Chương 2: Kẻ Chiêu Hồn
Chạng vạng, khi bóng tối dần phủ xuống thị trấn ma quái, từng cảnh vật trở nên có linh hồn và cả không gian như đang chìm vào khung cảnh hoá huyền ảo thần bí, thậm chí pha thêm đầy vẻ nhộn nhịp đến lạ thường của Ma giới.
Bầu không khí mát lạnh dồn dập, ùa vào người của Việt Hy một cách bất ngờ, anh khẽ nổi những gợn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngước nhìn tia nắng còn sót lại trên cao cũng đã chợt tắt, dãy mây trắng nhè nhẹ chuyển sang màu tím thẫm, quyến rũ những kẻ mê mẩn nét đẹp kiêu sa, sâu lắng ấy.
Tiến sâu vào thị trấn, Việt Hy tiếp tục đi theo con đường hoang vu đến một khu vực xung quanh hoành tráng náo nhiệt trái ngược hoàn toàn.
Bảng hiệu to đùng đề dòng "Trấn Xích Ma" nằm chiễm chệ trên cao. Vài con quạ đen bay lượn gần đó rồi đậu hẳn lên bảng hiệu gỗ ấy. Thoáng nhìn qua có thể làm con người ta hơi run rẩy.
Sự sầm uất và lộng lẫy của Trấn Xích Ma thể hiện thời kỳ thịnh vượng đang trên đà vươn đến đỉnh cao. Cái nơi Việt Hy đang đứng có thể nhìn thấy tràn ngập các tiệm hàn vũ khí, người ra kẻ vào tấp nập, vài tên bước ra từ cửa hàng, trên tay cầm thứ linh khí và chăm chú ngắm nghía, tỏ vẻ ưng ý với món đồ mới vừa tậu.
Rời khỏi cửa hàng được vài bước gã đó đã đánh rơi nó, linh khí run bần bật dưới nền gạch. Mọi người trầm trồ chú ý đến, gã nhanh tay nhặt rồi cất vào trong áo.
Tất cả cảnh tượng huyền diệu, mơ hồ đầy ảo mộng mà tay Việt Hy vẫn còn run khi cầm chiếc điện thoại lên, nhẹ nhàng nó đặt vào balo.
Quán rượu, cửa hàng quần áo và mấy tiệm ăn gần đấy thường xuyên có những quái vật lui tới, chúng đều đang chen chúc, tranh nhau mua phần ăn ngon lành từ chủ quán, quầy khác cũng chật kín người.
Bọn ma quỷ và yêu tinh ca hát nhảy múa ngày đêm, chúng quay cuồng dưới ánh đèn lung linh, ngân nga khúc hát êm tai. Chúng sinh rời đi, rồi lại trở về nườm nượp, nô nức trong các khu phố lẫn những dãy nhà cao tầng.
Ngày long trọng còn xuất hiện đông đảo các vị anh hùng cũng có mặt hưởng ứng, tiếng cụng cốc bia, tiếng reo hò cười nói rộn ràng và cổ vũ rầm rộ.
Nhiều ngọn đèn hội tụ lại, chiếu sáng bừng cả một góc đường phố. Dường như nơi chốn này chẳng có sự hiện diện của bầu không khí vắng lặng hay tẻ nhạt bao giờ.
Anh ngạc nhiên bước vào nơi chốn đông đúc và năng động phía trước với tâm trạng hiếu kỳ xen lẫn sự mong chờ, gương mặt trẻ trung thoáng lên tia thích thú. Nhưng nó nhanh chóng thay đổi thành giây phút lắng đọng, Việt Hy bỗng trầm mặc, cảm nhận tận đáy lòng của anh có chút gì đó ưu tư.
Trong đầu lặng lẽ hiện ra suy nghĩ cảnh giác cao độ, cái thế giới hấp dẫn và nguy hiểm như thế này anh sẽ không dễ dàng mà vượt qua được. Hít một hơi lạnh đầy bụng, anh thở phì ra nhẹ nhõm rồi rảo bước.
- Thôi kệ, dù gì quan trọng nhất vẫn là tìm nơi trú ẩn an toàn trước khi trời càng khuya.
Anh nói thầm trong bụng, giữ tinh thần lạc quan như dòng nước mềm mại, mạnh mẽ và cũng rất uyển chuyển theo thời cuộc. Việt Hy sở hữu năng lực phi thường nhưng nó chỉ là sơ khởi, tâm thế chưa cho phép anh vận động dữ dội, nó cần chất xúc tác trong việc này.
Thế giới này như giao hòa giữa hiện đại và phong cách cổ điển xưa, chỗ thoạt trông khá cũ kĩ có phần rêu phong lại xuất hiện chiếc máy bán hàng tự động nằm khuất sau dãy hàng quán ven đường, vô thức anh bị thu hút tiến gần đến nhìn thấy bên trong chứa đủ loại nước ngọt có ga hương vị mới nhất. Đôi mắt Việt Hy ngay lập tức rực sáng, đủ hiểu anh mê ly cái máy đó đến mức nào.
Mò mẫm túi quần lấy ra được vài xu lẻ, trùng hợp vừa đủ mua một chai nước. Anh đưa tay nhấn chọn vị việt quất yêu thích. Màn hình sáng đèn hiển thị số lượng một, kèm theo âm thanh đẩy chai nước ngọt vang lên.
Bíp...Bíp!
Cạch!
Tiếng máy nhận tiền và thả xuống món hàng bên dưới hộp nhận. Cúi người lấy ra, còn chẳng chịu đợi lâu, Việt Hy vặn nắp ra liền đưa lên miệng uống cạn nửa chai.
Nốc hết xong anh vươn vai ra đằng sau như nhận được luồng năng lượng sảng khoái lưu hành khắp thân thể trai tráng, lan rộng đến cơ mặt thôi thúc khoé miệng anh nở lên nụ cười mãn nguyện.
Cảm xúc bây giờ của anh hơi bị xáo trộn, vừa ánh lên vẻ hứng thú vừa lóe lên nỗi lo lắng muộn phiền. Tâm hồn có đôi chút tạp nham. Nhưng thay vì làm mọi chuyện lộn tùng phèo, thì anh chọn cách đón nhận trải nghiệm chuyến phiêu lưu ở thị trấn ma mị này, biết đâu được anh sẽ khám phá ra chính mình.
Di chuyển rời khỏi khu phố ấy là con đường dài yên ắng, lánh đi sự náo nhiệt hỗn độn, anh chậm rãi từng bước đến khoảng không tối tăm ngay trước mắt. Tay nắm chặt dây đeo balo, Việt Hy lấy bình tĩnh để tiếp tục tiến lên.
Bầu trời đầy sao đêm tỏa sáng lấp lánh, thanh âm kỳ lạ khe khẽ ngân vang như tiếng hát mời gọi linh hồn quay trở về. Giọng hát trong trẻo, du dương hòa vào từng nốt nhạc trầm bổng rồi bay vút lên cao, mượt mà như làn suối tinh khiết chảy róc rách về hạ nguồn, có những giọt nước búng lách tách.
Việt Hy nheo mắt nhìn hình bóng xa lạ kia, cơ mí co nhúm lại, anh thấy hắn treo mình trên mái hiên nói vọng xuống.
- Chào mừng ngài Thần Ma Vũ trở về nhà! – Giọng nói cất lên rõ ràng và dứt khoát.
- Anh là ai? Đang nói chuyện với tôi phải không?
Việt Hy vừa đáp lời xong hắn ta liền biến đâu mất, anh nhìn xung quanh tìm hắn.
Một kẻ lang thang chiêu hồn, hắn thích tiêu diêu tự tại, nhàn nhã mỗi đêm khi trời sập tối sẽ dùng tiếng hát kêu gọi các linh hồn lỡ đường thất lạc, quay gót hướng về nhà. Hắn có mái tóc dài tím khói, khoác trên người chiếc áo đen bên trong, phía ngoài là tà áo đỏ tía, mang một đôi giày chelsea boot màu đen cao đến mắt cá chân. Cả người hắn toát lên vẻ sang trọng hiếm thấy.
Anh nhìn kỹ thì ra hắn còn có một bím tóc tết gọn gàng ở bên phải. Thứ phong cách nửa xa xưa, nửa hiện đại này anh chẳng thể nào thấm nổi.
- Tôi là người của tự do! – Hắn đứng trên cao trả lời anh một câu vô nghĩa.
- Anh tên là gì, tại sao ở đây vào giờ này? Anh biết tôi?
- Khúc Thiệu Đan, tên của tôi đấy! À tôi là người của Hồ tộc, đều người quen của anh mà!
Hai chữ "người quen" khiến anh giật mình, Hồ tộc có lẽ là những con hồ ly tu luyện ngàn năm trở thành dạng yêu trong truyền thuyết, anh ngẫm nghĩ bản thân có nghe thoáng qua. Nhưng người quen thì chắc anh phải tìm hiểu lý do vì sao rồi, trầm ngâm xong anh liền mạnh dạn hỏi hắn.
- Này Thiệu Đan, tôi và anh là có mối quan hệ gì kết thành hai chữ "người quen" mà anh nói thế?
- Hạ hồi phân giải! Chuyện này dài dòng một xíu, tôi không cần giải thích để anh tự tìm câu trả lời nhé!
Hắn bình thản như muốn thách đố anh.
- Ê, nhưng mà tự nhiên bỏ lửng giữa chừng vậy tức chết tôi luôn á!
- Kệ anh chứ!
Thiệu Đan trả lời gãy gọn, thái độ dửng dưng của hắn khiến Việt Hy muốn bốc hoả. Thậm chí, anh cho rằng cái tên này không bình thường.
Hắn vụt chạy, quán tính anh đuổi theo, men qua lối mòn hắn dẫn anh đi đến căn nhà như một toà tháp cao ngất trời, khoảng sân rộng đủ sức chứa ba mươi chiếc xe hơi.
Việt Hy há hốc kinh ngạc, lần đầu tiên trong đời anh thấy chiếc cổng bạc khổng lồ, chất liệu thường dùng trong việc xua đuổi ác linh, kèm với đó là dãy tường bằng các khối đá lớn được xếp chồng lên nhau kín bưng.
Một cây hồng liễu to phát triển sừng sững đứng nép mình bên phải đang bao phủ cả khoảng sân của ngôi nhà, trông rất cổ kính và cũ kĩ,. Từng chiếc lá liễu lấp lánh, ánh lên sắc đỏ hồng như sự sống đang sinh sôi và tồn tại bên trong nó.
Anh cố nghiêng đầu để tận mắt chứng kiến xem cái cây cao cỡ nào, không khỏi thốt lên.
- Chao ôi, lớn hơn cả toà nhà LangMach81 mình từng chạy qua mỗi ngày!
- Nói cho anh biết, chỗ anh đang đứng là Ma Giới. Ở vũ trụ này gồm năm thế giới. Đầu tiên Thiên giới là nơi những thần tiên ngự trị. Nhân giới là thế giới con người hiện đại anh đang sống. Ma giới là không gian các yêu tinh, quái vật, ác linh sinh sôi và hoạt động ngày lẫn đêm. Địa giới chính là phủ do Diêm Ma Vương quản lý trật tự sinh diệt. Nghe rõ chưa hả?
- Bây giờ anh mới chịu mở miệng "khai báo" sao, quá muộn rồi! – Việt Hy trách móc.
- Chớ vội vênh mặt đi "thím"! Còn nhiều thứ "thím" tự xem và giải quyết đấy.
- Tên này! Dám gọi tôi là bà thím à, đừng nghĩ có chút bản lĩnh xem thường người khác nhé, tôi không hơn anh nhưng tôi chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai. Thông báo cho kẻ như anh rõ.
- Đúng vậy, anh là thần cai quản đứng đầu Ma giới, cấp bậc vô cùng khủng khiếp. Không nên hạ mình trước tôi đâu!
Nói xong Khúc Thiệu Đan lao vào bức màn đêm biến mất. Hắn ta không quên ném cho anh một túi tiền đầy ắp, chỗ đó đủ mua cả mấy căn nhà ở cái Trấn Xích Ma này. Việt Hy mở chiếc túi, mớ đồng xu sáng lấp lánh dễ gây chú ý nên anh liền nhanh tay giấu vào trong người.
- Điên thật! – Anh nghĩ.
Mấy lời lẽ ba hoa, linh tinh của hắn anh không bận tâm nhiều.
Ngẩn ngơ hồi lâu, thực sự đắm chìm giữa không gian huyền ảo của Ma giới và ngôi nhà xưa cũ trước mặt, bỗng Việt Hy bật ra giọng cười khoái chí.
- Nhìn sơ qua ngôi nhà đủ biết chủ nhân giàu sụ đến cỡ nào. Ha ha!
Vẫn là bản tính tiết kiệm và bị hấp dẫn bởi khối vật chất to đồ sộ kia của anh trỗi dậy.
Chăm chú ngắm một lát quanh thị trấn này nhận ra chưa có tiệm bánh nào. Một suy nghĩ táo bạo chợt loé lên trong đầu, Việt Hy dự định sẽ mở một tiệm bánh mì việt quất nướng. Nó sẽ có hương vị ngọt vừa, dai mềm thật lý tưởng cho bữa sáng. Điều này làm anh ấy khẽ nhếch môi cười.
Kể từ lúc đặt chân đến thị trấn, Triệu Việt Hy chưa hay biết rằng bản thân đã chính thức dấn thân vào cuộc chiến chống lại tà thần, ác quỷ tại thế giới rợn người này. Và còn rất nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi anh chàng hơn thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro