõi nước ngưng tụ đó, tinh thể băng mới có hình dạng ngôi sao đặc trưng. Caspar cũng biết rằng sáu cánh của mỗi một ngôi sao đều giống hệt nhau, mặc cho những nhiễu loạn không khí, mặc cho các góc gió khác nhau giằng giật chúng trong lúc rơi xuống. Tuy nhiên, kể từ khi có loài người, chưa từng có hai tinh thể băng giống nhau rơi xuống Trái Đất. Đây là một điều kỳ diệu của thiên nhiên, mà ngay cả Aristotle[1] cũng đã quan tâm đến. Caspar có thể nhớ được tất cả những điều vô dụng đó. Thế nhưng, xuất xứ của chính anh vẫn còn là một điều huyền bí đối với anh. Tại sao anh lại bước chân vào ngôi biệt thự này? Tại sao anh lại quen biết người đàn ông vừa mới định giết Sophia? Và cô bé đang chờ anh giúp đỡ ở ngoài kia là ai? Caspar đau nhói trong ngực khi nhận ra rằng, giờ đây tình hình ở bên ngoài phản chiếu nội tâm anh. Một cái cửa chớp ngăn không cho anh thoát ra khỏi chốn ngục tù này và đi tìm cô con gái mà anh chưa biết tên.

"Tôi không biết các anh thấy thế nào..."

Caspar cố tập trung lắng nghe người quản gia, ông ta đang cố nói với giọng vui vẻ.

"... nhưng đây là Giáng Sinh mà tôi dậy sớm nhất, kể từ lần tôi muốn cha mẹ tôi tặng cho bộ đường đua xe Carrera," Bachmann định làm giảm bớt sự căng thẳng không thể chịu đựng được bằng một câu chuyện cười, nhưng không thành công. Không có ai cười. Ngược lại, tám đôi mắt nghi ngại nhìn trừng trừng vào ông ta. Schadeck nhìn ông ta một cách khinh thường. Caspar tin rằng bà đầu bếp sẽ khóc òa thổn thức trong giây phút kế tiếp. Cả Yasmin cũng đã cởi bỏ sự lãnh đạm của cô và bồn chồn gãi cổ tay.

"Đừng nói đùa nữa, Bachi, cứ đơn giản nói cho chúng tôi biết kế hoạch như thế nào đi", cô y tá yêu cầu.

"Bình tĩnh đã nào, Yasmin. Ở đây trong thư viện thì chúng ta tạm thời an toàn."

Bachmann lôi một cái kính mắt không gọng ra từ chiếc túi áo trước của bộ áo liền quần của ông, và đeo nó lên chiếc mũi có những lỗ chân lông thật lớn. Có lẽ ông nghĩ rằng vẻ ngoài trí thức một chút sẽ nhấn mạnh vào năng lực xử lý khủng hoảng của ông. Thật ra thì cái kính trông cũng lạc quẻ trên cái đầu cạo trọc của ông như một cái đèn giao thông trong sa mạc vậy. Và nó cũng không thể đánh lạc hướng mọi người khỏi sự hồi hộp lo sợ của người quản gia. Để kiểm soát những ngón tay đang run run của mình, ông nắm chặt hai bàn tay ướt mồ hôi vào các tay cầm bằng nhựa trên chiếc xe lăn của Sophia, và đẩy nó đi tới thêm vài xăngtimét.

"Thư viện được bảo vệ bằng một cánh cửa gỗ sồi rất nặng. Không ai có thể dễ dàng đi qua được đâu. Tức là không có lý do gì để hoảng sợ cả."

"Không có lý do gì để hoảng sợ?", cô y tá nhái giọng ông rồi cười nhạo. "Cô bác sĩ Dorn nằm hôn mê, Raßfeld biến mất, và tôi phải khóa cửa nhốt các bệnh nhân ở trên trong phòng của họ vì có một tên điên vấy máu đang phát cuồng lùng sục khắp bệnh viện. Cứ bảo tôi làm lố đi, nhưng nếu đó không phải là lý do để lo sợ thì tôi tự hỏi tại sao tất cả chúng ta lại cố thủ ở đây chứ?"

Ánh mắt bực tức của Yasmin dò xét xung quanh cô giống như những tia vô hình của một hệ thống báo động dùng tia tử ngoại. Gian phòng tầng trệt mà họ đang tập trung vốn được là sảnh ăn của bệnh viện. Thật sự là tất cả các bệnh nhân nào có khả năng thì đều dùng bữa ở đó. Thế nhưng với những cái kệ có hình dạng như cái thang cao hàng mét chứa đầy đồ vật thì gian sảnh trông giống như phòng hút xì gà của một câu lạc bộ cho các quý ông Anh quốc, vì vậy mà tất cả mọi người đều gọi nó là "thư viện". Ở mỗi một góc nhà người ta đều có thể ngồi xuống trên một cái đi văng có đệm, hoặc những chiếc ghế bành màu rượu vang đỏ, hay ghế ăn bọc vải màu kem. Đa số bệnh nhân và khách đến thăm đều chọn loại ghế lưng cao có tay bọc vải sọc ở trước lò sưởi. Trong khoảnh khắc này tất cả họ đều đứng trước một cái bàn gỗ đồ sộ, dài tới mức người ta có thể dễ dàng diễn lại cảnh tượng trong bức tranh Bữa ăn tối cuối cùng[2].

"Tên điên vấy máu nào?", bà đầu bếp nói. Sybille Patzwalk đã uống một viên thuốc ngủ và đã ngủ qua hết các sự kiện huyên náo. Cho tới lúc này, vẫn không ai giải thích cho bà tại sao bà lại bị lôi ra khỏi giường vào lúc giữa đêm và rồi phải chạy vào trong thư viện trong chiếc áo ngủ, gương mặt không trang điểm. Và cả bây giờ thì bà cũng bị phớt lờ khi Schadeck hướng cuộc nói chuyện về phía mình:

"Tôi vẫn còn chưa hiểu được. Tại sao chúng ta không đơn giản là kéo cửa chớp lên và đi tìm người giúp đỡ?"

Tom bước đi khó khăn trong đôi giày nặng nề của anh tới đầu phòng. Vào những ngày ấm áp hơn, những cánh cửa bằng kính hướng về phía vườn sẽ được mở ra. Bây giờ thì những chấn song ngang mỏng màu xám của cửa chớp đã che mất tầm nhìn ra khu vườn ngập tuyết.

Bachmann hắng giọng và vô thức sờ vào khẩu súng hơi ông đã đút vào túi quần trước đó trong phòng làm việc. Tuy nó chỉ được nạp loại đạn giả 9 milimét, nhưng người quản gia bảo đảm rằng nếu bắn ở khoảng cách gần thì nó sẽ gây thương thích nặng, thậm chí là chết người.

"Tôi không biết mã."

"Cái gì? Tớ nghĩ cậu chỉ cần bật một cái cần lên thôi cơ mà?"

Bây giờ Caspar mới nhận ra rằng Tom rõ ràng đã dùng lối xưng hô thân mật để nói chuyện với tất cả mọi người.

"Vâng. Hạ nó xuống thì cần phải nhanh, ví dụ như để ngăn chặn không cho một người muốn tự vẫn trốn thoát ra ngoài. Nhưng kéo lên lại thì là một việc khác. Bệnh nhân không thể tự giải thoát được trước khi chúng tôi có thể dùng thuốc an thần để xoa dịu họ, vì vậy mà cửa chớp chỉ được mở lên với một mật mã."

"Còn cậu thì không có mã này? Điều này chắc chắn là vi phạm mọi quy định phòng cháy chữa cháy đó!" Schadeck lặng người nhìn trừng trừng vào người quản gia.

"Tất nhiên là có một kế hoạch cho trường hợp khẩn cấp. Vì lý do an ninh, lúc nào cũng có hai bác sĩ trong một ca trực biết mật mã đang được sử dụng. Chỉ là..." Bachmann lại hắng giọng.

"Một người thì biến mất, và người kia thì không còn có khả năng trả lời."

Caspar nhìn xuống Sophia. Đầu cô hơi trượt sang bên một chút. Dường như cô đã chìm vào một giấc ngủ vĩnh viễn, không mộng mị.

"Nhưng mà ngay cả khi cô ấy tỉnh dậy thì mật mã đó giúp được gì cho chúng ta chứ?", Bachmann hỏi. "Ở ngoài kia đang có cơn bão thế kỷ đấy."

"Tức là chúng ta kẹt cứng ở đây à?", Yasmin hỏi.

"Chỉ trong vòng sáu tiếng đồng hồ thôi. Rồi ca sáng sẽ đến đây. Họ sẽ gọi trợ giúp khi nhận thấy có điều gì không ổn ở trong này."

"Một kế hoạch hết sức tồi", Schadeck nói và lắc đầu quầy quậy. "Chúng ta tốt hơn là nên đi ra ngoài và tìm cách tóm cái tên điên đấy. Ít nhất thì hắn cũng đã bắt được sếp của các cậu."

"Và Linus", Yasmin thêm vào.

"Linus?", Caspar hỏi.

Lúc nghĩ đến vị nhạc sĩ, anh có cảm giác như mình đã hoàn toàn quên đi một cái gì đó hoàn toàn khác.

"Vâng, ông ấy không có trong phòng khi tôi đến khóa phòng ông ấy lại. Greta thì khác. Con người hạnh phúc đó đã ngủ rồi."

Yasmin ném cho Caspar một cái nhìn giận dữ, như để nhắc cho anh nhớ rằng cô hoàn toàn không đồng ý với sự hiện diện của anh ở dưới này. Anh đã từ chối không chịu ở lại trên phòng anh một mình, và cuối cùng thì Bachmann đã cho phép anh tham gia vào nhóm này. Có lẽ vì ông cần một đối cực đàn ông với Schadeck, nếu như ông muốn giữ vai trò của người đứng đầu trong đêm nay.

"Được rồi. Raßfeld và Linus đã biến mất", Bachmann nói. "Nhưng nếu bây giờ chúng ta đi tìm họ thì sẽ trở thành mục tiêu của Kẻ Đoạt Hồn."

"Kẻ Đoạt Hồn?", bà đầu bếp thở khò khè.

Bà rùng mình khoanh hai tay lại trước bộ ngực đồ sộ hiện ra dưới chiếc áo ngủ của bà. Mặc cho những câu hỏi thường xuyên của mình, bà có vẻ không thật sự muốn được giải thích về sự kinh hoàng đang diễn ra trong cái bệnh viện này. Caspar cảm nhận được sự cố gắng mà bà đã phải trải qua để nhìn Sophia trong chiếc xe lăn.

"Thế có nghĩa là ...?"

"Rất tiếc là đúng vậy."

Bachmann nhún vai và hít một hơi thật sâu. Rồi ông cầm bừa lấy một tờ báo trên cái bàn cà phê nặng nề phía trước lò sưởi đã được trang hoàng cho Giáng Sinh. Ông không cần phải lật trang lâu.

"Đây: ba người phụ nữ. Tất cả đều trẻ, xinh đẹp và đang vui sống."

Cũng như Sophia, Caspar thầm thêm vào, khi anh cùng những người khác cúi người qua cái bàn ăn để xem ảnh của các nạn nhân.

"Tất cả họ đều lần lượt bị bắt cóc và bất ngờ tái xuất hiện chỉ vài ngày sau đó. Không có thương tích bên ngoài nào, nhưng nội tâm thì bị phá hủy hoàn toàn. Không ai biết thủ phạm đã làm gì với những người phụ nữ đó, hắn đã hành hạ tâm hồn họ như thế nào. Hãy xem bức ảnh này đây."

Ông chỉ tay vào một bức ảnh trắng đen đã phai, phía dưới đề 'Vanessa Strassman'. Nạn nhân đầu tiên, qua đời ngày hôm nay.

"Vẻ vô cảm giống như ở bác sĩ Dorn."

"Bruck đã làm điều đó ư? Không bao giờ!"

Tất cả các con mắt đều nhìn về phía Schadeck. Anh ta đang dựa mông của mình vào bàn ăn và vắt chéo hai chân lại với nhau. Nếu như các sự kiện này có làm cho anh ta cảm thấy bất an thì anh đã che đậy việc đó hết sức khéo léo. Thậm chí quanh đôi môi mỏng của anh còn có nét cười nhàn nhạt nữa.

"Tại sao không?", Bachmann lo lắng ho vào nắm tay của ông.

"Bruck đang nằm trong một vũng rượu vodka bên cạnh giường của ông ta khi tôi vào đến khách sạn. Ông ta là một tên nghiện rượu. Một tên lang thang vô công rồi nghề. Quản lý khách sạn muốn đuổi ông ta ra khỏi phòng trước dịp lễ. Không phải là chuyện lạ. Trước Giáng Sinh thì chúng tôi giống như xe đổ rác người ấy."

Nụ cười quanh môi Schadeck rộng ra, nhưng người quản gia lắc đầu.

"Không khớp với nhau. Giáo sư Raßfeld đã gọi ông ấy là bác sĩ Jonathan Bruck, và cả bác sĩ Dorn dường như cũng biết ông ấy."

"Nếu thế thì hai người này có đồng nghiệp thật tốt đấy", Schadeck mỉa mai.

"Tôi thừa nhận là tôi cũng không hiểu được tất cả những điều đó. Bruck uống say mèm trong khách sạn đó để làm gì chứ? Tại sao ông ấy lại đâm dao vào cổ mình? Tại sao ban đầu ông ấy trốn đi và rồi lại quay trở lại?" Người quản gia dùng ngón trỏ mập mạp đầy thịt của ông vẽ một dấu hỏi trong không khí. "Tôi không biết. Nhưng có một điều tôi chắc chắn:

bác sĩ Dorn là nạn nhân thứ tư của Kẻ Đoạt Hồn."

Caspar biết bây giờ sẽ xảy ra điều gì. Ngay cả khi không ai muốn nghe – Bachmann vẫn sẽ kết thúc bài diễn văn lên án của ông với một bằng chứng thuyết phục.

"Người ta đều tìm thấy một mẩu giấy ở chỗ những người phụ nữ đó."

Ông đút tay vào túi quần. "Giống như mẩu giấy này đây."

Người quản gia đưa nó cho Schadeck.

"Nó là sự thật, mặc dù cái tên lừa dối", anh đọc to.

"Vâng. Một câu đố."

"Nó rơi ra khỏi tay của Sophia khi tôi tìm thấy cô ấy trong bồn tắm", Caspar thêm vào.

"Ôi trời ơi!", Sybille lạc giọng. Có lẽ bà cũng đã xem cùng một chương trình truyền hình đặc biệt như Caspar đã xem vào chiều hôm qua trong phòng của Greta. Bà lau những giọt nước mắt đang chảy xuống đôi má có những mạch máu đỏ của bà, và quỳ xuống ngay trước chiếc xe lăn trong sự ngạc nhiên của Caspar.

"Tội nghiệp quá", bà khóc nức nở và cầm lấy bàn tay bất động của Sophia. " Lại chính là cô ấy. Tại sao cơ chứ? Tại sao?" "Vâng. Hắn muốn gì ở chúng ta?", Yasmin hỏi.

"Ở chúng ta thì hắn không muốn gì hết," Caspar ngay lập tức thu hút sự chú ý về phía anh với lời nói thì thào đó.

Anh dùng hai ngón tay gõ lên tờ báo vẫn nằm mở ra ở trên bàn ăn trước mặt họ, và hắng giọng.

"Ở đây viết rằng các nạn nhân từ trước đến nay chỉ phản ứng lại với những kích thích cực mạnh từ bên ngoài. Không hề có phản ứng nào. Hoàn toàn câm. Bác sĩ Dorn thì khác. Lúc nãy cô ấy đã run rẩy. Thậm chí chúng tôi còn nghe được cô ấy đã hét thật to. Dù sao đi nữa, Raßfeld đã nhận thấy có phản xạ của con ngươi, việc rất hạn chế ở tất cả những người phụ nữ kia."

"Tức là có thể đây hoàn toàn không phải là Kẻ Đoạt Hồn, mà tất cả chỉ là một tai nạn?", Sybille lại muốn với lấy hy vọng.

"Không, điều đó chỉ có nghĩa là Kẻ Đoạt Hồn còn làm chưa xong. Linus đã kinh động hắn. Tôi nghĩ hắn muốn loại chúng ta ra, để lại có thể một mình với Sophia. Vì vậy mà hắn đã qua trở lại. Để hoàn thành những gì mà hắn đã bắt đầu. Dù đó là việc gì đi chăng nữa."

Caspar ngạc nhiên rằng anh có đủ sức để nói ra sự nghi ngờ khủng khiếp đó với một giọng nói bình tĩnh. Vì nếu như anh đoán đúng, và trong đêm nay họ không thể bảo vệ được Sophia trước Kẻ Đoạt Hồn, thì sẽ có nhiều thứ khác chìm xuống, chứ không phải chỉ có mã số cho cái nhà tù mà họ đã tự giam mình vào trong đó. Anh sẽ không bao giờ biết được cô đã phát hiện ra điều gì về danh tính của anh, và về cô con gái của anh.

Tôi còn phải xem lại đã.

Tựa như Sophia muốn vỗ tay hoan hô ý nghĩ đáng sợ của anh, những phần bằng kim loại của chiếc xe lăn bất thình lình kêu lạch cạch dưới thân thể đang co giật thật mạnh của cô. Và rồi còn một điều gây chấn động hơn nữa pha trộn vào tiếng vỗ tay khủng khiếp đó: cô mở miệng ra và bắt đầu nói.

01 giờ 22

Nopor. Chỉ một từ duy nhất. Ngắn cũng như khó hiểu. Có lẽ cô cũng đã nói "schopor" hay "ropor". Anh không hiểu được, và phần còn lại của cái tập thể miễn cưỡng cùng chung số phận đó cũng bất lực nhìn nhau. Caspar quỳ xuống trước cô và chạm nhẹ vào má của Sophia. Cô đáp lại tiếp xúc thận trọng đó bằng cách ấn cằm của mình vào lòng bàn tay của anh. Rồi cô hé mở đôi môi đã khô ran, với vết nứt ở trên những chiếc răng nanh.

"Bác sĩ Dorn?"

Giọng nói của Caspar dường như lần đầu tiên xuyên đến được với cô. Mặc dù vậy, anh không chắc chắn rằng đó là một việc đáng mừng. Ở các bệnh nhân hôn mê, mỗi một phản ứng đều được xem như một cột mốc trên con đường bình phục. Nhưng nếu như nó chỉ là một lần trỗi dậy ngắn ngủi, một lần lóe sáng cuối cùng của tinh thần cô?

"Cô có nghe tôi nói không?", anh hỏi nhỏ.

Dưới đôi mi mắt khép kín của Sophia, nhãn cầu chuyển động từ bên này sang bên kia như một con bọ dưới tấm vải trải giường được căng ra.

Bachmann bước tới bên cạnh anh với vẻ mặt đầy lo lắng. "Người cô ấy lạnh", Caspar nhận định.

Ai đó, có lẽ là Yasmin, đã đi lấy chiếc áo khoác bác sĩ của Sophia và mặc chồng lên chiếc áo ngủ mỏng manh của cô. Mặc dù vậy, cô vẫn run rẩy. Vị quản gia câm lặng gật đầu và bước sang một bên.

"Cậu có hiểu cô ấy muốn nói gì với chúng ta không?",

Schadeck nói ngay sát bên tai anh. Caspar không nhận ra rằng Schadeck đã bất chợt quỳ xuống cạnh anh.

"Không, nó là...", anh giật mình và suýt tí nữa thì mất thăng bằng.

Sophia đột nhiên quay đầu sang phía anh, giống như một người khách ở quầy rượu, nãy giờ chỉ nhìn trừng trừng vào cái ly của mình, rồi bất thình lình bắt đầu nói chuyện với người đứng bên cạnh.

Cô ấy muốn nói gì với tôi?

Caspar cau mày trong khi nhìn chăm chăm vào mắt Sophia. Lần đầu tiên từ khi xảy ra sự việc trong phòng Bruck, đôi mắt cô mới có được một tiêu điểm: là anh. Vốn dĩ trống rỗng, ánh mắt của cô bây giờ có một áp lực như thể cô muốn dùng nó để đóng đinh vào tường.

"Sophia?", Caspar hỏi nhỏ thêm một lần nữa. Tom vẫy tay qua lại như một chiếc cần gạt nước giữa hai gương mặt của họ, để hướng sự chú ý về phía anh ta.

"Schb ... nnnhn ... schhtopoohr ...", người nữ bác sĩ nói khàn khàn trong cổ họng, vẫn khó hiểu y như trước đó.

Trong một khoảnh khắc, Caspar có một cảm giác phi thực, rằng những âm thanh bí ẩn từ miệng Sophia đã tan biến thành khói ngay trước mặt anh. Một làn khói có mùi gỗ bạch dương. Rồi anh thấy trong đôi mắt cô phản chiếu những ngọn lửa. Bachmann đã đốt lửa lên.

"Ý hay đấy," Caspar đứng dậy, gật đầu cảm kích người quản gia và đẩy chiếc xe lăn đến trước lò sưởi. Yasmin tìm được một tấm chăn trải giường màu nâu và cẩn thận choàng nó qua vai Sophia. Trong lúc đó, cô ngâm nga một điệu nhạc buồn mà Caspar cảm thấy quen thuộc một cách kì lạ. Anh không thể nghĩ ra ban nhạc nào đã hát nó, nhưng lại có thể hát thuộc lòng được lời nhạc.

Ngày hôm qua anh thấy mình thật già cỗi

Bỗng thấy cái chết cận kề biết bao

Ngày hôm qua anh thấy mình thật già cỗi

Nước mắt cứ chực trào

Dường như bài ca có tác động xoa dịu Sophia. Cô nhắm mắt lại.

"Hy vọng là cô ấy không bị đau?", Yasmin hỏi và lại tiếp tục ngân nga.

Đi đi, cứ đi đi

Hãy quay bước ra đi

Đi đi, cứ đi đi

Lòng em đã quyết

Cảnh tượng mỗi lúc càng phi thực hơn. Cô y tá đang hát, lửa cháy, bệ lò sưởi được trang trí với cành thông và những quả cầu Giáng Sinh màu xanh lá cây đậm, phía trước là người phụ nữ được trùm kín trong chăn. Bỗng chốc, tất cả đều mang vẻ an bình, nhưng chính điều đó lại làm tăng cảm giác bị đe dọa ở trong thâm tâm Caspar.

Anh thận trọng dùng đầu ngón tay sờ vào đôi môi khô của Sophia.

"Cô ấy bị mất nước", anh nói.

"Nhưng chúng ta không có nước ở đây", bà đầu bếp nói với giọng nói rõ ràng. Những giọt nước mắt của bà ít nhất đã tạm thời cạn khô, và dường như bà đã tự chủ được mình. Có lẽ bà chỉ còn phản ứng một cách máy móc, như những người đang bị sốc sau một tai nạn.

"Chỉ nước không thôi thì cũng không có ích gì. Cô ấy hầu như không có khả năng tự uống nước, cô ấy cần được truyền nước", Yasmin nói.

"Nghe có lý", Tom gật đầu. "Tốt nhất là dịch truyền có trộn chất điện giải."

"Tôi không biết nữa," Bachmann xoa bóp đầy lo âu ở phía sau cái đầu hói. "Có thật sự cần thiết không?"

"Không biết. Khó có thể nói, cho tới khi chúng ta biết được Bruck đã làm gì với cô ấy," Caspar sờ trán Sophia. "Thế nào đi chăng nữa thì một dung dịch nước muối sinh lý cũng không có hại. Nhưng nếu như cô ấy bị sốc độc tố thì cần phải có ngay cortisone."

"Không, tôi nghĩ là chúng ta không nên liều lĩnh." Bachmann bồn chồn dụi mắt dưới cái kính đeo mắt của ông.

"Cứ tạm thời ở đây và chờ xem thế nào đã."

"Thật là vô lý," Schadeck nói to. "Tôi không trốn chui trốn nhủi như một tên bóng hèn hạ đâu."

Caspar thấy được rằng người quản gia đã giật mình thật nhẹ, giống như cái từ chửi rủa thô tục đó thóa mạ chính cá nhân ông. Và có thể là đúng như vậy thật. Chiếc kính mắt, việc ông cố gắng thể hiện bản thân là một con người tao nhã, những ám chỉ về cuộc hôn nhân có vấn đề của ông, tất cả những điều đó chỉ ra một con người không cảm thấy an lạc với bản thân. Một người từ chối chính bản thân mình.

Schadeck bước một bước về phía Bachmann.

"Nghe này, bây giờ tôi kể những gì tôi học được từ cha tôi cho anh nghe này. Ông ấy là võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp."

"Tôi có thể đoán được."

"Chờ đấy. Bố tôi chưa bao giờ thua một trận đấu nào cả, anh có biết tại sao không?"

"Không, nhưng mà anh thực sự nghĩ rằng bây giờ là lúc để kể những chuyện vặt hay sao?"

"Vì ông ấy lúc nào cũng chỉ chọn lựa đối thủ yếu hơn", Schadeck phớt lờ câu hỏi ngược lại của Bachmann.

"Chủ yếu là ông ấy đánh lại mẹ tôi," Tom mỉm cười như một người ngay trước cao trào còn tăng sự căng thẳng lên thêm một lần nữa. "Có lần, khi tôi mười hai tuổi, ông ấy đã quá tay. Ông bảo món khoai tây nghiền không đủ mặn. Thế là ông với tay qua bàn ăn và chơi kéo tay với đầu của mẹ tôi. Đánh ầm một tiếng," cùng lúc, Schadeck làm cử động đòn bẩy với cánh tay của anh ta.

"Tôi thật đã nghĩ rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa. Tiếng đập đầu của bà to đến mức như thế. Khoai tây văng khắp gian bếp. Tôi đứng cách đó hai mét cạnh bồn rửa chén mà vẫn có những mẩu màu vàng dính trên tóc," nụ cười mỉa mai của Schadeck đã biến mất.

"Nhưng rồi mẹ tôi nhìn lên. Máu chảy ào ạt ra từ mũi bà và thấm đẫm vào phần còn lại của món khoai tây nghiền.

Tôi không biết cái gì đã vỡ ra làm nhiều mảnh hơn: cái đĩa hay xương hàm của bà. Bố tôi chỉ cười to và nói rằng bây giờ thì bà ấy đã làm quá mức rồi: món khoai tây nghiền đã quá mặn. Rồi tôi lại phải tìm trong sổ danh bạ điện thoại địa chỉ một bệnh biện mà chúng tôi chưa từng đến," Schadeck nhìn quanh. "Các anh chị biết đấy, vì những câu hỏi ngớ ngẩn mà bệnh viện hỏi khi người vợ bị tai nạn hai lần liền nhau ấy mà."

"Được rồi, đúng là tệ hại thật đấy", Bachmann nói xen vào. "Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới tình cảnh của chúng ta ở đây kia chứ?"

"Từ tối đó, tôi thề là sẽ không bao giờ đứng yên như thế nữa. Tôi muốn nói rằng chúng tôi chỉ là trẻ con. Nhưng cùng với mẹ tôi thì chúng tôi có bốn người. Và ông ta thì chỉ một mình. Các anh chị có hiểu không?"

"Rồi anh làm gì?", Sybille hỏi nhẹ nhàng.

"Ai cũng có bí mật đen tối của người đó hết", Schadeck mỉm cười chế giễu, ánh mắt nhìn sang Caspar.

"Chuyện hay đấy," Bachmann nói. "Nhưng tuy vậy chúng ta nên chờ đến sáng..."

Bất thình lình tất cả đều hồi hộp nhìn lên trần phòng, và người quản gia ngập ngừng.

"... đến sáng mai khi ca sáng... Mẹ kiếp, cái gì vậy?"

Bây giờ Caspar cũng nghe được. Tiếng động lẻng kẻng phát ra từ một cái hộp nhựa nhỏ trên trần, cái mà cho tới lúc đó anh đã cho là một thiết bị báo khói. Tiếng rít ục ục điểm xuyết tiếng kim loại lách cách đó còn khó hiểu hơn cả những âm thanh đáng thương của Sophia. Nó nghe giống như có ai đó đang giả những tiếng động cuối cùng của một chiếc máy pha cà phê.

"Ở đâu ra thế?", Schadeck hỏi.

"Từ hệ thống thông tin nội bộ của chúng tôi. Phòng công cộng nào cũng được gắn loa."

"Chúa ơi, có phải là hắn...", bà đầu bếp kêu to, và Caspar gật đầu theo phản xạ. Tất nhiên đó là hắn. Dây thanh quản của hắn đã bị thương. Một kẻ dùng dao tự rạch dây thanh quản chắc hẳn là phải phát ra âm thanh giống như vậy.

"Kẻ Đoạt Hồn đang nói với chúng ta," Yasmin nói với giọng càng lúc càng to hơn.

"Suỵt, im lặng đi có được không!" Schadeck bực tức vung tay, đứng lên một cái ghế bọc vải và nghiêng đầu. "Có một tiếng gì đó khác nữa," cuối cùng anh nói. Anh nhìn xuống những người kia. "Ở phía sau."

Mẹ kiếp. Bây giờ thì tôi cũng nghe được, Caspar nghĩ thầm, và một cơn buồn nôn trỗi dậy trong người anh. Bây giờ thì anh biết là anh đã quên mất ai trong cơn kích động. Sinh vật đang kêu lên những tiếng đau đớn vẳng ra ngày một rõ hơn qua hệ thống thông tin nội bộ.

Trước đó, khi anh ngồi gần nó tới như thế, anh đã không nhận ra nó. Nhưng giờ đây, khi tiếng sủa của nó văng vẳng từ nơi xa và bị làm biến âm qua loa phát thanh trước khi đến với anh, thì anh mới chắc chắn rằng mình đã có lần nghe những âm thanh đau đớn đó rồi. Nhưng lúc đó thì chúng không vang ra từ trong một cái loa mà từ một chiếc ô tô móp méo vì tai nạn ở rìa của một chợ trời. Caspar nhắm mắt lại, và tiếng rên rỉ to dần lên.

Lúc đó là mùa hè, và xác chiếc xe màu bạc phản chiếu ánh sáng rực rỡ của Mặt Trời, mạnh tới mức anh phải lấy tay che trước mắt khi nhìn về hướng của nó. Mấy cái lốp xe đã bị đánh cắp hết, và phần tồi tàn còn lại của chiếc limousine mục nát đỗ trên những cái vành trơ trụi. Không còn gì là chưa bị đập vỡ. Đèn xe, kính sau và kính chắn gió, kính cửa, ngay đến cái cốp xe cũng trông như có ai đã ném một cái tủ lạnh lên trên đó. Caspar nghe thấy những âm thanh xa lạ lộn xộn ở phía sau, tiếng cười của một người phụ nữ trẻ vì một cuộc mua bán thành công, và tiếng còi liên tục của những chiếc xe chở hàng. Hai đứa trẻ dơ dáy chơi đùa ở rãnh nước bên lề đường và bỏ đi nơi khác khi anh đi đến gần để xem xét sợi dây thừng thô gắn nắp cốp với thanh cản. Anh dùng bật lửa đốt sợi dây, cái nắp cốp xe bật lên cao, và rồi anh nhìn thẳng vào cái chết. Bốn con chó. Chó con. Chết khô, chết khát, chết vì cháy ở bên trong. Nhiệt độ ở ngoài trời khoảng ba mươi độ. Trong cốp xe phải nóng ít nhất là gấp đôi. Chúng đã chết một cái chết từ từ, tàn nhẫn. Tất cả, ngoại trừ một con bị móc mắt trái.

Là con chó mà tất cả mọi người ở đây gọi là Mr. Ed. Trong khoảnh khắc này, nó đang rên rỉ đầy đau đớn qua hệ thống thông tin nội bộ, giống như trong những phút đầu tiên sau khi nó được giải thoát.

01 giờ 31

Bóng tối có tác dụng thanh lọc, gần như là thanh tẩy. Caspar có thể nghe, ngửi và cảm nhận được cái bầu không khí vô hình của sảnh tiếp tận mà họ đã rón rén đi xuyên qua trong vài giây, mãnh liệt tới mức như thể nơi đây được chiếu sáng bằng một cái đèn pha chống sương mù. Kẻ Đoạt Hồn đã phá hủy mọi nguồn sáng trong khu này ở tầng trệt.

"Sang trái," Schadeck thì thào ngay phía sau anh, khi tiếng tru méo mó ở trên đầu họ ngưng lại trong giây lát. Anh nhân viên y tế khăng khăng muốn đi cùng với anh đến phòng thuốc của bệnh viện.

"Yazzie nói có đúng không? Cậu không nhớ gì hết à?"

Họ cẩn thận sờ soạng bước tới, một tay luôn chống vào bức tường, để không bị mất phương hướng trong bóng tối. Caspar không biết anh ngạc nhiên về điều gì nhiều hơn, rằng Tom rõ ràng là muốn dùng chuyến đi ngắn ngủi ra khỏi thư viện của họ để nói chuyện phiếm, hay là việc anh ta đã gọi cô y tá không kín đáo đó bằng tên thân mật rồi.

"Đứt phim, mất trí nhớ, mất điện. Hợp với tình huống ở đây phết, cậu không thấy vậy sao?", Schadeck bật cười ngắn. "Kệ, tớ chỉ hy vọng rằng tên điên đó không có thiết bị nhìn đêm, nếu không thì chúng mình có thể quên kế hoạch thiên tài của chúng mình được rồi đấy."

"Chúng tôi chỉ nhanh chóng đi lấy những thứ cần thiết nhất cho cô bác sĩ, tìm Mr. Ed và tắt cái hệ thống loa khốn kiếp này thôi," Caspar giải thích với người quản gia. Bachmann chỉ dứt khoát gật đầu khi họ khởi hành, nhưng vẫn cảnh báo họ.

"Từ văn phòng của Raßfeld có thể trực tiếp đi vào phòng thuốc của bệnh viện. Và một trong hai cái micro của hệ thống thông tin nội bộ nằm ngay trên bàn của ông ấy. Tức là có năm mươi phần trăm khả năng Bruck đang chờ các anh ở ngay trong đó đấy."

Caspar tiếp tục đi rón rén chậm chạp, và tí nữa thì đụng phải một bình nước uống. Nếu như anh nhớ không lầm thì cái bình nước đứng ngay trước đích đến của họ. Chỉ còn hai cửa nữa thôi.

Tiếng rên rỉ trên đầu họ trở nên nhỏ hơn khi họ đi xa khỏi chiếc loa trong gian sảnh tiếp tân. Mặc dù vậy, trong đầu Caspar vẫn hiện rõ hình ảnh của một con thú đang bị ngạt thở trong một cái cốp xe quá nóng.

"Nhìn kìa," cánh tay của Tom bất thình lình đè lên vai anh.

"Cái gì?"

"Thì cái kia kìa."

Ừ. Anh cũng nhìn thấy.

Đầu tiên, Caspar cứ nghĩ rằng ánh sáng đỏ đang nhấp nháy đó là một ảo giác. Một sự phản chiếu xuất hiện khi người ta nhắm mắt lại quá mạnh trong bóng tối. Nhưng rõ ràng là nó có thật. Dưới khe cửa vào văn phòng Raßfeld có một điểm đỏ bé tí nhấp nháu đều đặn. Giống như có ai đó đang nằm trên sàn nhà và dùng bộ hiển thị LED của một thiết bị điều khiển từ xa mà đánh mã Morse xuyên qua cửa ra ngoài.

"Cái đó mới đây còn chưa có, đúng không?", Tom hỏi. Casper gật đầu, và vì hồi hộp mà quên mất rằng Schadeck hoàn toàn không thể nhìn thấy phản ứng của anh được.

"Bây giờ tính sao?", anh hỏi, nhưng đã đoán trước được câu trả lời của anh chàng nhân viên y tế.

"Còn tính gì nữa? Chúng ta đi vào trong đó chứ sao."

01 giờ 33

Không có bộ phận điều khiển từ xa. Không có đèn pin. Không có mã Morse. Trong giây phút hoảng hốt đầu tiên, Caspar đã cho đó là một quả bom đang nằm chờ nổ trên bàn làm việc của Raßfeld, với cái kíp nổ đang nhấp nháy. Nhưng rồi anh nhận ra vật vô hại đó.

"Tên khốn kiếp!", Schadeck bật nói to. Bỏ qua sự cảnh giác, anh ta ấn vào cái công tắc đèn ở cạnh cửa ra vào. Mắt của Caspar nhanh chóng quen với ánh sáng chói chang của cái đèn trần đang chiếu sáng phòng làm việc rộng lớn và bừa bộn của ông giám đốc bệnh viện. Nhưng ngoài hàng đống hồ sơ bệnh nhân, những chồng sách nghiêng ngả, một hộp các tông đựng pizza và hai giá sách đầy nghẹt ra thì hoàn toàn không có gì khác thường cả. Không có vật sống nào. Ngoài họ ra thì không có ai ở đó. Cả Raßfeld lẫn Kẻ Đoạt Hồn cũng không.

"Hắn đang đùa với chúng ta," Schadeck với tay cầm lấy chiếc máy ghi âm ở bên cạnh cái micro. Bộ hiển thị LED của nó lóe sáng mỗi khi máy chọn ngẫu nhiên một trong số những phần đã được ghi âm và phát lại.

"Đây...", anh ném thiết bị đó cho Caspar. "Hắn hẳn đã phải hành hạ con chó và ghi âm lại việc làm khốn nạn đó."

Caspar xem xét chiếc máy ghi âm cỡ một chiếc điện thoại di động. Không suy nghĩ, anh bấm vào một cái nút bấm đã được sử dụng nhiều ở cạnh. Âm thanh Mr. Ed bị hành hạ liền câm bặt. Anh chóng mặt, và phải chống cả hai tay lên bàn.

Chiếc máy ghi âm rơi xuống sàn nhà.

"Cậu bị sao thế?", Schadeck hỏi.

"Tôi..." Caspar ngần ngừ, không biết anh cần phải trả lời như thế nào, rồi cuối cùng quyết định nói thật: "Tôi không biết."

Anh không biết gian phòng này và cũng chưa từng bao giờ tới đây. Tuy vậy, tất cả mọi thứ đối với anh trông rất gần gũi, rất quen thuộc. Cũng như hầu hết các gian phòng tương đối lớn của ngôi biệt thự, phòng làm việc của vị giám đốc cũng có một cái lò sưởi. Ở trên đó có treo nhiều văn kiện được lồng kính và một vài tấm ảnh gia đình, những thứ đối với Caspar vừa xa lạ và đồng thời cũng gần gũi. Anh bước một bước đến gần lò sưởi, hít thở thật sâu – và rồi bất thình lình nó đã đến.

Nó xảy ra hoàn toàn không có lời cảnh báo trước. Bất thình lình, người đánh tín hiệu của những phản ứng hóa sinh trong cơ thể anh đã vặn cái công tắc đầu tiên bên lề ký ức anh. Con tàu của ký ức đến rất nhanh – quá nhanh so với đoạn đường ray đã lâu không dùng đến mà con tàu đang băng dọc để xuyên qua nhận thức anh. Caspar đã nghĩ rằng anh sẽ không kịp nắm lấy những ý nghĩ đó. Nhưng rồi đầu tàu chạy chậm lại. Từ ống khói của đầu tàu, một làn khói dày đặc mang mùi giấy cháy đang tỏa lên ngày càng cao khỏi những vực sâu của phần trí nhớ dài hạn đã bị vùi lấp của Caspar, cho tới khi nó thành hình trong trí óc anh. Thành một cái bàn làm việc! Một cái bàn mà anh nhìn thấy chính mình ngồi ở đó. Với một cái máy ghi âm trong tay, tương tự như cái máy mà Tom vừa ném cho anh.

"Có thể bắt đầu được rồi. Con gái ông đã sẵn sàng," anh nghe một giọng phụ nữ nói với anh từ hệ thống liên lạc. Và anh nhìn thấy anh đứng dậy, đẩy chiếc ghế trước bàn lại cho ngay ngắn và nhìn lần cuối vào bức ảnh trong tập hồ sơ anh vừa định đóng lại. Bức ảnh của một cô bé tóc xoăn màu vàng. Con gái của anh ư?

"Chúng tôi dã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ông..."

"Này, có nghe tôi nói gì không?"

"Cái gì...? À... Vâng. Tôi ổn," Caspar nói lắp bắp chẳng mấy thuyết phục, và âm thanh của hệ thống liên lạc câm lặng trong tai anh.

Tom nhìn anh dò xét.

"Cậu vừa mới nhớ được điều gì à?"

"Không, tôi... Tôi chỉ hơi lo lắng một chút, chỉ thế thôi."

Trước khi chính anh chưa hiểu thấu được kí ức đang chậm chạp trở về của mình, thì anh không muốn làm cho ai bất an. Nhất là đối với một người tiềm ẩn sự thù địch đối với anh.

"Cậu giữ kín điều gì đó phải không?", Schadeck hỏi.

"Không."

"Có, chắc chắn cậu đang giấu gì đó."

Caspar không muốn rơi vào một cuộc đấu tay đôi, và chen qua Schadeck để đi đến cánh cửa nối liền văn phòng Raßfeld với phòng thuốc bệnh viện. Cửa bị khóa lại, nhưng Bachmann đã đưa cho họ một chiếc chìa khóa

Khi Caspar bước vào gian phòng không có cửa sổ, một bộ phận cảm ứng chuyển động tự động bật đèn trần. Anh phân vân đứng trước những cái tủ kính và kệ kim loại bày đầy thuốc chữa bệnh.

"Đây là cái chúng ta cần," Schadeck đã đi theo anh và mở một cái tủ lạnh có cửa bằng kính trong suốt. Anh lôi hai túi truyền dịch ra và lắc nó như một người pha cocktail, rồi cố tiếp tục cuộc tranh cãi vừa rồi.

"Tôi muốn đánh cược là chúng ta làm việc trong cùng ngành."

"Tại sao?"

"Truyền dịch, mất nước, cortisone?", người lái xe cứu thương kể ra trong khi anh tìm kim tiêm và băng cá nhân trong một chiếc tủ có cửa đẩy. "Tất cả đều là từ của cậu. Hoặc cậu là một người mắc chứng lúc nào cũng nghĩ rằng mình bị bệnh, hoặc là cậu đã từng có lần đọc một tờ hướng dẫn sử dụng thuốc mang tính nghiệp vụ. Ngoài ra thì trông có vẻ thành thạo lắm."

"Cái gì thành thạo?"

"Thì cái cách cậu sờ vào cô ta và bắt mạch cho cô nàng ấy. Thật nhé, tớ cược là cậu đã từng đặt kim luồn truyền dịch rồi đấy."

Schadeck bỏ nhiều kim tiêm vào trong túi quần của anh ta và quay mặt sang Caspar.

"Chỉ muốn báo cho cậu biết thôi, tôi sẽ theo dõi cậu đấy. Tôi cũng biết chuyện về cuốn băng video của máy quay giám sát đấy."

"Băng video nào?", Caspar hỏi, mặc dù anh đoán biết được Schadeck muốn nói gì.

"Cậu đã la cà ở dưới cổng vào và chỉ đi lên đây khi anh chàng khổng lồ Bachmann đã lái xe chở ông già đi mất. Chứng tỏ là cậu không phải tình cờ ở đây. Cậu có một mục đích."

"Thế hả, đó là tất cả những gì 'Yazzie' nói với anh đấy hả?", Caspar hỏi và bực mình vì giọng anh nghe không có vẻ thờ ơ như anh muốn, nhưng dù sao thì anh cũng quá căng thẳng để có thể bình tĩnh. Éo le ở chỗ là anh không thể bác bỏ lẫn xác nhận ám chỉ này.

"Ừ, còn cô ta thì nghe từ Bachmann."

"Nguồn tốt thật đấy," Caspar nhìn xuống cổ tay của anh, nhưng cổ tay không đeo đồng hồ. "Chúng ta đừng phí thời gian nữa. Phải nhanh chóng trở về thôi. Anh cũng biết là Kẻ Đoạt Hồn để chiếc máy ghi âm ở đây để làm gì chứ?"

"Để dụ chúng ta ra khỏi nơi ẩn nấp!", Ton quay về phía anh.

"Đúng thế."

Như để xác nhận, một cánh cửa ở đâu đó gần thư viện va đập thật mạnh. Rồi tiếng thét chói tai của bà đầu bếp vang xuống hành lang.

01 giờ 37

Họ chạy ngược trở lại hành lang. Trong mắt Caspar, hành lang giờ đây giống như một đường hầm tối tăm với chiếc đèn thợ mỏ đong đưa nơi cuối đường. Nếu như mới nãy gian sảnh tiếp tân đã muốn nuốt chửng họ như một cái lỗ đen, thì bây giờ họ có thể định hướng nhờ vào một vệt sáng hẹp – thứ đáng lẽ ra không nên tồn tại, nếu như cửa thư viện còn đóng kín.

"Cẩn thận", Caspar cảnh báo khi họ tiến gần đến nơi mà hành lang dẫn sang một lối phụ ở bên phải. Hướng đến thư viện. Hướng đến luồng sáng đó.

Tại sao Bachmann lại làm như vậy? Tại sao ông ấy lại mở cửa ra?

Sybille Patzwalk không còn la hét nữa, và Caspar lo ngại rằng đó không phải là một dấu hiệu tốt. Để hét lên thì người ta cần không khí, và người ta chỉ cảm thấy đau khi não được cung cấp máu. Anh hổ thẹn vì ước muốn khác thường được nghe bà đầu bếp thở khò khè thêm một lần nữa. Rồi họ rẽ qua góc nhà, và anh nhận ra sai lầm của mình. Cánh cửa thư viện đóng kín. Ánh sáng không phát ra từ đó, mà là từ một phòng nhỏ ở chếch phía đối diện.

"Đó là một cái bẫy," Schadeck thì thào. Đồng thời, anh rút ra một vật khá dài, lấp lánh màu bạc trong ánh sáng mờ. Tom hẳn đã lấy cái dao mở thư từ trên bàn làm việc của Raßfeld khi Caspar đang chìm đắm trong những kí ức của anh. Tiếp theo sau đó, anh ta nằm sát xuống sàn nhà và bò đi với những cử động mềm dẻo, như thể anh ta đã luyện tập chiến đấu trong nhà trong thời gian rảnh rỗi. Chỉ còn thiếu việc anh ta cắn cái mở thư vào giữa hai hàm răng nữa thôi là bức tranh hoàn chỉnh.

Thật là điên rồ. Caspar quay sang phải và lay cái tay nắm cửa của thư viện.

"Này, mở cửa ra!"

"Các anh một mình à?" Người quản gia phản ứng ngay lập tức, rõ ràng là ông ấy đã ép tai vào cửa của phòng ăn để nghe ngóng.

"Vâng... Không. Tôi không biết," Caspar trả lời, hướng mắt về phía gian phòng nhỏ đang có tiếng sột soạt ở trong đó, giống như có chuột chạy trên một cái túi nilon rẻ tiền. Anh nhớ lại là gian bếp cũng nằm ở trên tầng này.

"Cho tôi vào."

"Sybille ở đâu?", giọng Bachmann vẳng qua cánh cửa nặng nề bằng gỗ sồi.

"Không biết, lẽ ra ông phải..."

Caspar xoay phắt người lại. Tiếng sột soạt to lên và biến đổi. Bây giờ nó nghe giống như một cái túi đựng rác đầy ứ bị lôi đi trên sàn nhà bằng đá.

Cả Tom cũng không chắc chắn và nằm yên bất động giữa lúc di chuyển như chuẩn bị đổ bộ vào gian phòng chỉ còn cách bọn họ một mét. Anh nhân viên y tế ngẩng đầu lên, quay nó sang một bên để tai phải của anh lơ lửng song song với sàn nhà, rồi kéo gối lên. Lúc anh ta vừa định tiếp tục đẩy người tiến lên phía trước để có thể nhìn vào gian phòng cho tốt hơn thì bóng tối lại nuốt chửng mọi thứ xung quanh họ.

Cái tối đen của màn đêm lấp đầy mọi khe hở trong tầng trệt, còn nhanh hơn cả lúc những mảnh thủy tinh của cái bóng đèn bị đập vỡ trong gian phòng nhỏ rơi xuống sàn nhà.

Hoàn toàn không có gì. Không ánh sáng vụt lóe. Không ánh đèn nhấp nháy. Caspar không còn nhìn thấy được gì nữa. Anh chỉ còn nghe được thôi. Tiếng động kéo lê trực tiếp hướng về phía anh. Và chỉ tiếng động kéo lê đó thôi. Anh tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ của một cái túi rác đầy giòi bọ, đang co giật giãy giụa trong lúc đơn độc uốn éo như một con rắn trên hành lang.

Anh muốn hét lên, nhưng rồi nhận ra rằng anh đã gào thật to lên rồi. Phổi của anh cũng đau như những ngón chân đã bị thương khi anh đá vào cánh cửa, những mong Bachmann cuối cùng sẽ mở nó ra và lôi họ ra khỏi màn đêm, ra khỏi bóng tối ngày càng dâng lên theo mỗi thanh âm to dần của tiếng động kéo lê kia. Giờ đây tiếng động đó hòa lẫn với một tiếng rít ngạt thở. Caspar hi vọng Schadeck sẽ đấu tay đôi với Kẻ Đoạt Hồn, mong ước rằng chính anh chàng nhân viên y tế là người đang gây ra những tiếng động ùng ục ngạt thở đó, bằng cách bóp nát thanh quản của Bruck. Nhưng rồi anh lại nhận ra rằng nó cũng có thể diễn ra theo chiều ngược lại. Và khi Tom đang thua trận đánh một mất một còn của anh ấy thì chính anh sẽ là nạn nhân kế tiếp.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Tại sao Bachmann không mở cửa ra? Caspar nghĩ thầm trong khi có một vị sắt lan ra trong miệng anh. Anh không cảm nhận được rằng anh đã cắn vào lưỡi của mình, cũng như không cảm nhận được lớp đồng thau của cái nắm cửa mà anh đang lay trong hoảng sợ.

"Ngươi muốn gì ở bọn ta chứ?", cuối cùng Caspar nói, nhỏ hơn so với anh muốn, và bất thình lình, các sự kiện ào đến.

Bắt đầu với tia sét làm cháy xém tóc anh và chỉ trượt qua thái dương anh một vài milimét. Caspar giật mạnh đầu sang một bên và ngạc nhiên rằng tại sao anh không bị dập trán vào cánh cửa mà lại bị mất thăng bằng. Rồi, khi anh rơi vào trong ánh sáng, anh lần nữa nhìn thấy mảnh vải xanh nhạt bằng vải bông từng thoáng hiện ra trong ánh lửa đầu nòng súng.

Chiếc áo ngủ. Bruck!

Cuối cùng, có ai đó dùng sức mạnh kéo anh ra phía sau, và có những chiếc giày ủng nặng nề lướt ngang qua mặt anh. Một chiếc trong số đó đá vào bụng, một chiếc khác vào cánh tay.

Sau đó, khi những vết bầm tím xuất hiện, Schadeck đã xin lỗi anh rằng trong lúc hoảng loạn, anh ta đã dẫm lên người anh để chạy trốn vào trong thư viện, nhưng trong khoảnh khắc đó, Caspar không cảm nhận được sự đau đớn, mà chỉ cảm nhận được sự nhẹ nhõm vô biên, rằng cuối cùng Bachmann cũng đã mở cửa. Đó là một cảm giác sảng khoái phấn khích khi thoát chết trong gang tấc, nhưng chỉ kéo dài cho tới khi người quản gia khóa cửa lại phía sau họ và bắt đầu khóc không kiềm chế.

[1] Aristotle: nhà triết học và vật lí học hàng đầu của Hy Lạp cổ đại.

Ông là thầy của Alexander Đại Đế.

[2] Bữa ăn tối cuối cùng là bức họa của họa sĩ nổi tiếng Leonardo Da Vinci, miêu tả bữa ăn tối cuối cùng của Chúa Jesus và 12 tông đồ trên một chiếc bàn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #horror