Chương 4
00 giờ 26 phút, Đêm Thánh - Ba giờ và mười hai phút trước Cơn sợ hãi
Làn khói là một sinh vật sống. Một bầy những tế bào hết sức nhỏ xuyên qua lớp da của anh để phân hủy anh từ bên trong.
Những hạt thật nhỏ đó đã đặc biệt nhắm tới phổi anh, chúng theo khí quản tiến xuống tới tận phế quản. Anh bật ho.
Bình thường thì đó là khoảnh khắc mà anh thức dậy từ cơn ác mộng này, bước vào một thế giới mà kí ức của anh chỉ bao gồm mười ngày qua. Thế nhưng hôm nay anh tiếp tục ngủ, giống như chiếc ô tô đang cháy mà anh bị nhốt bên trong không muốn trả tự do cho anh trong đêm nay.
Nó sẽ không trả tự do cho anh, trước khi anh nhìn vào bức ảnh nằm trên chỗ ngồi cạnh ghế tài xế. Ở bên cạnh chai nước. Hơi nóng đã tới mức không thể chịu đựng được, đến nỗi các cạnh của tấm hình cong lên, khiến anh khó lòng nhận ra người đàn ông trong ảnh.
Caspar bồn chồn đạp chân. Anh đang ở trong khoảnh khắc lơ lửng khó chịu giữa ngủ và thức. Trong trạng thái này, nhận thức đặc sệt trượt về hiện thực một cách thật chậm chạp. Anh muốn tăng tốc sự biến đổi đó và tự giải phóng mình ra khỏi cơn ác mộng.
Vì vậy, anh tháo dây an toàn và quan sát những ngọn lửa. Chúng bốc ra ngay trước ngực anh từ bảng điều khiển và đã bắt đầu bén vào áo sơ mi của anh. Trong một khoảnh khắc, lòng bàn tay đầy sẹo của Tom lóe lên trong trí óc anh, khi anh muốn với tay vào ngọn lửa để cơn đau ảo kéo được anh ra khỏi giấc ngủ nhớp nháp này.
Nhưng cuối cùng, một cái lay thật mạnh đến từ thế giới thực đã đánh thức anh dậy.
Caspar mở mắt ra, chiếc ô tô đang cháy biến mất, thay vào đó, Linus đang cúi xuống trước mặt anh, với đôi mắt mở thật to vì sợ hãi. Mũi ông gần chạm mặt anh.
"Sophi," ông nói. Giọng ông khàn khàn, như một người muốn hét lên mà lại phải thì thào vậy.
"Đừng như vậy nữa chứ," Caspar mệt mỏi ngáp. Linus mắc chứng mất ngủ và cứ đêm đến là ông lại đi lang thang khắp bệnh viện.
"Sophi ú iết ân," người nhạc sĩ giật cánh tay anh, muốn kéo anh ra khỏi giường. Việc ông ở trần và chỉ mặc một cái quần ngủ đầy vết bẩn khiến cho mọi chuyện càng thêm quái dị hơn.
"Nghe này, ông không thể...", Caspar muốn lên tiếng. Nhưng rồi anh cũng nghe được âm thanh ấy: tiếng đập ầm ầm ở tầng dưới. Giống như ai đó cứ liên tục nâng một cái bàn thật nặng lên và rồi để cho nó rơi ầm xuống sàn gỗ. Caspar nhìn đồng hồ. 0 giờ 27 phút. Giờ này thì làm gì có ai dịch chuyển bàn ghế chứ.
"Có chuyện gì thế?", anh hỏi và đồng thời suy nghĩ xem ai hay cái gì đang ở tầng dưới.
"... iết ...iết ..." Linus nhắc lại từ đó nhiều lần, rồi bỏ tay Caspar ra, khi ông thấy anh nhoài người ra khỏi tấm ga trải giường nhăn nheo và đứng dậy.
"I ùng."
"Vâng, vâng, tôi đi cùng."
Caspar tìm dép đi trong nhà của anh. Nhưng rồi tiếng đập ở tầng dưới chuyển thành tiếng kéo lê đi, giống như ai đó đang cố hết sức kéo một tấm thảm ướt từ phòng này sang phòng khác. Thế là anh quyết định không chần chừ thêm nữa. Trong khi Linus chạy ầm ầm xuống cầu thang, Caspar lại cố gắng không gây ồn ào, biết đâu lại có một lời giải thích hợp lí cho những tiếng động trong đêm này. Thế nhưng sau những gì đã xảy ra trong vài giờ qua, chính anh cũng không muốn tin vào điều đó nữa, nhất là khi đến đầu cầu thang, anh nhớ lại từ mà Linus đã dùng để đánh thức anh.
Sophi.
Giờ thì anh cũng chạy nhanh hơn. Sophia... Giúp
Anh rẽ ở góc nhà, đi vào cái hành lang tối tăm và ngạc nhiên vì những bộ cảm ứng chuyển động không hoạt động. Bình thường thì đèn trên trần nhà sẽ tự động bật sáng khi có người bước vào hành lang. Nhưng bây giờ chỉ có một luồng sáng duy nhất hắt ra từ một trong những phòng ở cuối hành lang. Linus đang đứng trước cánh cửa mở tung, hai tay ôm đầu và run lẩy bẩy.
Và rồi, trong khoảnh khắc, anh cảm nhận được cái lạnh như cắt từ gian phòng thâm nhập vào hành lang. Anh đã dịch được phần còn lại của thứ ngôn ngữ lộn xộn, khó hiểu đó: 'ện ân iết'.
Bệnh nhân. Giết.
Anh nhìn vào căn phòng. Tất nhiên rồi. Ở đây, tầng ba là tầng dành cho những ca "nặng". Chăm sóc y khoa đặc biệt. Những gian phòng có thể được khóa lại với giường thủy lực và máy đo chạy điện đặt cạnh bàn đầu giường.
Sophia. Giúp đỡ. Bệnh nhân. Giết.
Caspar rùng mình khi anh nhìn thấy cái giá truyền dịch đứng cạnh giường bệnh không người, với những cái ống truyền treo lủng lẳng như một người hầu câm lặng. Anh nhận thấy mình đang thở ra khói - rồi tất cả đều chậm lại. Bây giờ anh có cảm giác mình giống như một người quan sát không can dự đang thích thú nhìn ngắm một quyển album ảnh mà lần nào người ta cũng phải lật trang, trước khi con mắt chuyển tiếp tới bộ não một hình ảnh đáng sợ mới:
Cửa sổ mở - Người đàn ông - Một chân trên lò sưởi, chân kia đã thò ra ngoài rồi - Linus muốn chen qua Caspar - Người đàn ông đó quay người lại, gương mặt nhăn nhó, nở một nụ cười đầy đau đớn - Chỉ tay vào lớp băng gạc ở cổ ông ấy - Lắc đầu - Và thả mình rơi xuống dưới.
Trong khoảnh khắc đó, khi bóng tối đầy tuyết nuốt chửng người bệnh nhân bỏ trốn, kí ức rõ ràng đầu tiên đã vương lại trong tấm lưới trí nhớ đầy lỗ hổng của Caspar Anh nhận ra người vừa mới nhảy qua cửa sổ. Gương mặt đó thật quen thuộc, giống như mùi giấy cháy đang xộc vào mũi anh. Anh đã từng gặp Jonathan Bruck trước đây. Lần cuối cùng anh nhìn thấy ông ấy là ngay trước khi Linus lôi anh ra khỏi giấc mộng. Gương mặt ông ấy nổi bật trong tấm ảnh đang cháy, đặt trên ghế trước của chiếc ô tô. Đêm nào anh cũng thấy cảnh tượng đó trong cơn ác mộng.
"Có chuyện gì thế?", anh hỏi Linus. Ông đang nhoài người qua cửa sổ và run lẩy bẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ.
"Sophi ú ân iết" là câu trả lời rập khuôn của Linus, nhưng Caspar không thấy người nữ bác sĩ đâu cả. Sophia sao rồi? Anh không hiểu được cả Linus lẫn chính anh. Tại sao anh biết người đàn ông đó? Tại sao Bruck lại chạy trốn trong cơn bão tuyết, mà chỉ mặc một cái áo ngủ bệnh viện mỏng manh?
Và tại sao bây giờ Linus lại chạy ra khỏi phòng, với nỗi sợ hãi chết người trong ánh mắt?
Phải mất một lúc, anh mới hiểu điều gì làm ông ấy sợ. Anh không biết liệu có phải cái vòi nước trong phòng tắm đã chảy suốt từ nãy đến giờ hay không. Dù thế nào đi nữa, , ngay khoảnh khắc ấy, tiếng đập đùng đùng ngắt quãng phía sau cánh cửa lại vang lên.
00 giờ 34 phút
Dù thế nào thì trông cô vẫn đẹp. Trong một thoáng, Caspar cảm thấy như mình đang ngắm một pho tượng vô hồn - tác phẩm của một nghệ nhân bất tài, mắc bệnh tâm thần, đặt trong cái phòng tắm nhỏ.
Nhưng rồi anh nhận ra Sophia. Mặc dù gương mặt cô đã đông cứng lại thành một cái mặt nạ vô cảm và chân phải của cô co giật mất kiểm soát trong bồn tắm, anh vẫn có thể nhận ra được nét đẹp của cô. Điều đó khiến anh không kìm lòng được, khi thấy cô đau đớn.
"Sophia?" Câu hỏi của Casper vang lên quá đỗi nhỏ nhẹ. Giọng nói yếu ớt của anh bị tiếng nước chảy át mất. Cô dường như không nhận ra anh và cũng không cảm nhận được làn nước lạnh như băng dưới chân tay mình.
"Cô sao thế?" Giờ thì Caspar hét to lên, nhưng Sophia thậm chí còn không chớp mắt. Đầu cô ngả sang một tư thế nghiêng đầy nguy hiểm, và mắt cô dường như nhìn chằm chằm vào một điểm tưởng tượng, ở xa phía sau những viên gạch men trên tường phòng tắm. Thân người cô ướt đẫm, cái áo ngủ màu trắng phủ phía trên, hai nhũ hoa hiện ra lờ mờ dưới lớp áo. Chiếc quần lót bị xé rách không che được hết vùng nhạy cảm bên dưới.
"Cô có nghe thấy tôi nói gì không?", Caspar hỏi. Trông như anh đang nói chuyện với một xác chết. Không thấy máu hay vết thương nào ở bên ngoài, và cô vẫn còn thở. Mặc dù vậy, cô giống như đã chết. Ngay cả việc bàn chân cô đập liên hồi vào bồn tắm cũng không phải là một dấu hiệu đáng tin của sự sống. Điều đó khiến người ta nhớ tới những lần co giật theo phản xạ cuối cùng của một nạn nhân mà đường dây thần kinh giữa bộ não và cột sống đã bị cắt đứt.
Một ý nghĩ đáng sợ lao qua đầu anh, khi anh nhận ra được sự tương đồng giữa kí ức của anh về cô bé ấy và hiện tại đáng sợ trong phòng tắm này.
Cha sẽ quay trở lại ngay chứ? Ừ. Đừng sợ.
Bất thình lình, anh nghĩ ra tựa đề cho cái hình ảnh kinh hoàng mà một gã nghệ sĩ tâm thần nào đó đã tạo ra trước mắt anh đây: Chôn sống.
Đúng là như vậy. Thân thể cô trở thành bức tường vây kín, chôn sống cô.
Caspar khẽ vuốt tóc cô. Mới vài tiếng trước, mái tóc ấy còn nhẹ nhàng chạm vào người anh, mà giờ đây chúng bám vào cần cổ trắng bệch của cô như rong biển màu vàng. Nhưng rồi anh bừng tỉnh. Anh đã bị sốc quá lâu và đã mất quá nhiều thời gian.
"Tôi đi gọi người giúp đỡ," anh thì thào. Nhưng ngay khi anh chuẩn bị quay mặt đi thì có chuyện xảy ra. Sự sống trở lại trong thân thể Sophia, và điều này còn đáng sợ hơn cả trạng thái vô cảm vô thức trước đó. Toàn bộ cơ thể cô bất thình lình rung lên như một cây âm thoa bị người ta đánh vào. Caspar lùi lại một bước theo bản năng, khi cô giơ cánh tay phải của mình lên cao. Lúc đầu, anh nghĩ rằng cô muốn chỉ cho anh xem cái gì đó.
Tôi còn phải xem lại đã.
Anh quay lại nhìn cánh cửa phòng tắm đang mở toang.
Nhưng ở đó không có gì cả.
Rồi anh nhìn xuống cánh tay trái của cô, lắc lư như muốn gợi tình trên thành bồn tắm. Anh thấy những đốt xương trắng như tuyết trên bàn tay cô. Dường như Sophia đang tự ấn máu ra khỏi nắm tay của mình, cô ép thật chặt ngón tay vào lòng bàn tay
"Cô làm gì vậy...?", Caspar hỏi thật nhỏ nhẹ. Rồi một cơn run khác chạy qua người cô. Nắm tay của cô mở ra hết sức chậm chạp, cho tới khi cái vật bí ẩn mà cô nắm chặt trong tay cuối cùng cũng rơi xuống sàn nhà.
Nhưng trước khi Caspar có thể kiểm chứng nỗi nghi ngờ đáng sợ của mình thì anh đã bị ai đó nắm lấy vai từ đằng sau, quay giật người anh lại và đè xuống mặt sàn lát gạch men.
00 giờ 36 phút
"Có chuyện gì thế?", anh nghe Raßfeld hỏi và thoáng thấy đôi giày y tế màu trắng của ông bước vào phòng tắm.
"Không biết hắn ta đã làm gì với cô ấy nữa," Người quản gia nói. Ông ta đang ngồi trên lưng anh, với trọng lượng tựa như cả một cái lò nấu ăn.
"Tôi chẳng làm gì cả," Caspar muốn nói to lên, nhưng lại không đủ hơi sức.
"Chúa ơi, cô Dorn?" Anh nghe Raßfeld búng tay, rồi vòi nước được khóa lại, và không gian bất chợt im lặng, tới mức người ta có thể nghe được tiếng o o của cái đèn halogen trên đầu.
"Nghi là đột quỵ. Yasmin, chuẩn bị máy chụp cộng hưởng từ ngay lập tức," Raßfeld ra lệnh với sự điềm tĩnh của một chuyên gia. "Và cũng cần xét nghiệm máu nữa."
Caspar nghe thấy tiếng đế giày cao su ken két xa dần đâu đó sau lưng mình. Anh cảm thấy hai bả vai đau nhức nhối khi bị Bachmann kéo giật lên và dùng cánh tay kẹp cổ. Mặc dù cánh tay to lớn của người quản gia che ngang mặt anh, anh vẫn tuyệt vọng cố gắng tìm cách nhìn vào mắt của người lãnh đạo bệnh viện. Raßfeld đang ngồi trước bồn tắm, ngay chỗ anh vừa mới đứng. Ông dùng một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào mắt Sophia.
"Con ngươi có phản xạ," ông lầm bầm nói. "Nhưng cái gì thế này hả trời ...?"
Raßfeld lắc đầu và quay sang Caspar trong khi vẫn đặt bàn tay trái lên động mạch ở cổ Sophia.
"Anh đã cho cô ấy uống thuốc gì?"
"Tôi không biết gì cả," anh ho hắt ra.
Bachmann nới lỏng vòng tay đang kẹp cổ anh, và cuối cùng thì Caspar cũng có thể khò khè hít thở.
"Đó là Bruck," cuối cùng anh cũng nói được.
"Bruck?"
"Giường của hắn trống không", Bachmann xác nhận.
"Hắn đã trốn qua cửa sổ."
Raßfeld đứng dậy, nheo mắt lại. Ông hẳn đã kín đáo ra hiệu cho Bachmann, vì bây giờ Caspar bị lôi ngược ra khỏi phòng tắm. Cùng lúc đó, một bóng người tỏa mùi hương của nước hoa cạo râu chen ngang qua người anh.
"Anh muốn gì ở đây?"
"Giúp đỡ!", Caspar nghe bóng người đó trả lời.
Giống như cảnh phim thay đổi trong một thước phim dương bản, Tom Schadeck xuất hiện trước mắt anh.
Lúc này thì rõ ràng toàn bộ bệnh viện đã thức giấc vì tiếng ồn. Raßfeld dường như không muốn từ chối sự giúp đỡ của anh chàng nhân viên y tế. Tiếng nước sóng sánh vang lên từ chỗ họ, và Caspar muốn phát bệnh khi tưởng tượng ra cảnh họ đang cùng nhau nhấc người nữ bác sĩ ướt mèm ra khỏi bồn tắm.
"Nghe này, chúng ta đang đánh mất những giây phút rất quý báu đấy," anh giải thích cho Bachmann nghe, ông ta đã cho phép anh ngồi xuống chiếc giường trống. Có lẽ người quản gia muốn dùng cả hai tay để đẩy cái xe lăn từ giường của Bruck tới chỗ phòng tắm.
"Nếu chúng ta nhanh lên thì có thể vẫn tóm được hắn đấy."
"Ai?"
Bachmann gãi phần tóc mai bên tai. Ngược với những động thái mạnh mẽ trước đó, nét mặt ông ta giờ đây có vẻ sợ sệt.
"Thì Bruck," Caspar lặp lại và hất đầu về hướng cái cửa sổ đang mở tung. Bachmann rùng mình đóng nó lại, nhưng dường như căn phòng lại đột ngột lạnh thêm, có lẽ bởi hình ảnh trước mắt họ thật là đáng sợ: cái mớ ướt đẫm bằng xương bằng thịt đang được Raßfeld cùng với anh nhân viên y tế đặt lên chiếc xe lăn trông giống như một chiến lợi phẩm hơn là một con người.
"Nhanh lên, nhanh lên, xuống tầng hầm," Raßfeld nói to và Tom bắt đầu bước đi, với nét mặt có vẻ bình thản, như thể anh ta đang đẩy một chiếc xe mua hàng trong siêu thị, chứ không phải là một bệnh nhân.
Người bác sĩ trưởng đi theo anh ta, nhưng đứng lại ở ngưỡng cửa, tựa như còn quên điều gì đó.
"Bruck à?", ông hỏi Caspar, giọng không mấy tin tưởng.
"Vâng."
Raßfeld quay trở lại, bước tới cách Caspar ba bước chân. Những giọt nước nhỏ lấm tấm trên vầng trán đầy nếp nhăn của ông.
"Linus có thể xác nhận điều này," Caspar trả lời, và tự cảm thấy nói vậy thật buồn cười. Chẳng khác nào bảo một người mù ra làm nhân chứng.
Raßfeld thở ra thật dài.
"Được rồi, anh nghe đây. Tôi không xác định được vết thương bên ngoài nào, mặc dù vậy, bác sĩ Dorn dường như bị sang chấn tâm lý mạnh. Tôi không muốn phí thời gian với việc điều tra vô ích, vậy nên nếu như anh biết được điều gì – nếu như anh nhìn thấy bất cứ điều gì, thì anh phải nói cho tôi biết ngay lập tức, nếu không ..."
"Không, tôi không nhìn thấy gì cả," Caspar nói nhanh hơn, khi người bác sĩ đã muốn quay người đi, để bước vội đến phòng chụp quang tuyến.
"Nhưng tôi tìm được cái này."
Anh mở bàn tay ra và chỉ cho Raßfeld thấy vật mà anh nhặt được, ngay trước khi Bachmann khống chế anh.
"Tôi không biết liệu nó có quan trọng hay không, nhưng
Sophia đã giữ vật này trong tay."
"Ôi, không phải thế chứ."
Raßfeld bước tới một bước và miễn cưỡng cầm lấy mảnh giấy nhỏ.
Nó trông hoàn toàn vô hại, giống y như những mảnh giấy mà trẻ con đặt vào giữa dây chun để bắn đi trong lớp học. Những ngón tay thành thạo của nhà tâm lí học bắt đầu run rẩy, khi ông mở tấm giấy ghi nhớ nhỏ ra.
"Đó là sự thật, mặc dù cái tên lừa dối," ông thì thào đọc. Rồi ông ngẩng đầu lên, nhắm mắt nhìn trần nhà. Trong khoảnh khắc đó, Caspar nhận ra sự việc này kinh hoàng đến mức nào. Có lẽ sau khi bị Bachmann kẹp cổ, kí ức của anh đã tràn về. Cũng có thể dòng chữ Raßfeld vừa đọc gợi anh nhớ tới trò chơi giải câu đố của Greta Kaminsky và giọng nói của người đọc tin tức.
Các mẩu giấy nhỏ đó có thể là một dấu hiệu. Chúng được tìm thấy trong tay cả ba nạn nhân. Đến bây giờ, cảnh sát vẫn giữ im lặng về nội dung của các mẩu giấy.
"Kẻ Đoạt Hồn," Raßfeld nói bật ra cái ý nghĩ đang gào thét trong đầu Caspar. Người bác sĩ trưởng nhìn thật nhanh sang cái cửa sổ đã được đóng kín. "Anh biết phải làm gì rồi chứ?"
Bachmann chậm rãi gật đầu.
"Đóng kín hết lại."
"Tôi e là chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác," người bác sĩ trưởng lau mồ hôi trên trán.
"Chúng ta phải thả chúng xuống ngay lập tức."
00 giờ 41 phút
Lần thứ hai chỉ trong vòng vài giờ, Caspar lại đứng trong căn phòng của người gác cổng và nhìn trừng trừng vào bàn của Bachmann.
Nhưng lần này thì anh đi chân trần. Máy quay giám sát ghi lại,hình ảnh chiếc cứu thương bị lật ngang, giờ đã bị chôn vùi dưới một lớp tuyết dày. Nhờ có bộ phận tăng cường ánh sáng, hình ảnh này mang một sắc xanh lá cây óng ánh "Giáng Sinh vui vẻ," người quản gia lầu bầu nói.
Ông ta đang chú tâm vào một hộp cầu chì màu xám trên tường, vốn bị cây thông kềnh càng che khuất.
"Đóng kín hết lại? Raßfeld muốn nói gì thế?", Caspar hỏi thêm một lần nữa kể từ khi vị bác sĩ trưởng ra lệnh cho anh phải luôn ở bên cạnh người quản gia. Bachmann làu bàu, nhưng thật đáng ngạc nhiên là lần này ông ta lại sẵn sàng cung cấp thông tin.
"Đó là một biện pháp phóng ngừa về mặt an ninh. Trên khắp thế giới chỉ có ba viện điều dưỡng sử dụng biện pháp ấy, và ở Đức thì chỉ có duy nhất Bệnh viện Teufelsberg. Đây này, anh có nhìn thấy gì không?" Ông ta đã thở phì phò, tháo lớp vỏ nhựa của cái hộp ra và để lộ một loạt những cái ngắt điện. Ông ta thót cái bụng bự vào để Caspar nhìn thấy cái cần màu xanh lá cây, khác biệt hẳn với những cái còn lại. Trên bề mặt kim loại ở bên dưới chiếc cần có ghi bốn chữ bằng mực đen "GINA".
"Bật một phát là GINA sẽ tự động khóa tất cả các lối ra. Hai chục cửa chớp đồ sộ sẽ được hạ xuống trước toàn bộ cửa sổ và lối vào."
Caspar nhớ lại anh đã phải bò dưới những cửa chớp thật dày, khi muốn theo Linus ra ban công.
"Gina sao?", Anh hỏi.
"Tên vợ tôi," Bachmann nói. "Bởi vì nếu có chuyện gì bực mình thì bà ấy sẽ bịt kín tai lại," ông ta cười gượng gạo.
"Nhưng để làm gì?", Caspar hỏi.
"Để ngăn không cho bệnh nhân nguy hiểm hay những người muốn tự vẫn trốn thoát. Tất nhiên là chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng chúng tôi yêu cầu tất cả những người mới nhập viện kí tên đồng ý, rằng trong trường hợp khẩn cấp thì chúng tôi được phép giam họ lại."
Caspar suy nghĩ xem liệu anh đã kí tên chưa và chống một tay lên bàn. Anh cảm thấy những ngón tay của mình hơi run run.
"Tốt thôi, nhưng Bruck đã trốn thoát rồi. Tức là chúng ta không thể ngăn hắn đi đến khu dân cư gần nhất và tìm một nạn nhân mới."
"Hoàn toàn không phải là về việc đó," cái bụng phệ của Bachmann phồng ra phía trước dưới bộ áo liền quần màu xanh dương, và lại che mất cái hộp cầu chì.
"Mà là?"
"Anh có nghe về Kẻ Đoạt Hồn chưa?"
Caspar thận trọng gật đầu.
Có lẽ tôi còn quen biết hắn nữa, anh nghĩ thầm và quyết định rằng nên giữ kín chuyện này. Ít nhất là cho tới khi anh tìm được lí do tại sao bức hình của Bruck lại đến với anh trong những giấc mộng.
"Ông giáo sư được cảnh sát mời đến tư vấn với vai trò chuyên gia tâm lí học. Ông ấy đã khám nghiệm các nạn nhân, và cho cả người phụ nữ hôm nay vừa mới chết nữa. Tức là trong chúng ta, ông ấy là người biết rõ nhất Kẻ Đoạt Hồn có những quyền năng nào. Và chính vì lí do này mà tôi cần phải đóng kín hết lại. Raßfeld không muốn nhốt hắn lại. Ông ấy muốn ngăn không cho tên điên đó quay trở lại chỗ chúng ta!"
Caspar hắng giọng. Anh cảm thấy bất an bởi dường như Bachmann nói tới đâu thì cường độ của những rung động quanh anh cũng tăng lên tới đó. Người quản gia bước sang ngang một bước và Caspar nhìn thấy cái cần màu xanh đã được bật.
"Cứu tôi với!"
Tiếng thét của một người phụ nữ vang khắp sảnh tiếp tân. Mãi đến lần thứ hai nghe thấy tiếng kêu cứu, Caspar mới nhận ra đó là giọng cô y tá trẻ tuổi. Yasmin chạy xuyên qua sảnh, đến thẳng chỗ họ.
"Có chuyện gì thế?", Bachmann giật mình hỏi.
Trong ánh sáng mờ mờ của đèn trần, với phần tóc mái cắt ngang nhuộm đỏ, vầng trán của Yasmin trông như chìm trong máu.
"Ông giáo sư," cô thở hổn hển. "Raßfeld biến mất rồi."
"Biến mất?"
"Vâng. Hết nút nhét tai nên Raßfeld bảo tôi đi vào kho lấy nút nhét tai mới."
Cô xòe tay ra và chỉ cho họ xem hai cái nút bằng nhựa xốp màu vàng, rõ ràng là dùng để bảo vệ tai của Sophia trước tiếng ồn của máy chụp cộng hưởng từ.
"Khi tôi trở lại thì ông ấy đã biến mất."
"Mẹ kiếp," Bachmann bước sang ngang một bước, cúi người xuống và giật mạnh cái ngăn kéo ở giữa ra. Trong tay ông ta là một thứ trông giống khẩu súng đồ chơi ngoại cỡ trong suốt .
"Mẹ kiếp," người quản gia lại rên lên, rồi chạy đi.
Caspar theo sau ông ta, và trong lúc họ chạy qua sảnh tiếp tân, ánh sáng chung quanh họ biến đổi. Không gian dường như sáng hơn, nhưng thật ra là vì bóng tối bên ngoài đã bị chặn lại. Ánh sáng của đèn trần bất chợt được phản chiếu lại mạnh hơn, vì gặp phải một vật cản đang lừ lừ hiện ra bên ngoài cái cửa sổ toàn cảnh trong sảnh tiếp tân. Vật đó cũng bao quanh tất cả các cửa sổ khác của Bệnh viện Teufelsberg.
Những cánh cửa chớp.
Cửa chớp mới được hạ xuống có một nửa thì Sophia bỗng hét toáng lên dưới tầng hầm
00 giờ 43 phút
Hầu như không ai có thể chịu đựng được âm thanh đau đớn, lạc cả giọng vì hoảng sợ đó. Nhưng sự im lặng bất ngờ sau khi tiếng hét lên đến đỉnh điểm còn tàn bạo hơn nữa, giống như ai đó đã lấy kéo cắt dây thanh quản của Sophia.
Họ chạy xuống dưới hầm. Bachmann đi trước, Caspar theo sau. Đôi chân trần của anh nện trên những bậc cầu thang đồ sộ bằng đá dẫn xuống tầng hầm trên cùng của ngôi biệt thự.
"Xin chào?" Yasmin ở lại phía trên, nhưng tiếng gọi đầy sợ hãi của cô vang vọng dọc hành lang hẹp trải sang hai bên chân cầu thang. Ở hai đầu của cái hành lang hình ống này là cửa kính của hai lối thoát hiểm. Cửa chớp đã hạ xuống gần hết, che dần từng milimet một trên lớp kính.
Rồi có tiếng lách cách, các chấn song ngang trên cửa xòe xuống theo chiều ngược lại, cho tới khi cửa chớp cuối cùng đã che kín hết tầm nhìn.
"Ôi trời!" Bachmann chỉ vào một dấu chân đầy máu trên mặt đất. Họ chạy sang phải, dọc theo hành lang đến cửa phòng gần cuối, trên đó treo một tấm biển màu vàng và đen được chiếu sáng với dòng chữ: "X-quang - Cấm vào."
Đôi ủng lao động nặng nề của Bachmann đá vào cánh cửa gỗ nẹp kim loại, và ông ta lao thẳng vào gian kĩ thuật của khu quang tuyến thần kinh. Caspar đi theo ông ta.
"Họ đâu rồi?"
Raßfeld, Sophia!
Ánh mắt hối hả của họ giao nhau trong một khoảnh khắc, trong họ tìm kiếm khắp căn phòng. Ở đây không có ai hết. Hoàn toàn không có gì ngoài tấm kính to đang phản chiếu lại gương mặt mệt mỏi của họ. Tấm kính!
Người quản gia đến gần bức tường và dùng tay quét một lần qua tất cả các công tắc đèn. Những hình ảnh phản chiếu của họ biến mất, và họ có thể nhìn thấy cái gì đó nằm trong bóng tối, phía sau tấm kính.
Hai cái chân. Hai bàn chân đang quay vòng.
"Đó là cô ấy phải không?", Caspar hỏi một cách thừa thãi. Thân hình xinh đẹp của Sophia co giật trong cái ống của máy chụp cộng hưởng từ, như thể cô đang tiếp xúc với một dây điện cao thế vô hình.
Caspar đi theo ông quản gia vào phòng chụp quang tuyến. Cả hai phải cố gắng lắm mới không ngoảnh mặt đi nơi khác.
Tay chân cô bác sĩ trông thật gầy yếu và bị gắn chặt vào một cái cáng di động.
Bachmann kéo Sophia ra khỏi cái ống và nhìn thấy một cái khóa tay đã bị lỏng ra vì những cử động co giật của cô. Bây giờ ông ta cũng muốn tháo cả những cái khóa bằng dây dán mà Raßfeld đã dùng để gắn các vòng đai vào hai chân cô nhằm tiến hành khám nghiệm. Nhưng khi chân trái của cô được giải phóng, nó đá qua đá lại mà không kiềm chế được, mạnh tới mức Caspar tin rằng mình đã cảm nhận được một luồng gió. Đồng thời, cô bắt đầu rên rỉ, và mùi của những đồng xu cũ len lói không khí. Caspar đoán được anh sẽ nhìn thấy gì tiếp theo, và phỏng đoán của anh đã đúng.
"Ở đây cũng có máu."
"Cái gì?"
"Đây này."
Anh chỉ xuống ngay phía trước mình. Nhiều giọt máu thật to dẫn từ phòng chụp quang tuyến ra ngoài. Hai trong số đó đã nhòe đi, giống như bị ai đó giẫm lên.
"Được rồi, tôi ở lại đây với cô ta," những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán vuông vức của Bachmann "Anh tìm Raßfeld và Linus, rồi gọi những người khác cho tôi. Yasmin, gọi anh chàng nhân viên y tế, cả bà đầu bếp nữa nếu muốn.
Bây giờ chúng ta cần tất cả mọi người..." Ông ta ngưng nói.
"Có chuyện gì thế?"
"Anh có nghe thấy gì không?", Caspar nghiêng đầu sang một bên lắng nghe.
Cái gì vậy?
Một âm thanh mới chồng lên những cử động co giật của Sophia. Qua tai Caspar, tiếng động đó nghe giống như một người khổng lồ đang căng một vòng dây kim loại ngay trên đầu họ.
"Đó có phải là...?" Caspar không cần nghe nốt câu hỏi của Bachmann. Anh chạy ra ngoài hành lang và. Càng đến gần cái cửa thang máy bằng nhôm, tiếng lách cách càng to hơn.
Đúng vậy. Cái thang máy.
Caspar đứng lại trước thang máy và nhìn vào ô điện tử hiển thị số tầng. Có ai đó vừa mới đi từ tầng hầm lên trên.
00 giờ 47 phút
Cơn đau xóc hông bắt đầu ở chỗ nghỉ giữa tầng một và tầng hai. Mặc dù vậy, Caspar vẫn buộc mình phải cố gắng chịu đựng.
Cái thang máy từ từ đi lên trên, chậm như tập Thái Cực Quyền, nhưng mặc dù vậy, nó vẫn sẽ lên tới nơi trước Caspar nếu như anh không chạy nhanh hơn. Anh cắn răng và bước cách quãng hai bậc thang.
Ping.
Trên tầng hai, Caspar lao ra khỏi cầu thang và xoay người quanh góc nhà, đúng lúc tiếng chuông trong trẻo phát ra từ cửa thang máy.
Kịp rồi. Niềm vui vì thắng cuộc chạy đua nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi sợ. Trong khoảnh khắc khe hở giữa hai cánh cửa bằng nhôm được ánh sáng lấp đầy, anh mới nhận ra rằng chỉ vài giây nữa, anh sẽ phải đối mặt với Kẻ Đoạt Hồn.
Cái thang máy giật mạnh thêm lần nữa. Cửa mở ra, dần để lộ tấm gương lớn ở mặt sau của thang máy. Caspar cố nén phản xạ muốn bỏ chạy, giơ tay lên che mặt và nhận ra... "Anh tìm gì ở đây thế?" Không tìm gì hết!
Anh quay người lại rất nhanh. Nhưng Tom Schadeck vẫn bình thản đứng đó và không hề chớp mắt.
"Nói đi, anh tìm gì ở đây thế?"
Anh chàng nhân viên y tế hiển nhiên là đã thay quần áo. Mới đây, khi đẩy Sophia trên chiếc xe lăn đi ra ngoài, anh ta vẫn còn khoác áo choàng tắm. Bây giờ thì anh ta lại mặc quần jeans trắng và áo thun cổ lọ, giống như hôm qua. Tóc anh ta trông như mới được vuốt keo.
"Tôi cũng muốn hỏi anh câu đó," Caspar trả lời. "Anh vừa mới đi thang máy đấy à?"
"Hả?" Anh chàng nhân viên y tế nhìn ngang qua Caspar vào cái thang máy trống rỗng.
"Tôi muốn hỏi có phải anh..." Caspar cố lựa lời, nhưng nhận ra những gì mình nói nghe thật ngu ngốc. Trông anh cũng chẳng đâu vào đâu. Chân trần, râu không cạo và chỉ mặc một cái quần ngủ màu xanh bạc hà với một cái áo thun đã phai màu. Trông anh không khác gì một bệnh nhân tâm thần chưa uống thuốc.
"Thôi mặc kệ, tôi sẽ giải thích cho anh sau. Bây giờ chúng ta phải đi tìm Raßfeld đã."
"Raßfeld?"
"Phải, ông ấy đã biến mất rồi."
Caspar rùng mình. Anh đã sai lầm nghiêm trọng khi đi chân đất. Hệ thống sưởi của Bệnh viện Teufelsberg rất tốt nên dù anh mặc quần áo mỏng cũng sẽ không thấy lạnh. Anh lạnh vì gió thổi vòng qua mắt cá chân như thể anh đang đứng giữa một con kênh băng giá.
"Anh đang làm gì thế hả?"
Caspar nhìn xuống dưới sàn và quên trả lời.
Vết máu trên sàn nhà trải linoleum thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.
"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, đồ điên."
Anh để Tom đứng lại bên cạnh thang máy và lần theo những dấu vết màu nâu đỏ dọc lối đi. Sau hai mươi sải chân, những vệt máu dẫn sang phải.
Giọng nói đầy tức giận của nhân viên y tế đằng sau anh càng lúc càng nhỏ đi. Anh thấy lạnh hơn khi rẽ qua góc nhà. Đồng thời, anh lại nghe được một tiếng lạch cạch, nhưng không phải tiếng kim loại, mà nghe như tiếng xương kêu răng rắc. Và rồi anh nhìn thấy nó.
Ở chỗ cửa thoát hiểm phía cuối hành lang, cửa chớp không đóng kín hoàn toàn. Giống như một con ruồi cứ hai giây trôi qua lại quên rằng nó đã đâm vào kính hàng trăm lần rồi, cái cửa chớp lặp lại những chuyển động vô ích. Một thanh kim loại mỏng đã ngăn không cho cửa chớp đổ xuống che nốt hai xăngtimét cuối cùng phía trước tấm kính đã vỡ của cửa thoát hiểm.
Caspar quay người lại, định gọi Tom, nhưng anh ta đã đứng ngay sau lưng anh. Bên cạnh Tom còn có cả Bachmann. Ông ta hẳn đã leo thang bộ từ dưới hầm lên.
Sophia thế nào rồi? Caspar muốn biết, nhưng người quản gia đã hỏi anh trước.
"Anh có tìm thấy Raßfeld không?"
"Không, nhưng hãy xem này."
Caspar chỉ vào thanh sắt chèn dưới cửa chớp ở bên ngoài. "Chắc là hắn đã dùng nó để đập vỡ cửa kính."
"Và bị thương vì mảnh vỡ."
Schadeck quỳ xuống và sờ vào để khám xét một trong số nhiều giọt máu trên sàn.
"Mẹ kiếp," anh chàng cứu thương buột miệng nói ra điều mà tất cả đều đang nghĩ thầm.
Kẻ Đoạt Hồn đã nhảy ra khỏi phòng của hắn và rơi xuống ban công tầng dưới. Hắn đã đập vỡ tấm kính của cái cửa thoát hiểm này và dùng một thanh sắt chặn cửa chớp lại, trước khi nó được thả xuống hết. Sau khi bò trở vào bệnh viện, hắn đá thanh sắt đi, và cửa chớp chạy tiếp xuống dưới, cho tới hai xăngtimét cuối cùng.
"Điều đó có nghĩa là chúng ta...?"
"Đúng thế," Caspar trả lời câu hỏi còn dở dang của Bachmann.
"Thế thì phải kéo nó lên! Ngay lập tức!", Tom yêu cầu và chỉ vào cửa chớp. Trước đó, anh ta đã cố bẻ cong cái cửa chớp lên trên bằng thanh sắt, nhưng không được.
"Không được," người quản gia lắc đầu.
"Tại sao không? Ông không nhìn thấy à? Máu dẫn từ cửa sổ vào. Chúng ta không phải đã chặn được Kẻ Đoạt Hồn ở ngoài, mà đã bị nhốt chung với hắn ở trong này."
Ở trong này. Với chúng ta.
"Không," Bachmann lặp lại và bây giờ, cả dáng vẻ lẫn giọng nói của ông ta đều thể hiện sự cam chịu.
"Không thể được," ông ta thở dài nặng nề. "Tôi không thể kéo cửa chớp lên được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro